Góc Nhỏ ✿◕ ‿ ◕✿ Khu Vườn Hoa Xương Rồng...✿◕ ‿ ◕✿

Thảo luận trong 'Cà Phê - Trà Đá' bắt đầu bởi Hoa Xương Rồng, 4/12/12.

  1. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Thư Viện ẢNH...

    Vẻ đẹp của người phụ nữ lao động trên khắp mọi miền đất nước

    Con người lao động vốn đã rất đẹp, người phụ nữ lao động lại càng đẹp hơn, trong hình ảnh ấy có cái trăn trở, suy tư của một người làm vợ, làm mẹ có trách nhiệm với gia đình. Như một sự bất thành văn, từ xưa đến nay, câu chuyện về người phụ nữ tảo tần, vất vả sớm hôm nuôi chồng, chăm con luôn gắn liền với hình ảnh bán mặt cho đất, bán lưng cho giời hay lặn lội thân cò nơi quãng vắng, quanh năm bôn ba buôn bán, dậy sớm thức khuya.

    "Quanh năm buôn bán ở mom sông
    Nuôi đủ năm con với một chồng.
    Nuôi đủ năm con với một chồng
    Lặn lội thân cò khi quãng vắng
    Eo xèo mặt nước buổi đò đông"


    Những câu thơ của Trần Tế Xương từ lâu đã đi vào lòng người Việt Nam như một biểu tượng của hình ảnh người mẹ, người vợ Việt Nam. Phụ nữ đã sinh ra là đẹp, dù bằng cách này hay cách khác cũng vẫn cứ đẹp, nhưng người phụ nữ biết chăm lo cho gia đình, nhanh nhẹn, sắc sảo thì vẫn luôn là hình mẫu lý tưởng của phụ nữ đẹp tận tâm ở bất kì nơi đâu trên thế giới.​


    [​IMG]

    Một người nông dân ở làng quê Việt Nam

    [​IMG]

    Cô hàng bán cá phố cổ Hội An

    [​IMG]

    Nụ cười hiền hậu của cô bán hàng thịt trong khu chợ đông đúc

    [​IMG]

    Cô đầu bếp đang chờ chín chảo bánh xèo trong một khu chợ Thành phố Hồ Chí Minh

    [​IMG]

    Vẻ đẹp của cô gái hái hoa buối sáng sớm

    [​IMG]

    Bà cụ bán bỏng trên vùng cao nở nụ cười như mùa thu tỏa nắng

    [​IMG]

    Các cô hàng rong ngồi nghỉ chân, trò chuyện bên vỉa hè sau một buổi sáng mải miết trên phố xá

    [​IMG]

    Với đôi quang gánh gọn gàng, cô hàng bánh xèo có thể đi khắp ngõ ngách của thành phố
    để chào mời món đặc sản chính tay mình chế biến

    [​IMG]

    Khắp phố Hà Nội, có rất nhiều gánh hàng rong như thế này

    [​IMG]

    Cô gái bán tôm còn ngồi khuya trong khu chợ vắng vẻ

    [​IMG]

    Bà cụ với đôi mắt đã lòa ngồi bên sạp hàng của mình

    [​IMG]

    Nụ cười "được mùa" của người phụ nữ nông thôn ​


    ________________________________________M.Y (Depplus.vn/MASK)
     
    Bạch Vân thích bài này.
  2. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Vẻ đẹp của người phụ nữ lao động trên khắp mọi miền đất nước (TT)

    [​IMG]

    Người phụ nữ nông dân và con trâu đi bừa từ lâu đã là hình ảnh rất đẹp của nông thôn Việt Nam

    [​IMG]

    Người phụ nữ vừa đi kiếm củi trên núi về

    [​IMG]

    Bà cụ dân tộc đang tính toán tiền nong sau một ngày bán hàng suôn sẻ

    [​IMG]

    Người phụ nữ tranh thủ dệt vải trong lúc ngồi trông hàng ở chợ

    [​IMG]

    Cận cảnh người phụ nữ dân tộc bên khung cửi đang chăm chú dệt tấm vải xanh tuyệt đẹp

    [​IMG]

    Dù vất vả, mệt nhọc, nhưng cô hàng rong này vẫn nở nụ cười rất rạng rỡ

    [​IMG]

    Món bánh cuốn nổi tiếng của xứ Bắc luôn cần những bàn tay khéo léo của các mẹ, các bà

    [​IMG]

    Phụ nữ Việt Nam không ngại khó, ngại khổ, không nề hà việc nặng nhọc

    [​IMG]

    Phụ hồ, việc vốn tưởng là của đàn ông, nhưng người phụ nữ trông có vẻ gầy gò, đen sạm này lại làm rất thành thạo

    [​IMG]

    Công việc của người nghệ nhân trong một xưởng chế tác

    [​IMG]

    Các cô bán hàng trong gian hàng quần áo của một khu chợ đang vui vẻ cùng nhau ăn qua loa bữa cơm trưa

    [​IMG]

    Bữa ăn lót dạ của cô chủ hàng bên gian hàng ăn đêm

    [​IMG]

    Người phụ nữ đang dọn dẹp sau quầy hàng của một quán ăn

    ________________________________________M.Y (Depplus.vn/MASK)
     
    Bạch Vân thích bài này.
  3. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    [​IMG]

    GẶP LẠI


    Tốt nghiệp đại học xong, Di không đi làm. Anh đột ngột rời Sài Gòn quay về tiếp quản tiệm bánh của gia đình.

