Góc Nhỏ ✿◕ ‿ ◕✿ Khu Vườn Hoa Xương Rồng...✿◕ ‿ ◕✿

Thảo luận trong 'Cà Phê - Trà Đá' bắt đầu bởi Hoa Xương Rồng, 4/12/12.

  1. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    Bồng bềnh trong sắc nắng mùa thu

    [​IMG]
     
  2. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    Bồng bềnh trong sắc nắng mùa thu


    [​IMG]
     
  3. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    Bồng bềnh trong sắc nắng mùa thu


    [​IMG]
     
  4. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    Bồng bềnh trong sắc nắng mùa thu


    [​IMG]
     
  5. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Bồng bềnh trong sắc nắng mùa thu


    [​IMG]
     
  6. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    Bồng bềnh trong sắc nắng mùa thu


    [​IMG]
     
  7. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    Bồng bềnh trong sắc nắng mùa thu


    [​IMG]
     
  8. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Bồng bềnh trong sắc nắng mùa thu


    [​IMG]
     
  9. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    Bồng bềnh trong sắc nắng mùa thu


    [​IMG]
     
    Bạch Vân thích bài này.
  10. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    Bồng bềnh trong sắc nắng mùa thu


    [​IMG]
     
    Bạch Vân thích bài này.
  11. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    Bồng bềnh trong sắc nắng mùa thu


    [​IMG]
     
    Bạch Vân thích bài này.
  12. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    [​IMG]
    Đồ Ngốc! Sao mà em ngốc thế...


    [​IMG]

    Nó, một con bé nhà quê nhất, ngu ngốc nhất mà tôi từng biết. Sinh ra đã mồ côi cha mẹ, sống ở một miền quê nghèo, hẻo lánh và đầy hủ tục cùng với người bà nội cũng hủ tục ko kém. Nó lớn lên, đc học hết lớp 9, rồi phải nghỉ học ở nhà phụ bà. 18 tuổi, nó phải lựa chọn giữa việc hoặc lấy chồng hoặc là theo các chị lên thành phố kiếm việc làm. Nó đã lựa chọn việc thứ 2. Nó lên thành phố và may mắn thay nó đc nhận vào làm giúp việc ở nhà tôi. Mẹ tôi vẫn thế, vẫn cái bản tính hay thương người, chứ loại nó thì ai mà có thể nhận vào làm giúp việc cho một gia đình thành phố lại khá giả, dư dật như nhà tôi được chứ. Nó ngốc nghếch, lại mù tịt về những vật dụng gia đình và những máy móc hiện đại khác trong nhà tôi. Phải mất nguyên một tháng nó mới làm quen được hết với những thứ đó. Tôi thấy nó chẳng được cái điểm gì ngoài chịu khó lau chùi nhà cửa.

    Bố mẹ tôi thừơng xuyên đi công tác, ít thì 1, 2 tuần, nhiều thì đôi tháng, thành ra nhà chỉ có mỗi mình tôi và nó. Mà chính xác là từ ngày nó đến tôi chăm chỉ ở nhà nhiều hơn.

    Trong mắt tôi, những ngày đầu nó đến, nó chẳng có gì ấn tượng ngoài mái tóc đen dài tới gót chân, còn đâu thì nó vừa xấu, vừa gầy, quần áo nó mặc thì tôi thực sự không hiểu sao nó có thể mặc cái đống đáng làm giẻ lau ấy lên người chứ. Nó ngu lắm. Tôi thấy thế khi mẹ tôi đã mua cho nó mấy bộ quần áo mới, thế mà nó không mặc, đem bọc túi bóng rồi cất kĩ tận đáy hòm. Nó muốn để dành mang về quê. Con bé ngu ngốc!

    Tôi thực tình chả buồn để ý đến nó đâu nhưng rồi chỉ vài tháng trôi qua, chẳng biết có phải ở nhà tôi sung sướng hơn ở dưới quê không mà nó thay đổi trông thấy. Nó béo hẳn lên, trông người đầy đặn, có da có thịt, nó trắng một cách hồng hào, khuôn mặt xinh xắn, trắng trẻo không một chút son phấn hiện ra ngày một rõ nét, cứ như là từng giờ từng phút nó xinh ra vậy.

