Góc Nhỏ ✿◕ ‿ ◕✿ Khu Vườn Hoa Xương Rồng...✿◕ ‿ ◕✿

Thảo luận trong 'Cà Phê - Trà Đá' bắt đầu bởi Hoa Xương Rồng, 4/12/12.

  1. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên...

    phong cảnh thiên nhiên đẹp tuyệt vời

    [​IMG]
     
  2. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên...

    phong cảnh thiên nhiên đẹp tuyệt vời

    [​IMG]
     
  3. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên...

    phong cảnh thiên nhiên đẹp tuyệt vời

    [​IMG]
     
  4. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên...

    phong cảnh thiên nhiên đẹp tuyệt vời

    [​IMG]
     
  5. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Bạn có biết?

    những em bé béo nhất hành tinh

    1. Bé gái 6 tuổi nặng hơn 90kg

    Mới đây, báo chí xôn xao chuyện cô bé Suman Khatun, 6 tuổi, người Ấn Độ, cao chưa đến 1m nhưng lại nặng tới 91kg. Với số cân nặng như vậy cô bé được cho là 1 trong những đứa trẻ béo nhất thế giới. Mỗi ngày cô bé phải ăn 2 bữa sáng, bao gồm bánh quy, chuối, cơm, và trứng. Đến trưa, bé ăn hết 2 đĩa cơm khổng lồ, 2 bát cá rán, 2 quả trứng rán và vài quả trứng ốp.

    [​IMG]

    [​IMG]


    Bé Suman ăn rất nhiều.

    Trong vòng 1 tuần, Suman đã ăn hết 14kg gạo, 8kg khoai tây, 8kg cá, 180 quả chuối và ngoài ra còn rất nhiều bánh kẹo. Tuy đã ăn nhiều như vậy nhưng Suman vẫn thường xuyên kêu đói. Tuy gia đình đã tìm đủ mọi cách để giúp Suman ăn ít đi nhưng không hề hiệu quả, nếu cứ tiếp tục như vậy cô bé có thể chết vì bệnh tim.

    [​IMG]

    [​IMG]

    Suman to hơn bạn bè cùng trang lứa rất nhiều.

    [​IMG]
     
  6. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Chuyện lạ Bốn Phương...

    những em bé béo nhất hành tinh (TT)

    2. Bé trai 3 tuổi nặng 60kg

    Năm 2010, cậu bé Tiểu Hào, người Trung Quốc, mới 3 tuổi mà đã nặng tới 60kg, đây là cân nặng trung bình của 1 người lớn. Cha ruột của Tiểu Hào là anh Lỗ vì muốn tìm cách chữa trị bệnh béo phì cho con đã đưa Tiểu Hào tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Tuy nhiên 1 bệnh viện chẩn đoán Tiểu Hào viêm não còn 1 bệnh viện khác lại không phát hiện ra bất cứ một hiện tượng dị thường nào.

    [​IMG]


    Cậu bé Tiểu Hào.

    Khi mới sinh ra, Tiểu hào chỉ nặng có 2,6kg, nhưng từ khi 3 tháng tuổi, trọng lượng của bé tăng đột biến. Tiểu Hào mỗi bữa ăn 3 bát cơm to, ăn nhiều hơn cả bố mẹ. Gia đình Tiểu Hào vẫn cố gắng thúc cậu vận động như chơi bóng rổ, đi bơi. Tuy nhiên, càng luyện tập nhiều, cậu càng đói và kết quả là tiếp tục tăng cân…

    [​IMG]

    [​IMG]

    Bé Tiểu Hào và mẹ.

    [​IMG]

    [​IMG]

    Tiểu Hào và bạn bè cùng lớp.
     
  7. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Chuyện lạ Bốn Phương...

    những em bé béo nhất hành tinh (TT)

    3. Bé 11 tháng tuổi nặng 28kg

    Năm 2008, 1 em bé đến từ Colombia mới 11 tháng tuổi nhưng đã có thân hình của một đứa trẻ 8 tuổi. Bé nặng đến 28 kg, thông thường 1 em bé ở độ tuổi này chỉ nặng khoảng 6 đến 7kg. Với thân hình của mình, em bé chẳng thể mặc vừa các loại tã lót thông thường, thay vào đó mẹ bé phải tự may cho em loại tã lót khổng lồ. Cô Milena Orosco de Agudelo, mẹ của bé nói rằng em bắt đầu phát tướng khi mới được 2 tháng tuổi.

