Truyện Ngắn và Thơ!

Thảo luận trong 'Cà Phê - Trà Đá' bắt đầu bởi Phúc Thịnh, 19/4/12.

  1. Phúc Thịnh

    Phúc Thịnh Thần Tài Perennial member

    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Sương mờ trên áo Thơ[/FONT]​
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Nguyên Đỗ[/FONT]​
    [​IMG]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]"Trời lạnh thế này, sao lại có người mặc áo dài đi phất phơ đằng trước kia!" Hoàng lẩm bẩm nói. Chẳng hiểu óc chànglàm chàng thêm tò mò hay là trái tim cô đơn chợt nghe tiếng gọi sâu thẳm nào đó thúc giục chàng đi nhanh. Hai bên đường tuyết đang tan, trời đã ấm hơn những ngày lạnh lẽo tuần qua, tuyết bốc hơi sương mờ khó nhìn xa. Chàng lướt đi nhanh, phải như không có tuyết chàng cũng ráng chạy, nhưng thỉnh thoảng trên đường đi vẫn còn những đám tuyết hay vũng nước, nên chàng chỉ bước thật nhanh mong sao theo kịp bóng áo trắng trong đám sương mờ trước mặt chàng.

    Hoàng tự hỏi chàng sẽ nói gì đây khi đuổi theo kịp nàng nhỉ? Ba năm rồi chàng sống đơn độc, từ khi Huệ vì vâng lời ba má lập gia đình với con cháu của một người đồng ngũ với ba nàng khi xưa. Hoàng buồn lắm, nhưng không hề oán trách nàng hay gia đình nàng. Chàng cho rằng tại duyên số mà thôi. Chàng không phải xấu trai, cũng chẳng phải không danh phận. Chàng sống một đời tách biệt, không bạn bè, không tiệc tùng như thời còn hẹn hò với Huệ. Ba má chàng thỉnh thoảng gọi điện thoại nói chàng về California sống thay vì lủi thủi ở Chicago, tiểu bang Illinois. Với mảnh bằng tiến sỹ Vật Lý và mấy năm làm trong hãng nghiên cứu nguyên tử năng ở Clinton, Illinois rồi Argonne National Laboratory, chàng muốn chuyển về Lawrence Nuclear Labs ở Berkeley, hay Livermore hay Los Alamos, tiểu bang California cũng không khó lắm, Đavid người đang làm cho Lawrence Livermore Laboratory đã viết thư cho chàng nói vậy. Đavid là bạn thân người Mỹ gốc Ý cùng ra trường một lượt với chàng.

    Hồi xưa, chàng nhận việc ở Clinton là vì Huệ muốn sống gần gia đình ở Grand Rapids, Michigan sau này. Từ Clinton về chỗ cha mẹ nàng mất 5, 6 tiếng thôi, chứ không thì chàng đã nhận việc chung với David vì hai đứa cùng được phỏng vấn và nhận được giấy mời làm việc một lượt. Lúc đó chàng cũng xin phỏng vấn với trung tâm thí nghiệm Argonne, nhưng họ chưa có chỗ, chàng đành phải nhận việc mãi Clinton, dưới Chicago thêm cả mấy tiếng nữa. Không chừng, nếu ở Chicago, chàng và Huệ không chừng cũng nên duyên vì chàng sẽ không để mất cơ hội chứng minh cho ba má Huệ biết là chàng cũng không kém gì, có phần hơn nữa, với người mà ba má Huệ chọn sau này. Chàng ở Clinton ban đầu không dám về Grand Rapids hàng tuần vì công việc quá nhiều, và mình mới chân ướt chân ráo vào làm việc, cần phải học hỏi thêm cho kịp với người đồng nghiệp.

    Chỉ đâu ba tháng sau khi chàng ở Clinton, lần thứ ba và cũng là lần cuối chàng về Grand Rapids thăm Huệ và gia đình nàng thì nàng nói là nàng đã đính hôn với Huấn, con một người đồng ngũ của ba nàng. Hoàng ức quá, rủ nàng ra toà làm giấy hôn thú rồi xuống Clinton với chàng, nhưng nàng khóc, từ chối. Nàng nói nàng đã khóc năn nỉ ba má đừng ép nàng lấy Huấn vì nàng chỉ yêu Hoàng, nhưng cha mẹ nàng nhất mực chối từ vì nàng là con một và gia đình nàng đã có cơ nghi ở thành phố Grand Rapids không thể để nàng đi xa được. Huấn là kỹ sư làm việc ngay ở đó, lại là con một sĩ quan đồng đội với ba nàng. Chàng chỉ thua Huấn ở quan hệ quá khứ và địa lợi hiện tại, chứ chức vụ và tiền bạc chàng có kém tí nào đâu. Chàng ức nhưng cũng thông cảm Huệ, chàng bỏ hẳn Grand Rapids về sống chôn chân ở Clinton, rồi sau hai năm chàng được giấy mời về trung tâm Argonne, chàng nhận lời liền vì ở Clinton khỉ ho cò gáy quá.

    Về Chicago sống, chàng cũng không đi chơi nhiều, vẫn sống biệt lập, có lẽ vì chưa quen nhiều. David là người Mỹ nhưng hình như nó hiểu chàng hơn hết, hắn viết: "Mày phải bỏ đi mơ mộng cũ, chuyển đời, đừng hy vọng gì níu kéo quá khứ. Nàng đã chọn một lựa chọn rồi. Tại sao mày phải chờ đợi nữa. Mày nghĩ nàng sẽ ly dị sao? Mày có chờ được ba má nàng chết không? Bỏ đi chuyện đó, và sống thực tại đi, mày phải về đây với tao. Đứa con đầu của tao cũng muốn thấy ba đỡ đầu của nó, nó năm tuổi rồi đó mày!" David viết cho chàng lúc chàng về Chicago nhận việc với Argonne. Hắn lấy một cô Việt Nam ngay lúc còn đi học, năm hắn và chàng tra trường thì Luke cũng ba tuổi nói liến tha liến thoáng mỗi lần chàng tới chơi giữ con cho hai vợ chồng hắn đi chơi riêng.