    Tôi đang điên tiết không tìm thấy chiếc áo cánh mà cô nàng tôi đang hẹn hò mới tặng hôm sinh nhật đâu cả. Tôi gọi ầm nó lên, mãi mới thấy nó trả lời, hoá ra nó đang tắm. Đáng nhẽ ra cũng chả có chuyện gì đâu, nếu như con bé này không ngu ngốc và nhà quê đến thế. Nó cứ đinh ninh mình đứng trong nhà tắm, cửa đã khoá chặt thì chẳng ai có thể nhìn thấy gì mà không biết rằng, cửa phòng tắm nhà tôi là loại cửa đứng xa thì không sao chứ đứng gần, mà áp sát vào thế kia thì như “phơi” ra cho người ta xem. Nó cứ đứng sát cửa trình bày, năn nỉ tôi mặc cái áo khác vì cái áo đó nó chót làm bẩn nên đem đi giặt rồi. Trong khi đó thì mắt tôi không thể không dán vào cái cơ thể lồ lộ hiện ra sau lớp kính cửa nhà tắm kia. Những đường cong uốn nét rõ ràng,Tôi phải công nhận là nhìn cơ thể nó đẹp! Và lúc đó trong đầu tôi đã nảy ra một ý định: Lôi nó vào trò chơi của tôi!

    Một ngày sau chuyện cánh cửa phòng tắm, vẫn như bao ngày bố mẹ tôi đi công tác khác, nó lau nhà còn tôi ngồi xem ti vi.

    - Này nhóc, ở dưới quê yêu anh chàng nào chưa?
    - Dạ?... À, chưa ạ! - Nó cười ngượng nghịu.
    - Lớn thế mà chưa yêu ai sao?
    - Bà em cứ bắt em lấy chồng, nhưng em sợ lắm, cứ con trai mà lại gần em là… em chạy. Hì. – Nó cười, để lộ hàm răng trắng đều.
    - Thế thì bao giờ mới lấy được chồng chứ! Mà ko lấy chồng ý sau này sẽ khổ đấy!
    - Bà em cũng bảo thế, bà bảo “Mày mà ko lấy chồng, thì tao đuổi mày ra khỏi nhà, ko nuôi bá cô mày mãi đâu!”. Em sợ lắm, nhưng em còn sợ đàn ông hơn.
    - Hề hề, thế có sợ anh ko? Hề hề. - Tôi cười đưa mắt nhìn nó, dọ̀ hỏi.
    - Dạ ko! – Tôi cười thầm trong bụng.
    - Sao lại ko?
    - Em cũng ko biết!
    - Ừ, vì anh là người tốt mà!
    - Cả nhà anh là người tốt! – Nó khẳng định chắc nịch.

    - Này. – Tôi đứng dậy, gỡ cây chổi lau nhà trên tay nó xuống, kéo nó ngồi xuống ghế, cạnh tôi. – Thế em sợ con trai thật à?
    - Vâng.
    - Chắc tại em nhát quá, phải học cách giao tiếp và làm quen với con trai đi, ko sau này mà ko lấy chồng lại khổ bà em ra.
    - Học? Bằng cách nào ạ?
    - Thế có muốn anh dạy ko?
    - Thật ạ?
    - Ừ.
    - Anh… anh có lấy tiền của em ko? – Nó rụt rè.
    - Điên à? Anh quý em nên muốn dạy em thôi. Ngốc quá! Thế có muốn học ko?
    -… - Nó ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu cái rộp. – Có ạ! – Tôi hả hê trong lòng, âm mưu của tôi sắp thành công rồi.
    - Nhưng phải hứa là sẽ nghe theo tất cả những gì anh nói cơ, thầy giáo nói học sinh phải nghe mà.
    - Vâng, ngày trước đi học em sợ thầy giáo lắm.
    - Ừ, thế hứa nhé!
    - Vâng!... Cám ơn anh!
    - À khỏi! – Tôi đắc chí, “con nai vàng ngơ ngác” đã sập bẫy tôi rồi!

    Tôi bắt đầu thực hiện âm mưu của mình. Buổi tối đợi nó rửa bát xong, tôi bước lại gần nó.

    - Thế nào muốn học cách ko sợ con trai chưa?
    - Dạ, bây giờ luôn ạ?
    - Ừ. Ra phòng khách anh dạy, nhanh lên, anh ko có nhiều thời gian đâu, có lẽ thỉnh thoảng lắm mới dạy được em đấy!

    Tôi kéo nó ngồi xuống ghế.
    - Bài đầu tiên phải hiểu biết về khái niệm con trai. Ê hèm. – Tôi hắng giọng. – Con trai là người bạn tốt của con gái, 1 nửa trái đất này là con gái thì 1 nửa còn lại kia là con trai. Và muốn biết con trai là thế nào thì em cần phải cảm nhận. Nào! – Tôi chìa tay ra trước mặt nó. - Đưa tay em đây!
    - Để làm gì ạ?
    - Ngốc quá, anh hy sinh cho em cảm nhận con trai là thế nào đấy. Cầm lấy tay anh chứ sao?
    - Cầm… cầm tay anh á? - Nó giật nảy mình.

