Cùng em xa cách, Đã hơn một năm, Thương nhớ tình thâm, Không nói cũng rõ. Cánh hồng thuận gió, Vắn tắt vài dòng, Để em an lòng, Ấy anh ngưỡng vọng. Và xin kính chúc, Nhạc mẫu vạn phúc.>>>Thư của Nguyễn Ái Quốc gửi Tăng Tuyết Minh .
TÔI YÊU EM Alexander Sergeyevich Pushkin Tôi yêu em: đến nay chừng có thể Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai Nhưng không để em bận lòng thêm nữa Hay hồn em phải gợn bóng u hoài Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm Cầu em được người tình như tôi đã yêu em
***Anh hãy trở về Anh hãy trở về trong giấc mơ em Dẫu trong mơ anh không còn hư ảo Anh một thuở như cuộc đời-như chim -như nắng Một tuổi thanh xuân-như hạnh phúc vô bờ Anh bây giờ đã ở rất xa Khoảng cách bao la xóa nhòa hình dáng Chỉ còn trong tim nắm tro tàn ảm đạm Chẳng thể nào cháy lửa nửa đâu anh Chỉ mình em có lổi,chỉ mình em Vì đã vội buông anh ra quá sớm Vì vẫn sống trái tim đầy kiêu hãnh Ôi !lòng khát khao thèm chẳng thể nào nguôi Anh hãy trở về trong giấc mơ em Dẫu trong mơ anh ko còn hư ảo Anh một thuở như cuộc đời-nhưchim-như nắng Như tuổi thanh xuân-như hạnh phúc vô bờ...
***Ru nắng chiều qua Hãy khóc đi em, đừng dối trái tim mình Đau đớn lắm, phải ko ? chiều vừa đi qua ngõ Nắng cuối cùng tìm điều gì trong cỏ Hay cũng buồn giấu nuối tiếc xa xôi ? Hãy khóc đi em để tìm chút bình yên dẫu nhỏ nhoi Là tất cả anh và yêu thương ấy Giếng có sâu,đợi nước trong sẽ nhìn thấy đáy Thành kỹ niệm rồi,cách xa nhiều vẫn có một niềm tin Hãy khóc đi em làm sao được lãng quên Biết chẳng thể nên dối lòng đành vậy Cơn bão qua đi cứ dày vò nhau mãi Nước mắt rơi thành bài hát cho anh Hãy khóc đi em đừng ném mình cho bóng đêm Trốn trong đó và thấy mình bé nhỏ Em đã dám yêu bằng từng hơi thở Hơi thở cho anh và hơi thở cho em Hãy khóc đi em nỗi nhớ có thành tên Buồn không đủ bởi yêu thương nhiều quá Phố vẫn thế-ngác ngơ và xa lạ Dẫu thêm một người vẫn chống chếnh một bên Hãy khóc đi em không vì tiếc những gì đã trao anh Chỉ đơn giản vì em muốn khóc Anh đi qua ,lặng im và chân thật Chiều cũng buồn khi nắng đã dần xa.
Tôi khắc lên đây 3 dòng thơ lạnh... ...Suốt cuộc đời đau khổ với cô đơn...Miệng tuy cười nhưng... ...Tâm hồn rơi lệ...Người tôi hận... ...Cũng là người...tôi yêu !!!...
khi nắng lên. Nắng lại nên rồi đấy. Mà em mãi nơi đâu? Sao chẳng về chốn cũ Nơi đây anh đợi chờ? Khung cửa sổ hắt nắng Con đường về im lặng Chẳng thấy bóng em đâu Lại một ngày sầu nặng Em ơi em có biết? Bao đêm dài chờ đợi Chỉ mong ánh nắng về Soi bóng em bên anh. Nhưng giờ nắng đã lên Sao trong anh lạnh quá Con tim gày ướt lạnh Ướt vì lệ nhớ em.