    Chàng có bám víu quá khứ không? Chàng có âm thầm chờ đợi Huệ không? Chàng không hề cố tình có những ý nghĩ đó, nhưng biết đâu trong tiềm thức, chàng lại không không có những hy vọng nhỏ nhoi là một ngày nào gương vỡ lại lành, chỉ đứt lại được nối lại. Chàng sẵn sàng bỏ qua chuyện cũ mà, không hẹp hòi giận hờn chuyện đã qua. Nhưng David viết bám víu quá khứ sẽ khô mòn đời hiện tại, chàng phải sống với hiện tại, biết đâu chàng lại chẳng gặp tri âm. Ba năm chôn sống cũng lâu rồi hay liều thuốc thời gian đã chữa trị được nỗi buồn sâu thẳm, tự nhiên hôm nay chàng thấy bừng lên sự sống khi chàng thấy bóng người con gái mặc áo dài đi xa xa trong sương đằng trước. Nhưng lạ thật, chàng lướt đi nhanh mãi mà vẫn không kịp. Người con gái quẹo ngã nào thì chàng cũng quẹo theo ngõ ấy, thế mà đi mãi cũng chưa đuổi kịp. Áo dài trắng cứ phất phơ xa xa phía trước. Hôm nay ngày thứ bảy được nghỉ nên chàng đi dạo tập thể dục chơi thôi nên chàng cứ ráng đuổi theo.

    Đuổi theo một quãng lâu, chàng ngạc nhiên thấy bóng trắng đi vào nghĩa trang Rose hill nằm ngay trong thành phố Chicago. Chàng cũng theo vào. Có lẽ nàng có người thân nào mới từ trần nên đem hoa, đem nhang tới cúng ngày cuối tuần. Chàng thấy thương xót người con gái đó, dù là chẳng hề quen biết. Nhưng lạ kìa bóng trắng tới trước một mộ mới xây rồi biến mất. Chàng dụi mắt xem mình có mơ không. Rõ ràng chàng đang thức đang đứng trước những khu mộ xây có, bằng phẳng với chỉ một chỗ để cắm hoa và bảng đá đề tên có. Chàng đưa tay nhìn đồng, mới chín giờ sáng. Sương mờ do tuyết tan vẫn còn, hơi sương bốc lên. Chàng cảm thấy rùng mình, nhưng vẫn đi về phía một xây, có lẽ người con gái nghi ngờ có người theo sau, sợ hãi trốn sau một cũng nên.

    Chàng lại gần, không có ai! Chàng đọc vào bia mộ, sao lại kìa đúng là tên họ của Huệ. Chàng choáng váng đầu óc. Sao lại có chuyện ngẫu hợp thế này. Huệ ở Grand Rapids mà! Sao lại có thế nằm chết ở đây được. Chàng liếc nhìn sang ngôi mộ bên cạnh, một hài nhi chết trùng ngày. Chàng bàng hoàng, có thể nào đây là Huệ, người yêu của chàng được sao?

    Chàng lái xe về Grand Rapids ngay hôm ấy để tìm ra sự thật, chàng vẫn nhớ ngôi nhà lớn của ba má Huệ. Lúc chàng gõ cửa, thì một người lạ ra hỏi chàng cần chuyện gì? Chàng luống cuống nói tìm một người quen đã từng ở đây cách đây ba năm. Ông ta nói, họ đã chuyển về Chicago, còn ông đã ở đây được hai năm rồi. Tôi hỏi ông có số điện thoại của họ ở Chicago không. Ông ta nói chờ tôi một chút rồi vào lục sổ lấy cho tôi số điện thoại cúa chủ nhà cũ. Ông cười nói: "Chúc ông may mắn gặp lại người quen, cũng hên là tôi còn giữ số điện thoại họ lúc mua nhà, chứ tôi không có liên lạc với họ bao giờ!"

    Hoàng gọi tổng đài xin địa chỉ sau khi cho số điện thoại và tên chủ nhà. Chàng lấy được số nhà liền lên mạng lưới Mapquest tìm chỉ dẫn tới nhà ba má Huệ, rồi chàng gọi điện thoại xin phép tới thăm. Má Huệ bảo cậu tới chơi liền chứ không xua đuổi tôi như lần cuối tôi gặp Huệ cách đây cả ba năm rồi. Hoàng chẳng đợi lời mời thứ hai, chàng chạy xe tới liền thì biết chuyện Huấn bị động viên phải đi tham chiến ở Trung Đông khi Huệ mang thai vì Huấn theo gia nhập chương trình ROTC, rồi làm Sĩ Quan Trừ Bị phục vụ ở nhà. Gia đình Huệ chuyển về Chicago gần Navy Piers chỗ Thuỷ Quân đóng cho gần Huấn. Lúc Huệ không hiểu vì buồn hay sao mà bị xảy thai rồi từ trần. Bà nói, "Hai bác ân hận lắm, nhưng chuyện đã lỡ rồi, cháu cũng bỏ qua và cũng nên tìm người mà lập gia đình đi. Huệ nó vẫn nhắc cháu khi nó nói chuyện với bác! Trước khi chết, nó gọi tên cháu, làm hai bác đau khổ và ân hận lắm! Huấn, chồng nó, vì phận vụ công dân không kịp về nhìn nó lần cuối vì ở mãi tận Trung Đông. Điện thoại khẩn báo nó, nhưng gần cả tuần mới về tới. Nó cũng buồn xin trở lại Trung Đông, cả năm rồi nó không liên lạc. Không biết sống chết ra sao. Ông bà xui cũng chẳng nghe tin gì về nó! Thật tội nghiệp ba đứa chúng bay! Lỗi ở người lớn cả!"

    Hoàng kể lại chuyện vì sao chàng tìm đến ông bà, bà chùi nước mắt nói: Nó sống hiền chết thiêng, vậy là nó muốn cháu sống đời cháu đó! Cháu thương nó thì cũng nên bỏ qua mọi chuyện cũ mà sống. Hoàng giã biệt ông bà rồi điện thoại cho David xem công việc bên California ra sao. Chàng quyết định về gần cha mẹ chàng ở thành phố nhỏ Tracy gần Livermore. David nói cuối cùng mày thưc dậy rồi hở? Cũng đã đến lúc rồi! Tao tưởng tao mất hết hy vọng nơi mày rồi!