    - Ừ.
    - Ko đc! – Nó hoảng hốt. – Bà em bảo cầm tay con trai là sẽ có thai!
    - Cái gì? Bà em điên à? - Lần này đến lượt tôi phải giật mình hoảng hốt. – Trời đất, sao trên đời còn có người cổ hủ như bà em và em thế này! – Tôi đưa mắt nhìn thẳng vào mắt nó, ra điều giảng giải. - Muốn có thai thì tinh trùng phải gặp trứng.
    - Dạ? Tinh trùng? Trứng?
    - Ừ.
    - Em ko hiểu tinh trùng là gì?
    - Ôí trời. – Tôi nóng mặt. Con bé này đúng là đại ngốc, kém hiểu biết, mù văn hoá giới tính. – Có nghĩa là dương vật phải gặp âm đạo mới có em bé được!
    - Sao anh toàn dừng từ khó hiểu thế? Dương vật, âm đạo là gì ạ?

    Tôi nuốt nước bọt ừng ực cố xua đi cơn ngán ngẩm của mình.
    - Thôi được rồi, đơn giản là thế này, cầm tay thì ko thể mang thai được, phải là hai người cùng ngủ với nhau, ngủ với nhau, hiểu ko?
    - Ngủ với nhau ạ? – Nó gật đầu. – Em hiểu rồi!
    - Tốt! Vậy giờ cầm tay anh được chưa? Tin anh đi! Đảm bảo ko có thai đâu! – Nó rụt rè, đôi chút sợ hãi lộ rõ trên khuôn mặt nó.
    - Cầm đi, ko sao đâu! Em phải làm quen dần đi, đây mới là bài học sơ đẳng thôi đấy! Nhanh lên ko anh đổi ý ko làm vật mẫu cho em cảm nhận bây giờ.
    .
    Nó đưa tay, run run, mãi mới chạm đến tay tôi, chơi vơi mỗi 1 đầu ngón giữa, nó ko dám đặt cả bàn vào tay tôi. Tôi đưa tay nắm lấy tay nó. Nó giật mình, ngồi thụt lùi về phía sau, tay cố gắng rút khỏi lòng bàn tay tôi. Tôi nhẹ nhàng chấn tĩnh nó.

    - Bình tĩnh nào! Từ từ nhắm mắt, thả lỏng cơ thể và cảm nhận sự ấm áp từ tay anh đi! Đừng sợ, cứ làm như anh bảo!

    Nó bắt đầu nghe lời, nhắm mắt, thả lỏng cơ thể, cứ để yên bàn tay mình trong tay tôi. Nắm bàn tay nó trong tay, cảm giác bàn tay con gái hiện rõ trong tôi, tay nó không mềm như tay những đứa con gái thành phố khác mà tôi từng được nắm, nhưng tay nó có cái gì đó khá lạ, tôi nắm chặt lấy bàn tay nó, tôi chẳng biết nó có cảm nhận đc sự ấm áp từ tay tôi như lời tôi bảo không, nhưng tôi thì cảm nhận rõ cái ấm áp lạ thường cũng như cơ thể hơi run run của nó trước mặt mình. Tôi đưa mắt nhìn nó, nó nhắm mắt, cứ như là đang ngủ vậy, đôi lông mày cong ko chút tỉa tót, cặp lông mi rất dài, lại cong, mái tóc dài buộc gọn đằng sau. Da mặt nó căng mịn, hồng hào, đôi môi nhỏ nhắn, khép hờ, ko đỏ chót như mấy nàng của tôi mà chỉ hồng nhẹ tự nhiên, nó có biết gì đến son phấn đâu. Trông nó thật hiền, thật đẹp. Chiêu đầu tiên của tôi đã thành công. Hôm sau đang nghe nhạc, bỗng nó rụt rè lại gần tôi, tôi mắt lim dim như giả vờ nghe nhạc không nhìn thấy gì. Nó cứ đứng mãi, cứ định nói gì rồi lại thôi.

    - Có chuyện gì thế?
    - Dạ? À không… không có gì ạ!
    - Rõ ràng là có gì muốn nói với anh mà! – Tôi nhẹ nhàng. Nó có vẻ an tâm hơn.
    - Anh này… em… em muốn… Anh có thể cho em cầm tay 1 lần nữa không ạ! – Nó nói như sợ ai tranh cướp mất lời. Nói xong đứng thở, nhìn tôi.
    - À… - Tôi cười, kéo nó ngồi xuống cạnh mình. - Tưởng gì, cái đó thì dễ thôi. - Tôi đưa tay ra trước mặt nó. – Đây!

