Cầu mong đứt từ bi cho con một nghị lực,để quên đi tất cả.mong ngừơi dạy von cávh nào để giải đc oan,sao ai cũng đổ cho con là cái ngừơi nào đó mà con ko biết làm gì để họ biết con ko phải là ngừơi đó.đức phật ơi ngài hãy hiện ra nc cho họ biết đi.con đọc sách đọc kinh ngừơi cũng đc ko it đâu.mong ngừơi nc cho con biết làm cach nào đi.
em còn nhỏ lắm mới học lớp 7 em cứ lo chăm chỉ học đi nha bé ngọc. đừng đọc kinh hay kệ cũng đừng tk số nữa . tại tuổi của em việc quang trọng nhất là học học hoài học mãi . khi nào đủ 18 tuổi em hãy lo việc khác. chị hai có 2 đứa cháu bằng tuổi em tụi nó chỉ lo học và chơi gem thôi . không việc gì em phải thanh minh thanh nga trong thế giới ảo hết.
. 7 ĐIỀU NÊN HỌC 1/ Học cách chịu đựng cô đơn khi không ai che chở cho bạn. 2/ Học cách luôn vui vẻ cho dù khổ sở cũng phải mỉm cười mà vượt qua. 3/ Học cách dứt khoát. Lúc nên buông thì buông. Lúc nên ở lại thì ở lại. 4/ Học cách quý trọng bạn bè xung quanh. 5/ Học cách quên đi quá khứ và không sống vì nó. 6/ Học cách trưởng thành chín chắn làm việc không theo cảm tính nữa. 7/ Học cách kiên cường. 1 mình vẫn sống thật tốt. Vui cười cho mình xem. Khóc cho mình nghe. __/ \__ Nam Mô A Di Đà Phật __/ \__
Phật dạy rằng: “Có hiểu mới có thương. Tình yêu phải được xây dựng trên cơ sở của sự hiểu biết”. Trong đạo Phật, từ bi gắn liền với trí tuệ. Không hiểu, không thể thương yêu sâu sắc. Không hiểu, không thể thương yêu đích thực. Hiểu chính là nền tảng của tình thương yêu. Mỗi con người đều có những nỗi niềm, những khổ đau, bức xúc riêng, nếu không hiểu, sẽ không thương mà giận hờn, trách móc. Không hiểu, tình thương của mình sẽ làm người khác ngột ngạt. Không hiểu, sẽ làm người mình thương đau khổ suốt đời. Trong cõi đời này, nhân danh tình thương, người ta làm khổ nhau. Nam Mô A Di Đà Phật.
h Trời nào phụ kẻ có Nhân Người mà có Đức muôn phần vinh hoa Những người tâm địa gian tà Cuối cùng chỉ nhận toàn là đau thương Gieo chi sóng gió vô thường Cuối cùng cũng nhận tai ương riêng mình Trao chân thành... nhận chân thành Mưu mô toan tính... rồi giành tổn thương ! Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật Nam Mô A Di Đà Phật
“Ai ơi! ít nói là vàng, Nói nhiều tội lỗi trái ngang cũng nhiều. Chi bằng ít nói bao nhiêu, Khỏi điều phiền não, khỏi điều thị phi. Hằng ngày tam nghiệp vô vi, Không tranh, nhân quả có gì đảo điên. Không nghiệp chướng, chẳng lụy phiền! Vô ưu, vô não nương thuyền tiêu dao”. Trong cuộc sống hằng ngày chúng ta thường đối đãi với nhau, cái miệng cần phải luôn mỉm cười, nhạy lời xin lỗi và trọng lời cảm ơn. Phải tương kính, dùng ái ngữ, không tiếc lời khen, tán dương, ca tụng, truyền rao những người tốt, việc tốt, những điều hay, lẽ phải để nhân những điển hình tốt đẹp ra thêm làm tô thắm cuộc đời. Phải rất dè dặt tiếng chê, nên ăn chay để bảo vệ môi trường và cứu tinh cầu. - Không nói dối, mà phải nói những lời chân thật, sẽ được người tín nhiệm. - Không nói lời thêu dệt, mà nói những lời trung thực, sẽ được người kính mến. - Không nói lời đâm thọc, mà nói lời hoà hợp sẽ được người ủng hộ. - Không nói lời thô ác, mà nói lời hòa nhã, thương yêu, sẽ được cuộc sống an khang. ❖ TU CÁI MIỆNG - Tu hơn nữa đời người! Cổ nhân có nói: “Bệnh tùng khẩu nhập, hoạ tùng khẩu xuất” Nghĩa là: “Bệnh từ cái miệng do ăn uống mà đem vào, họa cũng từ cái miệng do nói chuyện thị phi mà tạo