    Hôm trước khi đi, chàng ra nghĩa trang Rosehill với bó hoa huệ trắng và ít bó nhang, cắm trên mộ mẹ con Huệ. Chàng cũng tới từ giã ba má Huệ, ông bà cũng bịn rịn ra xe tiễn đưa. Thế là hết, vĩnh biệt Michigan, vĩnh biệt Chicago! Chàng biết chàng sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm vui buồn cũ, nhưng chàng không biết bao giờ chàng mới trở lại. Vì chàng biết chàng phải sống, sống với hiện tại, sống với tương lại chứ không thể bám hoài vào quá khứ được.
    [/FONT]
     
    5dola thích bài này.
  2. Phúc Thịnh

    Phúc Thịnh Thần Tài Perennial member

    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Sức mạnh tình Yêu[/FONT]​
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Matsu Hideji[/FONT]​
    [​IMG]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Ba chàng trai là bạn thân của nhau, cùng làm việc trong một công ty, lại cùng yêu cô Masako, một nhân viên mới được nhận vào làm. Masako thật xinh, hơn nữa đôi mắt nhìn mới đắm đuối làm sao.
    Công ty không lớn lắm, chẳng bao lâu ba chàng trai đều hiểu bản thân họ đã xảy ra chuyện gì. Ba chàng đều ra sức “tấn công'' cô gái, hẹn cô đi xem phim, chơi công viên, ăn cơm hết lần này đến lần khác. Masako không từ chối một ai, nhận lời của cả ba chàng, vì thế chẳng chàng nào đoán chắc cuối cùng cô đã ngả về ai. Sau một thời gian nôn nóng chờ đợi, ba chàng không sao kiềm chế nổi và đều ngả bài ngửa với Masako: chính thức cầu hôn cô.
    Masako trả lời ba chàng như nhau và đều hợp tình hợp lý: Lời cầu hôn quá đột ngột đối với cô, cô chưa hề chuẩn bị tư tưởng, xin cho cô được nghĩ ba ngày.
    Ba ngày sau, ba chàng trai đúng hẹn đến nơi Masako chọn để gặp cô, chẳng ngờ ba chàng đều cùng gặp nhau ở đó. Ba chàng vô cùng hồi hộp, không biết Masako định liệu ra sao. Cậu A cố lấy vẻ bình tĩnh nói:
    - Mình rất tự tin, Masako nhất định sẽ chọn mình.
    Cậu B liền dội một gáo nước lạnh:
    - Chưa chắc đâu, có lẽ cả ba chúng mình đều chưa đúng với ý cô ấy!
    Cậu C dàn hòa:
    - Chúng mình nói gì cũng vô ích thôi, chờ xem Masako quyết định như thế nào vậy.
    Rồi Masako thướt tha đi tới, cô tỏ vẻ khó xử nói:
    - Em vô cùng cảm ơn các anh đã dành tình cảm nồng nhiệt cho em, nhưng ba anh đều có những điều kiện không ai kém ai, vì thế em không biết chọn ai cả. Sau ba ngày suy nghĩ, em vẫn không sao đi đến quyết định cuối cùng được.
    Cậu A sốt ruột hỏi:
    - Vậy chúng tôi phải làm sao đây để có đủ tư cách trở thành ý trung nhân của em?
    Masako dịu dàng đáp:
    - Em nghĩ chỉ có thể quyết định sau khi được thấy kết quả phấn đấu của cả ba anh.
    Cậu B nhanh nhảu nói:
    - Như thế có nghĩa là từ nay trở đi, ai phấn đấu có hiệu quả hơn thì em lấy người ấy có phải không?
    Masako gật đầu liền mấy cái. Ba chàng đưa mắt cho nhau, cảm thấy Masako nói rất có lý, đành nói:
    - Thôi được rồi, chúng tôi làm theo ý em!
    Masako ước hẹn với ba chàng sau ba năm nữa gặp lại ở nơi này.Từ đó trở đi, ba chàng trai ra sức phấn đấu, làm việc không biết mệt. Ba chàng ngầm thi đua với nhau, chỉ sợ người khác tiến nhanh hơn mình. Thấy thế, người trong công ty đều gọi họ là ''ba cỗ máy''. Trời không phụ người có công, chưa đến ba năm, cả ba chàng đều được công ty giao cho chức quản đốc.
    Tối hôm trước ngày Masako tuyên bố quyết định chọn ai, ba chàng rủ nhau cùng vào một quán rượu. Họ đã đi tới thỏa thuận: Bất kể Masako chọn ai thì ba người vẫn là bạn thân như xưa. Ai không được Masako chọn cũng không nên chán nản, vẫn yêu công việc như yêu bạn gái thứ hai của mình, tranh thủ đạt thành tích cao hơn nữa.
    Sáng hôm sau, Masako đến văn phòng, trao cho giám đốc đơn xin nghỉ việc. Giám đốc tươi cười nói:
    - Chóng quá nhỉ, hợp đồng của cô đã đến ngày hết hạn rồi! Ba năm trước, sau khi nhận được báo cáo của cô, tôi đã để ý quan sát ba chàng trai đó, quả nhiên họ tiến bộ với tốc độ phi thường. Chúc mừng cô, trong ba chàng ấy bất kỳ cô chọn ai, tôi cũng vui lòng làm ông mối. Ha, ha, ha...
    Masako nghiêm trang nói:
    - Thưa giám đốc, người thay chân tôi đang đợi ông ở ngoài cửa.
    - Thế à? Thật không? Xin mời vào! - Giám đốc nói.
    Masako ngoảnh lại vẫy tay, từ ngoài cửa bước vào một cô gái trẻ, xinh đẹp đến mức ai trông thấy cũng phải yêu. Giám đốc nghiêng mình trước cô gái mới đến:
    - Xin chào và nhờ cô giúp đỡ!
    Giám đốc lấy trong két sắt một xấp tiền, bỏ vào phong bì, trao cho Masako để thưởng cho cô. Masako giơ hai tay đỡ lấy phong bì, cúi thấp người xuống nói:
    - Xin cảm ơn giám đốc! Để tăng cường sức làm việc ở quý công ty, mong giám đốc từ nay về sau để ý nhiều đến công ty của chúng tôi.
    Nói xong, Masako đưa cho giám đốc một tấm danh thiếp, trên đó in nổi bật mấy chữ sau:
    YAMAMURA YOKO
    Công ty cho thuê Sức Mạnh Tình Yêu.
    [/FONT]
     
    5dola thích bài này.
  3. Phúc Thịnh

    Phúc Thịnh Thần Tài Perennial member

    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Sứ reo[/FONT]​
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Nguyễn Trinh Như[/FONT]​
    [​IMG]
    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Những người con trai làng gốm lớn lên, muốn mắt mình nhìn xa hơn, chân mình chạm đến những nơi bàn chân cha mình, anh mình chưa hề biết tới. Những người con gái làng gốm lớn lên, gặp những cơn gió lạ, gặp những con người đến từ nơi gió lạ thổi về, lòng cũng muốn bay theo hướng gió. Làng gốm thưa dần...

