Tình Khúc_Xưa & Nay

Thảo luận trong 'Box Thơ & Nhạc - Ảnh & Clip' bắt đầu bởi chuyên_gia_chơi_3_càng, 25/1/11.

  1. Sương đêm


    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=TaiAHN4hZhk[/YOUTUBE]

    Mấy ngày nay thời tiết Sài Gòn tệ thật. Trời hay mưa lại còn cúp điện. Đồng chí ở phường ngày nào cũng ra rả đọc thông báo cúp điện, có hôm đang đọc thì bị cúp điện. Đúng là bó tay.
    Nhưng hình như nhà nước cho người dân kiện công ty điện lực rồi thì phải. Trên kệ sách có sách nào ghi nói nhiều thì hiểu biết còn ít nói thì kém hiểu biết không ta? Ai cũng lớn và ai cũng đủ khôn để biết rằng có những chuyện mình không được quyền nói và chuyện người dân đi kiện công ty điện lực cũng như con kiến đi kiện củ khoai. Thôi thì khi nào có điện thì xài không thì thôi. Đối với một đứa thích thắp nến và nhìn mưa như tôi thì cũng không sao. Nhiều khi tôi vừa thắp nến vừa mở đèn điện. Bạn tôi nói sở thích của tôi tốn tiền quá. Đúng là cũng tốn thật nhưng ánh sáng của nến làm căn phòng tôi ấm áp hơn.

    Hôm nay chắc khoảng 3h30 chiều, trời kéo mây đen xám xịt, nặng nề, gió dữ dội. Tôi đóng cửa sổ lại, một lúc sau trời mưa, thắp cho căn phòng tôi một cây nến, ra ban công đóng cửa phòng lại và nhìn mưa. Từng dòng người chạy trên đường. Tôi cũng không biết họ đang đi đâu, biết làm sao được khi mà ở nơi Sài thành này có vô số thứ để người ta phải chạy theo.
    Cho nên cũng cần lắm một lần sống chậm. Tôi bất chợt nghĩ về bài hát Sương Đêm của Winfield, theo như lời bạn tôi nói thì lời bài hát cũng bình thường không có gì gọi là đặc biệt nhưng với tôi nó như chạm vào một góc khuất nào đó trong tâm hồn tôi nên tôi rất thích.

    Ca từ của ca khúc Sương Đêm làm tôi phải nhiều lần suy nghĩ. Tôi là vậy suy nghĩ nặng nề một cách không cần thiết. Tôi tự nghĩ tại sao tôi lại không thể suy nghĩ đơn giản để cuộc sống nhẹ nhàng hơn. Nghe Sương Đêm tôi chợt nhận ra mọi người ai cũng có rất nhiêu ước mơ và đam mê. Tất nhiên là phải nhiều rồi vì có ai đánh thuế ước mơ đâu mà phải tiết kiệm.

    Tuổi trẻ có biết bao đam mê và hoài bảo, có những điều thực hiện được và có những điều cũng không thực hiện được. Có ai nói rằng tuổi trẻ sống nhanh và vô trách nhiệm. Cũng đúng nhưng không thể vơ đũa cả nắm như thế được. Ừ thì tuổi trẻ nông nỗi thật, tuy nhiên cũng đâu thiếu những người trẻ nhưng cũng đủ lớn và đủ suy nghĩ để biết rằng quyết định của mình là rất quan trọng vì điều đó sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến mọi người xung quanh. Hãy hết sức với việc làm của mình nhưng trước tiên phải xem đó là việc gì.

    Tuổi trẻ sống nhanh và năng động nhưng đừng quên quan sát xung quanh vì điều hạnh phúc không phải ở cuối con đường mà nó sẽ ở trên con đường chúng ta đi. Yêu thương ai thi hãy nói ra vì sự yêu thương không được thể hiện sẽ như món quà thật quý, gói và trang trí thật đẹp nhưng lại không đem tặng.

    Cuộc sống là sự cân bằng giữa thiện và ác. Giới trẻ luôn muốn được thể hiện mình và nhạc rock cũng vậy. Có nhiều định kiến tiêu cực về dòng nhạc này, sẽ có nhiều người không thích nhạc rock nhưng tôi thì rất thích. Ca từ sâu sắc, giai điệu mạnh mẽ, họ chơi rock vì đam mê, tôi nghe rock cũng vì đam mê. Nhắc đến đam mê thì phải nói đên cá tính, khi cá tính được bộc lộ nhiều quá thì đó sẽ là lập dị. Winfield cũng vậy, nếu bạn một lần nhìn thấy, bạn sẽ không thể lầm lẫn họ với nhóm nhạc khác.

    Lúc trước tôi cũng rất dị ứng với những chiếc khuyên đặt không đúng chỗ như mắt, mũi, miệng. Không phải tôi suy nghĩ lạc hậu một cách thâm căn cố đế chỉ tại tôi thấy ghê ghê thôi, nhưng bây giờ thì hết rồi, chắc là quen. Nhìn các anh và nghe Sương Đêm tôi có thể tưởng tượng được các anh mê rock như thế nào. Tôi cũng mê rock, cũng rất cá tính nhưng không lập dị như các anh. Chính sự lập dị làm cho nhạc rock khó được chấp nhận hơn so với các dòng nhạc khác.

    Nhưng cuộc sộng là như vậy, không bao giờ được trọn vẹn, khắc nghiệt và nhiều thử thách mới chính là cuộc sống. Cuộc sống cũng không đánh đố chúng ta, cuộc sống cũng không vùi lấp những ước mơ và đam mê. Cuộc sống chỉ muốn chúng ta hãy thật mạnh mẽ và mạnh mẽ hơn nữa.
    Chiều hôm nay, Sài Gòn lại mưa xối xả, có rất nhiều các chàng trai ước mơ mình chỉ là giọt sương trong đêm rồi sáng thức giấc tan trong cơn mưa cuốn trôi. Tôi nhìn xuống đường, mọi người qua lại thật nhộn nhịp. Ừ thì mọi ngày vẫn thế mà! Đúng như lời bài hát “cuộc sống tiếp nối còn lại được gì trong ta?” Phía sông một màu nước mưa trắng xóa.

    Lạnh bất tận.
     
    An Loan and Phúc Thịnh like this.
  2. Về lại nơi dĩ vãng
    Có lẽ nào?.....

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=C6lW74ryklo[/YOUTUBE]
    Cơn gió bất chợt thổi về lạnh giá,từng giọt mưa lạnh lùng rơi trong đêm tối khiến trái tim em đau nhói. Con dốc ngày nào cùng anh sánh bước giờ đây cũng chỉ còn lại mình em lẻ loi.
    Đêm lạnh quá sao không về chung lối
    Để bàn tay xoa ấm những bờ vai

    Đêm lạnh quá sao đường về chia hai mà ngẩn ngơ ngã rẽ đôi bờ

    Cái lạnh ngày ấy ấm áp niềm hạnh phúc lứa đôi,giờ đây vẫn lạnh nhưng là cái lạnh của một trái tim xót xa,đớn đau trong tình yêu.
    Có lẽ nào ta thành người xa lạ
    Khi đi tìm một nửa của đời nhau
    Có lẽ nào lần nữa chuốc thương đau

    Em đã yêu anh rất nhiều, ngỡ như thiếu anh sẽ không thể sống nổi. vậy mà tình yêu ấy được anh đáp lại bằng sự dối gian phụ bạc trong suôt khoảng thời gian xa nhau…Cũng chẳng thể trách anh được,một mình đơn độc nơi xứ lạ,anh cũng giống như biết bao người đàn ông khác đã không thăng nổi sự cô đơn. Sông sâu có thể đo,nhưng lòng người khó lường và tình yêu cũng thế.

    Tình yêu được ươm mầm, vun đắp từ những năm tháng trên giảng đường bỗng chốc tan tành khi chạm phải thực tế. ký niệm đẹp đẽ của những chiều lang thang trên đồi hoa vàng để ngắm nhìn thành phố hoàng hôn,hay những lần đạp xe vòng quanh Hồ Xuân Hương cùng ríu rít vui cười cũng chẳng thể níu chân người ra đi.

