SAY "sưu tầm"

Thảo luận trong 'Spam' bắt đầu bởi luctuyetky, 1/3/14.

  1. luctuyetky

    luctuyetky Thần Tài

    hinh-anh-buon-khoc-122.jpg

    Hoang tàn vườn cũ nhà xưa
    Giậu hoa năm ấy cũng vừa héo khô.

    Hoang đường là những vần thơ
    Viết chưa ráo mực đã mờ mịt...quên!

    Hoang vu một cõi bình yên
    Những nỗi muộn phiền, gậm nhấm, mình em.

    Hoang hoãi là giấc mơ em
    Vườn tình không lối, biết tìm anh... đâu?

    Hoang sơ, tuổi ngọc, nhiệm mầu
    Ngất ngây sáo thổi, trên đầu diều bay.
     
  2. luctuyetky

    luctuyetky Thần Tài

    Anh ngồi đan ngón tay
    Ngón tay dài ngắn
    Không thể đan vừa vặn
    Một vòng tay yêu thương

    Anh ngồi đan yêu thương
    Những giận hờn rối bết
    Ngồi gỡ hoài không hết
    Nên mảng tình dở dang
     
  3. luctuyetky

    luctuyetky Thần Tài

    nhà có điều kiện
    i2fun.com-funny-asian-p175-068.jpg
     
  4. luctuyetky

    luctuyetky Thần Tài

    hót gơn
    nhung_hanh_dong_gay_shock_cua_nu_sinh_viet_(8).jpg
     
  5. luctuyetky

    luctuyetky Thần Tài

    say.jpg



    TỬU LUẬN

    An-nam ta là một quốc gia vô địch về uống diệu. Kinh hoàng đến nỗi tôi cứ nghĩ ngoài việc đánh giặc ra thì chỉ có diệu. Tôi cũng là một thành viên iu tú và tích cực trong công cuộc uống diệu của nước nhà. Nhưng mấy năm nay, trên đà suy thoái của sức khỏe và hầu bao nên sự nghiệp cũng có phần kém đi long trọng. Nhưng có hề gì, sự nghiệp lẫy lừng nào mà chả có khúc quanh co.

    Tử vi nhà người ta thì có cung quan lộc. Tôi mọi cung đều tệ, phát mỗi đường uống ăn nên khẩu lộc theo đó mà rực rỡ. Xưa ai hú cũng đi, bỏ cả việc để lên đường. Uống từ diệu cỏ cho đến Camus X.O hảo hạng mà tịnh chả băn khoăn về đẳng cấp hay độ thơm ngon. Cứ có tí cay tạo say và sau đó là la đà sa ngã. Cũng tầm lìu tìu thôi, tỉ như đá tí mát - xa, tẹo kara không có oke. Cùng lắm cũng chỉ ấp ôm chút bèo dạt mây trôi đôi khi là máu me và cũng có thể là be bét.

    Bi giờ đỡ nhiều rùi. Hú vẫn nghe nhưng bao giờ cũng chốt lại là với ai. Đại khái là diệu có tí chọn. Là chọn người đối ẩm hoặc quần ẩm ( liu ý quần ẩm không có nghĩa là quần chưa khô, hố hố ). Nói thế để thấy diệu bây giờ chỉ là thứ xúc tác đưa cay cho đầu mày rạng rỡ nói những chuyện hàn lâm và cũng có thể là giời ơi. Nó không còn là thứ cốt iếu để đến với nhau nữa, mà sự nồng nàn của bạn hữu tình đời mới là cái lý mơi mơi.

    Uống diệu cũng như lấy vợ và làm tình. Đầu tiên phải thích rồi làm bạn với nó. Rồi nhớ, rồi iêu và kết hôn cùng nó. Rồi cũng phải khởi động vuốt ve mơn trớn. Rồi cũng phải dồn dập nồng nàn. Và cuối cùng là cực khoái xuất ra. Tất nhiên với diệu thì ở đằng mồm. Chứ ở đằng chym thì có khi tiểu đường hay suy thận mãn. Có người càng già diệu càng hay. Có người rực rỡ quãng trung niên ngắn hạn. Còn những loại ngựa non hay trống choai mười tám đôi mươi thì chán hẳn. Bởi chúng không uống diệu, mà diệu uống chúng.

