Góc Nhỏ ✿◕ ‿ ◕✿ Khu Vườn Hoa Xương Rồng...✿◕ ‿ ◕✿

Thảo luận trong 'Cà Phê - Trà Đá' bắt đầu bởi Hoa Xương Rồng, 4/12/12.

  1. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Mười hai tháng – Mười hai loài hoa

    Một tháng trong một năm được đại diện bởi một loài hoa. Mỗi một loài có những đặc điểm khác nhau, tương ứng với tính cách của chúng ta khi sinh ở tháng đó.


    Bồ Công Anh – Tháng Tám

    [​IMG]

    Hoa bồ công anh, một loài hoa dại sau khi hé nở một thời gian, thì từng cánh hoa sẽ chấp bay theo gió, hoa bay đi thật xa để tiếp tục gieo rắc sinh sôi nẩy nở.

    Bản tính của bạn cũng vậy, thích đi xa để khám phá thiên nhiên trong bầu trời rộng mở, tính mạnh mẽ, kiên cường, đầy nhiệt huyết của bạn đã sẵn sàng đi mãi không ngừng, để tiến tới mục tiêu… và dồn hết mọi nỗ lực để đạt cho được những tiêu đề do bạn đặt ra.

    Là loại người rất giàu tham vọng, có tính can đảm và bướng bỉnh, đôi khi cố chấp. Bạn luôn muốn vươn tới sự thành công lớn, và chung quanh bạn không phải ai cũng có được khả năng như bạn đâu.

    Về mầu sắc, bạn phù hợp nhất là màu da cam, đỏ và xanh lá cây lợt.


     
    Bạch Vân and kunkun like this.
  2. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Mười hai tháng – Mười hai loài hoa

    Một tháng trong một năm được đại diện bởi một loài hoa. Mỗi một loài có những đặc điểm khác nhau, tương ứng với tính cách của chúng ta khi sinh ở tháng đó.


    Hoa Bìm Bịp – Tháng Chín (Morning Glory)

    [​IMG]

    Hoa bìm bịp mầu tím, loài hoa nầy khi nở rộ thì trông giống như một chiến kèn xinh xắn be bé.

    Bạn là người luôn biết đến câu nhường nhịn trong đời sống. Sự khiêm tốn và tinh thần hy sinh của bạn được mọi người ưu ái tôn trọng. Bạn lại là người có sức kiên nhẫn, sự chịu đựng cao… Ít khi nào thấy bạn than phiền trong bất cứ vấn đề gì, nên bạn bè thường khâm phục nhìn bạn với gương mặt chín chắn hơn số tuổi.
    Là người biết thông cảm với mọi người, biết hỏi han và lo lắng cho người, nên bạn rất có nhiều bạn thân. Nếu giao cho bạn làm những công việc liên quan đến cứu trợ, đòi hỏi nhân quyền… hoặc chăm sóc lo lắng cho người thiếu may mắn, thì hẳn nhiên bạn sẽ làm được việc rất tốt.
    Màu đem lại may mắn cho bạn là màu nâu, xanh nước biển đậm.


     
    Bạch Vân and kunkun like this.
  3. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Bạn có bít?

    Mười hai tháng – Mười hai loài hoa

    Một tháng trong một năm được đại diện bởi một loài hoa. Mỗi một loài có những đặc điểm khác nhau, tương ứng với tính cách của chúng ta khi sinh ở tháng đó.


    Hoa Cúc – Tháng Mười (Daisy)

    [​IMG]

    Như một loài cúc trắng thường nở rộ vào mùa thu, loài hoa nhìn có vẻ bình thường, tuy hơi mỏng manh nhưng sâu sắc và tinh tế.

    Tính nết của bạn sinh trong tháng nầy thường dịu dàng pha lẫn uyển chuyển. Bạn là người nồng nhiệt và chân tình tha thiết trong tình yêu, sống hết mình cho tình yêu… luôn là kẻ biết để ý, an ủi và lo lắng cho người bạn tình… nên có rất nhiều ánh mắt kẻ khác phái trao gởi. Bạn bè thân tín quanh bạn cũng không thiếu.
    Sắc màu mang lại sự thông suốt may mắn của bạn là màu trắng và vàng.


     
    Bạch Vân and kunkun like this.
  4. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Bạn có bít?

    Mười hai tháng – Mười hai loài hoa

    Một tháng trong một năm được đại diện bởi một loài hoa. Mỗi một loài có những đặc điểm khác nhau, tương ứng với tính cách của chúng ta khi sinh ở tháng đó.


    Cúc Vàng – Tháng Mười Một

    [​IMG]

    Cũng gần giống như hoa cúc trắng, cúc vàng nở vào mùa Thu và Xuân. Một rừng hoa cúc mọc dài thẳng tắp bên vệ đường, cũng làm lòng người thi nhân xao động.

    Điều này nói lên rằng: tâm tính bạn nhân hậu, dễ gần gũi thân thiết và biết lắng nghe những bí mật bạn bè gởi gấm tâm tình.

    Bạn là người cũng hay có tính nhạy cảm, nhưng biết cách tự kềm chế và che dấu. Bạn thường hay khuyến khích, cổ động những người chung quanh khi họ gặp điều không hay, nên ai cũng cảm thấy dễ chịu và thoải mái khi được ở bên cạnh bạn.

    Màu tốt nhất đem lại sự may mắn cho bạn là xanh dương đậm, đỏ và vàng.


     
    Bạch Vân and kunkun like this.
  5. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Mười hai tháng – Mười hai loài hoa

    Một tháng trong một năm được đại diện bởi một loài hoa. Mỗi một loài có những đặc điểm khác nhau, tương ứng với tính cách của chúng ta khi sinh ở tháng đó.


    Thủy Tiên Trắng – Tháng Mười Hai

    [​IMG]

    Hoa thủy tiên trắng ví như những cánh tiên, rất nhẹ nhàng, thanh thoát… và thường hay mọc thành từng cụm. Ra hoa vào ngày đầu năm. Thủy tiên được chưng bày trong một cái tô hay chậu đẹp, tôn thêm nét thanh cao của mình, có mùi hương dịu dàng.

    Nếu bạn sinh trong tháng nầy, bạn sẽ là người có tính thân thiện, cởi mở với mọi người, dù rằng đôi khi bạn cũng kiểu cách lắm… nhưng từ trong trái tim của bạn mà ra, thì bạn là người có lòng.

    Bạn cũng luôn luôn gặp được may mắn do sự cương quyết suy đoán và niềm lạc quan của mình. Chẳng những thế, bạn còn là người ứng biến giỏi, có tài đối đáp mau lẹ và pha lẫn chút hài hước, khiến đem đến cho người nụ cười thông cảm.

    Màu mang cho bạn may mắn và thành công là những mầu tím, xanh lá cây và lục lam.