    Một người con trai trở về làng, môi anh nói những điều làm mắt người làng gốm phải mở to ra. Những thiếu nữ thập thò sau lưng anh như trẻ con thập thò sau lưng quan trạng. Một người con gái trở về làng, chị ngồi trong chiếc ô tô. Dường như đằng sau vệt bánh xe lăn có cả hào quang tỏa rạng. Hào quang làm lu mờ cả lớp sứ ánh ngời vừa mới tráng. Rồi người con trai, người con gái lại ra đi. Giẫm lên dấu chân họ là dấu chân của những người già, những người trẻ tiếp bước. Làng gốm thưa dần…

    [/FONT][FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Tranh không biết mình đã được nghe kể đến lần thứ bao nhiêu câu chuyện ly kỳ của làng gốm, chỉ biết rằng Tranh nhớ câu chuyện ấy như nhớ tên nhớ tuổi của mình. Không có thời gian bắt đầu của câu chuyện, chỉ biết câu chuyện đã xảy ra từ lúc người già nhất của làng gốm bây giờ vẫn chưa được tựu hình trong lòng mẹ. Ngày ấy, sứ reo trong làng gốm, lanh canh, lanh canh. Nhà nào cũng làm bạn cùng men sứ, từ người to béo mũm mĩm đến người khẳng khiu gầy ốm, từ người tóc bạc da mồi đến người mắt sáng tay nhanh, ai ai cũng sống cùng với sứ. Kể cả một người lưng còng, mắt toét, mũi khoằm, cái miệng được đặt không ngay ngắn và chân khập khiễng. Ông ta lầm lũi và kỳ dị như những nhân vật phù thủy trong truyện cổ tích thoắt ẩn thoắt hiện. Người làng gốm thấy ông ta sao mà bẩn thỉu đến vậy, tuổi càng cao, râu tóc càng lòa xòa, trông ông ta càng bẩn. Dường như bàn tay bẩn thỉu của ông ta sẽ làm hoen ố cái ánh ngời của sứ. Có những mẩu chuyện được truyền cho nhau phía sau ông. Rằng đêm đêm, ông ta thường đi dọc những con đường đất và thỉnh thoảng ngước mặt lên trời gào tru như sói. Mắt ông ta trong đêm sẽ rực lên một màu đỏ ma quái. Về những mẩu chuyện kiểu như vầy, Tranh nghĩ nó rất có ích trong việc nhát ma con nít. Nhưng ông ta thì thật sự làm cho người làng gốm chú ý. Có những đêm liên tiếp người làng gốm nghe những tiếng cười thích thú của ông lanh lảnh vang lên. Tiếng cười như gom hết tất cả niềm vui trên cõi đời này. Điều gì đã khiến một con người lầm lũi như ông trở nên thỏa mãn đến vậy? Những cái tai nghe được tiếng cười ấy động đậy mãi không thôi. Một người, rồi hai người len lén đưa mắt nhìn qua khe cửa nhà ông. Chao ôi! Một bức tượng mỹ nhân tuyệt vời bằng sứ. Bàn tay thô vụng kia đang vuốt ve thân thể ngọc ngà của người con gái sứ. Trong khi ông lão lại cười vang thì có hai người đứng chết trân bên cửa. Một người sau cùng đã có thể cất tiếng:
    - Đi thôi, về báo cho người làng biết, phải đánh thức cả làng này dậy!
    Hai người chạy đi, vừa thán phục, vừa hồ nghi, vừa kinh hãi. Họ đập cửa từng nhà và hô lên:
    - Trời ơi, tượng mỹ nhân! Tượng mỹ nhân bằng sứ!
    - Dậy đi nào, dậy xem thằng quỷ kia sẽ làm gì với báu vật.
    Người này gọi người kia, bàn chân này nghe tiếng bàn chân kia bước, vậy là không thể nằm yên. Cái đám đông ồn ào náo loạn ấy kéo nhau sang nhà ông cụ. Phút chốc, mọi tiếng động bặt im. Bức tượng người con gái nằm nghiêng người, một tay đỡ lấy khuôn mặt, một tay buông nhẹ trên nếp lụa. Sứ đẹp đến thanh khiết và trang nghiêm. Một người có uy tín trong làng chợt nghĩ ra đây không thể là bức tượng do con người làm nên được, đây là báu vật của trời. Có lẽ trăng đã tặng bớt ánh sáng của mình cho lớp men thuần khiết. Và cây cỏ lá hoa, và đất và nắng và mưa đã làm nên ánh mắt, nụ cười, dáng nằm, nếp áo. Ông ta, cái con người quái dị này đã ăn cắp báu vật của trời, bàn tay dơ bẩn của ông ta đã chạm đến nàng tiên sứ. Ông ta có tội! Khi những lời nói ấy được vang lên, đám đông hùng hổ:
    - Bắt nó đi! Nó đã phạm đến trời!
    Ông lão gầm gừ:
    - Đây là con gái của tao, tao đã sinh ra nó.
    - Ô hô! Mày nghĩ mày làm được những chuyện của trời à? Hãy nói điều đó với những sợi dây trói đi, đồ báng bổ thần thánh!
    Họ xô vào ông lão, nhiều con người cùng tranh nhau bắt một mình lão. Lão gào lên:
    - Này, cứ lại đây mà trói tao đi, đứa nào làm vỡ con gái tao, tao giết!
    Ông lão bị trói chặt cứng, những sợi dây bám riệt lấy người. Nhưng đôi mắt ông cụ cứ nhong nhóng nhìn về phía sau, lúc thích chí:
    - Ha... ha... Phải cõng con tao thế đó!
    Lúc lại gắt gỏng:
    - Chúng mày đi thì nhìn dưới chân kìa, con tao trên vai chúng mày chứ không phải mấy con vợ bẩn thỉu của chúng mày đâu!
    Ông lão bị trói trong một gian phòng chật hẹp, kín bưng, chỉ độc một cái lỗ be bé phía trên vách. Cái lỗ ấy có lúc màu trắng sáng, có lúc màu xanh biếc, có lúc đen kịt. Từ cái lỗ nhỏ tí ấy, ông lão thấy được cả bầu trời. Bầu trời lúc chan hòa nắng, lúc êm đềm xanh và lúc nhấp nhánh những vì tinh tú. Một lần, ông lão hét lên với những chàng trai canh gác bên ngoài:
    - Chúng mày thả tao ra!
    Một người trong bọn họ dửng dưng trả lời:
    - Thong thả đi ông già ơi, rồi ông sẽ được chết để tế bức tượng nữ thần mà!
    - Mày nói cái gì? Có phải nói về con gái tao không?
    - Ai dư hơi nói về con gái lão! Lão lo cho mình đi, lão sắp chết rồi!
    - Tao không thể chết được!
    - Nhưng người làng muốn thế. Lão sợ rồi à?
    - Tao phải sửa lại những ngón tay đặt trên nếp áo, thả tao ra!
    - Lão già điên! Bức tượng đã được hoàn tất rồi, làm sao lão sửa được?
    - Đó là chuyện của đôi bàn tay tao, không đáng để lỗ tai chúng mày được biết. Thả tao ra!