    Để rồi:
    Em trăn trở giấc ngủ muộn màng
    Anh một đời vá víu mảnh trăng tan
    Trăng vỡ mãi nên hồn còn băng giá

    Đêm nay,một dêm không trăng, không anh, chỉ có những kỷ niệm cứ ùa về như những cơn sóng cuốn trôi cả tháng năm. Ba năm chia tay mối tình đầu, rời xa phố núi,vậy mà cứ ngỡ như ngày hôm qua.

    Nỗi đau đong dầy trong khóe mắt, em lại thèm được nhìn thấy chùm phượng tím sũng nước trong mưa, thèm được ngửi mùi ngọc lan thoang thoảng dịu nhẹ, và thèm được nghe anh hát lại bài hát năm xưa.

    Không biết trong dòng đời hối hả ngược xuôi, có khi nào anh giật mình chợt nhớ về em,về một thủa yêu đương nồng say nơi phố núi? Em vẫn thầm cầu chúc anh nơi phương ấy được hạnh phúc và bình an.

    Chẳng phải vì em thánh thiện hay muốn anh phải day dứt khi biết điều đó, mà em muốn thời gian sẽ xóa nhòa đi nỗi đau và giúp em thanh thản khi nhớ về anh.
     
    An Loan and Phúc Thịnh like this.
  3. Sông Trăng

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=Ll_1UQcSfbA[/YOUTUBE]
    [FONT=&apos]Không hiểu vì sao em lại thích anh – người con trai em không biết tên biết họ. Em gặp anh vào ngày thành lập trường, cũng là những ngày đầu của năm học mới.[/FONT]
    [FONT=&apos][/FONT] ​
    [FONT=&apos][FONT=&apos]Anh có biết không? Năm đó em là tân binh năm nhất. Con bé tỉnh lẻ, da ngâm, mắt to đen cứ tròn xoe ngắm mãi mọi thứ xung quanh mình – những thứ lạ lẫm, ngỡ ngàng chưa từng thấy và ở nơi đó em đã gặp anh. Anh giản dị bình dị nhưng nhìn rất phong cách.[/FONT]
    [FONT=&apos][/FONT]
    [FONT=&apos]Em không biết lý giải điều đó như thế nào. Anh làm em ấn tượng với bài hát “Sông trăng”. Anh hát hay đến đỗi, mọi người yêu cầu anh hát lại lần thứ hai. Vốn là một con bé lãng đãng, mau quên nên nhờ có vậy em nhớ được anh luôn. Anh Sông Trăng, từ đó em gọi anh như thế và cũng chính từ ngày đó em thích luôn bài hát “Sông trăng”: tình yêu của sông và trăng làm cho màn đêm ngủ quên… Em khẽ mỉm cười với chính mình vì sự ngu nghê của một con bé đã học đến Đại học rồi mà vẫn còn mang tâm hồn “thần tượng” theo kiểu phim nhiều tập. Em là vậy đó, vẫn còn là con bé con mà anh. [/FONT]
    [FONT=&apos][/FONT]
    [FONT=&apos]Có lẽ anh chẳng biết em là ai đâu bởi vì anh và em chưa một lần chính thức nhìn nhau. Chỉ có em, một mình em nhìn anh. Khi anh đứng hát, đôi mắt anh mỉm cười nhìn đám đông khán giả, thế là em cũng thấy vui, vì anh đã có nhìn em. Trẻ con quá phải không anh? Em cứ mãi đặt ra câu hỏi cho anh mà chỉ lòng em mới biết. Em đã biết được tên anh từ lâu rồi, nhưng em vẫn cứ gọi anh là anh Sông Trăng, cái tên mà em đã đặt cho anh ngay từ lần đầu gặp mặt.[/FONT]
    [FONT=&apos][/FONT]
    [FONT=&apos]Phượng đã ba lần đổ sắc đỏ, rực cháy sân trường rồi nhạt nhòa rụng cánh. Sài Gòn, nhộn nhịp người xe, những ánh đèn màu rực rỡ đã thôi làm em bỡ ngỡ. Sài Gòn, vẫn có những phút giây tĩnh lặng để em nghĩ về em, về anh và về cuộc sống này. Lại khẽ mỉm cười, khi đài phát thanh phát bài hát “Sông trăng”: mối tình giữa dòng sông và vầng trăng kia rồi sẽ đi về đâu khi ánh bình minh thức giấc? và có thật trong màn đêm ấy Sông và Trăng luôn hòa nhập vào nhau, hay chỉ là hư ảo? Một chút gì đó dường như là lạc lỏng, dường như là chơi vơi chợt thoáng qua trong em mà vô tình em chưa định nghĩa.[/FONT]
    [FONT=&apos][/FONT]
    [FONT=&apos]Giờ thì anh đã tốt nghiệp ra trường với biết bao điều mới mẽ và thách thức đang chờ anh phía trước. Còn em, con bé năm tư đã trưởng thành và chững chạc hơn xưa. Em lại nghĩ về anh với một nét buồn hòa trong mi mắt. Dừng lại nhé anh! Sẽ thôi gửi cho anh những tin nhắn vụng về để nhận về những câu trả lời chóng vánh, qua loa nữa. Dừng lại nhé anh! Sẽ thôi gửi ánh nhìn mong chờ mà chỉ là một hướng, mong chờ rất nhiều ở ánh nhìn chiều ngược lại.[/FONT]
    [FONT=&apos][/FONT]
    [FONT=&apos]Trong phút giây tĩnh lặng nào đó trong cuộc đời, anh có nhận ra được rằng trên thế giới này đang có em? Đây có lẽ là câu hỏi cuối cùng em dành để hỏi anh mà chỉ lòng em mới biết. Em sẽ thôi yêu anh, àh mà không! Em sẽ thôi thích anh như ngày nào em đã thích. Giữa yêu và thích, cái ranh giới mong manh ấy đối với em sao khó phân biệt đến thế. Nếu đơn thuần em thích và mến mộ anh thì tại sao tim em lại thổn thức mỗi khi nhìn anh. Còn nếu em thích anh thì tại sao em lại không có đủ sức mạnh để nói với anh điều đó. [/FONT]
    [FONT=&apos][/FONT]
    [FONT=&apos]Dừng lại nhé! Dừng lại để anh Sông Trăng và bài hát “Sông Trăng” kia trở thành kỷ niệm – một kỷ niệm thật đẹp.[/FONT]
    [/FONT]
     
    An Loan and Phúc Thịnh like this.
  4. Ước mơ trong đời

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=Z9uB:-@7dtJA[/YOUTUBE]
    Cuộc đời vốn là một dòng sông không phẳng lặng mà chúng ta luôn muốn kiếm tìm những bến bờ bình yên. Nhưng không phải bến đỗ nào cũng đợi chờ và mãi mãi tồn tại, khi mà giữa dòng đời xuôi ngược, mọi thứ đều có thể chuyển dời.
    Tình yêu là thứ thuần khiết nhất, dễ làm êm lòng và là hạnh phúc nhất của con người, khi rơi vào vòng xoay vần ấy, cũng sẽ lại làm con người xót đau nhất..Và dường như, một tình yêu chung thủy, nhiều hạnh phúc không phải ai cũng sở hữu được bền lâu. Và một khi niềm day dứt không được trọn vẹn, luôn làm người ta ao ước ... "Ước mơ trong đời" là một bài hát mang nỗi niềm hoài vọng như thế!

    Một ngày em mơ, bao giấc mơ tươi đẹp,
    Nào đâu có mấy giấc mơ đến như em mong chờ.
    Và đời cho em những nỗi đau vô bờ,
    Chờ anh đến xoá hết những đau thương.


