Cô đơn là những ngày ta leo lên ban công nhỏ của quán cà phê quen thuộc, chống cằm lên chiếc song sắt màu xanh, quan sát dòng người qua lại. Ta mỉm cười với những ai đang đi qua mà vẫn dành cho ban công ấy một ánh nhìn ấm áp. Bởi những lần đi qua mà không thể lên quán, bao giờ ta cũng ngước ánh mắt lên nơi ấy cho đến khi khuất tầm nhìn. Đôi lúc ta tự hỏi, có bao giờ người ngồi ở cái ban công đó, vô tình ta chạm thấy nhau?
cám ơn nhiều Ngày cô đơn một mình tôi ngồi nett nhớ ai nhiều biết ai đó nhớ tôi ko??? giờ này chắc người đang say men đắng đâu biết rằng tôi thức trắng chờ phone
Ai cũng thắc mắc cà rem là ai , vậy cà rem xuất hiện cho mọi người ngắm dung nhan nè Cà rem là một hot boy đấy chứ
Buồn ơi chào mi !!! Có nổi buồn mình ta biết Lâu ngày cũng thành quen Kỉ niệm hãy để ngủ yên trong tim Nhắc lại chỉ thêm xót xa.....