11. Đừng lười nhác. bản thân, cuộc sống Đừng nghĩ ngợi quá nhiều, bởi có thể bạn sẽ tạo ra một rắc rối không đáng có. Hãy đánh giá tình hình và đưa ra hành động dứt khoát. Bạn không thể thay đổi điều mà mình không muốn đối mặt. Tiến bộ bao hàm rủi ro. Chấm hết! Bạn không thể đứng một chỗ mà hy vọng mình sẽ tới được đích. 12. Đừng nghĩ rằng mình chưa sẵn sàng. Khi một cơ hội xuất hiện, không có ai cảm thấy mình đã sẵn sàng 100% để đón nhận nó. Bởi vì phần lớn những cơ hội lớn lao trong cuộc đời đều đòi hỏi chúng ta phải phát triển vượt quá “vùng thoải mái” của mình – điều này có nghĩa là ban đầu, chúng ta sẽ không cảm thấy hoàn toàn thoải mái. 13. Đừng tham gia vào các mối quan hệ vì những lý do sai lầm. Cần phải lựa chọn các mối quan hệ một cách khôn ngoan. Ở một mình còn tốt hơn là giao tiếp với người xấu. Bạn không cần phải vội vàng. Điều gì phải đến, sẽ đến – và nó sẽ đến đúng lúc, với đúng người, và vì lý do tốt đẹp nhất. Hãy yêu khi bạn đã sẵn sàng, chứ đừng yêu khi bạn cảm thấy cô đơn. 14. Đừng từ chối những mối quan hệ mới chỉ bởi vì các mối quan hệ cũ không đem lại kết quả tốt đẹp. Trong cuộc sống, rồi bạn sẽ nhận ra rằng mỗi người bạn gặp đều có ý nghĩa riêng cho bản thân bạn. Một số người sẽ thử thách bạn, một số người sẽ lợi dụng bạn, và một số khác sẽ dạy dỗ bạn. Nhưng điều quan trọng nhất là, một số người sẽ giúp bạn thể hiện được khía cạnh tốt đẹp nhất của mình. 15. Đừng cố cạnh tranh với tất cả mọi người Đừng lo lắng khi thấy người khác giỏi hơn mình. Hãy tập trung vào việc “phá kỷ lục” của chính mình mỗi ngày. Thành công chỉ là một cuộc chiến giữa BẠN và BẢN THÂN BẠN mà thôi. 16. Đừng ghen tị với người khác. Ghen tị là hành động đếm các “điểm cộng” của người khác thay vì đếm các “điểm cộng” của mình. Hãy tự hỏi bản thân mình câu này: “Mình có điểm gì mà ai cũng mong có?” 17. Đừng than vãn và tự thương hại bản thân. Các khó khăn xuất hiện trong cuộc sốngđều có lý do riêng của chúng – nhằm hướng bạn theo một cung đường phù hợp cho bạn. Có thể khi khó khăn xuất hiện, bạn sẽ không nhận thấy hay không hiểu được điều đó, và có thể đó là một trải nghiệm khó khăn. Nhưng bạn hãy thử nghĩ về những khó khăn mình đã trải qua trong quá khứ mà xem. Bạn sẽ thấy rằng, cuối cùng, chúng đã hướng bạn tới một địa điểm tốt hơn, trở thành một con người tốt hơn, có tâm trạng hay hoàn cảnh tích cực hơn. Vì thế, hãy cười lên! Hãy cho mọi người thấy rằng bạn của ngày hôm nay mạnh mẽ gấp nhiều lần so với bạn của ngày hôm qua – và bạn sẽ là như thế. 18. Đừng giữ mãi những hằn học Đừng sống với niềm oán ghét trong tim. Bạn sẽ khiến mình đau khổ hơn so với những gì mà người mà bạn căm ghét có thể làm với bạn. Tha thứ không phải là nói: “Những gì anh đã làm với tôi là chấp nhận được”, mà là: “Tôi sẽ không để hạnh phúc của mình bị hủy hoại vĩnh viễn bởi những gì anh đã làm với tôi”. Tha thứ là câu trả