Hoa tím bên nhà đã nở hoa mà người bên ấy vẫn hoài xa Tiền Giang bến nước còn lưu luyến Góc phố cafe có nhạt nhòa??
Mình ta hiểu mình ta say Mình ta cay đắng quá đủ đầy Mong chi ai đó vờ chi hiểu Cho nhạt môi cười cho mắt cay
Bất chợt thấy buồn, bất chợt vui Bất chợt tiếng khóc mặn môi mình Bất chợt tiếng cười vang vọng mãi Bất chợt thấy mình vẫn...
Thôi người đến nữa để mà chi ? Vẫn lại buồn thêm chẳng ích gì ? Đã héo tàn canh sầu tuổi mộng Và phai rã khắc tủi xuân thì Hoa tình rũ rượi chờ ai đón Nụ ái tiêu điều tiễn kẻ đi Một thuở hương nồng em có giữ ? Muôn đời nghĩa đượm hỏi còn ghi ?
Thôi em buông nhé dây vô vọng, Gió mãi của đường, nước của sông Ngoảnh lại làm chi phương huyễn mộng, Để thuyền khua sóng xốn xang lòng !
Ta nào muốn thả vần thơ Sao câu thơ cứ thẫn thờ đeo mang Trời sinh một kiếp hồng nhan Sắc tài cho lắm, trái ngang cũng nhiều... Trời buồn sớm tắt nắng chiều... Sao câu thơ cứ phiêu diêu... ...một đời?...
MÙI IÊU Nàng lấy chồng năm mười tám, khi còn chưa biết iêu. Và nàng sống với chồng nàng đến giờ là hai mươi năm có lẻ. Kể ra đàn bà thế là thiệt thòi bởi thiếu những trải nghiệm của cái gọi là tình iêu. Tôi gặp nàng như định mệnh. Nụ hôn đầu tôi trao nàng trong một đêm gấp gáp. Ngọt ngào lắm. Có điều khuôn miệng nàng như một hố chân không khổng lồ. Tôi muốn bảo thè lưỡi ra để mà định vị. Nhưng nghĩ sự văn minh hay khoa học hoặc cái chết tiệt gì đó tương tự sẽ phá hỏng đêm vui. Nên lại thôi. Nhưng rồi tôi cũng cố nói ra khi đã xa mặt, rằng em chưa biết hôn? Nàng bảo đã kịp biết iêu đâu mà biết hôn mới hít. Và hơn mười lăm năm nay chồng em chưa từng đặt một môi hôn mỗi lúc ái ân.Thảo nào! Giáo khoa thư thì có nhiều nhưng dạy một nụ hôn đúng kiểu nhẽ là luôn thiếu. Tôi cứ nghiệm ra rằng hầu hết người An-nam ta đều chưa biết hôn, nhất là những nụ hôn đúng điệu. Xem phim Tây thấy họ hôn sao mà thốn thế. Chứ chả như phim ta, nụ hôn cẩu thả như cách bần nông chùi đít. Xoắn xít một tí thì ống kính lại lia lên bầu giời xanh hoặc ô cửa sổ. Bố tổ! Tôi đi đón nàng. Ga hàng không dập dìu những khách phương Nam ra Bắc du xuân - lễ hội - chùa chiền. Nàng cũng trong dòng người đó. Giời lạnh. Đứng ngoài sảnh chờ xe tới đón, nàng dụi chút ấm áp phương Nam vào lưng tôi rồi xuýt xoa, rét thế. Tôi thấy ấm lòng. Đêm rã rời. Tôi hôn nàng như đã từng hôn. Hình như giáo khoa thư về nụ hôn của tôi đã được nàng mặc khải. Khi môi còn chưa chạm thì mắt nàng đã nhắm và lưỡi cũng đã thè. Tôi không nỡ phì cười mà tập trung mút mát. Nàng khẽ rung lên rồi đầy nhẹ tôi ra. Nàng thỏ thẻ, em không nghĩ nụ hôn lại ngọt ngào đến thế. Nhẽ đâu người đàn bà bốn mươi lại lần đầu mới biết vị ngọt môi hôn? Thật hết hồn. Mặc cho tôi da diết giảng về chùa chiền nàng vẫn lật chăn đi vào khi sáng sớm. Không làm gì được nên tôi dặn với là cẩn thận túi nải chốn cửa trì. Nàng trợn mắt bảo là tôi báng bổ. Thì tôi lấy cái xương máu của tôi ra mà nói cho nàng. Mỗi lần chùa chiền y rằng không bị đá ví thì mất Vertu ( hàng Tầu, xin liu í nhỏ hehe). Đen nên tôi chán và chẳng bao giờ lai vãng. Nàng bảo đấy là cách Thánh - Phật đuổi khéo tôi thôi. Mà có khi thế thật, chốn thiền môn ai lại đi chứa ngữ bù bựa chửi bậy thành Thần. Nàng bỏ tôi đi hết Yên Tử, Chùa Hương, đền Bia, bà Chúa. Lại