    Khi cần đến trong đời một điểm tựa, một bờ vai dỗ dành, người ta thường tìm đến người mình yêu thương nhất. Thế giới tốt đẹp hơn và gần gũi nhau hơn cũng do bởi tình yêu. Nhưng có những tình cảm thì bất tận mà con người thì trải hết lòng cũng không thể đo đếm và gìn giữ. Nếu đúng tình yêu là giấc chiêm bao, thì đâu phải ai cũng có những đêm mơ đẹp. Mà cái đẹp, thường sẽ là sự nuối tiếc, mong chờ.. Tưởng khi bên đời đã có sự chia sẻ và đồng cảm, tưởng như những nỗi đau sẽ được xoa dịu và chữa lành bằng thứ thuốc tình yêu. Nhưng cũng lại là tình yêu, khi đã ra đi, cứ kéo dài nỗi chờ mong trong day dứt. Có những vết thương sẽ lành qua năm tháng, được an ủi và sẻ chia từ gia đình và bè bạn . Và cũng có những nỗi đau mà chỉ một lần trái tim vô tình yêu cuồng say, để một đời tiếc nuối.

    Và đời cho em những nỗi đau vô bờ,
    Chờ anh đến xoá hết những đau thương.


    Ai cũng có trong mình những ước mơ về cuộc sống, về lý tưởng cho tương lai và về một tình yêu ngọt ngào. Và thường thì cuộc sống chi phối con người ta nhanh chóng tiến tới công việc ổn định, bản lĩnh nghề nghiệp và sự thành đạt trong xã hội. Những điều mà trước sau, bằng ý chí và nghị lực cùng các mối quan hệ xã giao, người người đều có thể tạo dựng. Tuy nhiên, tình yêu lại không thể cố gắng bằng tâm sức, mà đến với mỗi người một cách bất ngờ hoặc nhẹ nhàng không báo trước.

    Vì thế mà khi người ta yêu, cuộc đời luôn bừng lên màu hồng tươi mới. Trong sắc màu lung linh của tình yêu, không người nào lại không cảm thấy cuộc sống này thật bình yên, êm ả. Và tình yêu nồng nàn ấy luôn là thứ mật vàng rót lên hành tinh này sự ngọt ngào đắm say và khơi nguồn mọi cảm xúc để con người tiếp tục quên lãng những mệt mỏi, bon chen của cuộc sống. Giữa bao điều kì diệu thì tình yêu là giấc mơ tươi đẹp nhất, khát khao cháy bỏng nhất của loài người.

    Ước mơ trong đời có ai đâu ngờ, đôi khi sao quá xa xôi.
    Vẫn mong một ngày, nắng lên xanh đời,
    Ta bên nhau sánh đôi


    Say mê trong thứ men ngây ngất ấy, cho đến khi điều tệ nhất có thể xảy đến, con người sẽ hụt hẫng và mất phương hướng. Để rồi sẽ chẳng thể nhận ra, mình sẽ ra sao khi tình yêu đã rời xa và cuộc đời này lại trở nên vô nghĩa và u tối. Đêm đông có thể sưởi ấm bằng ngọn lửa hồng, dù lạc chân trong rừng thẳm còn có thể dò lối ra nhờ chòm sao phương Bắc. Nhưng bế tắc và thất bại trong tình yêu thì thật khó mà tìm lại niềm vui, niềm lạc quan vui sống! Bởi thế, mà tình yêu thực sự chỉ đến một lần thương nhớ và để lại cả một đời nhớ thương.

    Biết anh bây giờ chắc vẫn mong chờ,
    Thôi thì anh cứ mong chờ,
    Những phút vui nào có đến bao giờ,
    Yêu nhau trong mơ thế thôi


    Khi con người ta yêu và được yêu, sự chờ mong được bên nhau như dài lắm, mỗi phút như một giờ, và mỗi ngày như cả năm đằng đẵng. Thế mà sao khi tình yêu cất bước ra đi, trái tim thúc từng nhịp đau đớn và ngày dài cũng tựa đêm thâu, người ta muốn quỵ ngã, muốn khóc âm thầm, và muốn ra đi mãi mãi. Sự nghiệp và quãng thời gian họ đã trải nghiệm, chỉ là những thứ tầm thường so với những chịu đựng quá sức khi hình bóng người mình yêu thương gắn liền trong mỗi phút, mỗi giây.

    Trước kia, nụ cười ai đó khiến người ta ngẩn ngơ, thì bây giờ cũng làm người ta thẫn thờ. Tình yêu ấy, là sự vùi sâu trong tình ái và đã là một phần mất mát quá lớn lao của cuộc sống. Và đến bao giờ, một phần tổn thương ấy mới được hồi sinh. Biết rằng, không ai chấp nhận tình yêu ấy đã ra đi, rằng sẽ mãi mong chờ trong hi vọng tình yêu ấy sẽ quay lại ..

    Nhưng đến bao giờ, trái tim không biết, ý chí không dự đoán được. Và thật tệ, dường như chỉ còn có thể yêu nhau trong mơ... Thế thôi!
     
    An Loan and Phúc Thịnh like this.
  5. Bình Yên...

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=W_XkZ0SJVTw[/YOUTUBE]
    Tự nghĩ, phải chăng miền bình yên ấy thật ra vẫn còn quá xa xôi? Xa đến mức trở thành một khát vọng, bật lên thành câu ru cho chính hồn mình? Lặp đi lặp lại “bình yên” như nguyện cầu. Gọi mãi, gọi mãi em như lời yêu thương vô vọng.
    Đó là truyền thuyết về một loài chim không có chân. Nó cứ bay mãi bay mãi, không ngừng nghỉ. Nếu mệt, nó sẽ ngủ trong khi đang bay. Nó sẽ ngủ trong gió. Loài chim đó chỉ dừng chân một lần duy nhất trong đời… Lúc nó dừng chân cũng là lúc nó chết.
    Những người có tâm hồn bị kềm hãm có lẽ sẽ kiếm tìm sự bình yên trong những chuyến đi dài. Họ đi mãi, đi đến bất cứ đâu, không thể dừng lại được. Không có nơi đi, cũng không có nơi đến. Vốn dĩ, cái đích đến ấy đã mờ nhạt trong trái tim họ tự bao giờ.

    Với những người đã đi quá nhiều, đã trải quá nhiều, đã mệt quá nhiều, “bình yên” có lẽ lại nằm trong sự tĩnh tại, cô tịch, bình lặng - sự bình yên của “một ngôi nhà bão dừng sau cánh cửa”.

    Có lẽ, “bình yên” chính là một tâm hồn đã tìm được sự bình an, tìm được một nơi chốn nghỉ ngơi. Cho mình và cho người. Không kiếm tìm. Tạm quên đi một vài khao khát. Dù chỉ là đôi lúc thoáng qua ngắn ngủi…
    Bình yên như một lời kinh nguyện cầu khe khẽ rung lên trong đêm…
    Bình yên một thoáng cho tim mềm.

    Bình yên ta vào đêm.
    Bình yên để đoá hoa ra chào.

    Bình yên để trăng cao.
    Bình yên để sóng nâng niu bờ.

    Bình yên không ngờ...
    Lòng ta se sẽ cầu kinh bình yên.


    Dường như có thể nghe được tiếng sóng vỗ dưới mặt biển khơi tràn ánh trăng thâu. Bầu trời đã từng rực sáng đến thế. Mặt nước đã từng có những cơn cuồng nộ dữ dội đến thế. Trăng này đã từng tròn lại khuyết bao lần. Bờ cát này in dấu chân của muôn triệu sinh linh bao nhiêu năm tháng. Tất cả, đã chìm vào trong khoảnh khắc này, của đêm vô tận.

    Cả lòng người vốn quá nhiều khát khao, biết bao bão tố.
    Những nuối tiếc, nhớ thương, hồi ức gợi về khi con người đối diện với bóng tối cũng lặng lẽ trôi đi, mất hút vào thinh không lồng lộng. Nơi ấy, vệt chảy của thời gian chỉ để lại chút hương ngọt đắng vị mưa tàn.

    Nơi ấy, sự cô đơn còn lại cũng không còn xa xót nữa.
    Bình yên để gió đưa em về.
    Bình yên ta chờ nghe,
    Chờ nghe tình vỗ lên tim mình;
    Chờ nghe tình lung linh

    Bình yên để nắng soi môi thơm.
    Bình yên ta mừng...
    Mừng em đã hết đau thương về đây ấm cúng
    Mừng em đã biết xót thương tình yêu.


