Khóc Cho Người Đi Ở lại đây chỉ còn hai chúng ta Nói ra đi những suy tư buồn phiền Ngại ngùng chi vì ngày mai cách xa Sẽ không còn gì để hoán trách nhau. Người tình ơi dù lòng em đổi thay Trái tim tôi vẫn mong em được vui Đừng bận tâm về chuyện hai chúng ta Cuộc tình mình xem như là cơn gió. Người tình ơi ta đã không sống được với nhau Thì đành chia thay như giấc mơ mà thôi Những ngày vui ta bên nhau ôi đẹp làm sao Lòng quặn đau nhìn về những ngày xưa. Tình xưa nghe thu sang xôn xao giờ lãng quên Chuyện ngày mai đã mãi mãi không còn nhau Thôi đành chôn sâu trong tim một cuộc tình đau Giọt nước mắt khóc cho người đi.
Hãy Về Bên Em Một mùa thu tàn úa, lá vàng rơi khắp sân, mình anh nơi đây cô đơn lặng lẽ. Từ khi em ra đi, từng hàng cây trước sân, dường như cũng đã xác xơ đi nhiều. Rồi mùa thu đi qua, khi mùa đông đã về, chờ mong tin em nhưng sao chẳng thấy. Người yêu ơi em có, còn yêu anh nữa không ? Mà sao không thấy một lời cho nhau.... - - -
Lòng Đau Tình Tan Có phải em đã ko còn yêu, có phải em muốn mình rời xa. Rất khó cho anh vì anh đã yêu em rồi, làm sao có thể quên được em. Có lẽ ta nên chia tay từ đầu, có lẽ ta không nên thuộc về nhau. Vì sao ta lại như thế mình càng làm khó nhau, càng yêu càng phải ghen mà thôi.
Người Lạ Từng Yêu Có đôi lúc ta thấy nhau vô tình Em vui không khi ta như người lạ Cứ đi qua như chưa bao giờ Gặp nhau rồi quen biết nhau. Cũng thỉnh thoảng cho những câu hỏi thăm Em khỏe không, cuộc sống như thế nào? Rồi anh đi mau, ai đó hỏi em rằng Người ấy là gì của em? Người ấy em từng yêu, người khiến em hay cười Người cũng làm cho em bao lần nước mắt rơi Giờ đã không còn vui, mỗi khi trông thấy người Nở nụ cười trên môi, rồi bước vội thế thôi. Người cũng đang cùng ai, hạnh phúc nơi chân trời Giờ người đã quên chưa, vui buồn của lúc xưa Buồn lắm khi mà ta, cố xem như xa lạ Người lạ từng yêu nhau, thấy nhau thêm u sầu.
Và Như Thế EM Đi Tôi đi lang thang lần trong bóng tối buốt giá Về đâu khi đã mất em rồi Về đâu khi bao nhiêu mơ mộng giờ đã vỡ ta Về đâu tôi biết đi về đâu Xưa ta yêu nhau nào đâu biết sẽ có lúc Đời ta hai đứa hai phương trời Vì sao khi duyên kiếp đã làm nên bao oan trái Người ơi trong khói sương nào hay Nỗi lòng của tôi Trong hơi men cay ta tìm quên qua cơn say Mơ màng ru ta đi qua nỗi buồn đau Nghe trong hư không bao lời yêu thương năm xưa Về trong nước mắt buốt giá Mình ta ôm cô đơn mình ta bước