ra”. Của cải dù to lớn như núi, nhưng cái miệng ăn lâu ngày cũng hết. Phước đức dù cực khổ gieo tạo nhiều đời, nhưng do cái miệng tạo nghiệp, phê bình, chỉ trích, nói lời hung ác... thì trong giây phút cũng có thể tiêu tan. Cái miệng nầy rất tai hại, ăn uống thì cầu kỳ muốn nuốt vào những món ngon vật lạ cho khoái khẩu, vừa hao tốn tiền của, vừa đem bệnh vào thân, vì động thực vật bây giờ sản xuất chạy theo lợi nhuận nên sử dụng hóa chất rất nhiều trong chăn nuôi, nếu không biết kiêng cữ thì bệnh nan y mang vào thân, để tự làm khổ mình và làm khổ bao người, phải lo chạy chữa, là chuyện đương nhiên. Cái miệng cũng có nhiều điều lợi: dùng để ăn uống tốt, nuôi dưỡng cơ thể, dùng để nói năng giao tiếp trong hằng ngày, tạo mối thâm tình, giao hảo hài hòa, thông hiểu lẫn nhau, dùng để thuyết giảng, dạy học, truyền kiến thức và những điều lợi ích đến được nhiều người. Lợi hại như vậy đấy, nên mỗi chúng ta hãy lo tu cái miệng vậy. Phương pháp tu cho cái miệng rất hay, rất bổ ích cho cuộc đời, cho gia đình và xã hội, trong hiện tại được thanh bình, an đẹp. “Bớt đi lời nói thị phi, Bớt đi tội lỗi sân si đau buồn". _(())_ Nam Mô A Di Đà Phật _(())_
Đừng Chê Ai Hết 1. Ngó thấy lỗi người thật dễ, nhìn lỗi mình mới khó. Câu này nghe quen quen nhưng ta cứ... quên quên hoài, nên ta cứ hoài nói lỗi, chê bai hết người này tới người nọ, hết tổ chức này tới đất nước kia. Chê là một tập khí dễ vận hành hơn khen, thừa nhận những giá trị của người khó hơn là tìm ra lỗi của mình (dù nhỏ nhất, khó thấy nhất). Tất nhiên, nếu chúng ta hành xử theo tập khí này thì chắc chắn ta cũng sẽ bị đối lại như thế, trong trường hợp tương tự hoặc một trường hợp khác. Làm người vì thế cứ phải... đấu đá nhau, để rồi lấy đi hạnh phúc của mình, của người mà cứ nghĩ như thế mới đem tới hạnh phúc hoặc bảo vệ những thành quả mà mình đang có. Hôm qua, hôm kia gì đó, tôi đọc được đoạn ngắn trên Facebook của đồng đạo, câu chuyện kể rằng, có người hỏi vị thiền sư, làm hại người khác có tội không? Thiền sư trả lời: không. Người đó thắc mắc quá, hỏi, làm hại người khác mà không tội, kỳ vậy? Thiền sư đáp, tội phước trong Phật giáo - trong đôi mắt của người học Phật không phải là quyền năng ban tặng hay trừng trị, vì tội phước được quy về chỗ nhân quả. Anh hại người thì anh gieo nhân xấu, anh sẽ chịu quả xấu theo tiến trình nhân quả của riêng anh, không ai có quyền bắt anh phải chịu hay không ai có quyền xóa nhân đó cho anh cả, nên trả lời không có tội là vì vậy. 2. Bạn tôi hồi tối nhắn tin, nói, tớ nghĩ kỹ rồi, điều tuyệt vời nhứt của một con người là mình nhận ra được cái sai, cái dở của bản thân để sửa chứ không phải mình sẽ làm cho mọi người thấy mình tốt đẹp như thế nào. Câu ấy thật hay nếu mình đọc cho kỹ. Thực ra, mỗi ngày và mỗi người chúng ta đang diễn vai tốt đẹp cho mọi người thấy hơn là chỉnh sửa từ bên trong. Quan trọng là nhận ra những điểm chưa tốt của mình để mình thực sự tốt lên dù cho họ có nhận ra hay không. Diễn cho người ta hiểu mình tốt là ta đang cố tốt, biểu hiện (khoe) cái tốt cho người ta thấy mà không dám nói cái chưa tốt để sám hối là ta đang chạy theo tiếng khen, không dám đối mặt với sự thật cái dở còn đó trong mình - thì ngay đó ta đã không tốt rồi. Cái đó là giả vờ có đạo đức, một kiểu bị kẹt mà hầu như ai cũng mắc phải, trong đó có người viết những dòng này. Tôi vẫn còn tham, vẫn còn