    [​IMG]


    [​IMG]

     
    Chỉnh sửa cuối: 8/5/14
  8. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Chuyện lạ Bốn Phương...

    những em bé béo nhất hành tinh (TT)

    4. Bé 2 tuổi nặng 45kg

    Năm 2010, bé gái Fan Sijia, sống ở làng Dongniu, thành phố Yungcheng, Trung Quốc đang trở thành 1 hiện tượng tại nơi em sinh sống khi mới 2 tuổi mà bé đã nặng tới 45kg. Con số cân nặng 45 là con số quá lớn đối với 1 em bé 2 tuổi, việc cân nặng như này rất nguy hiểm đến sức khỏe của bé.

    [​IMG]


    Bé Fan và mẹ.

    Gia đình bé Fan đã cố gắng tìm nhiều cách để giảm cân cho bé vì số cân của em đang là vấn đề khiến cả gia đình lo lắng. Bé Fan hiện cao có 107cm mà đã sở hữu cân nặng là 45kg, cơ thể của bé to hơn các bạn cùng trang lứa rất nhiều.

    [​IMG]


    Bé cao 107cm và nặng 45kg.

    [​IMG]

    Bên cạnh bạn bằng tuổi nhưng bé Fan lớn hơn nhiều.

    [​IMG]

    Bé ăn rất nhiều.
     
  9. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Chuyện lạ Bốn Phương...

    những em bé béo nhất hành tinh (TT)

    5. Bé 8 tuổi nặng 100kg

    Năm 2007, 1 cậu bé người Anh có tên Connor McCreaddie mới 8 tuổi đã nặng tới 100kg, số cân nặng của cậu bé gấp 3 lần bạn bè cùng trang lứa. Cậu bé này ăn rất nhiều, cậu thích ăn đặc biệt là sô-cô-la, hamburger, khoai tây chiên. Bồn cầu, giường và xe đạp đều không chịu được sức nặng của Connor. Cậu bé luôn gặp khó khăn khi mặc quần áo và tắm rửa. Bên cạnh đó Connor còn không hề thích ăn trái cây và rau xanh.

    [​IMG]

     
  10. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Chuyện lạ Bốn Phương...

    những em bé béo nhất hành tinh (TT)

    6. Bé 7 tháng tuổi nặng 20kg

    Năm 2010, 1 em bé ở Tehran, Iran đã tăng cân rất nhanh. Bé bụ bẫm tới nỗi mới 7 tháng mà đã nặng 20kg.


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    Bé cực bụ bẫm


    _________________________________________Kênh 14 VN
     
  11. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Dễ Thương chưa...

    :D Bó tay với những trò quậy phá của trẻ con :D

    [​IMG]

    "Mẹ ơi, xem con vẽ có đẹp không này?"

    [​IMG]

    Tỏ ra ăn năn hối lỗi sau khi đã lỡ vẽ bậy lên ghế

    [​IMG]

    "Ai còn dùng băng cattsette nữa nhỉ?"

    [​IMG]

    Lần đầu tiên thử làm thợ lăn sơn

    [​IMG]

    Em bé sau 1 hồi lăn lộn với đống sơn...

    [​IMG]

    "Con cũng muốn tự học làm bánh"

    [​IMG]

    "hôm bữa làm bánh sinh nhật mẹ cũng trét kem như thế này này..."

    [​IMG]

    ...Chết chưa...bị mắc kẹt rùi...

    [​IMG]

    ...Huhuhu...làm sao bi giờ...

    [​IMG]

    Tạm biệt chiếc LCD mới tinh

    [​IMG]

    Sự kết hợp giữa điều khiển TV và kẹo cao su

    [​IMG]

    Bên trong những chiếc đệm này có gì mà êm thế nhỉ

    [​IMG]

    Chú chó đáng thương cũng không tránh khỏi việc trở thành "nạn nhân"​

     
  12. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Góc Trái Tim!

