Góc Nhỏ ✿◕ ‿ ◕✿ Khu Vườn Hoa Xương Rồng...✿◕ ‿ ◕✿

Thảo luận trong 'Cà Phê - Trà Đá' bắt đầu bởi Hoa Xương Rồng, 4/12/12.

  1. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    Tình yêu qua Internet

    [​IMG]

    "- Em chào cô, em có thể có nhiều cơ hội việc làm khác. Nhưng cơ hội hạnh phúc của em thì sẽ không có lại lần nữa!"

    Hết giờ làm là Ngân biến ngay, mặc cho mấy cô bạn đồng nghiệp trẻ rủ rê shopping, ăn kem... Đã hơn một năm rồi, Ngân không còn dung dăng thơ thẩn. Đi đâu cũng vội vội vàng vàng về nhà... có lần bà trưởng phòng đã tò mò nhận xét:

    - Con Ngân ở có một mình mà khi nào cũng lật đật như mấy đứa con mọn.

    Ngân nghe chỉ cười. Ba mươi sáu tuổi rồi, thực tình cũng không còn hứng thú rong chơi. Mà rong chơi vào lúc nào nữa, chiều nào Stephen cũng réo, mới trễ một chút đã thấy chàng réo: "My dearest, where are you?" (Em yêu, em ở đâu?).

    Ngân gặp Stephen hết sức tình cờ. Một ngày đi làm về, Ngân thấy con chó cưng Tutu nằm chết cứng trên thềm. Không biết nó đã ăn phải thứ gì, có thể là vớ phải món độc trong lúc chạy ra đường mấy phút lúc rạng sáng.

    Phải sống với một đống công việc bề bộn mỗi ngày rồi trở về trong một gian nhà trống lạnh mới biết hết tâm trạng khủng hoảng của Ngân khi mất con Tutu. Tối hôm ấy trong sự cô độc tột cùng sau khi chôn con chó, Ngân ngồi đối diện với màn hình máy tính, lần đầu tiên cô đi lang thang vào những trang web "Single and looking" (độc thân và đang tìm kiếm) nơi có những lời gọi tha thiết: "Kích vào đây! Đừng bỏ phí thời gian, đừng có thêm một ngày chủ nhật đơn độc!".

    Cái trang web đó thật ra không phải thiên đường của người độc thân. Ngân lần lượt gặp ở đó ba người đàn ông. Qua vài dòng mở đầu họ đã đưa ra những lời cợt nhả thật bỉ ổi. Ngân hoảng hồn. Thôi, hãy dành thì giờ tìm một Tutu khác.

    Tìm một con chó, nghe thì dễ, thật ra không đơn giản chút nào. Hay là mình nuôi "chó ảo", một con chó trên cái máy vi tính nhỏ, biết đòi ăn, đòi tắm, biết nũng nịu với chủ? Chó ảo, gà ảo đã trở thành niềm đam mê của hàng triệu người trên thế giới! Có người đang lái xe bỗng đâm sầm vào trụ điện, thậm chí phải vào cấp cứu, chỉ vì nghe tiếng con chó ảo kêu thất thanh trong chiếc túi xách nằm ở ghế sau!

    Ngân vào mạng tìm hiểu xem làm cách nào để có một con chó xinh xắn... nhưng chưa tìm được thì cô gặp Stephen, thế rồi cô bận rộn và quên.

    Hôm ấy là Giáng sinh... Noel nhiệt đới không lạnh lắm, nhưng có thể rất lạnh với những người đóng cửa ngồi nhà một mình. Vì vậy, Ngân có thể chia sẻ dễ dàng với câu nói người đàn ông xa lạ: "Hình như chung quanh tôi mọi thứ đều đóng băng... Nói chuyện một chút cho ấm đi, bạn ơi!".

    Ngân định không trả lời, nhưng không hiểu sao cô đã dừng lại. Người bên kia gõ tiếp:

    - Tôi đang tìm một người bạn để cùng uống một ly mừng Giáng sinh, hay là ta gặp nhau đi!

    - Có thể... Bạn đang ở đâu?

    - Mình đang ở thủ đô nước Iceland, bạn ở đâu có gần chỗ mình không?

    Ngân nhăn mặt, thở ra một hơi thật dài. Iceland là cái chỗ nào trên địa cầu này? Cô không biết, nhưng với cái tật giấu dốt cố hữu cô cũng nói bừa: "Chắc cũng gần, mình đang ở Việt Nam". Trên màn hình vi tính hiện ra một cái emoticon hình khuôn mặt tròn xoay đang thè lưỡi, vẻ chế giễu:

    - Gần quá mà. Mình đang ở cách nhau một biển và hai châu lục.

    Ngượng ngùng, Ngân không dám hỏi thẳng người bạn mới: "Iceland nằm ở nơi nào?". Suýt chút nữa cô sẽ chát tiếp vài câu ngớ ngẩn, nếu bên kia không vang lên tiếng gõ "cạch cạch", hình như anh chàng đang nghĩ ra một điều gì thú vị:

    - Không sao, mình sẽ tới ngay bây giờ, ở chỗ của bạn có sẵn rượu nho không? Ngân hơi ngạc nhiên, rồi cô hiểu ngay trò chơi của anh bạn mới: "Có, mình sẽ mời bạn uống vang Đà Lạt".

    - Nghe có vẻ thú vị quá, bạn mở cửa đi, mình đang đến đây. Mình đang ngồi trước mặt bạn đây, ồ căn hộ của bạn ấm áp quá!

    Bây giờ Ngân thấy căn hộ của mình quả thật ấm lên. Cô bắt đầu nói với Stephen về nói anh vừa đến- trong tưởng tượng. Lọ hoa đã tàn, những tấm màn màu tím phai, khung cửa sổ nhìn ra khoảng trời trống vắng: từ khung cửa này cô có thể nhìn thấy mặt trời, mặt trăng và đêm nay- rất nhiều sao. Stephen bảo:

    - Thật thú vị, ở chỗ của mình mùa này không còn trăng sao nữa. Đêm rất dài, mỗi ngày trời chỉ sáng có khoảng 3 giờ đồng hồ vào lúc giữa trưa.

    Ngân ngạc nhiên, khó mà tưởng tượng được một đêm dài đến thế. Stephen bào:

    - Đúng vậy rất dài, nhưng bây giờ là mùa Giáng sinh, khắp nơi đèn lấp lánh, nhất là ở các quảng trường.

    Còn ở đây thì ngày vẫn dài, mặt trời vẫn sáng... Nhưng đêm Giáng sinh là đêm mà người ta dùng điện rất nhiều, nhà máy điện bị quá tải và năm nào cũng bị sự cố mất điện.

    Stephen bảo:

    - Không sao, mình sẽ thắp nến, càng đẹp và ấm áp hơn. Mình có một cây nến hình hoa hồng rất xinh, đã lâu lắm rồi có một người cho mình cây nến này, với lời chúc mình sẽ thắp nó lên trong một đêm hạnh phúc.

    - ???

    - Nhưng đến bây giờ, mình chưa bao giờ thắp nó lên cả.

    - Vì chưa bao giờ hạnh phúc?

    - Không hẳn thế, nhưng những lần hạnh phúc đều quá dễ dàng và vội vã nên mình quên mất.

    Trên màn hình xuất hiện một emoticon hình khuôn mặt tròn xoe đang nhe răng cười...

    - Mình đem nến đến cho bạn nhé? Khi thắp lên nến sẽ thơm ngát mùi hoa hồng.

    Chưa biết có nên thắp một cây nến quý như vậy không?

    - Thì để xem.

    Đêm đó Ngân ngồi bên Stephen trong một thế giới ảo, kể với anh những câu chuyện có thực: Những ngày làm việc hối hả, những lần phóng xe hấp tấp trên đường, vẻ mặt nghiêm nghị khó hiểu của bà trưởng phòng tại công ty, nỗi đau khổ khi mất con Tutu, rồi cuộc sống xa gia đình, cảm giác mệt mỏi chất ngất vào mỗi bận kiểm kê cuối tháng.

    Stephen cũng kể về cuộc sống của anh. Bốn mươi lăm tuổi, anh sống bằng nghề viết kịch bản cho một nhà hát nhỏ. Những kịch bản cho giới bình dân, luôn có những lứa đôi yêu nhau. Mùa Giáng sinh năm nay anh viết câu chuyện về Esther và Dan, suốt hơn hai tháng trời, tối nào anh cũng ngồi ở cửa hàng ăn McDonald, một mình gặm những chiếc bánh mì kẹp thịt, vừa ăn vừa ngẫm nghĩ xem nên kết thúc vở diễn như thế nào, Esther và Dan sẽ cưới hay sẽ chia tay vào trước ngày Giáng sinh?

    Làm đám cưới thì cổ điển quá, xưa quá! Dân Iceland bây giờ có mấy ai làm đám cưới đâu, đa số đều sống chung không ràng buộc. Còn chia tay thì hơi buồn, không hợp với tâm trạng của mùa lễ, vả lại bây giờ thì chia tay cũng chẳng có gì là mới mẻ. Lúng túng ở kết cục nên anh đã không hoàn thành kịch bản trước hạn chót, người ta đã dùng vở khác cho mùa Giáng sinh.

    - Bạn là người viết kịch à? Thôi chết, vậy cuộc gặp nhau đêm Giáng sinh giữa bạn và tôi hiện giờ có phải cũng là một kịch bản không?- Ngân hỏi.

    Trên màn hình hiện ra một emoticon khuôn mặt nhăn nhó, với lời thoại đầy thất vọng:

    - Chúa cứu rỗi linh hồn bạn. Có lẽ sự hoài nghi đã thành căn bệnh cố hữu của người hiện đại mất rồi?

    ***

    Vậy là Stephen đã trở thành người bạn ảo, dần dần chiếm hết thời gian của cô. Qua đôi cánh tưởng tượng họ đã cùng đi chơi ở bờ sông Sài Gòn, đi trượt tuyết ở sân thể thao mùa đông Iceland... Sáng chủ nhật họ cùng dậy muộn, uống cà phê với nhau trước cửa sổ. Và rồi mùa hoa hồng tới. Stephen đem cho Ngân thật nhiều hoa.

    Một lần Ngân đi công tác về miền quê, không thể lên mạng được, Stephen gõ cửa Yahoo offline một dòng duy nhất: "Nhớ em thật nhiều"...

    Từ đó, những bức mail giữa hai người chuyển sang một gam khác. "Stephen anh biết vì sao bức thư này màu tím không, màu tím như bức thư này nghĩa là rất nhớ...". Stephen thì nói nhiều về công việc: "Anh đang viết lại câu chuyện Esther và Dan... bây giờ anh đã nhận ra vì sao kịch bản thất bại, bây giờ anh viết khác đi, hứng thú vô cùng, nhưng em nghĩ thế nào về đoạn kết?".

    Chưa tìm được đoạn kết cho kịch bản mà mối tình online đã chuyển nhanh sang một giai đoạn khác. Stephen nhanh chóng hóa thành một anh chồng ghen, mỗi lần Ngân bận việc về trễ là một lời nhắn đã chờ sẵn: "Em đi đâu? Sao đến giờ này mà chưa thấy em?". Từ một người tình ảo, anh ta đã hóa ra một người chồng ảo.

    Thuở còn ở tuổi hai mươi lăm, Ngân cũng đã từng có một người bạn trai, khi chia tay cô tởn tới già vì cái tính ông chủ của anh chàng. Cảm giác về sự ràng buộc làm từ đó cô dị ứng với hôn nhân... Hôn nhân là gì, là buồn.

    Cô kể kỷ niệm đó với Stephen và nhận được một bức mail buồn: "Ở đây không có chuyện đàn ông thống trị đàn bà. Ở đây nhất là trẻ em, nhì là phụ nữ, ba là chó cưng, mèo cưng, cuối cùng mới đến đàn ông... Nhưng mà em hãy tưởng tượng xem, cảm giác của anh khi mở computer ra mà không thấy tin em?".

    Ngân cảm động. Phụ nữ vẫn vậy, cảm xúc nuôi trái tim họ như một thứ thức ăn diệu kỳ nuôi cơ thể vậy. Cô không thấy sợ sự ràng buộc này như mười năm trước nữa. "Hôm nay làm việc nhiều anh phải ăn nhiều lên nhé". "Tối mai anh phải đến dự buổi diễn ở nhà hát, nhớ giặt ủi áo quân. Em sẽ giúp anh!". Ngày mai cô nhận được mail: "Cảm ơn em nhiều lắm, có em giúp anh giặt ủi xong thật nhanh". "Bây giờ anh sạch và thơm quá, em cứ muốn hít mãi mùi quần áo mới trên ngực".

    Chẳng cần làm gì nhiều cho nhau, chỉ những lời chăm sóc yêu thương cũng đủ làm cho người ta thấy cuộc sống nhẹ nhàng và biết bao hạnh phúc! Cũng vì mãi sống trong cảm giác chia sẻ ngọt ngào mà Ngân không hề biết mình đã hóa thành đối tượng cho người trong cơ quan xầm xì: "Sao lạ thế, băm sáu tuổi, chưa chồng mà lúc nào cũng cứ tươi roi rói như là đang yêu! Chẳng thấy lo lắng gì, mà cũng chẳng thấy hẹn hò ai cả! Mà lúc nào cũng vội vàng về nhà, cứ như là chồng con đùm đề không bằng".

    ***

    Rồi thì sự tò mò của người ta cũng có ngày được thỏa mãn. Một hôm, trong giờ làm việc Ngân đã tranh thủ năm phút mở computer xem đã có thư của Stephen chưa. Bức thư của Stephen hôm ấy đã làm Ngân vui đến nỗi sinh ra đãng trí- cô đã quên đóng hộp thư riêng của mình lại trước khi về. Bà trưởng phòng đã vào xem hết những bức mail của Ngân. Bức thư làm cho Ngân vui sướng, đối với bà là một tín hiệu tai họa.

    Cô có điên không, chừng ấy tuổi đầu rồi mà còn nhẹ dạ như trẻ em. Cô có biết bên Tây những đối tượng nào thường lên mạng chát chít không? Tôi đi Tây nhiều lần rồi, tôi biết. Người tử tế ai cũng bận rộn, chỉ có bọn thất nghiệp, bọn vô tích sự, bọn chim gái chuyên nghiệp mới có thời giờ lang thang trên mạng thôi!

    Ngân bực bội, hộp thư riêng bị người ta đào bới, lại còn bị mắng nữa... Ngân nín lặng. Stephen sẽ tới. Người ta bảo cô đừng gặp anh, cô càng muốn gặp. "Stephen, làm sao em nhận ra anh được? Hãy cho em nhìn anh qua webcam đi!".

    Đáp lời Ngân là một câu từ chối: "Anh không thích để người ta nhìn mình qua webcam, hình ảnh qua webcam bao giờ cũng méo mó một cách kỳ cục". Niềm vui trong Ngân bỗng chùn lại, sao anh ta lại không muốn cho mình nhìn thấy hình ảnh của anh?

    Suốt sáu hôm Ngân ngồi làm việc trước máy tính, tâm thần bất định. Câu chuyện tình trên mạng đã không còn là bí mật của riêng cô, nó thành chuyện đồn thổi trong công ty.

    Cô chịu đựng tâm trạng đó. Một, hai, ba, bốn, năm, sáu ngày. Đến ngày thứ bảy, bỗng nhiên đang làm việc, Ngân quẳng cây bút sang một bên, tập hồ sơ một bên, bảo với bạn đồng nghiệp:

    - Mình đi đây!

    - Đi đâu? Còn một hôm nữa mới xong mà! Giỡn mặt với sếp không được đâu!

    - Không còn là sếp của tao nữa! Ngân nói.

    Bà trưởng phòng chạy ra:

    - Giữ nó lại, xem kìa! Nó bị điên rồi!

    Ngân cầm lấy túi xách, giằng tay ra khỏi tay bà:

    - Em chào cô, em có thể có nhiều cơ hội việc làm khác. Nhưng cơ hội hạnh phúc của em thì sẽ không có lại lần nữa!

    Ngân bay ra cửa, đến ngay một văn phòng bán vé của Việt Nam Airlines.

    ***

    Bước xuống sân bay Nội Bài, Ngân còn choáng, cô lảo đảo lên băng chuyền sang tầng hai. Stephen đã để lại tin, chiều nay anh sẽ đi Bangkok và chuyển máy bay ở đó để về nước. Anh đã chờ một tuần rồi, không thể chờ hơn được nữa.

    Trước những cửa vé đi Bangkok, rất nhiều hành khách người nước ngoài đang làm thủ tục. Làm sao biết ai là Stephen, khi cô chỉ biết một điều rằng tóc anh ấy màu nâu?

    Ngân đi từ cửa vé này sang cửa vé kia, gần như tuyệt vọng, thời giờ đang càng lúc càng ngắn lại. Và Stephen cũng đang từ trong đám đông ngoái lại nhìn rất nhiều lần, hy vọng có người sẽ tới vào phút chót.

    Thế rồi họ nhận ra nhau, một người đàn ông không ngớt ngoái lại tìm kiếm và một phụ nữ đang loay hoay hoảng hốt qua lại trước đám người.