    Ngày Di về cũng là ngày chúng tôi chia tay. Trước hôm đó, tôi chưa bao giờ biết đến dự định này của Di. Mọi thứ xảy ra quá bất ngờ.

    Tôi biết gia đình Di có một tiệm bánh nhỏ ở Đà Lạt, nhưng đối với Di, đó là công việc để gia đình anh sinh sống chứ không phải là ước mơ, dự định hay cái gì đó đại loại như thế mà anh hằng ấp ủ. Nên tôi không hình dung nổi cụ thể Di sẽ làm gì khi trở về. Xắn tay vào làm bánh? Đi ra đi vào kiểm tra quầy tính tiền? Hay phát triển nó thành một thương hiệu lớn vươn khỏi tầm địa phương?

    Chúng tôi yêu nhau thời đại học. Anh hơn tôi hai tuổi, học khoa Anh, tôi học khoa Pháp. Hai đứa quen nhau ở lớp tiếng Tây Ban Nha buổi tối của thầy Antonio. Di thông minh, nhanh nhẹn và viết lách tốt. Thời sinh viên anh làm đủ mọi công việc từ dịch thuật cho đến chạy event (tổ chức sự kiện), viết báo. Dường như lúc nào Di cũng tất bật. Anh kéo tôi vào sự bận rộn của anh, khiến cho ngày tháng sinh viên êm ắng của tôi như được phủ lên một làn sinh khí mới. Trước đó, lúc rảnh rỗi tôi chỉ biết lên thư viện đọc sách, sống nhờ tiền hằng tháng của ba mẹ gửi vào và không hề có thôi thúc nội tại nào về việc phải tự thân vận động, tìm kiếm cho mình những cơ hội. Tôi nghĩ thời sinh viên thì phải làm sinh viên, cùng lắm là sinh viên ba tốt, chứ không thể làm một cái gì khác hơn được.

    Vậy mà bên Di, tôi dần trở thành một con người khác. Tôi từ bỏ ý nghĩ trở về tỉnh nhỏ của mình đi dạy tiếng Pháp, hăm hở lao đầu vào những thử thách mới. Ban đầu Di giới thiệu cho tôi dịch sách. Rồi anh kéo tôi theo làm những chiến dịch PR, những hãng lớn nhỏ. Sau nữa tôi xin vào thực tập trong vài agency quảng cáo, khéo léo tạo lập các mối quan hệ. Những việc ấy chuẩn bị cho một tương lai - theo tôi và Di là - tốt đẹp sau khi ra trường.

    Khi tôi dường như bắt kịp Di thì anh đột ngột dừng lại, để tôi một mình.

    Tôi suy sụp trong khoảng hơn một tháng, nhưng sau đó tôi tự nhủ mình phải đứng dậy, tiếp tục mọi thứ. Tôi vào làm việc ở một công ty quảng cáo toàn cầu. Hai năm sau tôi xin học bổng sang Pháp học thạc sĩ về truyền thông, rồi quay về quản lý nội dung cho một công ty mạng vừa mở văn phòng tại Việt Nam. Trong thời gian này tôi quen N. trong một chuyến du lịch. Anh là một chuyên viên phân tích tài chính, hiền lành nhưng dí dỏm. Chúng tôi sẽ đính hôn vào cuối năm nay. Mọi chuyện sau vài năm bỗng trở nên ổn thỏa hơn bao giờ hết, dù đôi khi tôi nhìn lại con đường mình đi, vẫn thấy thấp thoáng bóng Di đâu đó.

    Mùa xuân, N. rủ tôi lên Đà Lạt ngắm mai anh đào nở. Chúng tôi đi chuyến xe đêm, đến nơi trời vừa hửng sáng. Hai đứa ngồi uống cà phê nóng bên bờ hồ, ngắm mặt trời lên. N. quàng tay ôm vai tôi và tôi cảm thấy mình dường như hạnh phúc. Lâu lắm rồi tôi không lên Đà Lạt, sợ sẽ gặp Di đâu đó. Thành phố quá nhỏ bé, mà cuộc đời thì đầy những tình cờ.

    Chúng tôi thuê tầng áp mái trong một biệt thự cũ ngay sát thung lũng mai anh đào. Trong căn phòng, mùi gỗ thông thơm sực nức. Chiều hôm đó trời đổ một cơn mưa lớn. N. dựa vào tường đọc sách. Tôi cũng giở sách ra nhưng chỉ lật được vài trang thì thấy không có tâm trạng, bèn nằm nghe nhạc. Tôi chọn folder (thư mục) nhạc có tên là "On the go" trong Ipod của N. Một loạt những bài Sarah Mclaughlin hát. Nhạc phát ra từ tai nghe không thể nào lấp hết những âm thanh vây bủa chung quanh, nên tôi tưởng chừng mình đang chìm trong những bản hợp xướng kỳ dị.

    Giọng hát nhẹ như khói của Sarah Mclaughlin trôi vào trong tiếng mưa. Tôi nhìn N. chăm chú. Sống mũi thẳng, môi hơi mỏng, ria mép lờ mờ, kính cận lấp loáng, thi thoảng lật nhẹ một trang sách. Anh đang đọc một cuốn du ký. N. lúc nào cũng vậy, dịu êm như mặt hồ. Bên anh, tôi không cần phải biến thành ai khác. Đó có lẽ là lý do tôi chọn anh là người đàn ông của mình, dù không hẳn đã yêu anh nhất trong số những người tôi quen sau này. Hồi hai mươi tuổi tôi nghĩ mình thà chết chứ không thể lấy một người mình không yêu say đắm, nhưng bây giờ tôi biết hôn nhân chỉ đơn giản nghĩa là hai người có thể chia sẻ với nhau cuộc sống này.