     
    Bạch Vân and kunkun like this.
  6. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    [​IMG]

    Biển khát


    ____________[​IMG]_______________​

    Thế là cuối cùng Hà đã được trở lại Huế. Một sự thật hiển nhiên mà suốt mấy ngày qua cô cứ ngỡ mình ngủ mơ. Hà thầm cảm ơn Tổ chức Cứu trợ trẻ em Thụy Điển Radda Barnen đã tổ chức cuộc hội thảo này. Nếu không, chắc là không biết đến bao giờ cô mới có dịp quay lại Huế.
    Đã nhiều lần Hà nhấm nhứ chuẩn bị đi Huế thì lại có công tác đột xuất, đành phải gác lại. Công việc cuốn hút cô. Nhưng mỗi ngày trở về nhà Hà cảm thấy cô đơn khủng khiếp. Hà đã không thể quên được anh. Và nỗi khát khao được trở lại nơi cô đã có anh và mất anh vĩnh viễn luôn thường trực, bao lần làm Hà day dứt.

    Qua khỏi mấy đường hầm đèo Hải Vân, Hà thấy xao xuyến lạ. Cô chợt nhận ra Huế từ đợt mưa xuân ẩm ướt ngoài trời, từ lời mời chào dịu ngọt đến nao lòng của cô gái bán bánh bột lọc. Tàu đến Truồi thì trời vừa hửng sáng. Sớm mai ở làng quê Huế tinh khiết và trong lành quá. Con tàu vẫn lao nhanh về phía trước. Bất giác, Hà nhận ra con đường đi về phía Lộc An, một thoáng thôi nhưng cũng đủ làm cô bần thần.

    Hồi còn là sinh viên khoa văn năm thứ ba, Hà cùng một nhóm bạn được phân về Lộc An kiến tập trong một tháng để sưu tầm văn học dân gian. Hà không ngờ một làng quê hẻo lánh như Lộc An lại có vốn văn học dân gian phong phú và dồi dào đến thế. Càng đi, bọn Hà càng cảm thấy thú vị khi tự mình khám phá bao điều mới lạ, nguyên sơ và cũng rất nhân bản của vùng đất và con người nơi đây.
    Kết quả của chuyến kiến tập ấy Hà đạt loại xuất sắc. Hàng nghìn đơn vị ca dao, hò vè... mà cô cùng các bạn sưu tầm đã được ban chủ nhiệm khoa đánh giá rất cao. Cũng từ chuyến đi ấy, Hà nghĩ sau này nhất định mình sẽ chọn nghề báo. Chỉ có nghề báo cô mới được thỏa sức khám phá, tìm tòi và trải nghiệm cuộc sống theo cách của mình.

    Thỉnh thoảng, những lúc rảnh rỗi, Hà đi vào thế giới hội họa để tự trấn an sự yếu đuối của mình, và vẽ bằng tất cả khát khao được nói lên những điều thầm kín không thể diễn đạt bằng lời. Nơi đó, cô được sống trọn vẹn với nỗi buồn hiện hữu và những hạnh phúc tình cờ bất chợt, mong được giãi bày, sẻ chia... Hà vốn có năng khiếu vẽ từ nhỏ. Tranh của Hà toàn vẽ về biển cả. Biển là nỗi đau, là hạnh phúc, là tình yêu của anh luôn vẫy gọi Hà. Trước biển Hà luôn cảm thấy mình bất lực. Nhưng cũng chỉ có biển và anh mới cho Hà tình yêu sống và vẽ.

    +++

    Khi Quang ngỏ lời yêu Hà, cô không nhận lời nhưng cũng chẳng từ chối. Hà chỉ kể cho Quang nghe câu chuyện tình yêu của cô và anh. Nghe xong, Quang đã lặng người đi một lúc rồi nói: “Em đã làm cho anh cảm thấy ghen với người con trai ấy rồi đấy. Nhưng anh yêu em. Và anh sẽ chờ. Em sẽ không bắt anh phải chờ lâu đấy chứ?”. Quang là vậy, lặng lẽ yêu, lặng lẽ chăm sóc Hà. Và cô thầm biết ơn anh vì điều đó.

    Khi nghe Hà nói là có chuyến công tác ở Huế, Quang đã chuẩn bị cho Hà từ lọ dầu đến cái khăn quàng cổ, dặn dò cô đủ thứ. Xong, anh giả giọng Huế: “Ngoài nớ bây chừ lạnh lắm. Bé nhớ giữ gìn sức khỏe”. Chỉ đến khi đưa Hà lên tàu, Quang đã nắm tay Hà thật chặt và bảo: “Anh hi vọng sau chuyến đi này em sẽ thanh thản hơn và mau trở về với anh. Anh rất mong điều đó”. Tàu rời ga. Bóng Quang dần khuất Hà mới thấy mình thật ích kỷ. Vô tình, Hà đã bắt anh đợi, mà Hà thì vẫn chưa xác định được lòng mình hướng về đâu.

    Tiếng phanh “két” khiến Hà sực tỉnh. Tàu đã vào ga Huế rồi đấy. Hà lấy hành lý rồi xuống sân ga. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh như tìm ai. Ngày xưa, mỗi lần về quê ăn tết xong trở lại Huế, tàu vào ga cô đã thấy anh đợi ở phía dưới:

    - Này cô bé, đi xe ôm không?
    Hà phì cười. Anh đỡ lấy hành lý từ tay Hà, rồi đưa tay bẹo vào má cô, bảo:
    - Mấy ngày không gặp, trông em lớn và xinh ra phết!
    - Đừng có mà chọc quê em. Em đói bụng lắm rồi đây này.
    Và lần nào cũng vậy, anh chở Hà ghé vào một góc quán bún bò trên đường Lý Thường Kiệt, gọi cho Hà và ngồi ngắm cô ăn.
    - Anh không ăn sao?
    - Chỉ nhìn em anh cũng đã cảm thấy no lắm rồi!
    - Anh chỉ được cái nói xạo!
    Hà nói rồi nhéo cho anh một cái rõ đau vào hông.

    - Đi xích lô không cô?
    Hà giật mình, bối rối:
    - Dạ, bác cho cháu về ký túc xá... à không, về khách sạn Hương Giang ạ.

    +++

    Hai ngày hội thảo đã làm cho đầu óc Hà căng ra. Cô phải tìm hiểu về quyền trẻ em và những vấn đề liên quan đến quyền trẻ em, chức năng của báo chí đối với trẻ em... Sau đó, mỗi người trình bày những vấn đề bức xúc của trẻ em tại địa phương mình công tác. Hà phải chuẩn bị cho bản tham luận nên không còn thời gian đi thăm lại ký túc xá, thầy cô và bạn bè nữa.