    Nó vẫn cái rụt rè, e sợ nhưng lần này nó nắm hết cả bàn tay tôi, rồi đúng như cách tôi đã từng chỉ bảo, nó khẽ nhắm mắt, thả lỏng cơ thể và cảm nhận bàn tay tôi. Nó ngồi cạnh tôi, tay phải nó nắm lấy tay trái tôi, cứ thế nó nhắm mắt và ngủ gục trên vai tôi lúc nào, bàn tay vẫn nắm chặt tay tôi. Mùi bồ kết trên tóc con bé thoảng vào mũi tôi thơm nhè nhẹ. Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng đc ngửi mùi này từ khi nội tôi mất. Con gái bây giờ mấy ai còn dùng bồ kết gội đầu nữa, nếu có cũng đều chiết xuất thành dầu gội cả. Còn nó, tôi biết vẫn nguyên quả bồ kết nó mang từ tận quê lên. Tôi cứ thế, hít hà cái hương bồ kết nhè nhẹ mà cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào ko hay. Lần đầu tiên ngủ bên một cô nàng mà tôi ko rờ roạng hay có những ý nghĩ gì về dục vọng cả. Một giấc ngủ bình yên, dễ chịu, nhẹ nhàng và sâu giấc.

    - AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...! - Tiếng con bé la lớn gần như muốn thủng màng nhỉ của tôi. Tôi giật mình, tỉnh giấc. Con nhỏ mặt biến sắc. Nó lấy hết sức gỡ tay tôi ra khỏi người nó. Hoá ra trong lúc ngủ, tôi quàng tay ôm nó lúc nào không hay. Cả tôi và nó đều ôm nhau dựa vào ghế mà ngủ ngon lành. Rồi như một đứa con nít. Nó ôm mặt khóc tức tưởi.

    - Em làm sao thế? - Tôi lo lắng đưa tay kéo người nó lại. Nó ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn tôi, rồi nức nở.
    - Vậy là em đã ngủ với anh rồi! Em đã là đứa con gái hư hỏng, chưa có chồng mà đã có thai rồi! - Nó chợt khóc rống lên, nức nở, thút thít. Còn tôi thì ko thể nhịn cười nổi. - Anh! Sao anh lại cười?... Híc... Em đáng cười lắm sao?... Em đã ngủ với anh rồi đó!... Em không biết đâu! Huhu... Rồi bà sẽ đập chết em... Cả cha mẹ anh nữa. Em phải làm sao bây giờ?...
    - Nghe anh này, anh và em ngủ thế này chưa có thai được. Biết chưa. Đây chỉ là ngủ bình thường thôi, còn muốn có em bé thì phải ngủ theo cách khác. Còn cách gì bữa nào đó anh giảng giải cho mà biết! Ngốc lắm!
    - Ý anh là em... chưa có thai?
    - Ừ.
    - Anh nói thật chứ?
    - Không tin anh à?
    - Híc... có!
    - Thôi lau nước mắt đi rồi vào nấu cơm. Anh đói lắm rồi!
    - Híc... vâng. - Nó lau nước mắt, lững thững đứng dậy đi vào bếp. Nhìn dáng bộ con bé mà tôi cứ phải bấm bụng cười. Cái con nhỏ này đúng là tôi phải chỉ dạy nó nhiều thôi. Ngốc quá đi mất!

    Sau bước 1 thành công rực rỡ. Tôi tiếp tục chuyển sang bước thứ 2.

    - Bài học thứ hai là học cảm nhận nhịp đập của trái tim con trai.
    - Cảm nhận nhịp đập trái tim để làm gì ạ?
    - Em đúng là ngốc. Em phải biết xem trái tim con trai nói gì chứ, phải xem nó mạnh mẽ, đập rộn ràng hay là loạn nhịp, đập thình thịch, hay lại dửng dưng trước em. Để em biết đối phương có tình cảm thế nào với mình chứ?
    - Vậy làm sao biết họ có tình cảm gì ạ?
    - Nếu đập mạnh mẽ, rộn ràng có nghĩa là họ đang yêu và cũng biết rằng em yêu họ. Đấy là cảm giác hạnh phúc và họ đang yêu em nồng cháy. Nếu đập loạn nhịp, đập thình thịch, có nghĩa là họ run rẩy, họ lo sợ trước em điều gì đó, có thể họ cũng ko tự tin trước tình yêu của họ dành cho em hoặc ngược lại. Còn nếu họ đập bình thường, thản nhiên thì có lẽ với em họ dửng dưng như không.