    Bây giờ mở mắt ra là diệu. Sang thì bát phở đôi trứng đề ly lấy khí. Hèn thì cũng mét lòng hay rổ cóc ổi xoài me. Họ uống theo triết lý diệu sáng - trà trưa - tối kính thưa. Kinh hãi nhất có lẽ là đội ngũ viên chức nhà nước. Vô tội vạ đến mức quốc gia phải sức thông tri ban bố cấm kị. Mà nào có ăn thua. Hay như bần nông quê tôi, uống diệu để tiễn biệt những ngày dài vô nghĩa. Họ gom thành hội để uống. Chả dụ như hội trung niên xa vợ ( vì có vợ đi osin Đài Loan hay Mã lai ), hội gà tập gáy ( mới nhớn ) hay hội cận địa viễn thiên ( sắp chết ). Chán đi thì giao liu, tỉ thí, ầm ĩ cả một miền nhếch nhác quê hương.

    Bạn tôi tuyền dạng thần tửu. Nghĩa là uống diệu thành thần, tuy cũng có vài anh đôi khi thành cẩu. Nghĩa là uống diệu như chó ấy, sủa nhiều và cuối cùng là cắn càn. Cứ sau một cơn say là ân hận, xót xa rồi mai lại lặp lại. Tôi có đi hỏi vài nhà tửu học về hiện tượng trên thì được giải thích là não xếp các nếp nhăn không tương thích với thể tích lọ chai. À hóa ra uống diệu có liên quan đến não cơ đấy. Đèo mẹ...

    Là một dân tộc lấy diệu làm niềm vui và lẽ sống nhưng giáo khoa thư về diệu lại không nhiều. Chủ iếu là qua đường truyền miệng và rỉ tai. Khác hẳn với Tây dương diệu có dòng có giống và lịch sử hẳn hoi. Diệu An-nam ta để nhận ra bản sắc là bất khả bởi chả theo giống theo dòng nào mà thiên về cái sự thủ công man mọi hay bắt chước kèm theo cái tên gọi rất bần nông là lá chuối hay cuốc lủi hoặc mấy cái tên Tây phương đọc gãy cả răng hàm. Vài anh tỏ vẻ tinh hoa cứ bảo diệu quê aka cuốc lủi hay lá chuối là bổ béo. {***} phải đâu, bởi với phương thức nấu và pha phách đó thì độc tố an - đê - hít vưỡn còn đến 80%. Nốc nhiều thì nguy cơ lên cồn đổ giun chơi dế là lắm lắm. Uống vừa để say thì rất mệt và nặng đầu, chưa kể người ngợm hay mồm mép thối rưng rức như bể phốt. Có hạ thổ đi vài tháng hay ít năm thì còn tí hồn vía để ru đời. Khác với cái anh diệu Tây chính cống, đã say là sâu lắng dịu dàng, người cứ như đu trên tiên cảnh và đặc biệt mồm mép lại thơm tho. Trước tôi hay có cái bình thép mỏng đựng diệu kiểu cách của các tay chơi cao bồi nên thi thoảng vưỡn chắt diệu vào mà đi mèo mỡ. Cứ lâm trận là dốc nửa bình lấy sức và tiện thể xúc miệng luôn. Nhưng từ đận gặp một giai nhân mồm thối tôi cũng ít dùng bởi vệ sinh trong ái tình nó không nằm nghiêng sang một phía.