    Rồi tôi miên man nghĩ đến Di. Không biết bây giờ Di có còn ở Đà Lạt? Tôi lơ mơ nhớ lại quãng đời sinh viên, giờ học vui nhộn ở lớp thầy Antonio, cách Di phát âm từ "ensueno"... Mọi thứ vừa rõ nét như mới hôm qua, lại vừa xa cách như nghìn trùng. Lời bài hát ngấm vào tôi một nỗi buồn bất chợt mà rợn ngợp "...from the wreckage of your silent reverie" - "từ những mảnh vỡ của ước mơ lặng lẽ". Tôi không nhớ mình đã có ước mơ gì và nó đã tan vỡ lúc nào, nhưng tôi biết những mảnh vỡ đã luôn còn đó.

    N. chạm vào tay tôi, lay lay. Anh hỏi gì đó. Tôi thấy môi anh mấp máy. Tôi tháo tai nghe ra.

    - Anh nói gì?

    - Sao tự nhiên em thần người ra vậy?

    - Không, em nghe nhạc chăm chú quá thôi.

    N. gật đầu. Anh tiếp tục đọc sách. Ngoài trời vẫn mưa. Tôi nhón chân đi đến gần cửa sổ nhìn xuống thung lũng. Sàn gỗ lạnh toát. Mưa như vầy chắc mai anh đào sẽ rụng tơi bời hết cả.

    Đến sáng hôm sau trời mới hửng. N. nắm tay tôi đi dạo qua những con phố ướt át. Tôi nhìn quanh quất những tiệm bánh trên phố chính, ngỡ vừa thấy Di đâu đó nhưng rồi anh lập tức biến mất.

    N. đề nghị vào quán nghỉ chân. Tôi nhìn theo hướng tay N. chỉ. Phía dưới dốc có một tiệm cà phê nhỏ. Hàng hiên rộng trồng dây leo, bàn phủ khăn carô đỏ, ghế sắt uốn sơn trắng, thực đơn viết bằng phấn màu trông rất xinh. Tên quán làm tôi giật mình. "Julio & Juliana". Tôi biết đó là tiệm cà phê của Di.

    Juliana là tên của tôi trong lớp tiếng Tây Ban Nha ngày xưa, do thầy Antonio đặt, nghĩa là "nàng tóc mềm". Julio là tên tiếng Tây Ban Nha của Di tự chọn cho mình. Vì lý do này mà tôi và Di bị thầy và bạn bè trong lớp cáp đôi với nhau hoài, rồi thành thật lúc nào không rõ.

    Khi dòng suy nghĩ còn miên man chưa dứt, tôi thấy mình đã ngồi cạnh N. ở chiếc bàn ngay hàng hiên quán. Người phục vụ bước ra, lịch sự giới thiệu với chúng tôi menu của quán. Tôi bảo muốn thử bánh ngọt.

    - Chị có thể vào trong chọn bánh - người phục vụ gợi ý.

    Tôi tần ngần một chút rồi đứng dậy. N. mỉm cười ra hiệu cho tôi cứ đi đi. Anh gọi một tách cà phê rồi rút quyển sách trong túi áo ra. Có lẽ cuốn sách rất hấp dẫn. Anh tranh thủ mọi lúc để đọc nó.

    Trong quán hơi tối, có vài bóng đèn vàng ấm áp. Tôi thấy người con trai quen thuộc một thời đang đứng lúi húi sau tủ ướp sáng choang. Anh mặc áo polo đen, đeo tạp dề màu đỏ, một tay bê khay bánh đủ loại, tay kia cầm chiếc kẹp gắp. Hình như anh đang cho thêm bánh vào trong tủ ướp. Thấy khách đẩy cửa vào, anh nhỏm lên.

    - Chị cần... - Di bỏ dở câu nói. Anh kịp nhận ra tôi.

    Hai đứa nhìn nhau ngượng ngùng một vài giây. Rồi Di mỉm cười, chậm rãi đặt những thứ đang cầm trên tay xuống bệ tủ ướp rồi lại ngước lên nhìn tôi.

    - Em xinh ra nhiều!

    - Còn anh thì mập lên.

    - Anh suốt ngày phải thử bánh...

    Tôi vẫn giữ thái độ điềm nhiên nhưng lòng đầy ngỡ ngàng. Năm năm không gặp, những câu đầu tiên tôi và Di nói với nhau lại nhạt nhẽo như vậy. Tôi thấy mình thật vô lý. Tôi còn mong chờ gì?

    Anh bước ra khỏi quầy, mang theo hai tách trà. Chúng tôi ngồi xuống chiếc bàn gần đó.

    - Em lên đây với ai?

    - Chồng sắp cưới của em - tôi liếc ra hàng hiên qua ô cửa kính.

    Di nhìn theo. Ngoài kia, N. vẫn chăm chú đọc sách.

    - Còn anh, đã có gia đình chưa?

    - Chưa. Di quay lại nhìn thẳng vào mắt tôi, trả lời đơn giản.

    - Em tưởng anh tiếp quản tiệm bánh của gia đình?

    - Ừ. Vài năm trước. Giờ công việc tạm ổn rồi, anh mở thêm bên này. Cũng mới khai trương ít lâu thôi.

    - Đừng có nói với em mấy năm qua anh học làm thợ bánh đấy nhé! - tôi liếc nhìn tủ bánh ngọt đủ loại, nói đùa.

    - Nhưng mà thật đấy - mặt Di đầy vẻ nghiêm túc.