sân, còn si mê dữ lắm. Nói thế để biết mình còn dở, như đứa em của tôi nói với tôi hồi chiều này: thiệt sự em vẫn còn háo sắc lắm! Đó là một lời bộc bạch chân thành, một sự giãi bày để người kia hiểu được mình và thương mình, có cơ hội sẽ giúp mình, nâng đỡ mình. 3. Thật thà mà nói, tôi là người còn nhiều tham-sân-si, còn dính mắc đủ thứ trên trời dưới đất, còn buông lung, còn nghĩ, làm những điều mà nếu có một máy quay ghi lại hết tất cả thì... chắc kỳ cục lắm. Tôi đang cố gắng để sửa dần, bỏ bớt, để xin được làm người hiền. Thầy dặn, đừng có chê ai hết nghe. Chê người khác là đem cái xấu bỏ vô tàng thức của mình, đem năng lượng không hay về tưới tẩm hạt giống tương tự trong ta. Điều này rất đúng, nói theo kiểu dân gian là “nói trước bước không khỏi”, nghĩa là ta sẽ vấp lại cái ta đã chê, đã nói người khác. Họa tùng khẩu xuất còn ở chính nghĩa này - cái nghĩa ta sẽ rơi vào tình huống khóc dở khi ta mở miệng ra là lên mặt chê trách đủ thứ chuyện, với tất cả mọi người... Nhớ thế để tịnh ý, tịnh khẩu thì nhìn đâu cũng sẽ tịnh hết, cũng thấy được cái dễ thương của đất trời, cây cỏ và muôn loại. Được vậy thì ta sẽ kết thiện duyên, trở thành thân bằng quyến thuộc của số đông, ngược lại thì thành chống báng, thành oán thù.
... Ta về tìm lại chính ta Tử sanh sanh tử, thì ra vô thường. Ta về học lại chữ thương Từ bi hỷ xả, yêu thương muôn nhà. Tìm ta trong cõi ta bà Thoáng qua chớp mắt có mà như không. Quay về tu tập hết lòng Thâm nhập bát nhã tánh không chan hòa. ST
NẾU CÓ LÚC Nếu có lúc bạn thấy lòng trống trải Nên hiểu rằng đó là lẽ tự nhiên! Tay chân còn có khi sao thừa thải Vũ trụ còn.. bao khoảng trống vô biên. Nếu có khi thấy lòng buồn xa vắng Lệ u hoài sau một cuộc chia phôi. Hãy vui lên vì sau đó cuộc đời Sẽ lật sách sang trang.. hồn giấy mới. Nếu bạn cứ quay cuồng, quen sống vội Theo dòng đời hối hả bước chông chênh. Sẽ yêu sao sáng Chủ Nhật yên lành Mở khung cửa .. ngắm bình mình tỏa nắng. Khi bản chất dòng đời không phẳng lặng Thì bao điều cay đắng hãy cho qua. Và nhận ra hiện tại chính là quà Ngồi thanh thản hiên nhà nghe chim hót. Thích Tánh Tuệ Nam Mô A Di Đà Phật
Ai ơi xin nhắc đôi lời Đừng vội phán xét cuộc đời người ta Lời xấu từ miệng thốt ra Nghiệp từ cửa miệng do ta tạo thành Hoa thơm hương ngát vây quanh Lựa lời mà nói cho xanh cõi lòng Nam Mô Quán Thế Âm Bồ Tát
Tỉnh Thế Văn: *** Cuộc trần thế khuyên ai hãy gẫm, Danh mà chi lợi lắm mà chi. Bả công danh như bọt nước có ra gì, Mùi phú quí như vần mây tan hiệp. Sang cho mấy cũng thì một kiếp, Giàu đến đâu cũng một đời. Cái tuổi xanh theo đuổi kiếp con người, Thân tứ đại có lấy đâu mà làm chắc. Kìa sanh tử thấy liền trước mắt, Đám cô phần đa thị thiếu niên thân. Cái thân này là cái Giả thân, Nay còn đó mai đâu chắc được. Thêm nổi bịnh nổi già thúc phược, Sống trên đời sống được bao lâu. Mới mày xanh kế lại bạc đầu, Rồi lại đến quan khâu một nắm. Ôi tam thốn khí tại thiên ban dụng, Nhứt đáng vô thường vạn sự hưu Muôn việc đều mang lấy tất hơi, Hơi vừa dứt cuộc đời cũng dứt. Nào của cải vợ con tài vật, Nhắm mắt rồi nắm lấy tay không. Nghĩa tào khang có kẻ chẳng bền lòng, Dành cải tiết dạ mong chồng khác. Bỏ con dại mặc đời hành phạt, Cái cuộc đời nghĩ thật buồn tênh. Hết mê danh mê lợi mê tình, Toan mượn thú dà lam phong cảnh. Gẩm cuộc thế vui gì ham tranh cạnh, Thêm gây tình vợ vợ với con con. Thà sớm khuya vui thú nước non, Chiều lại niệm A Di Đà Phật. Mong giải thoát tránh xong đường vật chất. sổ luân hồi yểm cựu với hành vi, Ở thế gian nhiều tiếng thị phi. Về cửa Phật từ bi hỉ xả. Qua biển khổ mượn thuyền Bát nhã, Rửa bụi trần mượn nước Ma Ha. Nguyện sau thoát khỏi chốn Ta Bà, Về Tịnh độ vui miền Cực Lạc. Kệ: Hay dở đâu nài viết ít câu, Khuyên đời sớm sớm khá hồi đâu. Tu là cội phúc đừng xao lảng, Danh lợi giây oan mựa gắng cầu. NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT (3 biến)