    Tất nhiên ông lão còn gào thét thêm nhiều nữa, nhưng gian phòng vẫn kín bưng và những dây trói thì không biết nghe lời. Những giờ khắc nặng nề trôi qua. Ông lão biết có lẽ rồi đôi mắt của mình sẽ không còn được nhìn thấy cảnh vật nữa. Màu xanh của những chồi non, màu hồng của những nụ hoa chúm chím, những giọt mưa trong suốt và cái lung linh của nắng vàng... không còn đậu vào đôi mắt lão. Tiếng vỗ cánh của một chú chim, tiếng lá vàng lìa cành, tiếng những bát sứ chạm nhau... tất cả âm thanh rồi sẽ ngủ quên trong đôi tai lão. Lão không thể trả lời tiếng gọi của những loài hoa, không thể trả lời cái hương thơm bồng bềnh trong đất. Giả như có những giọt nước mắt của ai đó rơi trên bờ môi lão, lão cũng không thể nào biết được rằng chúng mặn đến đâu. Gió mơn man thổi qua người, lão cũng không hề biết, và cũng chẳng thể biết rằng ánh trăng thân thương đang chạm đến mình. Mai này, mai này, lão sẽ rơi tuột vào một khoảng đen, ở đó không có cả một tiếng thở dài... Lão muốn ngay bây giờ mắt lão được đã đầy những đồng xanh sườn núi, tai được trong ngần trong tiếng nhạc suối và chim hát tiễn đưa. Nhưng tất cả ở bên ngoài. Trước mặt lão chỉ là một cái khe bé xíu lòa nhòa, tai tái. Đôi tay lão nóng bừng và cựa quậy. Đôi tay muốn thoát ra ngay bây giờ, ngay lúc này. Lão hình dung đến những ngón tay khép lên nếp áo thật duyên dáng, thật ý tứ. Bên ngoài có gì đó xôn xao cả lên. Hình như có khói. Chuyện gì thế? Lão không biết, mà có lẽ cũng không cần biết. Bàn tay lão lại cựa quậy…

    Lão chạy băng băng trên những con đường rừng rực lửa, lố nhố những bóng người. Một cuộc loạn lạc thì phải. Nhanh lên, gấp lắm rồi, con gái của lão! Lão đâu còn thời gian cho những suy nghĩ khác. Lão chạy đến khắp nơi trong đình làng. Bát hương cúng tế còn đây, còn bức tượng thì biến mất. Người lão bủn rủn. Loạn lạc, lửa khói, con gái lão sẽ ra sao? Trời ơi! Liệu có tên quái vật nào phá vỡ bức tượng ấy không? Hình như những tiếng động đã lắng lại. Một đêm khủng khiếp sắp qua đi? Lão thấy những người trong làng đang tiến lại gần, đi đầu là những người có uy tín nhất. Tất cả đều thiểu não.
    - Bức tượng đâu? - Giọng lão run như trong người đang sốt nặng.
    Ánh mắt của một người sáng quắc lên, nhìn vào cái chỗ trống trước đây đặt tượng.
    - A! Thằng kia, mày đem tượng nữ thần đi đâu rồi? Mày cấu kết với bọn cướp đấy phỏng? - Dường như trong mắt họ, một người như ông lão chỉ có thể chứa trong đầu những ý nghĩ nhuốc nhơ. Họ gầm gừ:
    - Mày đã phạm đến lòng Trời, quỷ thần đều căm tức, chỉ có cái chết mới gột sạch tội của mày!
    Những chàng thanh niên lên tiếng:
    - Bọn cướp đã lấy bức tượng đi, ông lão không thể làm chuyện đó được!
    Nhưng những người có uy tín nhất vẫn nhất quyết ông lão đã phạm tội tày đình, chỉ riêng cái tội nhận mình đã làm ra bức tượng đã là một tội đáng lên giàn hỏa. Một vài người đứng đầu có do dự, nhưng cuối cùng lửa vẫn nổi lên. Ông lão bị trói nghiến vào cột. Tiếng gào vang lên giữa bập bùng lửa đỏ:
    - Tao không thể chết lúc này, tao phải tìm ra con gái tao, tao phải sửa lại những ngón tay trên nếp áo.
    Ông lão bị trói cứng vào thân cột. Họ muốn giết ông lão như giết một thằng ăn cắp hèn hạ. Trước mặt là lửa, là những lời nhiếc móc. Lửa vẫn cháy, khói mù mịt, khói xộc vào đôi mắt lão. Ông lão không gào nữa, chỉ cố mở to đôi mắt ra để nhìn lần cuối mảnh đất này, bầu trời này, để rồi chốc nữa đây, ông sẽ ngủ một giấc ngủ thật sâu, sẽ đi về một nơi thật xa, mà nơi đó có thể ông sẽ chẳng còn nhìn thấy được bầu trời và mảnh đất yêu thương. Có tiếng kêu yếu ớt cất lên: "Chúng ta đã giết lầm người rồi, chúng ta sẽ bị trừng phạt". Đám lửa nguội dần, linh hồn ông lão đã cởi bỏ cái xác thân tật nguyền gớm ghiếc. Trời lặng gió, bỗng đâu có tiếng những bình sứ, những bát sứ rơi từ trên cao xuống và vỡ tan. Những đồ sứ của làng cùng rơi xuống như tuân lời một ai đó. Đêm thật kinh hoàng. Sứ vẫn không ngừng vỡ. Tiếng vỡ nghe như tiếng khóc đưa ma. Có một người vừa mới chết, một cái chết không một giọt nước mắt, không một người thân ở gần để tiễn đưa.

