E là người a yêu thương nhất. Cũng là người cất bước bỏ rơi a. Phải chăng a là người có lỗi? Đã yêu e bằng cả trái tim mình...
1. Thôi tim ạ...nín đi đừng khóc nữa Bởi tình yêu không chọn lựa được đâu Cũng như ai...tôi từng có nỗi đau và chôn chặc trong tim vào muôn thưở.
2. Này gió ơi cho ta nhờ chút việc, Việc nhỏ thôi nhưng là cả tấm lòng, Khi gió về nép bên cạnh người ấy, Gió thì thầm ta nhớ ấy biết bao.
3. Uống cho say để quên đi tất cả Quên nỗi buồn, sự cô độc, kẻ cô đơn Chợt nhận ra trong giấc ngủ chập chờn Đời vô vị khi tâm hồn đã chết !
Gió thổi rì rào em thấy không? Thơ anh Nhuộm thắm áng mây hồng Đưa tay Anh vẽ cả cánh đồng vào thơ Em là con gió tràn bờ Miên man em thổi Những ước mơ vào đời Dang tay Anh đứng giữa đất trời Em là gió mát Áp cuộc đời vào anh Kìa em…! Đồng lúa đang xanh Anh vẽ cánh cò trắng Biến thành em yêu Em cầm sợi dây Để anh vẽ cánh diều Em cất tiếng hát Anh hoạ sáo chiều vi vu… Qua mùa hè Rồi sẽ đến mùa thu Em! Mãi là gió mát để ru anh bồng bềnh…!
lớn rồi còn nhỏng nhẻo chi vậy xíu . thèm sô cô la hông huynh cho 1 thanh nè . đừng nói là sợ đắng đòi mum kẹo kéo đi nha
Cứ phải đâu mùa xuân hoa mới nở Phải không em tuổi trẻ mới ngọt ngào? Mái đầu anh mưa nắng đã xôn xao Hoa sưa trắng điểm trang từng sợi bạc Anh yêu em khiến mùa xuân ngơ ngác Hạ nồng nàn hạ cũng phải ghen tuông Bằng lăng hoa nở tím lịm con đường Loang nỗi nhớ nắng vàng từng nếp nghĩ Hoàng hôn xa cất nỗi buồn kỷ vị Vũ hội đêm sao bay nhảy chật trời Em du dương theo điệu hát rong chơi Anh phổ nhạc bài thơ tình hay nhất Nụ hôn xưa anh hòa tan vào mật Nên ngọt ngào mãi cứ để em say Hương tình yêu em chưng cất mỗi ngày Anh uống mãi hóa thân thành kẻ nghiện…!
4. Tại sao nước mắt lại tràn Tại sao hy vọng lại càng mất đi Tại sao uống rượu ngàn ly Nhưng lại không thể quên đi một người
Me suối mát thiên thu đời con tắm Mẹ hoa thơm tươi thắm cả vườn xuân Mẹ trăng thanh huyền diệu khắp trần gian Mẹ gió thoảng giữa vô vàn oi bức Mẹ Phật Tổ độ con về bến giác Mẹ mưa chan xuống sa mạc cằn khô Mẹ trái ngon vừa chín mới hái vô Mẹ sữa mật cả đời con hạnh phúc Mẹ linh chú ban con đầy nghị lực Mẹ bùa thiêng phù trợ lúc nguy nan Mẹ cây cao rợp bóng mát trần gian Mẹ giếng ngọt uống muôn đời thấm mát Mẹ lúa mới ăn hoài không vơi hạt Mẹ đại dương bát ngát bốn mùa thơm Mẹ thâm sơn ấp ủ nắng mưa chan Mẹ khúc nhạc ngân vang lời thánh thót Mẹ ánh sáng thái dương về vạn vật Mẹ càn khôn vũ trụ rất bao la Mẹ cho con trí tuệ tánh vị tha “Mẹ” ngôn ngữ Ta Bà... không nói hết Mẹ là cả những gì cao quý nhất Mẹ ơi... con trang trọng nhớ ơn Người.
Bỗng một ngày tôi nhận ra điều đó. Cơn gió kia không phải của riêng tôi. Đó là của trời xanh và mặt đất. Chẳng bao giờ có thể thuộc về tôi
từ từ đi xíu . để huynh xắp xếp với bà cả xong rồi huynh đón xíu về dinh làm bà nhỏ nha . đừng nôn nóng tranh dành huynh mời xíu nè huynh bận rồi chúc xíu chiều win nha. người ta thì rảnh vào cuối tuần . còn huynh thì bận cuối tuần và rảnh vào đầu tuần . chúc xíu vui và may mắn nè
Miệng nói ghét nhưng lòng vẫn nhớ Nói hết chờ nhưng dạ vẫn mong Nói hết thương nhưng vẫn giữ trong lòng Vẫn in đậm 1 bóng hình ai đấy... Đôi khi nhớ chỉ là quên một nửa Còn lãng quên là nhớ đến tận cùng Đôi khi khóc chỉ là buồn một chút Còn nụ cười là tê tái lòng đau!
Bố là hình ảnh không thể nào quên, Con vẫn thấy từ khi còn tấm bé, Ngày ấy bố là ông bố trẻ, Thương con, chiều con kỷ niệm êm đềm. Bố làm mọi thứ cho con vừa lòng, Kể những câu chuyện thần tiên cổ tích, Bố làm trò cười những khi con khóc, Bố làm đồ chơi cho con vui đùa. Bố làm bò, làm ngựa để kéo xe, Cho con cưỡi mà bố không thấy mệt, Khi con chán bố đổi trò chơi khác, Trò chơi trốn tìm bố luôn thua con. Những điều đơn giản mà tình mênh mông, Con cảm nhận được tình yêu của bố, Đâu cần cuộc đời trải qua giông gío, Giữa đời thường cũng cần bố chở che. Dù mấy dòng sông, dù mấy chuyến đò, Ai đi hết được tình cha tình mẹ? Những dòng sông không bờ không bến đó, Con đi hoài chuyến đò dọc, đò ngang. Các con của bố trưởng thành lớn khôn, Cũng như bố, con làm cha làm mẹ, Bao nhiêu tuổi bố vẫn là bố trẻ, Khi chơi đùa với lũ cháu bé thơ. Bố laị kể những câu chuyện ngày xưa, Những trò đùa trẻ con nào cũng thích, Ông nội, ông ngoại hồn nhiên vui tính, Lại làm bò, làm ngựa để cháu chơi. Thì ra suốt đời vẫn là bố thôi, Người bố của đàn con mình yêu quý, Hình ảnh cháu như các con thời nhỏ, Bố thương con thương cháu chẳng rời xa.
Tôi bật khóc khi biết mình thua cuộc Vòng tay này không giữ được ai kia Buồn làm sao với nỗi nhớ chắt chiu rồi tất cả sẽ đi vào dĩ vãng