lời… hãy buông ra đi, hãy tìm kiếm sự thanh thản trong tâm hồn, hãy giải phóng bản thân bạn! Và hãy nhớ, tha thứ không chỉ vì người khác, mà còn vì chính bạn nữa đấy. Hãy tha thứ cho bản thân mình, hãy tiếp tục cuộc sống, và cố gắng làm tốt hơn trong tương lai. 19. Đừng để người khác kéo bạn xuống vị trí ngang bằng với họ Đừng hạ thấp các tiêu chuẩn của mình để thích nghi với những người không chịu nâng cao các tiêu chuẩn của họ. 20. Đừng lãng phí thời gian giải thích bản thân cho người khác. Bạn bè bạn sẽ không cần bạn phải giải thích gì cả, còn với kẻ thù, thì dù bạn cógiải thích bao nhiêu họ cũng chẳng tin đâu. Hãy cứ làm những gì mà thâm tâm bạn biết là đúng. Vietnamnet.vn
Suốt ngày cặm cụi với công việc sơn xe máy nơi vỉa hè, ông Đức chẳng thể ngờ giải độc đắc lại rơi trúng vào mình. Ngất lên tỉnh xuống hai ba lần khi nghe tin mình trúng số nhưng “niềm vui ngắn chẳng tày gang”, chưa được bao lâu thì vợ chồng ông lục đục rồi đưa nhau ra tòa. Tuy tình nghĩa đã đứt đoạn nhưng biết vợ mình vẫn chưa có nghề nghiệp ổn định nên ông Đức quyết định dành số tiền trúng được để mua tặng vợ căn nhà bạc tỷ rồi chu cấp tiền cho cậu con trai vào giảng đường đại học. Phần mình, sau khi hết lộc trời, ông lại quay về bên vỉa hè với công việc sơn sửa xe máy để kiếm từng đồng bạc lẻ. Bỏ ra gần một nửa số tiền để làm từ thiện Sau khi trúng số, ông Đức dành ra gần một nửa số tiền trúng số của mình để mua gạo, mì tôm phát cho dân nghèo. Rồi như “trẩy hội”, ngày nào nhà ông cũng nườm nượp kẻ ra người vào xin chút ít thơm thảo từ con người may mắn. Mặc dù, chẳng loa kèn quảng bá nhưng không hiểu sao cái tin ông Đức trúng độc đắc lan nhanh vô cùng. Không những người nghèo mà những kẻ nghiện ngập, đầu trộm đuôi cướp cũng lũ lượt kéo đến nhà ông. Hết chịu nổi với lượng người ngày một nhiều như vậy nên ông Đức quyết định bàn với vợ mua ngay một căn hộ trong chung cư rồi cho thuê lại để kiếm thêm thu nhập. Nhưng có lẽ cuộc đời chẳng ai đoán được trước chữ ngờ hạnh phúc gia đình nhanh chóng tan vỡ sau khi đổi đời nhờ trúng số. Ngất xỉu hai lần khi biết trúng xổ số! Nằm ngay ngã tư đường 777 tại chung cư Nguyễn Kin, Phường 7, Q. 10 (TP.HCM) có một người đàn ông luôn miệt mài với công việc thợ sơn xe. Thoạt nhìn thoáng qua, trông dáng người khắc khổ, áo quần lem luốc như thế… có lẽ chẳng ai ngờ ông từng là một tỷ phú nhờ hưởng lộc trời cho. Mặc dù thời gian trôi qua được mấy năm nhưng cho đến tận bây giờ, khi ngồi trò chuyện cùng chúng tôi, ông Nguyễn Quang Đức (SN 1965, ngụ lô R, chung cư Nguyễn Kim) vẫn chưa hết ngây ngất mỗi khi kể lại câu chuyện trúng số độc đắc năm nào của mình. Sinh ra trong một gia đình đông anh chị em vì vậy tuổi thơ Đức là những chuỗi ngày vất vả mưu sinh. Trong khi bạn bè cùng trang lứa được tung tăng cắp sách đến trường thì ông phải vật lộn với thứ mùi hăng hắc của khói xe, những vết