    [​IMG]

    Cái nắm tay dịu dàng

    Buổi tối khi đi bộ, tôi thường thấy một cặp người Hàn Quốc, mặc đồ thể thao nhưng lại không chạy hay đi nhanh mà nắm tay nhau thong thả đi dạo.​


    Giữa không gian thoang thoảng mùi hoa, gió mát, trăng đêm vằng vặc, họ vừa đi vừa rì rầm trò chuyện. Thi thoảng, chiếc xe đạp của một bé con nào đó mất lái phi về phía họ, người đàn ông lại bước xéo lên trước che chắn cho người phụ nữ.

    Những người hàng xóm với họ cho tôi biết, họ là vợ chồng, cùng sang Việt Nam làm việc đã nhiều năm. Bỗng dưng tôi thấy tò mò về cuộc sống của họ. Họ hẳn là rất yêu nhau và biết cách giữ lửa cho cuộc hôn nhân của mình. Cứ nhìn cách họ ríu rít, chăm sóc nhau như đôi tình nhân như thế kia thì khó mà có thể nghĩ khác được. Và tôi chợt nhớ tới một cô bạn của mình. Cô ấy thường phàn nàn với tôi, từ khi lấy chồng, chồng cô ấy như biến thành một người khác hẳn, lôi thôi, cẩu thả, chẳng còn chút hấp dẫn nào. Nhưng điều khiến cô phiền lòng nhất lại là mỗi khi có dịp hai người cùng đi đâu đó, bao giờ anh cũng rảo gót đi trước, để mặc cô lếch thếch đi sau.

    Có lần, tôi nói với người chồng tâm sự của cô, anh cười phá lên bảo: "Ôi xời, quan trọng gì đâu. Tính mình nó thích đi nhanh, quen rồi. Vợ cứ loẹt quẹt cao gót vừa đi vừa chờ khó chịu lắm". Tôi hỏi anh: "Vậy sao hồi yêu nhau, lúc nào cũng thấy anh sóng đôi với cô ấy mà có thấy anh kêu ca gì đâu". Anh lại cười: "Hồi đó khác, cưa cẩm thì phải ghi điểm chứ. Giờ lấy nhau rồi khách sáo làm gì".

    Trong những lời phàn nàn tôi nghe được từ những cuộc cãi vã, xung đột vợ chồng, rất nhiều lý do xuất phát từ những việc đời thường: Quần áo thay ra vứt bừa bãi, bia, rượu về hôi hám leo thẳng lên giường ngáy ầm ĩ, ăn uống xô bồ, đồ dùng hỏng vợ nhắc mỏi mồm mới đem đi sửa... Tất cả đều có một điểm chung là "khi yêu nhau khác hẳn, không hề như vậy".

    Bạn tôi tâm sự với tôi rằng, điều cô nhớ nhất ở người yêu cũ là mỗi khi hai người sang đường, bao giờ anh cũng đi chắn ở phía làn xe đang đi tới. Khi sang phía làn đường ngược chiều, không lúc nào quên đảo lại vị trí, nhường sự an toàn cho bạn gái, điều mà chồng của cô bây giờ chưa một lần làm như vậy.

    Thế đấy, hạnh phúc đôi khi rạn vỡ từ những tổn thương rất nhỏ, mỗi ngày một chút ăn mòn dần tình yêu. Có ai đó ví rằng, giai đoạn yêu tựa như bài thơ, còn hôn nhân đã chuyển sang văn xuôi, thậm chí bi kịch. Nhưng chẳng phải, thơ hay kịch là do chính chúng ta viết nên hay sao? Như cái nắm tay dịu dàng kia, chỉ cần thế thôi đã khiến người bạn đời hạnh phúc đến thế, vì sao lại nỡ nói câu "không thể"?​


    ____________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]
     
  13. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Góc Trái Tim!

    [​IMG]

    Cuối con đường

    Hoàng hôn buông xuống khi những tia nắng cuối cùng đã tắt. Nhìn ra phía đường quốc lộ, những chiếc xe tốc hành cứ nối đuôi nhau chạy mải miết, vì điểm đến còn xa hay vì những hành trình như thế chẳng thể nào dừng


    Em chợt tò mò như trẻ nít, cuối con đường kia là gì anh nhỉ? Là đường, là nhà, là núi, là sông….Cũng như, chẳng bao giờ ta hình dung được, cuối đường đời, mình sẽ trông thấy những gì. Nhân gian vốn rộng lớn, mấy ai dám chắc được điều sẽ xảy ra vào ngày mai.