    Stephen rút ra từ trong chiếc túi quần to bự bên hông chiếc hộp nhựa trong suốt, trong có cây nến hoa hồng. Nó thật đẹp, xứng đáng được giữ gìn trong bao nhiêu năm. Trong một thoáng, anh thầm nghĩ đến những vở kịch mình đã viết. Anh biết cách xử lý ở những đoạn này, khi một nửa của ai đó xuất hiện vào phút chót. Trong trường hợp này, theo cách xử sự có bài bản, nhân vật nam sẽ trả vé máy bay, ở lại...

    Nhưng đây là cuộc đời thực chứ không phải trên sân khấu, nên Stephen vẫn phải đi. Vì Stephen không phải là triệu phú, vì bảy ngày qua anh đã tiêu hết tiền ở Hà Nội và vì mỗi năm mới có thể đi nghỉ một lần.

    Ngân cũng hiểu điều đó, cả hai người đã đứng trước cửa phòng cách ly.

    Stephen ôm Ngân hôn nhè nhẹ lên má cô, "Đừng thắp cây nến này trước khi anh trở lại". Ngân không quen ôm hôn trước chỗ đông người nên Ngân chỉ biết đứng sững ra, nước mắt rơm rớm trên mi cô. "Mùa xuân anh sẽ trở lại, chờ anh nhé". Stephen nghĩ thầm: Dan và Esther rồi sẽ kết hôn với nhau thôi, có thể kết cục ấy hơi cổ điển nhưng là kết cục đem đến cho anh bao cảm giác hạnh phúc, chắc là với người xem cũng thế.

    Ngân trở lại trước cửa vé nội địa. Còn hơn một giờ nữa mới có thể check in trở lại TPHCM. Ngân ngồi xuống, nhìn lên bầu trời xanh qua cửa kính. Stephen đang bay trong bầu trời đó. Mùa xuân anh sẽ trở về.

    Chợt Ngân bỗng nhớ ra: Mỗi miền trên thế giới đón mùa xuân vào một tháng khác nhau. Mùa xuân Việt Nam bắt đầu vào tháng giêng, Tây Âu là tháng hai, Bắc Âu là tháng tư... Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa hề hỏi Iceland nằm ở nơi nào?

    ________________________________________Trần Thùy Mai


    [​IMG]


    Thị trấn ở Thụy Sĩ bán 9 ngôi nhà với giá chỉ một Franc

    Một thị trấn miền núi ở Thụy Sĩ đang lên kế hoạch bán chín căn nhà chỉ với một đồng franc Thụy Sĩ (23 nghìn đồng) để cố gắng khôi phục lại thị trấn hẻo lánh này.

    [​IMG]

    Những ngôi nhà bằng đá ở thị trấn miền núi hoang sơ, thuộc thành phố Monti Scìaga, Thụy Sĩ.

    Theo tờ The Local, chính quyền thành phố Monti Scìaga, sử dụng ngôn ngữ là tiếng Ý, nằm ở tỉnh Ticino, Thụy Sĩ, đã đề xuất bán 9 ngôi nhà với giá tượng trưng chỉ 1 Fran như một cách để hồi sinh những ngôi nhà bằng đá ở nơi đây.

    “Scìaga nằm ở phía bên trái của Val Veddasca, một ngọn đồi nhỏ ở Indemini, khu vực nói tiếng Ý. Đây là một vùng núi gần như bị bỏ hoang hoàn toàn từ những năm 1970, nhưng vẫn còn những căn nhà được duy trì hiện trang từ xưa với các thiết kế kiến trúc truyền thống. Nhiều tòa nhà hiện đang bị hủy hoại, nhưng mặc dù vậy, đây là một ngôi làng hấp dẫn và đáng được bảo vệ.”

    Theo một phần của lời đề nghị, người mua sẽ phải cải tạo lại hoàn toàn các ngôi nhà bằng đá, được biết đến với tên địa phương là Rustici, theo luật pháp địa phương, vì hiện tại chúng đang bị phá hủy khá nhiều bởi thời gian.

    “May mắn thay, mặc dù việc xây dựng là điều cần thiết để làm cho các ngôi nhà có thể ở được, nhưng người mua sẽ không phải lo lắng về những tiện nghi sinh hoạt khác, vì ngôi làng vẫn được duy trì đường ống dẫn nước,” theo báo cáo của Local.

    “Ngoài những nơi đẹp đẽ như Val Veddasca và Hồ Maggiore, người mua cũng có thể dễ dàng di chuyển đến Milan,Ý, chỉ cách nơi đây 70 dặm.

    Chính quyền địa phương trước tiên đã có kế hoạch xây dựng một căn nhà nhỏ cho người đi bộ và người đi xe đạp nghỉ ngơi trong một nỗ lực để thu hút mọi người đến khu vực.


    [​IMG]
    Ngôi làng Monti Sciaga nhìn ra hồ Maggiore, thuộc vùng núi Ticino, Thụy Sỹ

    Những năm gần đây, hàng loạt ngôi làng tại châu Âu rao bán các căn nhà với giá gần như cho không nhằm thu hút cư dân đến sinh sống. Mới đây nhất, ngôi làng Monti Sciaga, thuộc tỉnh miền núi Ticino của Thụy Sỹ, rao bán các căn nhà với giá chỉ 1 franc Thụy Sỹ - tương đương 1 USD, theo tờ Telegraph.

    Đây là ngôi làng hẻo lánh nhất trong vùng, nằm gần biên giới với Italy, nhìn ra hồ Maggiore. Tuy nhiên, ngôi làng ở vị trí thuận tiện để di chuyển tới Hồ Cosmo nổi tiếng của vùng Lombardia giữa Italy và Thụy Sỹ và chỉ cách thành phố Milan 112km.

    Hội đồng làng Monti Sciaga dự định bán 9 căn nhà, phần lớn là tàn tích và người mua có nghĩa vụ khôi phục chúng để ở.

    Bên cạnh chiến lược bán nhà giá rẻ của làng Monti Sciaga, nhiều vùng khác tại châu Âu cũng như ở Mỹ đã đưa ra nhiều sáng kiến nhằm khôi phục cộng đồng tại những khu vực thưa thớt dân cư này trong bối cảnh người người đổ về các thành phố lớn.

    [​IMG]
    Một số hình ảnh khác của ngôi làng Monti Sciaga - Ảnh: Getty Images

    Trước đó, ngôi làng Piedmont của vùng Piedmont, Ý tuyên bố sẽ trả 9.000 euro (khoảng 10.000 USD) cho những người chuyển tới đây sinh sống, với điều kiện họ phải có ít nhất một đứa con và cam kết sinh sống lâu dài tại đây. Năm 2017, ngôi làng Candela tại vùng Puglia, Italy, cũng ra chính sách trả 2.000 euro (hơn 2.200 USD) cho cư dân mới nếu họ đồng ý định cư tại đây.

    Gần đây hơn là trường hợp của Antikythera, hòn đảo có diện tích hơn 23km2, nằm giữa đảo Crete và Peloponnese của Hy Lạp. Hòn đảo này hiện chỉ có 24 cư dân và sẵn sàng tặng nhà cùng 500 euro mỗi tháng cho những người cam kết sống tại đây ít nhất ba năm. Chính quyền của hòn đảo muốn thu hút những gia đình có trẻ nhỏ để giảm độ tuổi trung bình dân số tại đây.

    Bên ngoài châu Âu, bang Vermont của Mỹ đầu năm nay cũng đưa ra sáng kiến nhằm thu hút người dân trở về các khu vực nông thôn. Dù có ngành du lịch nổi tiếng, bang này đang phải vật lộn với tình trạng dân số già hoá và suy giảm lực lượng lao động. Nhằm cứu nền kinh tế, Vermont đưa ra chính sách trả tiền mặt hàng tháng cho những ai chuyển tới bang này sinh sống. Chương trình này trả cho 100 người đầu tiên chuyển tới Vermont sinh sống số tiền lên tới 10.000 USD/người.

     
    Chỉnh sửa cuối: 22/7/19
    hello1979 thích bài này.
  2. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Gẫm...


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]


    [​IMG][​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    (goodluck)(goodluck)(goodluck)
     
    Chỉnh sửa cuối: 21/9/19
    hello1979 thích bài này.
  3. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    ;(

    Trẻ em một ngôi làng Trung Quốc leo vách núi 800m để tới trường


    Chính quyền ở một tỉnh Tây Nam Trung Quốc đã hứa sẽ giúp đỡ một ngôi làng nằm biệt lập trên núi sau khi hàng loạt tấm ảnh cho thấy con đường mà trẻ em trong làng phải đi qua để đến trường.

    Hàng ngày, trẻ em trong làng Atuler, tỉnh Tứ Xuyên (Trung Quốc) phải đeo cặp sách, bám vào các thang đã cũ kỹ và các mỏm đá trên một vách núi cao 800m để xuống núi đến trường.


    [​IMG]
    Mỗi ngày trẻ em làng Atuler phải trèo xuống vách núi cao 800m để đến trường.

    Ảnh chụp cảnh tượng các em nhỏ phải mất 90 phút để xuống núi đã được lan truyền trên các trang mạng ở Trung Quốc sau khi chúng được đăng trên một tờ báo ở thủ đô Bắc Kinh.

    Những tấm ảnh trên được ông Chen Jie, một nhà báo uy tín của tòa báo Beijing News, người đã từng chụp ảnh vụ nổ ở Thiên Tân vào năm ngoái, chụp lại. Trên trang cá nhân WeChat của mình, ông Chen mô tả giây phút đầu tiên ông chứng kiến 15 em bé trong làng, tuổi từ 6 đến 15, trèo mỏm đá để đi xuống.

    “Tôi cảm thấy quá sốc trước những gì đã thấy”, ông viết. Ông nói thêm rằng ông mong những tấm hình mà mình chụp được có thể thay đổi “hiện thực ngặt nghèo” của ngôi làng.


    [​IMG]
    Trên núi chỉ có một cái thang đã cũ cùng vài mỏm đá để có thể leo lên và xuống.

    Ông Api Jiti, trưởng làng Atuler trả lời báo chí rằng trên núi không có đủ diện tích để có thể xây dựng trường học cho trẻ em trong làng. Nhưng ông biết rằng hiểm họa từ con đường núi này là có thật, bởi ông nói với Beijing News rằng đã có “7 hoặc 8 người trong làng” đã tử vong do tuột tay khi leo xuống.

    Con đường leo núi quá hiểm trở, do đó trường học đã yêu cầu các em phải đăng ký nội trú và chỉ quay trở về nhà của mình 2 lần trong tháng.

    Mặc dù hơn 680 triệu người Trung Quốc đã giàu lên kể từ khi kinh tế mở cửa vào những năm 1980, tuy nhiên những miền quê vẫn có nhiều hộ nghèo. Tại làng Atuler, người dân chỉ sống với mức thu nhập dưới 1USD/ngày.

    Chính quyền địa phương đã ngay lập tức hứa sẽ xây dựng một cầu thang bằng sắt để nối những người dân đang sống trên núi xuống bên dưới, trước khi tìm ra giải pháp an toàn hơn.

    [​IMG]
    Chính quyền địa phương đã hứa sẽ có biện pháp khắc phục tình trạng này.


    ___________!@#$%^&*()(*&^%$#@!__________

    Hồ xấu xí nhất TG, không có một giọt nước nhưng bên trong toàn là "vàng đen"

    Hồ này được ví như một kho báu tự nhiên, du khai thác qua hàng trăm năm vẫn không cạn kiệt.
    Hồ Pitch nằm trên đảo Caribbean ở Trinidad, cách cảng Tây Ban Nha khoảng 96 km. Hồ này được bao quanh bởi rừng rậm cao nguyên, vào một số thời điểm nó hoàn toàn không có một giọt nước và chỉ còn lại là nhựa đường bên dưới.

    Sau khi nhựa đường trong hồ được nóng chảy ra bởi ánh nắng mặt trời rồi khô lại, nó trở nên bằng phẳng và khô ráo, mọi người có thể dễ dàng di chuyển bên trên. Tuy nhiên nếu đứng yên quá lâu thì mọi thứ có thể bị hồ nuốt chửng. Bên cạnh đó, hồ này có màu đen nên nó còn được gọi là điểm du lịch xấu xí nhất ở Caribbean.

    [​IMG]

    Mặc dù là một địa điểm du lịch xấu xí nhưng nó lại là mỏ vàng cho người dân nơi đây. Hàm lượng bitum trong hồ rất cao nên nhựa đường tại đây được ví như "vàng đen".

    Diện tích hồ chỉ có 0.36km2 nhưng nhựa đường dưới đáy hồ nhiều không thể đếm được. Không giống như những hồ khác, hồ này ngày càng có nhiều nhựa đường sản sinh ra nên người dân đổ xô tới khai thác rất nhiều.

    [​IMG]

    Theo dữ liệu, diện tích hồ Pitch đã mở rộng ít nhất 1/3 và vẫn đang mở rộng với tốc độ hàng năm là 0,7 ha. Hồ này được tạo ra cách đây hàng nghìn năm do quá trình chèn ép giữa 2 lục địa, đường đứt gãy lộ thiên cho phép dầu thô từ những mỏ sâu trong lòng đất trào ngược lên bề mặt. Những thành phần nhẹ hơn dầu thô sẽ bốc hơi, để lại lớp nhựa đường dày đặc, đó là hỗn hợp của đất sét, dầu và nước.

    [​IMG]

    Điều này cho thấy dù khai thác thì hồ vẫn không bị cạn kiệt, chính vì vậy Pitch còn được mệnh danh là hồ nhựa đường tự nhiên lớn nhất thế giới.

    Hồ Pitch hiện nay là một thắng cảnh có thu phí, du khách muốn vào phải trả 3 đô la tiền vé. Ở một số khu vực thì bên dưới là lớp nhựa đường dày, bên trên là nước nên có thể bơi lội trong đó. Người ta nói rằng lớp nước này chứa nhiều vi sinh vật có lợi giúp giảm thiểu các triệu chứng về bệnh ngoài da.

    [​IMG]

    Khi thời tiết quá nóng, nhựa đường trở nên rất mềm và dễ dàng nhấn chìm mọi thứ. Vì vậy, mọi người cần cẩn thận nếu đến du lịch vào thời điểm nắng nóng. Trải qua hàng nghìn năm, hồ Pitch đã nhấn chìm rất nhiều thứ, trong đó có nhiều loài động vật vô tình rơi xuống trong khi tìm kiếm thức ăn.

    [​IMG]

    Hằng năm, có hàng chục ngàn khách du lịch đến đây để săn bắn và hồ Pitch trở thành một điểm thu hút phổ biến. Trong mọi trường hợp, hồ Pitch mang đến cho du khách sự kỳ diệu và bất ngờ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20/7/19
    hello1979 thích bài này.
  4. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Hồ nước có vẻ đẹp ngang ngửa Maldives nhưng rất độc hại ở Nga

    Người dùng Instagram ở Nga khi tìm kiếm bức ảnh selfie hoàn hảo đã đổ xô đến một hồ nước gần thành phố Siberia, nơi có nước màu ngọc lam và những bãi biển cát trắng tương tự như ở Maldives.
    Được mệnh danh là Maldives Siberian hay Novosibirsk Maldives, hồ nước tuyệt đẹp này thực ra là một bãi thải độc nhân tạo để chứa tro từ một nhà máy than gần đó.

    [​IMG]

    Nước có màu xanh ngọc lam rất đẹp nhưng trong nước lại chứa rất nhiều muối canxi và các oxit kim loại khác hòa tan. Mặc dù công ty than gần đó cảnh báo hồ nước thải này có nồng độ pH cao hơn gấp 8 lần, nó có thể gây ra những phản ứng dị ứng nếu tiếp xúc với da. Bất chấp lời cảnh báo, rất nhiều người đã tìm tới đây để chụp ảnh, thậm chí còn mạo hiểm ngồi trên thuyền chèo ra giữa hồ.

    [​IMG]

    Công ty than này còn nói thêm rằng đáy hồ có nhiều sình lầy, nếu vô tình rơi xuống đó không chỉ bị dị ứng da mà còn đối diện với nhiều vấn đề bệnh tật khác, hơn nữa việc di chuyển ra cũng rất khó khăn. Vậy nên đừng chỉ vì một bức ảnh selfie đẹp mà phải đối mặt quá nhiều rủi ro nguy hiểm đến tính mạng như vậy. Ngoài ra, việc đi bộ dọc theo bãi chứa tro này cũng cực kỳ nguy hiểm.

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    Ngay cả trước khi nhà máy than đưa ra tuyên bố chính thức về mối nguy hiểm gây ra bởi vùng nước đẹp như biển Maldives này, mọi người có thể nhìn thấy có rất nhiều ống kim loại lớn dẫn điệntừ nhà máy vào hồ. Thế nhưng, dù biết khu vực này không nên đặt chân vào nhưng mọi người không quan tâm tới nguy hiểm, họ coi trọng những bức ảnh trên trang Instagram hơn là sức khỏe của chính họ.