dầu nhớt đen nhẻm khắp áo quần với nghề sửa xe máy học lỏm bỏm từ những người thợ tốt bụng. Năm 22 tuổi, với một bộ đồ nghề, ông chọn một góc nhỏ ở vỉa hè với công việc “thay áo” cho những chiếc xe bong tróc sơn. Tuy số tiền làm ra không được là bao nhưng một thân một mình nên miếng cơm miếng cháo qua ngày cũng đủ lấp đầy cái bao tử trống rỗng. Phả làn khói thuốc vào không trung, ông cay đắng nhớ lại: “Quãng thời gian vất vả nhất đối với tôi là khi bắt đầu lập gia đình. Vợ làm công nhân nên tiền làm ra cũng chỉ đủ ăn, đến lúc cậu con trai ra đời thì kinh tế cả gia đình kiệt quệ, nợ nần chồng chất, đồ đạc trong nhà cứ lần lượt đem bán để đổi lấy gạo và mua sữa cho con”. Đang lúc túng thiếu nhất thì may mắn thay, ông Đức vớ được lộc trời ban. Chiều hôm ấy, đang lúi cúi dọn dẹp đồ nghề chuẩn bị trở về nhà thì người bán vé số quen thuộc lại ghé qua mời chào mấy tờ vé còn sót lại cuối ngày. Chẳng cần lựa chọn, ông rút đại ba tờ lấy hên rồi nhanh tay nhét vào túi áo. Mặc dù, ngày nào cũng mua vé số mà chẳng bao giờ trúng nhưng sau bữa cơm cùng vợ con, ông ra bàn thờ tổ tiên đốt nhang khấn vái rồi nhét ba tờ vé số mua được dưới chân lư hương với một niềm tin mãnh liệt. Nhưng có lẽ cuộc đời chẳng ai đoán được trước chữ ngờ hạnh phúc gia đình nhanh chóng tan vỡ sau khi đổi đời nhờ trúng số. Ảnh minh họa Như một câu chuyện cổ tích, sáng hôm sau đang ngồi uống cafe cũng những người hàng xóm thì ông Đức được chị bán vé số cho hay ba tờ vé số của Công ty xổ số TP. HCM chiều hôm qua ông mua đã trúng giải độc đắc. Cho rằng, chị bán vé số vốn vui tính lại hay thích đùa nên ông cứ cười sảng khoái rồi mặc nhiên nhấm nháp ly cafe mà vẫn không hề hay biết mình đã trúng số thật. Tuy nhiên, do bị quá nhiều bạn bè thúc ép đưa tờ vé số ra dò để xem thử thế nào nên ông mới sực nhớ ra vẫn còn để nó dưới đáy lư hương ở nhà. Chạy về nhà, moi ba tờ vé số ra, ông nhờ cậu con trai dò thử thì dãy số 525936 nằm đúng vào giải đặc biệt. Biết mình đã trúng thật, ông chẳng nhớ mình đã nói gì với cậu con trai lúc ấy, chỉ nhớ rằng toàn thân chao đảo rồi ngất xỉu. Khi tỉnh dậy thấy xung quanh giường mình rất nhiều người vây quanh và có cả ông chủ đại lý vé số với hai ba lô tiền đang chờ sẵn. “Chỉ một cú chớp mắt mà tiền tỷ đã đến với mình, đúng là có mơ cũng chẳng dám, người ta mang tiền đến giao tận nhà mà mồ hôi hột trong người tui cứ vã ra ướt cả áo. Lúc họ bảo tui đếm lại xem tiền mặt đã đủ hay chưa, tôi cứ lẩm bẩm đếm thì ngã vật ra đống tiền ngất xỉu lần nữa. Bà xã thấy vậy sợ quá nên mời mọi người về hết rồi hứa sẽ làm mâm cỗ thịnh soạn chiêu đãi bà con, đúng là trúng số mà còn rước thêm cả trúng gió”, ông Đức cười chia sẻ. Tặng hết tiền cho vợ cũ rồi ra vỉa hè kiếm sống Từ ngày trúng số, vợ chồng ông Đức thay da đổi thịt, từ chuyện ăn chẳng dám ăn, mặc chẳng dám mặc nay lên đời, người nào trông cũng phổng phao