    Con đường ấy, mình chỉ được phép đi duy nhất một lần, thế nên chẳng thể chạy nhanh lên trước xem ở đó có gì hiểm nguy mà tránh, mà rẽ lối khác, con người ta chỉ biết cắm cúi đi theo những gì đã định và tin chắc là đúng mà thôi.

    Em sẽ như mọi cô dâu trong ngày cưới, khi cầm tay chú rể, vẫn luôn tin rằng, anh ấy sẽ là người cùng đi trong suốt hành trình những năm về sau. Sẽ cùng nhau xây đắp nên lâu đài hạnh phúc, cùng nhau chăm sóc những đứa con thân yêu. Để rồi, nếu một ngày, giả sử không may cái tình yêu cùng hôn nhân ấy sụp đổ, lại bắt đầu hoang hoải, có lẽ người này người kia mới đúng, có lẽ lối này, lối nọ là sai.

    Bỗng nhiên em mông lung, cuối con đường của đời mình, em sẽ đi cùng ai. Em chẳng dám tin, chẳng dám trông mong vào thứ tình yêu gọi là vĩnh cửu, nó có nhiều trong tiểu thuyết, phim ảnh chứ còn đời thực quả hiếm hoi.

    Mỗi lần anh vấp ngã, em bảo anh chẳng cần nhìn đâu xa, chẳng cần buồn bã, lo sợ, cứ nhìn ở phía cuối đường, em luôn ở đó và chờ anh. Thế thôi cũng biết rằng đôi mắt âu lo của anh lại giãn ra, bao muộn phiền bị đánh tan đi một nửa.

    Ngày mình yêu nhau, đến đám cỏ dại cũng hóa thiên đường. Mảnh vườn trơ trọi sau lưng thành phố thành chốn thần tiên theo đúng nghĩa. Con đường biển chạy dài đôi lúc là cảm hứng để anh làm thơ con cóc. Tình yêu chẳng thể nào cắt nghĩa nổi nhưng mình lại có thể tô vẽ thành bức họa đủ đầy màu hạnh phúc.

    Anh từng bảo, sẽ yêu em cho đến khi nào anh chết đi, em vặn vẹo, trong phim người ta nói là sẽ yêu em đến khi nào em chết đi chứ. Anh cười trừ, anh có biết anh sống lâu hơn em đâu, lỡ anh chết trước em thì sao. Ừ, nghĩ thì cũng ích kỷ nhưng mà đúng thật. Khi yêu, cái gì thực tế thì nên thực tế.

    Cứ yêu đến hết đời mình đã, dễ gì tính toán được năm tháng thăm thẳm kia. Cuối con đường nghe có vẻ vời vợi xa xôi nhưng ít nhất là có một điểm để mình hướng đến.

    Yêu thương dẫu nhiều bao nhiêu đi chăng nữa nhưng cuộc sống nhiều thứ ắt sẽ khiến tình ta khi nhạt khi mặn, lúc vơi lúc đầy, chẳng ai có thể giữ mãi những dấu yêu ngọt lịm như ban đầu.

    Em thấy ông bà nội, hai người đã dắt tay nhau đi trọn đời. Ông buông tay bà đến hơn ba mươi năm, cái ngày em còn chưa ra đời. Chừng ấy năm tháng còn lại, bà nội luôn nghĩ đến ông, nhất là mỗi lúc trái gió trở trời, lại bảo trong mơ “ông về, gọi bà đi theo”. Hình như, cứ đến cái tuổi ấy, con người ta trở nên biết trông mong nhau hơn, thèm đi cùng nhau hơn.

    Với chúng mình, cuối con đường này có nhau hay không cũng chưa rõ, qua nhiều chuyện em thấy đừng cố dám chắc một điều gì thì hơn. Bởi, ngoài bản thân mình, những thứ được gọi là hoàn cảnh đẩy đưa cũng bản lĩnh không kém.