    Như loài chim không chân, cứ bay mãi, bay mãi không thể dừng lại được, những khát khao này sẽ đưa ta đến đâu? Như loài chim không chân, đi mãi mà không thể tìm nơi để trở về, nếu có thể, hãy để ta trở thành nơi chờ em quay lại. Bình yên, nơi chốn này.

    Tự nghĩ, phải chăng miền bình yên ấy thật ra vẫn còn quá xa xôi? Xa đến mức trở thành một khát vọng, bật lên thành câu ru cho chính hồn mình? Lặp đi lặp lại “bình yên” như nguyện cầu. Gọi mãi, gọi mãi em như lời yêu thương vô vọng.
    Mừng em đã biết xót thương tình yêu, mà vẫn chỉ là chờ đợi. Đi qua đau thương để trở về, mà vẫn còn đây đơn côi. Tìm trong chính bão giông lòng mình chút ước vọng tĩnh an này. Hạnh phúc, dù chỉ là ước vọng, vẫn như một ngọn đèn soi sáng qua đêm thâu.

    Như từ bao la ta ra đời, một kiếp nữa.
    Như từ trong nhau lớn lên khôn lên, cùng nhau.
    Như một câu hát ứa ra từ tim.
    Tặng nhau nhé tiếng nghe hồn nhiên,
    Để quên hết khó khăn chia lìa...


    Một ngày đã cạn đau thương. Một ngày biết xót thương và trân trọng. Một ngày không còn chia ly. Ta đã tìm kiếm điều gì trong những ngày quay cuồng theo vòng xoáy cuộc đời, theo vô vàn ước muốn và tham vọng? Điều ấy, trong phút giây này, ta đã quên.

    Và ta nhớ, có lẽ, từng có một thời gian nào đó, khi ta còn là cát bụi trôi trong khoảng không bao la này, khi ta đến với cuộc đời này cùng tiếng khóc không phải do đau khổ hay vui sướng, ta đã từng thấy mình tan đi.

    Và ta nghĩ, trong cõi vô cùng này, gì là thật? Thời gian ư? Một phút giây so với một trăm năm nào có khác gì? Ta đang sống đây, hay từng tế bào đang chết. Ta ngày mai không phải ta hôm nay. Ở bên nhau, giây phút này, cho đến một vạn năm sau cũng có gì khác biệt?

    Người ta, vì yêu thương quá nhiều với đời, với người mà ước muốn quá nhiều, nhưng có bao giờ ngừng lại được trong cuộc đuổi bắt với chính cái bóng của mình. Ra khỏi ám ảnh của chia ly, rũ bỏ sức nặng của thời gian, quên đi thân phận của kiếp người, dù chúng ta có là những con chim ngủ trong gió bão, vẫn có thể ngả vào nhau để tìm một phút giây tĩnh tại.

    Đi qua rất nhiều con đường, được nhiều và mất cũng nhiều, cuối cùng, ta dành tặng cho nhau chỉ một lời chúc “Bình yên”.

    Một người bạn hỏi “Tại sao đang độ tuổi 20 mà chúng ta ai cũng mệt mỏi đến thế?” Chúng ta bước vào đời một thời gian không thể gọi là mới nhưng cũng quá ngắn với chiều dài một kiếp. Chúng ta ai cũng tự đặt cho mình một mục đích, cố gắng thu xếp cuộc sống, tương lai của mình, của gia đình. Mỗi người một con đường, một mơ ước khác nhau. Nhưng khi đã bước đi, chúng ta đều không thể dừng lại. Những ngày tháng vô tư xưa đã xa rồi.

    Có những lúc, chúng ta ngơ ngác dừng lại trên con đường quen giữa phố phường rộng lớn, lạc trong chính lối đi mòn mỏi mỗi ngày. Có những lúc, có ai đó muốn dừng lại và ra đi – dù chỉ là một cuộc trốn chạy tạm thời - khỏi xô bồ phố thị. Có những người, vì ước vọng của mình, trả giá và đánh đổi. Có những người, cứ đi, đi mãi, mà vẫn không hiểu mình muốn gì…

    Chúng ta đổi thay, chúng ta được và mất. Có những tình cảm quý giá vô ngần đã tan vỡ, có những con người đã không còn gặp lại, có những mối liên hệ không thể hàn gắn. Mỗi người một cuộc đời, hạnh phúc hay bất hạnh đều không ai có thể gánh vác, sẻ chia. Đôi lần gặp nhau và thoáng giật mình: Sao chúng ta ai cũng mệt mỏi đến thế?

    Bạn kể về những thăng trầm, lặng lẽ ngồi bên nhau trong quán với ánh nến vàng nói về con đường đã qua và sắp đến. Thấy cuộc đời quả thật quá dài. Không đủ cho một cái nắm tay.

    Ngày đi quá vội nhưng đêm lại quá sâu. Ngoái nhìn lại, chẳng bao giờ thấy mình đã đủ.

    Những con chim không chân, một lúc nào, có thể cùng nhau hát lên cho mình một khúc bình yên…
     
    An Loan and Phúc Thịnh like this.
  6. Ru lại câu hò


    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=QYIZfWPvvks[/YOUTUBE]
    Sau giờ tan ca tan vội trở về nhà, về với căn phòng trò chật hẹp chỉ dành đủ cho hai người ở. Vừa bước chân vào nhà thì trời lại đổ cơn mưa.

    Cơn mưa của một buổi chiều mùa xuân đã phần nào xoa dịu đi cái nóng của khí trời oai bức. Nhưng từ đâu đó vẳng lại bên tai tôi những câu hát ngọt ngào mà da diết :” Buồn thương chiếc áo năm nào rách đôi bờ vai, Chị Hai cứ ngóng trông hoài bóng con đò xưa…”.

    Nghe đến nay sao tự nhiên tôi cảm thấy chạnh lòng và xót xa quá. Gờ này trong tâm trí của tôi chỉ toàn là hình ảnh và câu chuyện về chị, người chị mà tôi hằng tôn kính. Chỉ nghỉ đến đây thôi đôi mắt của tôi bỗng cay cay. Chị ơi có lẽ số phận đã áp đặt cho chị có một cuộc đời kém may mắn.

    Ngày chị chính thức theo chồng làm dâu nơi đất khách quê người cũng là ngày mà gia đình tôi nhìn thấy chị lần cuối. Mặc dù ngày trọng đại của mình thì cô dâu nào cũng rạng ngời nụ cười hạnh phúc, nhưng sao hôm ấy chị vẫn lộ ra một nỗi buồn man mác. Chắc có lẽ chị đi theo chồng nhưng tấm lòng lúc nào cũng tìm về với quê nhà nơi có người mẹ già và đứa em trai.

    Quả thực vẫn biết chị không hi vọng gì về cuộc hôn nhân này nhưng vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, cha mất sớm, không có tiền chữa bênh khối u cho mẹ nên chị đành phải hi sinh vì tất cả để lấy người chồng qua mai mối mà chị chưa được tìm hiểu tường tận. Cũng nhờ vậy mà sức khoẻ của mẹ tôi cũng dần dần tốt hản bởi chị đã dành trọn số tiền mừng cưới để mổ khối u cho mẹ. Mạng sống của mẹ tôi đã đổi lấy bằng sự hi sinh hạnh phúc của người con gái của mình. Chị đi lấy chồng đã để lai biết bao nhiêu nỗi buồn, nỗi buồn của người mẹ xa con, người em xa chị, nhưng chính chị là người chịu nỗi đau nhất, chị đã gượng mình để cố quên đi một câu chuyện tình thơ mộng và trong sáng của một người con gái quê với một chàng thanh niên cần cù, chất phát. Ngày chị theo chồng chị khóc nhiều lắm, đó cũng chính là những giọt nước mắt địng mệnh đeo đuổi chị kể từ ngày làm dâu nhà người. ​

    Cuộc sống oan nghiệt đã đến với chị không phải vì gia đình chồng ruồng bỏ mà trái lại chồng chị rất yêu thương và chị được lòng cả gia đình bên chồng nữa nhưng vì chị muốn làm việc kiếm thật nhiều tiền đển gửi về cho mẹ và em nên chị đã không ngại vất vả làm việc ngày đêm để rồi trong một lần làm việc, cơn triệu chứng của cãn bệnh ung thư máu đã bắt đầu bộc phát, kể từ đó sức khoẻ của chị ngày càng can kiệt cho đến khi mẹ và tôi nhận được tin báo tử từ nơi một nơi xa xôi rằng chị đã ra đi vĩnh viễn.lúc ấy dường như tôi không tin nỗi vào thế giới hiện tại nữa, Lúc này tôi muốn hét thật to để cho chị có thể cảm nhận được nỗi đau của một ngưởi em trai mất đi người chị đáng kính. Cuộc đời sao mà trớ trêu quá.