    [/FONT][FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Toán cướp xuôi theo dòng sông. Một tên thì thầm:
    - Hay ta quẳng bức tượng này xuống sông, phiền quá!
    Một giọng nói khác vang lên, chắc khỏe và có uy lực:
    - Đừng có dại, báu vật đấy!
    Toán cướp phải khó khăn lắm để che mắt mọi người về bức tượng. Một tên trong bọn xuống thuyền mua lương thực, khi về, hắn mang theo những tin tức về cái chết của ông lão và tiếng khóc của sứ. Có thể ông lão đã làm nên bức tượng này. Đêm hôm đó, toán cướp nghỉ ngơi trên bờ sông. Trăng sáng long lanh, trắng nõn nà và sáng bóng như được tráng lên một lớp men sứ thuần khiết nhất. Đêm êm ái ru người vào giấc ngủ sâu. Một cái gì đó phất qua trên người, một làn hương mỏng nhẹ mà đằm thắm tỏa lan làm một tên trong bọn choàng mắt dậy. Một dáng người thanh thoát đi như lướt chân trên mặt đất. Vị tiểu thư nào lại thơ thẩn ở đây giữa đêm hôm khuya khoắt thế này? Hay là hồn ma bóng quỷ? Hắn mon men đi sau lưng nàng. Áo lụa phơ phất, thân hình uyển chuyển, nàng bước đi như cái chuyển động khẽ khàng của những làn sóng gợn trên mặt hồ êm. Hắn giật mình nhận ra tay chân mình đang lẩy bẩy và những bước chân thô vụng của hắn phát ra tiếng động. Người con gái quay lại, gương mặt nghiêm trang và thanh khiết. Tên cướp sượng trân người. Chao ôi! Gương mặt ấy... Phải chăng là... Người hắn lạnh toát, hắn hốt hoảng quay về phía bức tượng. Ở đó chỉ còn lại tấm vải che. Hắn ngã phịch người xuống đất. Cô gái đi về phía hắn, từng bước một. Hắn kêu lên:
    - Cô tha cho tôi, tôi không muốn hại ông cụ, tha cho tôi!
    Gương mặt cô gái không một nét xúc động, chỉ lạnh lùng bước tới, thân hình lúc ẩn lúc hiện.
    - Cứu tôi với!
    Những tiếng kêu ấy đánh thức bọn cướp. Dưới ánh trăng huyền hoặc, cái ánh trăng chứa trong lòng mình những câu chuyện liêu trai, hình ảnh người con gái chập chờn hiện ra. Mấy chục cặp mắt đều nhìn thấy, chúng không thể lầm được. Hơi lạnh lan tràn khiến chúng liên tưởng đến những cái chết khủng khiếp, chúng vùng chạy về phía thuyền, phải trốn thôi. Thuyền ra chưa đến giữa sông, sóng dậy lên dữ dội, chiếc thuyền chao đảo, mong manh như chiếc lá. Một tên cướp mặt mày non choẹt khóc ròng:
    - Lạy ông, lạy bà tha cho con.
    Sóng vẫn lồng lên như con chiến mã bị kích động, chổng vó tung bờm đòi hất người cưỡi xuống. Chiếc thuyền trôi đi ngày càng xa trong sự giận dữ của dòng sông, để lại tên cướp đã đánh thức cả bọn. Hắn trườn tới bờ sông và tuyệt vọng gọi theo chiếc thuyền dần mất hút. Sau cùng, hắn gục đầu trên đất và lịm người đi trong sợ hãi.

    Gà gáy lần thứ ba thì tên cướp tỉnh dậy. Cái chạm mắt hắn đầu tiên khiến hắn giật nảy mình là bức tượng. Người con gái hôm qua giờ lại ẩn mình trong lớp sứ, như chưa từng có điều gì xảy ra. Hắn chớp mắt mấy cái, tất cả những chuyện kỳ lạ vừa qua phải chăng chỉ là một giấc mơ. Hắn nhìn trên mặt đất, những dấu giày chồng chéo lên nhau nhắc về một cuộc tháo chạy và chiếc thuyền đã không còn ở chỗ cũ. Hắn xì xụp lạy bức tượng. Hắn biết làm gì với bức tượng này đây? Bán đi thì tất nhiên không thể, còn mang theo thì có khác gì đeo gông vào cổ. Hắn suy tính và quyết định đem bức tượng tiến cung. Ở đó sẽ có người nâng niu linh vật này.
    Năm đêm sáu ngày thì tên cướp tới hoàng cung. Người gác cổng phải đến khi trông thấy bức tượng mới đồng ý để lính vào xin cho hắn gặp vua. Đức vua nghe kể về ông cụ, ngửa mặt lên trời nói rằng:
    - Ông lão ơi ông lão, ông tạo ra bức tượng tuyệt mỹ làm gì, để rồi ông phải chết?
    Đức vua thưởng vàng cho tên cướp, nhưng hắn từ chối, sợ hãi cáo từ, bước vội vã trên những bậc tam cấp. Đi được một đoạn, hắn dừng lại, nhìn hoàng cung lần sau cùng, rồi lên đường bằng những bước nhẹ tênh.