    - Anh học làm bánh ngọt thật ư?

    - Ừ, em thử xem nhé! - Di nhỏm dậy lấy cho tôi một cái tiramisu. Anh vẫn còn nhớ loại bánh tôi ưa thích. Mở tủ, gắp bánh vào đĩa, đóng tủ, lấy thìa. Mắt tôi đăm đăm thu nhận những động tác của Di. Chúng được thực hiện một cách nhanh nhẹn, chính xác như đã thuần thục từ lâu lắm rồi.

    Tôi xắn được một muỗng bánh, thấy miếng bánh trám nghẹn trong cổ họng. Di háo hức nhìn tôi - Ngon không em?

    - Ngon, nhưng hơi ngọt! - Tôi vớ lấy tách trà, uống một ngụm cho trôi miếng bánh.

    Di lại cười.

    - Ừ, đúng là hơi ngọt. Nếu làm riêng cho em, anh sẽ bớt đường. Anh hứa đấy, nếu có dịp.

    Tôi cảm thấy khó chịu. Anh bây giờ không còn là anh mà tôi từng biết. Tôi cắt ngang lời anh.

    - Em hỏi anh một chuyện được không Di?

    - Ừ, em hỏi đi.

    - Tại sao anh thay đổi nhiều đến vậy?

    - Em thấy anh thay đổi không tốt sao?

    - Em chỉ không hiểu thôi.

    Di im lặng một quãng lâu, vừa đủ để cảm thấy ngột ngạt. Rồi anh đột ngột lên tiếng, chậm rãi rõ ràng.

    - Là như thế này: lúc ấy anh "ra đời" - tạm gọi là vậy nhé - quá sớm. Đến khi ra trường, anh đã mất đi tất cả những háo hức, mơ mộng về cuộc đời. Anh cảm thấy chán ngán, mệt mỏi với mọi thứ.

    - ...

    - Bây giờ anh sống rất tự do. Mỗi ngày anh làm bánh, rồi anh dạo chơi, thỉnh thoảng anh có nhận dịch sách. Anh cảm thấy rất bình yên với cuộc sống hiện tại.

    - Đó là tất cả những gì anh cần ư?

    - Không, còn thiếu em.

    Tôi bỗng thấy căm ghét Di ghê gớm. Anh nói cái câu đưa đẩy đó nhẹ như không. Tôi cảm thấy tình cảm của tôi dành cho Di lâu nay bị anh làm tổn thương.

    - Em đừng giận dữ. Hồi đó anh rời Sài Gòn đột ngột vì anh không muốn kéo theo em vào cuộc trốn chạy dở hơi của anh. Với anh lúc ấy, mọi thứ đã kết thúc, trong khi em dường như mới chỉ bắt đầu... - Di nói tiếp, giọng vẫn đều đều.

    - Giờ anh nói ra cũng còn ích gì nữa đâu.

    - Nói ra để anh và em cùng thấy nhẹ nhàng, vậy thôi.

    Tôi im lặng, không biết nói gì thêm.

    - Em và anh ấy hiểu nhau chứ? - Di nhìn ra cửa sổ.

    - Không hẳn, nhưng có thể thông cảm với nhau nhiều điều.
    - Anh cũng chỉ mong tìm được một người như vậy.

    Tôi đẩy cửa bước ra. N. rời mắt khỏi trang sách nhìn tôi ngạc nhiên.

    - Em chọn bánh lâu dữ vậy?

    - Em gặp lại một người bạn cũ.

    - Em có muốn trò chuyện thêm không? Hay mình vào đó ngồi cùng?

    - Không cần đâu N... Anh ấy cũng đang bận.

    - Ừ -

    Tôi nghe giọng N. mừng vui nhẹ nhõm một cách rất trẻ con.

    N. lại tiếp tục đọc sách, sau khi uống một ngụm cà phê thật lớn. Tôi ngồi xuống, tựa đầu vào vai N. và luồn tay vào bàn tay to ram ráp của anh, ngắm nhìn những dây leo trên mái hiên đang đong đưa trong gió mùa xuân. N. khẽ cười siết nhẹ tay tôi, mắt vẫn không rời trang sách. Tôi biết bờ vai này, tiếng cười này là thực tại của tôi. Giấc mơ tuổi hai mươi, và Di nữa, tất cả thật sự đều đã qua rồi.

    ________________________________________Sưu Tầm

    ][​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 9/12/13
    Bạch Vân thích bài này.
  4. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    Biển khát


    ____________[​IMG]_______________​

    Thế là cuối cùng Hà đã được trở lại Huế. Một sự thật hiển nhiên mà suốt mấy ngày qua cô cứ ngỡ mình ngủ mơ. Hà thầm cảm ơn Tổ chức Cứu trợ trẻ em Thụy Điển Radda Barnen đã tổ chức cuộc hội thảo này. Nếu không, chắc là không biết đến bao giờ cô mới có dịp quay lại Huế.
    Đã nhiều lần Hà nhấm nhứ chuẩn bị đi Huế thì lại có công tác đột xuất, đành phải gác lại. Công việc cuốn hút cô. Nhưng mỗi ngày trở về nhà Hà cảm thấy cô đơn khủng khiếp. Hà đã không thể quên được anh. Và nỗi khát khao được trở lại nơi cô đã có anh và mất anh vĩnh viễn luôn thường trực, bao lần làm Hà day dứt.