    Nó chăm chú như nuốt từng lời của tôi.
    - Nào, giờ ôm anh được chưa? - Tôi giang rộng hay tay mình ra. Nó cười.
    - Dạ được!.
    Nó nằm gọn trong tay tôi, mái đầu áp vào bờ ngực tôi, hai tay nó lọt thỏm trong người tôi chứ không đưa tay ra ôm tôi. Hơi thở nó phả và da thịt tôi, nóng bỏng. Cơ thể nó như truyền nhiệt sang tôi. Tôi ôm trọn nó, siết chặt, cảm nhận da thịt nó qua lớp áo cũ kĩ. Mùi thơm nhè nhẹ toả ra, chẳng phải nước hoa hay bất kì thứ gì xa xỉ ngoài hương bồ kết và cả mùi cơ thể con gái của nó.

    - Tối nay không cần phải nấu cơm, anh đưa em đi dự tiệc sinh nhật cùng anh.
    - Dạ? Đi cùng anh ạ?

    Tôi lái xe đưa con bé đến salon làm đầu và trang điểm, chọn cho con bé một bộ váy dự tiệc. Dẫu biết là con bé đẹp nhưng tôi vẫn phải giật mình khi nó đứng trước mặt tôi. Con bé nhà quê mà tôi từng biết biến đâu mất tiêu, mà thay vào đó là một cô nàng đẹp như bước từ thiên đường tiên nữ xuống. Chiếc váy trắng bó sát lấy đường eo nó, cổ khoét rộng để lộ rõ bờ ngực trắng ngần, phổng phao, căng tròn, đôi chân nó như được tôn lên vẻ đẹp với đôi cao gót đính đá lấp lánh, mái tóc nó thẳng dài gần chạm gót, đen nhánh và mượt mà với chiếc kẹp đá hình bướm xinh xắn. Khuôn mặt nó trắng hồng với đôi mắt bồ câu và cặp lông mi cong vuốt. Đôi môi đỏ mọng nhìn mà chỉ muốn cắn một cái. Trông nó vừa nữ tính, vừa hấp dẫn, vừa nóng bỏng lại dịu dàng, đoan trang. Nhìn con bé, tôi đảm bảo lũ con trai bạn tôi sẽ phải phát thèm mà chảy nước miếng mất. Con bé có vẻ ngượng nghịu, nó cứ lấy tay che chỗ cổ áo quá trễ của mình. Tôi cười:

    - Không sao mà cô bé! Trông em đẹp lắm! Cứ tự nhiên đi!

    Tôi nói quả không sai. Vừa thấy con bé sánh bước bên tôi đi vào, cả lũ con trai đã ồ lên. Tôi cam đoan lúc đó, có khối thằng mắt còn sáng hơn đèn pha ô tô, miệng nuốt nước bọt ừng ực, biết đâu đấy còn đang "dựng cờ khởi nghĩa"! Còn mấy cô nàng khác thì nhìn con bé bằng ánh mắt soi mói, tôi biết thừa, bọn họ lại đang ghen tị ý mà. Con bé có vẻ sợ hãi, cứ lép sát người tôi. Nó lí nhí trong cuống họng.

    - Anh ơi, em sợ!
    - Hì, sợ gì. Ko ai ăn thịt em đâu. Có anh rồi mà. Toàn bạn anh cả. Yên tâm, họ sẽ thích em cho mà coi.

    Tôi đưa nó ra chỗ đám chiến hữu của tôi. Thằng nào thằng đấy đều nhìn con bé xít xoa. Hỏi thăm, làm quen rối rít.
    - Anh là Trung, em tên gì thế?
    - Anh là Hà, em là người yêu mới của thằng Tuấn ----- này à?
    -...
    - Ê, từ từ thôi chứ. Hỏi dồn dập thế ai mà trả lời đc. - Tôi quay sang nhìn con bé. Mặt nó đỏ ửng. Hình như những lúc nó ngại trông nó lại càng xinh. - Toàn bạn anh cả đấy. Em giới thiệu tên mình cho chúng nó đi. - Nó nhìn tôi, rồi ngoan ngoãn nghe lời.
    - Dạ, em tên là Quyên. Bà em bảo là tên của con chim Đỗ Quyên gọi hè về. - Lũ bạn tôi bật cười, nhất là mấy đứa con gái. Chúng nó cười vì những lời nói hết sức quê mùa của con nhỏ. Con bé thấy vậy, mặt nó đỏ ửng. Nó lí nhí. - Em nói gì sai sao ạ? - Thằng Trung bạn tôi cười khằng khặc.