ra. Quyết định gác công việc lại để thư giãn một thời gian thì đột nhiên mâu thuẫn vợ chồng bộc phát. Không khí gia đình căng thẳng rồi cả hai quyết định dắt nhau ra tòa ly hôn. Vậy là chưa kịp vui sướng với số tiền trời vừa ban cho thì ông Đức đã phải ngậm ngùi đau xót trước cảnh gia đình mình “tan đàn xẻ nghé”. Khi ra tòa, quyền được nuôi cậu con trai thuộc về người mẹ. Dù đau khổ nhưng vì thương con nhưng ông cũng không muốn người phụ nữ đã từng đầu ấp tay gối của mình phải chịu khổ sở. Ông quyết định lấy số tiền trúng số đang được cất trong ngân hàng ra mua đất, xây nhà cho vợ con mình một căn nhà khang trang ở gần khu công nghiệp Tân Bình. Phần mình, sau khi hoàn thành xong trách nhiệm cũng như tình nghĩa vơ vợ con, ông lại lẳng lặng mang đồ nghề ra vỉa hè ngồi cặm cụi sơn xe cho khách hàng. Khi nói về ông Đức, nhiều người hàng xóm tặc lưỡi cho biết: “Ngày xưa cái thời trúng số độc đắc, ông ấy toàn ăn cơm sườn, giờ thì sáng ăn bánh mì, trưa ăn khoai lang, tối ăn hủ tiếu để tiết kiệm, cái chuyện ăn uống đó hầu như dân ở đây ai cũng thuộc làu”. Đem câu chuyện ăn uống đến hỏi ông, ông bảo đúng là có chuyện đó thật vì dù chia tay vợ nhưng hằng tháng ông đều phải tiết kiệm để gửi tiền cho con. Được biết, cậu con trai ông Đức hiện đang học năm thứ hai ngành Quản trị kinh doanh nên học phí cũng khá dắt đỏ, tiền ăn uống, chi phí sinh hoạt của con trai đều do một tay ông lo liệu. Chính vì vậy, dù chẳng ăn chơi được ngày nào nhưng số tiền trúng vé số ấy cứ vơi dần. Tuy đã chia tay vợ mình nhưng vì ông Đức biết công việc công nhân lương cũng chẳng được là bao vì vậy căn hộ chung cư đang cho thuê, ông tiếp tục giao cho vợ quản lý, tiền thu hằng tháng cứ việc giữ lại để nuôi con. “Cảm giác hưởng được lộc trời đã trải qua rồi, cũng thấy phấn khởi lắm chứ nhưng ai ngờ cuộc sống gia đình mình lại bị chao đảo như vậy. Giá như vợ chồng tôi hiểu nhau hơn thì hạnh phúc biết mấy, thời buổi bây giờ đồng bạc kiếm được phải chảy máu con mắt. Tôi cũng mua vé số nhiều lắm để cầu may nhưng hình như trời chỉ cho mình một lần thôi thì phải”, ông Đức ngậm ngùi. Ngẫm nghĩ vì tất cả những chuyện vừa qua, ông Đức không khỏi ngậm ngùi tiếc nuối vì đã xử lí sai lầm khi nhà có một lúc quá nhiều tiền. Chỉ vì chưa quen với… giàu sang nên nếp sinh hoạt rồi dần dần là tính tình và cách nghĩ của ông và vợ đã thay đổi. Cũng bắt đầu từ đó mà nẩy sinh những mâu thuẫn khiến tan vỡ hạnh phúc. Ông Đức buồn rầu bảo: “Người ta trúng số thì vợ chồng con cái hạnh phúc bên nhau, còn tui thì ngược lại, tự dưng lại sống kiếp cô đơn một mình, suốt ngày ăn cơm bụi. Nhiều lúc không nghĩ thì thôi chứ nghĩ thì thấy chạnh lòng lắm. Giá như trời đừng cho tui trúng số, thà cứ để tui nghèo mà hạnh phúc còn hay hơn”.