    Cho đến buổi chiều cuối cùng, khi hội thảo kết thúc, Hà cảm thấy nhức đầu. Cô quyết định không dự liên hoan chia tay để đi dạo một vòng quanh Huế. Hà thả bộ qua cầu Tràng Tiền, đi về phía Thành nội. Có chút gì êm ả trong lòng. Cô lắng nghe nhịp bước chân mình men theo cổ thành. Những con đường ở Huế đều nhỏ. Hà chợt nghĩ mỗi con đường sinh ra để đưa người ta đến những nơi cần đến. Và mỗi con người, sang hèn thế nào, cũng cần một con đường để tìm về bản ngã của chính mình.

    Ngày trước, chủ nhật nào anh cũng chở Hà vòng vèo khắp Huế. Anh bảo: “Em học văn, nên đi nhiều để trải nghiệm cuộc sống. Cuộc sống chính là tư liệu dồi dào nhất để em có những cảm xúc thật nhất từ trái tim mình mà viết, em ạ”. Anh thường đưa Hà vào khu hàng ăn chỉ họp buổi tối trong Thành nội, ăn thứ bánh canh cay xè của Huế. Mỗi quán ăn hai, ba ngọn đèn dầu. Anh nói rằng mỗi lần đến đây, trên nền sừng sững của tường thành tối sẫm trong trời đêm, những ngọn đèn dầu đỏ quạch, thông phong ám khói gợi nhớ về cái chợ âm dương huyền ảo, nơi người đã khuất, kẻ đang sống tỏ tường mặt nhau.

    Hà cười: “Anh nói nghe mà khiếp”. Anh nheo mắt nhìn Hà: “Chứ không phải à? Ấy là nghĩ ngợi lung tung, chứ vị cay nồng, thơm đến ngọt lừ của tô bánh canh đang bốc khói này là rất thực. Đây không phải là nơi để những kẻ giàu sang tìm lấy cho mình sự thừa mứa. Em thấy đấy, chỉ cần 1.000 đồng thôi là em có ngay một tô bánh canh ngọt ngào rất giản dị, vốn là căn cốt của đời sống nơi đây”. Hà bỗng cảm thấy mình nhỏ bé trước anh rất nhiều. Và cô thấy hạnh phúc vì đã có anh.

    Anh thường kể cho Hà nghe về mẹ. Nhà anh ở ngay bên cạnh con sông La. Mùa hè, nước sông trong và xanh lắm. Anh cùng lũ bạn thi nhau bơi qua bên kia sông rồi bơi về. Anh bơi chẳng biết mệt. Mẹ bảo anh là con rái cá. “Còn bố?” - Hà hỏi anh. “Ý niệm của anh về bố chỉ qua lời kể của mẹ. Anh yêu bố bằng tình yêu của mẹ và ngược lại”. Chiến tranh kết thúc. Những ai có thể trở về thì đã về. Riêng bố thì không. Mẹ khóc và chờ bố đến bạc tóc. Chỉ đến khi nhận được giấy báo tử và những di vật của bố do một người bạn cùng đơn vị mang về, mẹ mới tin là bố sẽ không bao giờ về nữa. Nỗi đau không hóa đá được thì phải sống. Sống cho xứng với người đã khuất. Mẹ anh là vậy.

    Từ đó, tất cả tình yêu của mẹ dồn hết cho anh. Cũng từ đó, anh biết lớn lên mình sẽ theo nghiệp bố. Hết cấp III, anh thi đỗ vào Trường Sĩ quan lục quân 2 với số điểm cao. Học xong, anh được phân về bộ đội biên phòng Thừa Thiên - Huế. Anh day dứt vì đã không gần kề, chăm sóc mẹ khi tuổi đã già. Nhưng mẹ lại bảo: “Con đừng lo, mẹ còn có bà con làng xóm. Mẹ chỉ mong con sống xứng đáng như bố đã sống. Có như vậy, mẹ mới hạnh phúc”. Nghe anh kể, Hà mong được gặp mẹ vô cùng và đã nói điều đó với anh. Anh bảo: “Mẹ sẽ vui lắm, nhất là có được cô con dâu xinh và ngoan hiền như em”.

    Nhưng anh chưa kịp đưa Hà về thăm mẹ thì cơn đại hồng thủy đã nhấn chìm Huế trong biển nước. Lũ về quá bất ngờ. Buổi sáng hôm ấy, Hà cùng cả phòng ngủ dậy thì đã thấy mưa như trút nước ầng ậc từ trên trời xuống. Khoảng sân ký túc xá ngập nước. Cũng chưa ai nghĩ đến lũ vì Huế mưa như thế là thường. Thế mà rồi lũ về thật. Phòng Hà lục tục chuyển đồ lên giường. Đứa nào cũng la đói bụng nhưng không ai bán đồ ăn sáng.

    Ký túc xá nhốn nháo, tán loạn cả lên. Nước mỗi lúc dâng càng cao. Cái Dung chợt nảy ra ý kiến là đục trần nhà rồi nhét tất cả sách vở, áo quần lên trên đó. Khi mọi việc xong xuôi thì nước đã ngập ngang cổ. Hà chới với sợ hãi. Ôi, giá như có anh ở đây. Anh lúc nào cũng tạo cho Hà cảm giác an tâm, chở che. Nhưng mà lúc này có lẽ đơn vị anh cũng đang đi cứu lũ. Khi cánh cửa phòng được cái Dung đóng lại thì Hà được một bàn tay ai đó dắt đi. Tiếng gọi nhau í ới... Cả bọn leo qua cổng mới vào được trường.

    Ngày hôm sau nước xuống dần. Vừa đói lại vừa rét nên cả phòng rủ nhau về lại ký túc xá. Rồi lần lượt các phòng khác theo nhau về. May mà nước chưa ngập đến giường tầng hai. Hà bỗng lo cho anh nhưng cũng tủi hờn không kém. Anh đã chẳng thèm đoái hoài xem Hà sống chết ra sao cả. Đã có mấy đơn vị bộ đội vào cứu trợ mì tôm và cơm nắm cho sinh viên ký túc xá, nhưng không phải đơn vị của anh.

    Mấy ngày sau nước rút, phòng Hà tập trung làm vệ sinh. Vẫn không thấy anh qua. Hà đã tự trấn an mình rằng anh bơi rất giỏi. Mẹ gọi anh là con rái cá kia mà. Đến chiều, anh Tùng ở cùng đơn vị anh qua Hà đã thấy run run. Linh cảm có chuyện gì đó không bình thường. Bầu trời bỗng sa sầm lại. Thác lũ ầm ào hung dữ. Những cánh tay chới với níu kéo sự sống. Hà khuỵu xuống bất tỉnh.