    Yêu thương nếu đậm màu thì chỉ cần mình mải miết nắm tay nhau đi hết đoạn đường của đời kia, dẫu sóng gió thế nào cũng không lời kêu ca oán thán, không buông, không rời. Ta lỡ chọn nhau mất rồi nên cứ đi và đi, thế thôi.

    ______________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]
     
  14. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Góc Trái Tim!

    [​IMG]

    Học cách quên anh


    Anh nói với em anh không thể quên được dù 5 năm qua anh cố gắng rất nhiều.​


    Anh xuất hiện làm con tim em loạn nhịp, để rồi bây giờ em lại có thói quen gõ vào gmail mỗi khi mở máy. Em không biết mình sai hay đúng... em hoảng loạn, dẫu biết thế nhưng thoáng buồn khi nhìn hộp thư đến không có tên anh.

    Em trở thành kẻ ngớ ngẩn. Mặc dù em biết anh có khối công việc cần phải làm có vô số điều cần phải quan tâm và quan trọng hơn anh đã tìm được người cùng anh chia sẻ. Nhưng anh à, biết thế mà sao không thể không hụt hẫng, không hết trống vắng dẫu chỉ cần thấy gmail của anh, hay đơn giản chỉ là câu hỏi “Em khỏe không?” cũng đủ làm em hạnh phúc. Với em thế là đủ, em đã có rất nhiều nỗi buồn nhưng không thể không mỉm cười khi nhìn thấy ảnh anh ngộ nghĩnh và trong sáng...

    Nhưng em biết mình không được phép bởi vì đơn giản mọi chuyện đã trở thành quá khứ, mà có ai sống với quá khứ nữa anh nhỉ? Vì thế em lại học cách quên anh như em đã làm 5 năm về trước. Em muốn vùng chạy thật xa nhưng em sợ mình không đủ sức, em sẽ gục ngã rồi thất bại như trước đây.

    _______________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]
     
  15. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Góc Trái Tim!

    [​IMG]

    Tay anh, em buông rồi đó

    chưa từng nghĩ sẽ mỉm cười khi anh buông tay em ra trước nhưng bây giờ em phải tập cho mình một cuốc sống không có anh nhưng vẫn đầy ắp những nụ cười.​


    Đã từng hài lòng với tình yêu này. Đã tự nghĩ rằng chỉ yêu thương duy nhất một bóng hình này. Đã tự lâu lắm rồi không cho ai có cơ hội bước vào trái tim chỉ vì trái tim này chỉ có một người. Đã tự muốn hét to lên với cả thế giới rằng trên hàng triệu triệu người nhưng chỉ chọn lấy một người để yêu.

    Nhưng hình như mọi thứ với em không phải là màu hồng đẹp hoàn mĩ.

    Dường như có một bàn tay nào khác len vào bàn tay anh.

    Dường như có một cái ôm khác ấm áp hơn em ôm lấy anh.

    Dường như có một nụ hôn nồng cháy hơn nụ hôn của em.

    Dường như có một ánh mắt khác tha thiết hơn ánh mắt nơi em.


    Và dường như người yêu em đang dần muốn buông tay em. Vậy tại sao anh không làm đi. Tại sao anh cứ phải ép mình trong cuộc tình gượng gạo của hai con người “đã từng yêu nhau nhiều như thế”.

    Anh à, trong tình yêu của anh dường như hai người không đủ ấm nhưng với em ba người thì quá chật chội. Trong em không thể có sự san sẻ hay dùng chung. Và cũng chẳng thể tồn tại một thứ gọi là tình yêu khi tim này không còn đập chung một nhịp và ánh mắt ấy cũng không cùng một hướng.

    Tay anh đó, to và rộng. Tay anh đó, mềm và ấm. Tay anh đó…nhưng giờ không phải là của em. Không phải là bàn tay lau những giọt nước mắt khi em đau buồn, cũng không phải bàn tay nắm chặt em giữa đám đông chỉ vì sợ em lạc hay chỉ để an ủi rằng “đừng lo, anh vẫn ở đây”. Lại càng không phải bàn tay nắm lấy tay em trên quãng đường dài rộng phía trước và cũng không phải bàn tay chỉ đan vào tay em.