Đối với sức mạnh của dòng nước từ trên thác cao đô xuống.dù cho tång đá làm ngăn lối,với sức mạnh đo dòng nước có thể xuyên qua những ḱhe hơ .cuối cùng rồi cũng chảy về biển cả đại dương. Với sức mạnh của niềm tin,hạnh nguyện của người tu tịnh đô dù cho khó khăn cảng trở trong cuộc đờị.câu " NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT"vẫn luôn trong từng hơi thở,cuối cùng rồi hành giã cũng trở vê nơì cực lạc tây phương! Đức nhin nhục chính là của báo Không cùng ai tranh đấu giực giành Nếu mình sẵn nó cạnh tranh Hại người cũng hại mình có ích chi Kē tu đạo duy trì chữ nhẫn Là đuổi ma sân giận lui đi Bao nhiêu tiên PHẬT xưa kia Đều do nhẫn nhục tu trì nên công. A DI ĐÀ PHẬT NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Đường Về Cõi Phật .....! - Về cõi Phật có trăm ngàn vạn lối - Chẳng ai hay ai dở gì đâu - Người qua sông không chỉ bằng cầu - Mà có thể bằng muôn ngàn phương tiện - Điều quan trọng là chuyên cần, tinh tiến - Giữ lòng mình trong sáng tợ pha lê - Không tham lam, thù hận, si mê - Sống ban rải tình thương về muôn lối - Hãy tâm niệm mình luôn đi tới - Theo con đường của đấng Như Lai - Lòng từ bi, hỷ xả, với muôn loài - Và như thế, bạn đang ở trong cõi Phật - Pháp tối thượng không gì hơn nhẫn nhục - Phật dạy mình nên nhớ, đừng quên - Dẫu cuộc đời lúc xuống khi lên - Ta thanh thản, mỉm cười, tâm chánh niệm - Khi sông lặng thì trăng khi hiển hiện - Trời không mây, ai che ánh bình minh? - Cõi Phật ở đâu, hay chỉ ở tâm mình? - Vui đi nhé, bạn đôi khi là Phật
<<<<<__((LỜI KHUYÊN NAM GIỚI))__>>>>>> (Thích Sưu Tầm Thơ Phật Giáo) (Pháp danh Thích Hữu Trúc_thích chia sẻ phật pháp) Nam giới trẻ trung phải giữ hồn Đừng ham dục vọng quá bồn chồn Vướng vào tình ái sa đắm lụy! Suốt kiếp khổ đau khá bảo tồn. Khuyên Nam giới phải cần nên thận trọng Đừng đắm mê,nữ sắc khổ lụy thân Gái đời nay,hay ỷ lại đắc phần Hay lấn lướt chồng con nhiều lắm lắm. Vì luật pháp, bênh đàn bà sâu đậm Còn đàn ông thì liệt hạng thứ năm Vậy giới nam cần am hiểu cam thâm Đời âm thạnh dương suy cần phải nhớ. Chồng đánh vợ, bị tù đày bắt bớ Vợ đánh chồng, thì vẫn được tự do Giới nam nhân, cần suy nghĩ đắn đo Lỡ vướng mắc, rồi thêm nhiều ân hận. Duy chỉ có con đường nên cần mẫn Là đi tu mới thoát khỏi nạn tai Dù nữ nam già trẻ hay trai Tu cội phúc,còn tình là oan trái. Điều cần thiết mà tôi xin nhắc lại Thế gian nầy toàn đau khổ mà thôi! Nợ duyên tình càng bạc bẻo hơn vôi Danh tài sắc, nó là hầm lửa đỏ. Kẻ thượng trí thượng căn thì hiểu rõ Xem hồng trần tựa hầm phẩn tanh hôi Dứt nhiễm ô, để thoát kiếp luần hồi Chẳng trở lại,ta bà chi đau khổ. Tiếng gọi thiêng liêng thúc dục lòng Đáo đầu vạn sự tổng hoàn không Đừng mê chung đỉnh mồi bêu nhử Quả giác cần chuyên có gắng trồng. Trồng quả Bồ đề kết trái ngon Ngàn năm muôn kiếp mãi thường còn Niết bàn bất diệt vô sanh tận Hiện kiếp cần tu phước đức bòn.