    [​IMG]

    "Chúng tôi biết rằng hồ nước này rất độc hại nên đã không lội xuống nước", một cô gái nói với trang CNN. Điều khủng khiếp hơn nữa là ngày càng có nhiều người thông qua các phương tiện truyền thông đã tìm đến đây đông hơn, thậm chí một số người còn tổ chức những buổi dã ngoại bên cạnh hồ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20/7/19
    dungbaokhang and hello1979 like this.
  5. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    Đám cưới người yêu cũ

    [​IMG]

    Em không phải là người có thể che giấu được cảm xúc thật của mình. Giữa lúc mọi người đang cười nói, em lại ngồi khóc" hu...hu...", mascara nhem nhuốc như con gấu trúc, có lẽ anh sẽ phiền lòng.

    ***

    "Đám cưới anh, em sẽ ném một viên gạch thật lớn vào hôn lễ, đúng lúc anh trao nhẫn cho cô dâu", ý tưởng này xuất phát từ một clip ca nhạc em từng xem. Nhưng, viên gạch ném đi, lỡ ai đó bị thương, chắc chắn lương tâm em không phút nào yên ổn, lỡ làm anh bị thương, em sẽ thấy trái tim mình nhỏ máu. Viên gạch vô tình rơi vào cô gái đang mỉm cười trong khăn voan trắng kia, em có thấy nhẹ nhàng hơn không? Cô ấy cũng như em, cũng yêu anh bằng cả tâm hồn mình, chỉ có điều, cô ấy là người cùng anh đi đến suốt cuộc đời, còn em thì không thể.

    Hay là em sẽ trang điểm thật xinh, ăn mặc thật đẹp, nở nụ cười thật tươi đến chúc phúc cho anh? Em sẽ bình thản như một người bạn, như một người chưa từng có những kỷ niệm ngọt ngào cùng anh, như một người chưa từng vì anh mà khóc âm thầm trong bao nhiêu đêm không ngủ. Em thích ý tưởng này nhất. Nhưng cảm xúc luôn phản bội lại em. Em sợ bắt gặp sự quan tâm trong mắt anh khi anh nhìn cô dâu, em sợ bắt gặp nụ cười hạnh phúc của hai người, thế nào em cũng khóc.

    Em không phải là người có thể che giấu được cảm xúc thật của mình. Giữa lúc mọi người đang cười nói, em lại ngồi khóc" hu...hu...", mascara nhem nhuốc như con gấu trúc, có lẽ anh sẽ phiền lòng. Em nhớ đến một câu hát trong Mộng uyên ương hồ điệp "Xưa nay chỉ thấy người nay cười, có ai thấy người xưa khóc đâu", hoặc giả, mọi người đều muốn nhìn thấy nụ cười cô dâu, có ai muốn phải nhìn thấy những giọt nước mắt của "người yêu cũ" của chú rể.

    Đám cưới anh, em sẽ đến cùng người con trai đang theo đuổi mình, để có ai đó sánh vai đi bên em, để những người bạn chung của chúng ta không phải nhìn em với con mắt cảm thông, ái ngại. Nhưng, em lại không thể để cho sự ích kỷ và hiếu thắng của bản thân làm tổn thương một người luôn quan tâm đến em, luôn ở bên em, đưa khăn giấy cho em những khi em khóc vì anh.

    Đám cưới anh, em sẽ uống rượu thật nhiều bởi em không thể phớt lờ sự quan tâm thái quá của những người bạn từng biết về mối quan hệ của anh và em, bởi em không thể không nhìn thấy nụ cười viên mãn của cô dâu và ánh mắt rạng ngời của chú rể. Nhưng khi anh đi, em đã tự hứa với lòng mình phải luôn mạnh mẽ. Em đã học được bài học cần yêu thương chính mình trước khi đòi hỏi sự quan tâm và yêu thương từ người khác. Anh vẫn nói: "Anh muốn luôn nhìn thấy em như ngày đầu chúng mình gặp gỡ, dịu dàng và cứng cỏi, bình yên và sâu lắng".

    Thực ra em vẫn chỉ là một con bé nhát gan, một con bé đôi khi chẳng dám đối đầu với sự thật. Khi vết thương trong trái tim còn chưa thành sẹo, em chọn giải pháp an toàn là không nhìn, không thấy, không biết.

    Đám cưới anh, em không trang điểm thật xinh, không uống rượu, không gây gổ cũng không im lặng bởi em ở nhà, ngồi viết blog, bận rộn với những việc chẳng đáng bận rộn cho qua một ngày. Dù sao, em từng mơ giấc mơ làm cô dâu, đi bên anh trong một ngày nhiều nắng như hôm nay...

    _______________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]


    Chỉ vỏn vẹn 2000 dân nhưng thị trấn này thu hút tới 500.000 du khách

    Hầu hết du khách đến đây đều muốn được trải nghiệm 3 thứ duy nhất chỉ có tại thị trấn này.

    Thổ Nhĩ Kỳ là quốc gia du lịch nổi tiếng nhất trên lục địa Á-Âu, thu hút nhiều khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới. Đặc biệt là thị trấn nhỏ Goreme thuộc tỉnh Nevşehir, nằm ở cuối phía tây của lục địa châu Á, nơi này nằm ở độ cao trung bình 1.000 mét trên cao nguyên Anatilian.

    [​IMG]

    Ban đầu nơi này có nền kinh tế khá lạc hậu, với dân số chỉ vỏn vẹn khoảng 2.000 người nên phong cảnh vẫn đậm nét hoang sơ. Theo ước tính của chính quyền nơi đây, có khoảng gần 500.000 lượt du khách ghé đến mỗi năm. Tuy nhiên, sau khi ngày càng có nhiều du khách tìm ghé đến để ngắm nhìn khung cảnh lãng mạn nơi này thì người dân dần bắt đầu đầu tư nhiều vào các trải nghiệm du lịch. Có thể nói rằng, du lịch đã giúp cuộc sống của người dân cải thiện rất nhiều so với trước đây.

    [​IMG]

    Tưởng chừng như những tảng đá khô khốc do núi lửa phun trào từ thời cổ đại xấu xí và bất tiện thì nay nó lại chính là một nét độc đáo rất riêng mà không phải nơi nào may mắn sở hữu. "Đặc sản" núi đá lởm chởm với nhiều hình dạng khác nhau nằm khắp thị trấn Goreme trở thành điểm nhấn trong những bức ảnh "check in" được du khách yêu thích.

    [​IMG]

    Du khách đến thị trấn Goreme chủ yếu được trải nghiệm 3 điều, 1 là khinh khí cầu lãng mạn, 2 là để xem cấu trúc địa hình độc đáo, 3 là trải nghiệm khách sạn hang động cổ xưa.

    [​IMG]

    Mặc dù nơi này có rất nhiều du khách ghé đến nhưng phần lớn vẫn là du khách Trung Quốc. Họ đặc biệt yêu thích cảnh vật ở đây, thậm chí nhiều người còn ở lại rất lâu để có thể chiêm ngưỡng được khung cảnh khinh khí cầu lãng mạn trong thời tiết đẹp nhất.

    _____________#%#%#%#%#%#%#%#%#%#%#%#___________

    Sân bay nguy hiểm nhất thế giới trên dãy Himalaya

    Nằm trên dãy núi Himalaya, Lukla tiềm ẩn các yếu tố gây rủi ro cho một chuyến bay như đường băng ngắn, áp suất thấp, địa hình núi.

    Hơn 300 người thiệt mạng và vô số người bị thương khi cố gắng leo đỉnh Everest. Tuy nhiên, nguy hiểm đã rình rập ngay trước khi những người leo núi đến được khu trại. Đó là chặng bay tới sân bay nhỏ Lukla, nằm ở độ cao gần 3.000 m so với mực nước biển, cách mà hầu hết du khách chọn để tới khu trại.

    [​IMG]
    Sân bay nằm tại thị trấn Lukla, Khumbu, huyện Solukhumbu, đông Nepal. Đây cũng là nơi gần nhất để du khách bắt đầu hành trình leo núi, chinh phục Everest Base Camp.

    Mỗi ngày, có nhiều chuyến bay chở những người leo núi từ thủ đô Kathmandu của Nepal tới Lukla. Mặc dù thời gian bay khoảng 25 đến 30 phút, hai sân bay đến và đi khác nhau một trời một vực. Sân bay Tenzin-Hillary, nằm ở vùng Lukla, Nepal, sở hữu mọi yếu tố có thể khiến một phi công toát mồ hôi.

    Đây không phải sân bay dân sự cao nhất thế giới, nhưng độ cao của Lukla vẫn là một thử thách. Bao quanh sân bay là địa hình đồi núi dốc đứng. Đường băng ngắn, nằm trên một vách núi, hướng thẳng xuống thung lũng phía dưới.

    Ở độ cao này, mật độ không khí thường thấp hơn đáng kể so với khu vực gần mực nước biển. Điều này tác động tới nguồn năng lượng động cơ máy bay tạo ra, làm giảm lực nâng. Lực cản không khí giảm cũng là thử thách với phi công muốn giảm vận tốc máy bay.

    Đường băng sân bay ở Lukla dài hơn 500 m trong khi đường băng ở nhiều sân bay quốc tế thế giới dài hơn 3.000 m. Do đó, nó được thiết kế độ dốc 12% so với vách đứng núi để máy bay có thể giảm tốc kịp thời.

    [​IMG]
    Đường băng này ngắn hơn nhiều so với các đường băng tiêu chuẩn.

    Địa hình đồi núi xung quanh sân bay không cho phép phi cơ bay vòng quanh để chờ hạ cánh. Khi một chuyến bay bắt đầu cất cánh tới đây, nó buộc phải chạm đất. Do đó, chỉ máy bay trực thăng hay máy bay cánh quạt nhỏ mới được hoạt động.

    Một mối nguy nữa là thời tiết ở Himalaya thường khó dự đoán. Sương mù đột ngột, mưa bão hay tuyết luôn có thể xảy ra. Mặc dù khoảng cách ngắn, thời gian bay ít, thời tiết ở Lukla có thể khác hoàn toàn với Kathmandu và dễ dàng thay đổi trên đường bay. Trong trường hợp đó, những chiếc máy bay quay trở lại Kathmandu. Buổi chiều mây mù xuất hiện nhiều, nên hầu hết chuyến bay được lên lịch trình vào sáng sớm. Việc hủy hoãn chuyến từ Lukla cũng phổ biến.

    Các sự cố xảy ra ở Lukla đã chạm đến hai con số. Tai nạn nghiêm trọng nhất xảy ra năm 2008, khi chuyến bay của hãng Yeti Airlines đâm vào núi sau khi hạ cánh, cách điểm đầu đường băng vài mét. Phi công bị che mất tầm nhìn do sương mù, khiến tất cả 16 hành khách, 2 trong 3 người trong phi hành đoàn thiệt mạng. Phi công là người duy nhất sống sót.

    [​IMG]
    Thị trấn gần sân bay ở Lukla được nhiều du khách tìm đến.

    Hiện các phi công lái ở đây phải đáp ứng những tiêu chuẩn cao do cơ quan hàng không dân dụng Nepal đề ra. Họ phải hoàn thành 100 chuyến bay cất và hạ cánh trên đường băng ngắn, ít nhất một năm kinh nghiệm bay ở Nepal và hoàn thành 10 chuyến bay tới Lukla dưới sự giám sát của người hướng dẫn chuyên nghiệp.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18/9/19
    dungbaokhang and hello1979 like this.
  6. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    Một ngày mưa nhưng có nắng trong lòng

    [​IMG]

    Suy cho cùng, mỗi con người đều có điểm bắt đầu là ngày sinh thành và điểm kết thúc là giấc ngủ vĩnh hằng. Con đường thì có thể khác nhau, nhưng hạnh phúc hay không là do cách chúng ta tận hưởng từng bước trên con đường đó.

    ***
    Tôi và em ngồi trong một quán cà phê nhỏ. Mười giờ ba mươi tối. Quán chỉ còn chúng tôi. Ánh đèn vàng nhuộm ấm không gian nhỏ bé được trang trí và ốp gỗ tỉ mỉ. Ca khúc "All out of love" của Air Supply vang lên gợi cho tôi vài ký ức vụn vặt từ quá khứ.

    Không, không phải là những ký ức tình yêu kèm theo cái đau nhoi nhói như thường lệ. Nó khơi lên những hình ảnh chính tôi của ngày xưa, của thời còn đầy hoài bão và đam mê. Tôi quay sang nhìn em, một cô gái bé nhỏ.

    Em hơi trầm ngâm, đôi khi nhìn xa xăm và chìm trong giai điệu bài hát. Rất hiếm khi thấy em suy tư như thế. Em thường nói và cười rất tươi. Tươi và vui đến nỗi, bạn sẽ cảm thấy thật ủy mị và lạc điệu khi kể quá nhiều về một chuyện không vui với em...

    Tôi không hiểu tại sao em giữ được sự trong sáng đến vậy trong nụ cười. Em không có nỗi buồn? Hay em biết cách sắp xếp những thứ không đem lại niềm vui vào một ngăn tủ kín đáo và khóa kỹ chúng lại?

    Trong căn – phòng – nội – tâm của em, tôi chỉ nhìn thấy những mẫu giấy dán tường có hoa văn lớn và sặc sỡ, họa tiết thổ cẩm ở khắp nơi và những bản nhạc hay luôn được mở khe khẽ...

    ***
    Còn tôi.

    Nếu ví thế giới nội tâm là một căn phòng, thì nó sẽ là một căn phòng vuông vức, bừa bộn và buồn tẻ. Bốn bức tường được sơn màu ngà đơn điệu. Sàn và rèm cửa sổ cũng là loại màu xam xám mà ta có thể gặp ở bất cứ công sở nào.

    Ở một góc bên phải – bên tay thuận tôi đặt ngổn ngang những hồ sơ sổ sách; máy tính xách tay; quyển lịch bàn chi chít những ghi chép. Tôi gọi đó là góc phiền não và toan tính.

    Ở bên góc trái, có một cái tủ cao. Ngăn bên dưới, nơi tôi có thể dễ dàng với tay và lấy đồ lại trống rỗng, chẳng có gì. Còn ở trên cao, có một tập giấy vẽ và vài mẩu bút chì đã lên mốc; một cuốn sổ có gài một cây bút cũng có độ cũ tương đương.

    Tôi đã từng đam mê vẽ và viết văn. Nhưng xét cho cùng, những thứ đó không giúp tôi kiếm sống, nên tôi đã cất nó đi. Thời gian càng trôi qua, bọn chúng càng rủ nhau trèo lên cao. Sẽ có một ngày nó biến mất hẳn, chắc là thế. Khi còn trẻ, tôi đặt cho góc này cái tên rất mỹ miều – Niềm đam mê. Bây giờ, tôi cho nó một cái tên đầy tính châm biếm và hiện thực: Vỡ kế hoạch.

    Một góc khuất, tôi vun lại mảnh vỡ của một quả cầu pha lê đã từng đẹp tuyệt vời. Lẽ ra tôi nên vứt chúng đi, nhưng tôi nhận ra, khi ở dạng mảnh vỡ, chúng còn long lanh hơn lúc lành. Chẳng còn vết xước, đường nứt nào nữa.

    Có lẽ trừ lúc mới tinh không tì vết ra, trạng thái vỡ tan của nó lại là đẹp nhất. Tôi tiếc rẻ chúng nên giữ lại. Vì những mảnh vỡ đó quá sắc bén và dễ gây tổn thương, nên tôi để trước chúng một cái biển tròn sơn viền màu đỏ và có vạch chéo, ở giữa ghi chữ: "Hoài niệm". Ấy vậy mà đôi lúc trái nắng trở trời, hay tâm trạng không tỉnh táo tôi vẫn cầm chúng lên mân mê và tự làm mình đau...

    Tôi thích sự trung tính và an toàn. Tôi chọn công việc đem lại cho mình những thứ cần, chứ không phải những thứ bản thân muốn. Tuy nhiên, cái không gian và thời gian đều đều diễn ra quanh tôi đôi khi khiến tôi mệt mỏi.

    Tôi mệt mỏi vì chặng đường nhàm chán hầu như ngày nào cũng tắc khủng khiếp từ công ty về nhà. Tôi mệt mỏi vì bia rượu, vì những nụ cười và lời nói giả dối thường trực trên khuôn mặt. Tôi thèm một không gian mới, một bầu không khí mới. Căn phòng trong đầu của tôi, đã lâu không mở cửa đón chào những thứ mới mẻ, màu sắc.

    ***
    Vào một thời điểm kiểu như thế, tôi gặp lại em...

    Sẽ là khá khó khăn để đánh giá mối quan hệ của tôi và em là thân hay qua loa. Tại thời điểm đường đồ thị của đời tôi đi xuống trũng nhất, em là một trong những người giúp nó đi lên. Em nghe và động viên tôi rất nhiều.

    Nhưng tôi thì chẳng nghe và giúp gì em cả. Thành ra, khi tôi không còn cần trợ giúp nữa, tự dưng mối quan hệ đó cứ nhạt đi, và trong một thời gian dài, chúng tôi hầu như không liên lạc. Nhưng ít ra, nó cũng đủ để em tin tưởng tôi, để tôi làm bạn đồng hành cùng em trong một chuyến đi dài ngày.

    Em mang theo hành trang là sự vui vẻ, háo hức của một người sắp đi đến nơi mình muốn đến. Còn tôi, không quá quan tâm sẽ đi đâu. Tôi mang theo nặng một ba lô gồm đống mảnh vỡ của hoài niệm, cùng với một tập dầy hồ sơ những thù hằn, ích kỷ của đồng nghiệp, những lần bị chèn ép trong công việc.