    Ngày này qua ngày khác, bức tượng được đặt trên nệm gấm của nhà vua. Vua say đắm gương mặt đoan trang kiều diễm và cốt cách thanh nhã trong dáng nằm. Có lần triều thần tâu vua hãy cống nạp cho hoàng đế Trung Hoa bức tượng. Vua phán bảo:
    - Nếu cần, trẫm sẽ lấy tất cả báu vật, tài sản trong hoàng cung mà cống nạp, còn nàng thì hãy để lại cho ta, hãy để nàng ở lại với nơi mà nàng được sinh ra.
    Vua mặc kệ những cung tần mỹ nữ, làn da nõn nà của họ không làm vua ngây ngất bằng lớp men sứ ánh ngời. Đêm đêm vua chỉ khép mắt khi đã quá mệt mỏi vì chờ đợi bức tượng biến hình. Có những lúc vua chạm vào lớp men sứ, giật mình nhận ra không phải cái lạnh giá vô tri mà dường như có sự phập phồng của một làn hơi ấm áp. Làn hơi ấy càng làm lòng dạ vua nao nao. Nhưng đêm nào cũng vậy, giai nhân vẫn không chịu biến hình. Vua nhìn sóng mắt nàng, thấy lòng sôi lên tức tối, vua nhìn đôi môi nàng mỉm cười tình tứ mà giận dữ. Vua nghiến răng:
    - Nàng nghe đây, nàng là của ta, nếu nàng không trở thành thiếp yêu của ta, ta cũng không cho bất cứ ai trên đời này được chiêm ngưỡng dung nhan nàng, nàng hiểu ta nói gì không?
    Dường như giai nhân muốn chứng tỏ sự kiêu kỳ của mình, nàng vẫn thản nhiên ẩn mình trong lớp sứ, toàn thân nàng lạnh toát. Những tức tối, giận dữ tích tụ trong lòng vua cũng đến ngày không thể kềm giữ. Vua quát lên với thị vệ của mình:
    - Đập nát bức tượng này cho ta!
    Rồi người bước như chạy ra ngự hoa viên. Nhà vua gục đầu vào lòng bàn tay, người lả đi như vừa qua một trận ốm kiệt người. Sóng mắt, làn môi, bàn tay, dáng nằm, nếp áo của người con gái sứ cứ chập chờn trước mắt nhà vua. Tai nhà vua như nghe thấy tiếng vỡ của sứ và lớp sứ mong manh đổ xuống. Không còn sóng mắt, nụ cười, không còn cả làn da tươi sáng. Nhà vua bất giác rùng mình. Một cái gì đó thật khủng khiếp, thật ngu xuẩn trong mệnh lệnh vừa ban hành. Nhà vua tất tả chạy đi, người nóng bừng như chính mình đang đứng trên giàn hỏa. Sứ nát vụn dưới chân người. Đất trời như ngả nghiêng. Người không dám bước dù chỉ một bước, sợ vô tình giẫm lên những mảnh sứ, những mảnh sứ xưa kia tạo nên cái vóc dáng hình hài mà đêm ngày nhà vua ôm ấp nâng niu. Người nấc lên một tiếng "Nàng ơi" rồi ngã lăn ra đất. Tỉnh dậy, nhà vua lúc khóc lúc cười, lẩm bẩm mãi một câu:
    - Trẫm là vua vì vậy không ai bắt tội, trẫm là vua vì vậy trẫm không có tội.
    Hoàng hậu túc trực bên long sàng, còn mắt nhà vua thì đẫm lệ, cứ thì thầm hai chữ "Nàng ơi".
    Không biết đã bao nhiêu mùa trăng đi qua trên mái cung đình, bao nhiêu đêm rồi hoàng hậu và những cung tần thấm ướt gối chăn bằng nước mắt. Hoàng thượng vẫn vẩn vơ: "Nàng ơi".
    Một đêm trăng sáng, đức vua một mình dạo gót vườn hoa. Chợt, có bóng người thanh nữ phất qua. Áo lụa nàng thướt tha, nàng bước đi, như có như không, như khói sương đã tạo vóc hình, như sứ trắng rạng ngời mà mong manh, dễ vỡ. Đức vua còn đang kinh ngạc thì nàng đã tiến đến gần.
    - Nàng là ai? - Đức vua thảng thốt hỏi khi nhận ra gương mặt người thiếu nữ sao mà thân quen quá.
    - Thiếp là vợ của chàng đây. Thiếp trở về để thăm chàng. Cha sinh ra thiếp trong lớp sứ, thiếp sống cùng sứ, sứ chết rồi, hồn phách thiếp đâu còn nơi nương tựa. Thiếp không thể giống như những cung tần mỹ nữ của chàng, thiếp ra đời trong kiếp sứ. Sao chàng nỡ phũ phàng chi vậy?
    Nói rồi, nàng vội vã đi ngay. Đức vua gọi với theo:
    - Nàng ơi, ta là chồng nàng, đây là nhà của nàng, nàng đi đâu thế?
    - Em về với cha em.
    Nhà vua run giọng khi chân nàng đã thoăn thoắt bước:
    - Nàng ơi, bao giờ thì nàng lại đến?
    Nàng chỉ khẽ nghiêng người lại, trả lời:
    - Một ngàn năm sau thì thiếp sẽ trở về.
    Kể từ đó, cứ đêm đêm, hoàng thượng lại ngẩn ngơ chờ, cuộc chờ đợi dài gấp hơn chục lần đời người, bỏ lại sau lưng những cuộc đời son trẻ của hoàng hậu, cung tần trong cung cấm.