    Qua khỏi mấy đường hầm đèo Hải Vân, Hà thấy xao xuyến lạ. Cô chợt nhận ra Huế từ đợt mưa xuân ẩm ướt ngoài trời, từ lời mời chào dịu ngọt đến nao lòng của cô gái bán bánh bột lọc. Tàu đến Truồi thì trời vừa hửng sáng. Sớm mai ở làng quê Huế tinh khiết và trong lành quá. Con tàu vẫn lao nhanh về phía trước. Bất giác, Hà nhận ra con đường đi về phía Lộc An, một thoáng thôi nhưng cũng đủ làm cô bần thần.

    Hồi còn là sinh viên khoa văn năm thứ ba, Hà cùng một nhóm bạn được phân về Lộc An kiến tập trong một tháng để sưu tầm văn học dân gian. Hà không ngờ một làng quê hẻo lánh như Lộc An lại có vốn văn học dân gian phong phú và dồi dào đến thế. Càng đi, bọn Hà càng cảm thấy thú vị khi tự mình khám phá bao điều mới lạ, nguyên sơ và cũng rất nhân bản của vùng đất và con người nơi đây.
    Kết quả của chuyến kiến tập ấy Hà đạt loại xuất sắc. Hàng nghìn đơn vị ca dao, hò vè... mà cô cùng các bạn sưu tầm đã được ban chủ nhiệm khoa đánh giá rất cao. Cũng từ chuyến đi ấy, Hà nghĩ sau này nhất định mình sẽ chọn nghề báo. Chỉ có nghề báo cô mới được thỏa sức khám phá, tìm tòi và trải nghiệm cuộc sống theo cách của mình.

    Thỉnh thoảng, những lúc rảnh rỗi, Hà đi vào thế giới hội họa để tự trấn an sự yếu đuối của mình, và vẽ bằng tất cả khát khao được nói lên những điều thầm kín không thể diễn đạt bằng lời. Nơi đó, cô được sống trọn vẹn với nỗi buồn hiện hữu và những hạnh phúc tình cờ bất chợt, mong được giãi bày, sẻ chia... Hà vốn có năng khiếu vẽ từ nhỏ. Tranh của Hà toàn vẽ về biển cả. Biển là nỗi đau, là hạnh phúc, là tình yêu của anh luôn vẫy gọi Hà. Trước biển Hà luôn cảm thấy mình bất lực. Nhưng cũng chỉ có biển và anh mới cho Hà tình yêu sống và vẽ.

    +++

    Khi Quang ngỏ lời yêu Hà, cô không nhận lời nhưng cũng chẳng từ chối. Hà chỉ kể cho Quang nghe câu chuyện tình yêu của cô và anh. Nghe xong, Quang đã lặng người đi một lúc rồi nói: “Em đã làm cho anh cảm thấy ghen với người con trai ấy rồi đấy. Nhưng anh yêu em. Và anh sẽ chờ. Em sẽ không bắt anh phải chờ lâu đấy chứ?”. Quang là vậy, lặng lẽ yêu, lặng lẽ chăm sóc Hà. Và cô thầm biết ơn anh vì điều đó.

    Khi nghe Hà nói là có chuyến công tác ở Huế, Quang đã chuẩn bị cho Hà từ lọ dầu đến cái khăn quàng cổ, dặn dò cô đủ thứ. Xong, anh giả giọng Huế: “Ngoài nớ bây chừ lạnh lắm. Bé nhớ giữ gìn sức khỏe”. Chỉ đến khi đưa Hà lên tàu, Quang đã nắm tay Hà thật chặt và bảo: “Anh hi vọng sau chuyến đi này em sẽ thanh thản hơn và mau trở về với anh. Anh rất mong điều đó”. Tàu rời ga. Bóng Quang dần khuất Hà mới thấy mình thật ích kỷ. Vô tình, Hà đã bắt anh đợi, mà Hà thì vẫn chưa xác định được lòng mình hướng về đâu.

    Tiếng phanh “két” khiến Hà sực tỉnh. Tàu đã vào ga Huế rồi đấy. Hà lấy hành lý rồi xuống sân ga. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh như tìm ai. Ngày xưa, mỗi lần về quê ăn tết xong trở lại Huế, tàu vào ga cô đã thấy anh đợi ở phía dưới:

    - Này cô bé, đi xe ôm không?
    Hà phì cười. Anh đỡ lấy hành lý từ tay Hà, rồi đưa tay bẹo vào má cô, bảo:
    - Mấy ngày không gặp, trông em lớn và xinh ra phết!
    - Đừng có mà chọc quê em. Em đói bụng lắm rồi đây này.
    Và lần nào cũng vậy, anh chở Hà ghé vào một góc quán bún bò trên đường Lý Thường Kiệt, gọi cho Hà và ngồi ngắm cô ăn.
    - Anh không ăn sao?
    - Chỉ nhìn em anh cũng đã cảm thấy no lắm rồi!
    - Anh chỉ được cái nói xạo!
    Hà nói rồi nhéo cho anh một cái rõ đau vào hông.

    - Đi xích lô không cô?
    Hà giật mình, bối rối:
    - Dạ, bác cho cháu về ký túc xá... à không, về khách sạn Hương Giang ạ.

    +++

    Hai ngày hội thảo đã làm cho đầu óc Hà căng ra. Cô phải tìm hiểu về quyền trẻ em và những vấn đề liên quan đến quyền trẻ em, chức năng của báo chí đối với trẻ em... Sau đó, mỗi người trình bày những vấn đề bức xúc của trẻ em tại địa phương mình công tác. Hà phải chuẩn bị cho bản tham luận nên không còn thời gian đi thăm lại ký túc xá, thầy cô và bạn bè nữa.