    Là anh sợ em khóc hay sợ em tổn thương. Em đã từng thắc mắc tại sao nước mắt lại chứa nhiều ý nghĩa hơn nụ cười. Đôi khi là nước mắt đang rơi đấy nhưng là rơi vì hạnh phúc còn nụ cười nguyên vẹn chỉ giành cho sự hạnh phúc phải không anh? Em chưa từng nghĩ sẽ mỉm cười khi anh buông tay em ra trước nhưng bây giờ em phải tập cho mình một cuốc sống không có anh nhưng vẫn đầy ắp những nụ cười. Khi những tổn thương trở thành thói quen thì con người ta sẽ tự biết sống trong thanh thản.

    Thế nên tay anh đó, em buông rồi…

    _______________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]
     
  16. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Góc Trái Tim!

    [​IMG]

    Chia tay rồi, em chẳng là gì nữa

    Ngày hôm nay anh đã hết yêu em, anh đối xử với em giống như với một người xa lạ.​


    Thuở còn yêu nhau, đối với anh có lẽ em là cả một bầu trời. Thuở còn yêu nhau, đối với anh em là tất cả những gì quan trọng nhất. Hơn một lần anh đã nói rằng: “Với thế giới em chỉ là một người nhưng đối với anh em là cả thế giới”. Ngày đó chính em cũng luôn tin chắc rằng trong trái tim của anh mình là một ‘người đặc biệt’, đặc biệt đến nỗi sau này, khi hai đứa đã chia tay rồi mà em vẫn không chịu chấp nhận thực tế rằng bởi vì anh có người khác nên mới thay lòng.

    Ngày ấy em luôn là người mà anh nghĩ đến mọi nơi, mọi lúc. Ngày ấy bất kể lúc tâm trạng đang vui, buồn hay thậm chí là chẳng vui chẳng buồn thì anh cũng chỉ nhớ riêng mình em thôi. Ngày ấy anh quan tâm em thật nhiều, anh lo lắng em từng chút, từng chút một, lúc nào cũng chỉ sợ rằng cô gái anh yêu không chịu ăn đủ no, không chịu ngủ đúng giờ hoặc vì quá ngốc nghếch mà bị người khác bắt nạt.

    Ngày ấy mỗi lần đi đón em từ xa về thì anh luôn là người tìm ra em trước, bất kể ở chốn đó đông người đến thế nào. Anh bảo rằng: “Vóc dáng, mái tóc dài ngang lưng, khuôn mặt hay nụ cười của em, tất cả đều được anh khắc sâu trong tâm khảm, hơn nữa bởi vì hai chúng ta là hai nửa nên sẽ tự phát ra những tín hiệu đặc biệt để dễ dàng nhận ra nhau giữa hàng ngàn, hàng vạn người”.

    Ngày còn yêu em, mỗi lúc trời nắng hoặc mưa dù nhẹ thôi cũng khiến anh lo lắng. Biết tính em hay quên nên cứ thỉnh thoảng anh lại kiểm tra cốp xe, rồi nhét vào đó bộ áo mưa hoặc chiếc mũ vải màu hồng. Ngày ấy mỗi lần chỉ cần em bị ho là khuôn mặt anh đã lộ rõ vẻ lo lắng. Bởi thích vẻ mặt ấy, bởi muốn cảm nhận được rằng đối với anh mình là người quan trọng nên rất nhiều lần em cứ giả vờ húng hắng ho rồi sau đó lại che miệng khúc khích cười.

    Có lẽ em sẽ không bao giờ quên được chất giọng trầm mà ấm cùng với ánh mắt mơ màng của anh lúc hát “bản tình ca đầu tiên” tặng em nhân ngày sinh nhật. Anh bảo đó là lần đầu tiên anh hát tặng một người con gái và sau này người duy nhất mà anh hát tặng sẽ chỉ có duy nhất mình em. Mãi về sau, bất kỳ lần nào nghe lại bài hát ấy trong em cũng dạt dào cảm xúc, thậm chí ngay cả lúc này, em vẫn thấy trái tim mình lặng đi, nghẹn ngào ngay khi tiếng nhạc dạo đầu của bài hát ấy vang lên.

