THÁNG BẢY VỀ... MÌNH EM....! Có nhiều điều em muốn kể anh nghe Rằng ngày hôm nay em không còn mạnh mẽ Em òa khóc lên như một đứa trẻ Em thấy cô đơn...em mệt lắm anh à. Muốn kể anh nghe rằng nắng cũng rời xa Bỏ lại mưa đọa đày em lạnh giá Đôi chân đi ngập ngừng em sợ ngã Chẳng anh bên mình... em biết ngả vào đâu ? Tháng bảy về ai hẹn với nàng Ngâu Để dập tan, úa tàn nhành hoa dại Những cơn mưa hát cũng đêm miết mải Em điên cuồng... nhặt lại ánh bình minh. Hình như lâu rồi phố cũng quên chúng mình Từng chung bước dưới đèn lung linh ấy Chắc chỉ hàng cây vẫn từng đêm lặng thấy Em một mình... nơi ấy không anh. Rồi ngày mai khi nắng lên nhanh Em sẽ quên những điều em muốn kể Bởi ai bận tâm em từng đau như thế Tháng Bảy về... ngàn chuyện kể... mình em