    Cho đến buổi chiều cuối cùng, khi hội thảo kết thúc, Hà cảm thấy nhức đầu. Cô quyết định không dự liên hoan chia tay để đi dạo một vòng quanh Huế. Hà thả bộ qua cầu Tràng Tiền, đi về phía Thành nội. Có chút gì êm ả trong lòng. Cô lắng nghe nhịp bước chân mình men theo cổ thành. Những con đường ở Huế đều nhỏ. Hà chợt nghĩ mỗi con đường sinh ra để đưa người ta đến những nơi cần đến. Và mỗi con người, sang hèn thế nào, cũng cần một con đường để tìm về bản ngã của chính mình.

    Ngày trước, chủ nhật nào anh cũng chở Hà vòng vèo khắp Huế. Anh bảo: “Em học văn, nên đi nhiều để trải nghiệm cuộc sống. Cuộc sống chính là tư liệu dồi dào nhất để em có những cảm xúc thật nhất từ trái tim mình mà viết, em ạ”. Anh thường đưa Hà vào khu hàng ăn chỉ họp buổi tối trong Thành nội, ăn thứ bánh canh cay xè của Huế. Mỗi quán ăn hai, ba ngọn đèn dầu. Anh nói rằng mỗi lần đến đây, trên nền sừng sững của tường thành tối sẫm trong trời đêm, những ngọn đèn dầu đỏ quạch, thông phong ám khói gợi nhớ về cái chợ âm dương huyền ảo, nơi người đã khuất, kẻ đang sống tỏ tường mặt nhau.

    Hà cười: “Anh nói nghe mà khiếp”. Anh nheo mắt nhìn Hà: “Chứ không phải à? Ấy là nghĩ ngợi lung tung, chứ vị cay nồng, thơm đến ngọt lừ của tô bánh canh đang bốc khói này là rất thực. Đây không phải là nơi để những kẻ giàu sang tìm lấy cho mình sự thừa mứa. Em thấy đấy, chỉ cần 1.000 đồng thôi là em có ngay một tô bánh canh ngọt ngào rất giản dị, vốn là căn cốt của đời sống nơi đây”. Hà bỗng cảm thấy mình nhỏ bé trước anh rất nhiều. Và cô thấy hạnh phúc vì đã có anh.

    Anh thường kể cho Hà nghe về mẹ. Nhà anh ở ngay bên cạnh con sông La. Mùa hè, nước sông trong và xanh lắm. Anh cùng lũ bạn thi nhau bơi qua bên kia sông rồi bơi về. Anh bơi chẳng biết mệt. Mẹ bảo anh là con rái cá. “Còn bố?” - Hà hỏi anh. “Ý niệm của anh về bố chỉ qua lời kể của mẹ. Anh yêu bố bằng tình yêu của mẹ và ngược lại”. Chiến tranh kết thúc. Những ai có thể trở về thì đã về. Riêng bố thì không. Mẹ khóc và chờ bố đến bạc tóc. Chỉ đến khi nhận được giấy báo tử và những di vật của bố do một người bạn cùng đơn vị mang về, mẹ mới tin là bố sẽ không bao giờ về nữa. Nỗi đau không hóa đá được thì phải sống. Sống cho xứng với người đã khuất. Mẹ anh là vậy.

    Từ đó, tất cả tình yêu của mẹ dồn hết cho anh. Cũng từ đó, anh biết lớn lên mình sẽ theo nghiệp bố. Hết cấp III, anh thi đỗ vào Trường Sĩ quan lục quân 2 với số điểm cao. Học xong, anh được phân về bộ đội biên phòng Thừa Thiên - Huế. Anh day dứt vì đã không gần kề, chăm sóc mẹ khi tuổi đã già. Nhưng mẹ lại bảo: “Con đừng lo, mẹ còn có bà con làng xóm. Mẹ chỉ mong con sống xứng đáng như bố đã sống. Có như vậy, mẹ mới hạnh phúc”. Nghe anh kể, Hà mong được gặp mẹ vô cùng và đã nói điều đó với anh. Anh bảo: “Mẹ sẽ vui lắm, nhất là có được cô con dâu xinh và ngoan hiền như em”.

    Nhưng anh chưa kịp đưa Hà về thăm mẹ thì cơn đại hồng thủy đã nhấn chìm Huế trong biển nước. Lũ về quá bất ngờ. Buổi sáng hôm ấy, Hà cùng cả phòng ngủ dậy thì đã thấy mưa như trút nước ầng ậc từ trên trời xuống. Khoảng sân ký túc xá ngập nước. Cũng chưa ai nghĩ đến lũ vì Huế mưa như thế là thường. Thế mà rồi lũ về thật. Phòng Hà lục tục chuyển đồ lên giường. Đứa nào cũng la đói bụng nhưng không ai bán đồ ăn sáng.

    Ký túc xá nhốn nháo, tán loạn cả lên. Nước mỗi lúc dâng càng cao. Cái Dung chợt nảy ra ý kiến là đục trần nhà rồi nhét tất cả sách vở, áo quần lên trên đó. Khi mọi việc xong xuôi thì nước đã ngập ngang cổ. Hà chới với sợ hãi. Ôi, giá như có anh ở đây. Anh lúc nào cũng tạo cho Hà cảm giác an tâm, chở che. Nhưng mà lúc này có lẽ đơn vị anh cũng đang đi cứu lũ. Khi cánh cửa phòng được cái Dung đóng lại thì Hà được một bàn tay ai đó dắt đi. Tiếng gọi nhau í ới... Cả bọn leo qua cổng mới vào được trường.