    Ngày ấy, anh thường dẫn em tới những nơi mà anh thích nhất, từ quán cà phê, quán ăn, cho đến ghế đá công viên mà anh vẫn hay ngồi. Anh giới thiệu em với tất cả mọi người, chỉ cho em xem những gì thân thuộc nhất, những gì đã gắn liền với năm tháng tuổi thơ anh. Ngày ấy, mỗi món đồ em tặng, mỗi mảnh giấy có nét chữ của em dù là thiệp mừng sinh nhật hay chỉ mà mẩu giấy bị xé nham nhở bằng tay rồi được em tinh nghịch vẽ lên đó cái mặt cười toe toét anh đều nâng niu và gìn giữ. Anh bảo sau này chúng sẽ thành những kỷ vật vô giá, để những ngày kỷ niệm tình yêu, hai đứa lại đem ra ngắm nhìn.

    Ngày anh còn yêu em, anh vẫn luôn bảo rằng chẳng bao giờ anh hết yêu em cả. Anh nói rằng bởi em là 'người đặc biệt nhất trên thế gian' nêdù cho sông cạn đá mòn, dù ông mặt trời không thể tỏa sáng nữa thì tình yêu của anh vẫn không hề thay đổi. Anh bảo rằng anh sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho em, sẽ cố gắng thật nhiều để cô gái bé nhỏ của anh có một cuộc sống thật vui vẻ, hạnh phúc.

    Ngày còn yêu em, anh đã vẽ ra một giấc mơ tuyệt vời mà ở đó em là nhân vật chính, có một ngôi nhà nho nhỏ với hàng rào được sơn màu trắng và rất nhiều những luống hoa đủ màu sắc phía trước nhà, có cả tiếng hát trầm ấm của anh và tiếng cười giòn tan của trẻ nhỏ. Có lẽ bởi giấc mơ ấy quá đẹp đến nỗi khiến đầu óc em mụ mị, khiến em không thể không hy vọng và chờ mong.

    Nhưng giấc mơ dù đẹp đến đâu thì cũng không bao giờ có thật. Ngày hôm nay, em nhận ra rằng giấc mơ tưởng tượng ấy đã hoàn toàn tan biến, rằng anh đã chẳng còn yêu mình. Hóa ra trên đời này chẳng có bất cứ điều gì được gọi là chắc chắn cả, chỉ có một điều chắc chắn duy nhất, đó là đừng bao giờ đặt trọn niềm tin vào một người.

    Ngày hôm nay anh đã hết yêu em, anh đối xử với em giống như với một người xa lạ, anh nhìn em bằng ánh mắt lạnh lẽo và vô cảm giống như thể em chỉ là một người dưng vô tình gặp trên đường. Đôi khi em cứ nghĩ rặng cuộc đời này đúng là một giấc mộng, một giấc mộng đẹp nhưng buồn.

    Em cười cho điều mà người ta vẫn gọi là “tình yêu”, cười cho những lời thề, lời hứa của ai đó ngày xưa và cười cho bản thân mình của hiện tại. Khi mà thậm chí em còn không có đủ can đảm để đi ngang qua những chốn mà hai đứa đã từng dừng chân thì thậm chí anh còn hẹn hò với cô gái khác ở đó. Khi mà em chưa thể mở lòng để đón nhận tình cảm của một người khác phái thì anh đã gọi cô gái ấy là “vợ yêu”, là “bà xã” – những cái tên mà ngày ấy anh dùng để gọi em.

    Em không biết tại sao mọi chuyện lại trở nên thế này, tại sao anh lại nhẫn tâm xát muối vào vết thương, khiến lòng em xót xa và trái tim em đau đến thế. Khi anh yêu em, đối với anh em là tất cả, nhưng khi đã hết yêu thì tất cả mọi thứ đều thay đổi. Em cứ việc nhớ, cứ việc đau lòng bao nhiêu tùy ý muốn, bởi anh sẽ chẳng bao giờ để tâm nữa, bởi đối với anh lúc này em chỉ là một hạt cát bình thường trên sa mạc rộng lớn mà thôi.

    ____________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]
     
  17. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Thế Giới Đó Đây...