    Xin được cám ơn Nhạc sĩ Vũ Quốc Việt và giọng ca ngọt ngào cùa Ca sĩ Cẩm Ly đã mang đến cho tôi một bài hát hay và đầy ý nghĩa như thế để tôi có những giây phút nhớ về ngưởi chị của mình. “ Một hôm bão bố mưa dầm ước con đò xưa, lòng nghe buốt giá con đề bỗng quay về đây, biết người xưa kia gặp không may, đau lòng chị hai trào nước mắt giận lắm cũng đành ru lại câu hò thuỷ chung.”

    Vậy là chị đã ra đi mãi mãi không về, không còn có ngày mà tôi và mẹ háo hức chờ đợi chị nữa. Chị ơi ở bên kia thế giới, chị phải thật sự hạnh phúc và tìm được sự thanh thản nhé. Em hứa sẽ thay chị chăm sóc cho mẹ ,chăm chỉ làm để trở thành người tốt và sẽ không phụ lòng với những gì mà chị đã hi sinh .

    Một lần nữa xin được cám ơn ca khúc “ Ru lại câu hò” với những ca từ thật đẹp và gần gũi như nhắc nhở với tôi rằng những điều đã qua chỉ là ký ức, nhưng chúng ta phải biết sống cho thật xứng đáng với những ký ức ấy. Bởi vì đây là ký ức của lòng vị tha và sự hi sinh.
     
    An Loan, Phúc Thịnh and LeTruongps like this.
  7. Có một giai điệu ta lãng quên

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=riJvjvX0ph8[/YOUTUBE]

    Có một mùa trời se se lạnh, có một ngày trời trở gió heo may, thu chưa tan nhưng đông vẫn chớm sang. Se se lạnh, se se lạnh. Một ngày con ôm mẹ nằm nghe gió hát qua khe cửa.
    Lâu lắm rồi mới nằm ôm mẹ, một cảm giác bình yên, ấm ấp lạ kì. “Mẹ, khi con còn bé như thế nào hở mẹ?” “Con hay khóc nhè, khó dỗ lắm. Mỗi lần mẹ ru hát khan cả cổ, vậy mà cứ khóc hoài khóc mãi. Mẹ phải ru hoài, ru hoài…”. Có lẽ vì vậy mà mỗi khi nghe ai đó hát ru “cái bống, cái bang khéo xảy, khéo sàng cho mẹ nấu cơm..” là mình có cảm giác quen thuộc quá, tựa như hơi thở, như máu thịt mình vậy.

    Mình thích mẹ hát bài đó nhất. Hát mãi, hát mãi một bài hát. Khi hát đôi mắt mẹ nhìn ra ngoài sân, nắng đã lên cao trên đầu ngọn tre. Gió từ bên sông thổi về làm mái lá cũ kĩ thêm xao xác. “À…ơi…cái bống cái bang khéo sẩy, khéo sàng cho mẹ nấu cơm hà…ơi..hà…ời…”. Nghe đâu đấy văng vẳng trong hồn:

    “Lời mẹ ru con đến những khu vườn
    Ru mộng con thơm, ru ra nỗi niềm
    Ru con nghiêng nằm, nghiêng nghiêng nằm
    Con ngủ giấc tròn. Cho mẹ ngồi trông
    Tiếng khóc ban đầu, còn đau, còn đau…”

    Bây giờ mình mới hiểu tại sao giấc ngủ của những người mẹ đều chập chờn như vậy, trên khuôn mặt ấy đôi mắt mẹ theo tháng năm thêm trĩu nặng nỗi ưu phiền hơn. “Một đời ru con nen mắt ưu phiền, đôi khi cũng ưu phiền, ưu phiền cả đời, ưu phiền cả đời”.Xao xác hao gầy tiếng người mẹ thức ru con trong đêm, thời khắc mọi người chìm trong giấc ngủ nồng nàn mẹ thức cùng con qua những cơn bệnh, mẹ thức cùng con qua mùa bão giông “ru con ru mãi, ru tóc bạc thôi. Thuở mẹ ru con, mẹ ru con ngủ. Tiếng khóc ban đầu, còn đau, còn đau”.

    Cuộc sống cứ chảy, cứ trôi đặt trên vai ta những áp lực cuộc sống, những giấc mơ, hoài bão, những đau đớn muộn phiền…người ta lãng quên trong nhiều cuộc vui, người ta say theo những điệu nhạc cuồng điên, sôi nổi, hay trầm bi sầu nhưng có những bài hát được hát bằng trái tim vẫn ru ta đêm ngày, ru qua ngày nắng gắt, ru qua cơn bão giông ru khi ta tuyệt vọng, cùng hát lên nỗi niềm đó chính là bài hát từ trái tim mẹ hiền bao dung. Khi đâu đó cất lên tiếng “à..ơi..à..ời…” thì thật hạnh phúc cho trẻ thơ biết bao vì đó là âm thanh trong trẻo, ngọt ngào nhất mà cuộc đời ban tặng trẻ thơ. “Lời mẹ ru con như tiếng hát trên trời, ru con ru mãi…Rồi một mai con lớn, rồi con thôi thơ ấu. mẹ rời thật mau. Mẹ rời chiêm bao. Lời mẹ ru con bao lâu mỏi mòn. Nên lâu cũng mỏi mòn” nhưng chắc chắn mẹ ơi những âm điệu ấy con sẽ không thể quên để lời ru cùng con đi qua niềm vui, đi qua lúc khốn khó.

    Tôi đã nghe và mãi nghe Trịnh Công Sơn hát lên nỗi lòng người mẹ qua bài hát “Lời mẹ ru”. Nghe như lời trái tim mình muốn nói mà chẳng cất nên thành lời, như “nghe ra nỗi niềm”. Nghe cảm giác ngọt ngào còn lắng đọng.

    Ước chi trẻ con khắp mọi nơi đều lớn lên trong tiếng ru của mẹ, vượt qua thử thách cuộc đời cùng tiếng mẹ ru theo tháng năm. Ước chi mỗi người con hiểu lòng mẹ để đừng xót xa “ Lời mẹ ru con bao lâu nên mỏi mòn, nên lâu cũng mỏi mòn…Bây giờ mẹ nằm. Lá đổ ngoài sân…Lá đổ ngoài sân.” Bây giờ mẹ nằm, lá đổ ngoài sân phải chăng mẹ đã quá mệt mỏi vì con.
    Mẹ ơi lẽ nào cuộc đời vẫn chua chát đắng cay, lẽ nào có những lời ru vẫn nghẹn ngào qua tháng năm. “Một đời ru con nên mắt ưu phiền, đôi khi cũng ưu phiền…”

    Tôi có cảm giác ai nghe bài hát cũng thấy mình nợ mẹ nhiều quá. Thấy mình còn vô tâm quá. Lời mẹ ru con..Ru mộng con thơm… Lời mẹ ru con nghe ra nỗi niềm…
     
    An Loan, Phúc Thịnh and Cu Tý like this.
  8. Cu Tý

    Cu Tý Thần Tài Perennial member

    [YOUTUBE]PP4Jm_h4XF4[/YOUTUBE]​
     

  9. [​IMG]

    Anh Tý nhí nhảnh lắm nhé :126:
    Thank anh Tý đã đóng góp thêm một bài hát hay cho anh chị Relax :tea::tea::tea:
     
    An Loan and Phúc Thịnh like this.
  10. Lá đổ muôn chiều

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=UKr5RfGZk5E[/YOUTUBE]

    Rồi thế là mùa thu qua mang bao giấc mơ đi về tháng ngày gió xoá. Xác lá rơi rụng tơi bời những dấu chân yên. Vàng phai cong cong trên những vệt nứt của kí ức. Dấu yêu nào đã đi về nơi nào xa lắm, chỉ còn lá đổ muôn chiều liêu xiêu dâng lên mắt xót xa.