    Sau này Hà nghe các bạn anh kể lại. Ngày lũ đầu tiên, đơn vị anh được phân công xuống cửa biển Thuận An cứu lũ. Một dải đất Thuận An đã bị cuốn phăng ra biển. Trong cơn cuồng điên của thác lũ, anh đã sải dài cánh tay giành lấy sự sống cho hàng chục con người. Khi đứa bé cuối cùng được đưa đến nơi an toàn thì chính anh lại bị dòng lũ cuốn đi, nhấn chìm vào biển cả.

    Một năm sau, Hà tốt nghiệp và ra trường.

    Trước khi rời Huế vào Nam tìm việc, Hà đã một mình đạp xe xuống cửa biển Thuận An ở đó một ngày. Hôm ấy, biển động dữ dội. Những cánh chim chao chát giữa bầu trời. Trong nỗi cô đơn tuyệt vọng, Hà đã nghe tiếng anh thầm thì vẫy gọi. Đến khi tỉnh dậy, Hà thấy mình nằm trong chiếc thuyền của một ngư ông. Cho đến tận bây giờ Hà vẫn nhớ như in lời ông lão: “Ông không biết vì lý do gì khiến cháu hành động như thế. Nhưng cuộc sống quí lắm cháu ạ. Nếu ông không nhầm thì cháu là một sinh viên. Cha mẹ cháu đã phải vất vả lắm mới cho cháu như ngày hôm nay. Vậy cháu đã làm được gì cho cha mẹ, cho bản thân mình chưa nào? À, nếu chưa thì phải sống cháu ạ...”.

    +++

    Huế về khuya trời lành lạnh. Hà đã đứng ở khu hàng ăn bên Thành nội tự bao giờ mà cô không biết. Bất chợt, Hà nhớ có lần anh bảo rằng: ở đây, gợi nhớ về cái chợ âm dương huyền ảo, nơi người đã khuất, kẻ đang sống tỏ tường mặt nhau.

    Nếu có điều đó thật, liệu đêm nay anh có về không? Bất giác, Hà thì thầm gọi: Thành ơi!

    ________________________________________PHƯƠNG THẢO

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 30/11/13
    Bạch Vân thích bài này.
  7. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    Biển


    ____________[​IMG]_______________​

    Sung rủ vợ chồng tôi đi Mũi Kê Gà nhân dịp kỷ niệm 5 năm ngày cưới của vợ chồng nó. Sung nói không phải lo chỗ ở, một người dì vợ của Sung nhà ở sát ngay biển. Nhà rộng, có vườn, tôm cá tươi thì gần đó đã có vựa bán sẵn tha hồ nhậu. “Mày có nghe nói đến hải đăng và ngắm cảnh mặt trời mọc ở đó chưa? Chưa? Vậy thì băn khoăn gì nữa”.
    Facebook Twitter 0 bình chọn Viết bình luận Lưu bài này
    Kế hoạch được Sung phác họa thế này: Hai đứa chúng tôi, mỗi đứa một chiếc Honda, khởi hành từ năm giờ sáng, đi thong thả, mệt đâu nghỉ đó. Khoảng trưa thì đến nơi.

    Khi Sung đi khỏi, tôi ngồi bần thần. Thế mà đã 5 năm trôi qua! Ngày nó lấy vợ, nó nhờ hai đứa tôi làm phù dâu, phù rể. Lúc đó nó cân nặng chưa đến năm mươi ký, mặc một bộ vest màu kem mượn của thằng bạn học, tay áo dài trùm cả cổ tay. Tôi còn giữ mấy tấm hình chụp tôi với Ly ôm mâm quả và cả mấy tấm đứng bên cạnh bàn thờ gia tiên. Ngày ấy Ly tròn trịa và trắng hơn bây giờ rất nhiều.

    Lời mời mọc của Sung thật sự làm tôi xao xuyến. Lần cuối cùng vợ chồng tôi đi biển nhân dịp cơ quan tôi tổ chức một chuyến nghỉ mát ở Vũng Tàu cho tất cả nhân viên. Khi ấy, còn khoảng hai tháng là chúng tôi làm đám cưới. Không hiểu sao tôi lại chẳng giữ tấm hình nào về chuyến đi ngày đó hết. Bây giờ con bé Hồng đã tròn bốn tuổi, và chưa một lần biết đến biển.

    Tôi nói chuyện này với Ly sau bữa cơm tối, lúc Ly đang rửa chén trong bếp. Nàng liền dừng tay nhìn tôi, với một vẻ bán tín bán nghi. “Thật hả?”. Nước đã ở mấp mé miệng chậu trong khi cái vòi rô-bi-nê vẫn tiếp tục chảy. Nàng xoay người lại để khóa nước. Cái rô-bi-nê bị lờn gioăng, chưa sửa cho nên dù đã khóa mà nước vẫn cứ nhỏ giọt tí tách.

    “Nhưng mà…”. Ly ngập ngừng, bỏ dở câu nói.

    “Bộ có vấn đề gì sao, em?”.

    “Tối thứ sáu này có một tiệc sinh nhật. Cả thảy năm bàn ăn, gần năm mươi người”.

    Hơn một năm nay Ly bỏ nghề dạy học để cùng mấy người bạn đứng ra nhận nấu ăn thuê cho các đám tiệc. Công việc chẳng có giờ giấc và rất ít khi có ngày nghỉ lễ; trái lại, càng vào những ngày lễ, tết, khách hàng đặt tiệc càng nhiều. Có những hôm Ly về đến nhà thật muộn, mang theo những bọc thức ăn trên tay và đủ thứ mùi xào nấu trên người.

    “Để em nói với con Tư xem nó bữa đó có làm giúp được không”. Ly nói.

    Có lẽ cũng như tôi, nàng đang chịu đựng sự cám dỗ của chuyến đi. Tôi có thể đọc thấy điều ấy qua ánh mắt Ly.

    Đêm ấy chúng tôi thức nói chuyện khá khuya. Giường bên cạnh, con bé đã ngủ say từ sớm. Ban đầu, chúng tôi bàn chuyện sẽ mua cho con một chiếc xe đạp để cho nó tập đi, loại xe có hai bánh sau mà tôi vẫn thuê cho nó cưỡi ở công viên. Ly khoe, sắp tới sẽ có một con chó. Nàng kể, con chó Phú Quốc nhà ông tổ phó vừa mới đẻ một lứa bốn con, ông ta hứa sẽ cho Ly một con. Nhưng phải chờ cho nó mở mắt và uống được sữa thì mới bắt về. Có con chó con trong nhà cũng vui chứ, phải không anh? Rồi chúng tôi, như không thể cưỡng lại được, lại quay trở về với chuyện đi Mũi Kê Gà. Nàng nói: “Em sẽ làm mấy món đem theo cho hai anh nhậu nhé?”. Tôi nói: “Không cần đâu em. Thằng Sung nó nói với anh rồi mà!”.