    Nhà tôi diệu có nòi. Nghe bố tôi kể thì từ đời ông cố nội. Nhưng khác với người ta là uống diệu đâm phương phi béo tốt và sống dai thì đằng này toàn tạch lúc vửa qua đốt 6 sọi. Và tất nhiên tuyền những xác ve bịnh trọng. Đến đời bọn tôi nhẽ thoát ly đi cả và ăn cơm thiên hạ nhiều nên sự diệu bơn bớt đi tí chút. Có mỗi tôi nặng đô nhất nhưng lại được cái béo tốt hồng hào tuy đôi lúc ấm ách lá gan hay phàn nàn tý Gút. Tôi cứ hay lo toan cái sự diệu ngày một vợi đi. Điều đó đồng nghĩa với việc giảm dần sức kéo. Vợ tôi thì mừng lắm, bởi với thị uống ít đi là sức khỏe kiện toàn và quan trọng là hầu bao đảm bảo. Nhưng thị đâu biết, uống diệu nó như làm tình. Không còn iêu, mê, say nữa là chỉ dấu cho sự phấn đấu lên bàn thờ. Lúc đấy lại chả nức nở ra tưới diệu lên mộ phần mà kêu gào niềm hanh hao xưa cũ. Mẹ cái loại bú zù.

    Các bạn, cứ diệu và iêu. Nếu có thể!
     
  6. luctuyetky

    luctuyetky Thần Tài

    chiều nay mây tím giăng giăng
    chiều nay buồn lắm, miên man là buồn
    ghép đôi vần lục chằng suông
    mà vo thành mớ tròn vuông rất đều
    chiều nay có giọt mưa xiêu
    rưng rưng khóe mắt ít nhiều rưng rưng
    chiều nay cơn gió ngập ngừng
    luồng qua vạt tóc lưng chừng búi vai
    chiều nay nhớ một hình hài
    chiều nay tôi gọi tên ai thì thầm..


    images (1).jpg
     
  7. luctuyetky

    luctuyetky Thần Tài

    Dâu bể cuộc đời mặc mưa tuôn
    Cánh chim chẳng sợ kiếp đau buồn
    Mỏi mòn bay vượt ngàn giông tố
    Chỉ sợ trong đời một tiếng...
    ...buông...


    2.jpg
     
  8. luctuyetky

    luctuyetky Thần Tài

    say_top.jpg

    Rượu trong bình đã cạn
    Tình trong hồn hết vương
    Tháng ngày thôi lận đận
    Chợt thèm một góc thương

    Đêm yên bình quá đỗi
    Tay trên phím đan buồn
    Nhấm nháp đời đến vội
    Hồn như nước trên nguồn

    Lang thang theo ngày tháng
    Đời là một chuyến đi
    Bình minh rồi chạng vạng
    Rã rời rồi hai chân

    Đêm nay say ngất ngứ
    Bao nhiêu nỗi muộn phiền
    Đổ hết vào trang blog
    Ai biểu mày vô duyên

    Rượu trong bình đã cạn
    Châm thêm có lo chi
    Thời gian là hữu hạn
    Mai hết có còn gì
     
  9. luctuyetky

    luctuyetky Thần Tài

    chơi một mình cho đỡ rầu
    nuôi chơi 3 ngày xem sao, hihi
    13,16,21,28,29,33,43,55,96
     
    langtu78 and BEAT OF ANGEL like this.
  10. luctuyetky

    luctuyetky Thần Tài

    anh-nude-sexy-1.jpg
    Buồn một tí, haha
    Dạo này hay buồn tê tái và gãi dái bâng khuâng. Biết là chỉ dấu của bên kia sườn đời nên kệ mẹ. Vào cái tuổi trung niên, ngẩng đầu chạm đít bàn thờ, cúi xuống mặt đụng bàn diệu nên rụng rơi nhiều ham hố. Đời cứ như sắp tắt lửa lòng đánh võng với nửa chừng xuân. Mà chả riêng mình mới có nỗi niềm đó mà nhiều bạn tôi cũng vậy. Bằng chứng là chúng hay than trên Phây một cái stt rất lợn mán và vô nghĩa rằng " hôm nay buồn nhẹ.". Địt mẹ, buồn nặng thì tôi nghĩ ngay ra việc đi ỉa. Đời vô nghĩa thế sao?

    Hôm nọ về quê lo cái "đệ nhị KỶ NIỆM ngày đi" của cậu út. Nhìn cái cảnh đầu bạc hương khói khóc đầu xanh mà không đành lòng. Bọn đầu đất cháu con chắp tay vái lia chia nhưng mồm lại cười hô hố rồi ngơ ngáo bảo cúng ai. Trông vừa tủi vừa hài. Và xong việc là đi ngay, không dám ở lại dù mai là thứ bảy. Bởi nhẽ sợ đêm đến khóc thầm làm thức giấc giun dế ở chân đê.