    Tôi hi vọng đi xa để quẳng chúng đi. Như thế tôi mới không tìm nhặt chúng về được. Hai con người, bắt đầu một chuyến đi kỳ lạ với những mục đích khác nhau như thế...

    ***

    Giờ đã là những khoảnh khắc cuối cùng của chuyến đi ấy. Tôi luôn quan niệm, chẳng có cuộc đời nào, quãng thời gian nào hạnh phúc trọn vẹn. Chỉ có những khoảnh khắc hạnh phúc và vui vẻ. Cảm giác lâng lâng và viên mãn trong một hoặc nhiều khoảnh khắc có thể kéo dài ra, và nó là động lực giúp ta tiếp tục sống, tiếp tục tìm kiếm những khoảnh khắc mới.

    Thế nên, tôi liên tục nhìn đồng hồ. Còn vài tiếng nữa chuyến đi sẽ kết thúc. Kết thúc bằng việc cánh cửa phòng khép lại, bóng tối trùm lên mọi thứ và con người chìm vào giấc ngủ. Tôi cố gắng quan sát thật kỹ, cảm nhận thật kỹ không gian nơi này để tạo cho mình một khoảnh khắc đẹp mới.

    Nhạc chuyển sang ca khúc Unchained Melody, bản của Gareth Gates. Quán cà phê lục đục chuẩn bị đóng cửa. Con đường về đêm thơm mùi hoa và bình yên đến lạ kỳ. Không có tiếng động cơ rồ ga, không có tiếng còi xe chói gắt. Chỉ có tiếng nhạc du dương.

    Em vẫn lẩm nhẩm theo bài hát, đôi khi nhấp một ngụm cà phê. Em thu mình trong cái khăn quàng lớn màu đen và hơi suy tư. Tôi không thể đọc được suy nghĩ của em. Không thể biết em đang nghĩ về những chuyện xa xôi của chính bản thân, hay đơn thuần là hòa mình vào bài hát...

    Chúng tôi đã có những buổi đi cùng nhau hàng giờ. Trong làn mưa lất phất và tiết trời lành lạnh, dưới cùng một tán ô. Phông nền là những đỉnh núi được bao phủ kín những mây. Những mảng ruộng bậc thang đang độ chín, khoảng xanh mướt, khoảng vàng ươm, giống như một bức tranh tường đã được chỉnh sửa rất khéo bằng những thủ thuật vi tính.

    Những đoạn đường trải thảm rêu phong và vắng vẻ tạo cảm giác lãng đãng cho người đi...Không gian rộng lớn cũng không đẩy em về gần phía tôi hơn được. Chúng tôi không nắm tay. Không đi dựa vào nhau. Em tận hưởng không gian của em. Tôi hít vào bầu không khí trong lành và thở ra những u ám trong lòng. Tôi thấy tâm trạng trong suốt và thanh thản. Chúng tôi không yêu nhau...

    ***
    Chúng tôi cùng phóng xe máy lên và xuống những đoạn đường đèo cheo leo. Mây mù chỉ trực lao vào mặt. Tôi cảm thấy mình như được bước vào, ngắm nghía, hít thở chút ít không gian của những tay nghệ sỹ cưỡi phân khối lớn và lang thang khắp các miền núi rừng. Cảm giác được hòa vào thiên nhiên thật tuyệt. Không gian rộng lớn quá. Nó giống như một loại dung môi mạnh mẽ.

    Tôi tan ra thành từng làn mây ngọn khói, phiêu du và chênh vênh...Cảm giác phóng khoáng tràn ngập trong tâm hồn tôi...Trời càng lúc càng lạnh. Cả hai chúng tôi đều cảm thấy rét run. Nhưng không có vòng tay hay sự dựa dẫm nào cả. Em tự ủ ấm cho em. Tôi thích nghi với cái lạnh của tôi. Chúng tôi không yêu nhau...

    Chúng tôi đi cạnh nhau trên những đoạn đường vắng vào nửa đêm. Đôi khi là tiếng lao xao từ những hàng quán mở muộn. Đôi khi là tiếng nhạc âm âm từ những quán bar, cafe... Lác đác một vài bóng những đôi tình nhân quàng tay nhau. Trăng dát bạc lên mặt đất. Hương dạ lan thoang thoảng.

    Chúng tôi nói chuyện từ âm nhạc, nghệ thuật đến quan điểm tình yêu, gia đình. Chuyện vui có, buồn có. Chúng tôi cùng nhau nghêu ngao hát. Tôi không quen hát ngoài đường to và thành tiếng như thế, nhưng lại luôn bị cuốn theo em. Tôi nghe em kể về những chuyến đi phượt, những chuyến du lịch bằng xe máy xuyên đêm.

    Em nói về lý do lựa chọn công việc đầy vất vả hiện tại và nguyên nhân từ bỏ công việc cũ. Tôi cảm thấy mình khi thì giống như một cậu bé nhút nhát sợ côn trùng, sợ loài gặm nhấm và cả động vật thân mềm đi cùng một cô bé táo bạo, khi lại thấy giống một ông trung niên bụng phệ đã mọc rêu trên ghế và không muốn di chuyển đi cùng một thanh niên năng nổ.

    Câu chuyện chỉ dừng lại khi con đường đến điểm cuối ... Tôi và em, hai cá thể nhờ duyên phận mà đi cùng một đường. Không có sự liên kết nào. Không phải là một cặp. Em vui vì lý do của em. Tôi thanh thản vì trút bỏ được những điều của riêng tôi...

    Tôi và em cũng cùng ăn với nhau trong những khung cảnh hết sức lãng mạn. Tôi cảm nhận được không gian và vị ngon từ thức ăn vì chẳng có ai ép hay lôi kéo tôi uống quá nhiều rượu. Chẳng có nụ cười giả dối, sự chèo kéo toan tính nào. Ăn tối, và nhấm nháp bia hoặc rượu. Đôi khi bàn ăn có cả nến và hoa hồng. Tuy nhiên, chúng tôi không yêu nhau...

    Tôi và em không yêu nhau... Có đúng thế không?

    ***

    Không gian Sapa thật bình yên và xinh xắn. Giả sử nếu không có em, tôi sẽ thấy nơi đây thật buồn tẻ và xám xịt. Tôi sẽ mất năm phút đi bộ đi ăn, mười phút để cà phê. Leo núi với tôi chỉ là một bài thể dục được màu mè hóa.

    Nhưng đi với em, tôi học cách lan man trong từng bước chân. Em chỉ cho tôi thấy, không phải lúc nào cũng cần dùng vận tốc nhanh nhất và chọn con đường ngắn nhất để đến đích.

    Suy cho cùng, mỗi con người đều có điểm bắt đầu là ngày sinh thành và điểm kết thúc là giấc ngủ vĩnh hằng. Con đường thì có thể khác nhau, nhưng hạnh phúc hay không là do cách chúng ta tận hưởng từng bước trên con đường đó.

    Thế nên, chỉ sau vài giờ, tôi đã thấy nơi đây thật đẹp và quyến rũ, quyến rũ từ trong bản chất. Những con đường lát đá quanh co. Những đoạn cầu thang phủ rêu cổ kính. Những con dốc bất chợt lên rồi xuống. Những mái nhà nhỏ bé xinh xắn nép vào nhau, hiền lành và bẽn lẽn.

    Lẽ ra, tất cả sẽ chỉ dừng lại ở mức độ đẹp, một cái đẹp rất chung. Nếu chỉ có một mình, tôi thậm chí còn chẳng đủ cảm xúc để thốt ra chữ "đẹp quá" ở miệng. Nhưng cái cách em đưa tôi đi, cách em hăng hái, cách em cảm thán trước nó khiến tôi thấy cảnh vật ở đây thật sống động, hấp dẫn và gợi cảm.

    Nó thách thức sự kiên định của những con người độc thân cứng rắn nhất. Nó như luôn nhắc cho những du khách ở đây rằng, mỗi chúng ta sinh ra đều là một nửa không hoàn hảo. Hãy tìm cho mình nửa còn lại và quay lại đây, tận hưởng không gian theo một cách khác.

    ***

    Tôi độc thân, và không kiên định cho lắm. Không biết từ bao giờ, tim tôi cứ đập loạn cả lên khi đi gần em. Đó là thứ cảm giác rất kỳ diệu, mà tôi nghĩ nó đã chết từ lâu lắm rồi.

    Trong căn phòng u ám của thế giới trong đầu tôi, âm nhạc lại vang lên nhẹ nhàng...Tôi giống như một cậu chàng học sinh vụng về, chẳng biết nói gì và làm gì cho phải khi đi cạnh cô bạn học mình thích. Cứ vậy vậy, cứ lẽo đẽo theo sau và trộm nhìn...

    Từng hình ảnh của em, đôi khi là lơ ngơ hát một mình. Đôi khi là cười rạng rỡ. Đôi khi là lon ton chạy trong lúc đội chiếc mũ ca nô tự chế từ túi ni lông màu hồng Hello Kitty và mặc áo mưa giấy. Đôi khi là tay cầm chai bia và khẽ đung đưa theo điệu nhạc trong một quán Bar... Tất cả những hình ảnh nhỏ xinh ấy đã được tôi in hằn vào trong lòng lúc nào không biết...

    Và cả bây giờ, khi em thu mình trong chiếc khăn đen và suy tư bên ly cà phê. Tôi luôn tin vào cảm giác và sự tình cờ. Sự tình cờ luôn là kết quả của một chuỗi những sự kiện liên tiếp xảy ra liên quan chặt chẽ với nhau. Nếu nơi đến không phải là Sapa. Nếu có một ai đó trong đám bạn em hay bạn tôi có thể cùng lên đường. Nếu trời không mưa mà nắng rạng rỡ...

    Tôi không biết tôi sẽ thế nào, và liệu có cảm em nặng như bây giờ không. Có lẽ, đó là duyên – một khái niệm rất phi lô gíc...Nhưng dù bằng cách nào, tôi tin là một khi đã xuất hiện, sự lạc điệu của con tim này sẽ còn đi theo tôi lâu.

    Có điều, tôi không thể nói ra. Có thể tôi là một mảnh vỡ nham nhở luôn đi tìm kiếm mảnh còn lại. Còn em, em như một cá thể hoàn chỉnh, một viên đá long lanh và tròn trịa. Em có thể hoàn toàn sống cuộc sống một mình; và vui khi sống một mình – ít ra, em luôn tỏ ra như thế.

    Người ta nói, con tim là khởi nguồn của những vết đau lớn nhất trên tâm hồn. Khác với những cô gái khác, nụ cười, câu chuyện của em chẳng mang một nỗi buồn nào cả. Tôi không tìm thấy nỗi đau của em, nên cũng không chạm được vào trái tim em...

    Thành ra, tôi phải cố gắng che đậy những tình cảm của mình – ít nhất là cho đến khi chuyến đi kết thúc. Tôi giống như đang đi trên một tầng băng mỏng. Tôi tin là chỉ cần tôi không khéo léo để vỡ đi tầng băng ấy, những khoảnh khắc vui vẻ và tự nhiên của em khi ở bên tôi sẽ hoàn toàn tan biến. Thế nên, tôi lại đi cùng em trên con đường vắng mà không nói gì về cảm xúc của mình. Không có cái nắm tay nào. Em không yêu tôi. Còn tôi làm ra vẻ là không yêu em (một cách vụng về)...

    ***

    Tôi chào tạm biệt và chúc em ngủ ngon, sau đó chuẩn bị hành trang để quay về. Tôi chẳng vứt bỏ được thứ gì cả. Nhưng hai ngày đi xa, tâm trạng tôi luôn trong trạng thái thanh thản và trong suốt. Ngoài mây, núi, những con đường, những sạp hàng dân tộc, và tất nhiên, cả em nữa, tôi không còn vướng bận điều gì.

    Vì có lẽ, những thứ làm tôi mệt mỏi, tôi đều bỏ lại trong ba lô rồi. Em chỉ cho tôi thấy, những thứ không bỏ được, thì hãy cất nó khuất khỏi tầm mắt mình. Căn phòng trong đầu tôi vẫn ngần ấy thứ cũ, có điều nó gọn gàng ngăn nắp hơn nhiều...

    Và nó có thêm cả một vài thứ mới mẻ. Đó là những hình ảnh đẹp, đầy mầu sắc tôi lượm được từ chuyến đi. Đó là thứ cảm giác rung rinh mà tôi nghĩ đã bỏ tôi đi từ lâu. Đó là những nụ cười rạng rỡ của em...

    Chuyến đi kết thúc. Đây là nơi dừng chân tạm của hai người không liên quan bất chợt tìm thấy điểm chung hay là nơi khởi đầu cho một thứ gì đó mới?... Tôi nghĩ, sớm muộn gì cũng sẽ quay lại vùng đất này. Có thể là với em. Có thể là với người bạn gái tương lai. Tôi không biết. Nhưng tôi mong, hai người đó là một...

    _________________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]


    Sửng sốt trước vẻ đẹp của thành phố quanh năm chìm trong biển nước

    Toàn bộ thành phố này được bao quanh bởi nước, vì vậy không còn cách nào khác là mọi người phải di chuyển bằng thuyền. Thế chính nét độc đáo này góp phần tạo nên vẻ đẹp rất riêng của Venice.

    Ở phía đông bắc nước Ý có một thành phố nổi tiếng trên toàn thế giới đó chính là Venice. Đây là một trong những thành phố lãng mạn nhất thế giới mà bất kỳ cặp đôi nào cũng đều khao khát được ghé đến dù chỉ một lần.

    [​IMG]

    Thành phố tuyệt đẹp này được bao phủ xung quanh hoàn toàn là nước, toàn bộ thành phố được tạo thành từ 118 hòn đảo nhỏ nằm rải rác và mọi người chủ yếu di chuyển xung quanh bằng thuyền. Venice còn được gọi là thành phố nước, thành phố trăm đảo, thành phố của cây cầu.

    [​IMG]

    [​IMG]

    Venice lúc nào cũng mang tới sự thư giãn tuyệt vời, dù ở bất kỳ góc ngách nào du khách cũng đều thấy yêu thích nơi này. Vì chủ yếu là di chuyển bằng tàu thuyền nhỏ nên tại đây không có tình trạng kẹt xe hay tắc nghẽn, thậm chí cả ô tô hay làn đường dành cho xe đạp cũng không được tìm thấy. Có khoảng 300.000 người sinh sống tại thành phố lãng mạn này và cách duy nhất để mọi người có thể di chuyển là thuyền.

    [​IMG]

    [​IMG]

    Thành phố Venice có 177 kênh đào và hơn 400 cây cầu.Ở đây, đường thủy là con đường chính của thành phố. Những ngôi nhà cổ 2 bên bờ sông luôn có một vẻ đẹp rất đặc biệt, thu hút nhiều người ghé đến chụp ảnh. Thú vui yêu thích nhất của khách du lịch là ngồi trên thuyền, di chuyển qua từng con kênh trong thành phố và ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.

     
    Chỉnh sửa cuối: 22/7/19
    hello1979 thích bài này.
  7. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Cùng Khám Phá...

    Ngắm "vũ điệu" nóng bỏng của cát
    Đôi lúc ta sẽ thấy cát thú vị lạ kỳ trong những "vũ điệu" độc đáo của riêng nó.

    [​IMG]

    Một cảnh tượng rất hiếm gặp và đẹp mắt. Các dải cát đã “tóm” những trận mưa và biến chúng thành các hồ nước xanh như ngọc giữa biển cát mênh mông.

    Với đường bờ biển dài 7.491km và nhiều sa mạc ở phía Bắc đất nước, Brazil sở hữu rất nhiều bãi cát đẹp mê người. Thật dễ hiểu vì sao nơi đây lại là điểm yêu thích của các nhiếp ảnh gia yêu thích chụp các đồi cát. Chùm ảnh dưới đây đã ghi lại rất nhiều nét độc đáo của cát tại đất nước Nam Mỹ này.

    Đầm Xanh là một địa điểm du lịch nổi tiếng của Brazil. Nằm giữa các đụn cát mềm mịn như nhung, khu vực này được biết tới nhờ làn nước trong vắt đến mức kinh ngạc.

    [​IMG]

    Trên nền cát vẫn còn ẩm ướt của mùa mưa, con sông lớn mang theo các chất màu tiết ra từ vỏ cây của khu rừng phía xa đang biến nơi đây thành một bảng pha màu vẽ khổng lồ giữa đất trời. Nhìn nó còn giống một tách cafe nhiều sữa thơm ngon.

    [​IMG]

    Các loài thực vật thủy sinh như đang nhảy múa trên làn nước và chỉ được giữ lại nhờ phần thân mọc từ lớp cát phía dưới. Ở các vùng cát ven biển, sự sống rất phong phú và đa dạng.

    Làn nước sẫm màu của sông Rio Negro (có nghĩa là sông đen) đang uốn mình qua những đụn cát.Con sông này chảy qua những khu rừng rậm và mang theo hóa chất tiết ra từ thân cây, vì thế tạo ra màu sô cô la đặc biệt. Đến khi hòa vào các hồ nước, tảo sẽ biến nước trở lại màu xanh tinh khiết.