    Ngày hôm sau nước xuống dần. Vừa đói lại vừa rét nên cả phòng rủ nhau về lại ký túc xá. Rồi lần lượt các phòng khác theo nhau về. May mà nước chưa ngập đến giường tầng hai. Hà bỗng lo cho anh nhưng cũng tủi hờn không kém. Anh đã chẳng thèm đoái hoài xem Hà sống chết ra sao cả. Đã có mấy đơn vị bộ đội vào cứu trợ mì tôm và cơm nắm cho sinh viên ký túc xá, nhưng không phải đơn vị của anh.

    Mấy ngày sau nước rút, phòng Hà tập trung làm vệ sinh. Vẫn không thấy anh qua. Hà đã tự trấn an mình rằng anh bơi rất giỏi. Mẹ gọi anh là con rái cá kia mà. Đến chiều, anh Tùng ở cùng đơn vị anh qua Hà đã thấy run run. Linh cảm có chuyện gì đó không bình thường. Bầu trời bỗng sa sầm lại. Thác lũ ầm ào hung dữ. Những cánh tay chới với níu kéo sự sống. Hà khuỵu xuống bất tỉnh.

    Sau này Hà nghe các bạn anh kể lại. Ngày lũ đầu tiên, đơn vị anh được phân công xuống cửa biển Thuận An cứu lũ. Một dải đất Thuận An đã bị cuốn phăng ra biển. Trong cơn cuồng điên của thác lũ, anh đã sải dài cánh tay giành lấy sự sống cho hàng chục con người. Khi đứa bé cuối cùng được đưa đến nơi an toàn thì chính anh lại bị dòng lũ cuốn đi, nhấn chìm vào biển cả.

    Một năm sau, Hà tốt nghiệp và ra trường.

    Trước khi rời Huế vào Nam tìm việc, Hà đã một mình đạp xe xuống cửa biển Thuận An ở đó một ngày. Hôm ấy, biển động dữ dội. Những cánh chim chao chát giữa bầu trời. Trong nỗi cô đơn tuyệt vọng, Hà đã nghe tiếng anh thầm thì vẫy gọi. Đến khi tỉnh dậy, Hà thấy mình nằm trong chiếc thuyền của một ngư ông. Cho đến tận bây giờ Hà vẫn nhớ như in lời ông lão: “Ông không biết vì lý do gì khiến cháu hành động như thế. Nhưng cuộc sống quí lắm cháu ạ. Nếu ông không nhầm thì cháu là một sinh viên. Cha mẹ cháu đã phải vất vả lắm mới cho cháu như ngày hôm nay. Vậy cháu đã làm được gì cho cha mẹ, cho bản thân mình chưa nào? À, nếu chưa thì phải sống cháu ạ...”.

    +++

    Huế về khuya trời lành lạnh. Hà đã đứng ở khu hàng ăn bên Thành nội tự bao giờ mà cô không biết. Bất chợt, Hà nhớ có lần anh bảo rằng: ở đây, gợi nhớ về cái chợ âm dương huyền ảo, nơi người đã khuất, kẻ đang sống tỏ tường mặt nhau.

    Nếu có điều đó thật, liệu đêm nay anh có về không? Bất giác, Hà thì thầm gọi: Thành ơi!

    ________________________________________PHƯƠNG THẢO

    ][​IMG]
    ]
     
    Bạch Vân thích bài này.
  5. VÕ TẮC THIÊN_@

    VÕ TẮC THIÊN_@ Thần Tài Perennial member

    Thâm Cung Bí Sử...

    Tai ương đeo bám những người nhà Kennedy

    Nhiều thành viên thuộc 4 thế hệ gia đình Kennedy chết trẻ, trong đó hai người bị ám sát, nhiều người chết vì tai nạn máy bay và không ít người kết thúc cuộc sống một cách bi thảm vì bệnh tật.​


    [​IMG]

    Kennedy là một trong những dòng tộc danh giá nhất trên chính trường Mỹ. Gia tộc này bắt nguồn từ cuộc hôn nhân giữa Joseph P. và Rose Fitzgerald Kennedy. Người ta thường so sánh gia tộc Kennedy với các gia tộc danh giá khác như nhà Adams, nhà Bush hay nhà Taft.
    Trong ảnh là ba anh em trong thế hệ thứ ba của gia tộc gồm John, Robert và Edward Kennedy. Hai trong số ba anh em này bị ám sát, trong đó tổng thống bị ám sát John F. Kennedy là người nổi tiếng nhất của những người mang họ Kennedy.

    [​IMG]

    Joseph P. Kennedy Jr., con trai cả của Joseph và Rose Kennedy, thuộc thế hệ thứ hai của dòng tộc. Ông thiệt mạng năm 29 tuổi vì một tai nạn máy bay trong Thế chiến II.

    [​IMG]

    Kathleen Kennedy, em gái của cố tổng thống Kennedy, cũng thuộc thế hệ thứ ba. Bà qua đời ở tuổi 28 vì tai nạn máy bay năm 1948. Kathleen kết hôn với William John Robert Cavendish, hầu tước xứ Hartington, và ông này cũng thiệt mạng trong Thế chiến II.

    [​IMG]

    Tổng thống John F. Kennedy (JFK) cùng vợ Jacqueline ngay trước khi bị bắn hôm 22/11/1963. Ông qua đời ở tuổi 46.

    [​IMG]

    Năm 1964, Edward (Ted) Kennedy, em trai JFK, bị thương nặng khi máy bay riêng của ông gặp nạn ở Southampton, bang Massachusetts.