    Bọn con nít thật sướng. Ấy là thời nay thôi chứ thời tôi thì như chó. Nếu như đời người chia ra làm ba thì thời con trẻ là vô ưu vô đối. Khi trưởng thành và ra dáng trung niên thì đúng là kỷ khắc nghiệt nhất đời bởi những vận động dữ dội để cấu trúc nên một ông người. Đến khi già thì lại như trẻ con thôi. Đừng tưởng người già là đa nghĩ nhé. Hoặc có thì lại giống trẻ con. Thế mới hiểm.

    Tôi có anh bạn buồn quanh năm. Tôi không hiểu buồn gì bởi anh có tất cả nhưng thứ mà chúng ta sung sướng. Đại khái như nhà lầu xe hơi, vợ đẹp con khôn, năm tối thiểu cũng xuất dương đôi lần mà du hí. Không hiểu anh buồn gì? Có vẻ như cái sự buồn của anh vừa bí hiểm lại khác người kiêm luôn cả vĩ đại. Mà một người hay " buồn nhẹ" như tôi không tài nào hiểu nổi. Nhưng hôm rồi đến thăm, anh chỉ vào đôi chó đang quay đầu đấu đuôi ngoài vườn làm cái việc đực cái mà thở dài " nhìn chó lẹo nhau tớ cũng buồn" thì tôi mới mang máng ra cái buồn của anh tí tẹo. Eo ơi...

    Có vẻ như bọn thi sĩ là chúa hay buồn. Một kiểu buồn rất mất nết như ông Xuân Diệu đã than van " tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn". Buồn vô nghĩa thế mà ra thơ kể thời cũng thánh. Nhưng nếu buồn có nghĩa phát thì thơ thời như cứt ngay. Thật là một lối buồn rối rắm, băm vằm và hư hỏng. Tôi thì buồn có lý đôi khi cũng vô vi. Nói chung nhẹ và nhạt. Thành thử thơ thở ra thì thối, văn phọt ra nát cả hôn hoàng. Nhưng nhất khoát phải buồn thì con chữ mới đánh võng quay vòng được. Vui lên tí chỉ có việc lọ mọ diệu bia rùi hiu hiu cười duyên đong gái. Vãi ra một số thứ nhưng mất sức kinh hoàng. Cứ tự hứa bớt buồn để tìm vui nhưng lại nghĩ đến bọn con bò ò ò réo rắt nên phải cố rặn ra tí gọi là. Buồn đôi khi cũng phò như nhà hát.

    Có lẽ tôi phải chấm dứt cuộc chơi ở đây thôi. Bởi càng chơi càng buồn. Biên cốt để tâm thần khuây khỏa nhưng càng ngày càng thấy mỏi mệt nặng đầu. Nhìn người ta hân hoan mà mình tủi phận thì bất công quá. Chưa kể đến vợ khóc con la và thời gian thì tơi tả. Và miếng cơm thấy nặng đầu đũa nhưng nhạt đầu môi. Buồn thôi dồi!

    Đời vui hay buồn? Như âm dương thôi. Có thái âm và cả thái dương. Khi cực vui chính là lúc cực buồn và ngược lại. Hai thái cực đó bện vào nhau mà ra cái hỉ nộ ái ố. Nói giản dị đi thì khi đứng trên đỉnh núi người ta thường có xu hướng nhìn về sườn dốc bên kia. Leo lên đã khó, tụt xuống cũng nhọc nhằn. Và để luôn là đỉnh của đỉnh thì chỉ còn nước là trèo tiếp lên. Nhưng đời mấy ai đủ khả năng và bản lãnh cũng như tạo hóa đôi khi cũng không khéo vẽ vời. Là cái nhẽ kiến tạo đỉnh cao luôn ở cạnh vực sâu. Thế mới sầu!