    - À ko, chỉ có điều là em nói chuyện vui quá thôi!

    Tôi có vẻ hơi nóng mặt và cũng thấy hơi quê trước lũ bạn. Từ trước đến giờ tôi nổi tiếng là thằng Tuấn có tài cua gái. Những nàng của tôi toàn là những em xinh đẹp, danh giá, hay chí ít cũng sành điệu dân chơi. Lũ bạn tôi sẽ cười khẩy vào mặt tôi khi biết con nhỏ là một đứa quê mùa hết sức nhưng sẽ tồi tệ hơn nữa khi chúng biết con bé là đứa giúp việc. Đang suy nghĩ mông lung, chợt...

    - Thế em còn đi học hay làm gì rồi?
    - Dạ em là giúp...

    Tôi không để con bé kịp nói hết câu đã vội tóm lấy cổ tay con bé lôi đi. Mặt tôi nóng ran, chưa lần nào tôi thấy xấu hổ với lũ bạn như lần này. Tôi điên tiết với con nhỏ. Mặc kệ nó kêu đau tôi vẫn cứ nắm chặt lấy tay nó, lôi ra ngoài, mở cửa xe đẩy nó vào và lái xe đi thẳng. Tôi lái xe với vận tốc cực lớn rồi dừng cái kít trước cổng nhà. Lúc này tôi mới quay sang nó. Bộ dạng nó vô cùng sợ hãi. Nó co rúm người lại.

    - Em có bị điên không? - Tôi gắt lên!
    - Em...
    - Em làm tôi xấu hổ quá đấy! Ai bắt em phải khai thật mình là một đứa giúp việc chứ? Em định làm tôi xấu mặt trước bạn bè phải không?
    - Em... Là giúp việc thì sao ạ? Nó xấu xa lắm sao? - Nước mắt nó lăn dài. Nó hướng đôi mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào mắt tôi.
    - Không phải, nhưng...
    - Em biết, vì em mà anh phải xấu hổ với bạn bè. Nhưng em đâu có muốn. Chính anh lôi em đi mà. Anh tưởng chiếc váy đẹp này có thể che đậy được con người thật của em sao? Em không bao giờ có thể trở thành thiên nga khi em chỉ là một con vịt xấu xí. Nhưng chưa bao giờ em thấy xấu hổ vì bản thân mình cả. Làm giúp việc thì sao chứ? Thì thấp hèn và nhục nhã lắm sao?... - Nó khóc. Tôi không thể tin nó có thể nói với tôi những lời này. Chúng như cứa vào tâm can tôi. Đau.

    Nó đưa tay quệt ngang mặt. Cổ tay nó tím bầm hằn vết nắm của tôi ban nãy. Tôi cầm lấy tay nó kéo lại về phía mình. Nhìn vết bầm tôi thấy có lỗi vô cùng.
    - Em có đau lắm ko? - Nó lắc đầu cố rút tay ra khỏi tay tôi. - Yên nào. - Tôi khẽ gắt. Tôi nhẹ nhàng xoa vào chỗ bầm của nó. - Anh xin lỗi!
    - Em không sao đâu.
    - Thế này mà còn bảo không sao à?
    - Hì... - Nó khịt mũi. - Thế này thì đã là gì. Ngày trước ở quê em ngã còn tím bầm cả người, trầy xước hết cả tay chân mà có sao đâu.
    - Em đúng là ngốc! - Nó cười. Con bé đúng là đại ngốc. Mới mấy phút trước còn mít ướt thế mà giờ đã toe toét. Nhưng nhìn con bé cười tôi thấy nó trông thật đáng yêu. Con nhỏ đúng là khác hẳn với những cô nàng mà tôi từng biết. Nó hiền lành và thánh thiện quá.

    .Cả đêm tôi không thể nào chợp mắt nổi. Tôi thấy cắn rứt lương tâm. Tôi dằn vặt bản thân và đang tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục trò chơi với con bé? Khó ngủ, tôi định xuống nhà lấy chút rượu uống cho dễ ngủ. Đi ngang qua phòng con bé, thấy cửa khép hờ, tôi đưa mắt ngó qua khe cửa. Dưới ánh đèn ngủ dịu êm, con bé ngủ ngon lành, hình như miệng còn đang mỉm cười. Có lẽ nó đang mơ một giấc mơ đẹp. Tự dưng tôi lại mong giấc mơ ấy đang hiện diện hình ảnh của tôi.