    Tại các đồi cát, người ta còn nuôi các bầy dê. Khi mùa mưa tới, chúng được thả tự do và tha hồ ăn cây cỏ vốn phát triển rất nhiều dưới thời tiết thuận lợi. Khi các đợt gió nóng của mùa khô tràn về, người ta mới gom đàn dê lại để dễ chăm sóc.

    Con thuyền đánh cá được neo trên bờ cát ở một vùng ven biển. Vào mùa khô, ngư dân sẽ khai thác cá ở các vùng nước còn sót lại tại đây. Khi mùa mưa tới, họ lại phóng thuyền ra khơi, tìm đến với những đàn cá lớn ngoài đại dương.

    Những ngọn gió không ngơi nghỉ đã tạo ra các đường vân song song trên mặt đồi cát. Thần gió thậm chí còn chuyển triệu triệu tấn cát tới các rừng đước vốn mọc trên mặt nước và lấp hầu hết các thân cây dưới lớp cát dày, chỉ để lại vài ngọn trơ trụi.

    [​IMG]

    Những triền cát mượt mà như kem và làn sóng long lanh tại nơi đây là ngôi nhà của chim trời, cá và cả các chú rùa hiền lành. Tuy nhiên, sự cân bằng sinh thái luôn rất mong manh, vì thế người ta rất hạn chế con người "lảng vảng" ở đây. Những người thích đi bộ đường dài hoặc đạp xe luôn được chào đón, trong khi các loại phương tiện cơ giới đều bị cấm.

    ___________&(&(&(&(&(&(&(&(&(&(&(&(&(__________

    Ngỡ Ngàng Trước Những Đồi Cát Đẹp Nhất Việt Nam


    [​IMG]


    Những dấu chân trần trên cát


    [​IMG]

    Bình minh trên” nàng thiếu nữ trinh nguyên”

    [​IMG]

    Những đường cong quyến rũ chết người

    [​IMG]

    Mênh mông bờ cát trắng - Ảnh: Manh1971

    [​IMG]

    Thiên nhiên hoang sơ nhưng thơ mộng vô cùng

    [​IMG]

    Đón hoàng hôn trên đồi cát Trinh Nữ -
     
    Chỉnh sửa cuối: 22/7/19
    hello1979 thích bài này.
  8. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    [​IMG]

    Độc hành - Ảnh: Pham Linh

    [​IMG]

    Trong đầm gì đẹp bằng sen - Ảnh: Hùng Nguyễn Việt

    [​IMG]

    Bình minh ở đầm sen Bàu Trắng - Ảnh: Pham Linh

    [​IMG]

    Một chiếc ghe thuyền trên đầm sen Bàu Trắng - Ảnh: Andre Luu

    [​IMG]

    Ngắm hoàng hôn trên đồi cát - Ảnh: Vũ Giang Nam

    [​IMG]

    Nghỉ ngơi

    [​IMG]

    Đồi cát Phương Mai thuộc tỉnh Bình Định - Ảnh: Sưu tầm

    [​IMG]

    Đường đến đồi cát Phương Mai

    [​IMG]

    Chinh phục thử thách từ độ dốc lớn

    [​IMG]

    Trải nghiệm nhiều trò chơi thú vị ở đồi cát Phương Mai

     
    Chỉnh sửa cuối: 22/7/19
    hello1979 thích bài này.
  9. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Nghẹt thở đứng trên mỏm đá nhô ra vực thẳm

    Vách đá Hum Hod nằm ở vườn quốc gia Sai-Thong, tỉnh Chaiyaphum, Thái Lan là một trong những địa điểm thu hút khách du lịch nhất tại Thái Lan. Đa số du khách đến đây đều ấn tượng với mỏm đá cheo leo nằm chìa ra trên một vực sâu hun hút.

    Được tìm thấy ở một khu vực miền núi, công viên Sai – Thong rất quyến rũ với thiên nhiên hoang sơ, thác nước đẹp lung linh và những rừng cây xanh um tươi tốt.

    [​IMG]

    Ấn tượng nhất là mỏm đá Hum Hod nằm chìa ra bên ngoài vách đá. Nếu bạn ngồi trên mỏm đá này sẽ thấy cả thế giới như rộng mở trước mắt với thung lũng xanh ngút ngàn bên dưới.

    [​IMG]

    Mỏm đá Ham Hod dường như không dành cho những người nhát gan, nằm cheo leo ở độ cao 860 m trên mực nước biển, tảng đá hẹp này dường như nhô lên trên vực thẳm. Tuy nhiên, nếu bạn dám bước chân lên tảng đá này và ngắm toàn cảnh rừng cây mênh mông, cảm giác rộng mở sẽ khiến bạn thấy nghẹt thở.

    [​IMG]

    Từ mỏm đá này du khách cũng có thể nhìn thấy những cánh đồng hoa tulip siam rộng lớn. Tulip siam là một biểu tượng ở địa phương và những cánh đồng hoa này nở rộ từ tháng 6 đến tháng 8 khiến cho khung cảnh nơi đây càng thêm rực rỡ.

    [​IMG]

    Trên đường lên đỉnh, vượt qua cánh đồng hoa tulip siam và di chuyển về phía núi Pung Poey, du khách cũng sẽ được chiêm ngưỡng hoặc ngâm mình sảng khoái trong ao Wang Sai, nằm dưới thác Sai Thong nổi bật.

    [​IMG]

    Du khách nên đến đây và mùa mưa diễn ra từ tháng 6 đến tháng 8, đó là thời điểm hoa tulip Xiêm nở rộ. Công viên cách Chaiyaphum 70 km và cách Nong Bua Rahaeo 37 km. Khách du lịch có thể đến đó bằng ô tô, đi theo Quốc lộ 225.

    [​IMG]



    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 20/7/19
  10. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Ngỡ Ngàng Trước Những Đồi Cát Đẹp Nhất Việt Nam


    [​IMG]

    Đồi cát Nam Cương ở Ninh Thuận

    [​IMG]

    Nét đẹp bí ẩn của đồi cát Nam Cương - Ảnh: Võ Kha

    [​IMG]

    Những tia nắng đầu tiên làm cho đồi cát thêm phần huyền ảo - Ảnh: Toan Quach

    [​IMG]

    Đời cát

    [​IMG]

    Hừng đông - Ảnh: Phan Trung

    [​IMG]

    Khung cảnh sớm mai bình yên và thơ mộng vô cùng - Ảnh: Tan Tran

    [​IMG]

    Những đàn cừu thong thả gặm cỏ trong sáng sớm - Ảnh: BiaSG

    [​IMG]

    Chú cừu cô độc - Ảnh: Thành Trịnh

    [​IMG]

    Về nhà


    [​IMG]

    Đời thường
     
    Chỉnh sửa cuối: 22/7/19
  11. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    7 hố sâu nhân tạo chạm tới "nóc nhà diêm vương"


    Những hố nhân tạo sâu nhất thế giới vươn xa hàng chục kilomet dưới lòng đất khiến nhiều người liên tưởng đến con đường dẫn xuống địa ngục, chạm tới nóc nhà diêm vương.

    Dưới đây là 7 hố sâu nhân tạo khủng nhất hành tinh theo tờ Popular Mechanics.

    Lỗ khoan siêu sâu Kola ở Nga

    [​IMG]
    Lỗ khoan siêu sâu Kola

    Lỗ khoan siêu sâu Kola có đường kính chỉ 23 cm nhưng độ sâu lên tới 12 km. Từ năm 1970, lỗ khoan bắt đầu được các nhà khoa học Nga tạo ra trên bán đảo Kola, trở thành hố sâu nhất thế giới, vượt xa nơi sâu nhất dưới đại dương, sau 20 năm đào và thử nghiệm.

    Tuy nhiên, nhiệt độ 180 độ C ở đáy lỗ khoan khiến các công cụ không thể tiếp tục hoạt động. Địa điểm này bị bỏ hoang từ năm 2008. Nó đã được niêm phong kín để không thứ gì có thể lọt vào.

    Mỏ Bingham Canyon ở bang Utah, Mỹ


    [​IMG]
    Đây là mỏ đồng lớn nhất thế giới hơn 100 năm tuổi, bao gồm hố rộng 4 km ở dãy núi Oquirrh phía tây nam Salt Lake City, Utah được coi là khu khai quật nhân tạo lớn nhất.

    Mỏ có độ sâu 1,2 km, có diện tích khoảng 769 hecta. Ra đời năm 1906, đến nay khu mỏ vẫn mở cửa và được xếp vào hạng mục Di tích Lịch sử Quốc gia.

    Mỏ kim cương Kimberley ở châu Phi

    [​IMG]

    Mỏ kim cương Kimberly hay còn gọi là "Hố lớn" nằm trên một ngọn đồi ở châu Phi. Hơn 50.000 thợ mỏ dùng rìu đào sâu vào lòng đất từ năm 1866. Mỏ Kimberly ăn sâu hơn 213 mét vào lòng đất và trải rộng hơn 457 mét năm 1914. Tổng cộng hơn 2,7 tấn kim cương được khai thác từ khu mỏ này.

    Mỏ kim cương Diavik ở Canada

    Mỏ kim cương Diavik ra đời năm 2003 và đạt độ sâu hơn 122 mét ở khu vực Bắc Cực thuộc Canada. Nằm trên đảo Đông ở giữa hồ Lac de Gras phía đông bắc Yellowknife, khu mỏ chỉ có thể tiếp cận bằng máy bay trong thời tiết tốt.

    Một đường băng lớn có chỗ đỗ cho máy bay siêu to như Boeing 737. Mỏ Diavik cho sản lượng 1.497 kg kim cương mỗi năm.

    Hố Berkeley ở Montana, Mỹ

    [​IMG]

    Hình thành năm 1955 để mở đường dẫn tới mỏ đồng ở Butte, Montana, hố Berkeley có độ sâu 579 mét trước khi đóng cửa năm 1982. Từ thời điểm đó, mực nước ngầm và nước mưa trong hố dâng cao hơn 274 mét.

    Do nhiễm kim loại nặng và hóa chất từ thời gian mỏ còn hoạt động trước đó, nước ở đây có nồng độ axit cao. Các nhà chức trách phải áp dụng nhiều biện pháp để ngăn chim đậu xuống nước sau khi có hiện tượng một đàn ngỗng tuyết 392 con chết tập thể giữa miếng hố dài 1,6 km, sâu 0,8 mét hồi thập niên 1990.

    Mỏ Mirny ở Nga


    [​IMG]

    Gió thổi quanh khu mỏ Mirny ở Siberia, Nga được cho là có thể hút những chiếc máy bay trực thăng vô tình bay ngang qua xuống miệng hố sâu 518 mét. Hố đủ sức chứa cả tòa nhà chọc trời cao 150 tầng. Bắt đầu hoạt động năm 1955, mỏ kim cương trải rộng 1.189 mét. Hiện nay dù khu mỏ lộ thiên này không còn hoạt động nữa, Nga vẫn tiếp tục đào sâu bên dưới khu vực.

    Đài quan sát hạt Neutrino IceCube ở Nam Cực

    [​IMG]

    Trạm Amundsen-Scott ở Nam Cực của Đại học Wisconsin có 86 sợi cáp chạy sâu bên dưới lớp băng, chống đỡ cho 60 khoang quang học kỹ thuật số thu dữ liệu từ các độ sâu khác nhau. Các khoang nằm ở độ sâu từ 1.448 mét đến hơn 2.438 mét.

    Phải mất tới 7 năm để các chuyên gia đào hố chôn những sợi cáp trong mùa hè ở Nam bán cầu và phải dùng ống bơm 11.340 kg nước nóng để làm tan chảy khoảng 757.000 lít băng ở mỗi hố.
     
    Chỉnh sửa cuối: 20/7/19
    julie, Trường Hải and ketdun like this.
  12. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    7 ngày chia tay

    [​IMG]
    "Đơn giản thôi. Em và anh sẽ chia tay nhau trong vòng 7 ngày, bắt đầu từ ngày mai. Tuyệt đối không liên lạc, không gặp nhau, không gì cả..."

    "Thỏ Ngốc à, anh xin lỗi. Đừng giận anh nữa nha! Nửa tiếng nữa anh có mặt chở em đi ăn kem, chịu không nè?"

    Cát Dương đọc xong tin nhắn vừa được gửi tới từ "Rain of My Life ♥", chán nản quăng chiếc điện thoại xuống giường. Năm đầu tiên quen biết Trọng Vũ, anh luôn mang đến cho con bé nào là niềm vui, nào là tiếng cười. Để rồi từ khi nhận lời làm bạn gái anh đến bây giờ đã 2 năm, không biết bao nhiêu lần cả hai vu vơ giận dỗi nhau, rồi lại quay sang xin lỗi mà làm hòa như con nít.

    Ừ thì, những lần hai đứa lớn tiếng với nhau đều có lí do của riêng nó. Vì Dương quá yêu Vũ, tình cảm càng nhiều thì nỗi lo sợ mất anh trong nó lại càng lớn, nên mới có những phút giây ghen tuông bất chợt. Vì Vũ quá yêu Dương, tình cảm càng nhiều thì niềm lo lắng anh dành cho nó lại càng lớn, nên mới có những quan tâm hơi chút quá đáng.

    Như lần gần đây nhất, Vũ vì không muốn sức khỏe của Dương ảnh hưởng đến việc thi Đại học, nên mới nặng lời lớn tiếng trước sự thờ ơ mà Dương dành cho bản thân con bé. Dương hiểu, rằng Vũ hơn ai hết rất mong con bé sẽ thi đậu vào trường Đại học Sư phạm như anh – nơi mà anh đang theo học, cũng chính là nơi cả hai đã gặp và quen biết nhau từ cái ngày Dương chỉ mới là nữ sinh lớp 10 của khối Trung học phổ thông nằm trong trường Đại học.

    Nhưng đôi khi, Dương lại cảm thấy ngột ngạt, khi Vũ cứ khắt khe buộc con bé phải sống theo một phong cách nào đó mà anh cho là tốt. Vũ cũng vậy, thi thoảng chỉ vì tiếp xúc hơi thân mật với những cô sinh viên cùng lớp mà bị Dương ghen bong ghen gió. Tóm lại là, cả hai mệt mỏi với những bấp bênh trong tình yêu của hai đứa, những thấp thỏm âu lo không biết sẽ hàn gắn được vết rạn nứt, những cố gắng mà đôi tay cần để níu giữ người kia đừng ra đi.

    "Anh nè, mình chơi một trò chơi đi". – Chẳng phải câu chào hỏi hồn nhiên, hay lời nũng nịu đòi Vũ gọi kem trà xanh, Dương mở đầu cho buổi hẹn bằng một câu đề nghị thẳng thắn như thế.

    "Trò chơi gì cơ? Luật chơi như thế nào" – Vũ nhìn cô bạn gái, cố gắng tìm câu trả lời nào đó để lí giải cho thái độ lạ lùng Dương dành cho anh.

    "Đơn giản thôi. Em và anh sẽ chia tay nhau trong vòng 7 ngày, bắt đầu từ ngày mai. Tuyệt đối không liên lạc, không gặp nhau, không gì cả. Sau 1 tuần, nếu một trong hai người có thể sống tốt khi thiếu người kia, thì tình yêu này xem như chấm dứt. Nếu cả hai đều không vui vẻ khi không ở cạnh nhau, thì ta sẽ tiếp tục với điều kiện sẽ không giận hờn vu vơ nữa. Còn nếu anh không muốn chơi, thì hãy kết thúc ngay lúc này." – Dương giữ nguyên vẻ sắc đá trong đôi mắt, lạnh lùng nói với anh.

    "Được, anh cũng không muốn ta cứ mãi giận nhau vì những lí do vớ vẩn nữa đâu." – Câu trả lời Vũ dành cho Dương sau 3 giây chẳng cần suy nghĩ.

    11.59 PM và hai tin nhắn được gửi đi cùng một lúc.

    "Ngủ ngoan, Thỏ Ngốc ♥"

    "Ngủ ngoan, Heo Mập ♥"

    ***

    Ngày thứ nhất.

    Để chuẩn bị cho buổi thuyết trình về cấu tạo cơ thể con người ở lớp Sinh học, Vũ chọn làm chung nhóm với 2 cô bạn có hoa tay vẽ đẹp, và cô bạn còn lại điểm cao hơn anh. Vũ không có khiếu mỹ thuật, trong khi vẽ sơ đồ là yếu tố quan trọng để đạt điểm cao. Anh có thể "làm biếng" và trông cậy vào nàng mọt sách kia, thay vì bị 3 đứa con trai khác chờ đợi anh hoàn thành phần lí thuyết như những lần trước. Hơn nữa, Vũ không phải lo Dương sẽ hờn ghen mỗi khi thấy anh thân thiết với con gái nữa.

    Tổ 2 được giáo viên chủ nhiệm khen thưởng với thành tích học tập, kỉ luật và hạnh kiểm tốt trong tháng. Với tư cách là một tổ trưởng thân thiện, Dương quyết định khao 13 bạn khác trong tổ đi ăn một chầu no nê. Nào là quán trà sữa đối diện cổng trường, ghé qua tiệm ốc ở khu phố kế bên, ăn vài ly kem đang giảm giá ở quận 3, dừng lại ở Parkson chơi bowling và hát karaoke đến tận 9 giờ tối hơn. Biết mấy khi Dương không bị Vũ quản lí chặt chẽ, buộc nó không ăn vặt linh tinh, không về nhà trễ vì nguy hiểm.