    [​IMG]

    Năm 1969, Ted Kennedy khi đó là thượng nghị sĩ, lại gặp tai nạn xe hơi khi lái xe ở Massachusetts. Người trợ lý Mary Jo Kopechne thiệt mạng trong tai nạn. Kennedy phải đeo giá đỡ phần cổ khi tới dự đám tang của cô Kopechne. Những tranh cãi về vụ tai nạn đã cắt đứt tham vọng trở thành tổng thống của ông.

    [​IMG]

    Thượng nghị sĩ Robert F. Kennedy (RFK), em trai cố tổng thống JFK, ứng viên đảng Dân chủ tranh cử tổng thống, bị ám sát trong bữa tiệc vận động tranh cử tổng thống tháng 6/1968.
    Sau khi giành thắng lợi trong vòng bầu cử sơ bộ ở bang California và Nam Dakota để trở thành ứng viên đại diện đảng Dân chủ tranh cử tổng thống, RFK đi vào khu nhà bếp ở khách sạn Ambassador, ở thành phố Los Angeles thuộc bang California, và bị bắn ở đó. Ông qua đời tại bệnh viện 26 tiếng sau. Sirhan Sirhan, một người nhập cư gốc Jordan bị buộc tội ám sát Kennedy và nhận án chung thân. Mộ của RFK được đặt trong Nghĩa trang Quốc gia Arlington, gần mộ của người anh trai JFK. Cái chết của hai anh em Kennedy làm dấy lên những nghi vấn và các thuyết âm mưu. RFK hiện vẫn là một trong hai thượng nghị sĩ đương nhiệm Mỹ hiếm hoi bị ám sát.

    __________________________________Vũ Hà (Theo CNN)
     
    Bạch Vân thích bài này.
  6. VÕ TẮC THIÊN_@

    VÕ TẮC THIÊN_@ Thần Tài Perennial member

    Thâm Cung Bí Sử...

    Tai ương đeo bám những người nhà Kennedy (TT)

    [​IMG]

    Joe Kennedy, con trai cả của Robert F. Kennedy, thuộc thế hệ thứ 4 của dòng tộc, bị thương trong tai nạn xe hơi năm 1973. Một nữ hành khách có mặt trên xe bị tàn phế suốt đời. Sau này, ông trở thành nghị sĩ bang Massachusetts và từng nghĩ đến việc tranh cử chức thị trưởng nhưng sau lại từ bỏ.

    [​IMG]

    David Kennedy, một con trai khác của Robert F. Kennedy, qua đời năm 1984 vì sử dụng ma túy quá liều trong khách sạn, sau khi bị đuổi đi khỏi khu nghỉ dưỡng của gia đình ở Palm Beach, bang Florida.

    [​IMG]

    Michael Kennedy, (trái) một trong 11 người con của RFK, thiệt mạng trong tai nạn trượt tuyết ở Aspen, bang Colorado, năm 1997. Khi còn sống, ông bị các đối thủ cáo buộc có quan hệ ngoài luồng với người trông trẻ.

    [​IMG]

    Một người dân khóc và cầm ảnh của John F. Kennedy Jr. tại đám tang của ông năm 1999. Con trai của cố tổng thống JFK và bà Jacqueline qua đời trong tai nạn máy bay ngoài khơi bờ biển Martha’s Vineyard ở Massachusetts. Vợ và chị vợ của ông cũng thiệt mạng trong tai nạn.

    [​IMG]

    Các thành viên gia đình Kennedy trong lễ tang của ông Ted Kennedy tháng 8/2009. Hai năm sau, con gái ông, Karra Kennedy (thứ hai từ phải sang) cũng qua đời vì đau tim bởi làm việc quá sức.

    [​IMG]

    Mary Kennedy (phải), người vợ mà Robert F. Kennedy Jr. (trái) đệ đơn ly dị năm 2010, qua đời tháng 5/2012 ở tuổi 52. Cuộc khám nghiệm cho thấy bà bị ngạt thở vì treo cổ. Cái chết bất thường của bà càng làm dài thêm danh sách những thành viên xấu số của dòng họ Kennedy và làm tăng những sự thêu dệt về "lời nguyền" đối với gia tộc nổi tiếng này của nước Mỹ.

    ________________________________________Vũ Hà (Theo CNN)
     
    Bạch Vân thích bài này.
  7. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    Quê Hương tuổi thơ tôi

    [​IMG]
     
  8. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    Quê Hương tuổi thơ tôi

    [​IMG]
     
  9. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    Quê Hương tuổi thơ tôi

    [​IMG]
     
  10. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    Quê Hương tuổi thơ tôi

    [​IMG]
     
  11. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    Quê Hương tuổi thơ tôi

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 10/12/13
  12. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    Quê Hương tuổi thơ tôi

    [​IMG]
     
  13. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    Quê Hương tuổi thơ tôi

    [​IMG]
     
  14. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    Quê Hương tuổi thơ tôi

    [​IMG]
     
  15. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    Quê Hương tuổi thơ tôi

    [​IMG]
     
  16. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    Quê Hương tuổi thơ tôi

    [​IMG]
     
  17. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    Quê Hương tuổi thơ tôi

    [​IMG]
     
  18. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    Quê Hương tuổi thơ tôi

    [​IMG]
     
  19. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    Quê Hương tuổi thơ tôi

    [​IMG]
     
    Bạch Vân thích bài này.
  20. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    Quê Hương tuổi thơ tôi

    [​IMG]
     
    Bạch Vân thích bài này.