    Nhưng tôi vẫn không thể làm cho Ly đổi ý vì nấu nướng vốn là sở thích và nghiệp dĩ của nàng.

    Một lúc lâu không nghe Ly nói gì nữa, tôi nghĩ nàng đã ngủ. Tôi nằm nhìn bóng cây trứng cá in lên vách những hình thù kỳ dị di động theo gió, như trong một phim đèn chiếu. Cây trứng cá trước nhà là nơi trú ngụ quen thuộc của bầy dơi, tiếng đập cánh và tiếng kêu hoảng loạn của chúng trong không gian tĩnh mịch làm cho đêm khuya càng lạnh lẽo thâm u một cách khác thường. Tôi nghĩ, thế nào cũng phải mua một chai Stolichnaya mang theo hôm đi biển.

    Bất thình lình, bên cạnh, Ly lại lên tiếng: “Không biết bộ áo tắm của em bây giờ có còn mặc vừa nữa không... Chắc nó rộng lắm rồi”.

    Hóa ra nàng vẫn còn thức. Tôi nói: “Trời! Em mua cái khác đi. Nó cũng cũ quá rồi còn gì”. Tôi chợt nhớ đến lần đi biển trước: “Em còn nhớ lần mình đi Vũng Tàu không?”.

    “Nhớ! Sao hả?”.

    “Sao anh với em chẳng có tấm hình nào hết vậy?”.

    Ly quay người lại, trả lời thật gọn: “Làm gì có chụp riêng tấm nào. Anh không nhớ à?”.

    Vậy ra, chỉ có những tấm hình chụp chung với mọi người thôi sao? Tôi lẩn thẩn nghĩ trong đầu. Chẳng biết bây giờ có ai còn giữ những tấm hình ngày ấy để tôi có dịp một lần xem lại?

    Một lúc sau. “Thế anh có nhớ bài thơ hồi ở Vũng Tàu anh làm tặng em không? Quên luôn rồi chắc?”.

    Thật sự tôi không nhớ mình có làm bài thơ nào lúc ấy không nữa. Lâu quá rồi. Có một thời kỳ tôi gặp khó khăn, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Đồng lương không đủ chi trả đến cuối tháng. Cơm bụi, cà phê vỉa hè, thuốc lá đen, và thường xuyên thức giấc nửa đêm bởi cơn mê đang bóp chết một con vật hay đập nát một cái gì đó, đến nỗi có lúc bỗng dưng tôi mắc chứng nói lắp. Tôi đã tìm đến trang viết như một cách vượt thoát. Tôi nuôi mộng trở thành nhà văn, tôi ấp ủ hoài bão viết lách. Bây giờ thì trong tôi văn chương đã kết thúc, như một giấc mộng đẹp nhưng quá ngắn ngủi.

    Ly đọc cho tôi nghe bài thơ. Sau bao nhiêu năm tháng ấy, không hiểu sao Ly vẫn còn nhớ được. Bài thơ có tiếng sóng, có những cánh chim hải âu và những chòm mây trắng. Tôi ngạc nhiên không nhận ra bài thơ ấy lại là của mình, như đã từng ngạc nhiên không nhận ra mình trong một tấm hình cũ chụp lúc lên ba, mặc chiếc áo liền quần có yếm trước ngực, đứng ngơ ngác giữa một công viên dập dìu người qua lại. Tấm ảnh ấy đã thất lạc cùng với một vài thứ đẹp đẽ khác chẳng nhiều nhặn gì cho lắm mà tôi thừa kế từ quá khứ.

    Bài thơ khá dài và có lẽ, tôi đã ngủ lơ mơ khi nó vẫn chưa kết thúc.

    ***

    Sung chỉ ngón tay xuống bãi cát nó đang ngồi, nói có thể mấy năm nữa bãi tắm này chỉ còn dành cho khách du lịch thôi. Một dự án khu nghỉ mát khép kín đang được gấp rút hoàn thành. Tôi hỏi: “Vậy chớ bà dì mày với mấy đứa con nít sẽ đi đâu?”. Sung nói: “Chưa biết”.

    Sáng qua, lúc chạy xe, tôi thấy rải rác dọc hai bên đường mấy tấm bảng to giới thiệu bản đồ quy hoạch. Theo thời gian, nhiều xóm chài đã lần lượt biến mất, chỉ còn lác đác mấy căn nhà trơ trọi sót lại, để nhường chỗ cho những công trình xây dựng ngổn ngang lởm chởm gạch ngói phía sau hàng rào kẽm gai.

    Bãi tắm chúng tôi ngồi chơi cũng sắp được đắp bờ kè để chắn sóng. Những hộc đá xanh nằm lổn nhổn ở một góc, có chỗ cao như một ngọn núi nhỏ bị khoét nham nhở, bên cạnh mấy chiếc xe cút kít đẩy tay. Hiện chỉ có mấy người chúng tôi ở đây, trong khi các khách du lịch đều ở mé trên, nơi tập trung những khu nghỉ mát với bãi cát trắng, sạch sẽ, dài đến ngút tầm mắt.

    Thỉnh thoảng, vài người tản bộ đi qua tò mò ngó chúng tôi. Một đôi vợ chồng già. Người chồng đội chiếc mũ rơm bước khập khiễng, hình như có tật ở chân, một tay nắm lấy cánh tay vợ, từ khu nghỉ mát đi tới. Tôi nhìn theo cho đến khi họ khuất hẳn. Rất lâu sau đó, vẫn không thấy họ đi ngược trở lại. Trong gió thấm đẫm mùi cá tanh. Những người đi ghe họp chợ sớm đã giải tán. Trên bãi bây giờ chỉ còn rải rác mấy chiếc thuyền thúng, xác cá ươn và những con hải âu lạc lõng.

    Sung lấy trong túi áo bao thuốc lá, rút ra một điếu đưa lên miệng, đầu điếu thuốc nhăn nhúm nhưng Sung không buồn vuốt lại cho thẳng và cũng không vội châm lửa ngay. Cái nắp zippo bị Sung bật lên xuống trong tay kêu lách cách không ngớt. Đó là cái zippo của lính Mỹ thời chiến tranh. Một mặt của nó khắc dòng chữ Fighter by day. Lover by night. Drunkard by choice. Army by mistake. Nét chữ bây giờ đã mờ cũng như cái bật lửa đã bị trầy xước cũ kỹ, mòn vẹt gần hết.

    Sung đã vượt biên mấy lần đều thất bại. Lần cuối cùng ra khỏi trại giam, tìm được việc làm tạm bợ một thời gian rồi lấy vợ. Trong suốt những tháng ngày trôi nổi đó, cái zippo luôn ở bên Sung, như một thứ nhân chứng thầm lặng.

    “Mày biết không, năm ngoái biển động, sóng đánh tràn qua chỗ này, vượt lên tận con lộ”, Sung nói.