    Tôi xuống nhà, rót rượu uống. Trong đầu tôi cứ hiện lên hình ảnh con bé mãi. Nụ cười của nó, vẻ nhút nhát của nó và đôi mắt đẫm lệ ban tối. Uống cạn chai rượu, tôi bước về phòng với hơi men nồng nặc. Lại đi ngang qua phòng nó, lần này tôi đẩy cửa bước vào. Ngồi xuống giường cạnh nó, tôi có thể ngắm nó gần hơn cả, rõ hơn cả. Nó trông đẹp y như nàng công chúa ngủ trong rừng mà tôi từng tưởng tượng khi nhỏ nội vẫn đọc truyện cổ tích cho nghe. Tôi cúi xuống khẽ đặt đôi môi mình lên làn môi nó. Môi nó mềm lắm. Tôi tham lam trao nó nụ hôn mãnh liệt. Nó mở mắt, trừng trừng nhìn tôi. Rồi nó hét lớn đẩy tôi ra khỏi người nó. Có lẽ cái đà đẩy của nó mạnh quá mà tôi văng ra khỏi giường ngã lăn xuống đất, đau điếng. Tôi nằm sõng soài trên đất. Nó bật điện rồi vội vàng lao tới đỡ tôi dậy. Có lẽ ngửi thấy men rượu khắp người tôi, nó biết tôi đã say. Nó đỡ tôi lên giường, môi tôi lại được dịp cọ vào làn da cổ nó, thơm một cách kì lạ. Nó định lấy chăn đắp cho tôi thì bỗng dưng bị cánh tay to khoẻ của tôi kéo mạnh xuống giường. Tôi thì thầm vào tai nó.

    - Anh muốn dạy em, làm thế nào... để gần con trai nhất.

    Tôi ôm trọn nó vào lòng, bắt đầu hôn khắp mặt, mũi nó, rồi lan xuống cổ. Tôi tham lam, nhưng hết sức nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo ngủ của nó. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, tôi nhìn rõ bầu ngực lấp ló sau lớp áo con. Tôi khẽ hôn lên đó.

    Buổi sáng, tôi tỉnh giấc, nó nằm gọn trong vòng tay tôi với tấm thân trần trắng trẻo, mịn màng. Tôi giật mình, đánh thức nó dậy. Con bé cuống cuồng tìm áo quần mặc vào. Mặt nó sợ hãi gần như tái mét, cắt ko được giọt máu nào. Tôi nhìn xuống tấm chăn ga giường. Giọt máu hồng trinh tiết tôi đã lấy đi của nó.

    - Con bé Quyên dạo này lạ quá! Em thấy nó mặt mũi xanh xao, lại cứ nôn oẹ mãi. - Tôi giật mình khi từ trên tầng bước xuống thấy mẹ nói chuyện với bố.
    - Em xem con bé nó làm sao, ko nó ốm ra thì khổ.

    Tôi mặt mày tối sầm. Trong đầu tôi thoáng lên một linh cảm chẳng lành.

    - Bộ em muốn giữ nó chắc? Em phải phá nó đi chứ giữ lại chỉ khổ anh và em thôi!
    - Nhưng nó không có tội! - Con bé đôi mắt ngấn lệ, nhìn tôi khẩn khoản.
    - Không! Anh đã bảo phá là phá! Ngày mai anh sẽ đưa em đi! - Nó chết lặng, tay nắm chặt vào bụng, đứng nhìn tôi quay bước lên tầng.

    Tôi thay quần áo xong xuôi mà vẫn chưa thấy con bé dậy. Tôi qua phòng, gọi cửa con bé.
    - Quyên! Dậy đi. Anh đưa em đến viện! - Chẳng thấy tiếng con bé trả lời. Tôi đẩy cửa bước vào. Con bé ko có trong phòng. Một phong thư đặt sẵn trên bàn. Tôi vội vàng bóc thư ra đọc. Con bé đã bỏ đi!