    ***

    Ngày thứ hai.

    Vũ mất cả buổi chiều để hoàn thành bản vẽ cấu tạo của đầu người, cũng chỉ vì 1 tiếng quí báu của anh đã bị lãng phí để chờ đợi 3 cô bạn uốn tóc, trang điểm này nọ trước khi qua nhà Vũ như đã hẹn trước. Còn 2 cánh tay, 2 cái chân và cả thân người nữa, mà thời gian chỉ còn 4 ngày thôi. Giờ thì anh đã cảm thấy hơi phiền khi làm việc với con gái rồi đó. Phải chi có Dương ở đây, con bé sẽ vẽ thật đẹp theo bất cứ lời yêu cầu nào anh đưa ra.

    Tự nhiên, Vũ muốn biết bây giờ Dương đang sống có tốt hay không.

    Dương nằm bẹp trên giường cả buổi sáng, ngay đến tô cháo thịt mẹ mang vào phòng cho, con bé cũng không dám ăn vì sợ cơn đau bụng hành hạ. Đã thế, đêm qua con bé chỉ ngủ vỏn vẹn vài tiếng vì phải thức làm cho xong bài tập. Nó hối hận một chút, vì ham vui mà quên chăm sóc cho bản thân, quên luôn cả việc học. May là buổi chiều con bé đủ sức đến lớp. Phải chi có Vũ ở đây, anh sẽ chăm sóc và chở nó đi học để khỏi mệt.

    Tự nhiên, Dương muốn biết cuộc sống của Vũ hiện đang diễn ra như thế nào.

    ***

    Ngày thứ ba.

    Tối ấy, Vũ nghĩ mãi về những dòng nhật kí tình cờ đọc được từ blog của Quyên, cô nàng mọt sách lớp Sinh. Cô dành tình cảm cho anh từ rất lâu rồi, nhưng vì quá yêu thương Dương nên Vũ không nhận ra những quan tâm vụn vặt Quyên gửi trao. Anh nhớ về những tiết học khi cô kiên nhẫn giảng lại bài cho anh dễ hiểu, những tin nhắn trước ngày kiểm tra chúc anh làm bài tốt, những giờ tan trường ở lại cùng anh soạn tài liệu ôn tập. Quyên lúc nào cũng ngọt ngào và dịu dàng với anh, còn Dương thì sao?

    Tiết học chiều, Dương được Huy chở đến lớp và đựa về tận nhà. Cậu là mối tình đầu của Dương từ thời cấp 2, và dù đã chia tay nhau lâu rồi, Huy vẫn luôn ân cần chăm sóc con bé như người bạn thân, hay nhỏ em gái. Xưa và nay vẫn thế, cậu chưa bao giờ nặng lời trách móc nó, luôn sẵn sàng lắng nghe nó tâm sự, và hay khiến nó mỉm cười những lúc muộn phiền. Ngay cả lúc này đây khi nó vẫn còn chưa khỏe, cậu lại thay Vũ lo lắng giúp nó mau hồi phục. Sao ngày xưa Dương lại chia tay Huy nhỉ?

    ***

    Ngày thứ tư.

    Buổi họp lớp với những đứa bạn thời phổ thông mang đến cho Vũ nhiều tâm trạng. Gần như cả nửa lớp đã là hoa có chủ, tay trong tay hạnh phúc bên người yêu. Có một cặp đôi nữa, họ đã quen nhau từ khi mới bước vào cấp 3, và hiện đang lên kế hoạch tổ chức đám cưới. Vài người khác hỏi thăm Vũ bạn gái đâu rồi, sao không dẫn đi như những lần trước. Vũ chỉ có thể cười nhạt và nói dối rằng Dương mệt nên ở nhà. Bạn bè thì tươi cười, nhưng xung quanh anh chỉ là nỗi cô đơn trống trải.

    Vũ nhớ Dương.

    Nhà thờ vẫn một khung cảnh thân quen như mọi khi, Dương vẫn đến cầu nguyện mỗi khi trong lòng cảm thấy không được vui. Con bé ghé qua nhà sinh hoạt, ngay lúc tụi con nít đang tập luyện cho buổi múa dâng hoa. Một em nhỏ thấy Dương liền chạy tới, tò mò hỏi anh Vũ đâu, rằng nhỏ mong hai anh chị sẽ đến giúp trang trí sân khấu. Nhỏ nói thích nghe Dương và Vũ cùng hát trong ca đoàn, thích xem cả hai đóng hoạt cảnh mỗi dịp Giáng Sinh. Dương cười, thì con bé cũng thích như vậy mà.

    Dương nhớ Vũ.

    Ngày thứ năm.

    Cần chút tài liệu để soạn thảo lí thuyết cho buổi thuyết trình, Vũ chạy xe sang nhà một người chú cũng là giáo sư môn Sinh học để mượn ít sách vở. Anh băng qua một khu đất trống ở vùng ngoại ô thành phố, gần cánh đồng cỏ xanh ngát đầy ngập hoa bồ công anh. Trước đây, Vũ và Dương đã hứa hẹn rằng sẽ sống ở đây sau khi kết hôn, sẽ vun đắp hạnh phúc gia đình với những đứa con, và sẽ cùng xây mái ấm màu trắng mang tên "Ngôi Nhà trên Thiên Đường." Vũ lắc đầu, có lẽ chỉ là lời hứa suông.

    Lấy giá vẽ ra khỏi ngăn tủ để chuẩn bị cho một cuộc thi vẽ tranh mà Dương sắp tham gia, con bé tình cờ xem lại bức tranh mà nó từng vẽ cách đây vài tháng. Dòng chữ "Ngôi Nhà trên Thiên Đường" được Vũ nắn nót viết bên trên mẫu kiến trúc của căn nhà mà cả hai đã cùng nhau thiết kế. Tất cả đều bao phủ bởi màu trắng thanh tao và tinh khiết. Xung quanh là những chậu hồng bạch tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, và những đứa trẻ vui đùa nơi khu vườn. Dương thở dài, phải chăng chỉ là giấc mơ.

    Ngày thứ sáu.

    Đã 5 ngày trôi qua rồi, nỗi nhớ Vũ dành cho Dương dường như mỗi ngày một nhiều hơn. Con bé đã unfriend anh ở facebook, ẩn nick ở yahoo và xóa luôn cả blog. Ngay cả password cũng được thay đổi, nên Vũ chẳng thể nào tìm kiếm được thông tin gì. Đã bao nhiêu lần những ngón tay muốn bấm nút gọi đến số "Sun of My Life ♥" trong danh bạ điện thoại nhưng Vũ không thể.

    Chỉ còn một ngày nữa thôi mà, rồi Vũ sẽ được gặp Dương. Nhưng anh cũng sợ phải đối mặt với sự thật, sợ rằng anh đã thua cuộc chơi.

    Chưa khi nào xa nhau một khoảng thời gian lâu như thế, nên nỗi nhớ Dương dành cho Vũ là da diết hơn bao giờ hết. Cả hai từng giận nhau rất nhiều lần, nhưng chỉ sau 24 tiếng là một trong hai đứa sẽ không chịu được sự im lặng mà lên tiếng làm hòa. Dù có phải cách nhau vì khoảng cách địa lí, như khi Vũ đi Hà Nội cùng mẹ thăm ông ngoại, thì cả hai vẫn đều đặn nhắn tin, gọi điện thoại cho nhau. Còn bây giờ, chỉ là 3 cây số nhưng sao trái tim mãi không thể đến gần nhau.

    Dương sợ rằng Vũ quên con bé rồi.

    Ngày thứ bảy.

    Sáng sớm vừa thức dậy, đã có hai chuyện khiến Vũ phải lo lắng hồi hộp – buổi thuyết trình sắp tới và cuộc gặp gỡ với Dương ngày hôm sau. Vũ phải lo đến trường Đại học trước, nhưng anh chẳng còn chút tâm trí để suy nghĩ cho đúng đắn. Lỡ tay làm cháy chiếc áo sơ mi khi ủi, Vũ đành đến trường với chiếc áo không ưng ý. Tệ hơn nữa, Vũ không ngừng ho khi đến phần thoại của mình, hình như anh bị cảm do trời chuyển tiết bất thường.

    Chỉ mới cách đây một tháng thôi, Dương vẫn sang nhà Vũ trước ngày thuyết trình, chọn trang phục và tự tay ủi áo phẳng phiu giúp anh. Trong lúc Vũ ôn bài, Dương lại lăng xăng trong bếp nướng blueberry muffin cho anh, bảo rằng may mắn sẽ đến cho người thưởng thức. Bây giờ, không có quần áo con bé chọn, không có bánh con bé nướng, Vũ mới hiểu cuộc sống của anh trở nên xáo trộn biết bao khi không có Dương. Chỉ mong sao ngày mai, cả hai lại trở về như ngày xưa.

    Một ngày mệt mỏi đang chờ Dương trước mắt, với bài kiểm tra 1 tiết Hóa và buổi phòng vấn xin việc làm đầu tiên trong đời. Con bé đã cố gắng thức dậy thật sớm để học bài lần cuối cùng, nhưng sao đầu óc cứ trống trơn. Dương đặt bút xuống giấy mà tất cả những gì nó muốn làm là vẽ ngôi-nhà-trên-thiên-đường thay vì phải giải thích về chuỗi phản ứng hóa học. Ngay cả những kiến thức đơn giản mà khi trước Vũ dạy, nó cũng quên sạch. Không một chút hài lòng về bài kiểm tra, con bé lại ũ rũ hơn khi xe đạp bị tuột sên.

    Loay hoay mất hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chẳng thể bỏ sên vào đúng vị trí, kết quả là không kịp cho buổi phỏng vấn. Nhìn đôi tay lấm lem vết dầu với đôi mắt đẫm lệ, Dương tự hỏi đâu rồi những cái vỗ vai hay xoa đầu của Vũ để xóa tan muộn phiền đang vây quanh. Cuộc sống xinh đẹp của Dương trước đây, giờ chỉ còn là mớ hỗn độn. Chỉ còn ngày mai nữa thôi, hi vọng Dương sẽ lại mỉm cười.

    Một tuần cuối cùng cũng đã trôi qua. 7 ngày mà tưởng chừng như đã 7 năm trái tim không còn biết yêu thương là gì. Mà chỉ biết nhớ nhung, biết trông mong, biết đợi chờ. Vũ và Dương không biết phải định nghĩa thế nào những cảm xúc đang trào dâng trong họ. Là vui vẻ vì được gặp lại người yêu ngỡ như đã đánh mất sau 7 ngày xa cách? Là lo lắng không biết tình cảm của người kia sẽ vẫn còn vẹn nguyên hay đã đổi thay sau 7 ngày thử thách? Là hồi hộp khi phải đối mặt với câu trả lời hoặc sẽ mang đến hạnh phúc, hoặc sẽ gây ra tổn thương sau 7 ngày đợi mong?

    Nhưng trò chơi mà, đã tham gia thì phải đi đến cùng để đối mặt với kết quả, để nhận phần thưởng nếu chiến thắng và chịu thiệt thòi nếu thua cuộc. Và dù cho thực tại hoàn toàn trái ngược với mộng tưởng, vẫn tốt hơn vĩnh viễn không biết sự thật.

    Ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn tròn, Vũ liên tục khuấy ly cà phê sữa đá, Dương cứ vân vê trái dâu tây gắn trên ly sinh tố. Cả hai lặng yên thật lâu, đôi mắt cũng chẳng đủ can đảm để nhìn thẳng vào đối phương, nhưng hai trái tim vẫn đều đặn rung lên những nhịp thương yêu nồng nàn dành cho nhau. Vì là người đề nghị bắt đầu, nên Dương buộc phải là người lên tiếng trước để kết thúc cuộc chơi này.

    "Em xin lỗi. Nếu như em đừng bướng bỉnh, nếu như em ngoan ngoãn nghe theo lời anh mà chăm sóc cho bản thân tốt hơn, thì có lẽ hai ta sẽ không rời xa nhau lâu như vậy. Em biết, anh rất muốn em sẽ thi đậu vào Đại học Sư phạm, để cùng anh theo đuổi sự nghiệp giáo viên. Cũng chỉ vì lo lắng cho em, sợ em không thi tốt và đánh mất giấc mơ, sợ sau này không được gặp em mỗi ngày nơi giảng đường, nên anh mới nhất thời nóng giận vậy thôi.

    Nhưng anh àh, em đã 18 tuổi rồi, đứng trước pháp luật thì em đã là một người lớn, có quyền sống theo cách riêng và buộc phải có trách nhiệm với những hành động của mình.

    Cũng như em có quyền yêu anh theo cách riêng của em, và buộc phải trải qua 7 ngày thiếu anh vì không biết trân trọng anh, để em có thể nhận ra sự quan trọng của anh trong cuộc sống em. Nếu như 3 năm qua, em biết làm gì để bảo vệ tình cảm giữa 2 chúng ta, thì tại sao anh không tin em đủ sáng suốt để sống có trách nhiệm với tương lai của mình? Em không còn là Cát Dương tuổi 15 bỡ ngỡ khi bước vào ngôi trường phổ thông nữa, mà đã là cô gái tuổi 18 đủ tự tin bước vào đời với những chông gai trước mắt. Em cũng không còn yêu anh như một Trọng Vũ sinh viên năm nhất đang học cách trưởng thành nữa, mà yêu anh như một chàng trai đủ khôn lớn mà em có thể gửi trao niềm tin để dẫn dắt em qua những tháng năm còn lại.

    Vậy nên, hãy yêu em như rằng em đã có thể đứng vững trên đôi chân của mình mà không cần phải bám víu vào ai. Nhưng đừng rời xa em, để em có thể an tâm bước đi mà không sợ một ngày nào đó khi vấp ngã, sẽ không còn ai cạnh bên mà đưa tay nâng đỡ. Có được không anh?"

    Đối với người mình yêu, những suy nghĩ chân thành không bao giờ là quá khó để Dương nói ra. Và đối với người mình yêu, những tâm tư vụn vặt không bao giờ là quá khó để Vũ thấu hiểu.

    "Anh xin lỗi. Lẽ ra anh phải biết kiềm chế bản thân mình, anh không nên nặng lời với em, anh sai khi đã khiến em phải buồn phiền. Là lỗi của anh, anh không phủ nhận đâu. Anh lúc nào cũng chỉ muốn được bên cạnh mà bảo vệ em, đưa em qua những sóng gió trong cuộc đời, gạt đi nước mắt và mang đến niềm vui cho em. Ngay từ ngày đầu tiên gặp gỡ, anh đã tự hứa với lòng sẽ để nụ cười hồn nhiên và đáng yêu ấy tươi mãi trên môi em.

    Dường như yêu thương càng đậm sâu, thì sự quan tâm anh dành cho em cũng chân thành và bền bỉ hơn. Cũng như em, tình cảm dành cho anh sâu sắc bao nhiêu, thì nỗi sợ mất anh lại càng ám ảnh em hơn, khiến em trở nên ghen tuông thường xuyên hơn. Anh hiểu, một khi đã tin tưởng một ai đó, thì những mối nghi ngờ lại bắt đầu nảy sinh. Nghi ngờ rằng những điều mình luôn tin tưởng là không đúng sự thật. Nghi ngờ rằng niềm tin mà mình gửi trao là nhầm người. Nghi ngờ niềm hạnh phúc mình đang trải nghiệm là ảo giác.

    Như anh yêu em, mà lại sợ rằng một ngày nào đó em đánh mất bản thân mình, không còn là Cát Dương mà anh biết nữa. Như em yêu anh, mà lại sợ một ngày nào đó anh quay lưng bước đi, không còn là Trọng Vũ thuộc về em nữa. Bởi thế, anh cứ mãi dõi theo từng bước đi của em hoài, sợ nếu anh có lỡ buông mắt chính lúc em hụt bước, thì em sẽ chơi vơi lắm. 7 ngày qua, anh muốn biết em vẫn đủ mạnh mẽ để đứng dậy dẫu có vấp ngã.

    Và 7 ngày qua, anh cũng chứng mình được rằng, anh vẫn là của em chứ không phải của bất kì ai khác. Nên sau này, đừng nghi ngờ anh sẽ một ngày nào đó phản bội em mà xây đắp hạnh phúc với cô gái khác. Anh cũng sẽ không còn nghi ngờ em quá yếu mềm mà ngã lòng theo những cạm bẫy của dòng đời nữa. Có được không em?".

    Chỉ cần như vậy thôi, chỉ cần một vài phút để cho phép cảm xúc của mình nói lên những điều bấy lâu chôn giấu, chỉ cần một vài phút để mở rộng lòng mình ra mà lắng nghe tâm sự của người khác, là đã đủ rồi. Đủ để giữa cả hai không còn tồn tại sự hiểu lầm. Đủ đề đôi mắt có thể nhìn nhau mỉm cười thật ấm áp. Đủ để những giận hờn phút chốc hóa thành niềm hạnh phúc hiền hòa.

    "Anh nè, có lẽ vì anh là mưa, còn em là nắng, nên hai ta mới khó để hòa nhập. Nhưng mà anh thử nghĩ xem, chỉ cần chúng ta cố gắng để giữ trong nhau sự hiện diện của người kia, thì nắng và mưa sẽ tạo thành cầu vòng lung linh bảy sắc, có phải không anh?"