    Nhìn theo ánh mắt của Sung, tôi chỉ thấy toàn cỏ rác, vài thân dừa nằm lăn lóc trên đám rau muống biển và một vũng nước lớn khoét sâu vào đất. Trên trục đường chính có một cây cầu nhỏ. Lúc chạy ngang qua đó tôi thoáng thấy bóng những người đàn bà lom khom trong đám sú vẹt, cào hàu.

    Con Hồng vẫn ngồi vọc cát trên bãi cùng với hai đứa cháu của Sung, cạnh mấy mỏm đá trơn bóng. Đứa trai lớn hơn Hồng và đứa gái trạc tuổi, đều cởi trần, lưng đen nhẻm. Cha mẹ chúng không còn đi ghe nữa, lưu lạc vào tận Sài Gòn kiếm sống, để hai đứa cho bà nội giữ.

    Một con chim nhỏ mon men kiếm mồi gần đấy nhưng chúng không để ý. Lúc nãy tôi dắt Hồng, chưa ra đến mép nước nó đã rụt ra khỏi tay tôi, vùng chạy xuống trước. Nhưng chỉ mới nhúng chân vào vũng nước trước mặt, nó đã co ngay chân lại, không biết vì nước lạnh hay vì nó quá nhát. Sau đó tôi dỗ thế nào nó cũng chỉ ngồi một chỗ, không chịu xuống nước nữa.

    Ly và vợ Sung ngâm mình ngay sát bờ để trông chừng mấy đứa bé. Đầu họ nhô lên khỏi mặt nước như hai quả cầu bằng sắt đen. Ở khoảng cách này, tôi không thể nghe thấy gì từ phía họ.

    Mặt trời phủ lên người tôi một lớp nắng mỏng, êm dịu, vàng mịn như mật và cát dưới lưng cũng bắt đầu ấm dần. Cơn say hồi đêm vẫn còn lẩn khuất đâu đó và tôi có cảm tưởng cơ thể mình đang tan chảy chầm chậm như một mẩu sáp.

    Biển đang biến mất khỏi tầm mắt, tiếng sóng nghe nhỏ dần và xa lắc. Cơn buồn ngủ ở đâu kéo đến đè nặng lên hai mí mắt… Tôi nghĩ là mình đã thiếp đi một lúc.

    “Ê, con bé Hồng ngó thấy ghét quá nha mày”.

    Sung khiến tôi choàng tỉnh. “Ừm...m..m”.

    “Coi cái lóng chân của nó kìa… Con nhỏ này không có lùn đâu nghen”.

    “Cao hơn mẹ nó là ô kê rồi”.

    “Tao có cái phao nhựa cho nó đó”. Sung nói.

    Tôi hít một hơi thật sâu, mùi thuốc lá đánh thức cái đầu còn ngầy ngật. “Thôi, không cần đâu. Nó không chịu xuống nước. Để nó chơi với thằng Khang, con Út ở đó được rồi”.

    Vợ chồng Sung lấy nhau đã lâu nhưng không có con. Chẳng biết tại ai. Không đứa nào chịu đi khám để tìm hiểu. Hai vợ chồng nó rất thương con Hồng. Có lần Sung còn ngỏ ý muốn xin nó làm con nuôi.

    Tôi chuyển sang đề tài khác. “Chừng nào đi ra ngọn hải đăng chơi, Sung?”.

    “Tao định sáng sớm nay đi rồi đó chớ. Nhưng hồi hôm nhậu xỉn quá”.

    “Thì sáng mai đi”.

    Không nghe nó nói gì, tôi quay sang nhắc: “Sao, mày?”.

    “Để tao coi. Tao có mấy nhà quen ngoài đó. Hay là tối nay cho mấy bả với sắp nhỏ ra đó chơi rồi ngủ lại luôn?”.

    “Tùy. Sao tiện cho mày thì thôi”.

    Câu chuyện bị bỏ lửng ở đó khi chúng tôi bất chợt nhìn thấy một người đàn ông đeo kính cận, sơ mi trắng tay dài bỏ trong chiếc quần màu nâu rộng thùng thình, vai khoác một cái túi đen, đang tiến thẳng về phía mình.

    “Chào hai anh”.

    Người đàn ông cất tiếng chào rồi sà xuống bên cạnh Sung, cái túi hở toác miệng được bỏ ra khỏi vai, đặt xuống đất. Khuôn mặt ông ta khắc khổ, xương xẩu, dưới cằm lún phún những sợi râu bạc. Chiếc kính cận có lẽ to một cách không tương xứng.

    “Hai anh ngồi chơi coi bói? Tình duyên, gia đạo, làm ăn, buôn bán, vận mạng hanh thông…”.

    “Cha bói gì vậy? Bài tây hay chỉ tay?”. Sung hỏi.

    “Đủ. Bài tây, chỉ tay, chữ ký, tướng số, tử vi…”.

    “Bao nhiêu một quẻ?”. Sung tiếp tục.

    Tôi biết Sung chỉ đẩy đưa bỡn cợt chứ không có ý định gì hết.

    Có lẽ nghĩ đã tìm được khách, nét mặt người đàn ông trở nên linh hoạt hẳn. “Cái đó thì tùy tâm của quý khách. Bao nhiêu cũng được. Nếu quý khách thấy tôi coi trúng thì quý khách thưởng”.

    Thấy tôi im lặng nãy giờ, ông ta ngó sang tôi: “Ông anh này coi bộ tướng tốt đó nghe. Chỉ có cái mũi là hơi bị hếch chút xíu, tiền không giữ được lâu”.

    “Tụi tôi chỉ muốn coi chừng nào trúng độc đắc để đổi đời thôi”. Sung đưa bao thuốc lá mời người đàn ông. Ông ta lắc đầu từ chối.

    “Ông là người vùng này hả?”. Sung lại hỏi.

    “Dạ phải”.

    “Chắc ông hành nghề lâu rồi?”.

    Ông ta không trả lời ngay, lấy chân nhè nhẹ đẩy qua đẩy lại cái túi, “Cũng kha khá”.

    “Ba!” con Hồng và hai đứa bé thôi không nghịch cát nữa. Chúng chạy lại, ngồi cạnh tôi. Tôi phủi cát bám đầy trên lưng, trên tóc cho Hồng. Nó nằm xuống, ngả đầu lên cánh tay tôi.

    “Tôi thấy cha có vẻ giống công nhân viên nhà nước quá”.

    Tôi phì cười nghe Sung coi tướng ngược lại cho ông thầy bói.

    “Trước tôi làm bên bưu điện đó chớ. Sau rồi cơ cấu, sắp xếp tới, sắp xếp lui, tôi bị ra rìa lúc nào cũng không biết”.

    Tôi hỏi: “Rồi ông chuyển nghề, đi coi bói luôn?”.