    Bất chợt tôi nhớ tới hình ảnh người em nhỏ bé ngồi trong thuyền hoa tình duyên đành dứt. Bất chợt tôi nhớ tới lá đổ muôn chiều giăng giăng khắp lối trong ca khúc của nhạc sĩ Đoàn Chuẩn. Bất chợt tôi thấy thương cho cuộc tình ấy dù mỗi mùa thu đi qua là mỗi lần chiếc lá vàng bay về cuối trời mang lời yêu tan vào mây khói.

    Thu đi cho lá vàng bay
    Lá rơi cho đám cưới về
    Ngày mai người em nhỏ bé ngồi trong thuyền hoa
    tình duyên đành dứt
    Sau lần hò hẹn cuối cùng, em về đâu khi đò chiều dan dát nhuộm tím hoàng hôn? Lời hẹn thề em có mang theo sang bên ấy với người? Buồn làm chi nữa, cố nhân ơi! Mình có duyên mà chẳng có phận. Nợ cuộc đời, ta phải trả thôi. Men rượu nhấp đôi môi mà cay lòng đôi mắt. Thương em, thương tôi, thương lá chiều cũ nát, tả tơi.

    Lá rơi trút xuống trong gió phải chăng là nỗi buồn tủi em mang? Người ơi có khóc không khi cuộc tình vắt khăn tang giữa mùa thu chết mênh mang?

    Lá đổ muôn chiều ôi lá úa
    Phải chăng là nước mắt người đi
    Em ơi đừng dối lòng
    Dù sao chăng nữa không nhớ đến tình đôi ta

    Tình duyên đứt đoạn, câu ca dao vỡ vào năm tháng thiên di. Anh an phận đời mình trong mùa thu cũ. Em an phận đời mình trong mùa thu mới. Chúng ta an phận đời mình trong nỗi đau bùi ngùi, day dứt lòng nhau.

    Anh phải cố quên thôi câu chuyện tình mình có nhau. Mùa thu xa xôi, mùa thu không thật gần. Mùa trút gió quạnh quẽ một góc hồn đơn côi, ủ dột. Trên cành chỉ còn vương lại đôi ba cánh lá thu vàng võ, mỏng manh, đìu hiu trong gió. Anh đành để hoa trôi dập dìu, lênh đênh trên dòng nước lạ. Nơi ấy, mùa nước nổi cao bằng con sào không em?

    Thôi thế từ đây anh cố đành quên
    Rằng có người cầm bằng như không biết mà thôi
    Lá thu còn lại đôi ba cánh
    Đành lòng cho nước cuốn hoa trôi

    Thôi thế từ nay như lá vàng bay dập dìu, vô định như dòng thời gian trôi. Tình lỡ rồi nên tình chẳng còn vẹn nguyên. Tình lỡ rồi nên thuyền cũng rời xa bến. Bến ở lại với phong lan đất im lìm, với bãi cát soài song ngã đôi nơi. Loài hoa của mặt trời tàn tạ ngay trong đêm quờ quạng mắt thức. "Còn nhớ phương nào hoa đã rơi" không hướng dương?

    Thu đi cho lá vàng bay bay trong mắt. Lá rơi cho đám cưới về tiễn người sang bên ấy xa xôi. Tím lạnh chiều hoàng hôn, con đường em đi gió lồng lộng, thênh thang. Bóng chiều váng vất phủ kín tâm hồn người em bé nhỏ.

    Tình anh như con thuyền bé chìm sâu nơi đại dương bao la trong một đêm nổi sóng. Biển thăm thẳm màu mực giống như nỗi buồn vầng trăng khuyết nửa vầng trăng trên ngàn xa. Nỗi buồn còn lại, anh ném lên trời, thả bung trong gió thành những hạt tàn tro…

    Tiếc mà chi dang dở phút phân ly
    Thuyền phiêu lãng từ nay không bến đỗ

    Tiếc làm chi, buồn làm chi khi môi mắt chẳng còn tìm thấy nhau trong cuộc đời này. Xin đừng ai cười, ai khóc để cuộc giã biệt dở dang. Bão mùa hoà trong men rượu đắng thành từng giọt, từng giọt long đong. Chén rượu tình đời biết tới bao giờ ta uống cho hết? Chén rượu mặn nồng biết đến bao giờ ta uống cho tan?

    Nơi em về mùa thu chắc nhiều gió? Trời có xanh hơn trong đôi mắt em cười? Môi em có thắm những lời yêu nồng nàn? Tim còn rộn ràng như thuở ban đầu đam mê? Nơi em về ngày vui không em mà nơi đây "lá đổ muôn chiều" lả tả như từng cánh đời em rớt xuống lênh đênh?

    Lá đổ muôn chiều ôi lá úa
    Phải chăng là những cánh đời em
    Đêm đêm lìa xuống trần tình vương hoen ố
    Ôi những cánh đời mong manh

    Những kỉ niệm tìm về nơi nỗi nhớ réo rắt trong tim. Chiếc lá vàng úa màu xoay giữa trời đưa ta về cuối trời không nhau. Nỗi nhớ khoác màu năm tháng rêu phong nên những kỉ niệm ngày nào vẫn sống từng phút, từng giây.
    Nhưng bây giờ em xa xôi quá, hư hao quá nên "nhớ nhau từ làn môi đôi mắt" nhưng "đành tìm trong nét bút xa xưa". Anh đi tìm em trong kỉ niệm, trong dánh hình đã khắc sâu vào tâm trí. Nét bút cũ theo màu mực in dấu vào cõi nhớ, cõi yêu qua bao năm tháng không nhoè. Là tim anh đó, là tình anh đây, em có mang theo không?

    Câu ca dao bên ấy có vàng ươm hoa cúc, có diệu huyền trong khúc nhạc chiều mơ? Em sang bên ấy theo người, mắt bình yên không em mà ta nơi này "nghe từng giọt lệ rớt xuống thành hồ nước long lanh" ?

    Mỗi mùa thu đi qua, tóc lại dày thêm lớp sương mờ bảng lảng. Bao khoảng ngày đã vỡ, đã tan. Em cũng đã yên với nửa cuộc đời còn lại, chỉ có ta là rong ruổi mãi con đường mòn phủ dấu u tịch chưa quên. Lãng quên là gì? Sao nhớ hoài, nhớ mãi?

    Nhưng mỗi mùa thu chiếc lá vàng bay về cuối trời
    Thuyền tình không bến đỗ người ơi
    Nhớ nhau đành tìm trong tiếng hát
    Đời vắng em rồi vui với ai?

    Đành tìm nhau trong tiếng hát của con tim chưa già. Lời yêu thương anh thắp bằng ánh sáng phủ ấm những ngày đông lạnh lẽo khi mùa thu đi. Lá sẽ còn đổ nhiều, thu sẽ vẫn là mùa của biệt ly vì em đã sang bên ấy theo người, bỏ tôi một mình trên dốc đời vẹo xiêu. "Đời vắng em rồi vui với ai" - Bài hát kết thúc xót xa đến ám ảnh, day dứt trong lòng người.

    Khi viết những dòng này, tự nhiên tôi nhớ tới người thi sĩ bất hạnh Hoàng Hữu với những câu thơ làm cháy lòng bao nhiêu con tim đã từng yêu nhau và xa nhau để rồi ngậm ngùi, đau đáu về miền kí ức cũ bây giờ chỉ còn là ảo vọng.

    Đến bây giờ trăng vẫn cứ còn xanh
    Cứ một nửa như đời anh một nửa
    Như trăng sẽ tròn đầy trăng sẽ
    Trăng viên mãn cuối trời đêm đêm em có nhớ
    Mặt trăng từng khuất nửa ở trong nhau .