    "Ừ em. Hay là sau này, em và anh sẽ tô điểm thêm cầu vòng, mặt trời, và những đám mây xanh cho ngôi-nhà-trên-thiên-đường của tụi mình ha. Nếu chỉ đơn sơ một màu trắng, thì những khi giận hờn vu vơ, lấy gì mà gợi nhau nhớ về tình yêu mà hai đứa đang đắp xây. Em ha?"

    À, và đủ để Ngôi Nhà trên Thiên Đường không còn là một lời hứa suông hay một giấc mơ cất giữ trong giấc ngủ nữa. Mà sẽ là sự thật, vào một ngày nào đó không xa...

    "Thỏ Ngốc ơi, kem trà xanh với ốc len xào dừa, em muốn đi đâu?"

    "Ăn kem đi Heo Mập. Rủ thêm cả chị Rùa vui tính, bạn học anh nữa."

    __________________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]

    (idea)

    Có gì bên dưới những thành phố ngầm ấn tượng nhất thế giới?


    Những lối đi bí mật, con đường hầm cổ xưa cùng muôn vàn tin đồn và truyền thuyết ghê rợn đã khiến những thành phố ngầm này nổi tiếng trên khắp thế giới.

    Derinkuyu, Cappadocia, Thổ Nhĩ Kỳ

    [​IMG]

    Thành phố Cappadocia, nằm ở miền trung Thổ Nhĩ Kỳ, là nơi có không dưới 36 khu phố ngầm. Ở độ sâu xấp xỉ 85 m, Derinkuyu là nơi sâu nhất. Được phát hiện vào năm 1963, mạng lưới đường hầm và phòng ngầm này bao gồm tất cả các tiện ích của một thành phố bình thường: khu nhà ở, chuồng ngựa, nhà thờ, phòng lưu trữ, nhà máy rượu vang và nó có thể chứa được hơn 20.000 người.

    Đường hầm Thượng Hải, Portland, Hoa Kỳ

    [​IMG]

    Portland có một thành phố ngầm được gọi là Đường hầm Thượng Hải. Mạng lưới phức tạp này bao gồm các lối ngầm nối liền Phố cổ Portland, còn được gọi là Khu phố Tàu, đến khu vực Trung tâm thành phố. Trước đây, tầng hầm này thuộc nhiều quán bar và khách sạn ở trung tâm thành phố được liên kết với bờ sông Willamette để các nguồn cung cấp nguyên liệu hay thực phẩm được chuyển trực tiếp từ các tàu cập cảng đến thẳng nơi lưu trữ.

    Edinburgh Vaults, Edinburgh, Vương quốc Anh

    [​IMG]

    Bên dưới đường phố thủ đô Scotland, là một thế giới tối tăm và ẩm ướt, có từ thế kỷ 18. The Vaault Edinburgh, còn được gọi là The South Bridge Vaults, là một loạt các hầm ngầm được hình thành trong 19 vòm của South Bridge. Được xây dựng vào năm 1788, thời kỳ kiến trúc phát triển vượt bậc, các hầm đã có từ thời Edinburgh là một nơi rất ấn tượng. Ban đầu được xây dựng để chứa các quán rượu, và lò luyện kim cũng là nơi bị đồn đại cất dấu các thi thể. Sau đó, khi các doanh nghiệp chuyển đi, những hầm ngầm này trở thành nơi trú ngụ của những người nghèo và nhà thổ nằm rải rác trong các căn hầm ẩm ướt.

    Dixia Cheng, Bắc Kinh, Trung Quốc

    [​IMG]

    Dixia Cheng, thành phố ngầm của Bắc Kinh, được xây dựng vào những năm 1970 với dự kiến là nơi trú ẩn tránh các cuộc đánh bom và tấn công hạt nhân. Mạng lưới đường hầm dài này bao gồm gần 100 lối vào được xây dựng với các dịch vụ hoàn chỉnh như trường học, bệnh viện và phòng ngủ trong trường hợp công dân cần tìm nơi ẩn náu trong thời gian dài. Vào năm 2000, nơi này đã được mở cửa cho công chúng tham quan. Một tour du lịch chỉ bao gồm một vòng tròn nhỏ của khu phức hợp, nhưng vẫn thu hút khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới.

    Mỏ muối Wieliczka, Krakow, Ba Lan

    [​IMG]

    Tọa lạc tại thị trấn Wieliczka, Ba Lan, Wieliczka được xây dựng vào thế kỷ 13 và là một mỏ chuyên sản xuất muối ăn liên tục cho đến năm 2007. Ngày nay nơi đây đã trở thành một trong những khu du lịch lớn rất thu hút của Ba Lan. Thành phố ngầm này đã phát triển từ một loạt các hang động tối tăm thành một mê cung phức tạp bao gồm khoảng 3000 phòng trong 9 tầng.

    Réso, Montreal, Canada

    [​IMG]

    Mê cung khổng lồ này chạy dưới các đường phố Montreal và xung quanh khu vực Downtown, thành phố ngầm này bao gồm rất nhiều cửa hàng, nhà hàng, khách sạn, phòng trưng bày, các trạm dừng tàu điện ngầm, rạp chiếu phim, thư viện và thậm chí cả các tòa nhà chung cư. Các phần đầu tiên được xây dựng vào năm 1962 với mục tiêu giảm bớt lưu lượng và cung cấp một phương tiện giao thông có mái che, đặc biệt tiện dụng trong mùa đông khắc nghiệt. Kể từ khi Metro Montreal bắt đầu hoạt động vào năm 1966, nhiều kết nối đã được thêm vào và ngày nay Réso gồm 20 dặm đường hầm với hơn 120 điểm truy cập bên ngoài. Ngoài việc đi mua sắm, du khách có thể đến để chiêm ngưỡng các tác phẩm nghệ thuật được trưng bày cũng như quảng trường và trung tâm văn hóa rất đẹp.

    Setenil de las Bodegas, Tây Ban Nha

    [​IMG]

    Không giống như một số thành phố ngầm khác, Setenil de las Bodegas, là một thị trấn nhỏ ở miền Nam Tây Ban Nha, không phải là một thành phố dưới lòng đất, nhưng nó nằm bên dưới những tảng đá lớn. Nằm dọc theo một hẻm núi sông hẹp mà dòng sông bị xói mòn bởi sông Rio Trejo, những ngôi nhà được xây dựng nép vào các vách đá của chính hẻm núi. Người dân thích sống ở đây vì lý do thực tế: để tránh cái nóng mùa hè cũng như cái lạnh vào mùa đông và họ chỉ xây dựng mặt tiền của ngôi nhà, trong khi phía sau được vách đá che chắn.

    Thành phố ngầm Pilsen, Cộng hòa Séc

    [​IMG]

    Đây từng là ga tầu điện ngầm Pilsen, một mê cung dài 20 km với các lối đi, hầm và giếng được xây dựng bên dưới các đường phố trong thế kỷ 14. Những hầm này từng là không gian lưu trữ thực phẩm và như một lối thoát trong trường hợp bị tấn công. Du khách đến đây sẽ được tham gia một chuyến tham quan có hướng dẫn và khám phá hệ thống ngầm ấn tượng này; điểm nổi bật bao gồm hầm băng, tháp nước và triển lãm về đóng sách thời trung cổ. Chuyến tham quan kết thúc tại Bảo tàng Nhà máy bia, nơi bạn có thể nếm thử loại bia Pilsner Urquell nổi tiếng của địa phương.

     
    Chỉnh sửa cuối: 22/7/19
  13. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Gẫm...

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    Sự thật khó ai ngờ về cây bông gòn độc đáo ở Việt Nam


    Cây bông gòn hay còn có tên gọi khác là cây bông gạo, cây gòn, cây bông lụa, cây java. Đây là một loài cây nhiệt đới, có ở Việt Nam có rất nhiều công dụng mà ít người biết đến


    [​IMG]
    Cây bông gòn

    có tên khoa học là Ceiba pentandra. Loài cây này có nguồn gốc từ Mexico, Trung Mỹ, Caribe, miền bắc Nam Mỹ và khu vực nhiệt đới miền tây châu Phi. Ảnh nongdangioi.

    [​IMG]

    Cây bông gòn có thẻ cao tới 60m - 70m, đường kính thân cây có thể lên tới 3m. Thân cây và cành lớn có nhiều gai cứng. Ảnh nongdangioi.

    [​IMG]

    Quả của cây bông gòn dài khoảng 15cm với các hạt được bao bọc trong các sợi bông mịn màu vàng. Ảnh blogcaycanh.

    [​IMG]

    Các sợi bông mịn màu vàng này là hỗn hợp của linhin và xenluloza. Quá trình tách sợi rất tốn công sức và là công việc thủ công. Ảnh blogcaycanh.

    [​IMG]

    Sợi bông gạo thường được dùng làm chất nhồi cho các loại nệm, gối, bàn ghế, đồ chơi trẻ em và các lớp cách âm, cách nhiệt. Ảnh blogcaycanh.

    [​IMG]

    Trong khi đó, hạt bông gạo chứa chất dầu có thể sử dụng nấu xà phòng và làm phân bón. Ảnh blogcaycanh.

    [​IMG]

    Trong thần thoại Maya, cây bông gòn là loại cây linh thiêng. Ở Puerto Rico, cây bông gòn được coi là “quốc thụ”. Ảnh wordpress.

     
    Chỉnh sửa cuối: 20/7/19
  14. ketdun

    ketdun Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
  15. hello1979

    hello1979 Thần Tài Perennial member

    hello1979
    Thần Tài

    Giới tính:
    Tham gia ngày: Sep 2012
    Bài gửi: 3.226
    Thanks: 22.591
    Thanked 14.565 Times in 3.119 Posts


    [​IMG]
     
    julie thích bài này.
  16. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    "Đồng huyết"
    Thôi! Chẳng còn gì để nói nữa cả. Chính mắt tôi đã nhìn thấy cái bụng lùm lùm đầy thách thức của bà ta nhấp nhô sau lượt áo lụa mỏng. Chẳng thể cứu vãn được nữa. Cứ làm bộ như con nít không bằng. Bà ta rón rén đi theo bố tôi, bước líu ríu, mãi mới tiến vào đến giữa nhà. Nơi ông nội tôi đang trút hơi thở cuối cùng, xung quanh là tất thảy con cháu trong dòng tộc. Bà ta có quyền gì mà bước vào đây cơ chứ. Còn chưa kể đến chuyện ông nội tôi chưa bao giờ thừa nhận bà ta là con dâu. Ông đuổi bố ra khỏi nhà bằng những tiếng ho húc hắc cũng chính bởi người đàn bà ấy.

    Thế vậy mà hôm nay bà ta vẫn dám vác mặt về đây, cùng với cái bụng tròn xoe như quả dưa hấu. Bà ta muốn chọc tức ông nội tôi chắc, hay muốn trêu ngươi mẹ con tôi?

    Dường như mọi ánh nhìn đều đang đổ dồn về phía người đàn bà đang lũi chũi bước đi một cách khó nhọc. Tôi đoán bà ta đang mệt mỏi lắm, bắp chân căng cứng và phồng ửng lên. Miệng cố cười trông méo mó, lưng cúi rạp xuống như kẻ tội đồ. Biết nói thế nào nhỉ, tôi rất muốn gọi tên đó là sự nín lặng. Hoặc không phải là như thế. Bởi tôi hoàn toàn có thể gọi đó là âm mưu, là thủ đoạn, là sự giả tạo. Khi những tín hiệu gắng gượng tôi nhìn thấy đó lại phát ra từ chính người đàn bà đã cướp bố của chúng tôi.

    Tôi chẳng thêm thắt chút nào vào những cảm xúc hiện hữu của mình khi ấy. Lúc tôi 13 tuổi. Ba ngày trước khi ông nội tôi mất. Đứa con đang cố chồi lên trong bụng người đàn bà ấy chuẩn bị chào đời. Và chẳng ai có thể ngờ được rằng người phá tan cái không khí nặng nề đến nghẹt thở phủ trùm lên ngôi nhà hôm ấy lại chính là mẹ - người duy nhất mỉm cười đáp trả sự run rẩy của bà ta. Lướt nhanh qua những ánh nhìn ái ngại của mọi người, mẹ cầm cốc nước đặt lên tay người phụ nữ ấy cùng một lời mời đủ nhã nhặn. Lúc ấy, tôi cảm thấy vô cùng tức tối với sự nhún nhường thái quá của mẹ. Sau rồi lại hả hê với cách nghĩ của chính mình: Đứng trong ngôi nhà của dòng họ này, bà ta chỉ là khách.

    Nhưng ai chẳng biết tôi nghĩ thế chỉ để thỏa mãn sự ích kỷ và hẹp hòi của chính bản thân. Chứ mẹ tôi, người phụ nữ chưa bao giờ biết nói những lời cay độc, chẳng mảy may dằn vặt ai dù chỉ trong suy nghĩ. Từ ngày bố ra đi, bà chỉ biết ngoài đồng từ sáng sớm cho đến khi tối mịt, và chưa một lần bà rớt nước mắt trước mặt chúng tôi.

    ***

    Mùa chim se sẻ sà xuống từng đàn rinh rích trên cánh đồng. Mặt ruộng thì xốp và tơi bông. Mấy con chuột mải miết tha thóc về tổ, chuẩn bị sẵn sàng đón cái lạnh cóng sắp đến. Gió xào xạc qua những sóng lúa chín vàng. Những đọt lúa còn xanh dập dờn đưa hương thơm mát cả cánh đồng mùa giáp hạt. Chúng tôi cứ lang thang trên cánh đồng suốt những ngày nắng tràn vỡ. Rồi cả những trận mưa rào lép nhép trong tiếng ì ọp của loài ếch ộp. Chúng tôi ở đây là tôi và thằng em trai tôi. Nó kém tôi 4 tuổi, mắt lúc nào cũng ươn ướt và tính thì hiền lành như con gái. Thế mà nó lại luôn là người bảo vệ tôi trước những trò nghịch dại của đám trẻ con trong xóm. Mỗi khi chơi một trò gì đó, nó luôn nhường tôi. Tôi chỉ biết được bí mật này sau khi đám trẻ con tôn nó là “sư phụ”, bởi chẳng đứa nào có thể thắng nổi nó. Nhưng cứ thấy đối thủ nổi cơn “muốn thắng” nó lại nhường. Nên tôi hay nghĩ nó cứ nhường nhịn người khác như thế, là nó thắng.

    Chẳng cần phải kể lể nhiều về tình cảm giữa hai đứa. Chúng tôi là máu mủ cơ mà. Từ ngày mẹ đẻ nó ra, bố đã dặn đi dặn lại với tôi điều đó. Bố bảo, là chị em ruột thịt, nếu ai đó bị tổn thương, người kia cũng sẽ thấy đau lắm. Ban đầu tôi không tin, sao bố nghĩ đâu ra toàn chuyện lạ đời. Thân ai thì người đó đau chứ. Thế rồi đến khi tôi được cho tập xe đạp lòng vòng quanh sân. Cái cẳng chân ngoằng ngoèo cứ lớt hớt mãi trên chiếc xe đạp vốn đã quá lớn xác so với thân hình củ sắn củ khoai của tôi. Rất khó để điều khiển. Lúc ấy thằng em tôi đang ngồi chơi gẩy nắp lon với mấy đứa bạn ở sân. Làm thế nào mà chiếc ghi đông xe đạp của tôi quàng ngay vào mắt nó. Cái mặt nó trắng bủm, máu đỏ tươi rớt xuống ướt đầm. Tôi gào lên gọi bố. Và lần đầu tiên tôi có cảm giác lồng ngực mình nhói xót, rất thực.

    Tôi không nhớ chính xác bác sĩ đã phải khâu bao nhiêu mũi kim trên đuôi mắt bị rách của nó. Hôm ấy tôi bị bố đánh một trận nhớ đời. Tất nhiên đó chỉ là tai nạn, đáng lẽ ra tôi cũng không đáng bị đánh như vậy. Tôi có thể tủi thân vì bị oan ức. Nhưng quả thật trong lúc bị bố bắt nằm úp mặt xuống giường và lấy que cời bếp vụt đòn, tôi thấy mình đáng bị như thế lắm. Tôi cũng không thấy đau ở mông, nơi vết que vụt vằn lên rõ mồn một. Tôi thấy đuôi mắt mình nhoi nhói. Và khi nước mắt chảy ra vì đau, tôi cứ ngỡ đó là những giọt máu của thằng em trai mình.

    Dấu tích để lại trên đuôi mắt của em trai tôi là một vết sẹo dài. Rồi mấy đứa bạn bắt đầu gọi nó là thằng Ve. Tôi ức lắm, chẳng khác chi chúng nó trêu tức tôi. Thế nên mỗi lần chúng nó tới cổng í ới gọi Ve ơi, Ve là tôi không thích tí nào. Tôi sẽ chạy ra trước cổng, chống nạnh để hoạnh họe chúng nó đủ điều. Chẳng khác chi một bà cụ non. Em tôi thì lại chẳng quan tâm tới điều đó, thậm chí còn tỏ ra thích thú với cái tên mới mà đám trẻ con đặt cho. Cũng chẳng trách móc gì tôi. Cả khi phải chịu đựng những cơn ngứa mọc da non. Mỗi lần thấy nó đưa tay lên nhay đuôi mắt. Tôi chỉ biết tiến đến gần nó, và thổi lấy thổi để. Như cách mẹ tôi vẫn làm mỗi lần chúng tôi bị đau. Sau này khi lớn lên, tôi mới biết được rằng có rất nhiều nỗi đau không phải cứ thổi phù phù là hết.

