Đề là gì mà ta phải đánh!? Đề là gì mà ta phải bao lô!? Đề là cái chi chi? Mà ta phải ghi suốt ngày? Một khi thua sạch xành xanh! Câu này hổng có biết!!!!!???
Một anh chàng về nhà dúi cho chị vợ cuốn “Cẩm nang vợ chồng già” và nháy mắt đầy ngụ ý : - Chuyện gì vậy anh? - Chị vợ hỏi. - À em mở trang 59, mục 7 nhé! - Xem nào! Cảm hứng về chuyện ấy của người chồng tăng đáng kể nếu trước đó người vợ biết rên rỉ. Hí hí, hay nhỉ, thế mình thực hành ngay anh nhé. - Ừ, chờ tí, anh đang khởi động! - Anh chồng cười. - Xong chưa anh? - Rồi, em… đi! Và chị vợ bắt đầu rên rỉ: - Chưa bao giờ tình trạng trượt giá lại khủng khiếp như bây giờ. Thịt mông sấn tăng thêm vài đồng nữa là em sẽ phải chuyển sang mua thịt rọi… Hôm nay, hàng xóm tiếp tục quăng rác sang cổng nhà mình. Em đếm được 3 con chuột chết…
Một ông nọ có tính thích làm câu đối, hằng ngày ông thường đặt ra cho mình phải nghĩ ra được một câu. Hôm đó đã là cuối buổi chiều 30 Tết, ông vẫn chưa nghĩ ra được một câu nào, trong lúc đang mải suy nghĩ thì bỗng thấy một con chó sủa rất hăng về phía ông. Ông tức quá, nhưng cũng chợt nảy ra được một câu: “Chiều ba mươi con chó sủa”. Sáng hôm sau trong lúc đang ngủ nghe thấy tiếng vợ ho nhiều quá nghĩ mà thương, bèn viết luôn: “Sáng mồng một vợ tôi ho”. Rồi ngay sau đó, đọc lại cả hai vế của câu đối cho vợ nghe, vợ bèn tức giận lôi chồng ra định làm to chuyện vì dám coi vợ như một con chó. Lúc này ông ta phải vội giải thích: - “Sáng” đối với “chiều”, “mồng một” đối với “ba mươi”, “vợ” đối với “con”, bà thấy có được không? Bà vợ tỏ ra cũng xuôi xuôi. Ông nói tiếp: - “Chó sủa” đối với “tôi ho”. Đấy bà thấy không, tôi ví tôi ho với con chó sủa đấy chứ… Đến đây bà vợ chỉ còn biết cười…
Em đang kiểm kê tài sản, xem hai mấy tuổi đời mềnh đã cóa và đang thiếu giề Yêu ai? Ai yêu rứa