- Nếu mắt thấy sắc, tâm không phê phán đẹp xấu, khỏi bị trói buộc. - Nếu tai nghe tiếng, tâm không phê phán, khỏi bị não phiền. - Nếu mũi ngửi mùi, tâm không phê phán, khỏi bị bực mình. - Nếu lưỡi nếm vị, tâm không phê phán, khỏi tạo nghiệp chướng. - Nếu thân xúc chạm, tâm không phê phán, khỏi bị tham đắm. - Nếu ý nhớ tưởng, tâm không phê phán, khỏi khởi sân hận, hay luyến tiếc, nhớ thương. Mọi người sanh ra đều có sáu cơ quan là mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý. Kinh sách gọi là lục căn. Khi sống trên đời, con người tiếp xúc hàng ngày với cảnh trần. Mắt thấy sắc (các vật có hình tướng). Tai nghe tiếng (âm thinh, lời nói). Mũi ngửi mùi hương. Lưỡi nếm vị. Thân xúc chạm. Ý nghĩ duyên theo pháp trần. Kinh sách gọi chung sắc, thinh, hương, vị, xúc, pháp là lục trần. Trong cuộc sống hàng ngày, khi tiếp xúc với trần cảnh như vậy, tâm con người hay phê phán: đẹp hay xấu (mắt), dễ nghe hay khó nghe (tai), dễ ngửi hay khó ngửi (mũi), ngon hay dở (lưỡi), mịn màng hay thô nhám (thân), thương hay ghét (ý). Những sự phê phán trong tâm thức như vậy, kinh sách gọi chung là lục thức. Người đời thường do lục căn dính mắc với lục trần sanh ra lục thức, và bắt đầu tạo nghiệp, thường là nghiệp chẳng lành. Người tu muốn phát sanh trí tuệ phải nhận rõ nguyên nhân bị cuốn vào sanh tử luân hồi là do sự dính mắc. Tâm không phê phán nghĩa là không dính mắc, không nhiều chuyện, không chạy theo sự suy nghĩ sanh diệt, chứ không phải không nhận thức rõ đẹp xấu, đúng sai, ngon dở. Thiền sư Bá Trượng Hoài Hải có dạy: "Tâm và cảnh không dính nhau là giải thoát". Trong cuộc sống, chúng ta vẫn thấy, vẫn nghe, vẫn hiểu, vẫn biết tất cả các cảnh trên trần đời, nếu tâm không dính mắc, không tham đắm, thì không phiền não. Không phiền não tức là giải thoát.
TRANH CẦU DANH LỢI, U ĐẦU SỨT TRÁN, TRONG MẠNG KHÔNG CÓ CŨNG HOÀN KHÔNG. ------------------------------------- Đại đức xưa thường hay dạy chúng ta: “Không tranh với người, không cầu gì ở đời”. Hai câu nói này vô cùng quan trọng. Có lẽ có người hỏi, giả như tôi không tranh với người, ở thế gian này chẳng cầu gì cả thì cuộc sống có ý nghĩa gì? Dường như người sống ở thế gian là phải tranh, là phải cầu. Đây là cách nghĩ của người phương Tây. Cách nghĩ này, thật ra mà nói đã làm chúng sanh lạc lối, tạo nên vô lượng tai nạn cho thế gian này. Thiên tai nhân họa chính là bởi do người tranh, cầu mà chiêu cảm đến khổ báo. Thánh nhân dạy chúng ta là vô cùng có đạo lý. Tại sao vậy? Nếu như tranh, cầu mà thật sự có thể đạt được thì đó là sự việc tốt, cần nên đi tranh, cần nên đi cầu. Nhưng tranh thế nào, cầu thế nào cũng không đạt được, thì bạn việc gì phải tranh, việc gì phải cầu chứ? Tại sao không đạt được vậy? Vì ở trong số mạng của bạn không có. Quí vị phải biết, chúng ta ở trong đời này, đi tranh thế nào, đi cầu thế nào đều là duyên, có duyên mà không có nhân thì làm gì có quả? Các bạn thử xem trên thế gian này có người nào không tranh, có người nào không cầu? Nhưng mấy người cầu