còn lăm le đòi đi Bái Đính - Ninh Bình. Nhưng tôi thuyết, chốn ấy chỉ có một cái chùa nhỏ con con mọc trên mỏm núi còn là tâm linh thành kính. Còn những cái vĩ đại to to là trụ sở của công ty cổ phần. Công ty cổ phần chùa Bái Đính, kính thưa! Nàng bảo thế thôi, mai em về lại. Tôi giận hờn bảo ra thăm Thánh với Phật chứ đâu phải thăm tôi. Khi trung niên dỗi thì trông tội lắm. Nên nàng nói sẽ ở lại với tôi một ngày. Bọn tôi nấp kín trong phòng nghỉ. Ngoắc cái biển "không làm phiền" ra ngoài cho kiểu cách. Làm gì bên trong có Giời mới biết. Cơ mà đói. Phòng nghỉ không có gì ăn. Tẩn nhau không nghe tiếng phì phọp mà chỉ nghe tiếng bụng sôi róc rách. Rồi nàng òa lên như phát kiến ra điều gì vĩ đại. Nàng lục đống hành lý bề bộn lôi ra một cái bánh mì vuông vắn của Sorry Airlines thường phát cho hành khách trong những chuyến bay nhỡ nhàng. Nhưng cứng lắm vì để lâu. Chúng tôi ăn trong niềm nghẹn ngào và hân hoan khó tả. Và tôi lấy làm lạ với người đàn bà phú quý như nàng thì tại làm sao lại đi găm cái bánh mì chết tiệt. Nếu như no rồi hoặc không ăn thì no thanks một nhời, đằng này lại... Ở điểm này thì nàng giống với vợ tôi. Thị luôn có thói đó nhưng dã man hơn. Tỉ như đi công tác ở khách sạn kiểu gì cũng nhét được cái khăn tắm vào va li, đi máy bay còn thăn cả bộ dao dĩa nhựa. Hay đàn bà xứ An-nam này đều như thế cả? Hay chỉ riêng nàng với vợ tôi? Hay là một đặc tính di truyền cao quý và hiếm có? Đưa nàng ra sân bay để về lại phương Nam ấm áp. Dọc đường tôi cố kể những câu chuyện hoạt kê để cả hai quên đi não nề ly biệt. Đời tôi chưa bao giờ kể chuyện cười mà người khác lại phọt khóc cả. Duy nhất nàng. Hay nàng cười ra nước mắt? Lằn ranh của ly biệt là sợi dây xanh căng ngang hai thanh i - nox trắng. Nàng bảo, anh nói chào em đi. Tôi không nói mà giơ tay vẫy vẫy. Nhưng kiểu cách lại giống như xua đuổi hơn. Nàng rớm lệ bước đi. Tôi quay đít ra về. Lên xe đọc tin nàng nhắn, nguyên văn " em để quên cái xi - líp ở đầu giường". Tôi chạy nhanh về phòng nghỉ. May quá chửa dọn nên còn nguyên. Tôi cầm lấy và mua một túi vải nhỏ cho vào, treo trên gương chiếu hậu. Hôm qua đưa vợ đi ăn rằm. Thị ngồi nghế trên sờ mó rồi nghiêng ngó, gì đấy? Tôi bảo bịch khử mùi. Thị đưa tay ướm mũi nói thơm nhề. Hế hế...
Tình là khi ta ở một mình thì bị khìn khìn... còn khi ta ở 2 mình thì mún quăng mìn cho chết chùm cả lũ....
Có một đêm rất lạ Tôi ngồi ...say một mình... Có một khuya rất lạ Mấy giờ trong lặng thinh Nơi góc trời xa lắm Ánh sao khuya đơn côi Trời khuya trôi rất chậm Chỉ mình tôi và tôi... Rượu trong bình chưa cạn Mà đã say mất rồi Say men sầu năm tháng Thời gian như đưa nôi!
Ru người cũng tự ru ta Lệ rơi cỏ úa trăng ngà vẫn say Ô hay đỏng đảnh hôm nay Vẫn là đỏng đảnh của ngày hôm xưa Biết bao giờ mộng chín vừa À ơi chiều gió nói thưa trang đài Ai đi bỏ lại vết hài Tiếng kinh ngồi lại thở dài trước sân.
Có phải ta phiêu bạt cả đời Một ngày thảng thốt thấy trăng rơi Liêu xiêu bóng đổ tim chới với Đổ mãi gánh sầu chưa chịu vơi? Có phải lòng đang tự hỏi lòng Một ngày tình đến tưới đợi mong Cây yêu đã chết trong cô quạnh Có thắm lại không lá mặn nồng? Có phải muộn chăng khắc giao hòa? Hỏi người xin hỏi lại tâm ta Xuân tàn hoa đã đâu tàn hết Một cành mai nở điệu xuân ca.