    “Không. Tôi thử đủ thứ hết. Ban đầu viết đơn, thư từ cho mấy bà, mấy cô, rồi đi bỏ báo… Hầm bà lằng. Có gì làm đó”.

    Thằng Khang có vẻ chán. Nó bắt đầu móc cát đắp lên chân tôi. Con Hồng ngồi bật dậy cùng với con Út hí hửng bắt chước làm theo. Tôi nằm im để mặc tụi nó.

    “Ông có con cái gì không?”. Tôi hỏi.

    “Từ hồi tôi thất nghiệp, mụ vợ cũng bỏ đi luôn. Đàn bà mà, phải không hai ông anh?”.

    Giọng người đàn ông dửng dưng, không đượm một chút gì chua chát, như thể đó là một việc hoàn toàn hiển nhiên. Sung rít hơi thuốc cuối cùng, tiếng rít thật dài, rồi cong hai ngón tay búng mẩu thuốc ra xa. Tôi thoáng thấy đốm lửa ở đầu điếu thuốc lóe sáng lên rồi tắt lịm trước khi rơi xuống đất.

    “Hai ông anh coi cho một quẻ nghe. Coi làm quen”. Vừa nói ông ta vừa thò tay vào trong túi xách, lấy ra cuốn sổ nhỏ và cây bút bi.

    “Nói thiệt tụi tôi đang có công chuyện. Ngày mai, ngày kia, ông trở lại đi”. Sung nói.

    Một chút thất vọng thoáng qua gương mặt phong sương sạm nắng của người đàn ông. Ông ta bần thần nhét trở lại mấy thứ vừa lấy ra vào lại túi du lịch, khoác nó lên vai, rồi đứng lên, cười buồn. Tất cả những động tác ấy đều được thực hiện một cách chậm rãi cố ý, như để cố kéo dài đến giây phút cuối tia hy vọng mong manh. “Thôi, xin chào hai ông anh”.

    Người đàn ông vừa bước đi, Ly và vợ Sung cũng đứng lên.

    “Để tao vô kiếm cái gì trưa mình lai rai. Vậy mà hết nguyên buổi sáng”. Sung nói.

    Đợi hai người đàn bà đến gần, Sung mới đứng dậy uốn éo lưng.

    “Thằng Khang, con Út theo cô vô nhà rửa chân tay mặt mũi đi thôi”.

    Hai đứa bé đứng lên theo vợ chồng Sung đi trở qua bên kia đường. Còn lại một mình, Hồng vẫn mê mải đắp cát lên người tôi.

    Ly ngồi xuống bên. Trong bộ áo tắm một mảnh màu xanh nước biển pha vàng nhạt mới mua, nàng có vẻ gầy hơn và cái vết chàm ở bắp vế cũng đậm hơn.

    Nàng hỏi: “Lúc nãy hai anh nói chuyện với ai vậy?”.

    “À, thằng cha thầy bói đó mà”.

    “Ổng nói gì với anh?”.

    “Anh có coi đâu”.

    “Sao anh không kêu em với chị Sung?”.

    Ly ngồi một lúc rồi cũng đứng lên, dắt Hồng về nhà. Tôi nói với Ly để tôi nằm chơi một chút rồi sẽ vô sau.

    Tôi nghe tiếng chân của họ xa dần, sau cùng chỉ nghe thấy mỗi tiếng gió thổi mấy cái bịch ny-lông bay lạch phạch trên bãi cát.

    Tôi có cảm tưởng như không thể ngồi dậy được nữa. Cát, rất nhiều cát, trên thân thể đang nhấn tôi chìm xuống.

    _________________________________________ Vũ Thành Sơn


    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 30/11/13
    Bạch Vân thích bài này.
  8. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Cùng Khám Phá...

    "Căng mắt" ngắm vẻ đẹp của 5 quốc gia siêu nhỏ

    1. Công quốc xa hoa Monaco (diện tích: 1,95km2)

    Nằm lọt trong lòng nước Pháp và bên cạnh bờ biển Địa Trung Hải, Monaco là quốc gia độc lập với diện tích nhỏ thứ hai trên thế giới. Được thành lập từ năm 1927, Monaco nổi tiếng với những ngôi nhà chọc trời san sát, những khu vui chơi giải trí sầm uất và sự xuất hiện dày đặc của những siêu xe đắt tiền trên đường phố.

    [​IMG]

    Đất nước Monaco với phong cảnh đẹp như tranh vẽ.

    [​IMG]

    Cảng Monaco là một trong những nơi tập trung số lượng du thuyền hạng sang nhiều nhất thế giới.


    Đất nước nhỏ bé này thu hút hàng triệu lượt khách du lịch mỗi năm bởi cảnh đẹp như tranh vẽ và dịch vụ du lịch hoàn hảo. Bạn sẽ không bao giờ thấy mỏi chân khi đi bộ thăm thú nơi đây bởi hệ thống thang máy và thang cuốn sẽ giúp bạn vượt qua những ngọn đồi dốc một cách dễ dàng. Người dân Monaco có một mức sống tương đối cao nên đi liền với đó là một gu thẩm mỹ tuyệt vời. Vì vậy, hãy ăn mặc thật thông minh và tinh tế khi du lịch Monaco nếu bạn không muốn nổi bật một cách "bất đắc dĩ".

    [​IMG]

    [​IMG]

    Lung linh về đêm.

    2. Cộng hòa Malta - đảo quốc giữa lòng biển khơi (diện tích: 316km2)

    Malta nằm ở giữa biển Địa Trung Hải, gần Liban và Tunisia. Đây là một điểm du lịch quốc tế với nhiều khu giải trí và di tích lịch sử, bao gồm 9 di sản thế giới được UNESCO công nhận.

    [​IMG]

    Nổi bật nhất trong số đó là quần thể đền Megalithic với lối kiến trúc được xếp loại cổ nhất thế giới.

    [​IMG]

    Một phần quần thể đền Megalithic
    .

    Bạn sẽ chẳng bao giờ phải lo ngại chẳng có gì để giải trí khi đến thăm đất nước này vì các lễ hội diễn ra quanh năm suốt tháng, đặc biệt là vào mùa hè. Các lễ hội nổi tiếng nhất phải kể đến như Lễ hội Ẩm thực Địa Trung Hải, Lễ hội pháo hoa Malta, đó là chưa kể đến Liên hoan nhạc Jazz.

    [​IMG]

    Du khách sẽ có những trải nghiệm tuyệt vời khi đi vòng quanh thành phố trên những chiếc thuyền như thế này.

    [​IMG]

    Malta đẹp như một thành phố cổ tích.

    [​IMG]

    Những ngõ nhỏ dốc đặc trưng cho Malta.