    ***

    Ngày bố nói rằng ông sẽ không ở bên chúng tôi nữa, tôi vẫn đinh ninh rằng chắc ông giận gì chúng tôi nên dọa thế. Biết bao nhiêu lần chúng tôi nghịch ngợm bị bố lôi về đánh đòn, rồi ông lại gọi đến để vỗ nựng đấy thôi. Nhưng hôm ấy ông đi thật. Ông xếp vài bộ quần áo vào trong một cái túi du lịch, đội mũ cối. Mẹ lụi hụi dưới bếp hết thổi cơm, đun nước, cám lợn, cám gà. Hình như mẹ biết trước rằng hôm nay ông sẽ đi, mẹ ngồi nắm cơm cả đêm hôm qua, nhét thêm cả bọc muối vừng vào đáy túi du lịch của bố. Khi ông đi được một lúc lâu rồi, chúng tôi mới nhớ đến mẹ, chạy xuống bếp đòi cơm thì thấy mắt mẹ đỏ hoe. Thằng Ve chạy đến ngồi vào lòng mẹ. Tôi không hiểu sao nó lại làm như thế. Còn tôi thì khi đó vẫn chỉ đinh ninh rằng, khói bếp làm cay mắt mẹ thôi.

    Đến khi mọi sự đinh ninh đều đã phản bội tôi, tôi chất hàng mớ câu hỏi lên mẹ. Bố bỏ mẹ con mình thật rồi sao hả mẹ? Mẹ chẳng trả lời câu hỏi của tôi, mẹ chỉ vuốt tóc tôi. Mẹ bảo bố chẳng đi đâu cả, bố ở trong đây này. Những sợi tóc nâu hoe giống bố. Vầng trán cao ương bướng giống bố, sống mũi tẹt giống bố, đôi mắt với hàng mi cong dài của bố. Tôi chẳng hiểu được những lời nói và cử chỉ của mẹ. Tôi chỉ có một cảm giác mơ hồ giống như khi bố nói cho tôi và thằng Ve nghe về dòng huyết.

    Tôi đem những thắc mắc của mình hỏi thằng Ve. Mi có tức cái người đàn bà kia không, có nhìn mặt bố nữa không? Câu trả lời của nó chẳng giống tôi mong chờ gì hết. Tôi đưa tay đập đầu nó cái cốp. Vì can tội không ghét bỏ bố và người phụ nữ kia giống như tôi. Tôi với nó là máu mủ ruột già, dòng huyết đang chảy trong người chúng tôi giống nhau, tại sao nó lại không nghĩ như tôi cơ chứ.

    Đập nó xong rồi tôi ôm mặt khóc hu hu. Tôi nhớ bố lắm. Thà là bị bố đánh đòn.

    ***

    Rồi bố về thật.

    Người ta báo cho bố biết tin ông nội ốm nặng. Chắc bố đã phải đi một quãng đường khá dài, bụi đường còn đang bám bạc thếch trên chiếc áo phay màu xanh lục bố đang mặc. Tay bố vẫn xách chiếc ba lô du lịch và đầu đội mũ cối.

    Trông bố mỏi mệt, tóc dài ra nhiều. Bố tiến gần lại phía ông. Chỉ sau nửa tháng đổ bệnh, người ông nội đã quắt queo lại. Ông nằm bẹp một chỗ, mỗi bữa chỉ ăn được vài thìa nước cháo. Mọi sinh hoạt thường ngày đều phải có người giúp. Đến hôm nay thì dường như ông không thể ngồi dậy được nữa. Từ sáng môi ông cứ mấp máy liên hồi như muốn nói điều gì đó. Nhưng dù ghé sát tai lại cũng chỉ nghe thấy những tiếng thều thào. Trước đó vài ngày, lúc tiếng của ông vẫn còn nghe được một chút, ông nói muốn gặp bố.

    Giờ bố đứng trước mặt ông, có khi nào ông chẳng còn nhìn thấy được nữa?

    Ấy vậy mà linh cảm của tôi đúng. Lúc bố ghé vào tai thì thầm với ông vài câu, con về rồi bố ạ! Bỗng dưng mi mắt ông động đậy, rồi khẽ rùng mình mở mắt, như đang có một luồng huyết nóng chạy ran làm ấm khắp cơ thể. Quả thật tôi chẳng tin vào những phép màu, rằng nàng công chúa chết rồi, chỉ cần hoàng tử tới và đặt nụ hôn lên môi là sống lại. Thế mà tôi hôm ấy tôi được tận mắt chứng kiến một điều kỳ diệu hơn cả thế, của bố và ông nội.

    Bố tôi kéo người đàn bà đang đứng khúm núm trong góc nhà tiến tới trước ông. Ông nhìn một lượt ba mẹ con tôi rồi lặng lẽ quay mặt đi hướng khác. Bố tôi và người đàn bà quỳ sụp xuống dưới chân giường van lơn. Và tôi không bao giờ quên được câu nói của bố lúc ấy. “Con biết con đã sai rồi, bố không nhận người đàn bà này. Nhưng xin ông cho cháu nội được nhìn mặt”.

    Đúng lúc đó, người đàn bà lên cơn chuyển dạ.

    Ba ngày sau ông nội mất.

    ***

    Thằng Ve có vẻ rất thích thú với sự xuất hiện của đứa trẻ con. Nó cứ chạy lên chạy xuống ngắm nghía đứa bé rồi tíu tít thông báo cho tôi bằng đôi mắt hấp háy của một thằng trẻ con. Nó đúng là trẻ con mà. Làm sao có thể tỏ ra thích thú đến vậy với đứa bé không phải do mẹ mình mà lại chính người đàn bà đáng ghét ấy đẻ ra chứ. Nghĩ thế tôi đâm ra ghét lây sang cả thằng Ve. Mỗi lần thấy nó hí hoáy nhìn qua lỗ thủng cánh cửa để nhòm vào phía trong, tôi lại giả bộ vô tình đi qua để đá vào mông nó một cái. Nó quay ra nhìn tôi cười khì khì. Đứa bé xinh lắm chị ạ! Tôi thật không chịu nổi cái thằng ngố tàu này.

    Đã thế nó cũng không phải là một đứa trẻ ngoan, nó réo khóc suốt ngày. Hễ tí là nó ngoạc miệng ra khóc oa oa, cứ như thể muốn tất cả mọi người phải chú ý đến nó ấy. Sự việc xảy ra quá bất ngờ. Tôi mong chờ bố trở về từng ngày. Nhưng sao cơ sự lại tréo ngoe như thế này chứ?

    Từ hôm bố và bà ta ấy về đây, mẹ lúc nào cũng bận túi bụi. Vốn mẹ đã chẳng bao giờ được ngơi nghỉ chân tay, nay lại phải chăm thêm gái đẻ. Cả ngày cứ hết lúi húi dưới bếp nấu cái nọ, đun cái kia rồi lại vật lộn với cái tã cái quần. Bà ta mới sinh em bé nên còn yếu rớt, phải ở cữ không được ra ngoài. Việc to nhỏ gì đều một tay mẹ tôi làm hết. Đã thế bà ta lại còn không có sữa. Báo hại mẹ tôi ngày nào cũng phải đun nước cơm hòa với đường cho đứa trẻ con uống, rồi hầm chân giò cho bà ấy ăn đợi ngày sữa về.

    Và tất nhiên dù cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng tôi cũng chẳng thể tìm nổi một lý do để đứng ngoài. Bữa nào mẹ cũng sai tôi mang nước cơm đường và cháo vào buồng cho bà ta và đứa trẻ con. Tất nhiên tôi có cách của tôi. Tôi bỏ tất cả vào cái rổ, và đẩy vào sau phía tấm mành. Chứ chẳng đời nào tôi thèm nhìn mặt hai con người xấu xa đó. Tôi đắc thắng với sự thông minh của mình. Họ cũng chỉ ở đây một thời gian thôi, nên tôi chắc mẩm vào kế hoạch không ngó mặt của mình đến mức tự hào về nó.

    Thế mà rồi cũng chỉ tại thằng Ve.

    Hôm ấy tôi đang ngồi tha thẩn xâu vòng hạt bưởi, thì thằng Ve chạy xồng xộc vào. Mũi nó thở hổn hển, tay nó lôi xềnh xệch tôi đi, lưỡi nó ríu cả lại thông báo: “Nhanh lên chị! Nó mở mắt rồi! Giống mắt của chị lắm!”.

    Vừa dứt lời thì hai chân đã đặt ở cánh cửa gian buồng cấm kỵ của tôi. Những tổn thương ngăn tôi lại. Song một điều gì đó mơ hồ nhưng đủ mạnh thôi thúc tôi tiến lên phía trước một chút. Có thể tôi tò mò vì câu nói của thằng Ve - giống mắt của chị lắm! Mà cũng có làm sao đâu, chỉ là nhìn thôi mà, một chút thôi, xem con bé đó mồm ngang mũi dọc ra sao. Chỉ một lần thôi. Rồi từ ngày mai lại tiếp tục thực hiện kế hoạch rổ rá, có mất chi đâu. Nghĩ đến đó thôi là cái đầu tôi đã ghì sát cánh cửa buồng, nơi có một lỗ thủng nhỏ chui lọt vừa một con mắt.

    Giữa ban ngày mà căn phòng vẫn tối nhờ. Ban đầu tôi chẳng nhìn được gì cả, chỉ hít thấy mùi trẻ con mới đẻ, hoi hoi, thơm thơm. Rồi chốc sau tôi thấy đứa bé đưa đôi mắt tròn xoe lúng liếng nhìn lại phía tôi. Đôi môi nó nũng nịu. Những ngón tay ngón chân ngọ nguậy trong chiếc tã màu trắng tinh. Tôi giật mình đứng thẳng người dậy và chạy vội lên nhà. Đầu óc chùng chình một nỗi sợ.

    Rằng nếu cứ nhìn nó như thế, tôi sẽ không ghét được nó nữa.

    ***

    Cả đêm hôm tôi bứt rứt chẳng ngủ được. Khi con gà trống cất những tiếng gáy đầu tiên, tôi đã bước ra khỏi giường. Thằng Ve thì vẫn ngủ ngon lành. Có lẽ nó chẳng biết được những xáo trộn trong tôi sau buổi chiều ấy. Rồi khi vừa đẩy cửa để bước ra ngoài thì tôi đã thấy bố. Xách túi du lịch, đầu đội mũ cối. Người đàn bà đang bồng đứa bé trên tay.

    Tôi toan đóng cửa lại thì bố gọi tôi đến gần. Đó là lần đầu tiên tôi ở gần bố đến vậy từ ngày ông đi. Cũng là lần đầu tiên tôi giáp mặt với người đàn bà ấy và đứa con riêng của bố. Bố ẵm đứa bé từ tay người đàn bà ấy. Cánh tay chai sạm, cứng rắn. Tự dưng tôi lại muốn ai đó cho tôi một điều ước, để tôi có thể thu mình lại nhỏ xíu như đứa bé kia, để được bế bồng.

    Bố hỏi tôi có muốn bế em không? Em? Tại sao chưa bao giờ tôi nghĩ rằng đứa bé này là em tôi. Chưa bao giờ tôi nghĩ nó như thằng Ve. Mà thực ra sau buổi chiều hôm qua tôi cũng nghĩ tới điều đó, nhưng một chút thôi. Thế mà sáng nay nghe bố nói như thế. Bố bảo chuyến này bố đi xa lắm, mấy chị em có lẽ sẽ rất lâu mới được gặp lại nhau. Chị em? Quả thật như vậy sao? Bố đang nhắc đến sự chia xa, và tôi thấy hoảng sợ.

    Tôi lúng túng ôm lấy đứa bé từ tay bố. Mắt nó nhắm nghiền say sưa ngủ như chẳng biết vừa có một người khác đang ẵm. Hoặc một điều gì đó khiến nó vẫn cảm thấy ấm áp để tiếp tục ngủ no say như thế. Còn bé xíu mà mi mắt nó cong dài, những sợi tóc trên đầu xem ra cũng hoe vàng giống tôi và thằng Ve.

    Một luồng cảm giác nào đó đang chạy dần dần qua từng tế bào trong cơ thể tôi. Rõ rệt và thương yêu. Tôi định vào gọi thằng Ve dậy, vì tôi biết sẽ chẳng làm sao giải thích cho nó những cảm xúc tôi đã có. Nhưng lại thôi. Tôi thấy tiếc nuối những lần ghé mắt qua ô lỗ thủng của cánh cửa buồng, sẽ chẳng bao giờ ngửi thấy mùi em tôi nữa.

    ***

    Bóng người phụ nữ ôm con đi khuất sau những bụi dứa dại trồng hai ven đường. Tôi trộm nghĩ, có lẽ ngày xưa mẹ cũng ẵm tôi và thằng Ve như thế.

    ___________________________________Nguyễn Thị Vân Anh

    [​IMG]

    Những Đồi Cát Đẹp Nhất Miền Trung


    [​IMG]

    Đồi cát miền Trung mê hoặc lòng người

    [​IMG]

    Khung cảnh hoang sơ nơi đồi cát miền Trung - Ảnh: Quang Nguyen Vinh

    [​IMG]

    Sắc vàng huyễn hoặc trên đồi cát Mũi Né - Ảnh: Dave Gordon

    [​IMG]

    Những dấu chân trần trên cát - Ảnh: Ly Duong

    [​IMG]

    Bình minh trên đồi cát Mũi Né - Ảnh: Tecnica

    [​IMG]

    Khung cảnh đời thường ở đồi cát Mũi Né - Ảnh: Hai Thinh

    [​IMG]

    Ánh hoàng hôn bảng lảng trên đồi cát Mũi Né

    [​IMG]

    Đồi cát Trinh Nữ, Nghe trong tim ẩn hiện mấy đường cong - Ảnh: Sưu tầm

    [​IMG]

    Đồi cát Trinh Nữ trải dài vô tận tới cuối chân trời
     
    Chỉnh sửa cuối: 22/7/19
    julie thích bài này.
  17. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Cùng Khám Phá...

    Những cơn cuồng phong của thiên nhiên


    Can đảm đứng cách những cơn lốc xoáy vài chục mét, nhiếp ảnh gia Jim Reed của Mỹ đã ghi lại những hình ảnh thiên nhiên rất kỳ thú. Dưới đây là một số bức ảnh chụp cận cảnh vòi rồng, giông gió, sấm sét của anh.


    [​IMG]

    Cơn giông gió ở Oklahoma trong buổi chạng vạng, tháng 3/2008.

    [​IMG]

    Vòi rồng xoáy tung cát bụi trên một trang trại ở Kansas, ngày 8/5/2008

    [​IMG]

    Cơn lốc xoáy cao hơn 150m.

    [​IMG]

    Tiếp cận một cơn lốc xoáy ở bang Kansas, Mỹ ngày 8/5/2008.

    [​IMG]

    Một cơn giông với sấm sét rạch đỏ trời ở Oklahoma, tháng 8/2002.

    [​IMG]

    Sóng biển phá vỡ đập ngăn ở Texas vào tháng 9/2008.

    [​IMG]

    Những cục mưa đá to khác thường ở Meade County, Kansas.

    [​IMG]

    Sét rạch trên bầu trời vần vũ mây đen ở Medicine Lodge, Kansas.

    [​IMG]

    Những tia sét trên bầu trời Gilette, Wyoming, tháng 6/2003.

    [​IMG]

    Bão đổ bộ vùng cảng New Orleans, Louisiana, ngày 31/8/2008.

    [​IMG]

    Cơn cuồng phong ở Kansas, tháng 6/2004.

    [​IMG]

    Tia sét trong cơn giông vào lúc bình minh ở Kansas.​

     
    julie thích bài này.
  18. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Cùng Khám Phá...

    Động Thiên Đường

    [​IMG]

    [​IMG]

    Một mầm cây non nảy mầm ngang trong hang động tối - Ảnh: H.T.THỦY

    [​IMG]

    Một giếng trời trong động Thiên Đường


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    Những viên ngọc động (đá cuội hình thành trong động) tuyệt đẹp

    [​IMG]

    Một sinh vật kỳ dị trong động Thiên Đường

    [​IMG]

    [​IMG]

    Nhờ vẻ đẹp lung linh này mà động Thiên Đường xác lập kỷ lục châu Á

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 22/7/19
    julie thích bài này.
  19. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Những câu nói HAY...



    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 20/7/19
    Triệu Minh and julie like this.
  20. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Gẫm...

    [​IMG]
    Em đã từng hứa đi cùng anh đến tận cuối con đường.
    Nhưng ta chẳng nói rõ nơi đâu là cuối con đường… Có lẽ giới hạn của mỗi chúng ta đều khác nhau. Và em dừng lại…

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 20/7/19
    dungbaokhang and Triệu Minh like this.