    [/FONT][FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Về tính chân thực của câu chuyện này tới đâu, cần phải nói thêm một chi tiết nữa. Trong gia phả của một trưởng lão làng gốm, rất bất ngờ, có dòng ghi với đầy đủ ngày tháng rằng: "Làng giết oan một ông lão, bức tượng nữ thần lạc mất". Hai vế của câu này, theo ý người viết, chẳng biết có liên hệ với nhau hay không, nhưng đó cũng là một cơ sở để bao đời nay người làng gốm tin vào huyền thoại. Gần đây, người làng gốm kháo nhau về sự trở về của nàng tiên sứ. Những thanh niên cười khẩy, nhưng đêm đến cũng phập phồng lắng nghe tiếng những bước chân. Thiếu nữ vờ như không để ý, nhưng đôi mắt mơ màng, như hồi tưởng lại câu chuyện cũ. Người già thì cho đó là những điều linh thiêng, ai nghi ngờ sẽ không thể làm ra lớp men sáng bóng. Tranh không tin vào chuyện biến hình. Nhưng Tranh giả thuyết rằng ông cụ đã dựa vào một mẫu người có thật để tạo nên những đường nét quyến rũ lòng người của nàng con gái sứ. Nếu quả thế thật, thì anh hồn người con gái ấy, sau khi chết đi nhất định sẽ quay về. Biết đâu cả ông cụ cũng nương theo những cơn gió ngả mình trên cỏ rối, trở về nơi đây, cái nơi mà ông đã mải miết trong một cuộc kiếm tìm... Tranh mơ đến ngày trên bình sứ là hình ảnh huyền thoại của nàng tiên sứ, cái đẹp ngàn năm của làng gốm sẽ hiện lên qua dáng nằm thanh nhã của nàng. Ý nghĩ giục chân Tranh bước.

    Đêm nay cũng là một đêm trăng sáng, gợi nhắc đến cái đêm nàng trở lại tìm vua. Bốn bề yên ả quá. Gió lành lạnh thổi buốt người. Tranh thơ thẩn bước, chợt lồng ngực khẽ nảy lên. Hình như có bóng người vừa lướt qua. Nàng tiên sứ? Cổ họng Tranh nghèn nghẹn, đôi tay run run như một báu vật đang rờ rỡ hiện ra trước mắt. Tranh bước đi về hướng có tiếng động mỏng nhẹ, hình như là bước chân. Nhìn Tranh lúc này như kẻ bị thôi miên. Một người con gái! Mái tóc dài nhẹ bay trong gió. Tranh nín thở đến núp sau một lùm cây. Người con gái thấy động liền quay lại. Gương mặt sáng lên dưới ánh trăng dịu dàng, mang một vẻ đẹp khiết ngần, trong trẻo. Chị Yên! Những mây khói huyền thoại tan đi, rõ ràng trước mặt Tranh là chị Yên. Bảy năm rồi, người yêu của chị rời làng gốm, không một lá thư, không một lời nhắn gửi. Mà đời hoa thì ngắn ngủi vô cùng…

    Đã bao lần, Tranh bắt gặp chị đứng một mình, dáng đợi chờ mỏi mòn và bất lực. Dường như chị đứng đó cho một lời hứa hẹn xót xa: "Một ngàn năm sau thì anh sẽ quay về". Tranh ngẫm nghĩ đến một bình sứ với dáng hình chị Yên, với đôi mắt đợi chờ, biểu tượng lòng thủy chung của người con gái làng gốm. Tranh không rời chỗ nấp vội mà lặng im nhìn chị. Sao mà chị khổ thế? Có biết bao chàng trai đang dành chân tình cho chị. Vậy mà bóng chị vẫn đổ đơn độc trên những đường làng. Ơ hay! Có một người mới đến. Tranh suýt kêu lên khi nhận ra một anh trong làng. Chị Yên đến đây không phải để thương tiếc quá khứ mà để hẹn hò! Hai người ngồi sát bên nhau, vai kề nhau và trao nhau những nụ cười yên bình, âu yếm. Tranh vuốt mặt liền mấy cái rồi lặng lẽ rời chỗ nấp.

    Trên đường về, Tranh thấy mình như đang lửng lơ trong một giấc mơ. Tranh nghĩ đến cái bình sứ với hình ảnh chị Yên và đứa con bế trên tay, với nụ cười viên mãn. Rồi mọi người sẽ nghĩ gì về chị, hiện thân cho lòng chung thủy của người con gái làng gốm?

    Chuyện tình của chị Yên đã không còn là điều bí mật nữa. Những đôi mắt của các cụ già trợn tròn như hay tin người chết sống lại. Mẹ người yêu chị ứa nước mắt tạ ơn trời. Những thiếu nữ cười với chị Yên, khi chị mỉm cười sau bảy năm vùi mình trong chờ đợi. Làng gốm sẽ không có một "hòn vọng phu" huyền thoại, nhưng có thêm những con người hạnh phúc giữa đời.

    Đổi một huyền thoại ngàn năm lấy một cuộc đời hạnh phúc ngắn ngủi, thế cũng đã quá nhiều. Biết đâu, ở phương trời xa xôi nào đó, anh ấy đã có một mái ấm của riêng mình? Để rồi khi họ gặp lại nhau, sẽ không có những giọt nước mắt trái ngang, dằn vặt, mà trao nhau những nụ cười bình dị, bao dung.

    Làng gốm thưa dần, nhưng một ngày làm việc mới vẫn bắt đầu, lanh canh tiếng những bình sứ chạm nhau. Tiếng reo sao mà trong trẻo quá!
    [/FONT]
     
    5dola thích bài này.
  4. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/9/12
    Phúc Thịnh thích bài này.
  5. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/9/12
    Phúc Thịnh thích bài này.
  6. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/9/12
    Phúc Thịnh thích bài này.
  7. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/9/12
    Phúc Thịnh thích bài này.
  8. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/9/12
    Phúc Thịnh thích bài này.
  9. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/9/12
    Phúc Thịnh thích bài này.
  10. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/9/12
    Phúc Thịnh thích bài này.
  11. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/9/12
    Phúc Thịnh and Hư Vô like this.
  12. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/9/12
    Phúc Thịnh and Hư Vô like this.
  13. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/9/12
    Phúc Thịnh and Hư Vô like this.
  14. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/9/12
    Phúc Thịnh and Hư Vô like this.
  15. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/9/12
    Phúc Thịnh and Hư Vô like this.
  16. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/9/12
    Phúc Thịnh and Hư Vô like this.
  17. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/9/12
    Phúc Thịnh and Hư Vô like this.
  18. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/9/12
    Phúc Thịnh and Hư Vô like this.
  19. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/9/12
    Phúc Thịnh and Hư Vô like this.
  20. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 7/9/12
    Phúc Thịnh and Hư Vô like this.