được, mấy người tranh được? Tuyệt đối không phải nói, một trăm người tranh thì một trăm người đều đạt được; một trăm người cầu thì một trăm người cũng đều đạt được, vậy cái tranh với cầu này là có ý nghĩa, đáng được đề xướng. Một trăm người tranh mà chỉ có một vài người đạt được; một trăm người cầu cũng chỉ có một vài người có thể cầu được, chúng ta bèn nói đây là xác suất, đây không phải là chân thật. Phật dạy cho chúng ta, “Nhân” là cái gieo trong đời quá khứ. Bạn cầu giàu có, trong số mạng bạn có tiền của, trong số mạng bạn có bao nhiêu tiền của cũng là nhất định, bạn muốn nhiều hơn một chút cũng không có; bạn muốn ít hơn một chút cũng không thể được, có được bao nhiêu thì đến lúc tự nhiên sẽ hiện tiền. Hơn nữa, cái có được còn tùy thuộc vào thời tiết nhân duyên. Có người khi còn trẻ phát đạt, có người trung niên phát đạt, có người về già phát đạt, thời tiết nhân duyên của mỗi người không giống nhau. Cho nên cổ đức đã nói hai câu: “Quân tử vui mà làm quân tử, tiểu nhân oan uổng làm tiểu nhân”, đều là nói chân tướng sự thật.
THOÁT TAI NẠN TRONG CỘNG NGHIỆP DO BIỆT NGHIỆP !!! ------------------------------------------ Chúng sanh đều tạo ác nghiệp, cho nên chiêu cảm đến thiên tai nhân họa. Người giác ngộ ở nơi tai nạn này có phải bị nạn hay không? Nạn nhất định là phải thọ, vì chiêu cảm bởi cộng nghiệp, nhưng họ chắc chắn không bị đọa. Tại sao họ không đọa vậy? Vì họ là người sáng suốt, là người thanh tịnh, là người lương thiện, nên ở trong đại nạn họ được thăng hoa đi lên chứ không phải đọa xuống dưới. Người niệm Phật, nếu như có đầy đủ thiện căn, phước đức, nhân duyên giống như trong kinh A Di Đà đã nói, trong Đại Thừa giáo gặp được pháp môn Tịnh Độ, thì họ nhất định vãng sanh thế giới Cực Lạc. Nếu đại nạn có đến thì họ có chỗ tốt để đi. Họ đi đến thế giới Cực Lạc làm Phật, là “không đọa các ác đạo”. Ý nghĩa thứ hai là ở trong tai nạn lớn, họ cũng có thể không bị ảnh hưởng. Chúng ta biết trong rất nhiều tai nạn to lớn, có một số người có thể may mắn thoát được. Những người may mắn thoát được này không nằm ngoài hai loại nhân tố. Loại thứ nhất là thiện căn phước đức trong đời quá khứ sâu dày, tuy đời này tạo ác nhỏ nhưng họ có phước dư. Phước dư của họ rất lớn, rất dày, nên có thể tránh được tai nạn này. Loại thứ hai là ở trong đời này gặp được thiện tri thức, gần gũi thiện tri thức, tiếp nhận lời giáo huấn của thiện tri thức, hiểu được đoạn ác tu thiện nên họ cũng có thể tránh khỏi. Trích nguồn: Pháp hội niệm A Di Đà Phật _()_