    Bây giờ tất cả mọi điều dường như đã ngủ yên trong chiếc bình hoa gió của năm tháng cạn khô. Người cũng đã đi miết chẳng bao giờ quay trở lại kể ta nghe ngày xưa mình yêu nhau thế nào… Chỉ biết khi bước chân ấy quay gót về phương trời nào xa thẳm, nơi này "lá đổ muôn chiều" dâng lên sóng mắt mênh mang …

     
    An Loan and Phúc Thịnh like this.
  11. Người đó , tôi đây , tình ở nơi đâu !!!

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=9pdOgLZxKyI&playnext=1&list=PL8A27BB5313461F02[/YOUTUBE]
    Tình chúng ta nay đã không còn như xưa
    Người nơi đó, tôi nơi này, tình ở nơi đâu
    Nhìn thấy nhau nhưng ta không còn cảm giác như lúc đầu
    Có lẽ đôi ta đã không còn yêu nhau"

    Lời cảm nhận cho em và anh: Tuy em và anh ở gần nhau, có thời gian gặp nhau...Khi mới quen em, anh không muốn rời xa em cho dù chỉ là 1 bước. Nhưng....anh có cuộc sống của anh và em cũng có cuộc sống của em...và:

    "Ngày tháng qua ta đã sống bên cạnh nhau (ta đã yêu nồng say)
    Nhưng nhìu lúc hai trái tim nhìn về hai hướng
    Rồi hố sâu ngày thêm lớn, thành khoảng cách hai chúng mình
    Để bây giờ ta biết ta không còn của nhau"


    Lời cảm nhận cho em và anh: Anh và em đã có những thời gian rất đẹp, rất vui vẻ (Theo cảm giác của anh...), nhiều khi em gần anh, mà em luôn nghĩ về người của em (người mà em yêu), anh vẫn làm ngơ xem như không hề hay biết để giữ lại cái cảm giác mình yêu em (Tự đánh lừa mình...). Nhưng cây kim không thể dấu trong bọc lâu ngày được, nên anh cũng phải tự nhận xét lại mình, xem mình làm điều đó đúng hay sai...để chúng ta còn giữ lại cho nhau cái gọi là kỷ niệm...

    "Người đó, tôi đây, tình ở nơi đâu
    Thì thôi phải chăng đang trốn tìm
    Ước gì hai chúng ta chưa gặp bao giờ... sẽ tốt hơn"


    Lời cảm nhận cho em và anh: Anh nhiều khi nghĩ rằng, giá như...và giá như hồi trước anh và em không quen biết nhau, để anh không có được cái niềm hạnh phúc đó...Chính em là người tạo ra cái cảm giác ấm cúng đó cho anh, và cũng chính em cướp đoạt niềm hạnh phúc ấy của anh....

    "Ân tình ngày hôm qua hãy để gió cuốn trôi theo mây ngàn
    Mối tình hai chúng ta chấm hết từ đây
    Mối tình hai chúng ta... có lẻ nên chấm hết từ đây thôi em ơi"


    Lời cảm nhận cho em và anh: Thôi những gì đã trải qua đối với hai chúng ta trong thời gian qua cứ để cho gió cuốn đi, và anh mong rằng thời gian từ nay trở đi...anh và em sẽ dừng lại ở điểm "Tình bạn, tình anh em", và anh cũng mong rằng em và người ấy luôn hạnh phúc, vui vẻ bên nhau. Tuy anh và em không thể đến được với nhau, nhưng trên con đường em đi anh luôn dõi theo, luôn cầu mong cho em vui vẻ, hạnh phúc. Anh hy vọng rằng em sẽ đọc được cảm nhận này của anh...
     
  12. 12 con giáp cho anh chị nào thích làm avatar nè


    Chuột thông minh, lém lĩnh, hài hước...


    [​IMG]



    Trâu mạnh mẽ, cần cù, siêng năng...


    [​IMG]



    Cọp oai phong, quyến rũ, đa tài, thích lãnh đạo...


    [​IMG]



    Mèo rụt rè nhưng nhanh nhẹn,biết nắm bắt cơ hội, đáng yêu...


    [​IMG]



    Rồng duyên dáng, tài năng, thích lãnh đạo...


    [​IMG]



    Rắn thông minh đến lém lỉnh, tinh quái, đa mưu...


    [​IMG]



    Ngựa xinh xắn, thông thái, thích hòa bình...


    [​IMG]


    Dê hiền lành, ít tranh luận, thích hòa bình...
    [​IMG]



    Khỉ thông minh, tháo vát, nhiệt tình, đa tài...


    [​IMG]



    Gà bản lĩnh, nhiệt tâm, hơi bướng nhưng tốt bụng...


    [​IMG]



    Chó khôn ngoan, trung thành, lém lỉnh, tỉnh táo trước mọi thử thách...


    [​IMG]



    Heo đáng yêu, lương thiện, thường an phận ....


    [​IMG]
     
  13. Cắn Môi Tình Còn Đau

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=VYNDHNkVEcs[/YOUTUBE]

    Dưới cái nắng của mùa hè mà sao lòng em thấy giá lạnh quá! Em nhớ về anh, nhờ về những kĩ niệm bên anh. Nó như một giấc mơ, giấc mơ thật đẹp và em cảm thấy ấm áp.

    Em muốn giữ những kĩ niệm ấy như một giấc mơ, nhưng anh ơi mơ chỉ là mơ thôi và khi em tỉnh giấc thì lòng em càng đau hơn với hiện tại. Anh xa em rồi! Em lang thang ngang Gốc Phố ngày xưa và bất chợt tiếng hát nồng ấm vang lên: ​

    “Em xa anh buồn chi nữa hỡi em.
    Như giấc mơ ta mơ qua một đêm.
    Tình trong mơ đẹp như tranh như thơ.
    Tỉnh giấc rồi mơ chỉ là mơ thôi”


    Em đã bật khóc khi nhìn vào chiếc bàn ngày xưa hai ta vẫn ngồi bên nhau trong Gốc Phố. Em đã mơ một mối tình thật đẹp như tranh như thơ. Nhưng bây giờ đâu còn anh nữa mà mơ!

    Trời đã vô tình cho em và anh gặp nhau, rồi vô tình khi chúng ta là đồng hương nên tình cảm lại càng thân hơn. Và rồi… lại vô tình để anh rời xa em! Anh nói rằng em còn con nít nhưng anh thích. Khi nói chyện cùng em anh thấy rất vui, và anh rất thích đi cùng em. Anh có biết là em cũng rất thích khi đi cùng anh, khi có anh bên cạnh em rất vui. Và em đã mơ… mơ một tình yêu bên anh. Và khi em tỉnh giấc lại thì nào thấy anh bên em.

    Ngày ấy, đi bên anh dưới anh trăng trên con hẻm nhỏ ấy em có một cảm giác rất lạ, một cảm giác yên bình hạnh phúc.Anh nhẹ nhàng đến bên em để rồi giờ đây anh cũng nhẹ nhàng rời xa em như cơn gió lướt qua. Anh ra đi và mối tình trong mơ của em cũng sẽ ra đi.

    Lời bái hát cứ ngân vang:
    “Trăng treo cao chờ ai nữa hỡi trăng?
    Đôi bóng xưa nay lẻ loi mình anh”

    Ánh trăng soi bóng đôi ta ngày ấy thì giờ đây chỉ còn mình em. Chiếc bóng lẻ loi lang thang trên con đường ngày xưa. Còn chờ ai đây? Anh sẽ mãi không quay trở về. Ánh trăng tàn theo bước chân em. Mình em âm thầm khóc, âm thầm chờ, anh nào hay biết? Có lẽ anh đang vui vẻ với người khác, em càng đau hơn khi người đó lại chính là chị gái em.Anh xa em nhưng sao lại thật gần em? Anh đang trước mặt em đó nhưng sao em thấy quá xa . Anh đang cười vui với người mà em không được phép buồn.

