Đi ngủ ... Lạy Chúa cho con có tình yêu mới như người con đang iu bây giờ .... !!! cảm giác ngắn ngủi sao lạ quá .... Mong tìm dc ng` thứ 2 .....
Bạn thích người ta... chưa chắc người ta đã thích bạn Bạn quan tâm người ta... chưa chắc người ta đã quan tâm bạn Bạn yêu người ta... chưa chắc người ta đã yêu bạn Nhưng... Bạn chửi người ta... chắc chắn người ta chửi lại bạn =))))) Một mình hứng giọt nắng mai, Một mình đối diện ngày dài, buồn tênh. Một mình - giữa chiều lênh đênh, Đắm chìm trong cõi Nhớ - Quên, kiếm tìm... Một mình với những giọt buồn, Một mình nhặt những chán chường xung quanh. Một mình - nhớ lại thời gian ... Buông dài tiếng thở, buồn thay - một mình.. Một mình nhớ một bóng hình Khoảnh đầu nhìn lại chạnh lòng - còn chi .. !!! Nụ cười vang mãi tâm ta Nhìn qua nhìn lại sao ta một mình Người cười khanh khách bên ta Mà sao ta mãi đớn đau vô cùng Người ơi cho ta đi cùng Cho ta nghe lại tiếng cười ngày xưa...
Bảo bình là người có sức chịu đựng rất cao nhưng ko phải là ko có giới hạn. Giới hạn đó rất mong manh, nó vô hình, ko xác định, tuỳ vào tâm trạng của bảo bình..... Tuy họ có thể chịu đựng nhiều nhưng tốt nhất đừng chạm vào lòng tự trọng hoặc làm họ phải suy nghĩ. Bởi bảo bình là 1 con sói kiêu ngạo, có thể chịu đựng mọi đau khổ nhưng sẽ ko bao giờ quỳ gối trước bất kì điều gì. Đừng so đo từng tí một, cũng đừng động chạm lòng tự trọng của họ....
Để bớt nỗi khổ đau, hãy thiểu dục, tri túc ********************** Túi tham đã không đáy, thì càng tham lại thấy càng thiếu, càng khổ. Phật dạy: "Càng tham muốn, càng khổ sở". Chúng ta đừng lầm tưởng rằng: một khi lòng tham muốn được thỏa mãn, là hết tham muốn. Hể còn củi thì lửa còn cháy. Tham muốn được tọai nguyện thì tham muốn lại càng to lên. Tục ngữ thường nói: "Ðược voi đòi tiên" là thế. Người mà lửa tham vọng mong cầu nung nấu trong lòng, bao giờ cũng thấy mình còn thiếu thốn. Không thấy thiếu món nầy, lại thấy thiếu món khác, rồi thèm khát mãi, không lúc nào được tọa chí. Mà không toại chí là còn đau khổ. Ðể đối trị lòng tham vô độ, đạo Phật cũng như đạo Nho đều dạy chúng ta phải "Tri túc" tức biết đủ. Có bao nhiêu ta hưởng bấy nhiêu, tự cho mình không còn thiếu gì nữa, đừng nhìn lên những kẻ giàu có sang trọng hơn mình, thế là "biết đủ". Có bao nhiêu ta hưởng bấy nhiêu, tự cho mình không còn thiếu gì nữa, đừng nhìn lên những kẻ giàu có sang trọng hơn mình, thế là "biết đủ". Trong kinh Di Giáo, Phật dạy: "Nầy các Tỳ kheo ! Nếu các ông muốn thoát khỏi sự khổ naõ, nên suy nghiệm hai chữ 'Tri túc'". Hể biết đủ thì ở cảnh nào cũng yên vui. Người không biết đủ, tuy giàu mà nghèo; người biết đủ tuy nghèo mà giàu. Người không biết đủ thường bị năm thứ ham muốn kéo dắt, làm người biết đủ thương hại. Một người trong tay thâu tóm tất cả của cải trong thế gian, với người nghèo mà không tham muốn, hai người đều giàu như nhau. Chúng ta hãy chiêm nghiệm những lời dạy đầy ý nghĩa ấy. Làm chủ đời ta, chính là lòng ta. Giàu nghèo sang hèn chỉ là vấn đề phụ thuộc. Nếu ta kiềm chế được dục vọng, tham muốn là ta giàu sang; nếu ta không kiềm chế được dục vọng tham muốn là ta nghèo hèn.
Đêm khuya rồi Sao ta ngồi mãi chờ ai ---------------------------------------- Đoạn đường ngày hôm nay sẽ vắng bóng ....