    Mấy nay nghe anh Chánh Tín không hiểu cố bơm hay lá cải tích cực vá víu mà buồn cho ảnh quá. Không phải buồn cho cái cảnh ảnh mất nhà và phải ra đường, mà buồn cho cái việc ảnh quá cái lục tuần mà đem nợ đổ cho đời. Khi trên đỉnh cao thì anh hãy đứng lâu nhất có thể mà vẫy cờ huýt sáo. Bằng không hãy từ từ mà tụt xuống. Chứ đem cái quá khứ oai hùng ra để đánh quả với đời rồi nông nỗi trắng tay quả là không hay cho lắm. Tôi hiểu anh muốn trèo lên cao một đỉnh khác nhưng anh quên mất một điều là khi già người ta chỉ có xu hướng đi xuống. Mắt mờ chân mỏi chim héo tay teo, chưa kể đỉnh anh muốn trèo nhiều tráng niên leo còn tướt xác. Rồi tôi buồn hơn nữa khi anh Trung lợn ( Trung Chí ) rên lên trên Phây và tranh thủ bầy ra lá cải cái này:



    Các bạn của tôi!

    Hôm nay chúng ta đều biết NS Nguyễn Chánh Tín đang lâm nạn! Ai trong chúng ta cũng đã thầm ước mong được gặp người đã thủ vai Nguyễn Thành Luân trong bộ phim nổi tiếng trước đây "Ván bài lật ngửa".

    Ngoài đời, vợ chồng Nghệ sỹ Chánh Tín-Bích Trâm cũng là một trong những cặp đôi biểu tượng của giới nghệ sỹ. Giờ đây, anh đang mắc một lỗi lầm lớn, đó là "quá yêu nghệ thuật" và cả gia đình đang mắc vào vòng xoáy của cơn lốc thị trường…

    Anh và chị sẽ phải ra đường sau khi cầm cố toàn bộ nhà cửa tài sản khi làm bộ phim "Dòng máu anh hùng" cho Ngân hàng. Chỉ còn ít ngày nữa là chúng ta sẽ thấy một ngôi sao điện ảnh Việt Nam qua nhiều thời kỳ rơi vào trạng thái tuyệt vọng trong khi đang mang trong người rất nhiều trọng bệnh.

    Từ trước đến nay, Chí Trung chưa bao giờ dùng ảnh hưởng và tình cảm của mình để kêu gọi các bạn một việc gì tương tự… Nhưng hôm nay tôi khẩn thiết mong muốn các bạn cùng tôi CHUNG TAY GIÚP NS CHÁNH TÍN vượt qua giai đoạn khó khăn này bằng cách gửi những đồng tiền của chúng ta "góp gió thành bão" để anh có thể giữ lại được ngôi nhà của mình hay chí ít ổn định cuộc sống! Tôi cũng đã điện thoại an ủi anh…

    Mọi đóng góp, xin gửi thẳng cho NS Nguyễn Chánh Tín theo địa chỉ: Nguyễn Chánh Tín, Ngân hàng TMCP Sài gòn công thương, chi nhánh Thái Bình, TPHCM. Số TK: 000470406001270. Điện thoại của anh Chánh Tín: 0903945503.

    Rất cám ơn các bạn đã sẻ chia!

    Thì tôi buồn muốn chết. Nó nhang nhác như con voi còi ở bản Đôn - Xiu Bờ Lắc hôm nào. Tất nhiên con voi đâu nhiều hào quang hay giá trị như ngài đại tá Nguyễn Thành Luân dù cả hai đều chơi "Ván bài lật ngửa".

    Dân nghệ phải có cái sĩ. Không chỉ là con đĩ mà thôi.

    Tôi buồn...
     