    Khi không còn sức tham gia các cuộc vui nữa, bạn có thể đi lang thang tới những hòn đảo không người ngay kế bên hoặc những ngôi làng của người Malta để tìm hiểu về cư dân bản địa.

    [​IMG]

    Malta tuyệt đẹp khi nhìn ra biển.

    3. Vương quốc Liechtenstein (160km2)

    Liechtenstein là quốc gia nói tiếng Đức nhỏ nhất thế giới, nằm tiếp giáp Thụy Sỹ ở phía Tây và Áo ở phía Đông. Liechtenstein có dân số khoảng 35.000 người. Đây là nước duy nhất trên thế giới nằm hoàn toàn trong dãy núi Alpes, được dãy núi này ôm ấp “che chở” cả hai mặt.

    [​IMG]

    Nếu bạn muốn thử được làm “vua một cõi”, hãy đến với Liechtenstein. Với chi phí du lịch khoảng 40.000 bảng Anh/đêm (tương đương 1,3 tỷ VNĐ/đêm), dãy núi Alpes cao vời vợi, những thung lũng xanh tươi và lâu đài lãng mạn của vương quốc Liechtenstein… sẽ dành cho bạn.

    [​IMG]

    Đến với Liechtenstein, bạn sẽ có cơ hội trở thành "vua một cõi".


    Thậm chí, bạn còn được tổ chức diễu hành và đặt tên cho một con phố bất kì ở nơi đây. Các khách hàng muốn tận hưởng trải nghiệm đặc biệt này bắt buộc phải thuê tối thiểu 2 đêm và đặt trước 6 tháng.

    4. Quốc đảo Maldives (diện tích: 298km2)

    Maldives được ví như chuỗi ngọc quý nằm trên Ấn Độ Dương. Được hình thành từ những rặng san hô khổng lồ và nằm cách xa đất liền, du lịch chính là nguồn thu nhập chính của đất nước nhỏ bé này.

    [​IMG]

    [​IMG]

    Một trong những bãi biển đẹp nhất thế giới - Maldives.

    “Đặc sản” nơi đây chính là lặn biển, nhưng câu cá ban đêm cũng là một dịch vụ thu hút phần lớn du khách đến với Maldives. Các quần đảo thuộc Maldives là một trong những địa điểm trăng mật phổ biến của các ngôi sao trên thế giới. Và dĩ nhiên, điều đó có nghĩa là bạn sẽ phải bỏ ra một số tiền không nhỏ nếu muốn trải nghiệm toàn bộ những dịch vụ xa hoa trên quốc đảo nhỏ bé này.

    [​IMG]

    Maldives từ lâu đã trở thành địa điểm nghỉ dưỡng của rất nhiều ngôi sao nổi tiếng thế giới.

    5. Cộng hòa Nauru (21km2)

    Nauru là một đảo quốc hình quả trứng nằm giữa Thái Bình Dương, cách quốc gia láng giềng Úc khoảng... 4.000km. Những du khách châu Âu đầu tiên đặt chân đến Nauru đặt tên nơi đây là “hòn đảo dễ chịu” bởi nguồn tài nguyên thực vật dồi dào và sự thân thiện của người bản địa. Sau này, nguồn tài nguyên đã bị khai thác cạn kiệt do sự yếu kém về quản lý của người dân bản địa.

    [​IMG]

    Tuy không "hoành tráng" bằng các quốc gia khác song Nauru vẫn có cho mình những bản sắc riêng biệt.

    [​IMG]

    Ngôn ngữ giao tiếp chính ở đây là tiếng Nauruan, nhưng bạn đừng ngần ngại cầm hộ chiếu lên, gõ cửa quốc đảo Nauru bởi bất cứ ai trên đảo cũng có thể giao tiếp tiếng Anh vô cùng lưu loát.

    [​IMG]

    Tận hưởng sự hoang sơ của thiên nhiên trên một quốc đảo "tí hon", chắc hẳn sẽ là một trải nghiệm thú vị và hiếm có trong đời, nhỉ!

     
    Bạch Vân thích bài này.
  9. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Du Lịch - Việt Nam Quê Hương Tôi...

    Ngắm cánh đồng sen bạt ngàn ở miền Tây

    Đến Đồng Tháp, chúng tôi có cơ hội tham quan các khu du lịch sinh thái với những rừng tràm bát ngát. Ở đây có rất nhiều loại chim. Khách du lịch có thể nhìn ngắm những đàn chim bay về tổ vào buổi chiều muộn, và theo như lời chị hướng dẫn viên nếu may mắn, bạn còn có thể có cơ hội ngắm sếu đầu đỏ - là một loài chim quý hiếm nằm trong sách đỏ Việt Nam và của thế giới. Tuy nhiên, điểm thú vị nhất mà khách du lịch không thể bỏ qua là tham quan các cánh đồng sen. Cách trung tâm thành phố Cao Lãnh tầm 7 km và di chuyển qua bến phà Cao Lãnh thuộc Tân Mỹ, khách du lịch có thể đến huyện Lấp Vò. Tại đây bạn có thể chiêm ngưỡng những cánh đồng sen bạt ngàn. Những bông sen nở căng tròn với sắc hồng rực rỡ tạo nên một vẻ đẹp vừa giản dị những cũng không kém phần quyến rũ. Bên cạnh đó, sự pha trộn màu sắc giữa sắc trắng, tím, đỏ của hoa sen, sắc xanh của lá và sắc vàng của nhụy mang lại một cảm giác nhẹ nhàng, thư thái cho du khách. Đây cũng sẽ là nơi lý tưởng cho những ai muốn thực hiện một bộ ảnh nghệ thuật hay cho những cặp đôi muốn làm một bộ ảnh cưới cùng sen.

    [​IMG]

    [​IMG]

    Khách du lịch có thể chèo xuồng len lỏi qua những cánh rừng tràm bạt ngàn để đến tham quan các sân chim.

    [​IMG]

    Tầm chiều muộn có rất nhiều đàn chim bay về tổ.

    [​IMG]

    Có rất nhiều những cây hoa điên điển trên đường chèo xuồng vào tham quan sân chim. Đây là một trong những loài hoa đặc trưng của vùng sông nước miền Tây.

    Những bông sen khoe sắc rực rỡ trong những cánh đồng sen bạt ngàn.


    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

     
    Chỉnh sửa cuối: 1/12/13
    misasa and Bạch Vân like this.
  10. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    [​IMG]
     
  11. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    [​IMG]
     
  12. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    [​IMG]
     
  13. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    [​IMG]
     
  14. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    [​IMG]
     
  15. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    [​IMG]
     
  16. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    [​IMG]
     
  17. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    [​IMG]
     
    misasa thích bài này.
  18. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    [​IMG]
     
  19. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    [​IMG]
     
  20. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh đẹp Quê Hương - Đất Nước - Con Người...

    [​IMG]