Rời xa ai đó, thật ra không dễ nhưng chúng ta rồi sẽ làm được thôi. Chỉ là, đôi khi phải chấp nhận cô đơn, chấp nhận một mình. Chấp nhận những đêm nhớ đến quặn lòng, những buổi sáng thức dậy đợi mãi một dòng tin nhắn như đã từng.. Phải tâm niệm thế này. Nếu duyên số chỉ đến chừng ấy thì cưỡng cầu cũng được ích gì? Vì cuộc đời không có từ “mãi mãi” nên nắm không được thì phải học buông tay! Và nếu đã buông tay, hãy học cách bước qua nỗi đau thật kiêu hãnh, thật mạnh mẽ để đừng khiến bản thân tổn thương nhiều hơn nữa. Có những chuyện đau, tốt nhất thay vì nhắc lại và chạm vào, hãy để nó im lặng rồi dần tan biến. Biết đâu một ngày, đứng giữa hiên thềm nắng gió, tôi, bạn, như những người đã cũ, vẫn yên bình đứng đó ...cảm xúc vẫn vẹn nguyên như lúc đầu... Khi khoảng cách, giờ cũng đã quá nhiều...! Đến một lúc nào đó, nhẹ nhàng bước ở hai thành phố khác nhau, chúng ta nhìn lên trời, về nơi xa xăm ấy: "Hôm nay, đủ xa sẽ cũ Mai này, đủ lạ sẽ quên!..." Chậm thôi, rồi ta sẽ thôi đau, chuyện gì rồi cũng qua thôi.
Cuộc sống này dạy ta nhiều bài học Học làm quen với muôn kiểu lòng người Học bình thản để nở nụ cười tươi Khi thay đổi của người đi kẻ đến Học bao dung với tấm lòng thương mến Sống trên đời nên có lòng vị tha Thay vì nhìn ánh mắt của người ta Hãy cứ luôn thiết tha nơi tim mình Có đôi khi phải học cách lặng thinh Để hiểu hơn nhân tình và thế thái Bởi vẫn biết không có gì mãi mãi Hiểu được rồi sẽ chẳng phải khổ đau.
Nửa đời người tôi học được có ghen, ghét, giận hờn cũng chẳng được gì. Thôi thì cứ sống vui vẻ lạc quan. Dù ai có làm gì nói gì cũng coi như không hay không biết, không phải vì họ đáng được tha thứ mà vì mình đáng được thanh thản. Sống không buồn không giận không hối tiếc. Sống đương đầu với thử thách chông gai __Vô thường__