  11. luctuyetky

    luctuyetky Thần Tài

    MB 18/3
    :120: 01*10 :120:
    :140: :140: :140:
     
  12. luctuyetky

    luctuyetky Thần Tài

    MB 18-20/3: BTL 44
     
  13. luctuyetky

    luctuyetky Thần Tài

    hãy chọn giá đúng :134:
    MB 19/3
    :120: 01*10*37*73*47*74 :120:
     
  14. luctuyetky

    luctuyetky Thần Tài

    mai đánh lô trượt thôi :115:
     
  15. luctuyetky

    luctuyetky Thần Tài

    chạy đâu cho thoát, nhảy thôi :nhay: :140:
     
  16. luctuyetky

    luctuyetky Thần Tài

    Tiêu sầu , đoạn khúc, hoạ cô liêu
    Trăm thương, vạn nhớ, gửi mây chiều.
    Rượu hồng, pháo nổ, vui xuân mới.
    Một duyên, ba nợ., thoáng bao điều
    Tàn thu, lá rụng, mưa lay lất
    Chớm hạ ,hoa tàn, nắng hắt hiu
    Thế nhân thương cảm đời ly biệt.
    Thiên đường hạnh phúc gió phiêu diê
    u
     
    Chỉnh sửa cuối: 20/3/14
  17. luctuyetky

    luctuyetky Thần Tài

    bạn bè.jpg

    HÂM MỘT TÝ.

    Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn. Đấy là lời một bài hát sến xẩm nhão như cái băng cát-xét rè mà tôi được nghe lần đầu vào mùa hạ năm ấy. Xa lắm rồi nhưng hãy còn gần khi xòe cả hai bàn tay - chân ra đếm lại vừa tròn. Tôi cứ nhớ như in hình ảnh anh bạn học còm cõi ngồi như Phật sống trên bàn tua đi tua lại cái bài hát đó. Nhiều lần quá nên băng rối. Lại tỉ mẩn gỡ ra thò tay ngoáy ổ băng mà gia công chuốt lại. Nhiều bạn gái ôm nhau dấm dứt. Giai tơ bọn tôi mỗi đứa một góc ngồi ngẩn ngơ. Ve trên cây bàng già kêu xối xả. Nắng ngập sân trường inh ỏi giấc mơ trưa. Thời xưa ấy...

    Học trò nghịch thì dại và iêu thì vụng. Thế nên ai mà chẳng có nỗi niềm riêng. Ngày rời xa mới ôm lấy cô thày mà tự thú. Hay như chép những cái tên thầm thương trộm nhớ vào lòng bàn tay rồi hú hà xòe ra khai với đồng môn đôn đáo. Rồi những tị nạnh, hiềm khích, dỗi vặt phút chốc cũng tan ra theo những giọt sầu hình lê, dáng mận.

    Phải cái tuổi ăn không biết no, lo chưa biết tới nên mọi nhẽ thật chông chênh, lại phải chơi trò bập bênh trên cái thăng bằng của sừng trâu mười bảy. Ấy nên nhiều chuyện tưởng vui lại hóa buồn. Nhiều người đeo đẵng mãi đến muôn năm. Là nhớ đến cái chuyện giai tơ bọn tôi góp tiền ăn thịt chó công khai nhưng lại xem phim xếch lén lút ngoài phố huyện rồi toan đi quyết chí mất tân. Chết tiệt cái là khi khí thế dâng cao nhưng lộn bốn túi không còn chinh mẻ. Nên đành tiu nghỉu mà quay tay. May...

    Tôi không rõ các bạn gái thế nào bởi thân thể tôi không thuộc về nơi ấy. Nhưng vào cái thủa xa xôi tôi nghĩ một cái cầm tay hay ôm ấp đã là quá đáng. Vài cô nàng máu me chăng thì cũng chỉ được mút mát tí chót lưỡi, đầu môi. Chứ không như bây giờ, nghe đâu học trò nhầu từ năm lớp 9. Cũng tại bởi cái thời nay cởi mở, lại thêm sự sinh trưởng vũ bão của hóc - môn giới tính do dinh dưỡng đủ đầy. Thời của tôi, chỉ cần một phát quay tay là nhịn ngay khỏi học. Vì mất sức, xấu hổ và băn khoăn.