    Tại sao tỉnh giấc thực tế lại phũ phàng đến thế? Em muốn gọi anh nhưng làm sao em có thể? Em biết làm gì đây? Gọi tên anh trong âm thầm lặng lẽ như chiếc là vàng nhẹ nhàng rơi khỏi cành.” Gọi tên anh lá rơi thẫn thờ rơi” Vì anh chưa từng nói yêu em, nên tình yêu ấy làm gì có thực. Tại em hay mơ thôi phải không anh? Anh cứ đi đi, tình trong mơ của em cũng sẽ ra đi. Em sẽ phải tỉnh giấc.

    Anh cứ vui đi, em sẽ không buồn đau. Những kĩ niệm bên anh em sẽ giữ mãi dù là mơ và dù tỉnh giấc có đau. Khi gặp anh e sẽ vờ như không thấy anh đâu, em sẽ không gọi anh đâu, em sẽ cắn chặt môi để tiếng khóc không bật ra.

    Em sẽ cắn chặt môi để biết rằng tình trong mơ của em còn đâu.
     
  14. Cu Tý

    Cu Tý Thần Tài Perennial member

  15. Lottery_life

    Lottery_life Thần Tài Perennial member

    Vì đó là em - Quang Dũng

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=oqUZSL1Vz1Y[/YOUTUBE]
    Anh đã nghe bài hát này cả ngàn lần, lần nào cũng như mới. Với một người chỉ biết nhạc không lời thì đây quả là một bài hát làm nên kỳ tích, ờ mà cũng bởi nó có thể nói hộ ta một điều mà anh chưa bao giờ dám nói: Yêu em – vì chỉ biết đó là em.


    Không cần biết em là ai
    Không cần biết em từ đâu
    Không cần biết em ngày sau
    Ta yêu em bằng mấy ngàn biển rộng
    Ta yêu em qua đông tàn ngày tận
    Yêu em như yêu vùng trời mênh mông


    Không cần biết là ai, không cần biết từ đâu em đến, không biết quá khứ, không biết tương lai, chỉ biết một điều duy nhất là anh có em, có những phút giây thật ngọt ngào và hạnh phúc.
    Yêu em, biển nào có đủ rộng để mà đong đếm.
    Yêu em, đông tàn và ngày tận nào có ý nghĩa gì đâu, chỉ là một tích tắc với anh, với em và cả với những gì chúng ta đã có.
    Yêu em, yêu mái tóc xanh, yêu đôi mắt biếc, yêu nụ cười và yêu tất cả những gì thuộc về em.
    Như vùng trời mênh mông, bình yên mà anh đã hứa, như rộng dài những bước chân mềm cạnh bước chân anh, như ngày xanh, như đêm hồng, như nụ cười bất chợt mùa toả nắng
    Và, Anh yêu Em ...


    Không cần biết đêm dài sâu
    Không cần biết bao gầy hao
    Ta ngồi đếm tên thời gian
    Nghe thương yêu dâng cao như ngọn đồi
    Như xa xôi nay quay về gần gụi
    Yêu em khi chỉ biết đó là em


    Anh đã đi qua gần nửa cuộc đời người, đã mấy lần định vượt qua ngưỡng cửa của tình yêu đã mất, để tự tìm cho mình yêu thương mới, hạnh phúc mới, nụ cười và niềm vui mới. Nhưng anh chợt hiểu ra rằng, nếu ngày đó, anh đủ dũng cảm để không nói yêu em, không mang đến cho em nụ cười và hạnh phúc thì chắc bây giờ đây, em đã không phải vì anh mà đi xa đến thế, anh đã không phải vì em mà thương nhớ suốt cả mùa dài.

    Anh đã bỏ qua tình yêu của một thời son trẻ, đi vào ảo ảnh của những bộn bề cuộc sống, lo toan và cả những tính toán vụn vặt, ...
    Để rồi ngoảnh mặt lại, anh có được gì ngoài nước mắt em, ngoài ánh nhìn thất vọng và lạc lõng từ em.

    Để rồi có một ngày khi đã mất nhau, bước về vùng trời xưa, ký ức xưa, những đêm dài không ngủ, mắt mỏi mòn trông về những ngày mưa. Yêu thương nào chất chứa, núi đồi nào để chất cao.

    Xa xôi ơi, về đi nhé
    Thời gian ơi, nhẩm đếm xem còn nhớ được chỉ một cái tên, tên của thời gian, tên của chính mình – liệu có còn nhớ nổi

    Xa xôi ơi ngày đó quá xốc nổi và bồng bột, nhưng chẳng ân hận gì đâu, đơn giản thôi, đã yêu thì đừng nên hối hận, mà đã biết hối hận thì thà ngày đó đừng yêu
    Biết sao bây giờ, nếu có câu hỏi ngay lúc này đây, anh sẽ vẫn trả lời một câu rất cũ: Yêu em, vì chỉ biết đó là em.


    Để rồi từ đó ta yêu em không ngại ngần
    Để rồi từ đó trong bước chân nghe gần hơn
    Một ngày lại đến trái tim ta dại cuồng
    Rồi từng chiều đến mang nỗi buồn vô biên


    Những bước chân ngày đó thật gần phải không em, những nắm tay thật chặt và vòng tay thật ấm phải không em. Vậy đấy, vậy mà ta phải xa nhau, vậy mà có những nỗi buồn chất chứa không thể nào vơi bớt, vậy đấy, những nỗi buồn vô biên
    Câu hát cuối của điệp khúc buồn quá, da diết quá.
    Ngày ta có em trái tim ta dại cuồng, chiều thiếu vắng người, buồn lại nối buồn – những nỗi buồn vô biên.


    Cho dù biết em rồi đi, cho dù biết không chờ chi.
    Nhưng lòng vẫn nghe cuồng si, nghe trong ta quên đi lòng sầu hận.
    Ta yêu em chưa bao giờ một lần.
    Yêu em vì chỉ biết đó là em .


    Rồi em sẽ đi, tất yếu của một tình yêu vốn đã vụn vỡ, vốn đã chẳng là gì của nhau.
    Rồi em sẽ đi, đi về phía không anh, không có những nỗi buồn mang tên anh, mang tên thời gian
    Rồi em sẽ đi, sẽ tìm thấy một nửa hạnh phúc còn dang dở, nhất định rồi, phía ấy – không anh
    Rồi em sẽ đi, đi như không bao giờ hiện hữu trong trái tim anh, trong cuộc đời anh, trong khuôn nhạc đầy sắc màu của đời anh, nhưng trong trái tim anh, em đã là một điều gì đó không thể xoá mờ, một ký ức mà anh không bao giờ muốn quên, một giấc mơ thật đẹp – có thể, đó chỉ là mơ thôi, phải không em.

    Rồi anh sẽ quên, quên em như chưa bao giờ gặp và yêu em
    Rồi anh sẽ quên, quên đi hết những sầu đau, những hờn giận
    Nhưng chưa bao giờ phải không em, anh nói yêu em

    Vậy thì hãy để cho anh được một lần nói: Yêu em – vì chỉ biết đó là em./.

     
  16. Cu Tý

    Cu Tý Thần Tài Perennial member

    [youtube]w0JWGK4jJAw[/youtube]
     
  17. phocao

    phocao Thần Tài Perennial member

    Tro ve mai nha xua
    Come Back To Sorrento
    LV Pham Duy 2002
    Ngoc Ha Tran Thai Hoa
    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=CNqqZEN1gek[/YOUTUBE]​
     
  18. phocao

    phocao Thần Tài Perennial member


    Ngoc Ha_ Paris Co Gi La Khong Em?
    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=M2AssmKLwyo&feature=related[/YOUTUBE]​
     
  19. phocao

    phocao Thần Tài Perennial member

    Dong Song Xanh -
    Ngoc Ha [Lyrics]
    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=PtT_t9Bn3Dw&NR=1[/YOUTUBE]​
     
  20. phocao

    phocao Thần Tài Perennial member


    Khi Nguoi Yeu Toi Khoc:
    Ngoc Ha-Nguyen Khang
    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=jbeVmOm0zRI&feature=related[/YOUTUBE]​