    Ngỡ ngàng vì thôn Mê Cung ở Trung Quốc

    Nếu bạn lỡ bước chân vào thôn này thì có thể mất cả ngày cũng không tìm được đường ra.


    Thôn Mê Cung nằm ở phía Bắc huyện Dương Cốc, tỉnh Sơn Đông (Trung Quốc). Từ rất lâu, du khách qua đây đã truyền tai nhau về câu chuyện ly kỳ xung quanh kiến trúc và bố cục những ngôi nhà trong thôn, bởi chúng có gây thể ảo giác về thời gian và không gian.

    Thôn Mê Cung được chia làm hai phần Trận Mê Hồn Đông và Trận Mê Hồn Tây, được đặt theo trận đồ bát quái, phía Đông là phần Dương, phía Tây là phần Âm. Giữa Đông và Tây có một con đường uốn khúc quanh co.

    [​IMG]

    Theo truyền thuyết dân gian, vào thời chiến quốc, quốc sư nước Tề là Tôn Tẫn và quốc sư nước Ngụy là Bàng Quyên từng bái Quỷ Cốc Tử làm thầy.

    Quỷ Cốc Tử là bạn thân của Tôn Tử, thông thạo pháp thuật, kiến thức sâu rộng. Ông ở ẩn trong một hang núi gọi là “Quỷ Cốc” vì thế ông lấy tên là Quỷ Cốc Tử.

    Sau đó nước Tề và nước Ngụy giao tranh. Tôn Tẫn đã bày mưu dựng nên mê hồn trận hòng chống lại quân Ngụy.

    Sau khi quân Ngụy bị bao vây, Tôn Tẫn cố ý mở đường hai phía Tây và Nam cho Bàng Quyên, nào ngờ Bàng Quyên lại rơi vào mê hồn trận không thể nào thoát ra. Cuối cùng Bàng Quyên tự sát, Tôn Tẫn từ đó vang danh bốn bể. Mê hồn trận đó chính là Thôn Mê Cung ngày nay.

    Ai bước chân vào thôn, sẽ bị mất phương hướng hoàn toàn. Đứng bên mặt Đông tưởng bên mặt Tây, đứng bên Tây tưởng mình đang ở bên Đông. Nếu đi men theo các đường chính trong thôn phương hướng sẽ thay đổi chóng mặt, không cẩn thận lại quay về chỗ cũ.

    Người dân trong thôn từng có câu: "Bước vào thôn mê cung, trang nguyên cũng khó thoát".

    [​IMG]

    [​IMG]

    Trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật, Quân Giải Phóng Nhân Dân Trung Quốc đã chọn Thôn Mê Cung làm căn cứ, không chỉ quân Nhật mà cả những tên Hán gian vốn thông thạo địa hình cũng không dám đến gần. Vì thế, suốt thời kỳ chiến tranh Thôn Mê Cung gần như không bị quân giặc quấy nhiễu.

    Không chỉ gây ảo giác về phương hướng, Thôn Mê Cung còn gây ảo giác về thời gian. Nếu như bạn thấy mặt trời đã lên đến đỉnh đầu đừng vội dự đoán là 12 trưa, thực ra mới chỉ có 10 giờ sáng. Càng đi sâu vào trong thôn, ảo giác này càng biến đổi.

    Một người dân trong thôn kể lại, mấy năm trước có anh chàng đến bán đậu phụ, đi dọc mấy con phố nhìn thấy một tấm biển ghi số 8 Thôn Mê Cung. Trên đường có 12 chú bê con và 12 ngôi nhà giống y hệt nhau đang sửa chữa. Nhưng mất cả một ngày trời từ sáng đến tối anh bán đậu phụ vẫn không thể đi ra khỏi thôn.

    Thực ra anh ta chỉ quẩn quanh ngôi nhà số 8 đó suốt một ngày trời và chỉ có một chú bê trên đường và một ngôi nhà đang sửa mà thôi.

    __________________________________________(Khampha.vn)
     
    Chỉnh sửa cuối: 10/5/14
  18. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Ngẫm...

    [​IMG]


    [​IMG]
     
  19. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Ngẫm...

    [​IMG]


    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 10/5/14
  20. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Ngẫm...

    [​IMG]


    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 10/5/14