    Chúng tôi lớn lên ở thôn quê. Nhờ thế mà nghèo như nhau nên giờ đâm khăng khít. Cũng có vài bạn khá giả, nhưng chỉ hơn được manh áo mới hay cái xe đầy đủ phụ tùng. Hoặc nắm xôi cóc, quả trứng gà so lót dạ sáng mai. Cũng nhờ thế mà làng nhàng lít nhít như nhau. Có ai đó cao vống lên thì chỉ tổ bị trêu lêu đêu như sào chọc cứt. Sung sướng chó gì? Cũng bởi cái lẽ nhà quê đó nên tôi không hề biết cái văn minh học trò phố thị. Mà vào cái thời thổ tả, tôi nghĩ cũng chả mấy khác xa. Là nghĩ thế thôi.

    Ba năm trung học vèo trôi, nhẹ như lá rơi nghiêng trong thi phú của thần đồng Đăng Khoa đất Việt. Bọn tôi rón rén vào đời. Tiếng đi rất nhẹ như là...đi nghiêng. Là tôi họa lại cái vần vè ý tứ. Chứ để xông thẳng vào đời là phải hết cái đại học cơ. Nhưng đáng tội lớp tôi chỉ được vài ba đứa. Phần còn lại vào đời nhanh gọn hơn qua ngả trung học chuyên nghiệp hay cao đẳng cẳng cao. Lớp nhiều nữ nên rủ nhau làm cô giáo. Vài thằng tôi dật dờ dấm dớ chọn cho mình lối mộng của hư không. Nghĩa là không xác định. Bởi có ai biết gì mà lưu tâm hay hướng nghiệp.

    Các bạn gái đi lấy chồng hết khi đoạt vé chuyên môn kiếm cơm chim và gõ cửa đời. Tôi luôn nhận được giấy mời khi vẫn còn chực chờ bâu mẹ năm ba, năm bốn ở cái trường dạy cho con người ta sự bông phèng cãi vã. Cũng có đi vài đám bằng tiền mừng mẹ cho. Trong nước mắt cô dâu hăm hai ngày cưới tôi cũng ràn rạt mà quay mặt đi thương tiếc một thời. Bạn tôi lấy khăn mù - xoa lau mãi, rồi dặn " khóc vừa thôi, không chồng nó tưởng người iêu cũ lại rách việc". Đau đời thế đấy. Nào tôi tơ tưởng chó gì? Chỉ buồn mới hôm nào mày tao chí chóe mà giờ người ta đã có gia đình và mình thì ất ơ trên răng dưới dái. Tủi thân lắm chứ bộ? Hố hố...

    Cũng nhờ các bạn ấy yên bề công việc và gia thất sớm nên chúng tôi ổn định việc sinh hoạt họp lớp hàng năm. Thường thì cứ vào quãng mồng 2 tết. Có năm thì mồng 4. Tụ tập ở một nhà rồi nấu nướng ăn chung với nguyên tắc là không kéo theo chồng và lũ con làm rơ - moóc. Hết chuyện của xửa xưa lại chuyện của nảy nay. Chán lại kéo nhau đi hát hò, ghép đôi ghép cặp như thời mộng mị mà phi như chó đuổi. Vì ít giai nên tôi chả mấy say nên tàn canh lại về nhà vật be bưng lọ lôi quá vãng ra nhắm tiếp. Rồi ngất rất tự nhiên.

    Thoảng đấy mà đã 20 năm. Xa xôi quá nhưng quý giá hơn cả tám ba năm đời ta có đảng. Xa chả qua là để cho gần. Đúng không?

    Ôi bạn bè ôi, tôi nhớ bẹn bà!
     
    langtu78 thích bài này.
  18. chung quỳ

    chung quỳ Thần Tài

    còn lô nào nuôi nữa ko bạn lên minh ôm eo phát đi..:128::128::128:
     
    luctuyetky and langtu78 like this.
  19. hoanmy2

    hoanmy2 Thành Viên Mới

    tiêu du thiên lý năng thiên hạ
    Cuộc đời bay bổng khắp bốn phương
     
    luctuyetky thích bài này.
  20. luctuyetky

    luctuyetky Thần Tài

    mình đang săn 10 trong 3n đấy, bạn tham khảo :120:
    thua ráng chịu nha, hihi :140: :140: :140: :126:
     
    chung quỳ thích bài này.