PHÉP CỘNG Một người đàn ông thông minh + một phụ nữ thông minh = Lãng mạn. Một người đàn ông thông minh + một phụ nữ ngốc nghếch = Có thai. Một người đàn ông ngốc nghếch + một phụ nữ thông minh = Ngoại tình. Một người đàn ông ngốc nghếch + một phụ nữ ngốc nghếch = Đám cưới. Một ông chủ thông minh + một nhân viên thông minh = Lợi nhuận. Một ông chủ thông minh + một nhân viên ngốc nghếch = Sản xuất. Một ông chủ ngốc nghếch + một nhân viên thông minh = Thăng tiến. Một ông chủ ngốc nghếch + một nhân viên ngốc nghếch = Làm thêm giờ
Ngày mai trời đã tan cơn lạnh? Nắng đã về trên vệt cỏ đọng sương? Em mang ký ức ra hong lại Khô rồi bỏ hộp hết tơ vương. Thương ai cũng đã là ký ức Ký ức vuông tròn cũng đã qua Nên đem cất giữ nơi hộp nhỏ Để thành kỷ niệm của riêng ta
Lặng lờ,lặng lờ trôi Tím một màu nhung nhớ Giữa dòng chảy chơi vơi Đâu sẽ là bến đỗ? Lặng lờ,lặng lờ xa Vẫn hằng năm con nước Lênh đênh những đám hoa Bao điều không định trước Lặng lờ hợp rồi tan Có còn hoài nuối tiếc Hay ngọn sóng xô tràn Cũng bạc phai màu biếc Lặng lờ cứ lặng lờ Một kiếp đời xô đẩy Để gieo những tình cờ Theo bao niềm cay đắng Lặng lờ ấy phải chăng? Đời vẫn thường như thế Gập ghềnh mấy khúc quanh Câu chuyện hoài mãi kể
Bằng Lăng ngợp sắc trời Tháng năm rồi anh nhỉ Cầm trong tay nhật kí Em lật mở từng trang Nỗi buồn ấy miên man Chạm hờ màu mực tím Áo trắng ơi!ngọt lịm Tinh khôi thuở học trò! Còn không?những ngây thơ! Theo nhịp đời xô đẩy Còn không anh! mười bảy! Những mộng ước trong veo Thời gian ngọn gió đèo Đưa em về kí ức Bỗng như niềm ấm ức Chợt òa vỡ thương yêu! Bằng Lăng hỡi!nhớ nhiều? Sao rưng màu mắt biếc Gió xôn xao tha thiết Gọi về dấu yêu xưa Bao nhiêu nói cho vừa Một thời trôi xa vắng Hoàng hôn tàn giọt nắng Thương quá..!Tuổi hồng ơi!