PHƯỚC ĐỨC TỰ MÌNH TẠO RA - KHÔNG NÊN THỌ NHẬN TỪ NGƯỜI KHÁC ! ======================= Phật nói với chúng ta, khổ nạn của chúng sanh từ do đâu mà có ? Do mê mà có. Bởi vì bạn mê hoặc bạn mới tạo ác nghiệp, bạn tạo ác nghiệp bạn mới thọ ác báo, nguyên nhân căn bản ở mê hoặc. Tất cả phước đức an lạc từ do đâu mà có ? Từ giác ngộ mà có, cho nên Phật cứu hộ đối với tất cả chúng sanh là từ nơi căn bản mà làm. Bạn giác ngộ rồi, bạn muốn có bất cứ phước báo gì đều không khó. Bạn biết rõ lý luận, hiểu được phương pháp, y theo phương pháp mà tu học thì nhân thiện được quả thiện, chỉ cần bạn chịu làm. Một phần cày bừa tự nhiên có một phần thu hoạch, nhân duyên quả báo không sót mảy trần. Nhờ người khác cứu giúp không phải là biện pháp, không thể giải quyết vấn đề. Nhờ người khác bố thí cúng dường, tương lai về sau còn phải trả nợ, làm gì có chuyện ăn không. Người xuất gia tiếp nhận cúng dường của bốn chúng đồng tu, trong Phật pháp thường nói: Một hạt gạo của thí chủ Nặng như núi Tu Di Đời nay không liễu đạo Mang lông đội sừng để trả. Vẫn là phải đền trả, cơm này không dễ ăn, vẫn là chính mình cày bừa thì tương đối thuận tiện. Nghiệp nhân quả báo trong đây sâu rộng vô ngần, tình huống sự thật rộng lớn vô biên, nếu như không phải Phật nói cho chúng ta nghe thì ngay trong một đời này của chúng ta nhất định không nghĩ ra được. Trích nguồn : Pháp hội niệm A Di Đà Phật _()_ DIỆN MẠO CỦA CHÚNG TA, DO TỪ TÂM MÀ SANH TƯỚNG. ------------------------------------ Nếu như tâm thanh tịnh thì thân liền thanh tịnh. “Cảnh tùy tâm chuyển”, sự việc này ở trong kinh Phật nói rất nhiều. Thân thể của chúng ta là cảnh giới của tâm. Thân từ đâu mà có vậy? Là do tâm biến hiện ra. Mở đầu bộ kinh này Phật đã nói: “Tất cả pháp từ tâm tưởng sanh”. Thân của chúng ta là từ tâm tưởng sanh. Khi bạn đến đầu thai, bạn có tưởng, có tưởng mới biến thành thân. Tại sao bạn trở thành tướng mạo này? Tướng mạo này là bạn tưởng trước khi đầu thai, bạn ưa thích tướng mạo này, nó liền biến thành cái tướng mạo này, từ tâm tưởng sanh. Người thế gian nói di truyền, tướng mạo của con cái rất giống cha, giống mẹ. Nó không phải di truyền, trong Phật pháp nói bạn ưa thích cha, ưa thích mẹ, ưa thích cái tướng đó của họ, nên bạn liền biến thành cái tướng đó, không phải di truyền. Cha mẹ thì rất thông minh, nhưng sanh con ra thì không thông minh, ngược lại cha mẹ không thông minh nhưng đứa con lại thông minh. Việc này nói do di truyền thì nói không thông. Tất cả pháp từ tâm tưởng sanh. Người xưa nói, thân thể tướng mạo của bạn trước 40 tuổi là chịu sự ảnh hưởng của đời trước; sau 40 tuổi thì thân thể tướng mạo của bạn, bạn phải tự mình chịu trách nhiệm. Tại sao vậy? Trong đời này, vọng tưởng của bạn, tư tưởng của bạn làm thay đổi tướng mạo của bạn. Nếu như ý nghĩ của bạn ác, hành vi ác thì tướng mạo của bạn càng biến càng hung ác. Tâm địa bạn lương thiện, từ bi thì tướng mạo của bạn càng biến càng đẹp, chính là cái đạo lý này. Từ 40 tuổi về sau, thân thể của mình khỏe mạnh, tướng mạo là phải tự mình chịu trách nhiệm. Từ tướng mạo của bạn, từ thể chất của bạn liền biết cái mà bạn bình thường tưởng đến là gì, nghĩ đến là gì, niệm những gì. Điều này rất có đạo lý. Trích nguồn: Pháp hội hộ niệm A Di Đà Phật _()_