    " Khi anh đọc bức thư này em đã đi một quãng thật xa, xa thành phố nhộn nhịp, đủ đầy, xa bác trai bác gái - những con người tốt bụng, hiền hậu, xa anh - người con trai đầu đời mà em biết. Có thể, những ngày tháng qua em đã học được từ anh rất nhiều, cảm nhận được sự ấm nóng của bàn tay đàn ông, biết được nhịp đập của trái tim người mình yêu, biết phải ngủ với nhau ra sao thì mới có em bé, nhưng có lẽ, cái em học được nhiều hơn cả là cái giá của sự ngốc nghếch, ngu muội và tối tăm. Em tuy chẳng phải là một cô gái thông minh hay lanh lợi gì, nhưng em biết thế nào là tội lỗi khi cướp đi sinh mạng của một sinh linh còn chưa kịp chào đời. Tội lỗi ấy lớn lắm anh ạ! Gìơ đây, em đã là một đứa con gái không chồng mà có con, em biết về làng, em sẽ bị cạo đầu bôi vôi, bị đổ nước lạnh lên người. Nhưng thà em chịu đựng tất cả, vì đó là cái giá em phải nhận cho sự ngốc nghếch của mình, còn hơn tự tay giết chết đứa con đầu đời, kết quả của một tình yêu tuy chỉ là của bố thí hay một trò chơi anh dành cho em! Em sẽ sinh và nuôi con khôn lớn. Anh yên tâm, nhất định em sẽ ko để nó giống em: "Ngốc nghếch và ngu muội!".

    Tạm biệt anh - người chỉ là giấc mơ của em thôi!"

    Tôi sững người, nắm chặt bức thư trong tay mình. Loạng choạng, tôi lao ra gara, lấy ô tô và lái như bay đuổi theo một người con gái với tâm hồn thánh thiện và nụ cười luôn thường trực trên môi. Tôi như một kẻ điên, lẩm bẩm luôn hồi: "Đồ ngốc! Nhất định anh sẽ ko để em phải cạo đầu bôi vôi đâu!

    __________________________________________sưu tầm.


    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/11/13
    Bạch Vân thích bài này.
  13. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    [​IMG]

    Ngày nói thật


    ____________[​IMG]_______________​

    Mảnh đất nầy có nhiều điều không giống bất cứ vùng miền nào. Thứ nhất nói về địa hình vẽ bản đồ sẽ giống như con thạch sùng đang bám chắc chắn trên la phông trần nhà trong tư thế lưng ở phía mặt đất, đầu hướng đông với chiếc lưỡi lè ra chạm bờ biển cát trắng, nước trong xanh tiềm ẩn kinh tế du lịch, đuôi nó hướng tây nằm gác lên vùng bán sơn địa, đất thoai thoải nối tiếp những rặng núi lô nhô cao thấp và rừng bạt ngàn cây lá... còn bên trong rõ ràng còn có sông, ao hồ, đất thổ cư, đất sản xuất...

    Dân cư quần tụ lâu đời, kinh tế phát triển chậm một chút song đã thoát đói, chỉ còn nghèo – nghèo do nhu cầu hưởng thụ vật chất quá mức, chứ nếu “biết ăn thì no, biết co thì ấm” nói kiểu ông bà xưa đã thoát cảnh nghèo từ lâu.

    Điều không giống ai lớn nhất, kéo dài lâu nhất, gây hệ luỵ nhiều nhất là toàn thể người sinh sống ở mảnh đất con thạch sùng ưng nói dối. Ví dụ như khi họ nói: Đói quá! người nghe phải hiểu rằng họ nói: No quá! Tức là nói theo kiểu ngược đời!

    Tương truyền những ngày tháng đầu tiên thực hiện văn hoá nói dối gặp rất nhiều khó khăn. Trời đang nắng chang chang thế mà nói đang mưa báo hại biết bao người bỏ công chuyện tất tả chạy về nhà thu dọn lúa, ngô, khoai đang phơi phong đầy sân. Bởi vậy có một số người lên tiếng không chịu thực hiện. Khổ nỗi phép vua thua lệ làng, thiểu số phục tùng đa, thiên hạ ai cũng làm, người không làm được coi như lạc hậu, thế là lâu ngày quen dần...

    Cu Làn con ông hương Vy vốn tư chất thông minh ngay từ nhỏ, sau nầy lớn lên thấy quê mình ngồ ngộ, tỏ ý không bằng lòng. Về sau đi ra nước ngoài du học, tiếp thu bao nền văn minh nhân loại càng thấy rõ sự vô lý của tập tục nói dối.

    Bây giờ Làn có dáng dấp cao to, khuôn mặt chữ điền, mắt sáng mũi cao và thẳng, nhất hai hàng lông mi như được kẻ vẽ hằng ngày sắc lẹm và nghếch lên tựa lông mi quý ông tướng hát tuồng trên sân khấu, trông oai vệ, thế mà hồi mới lọt lòng mẹ, cu Làn chỉ cân nặng gần 2000 gram, giống cái búp của cây chuối sứ còi cọc, nên ông nội lo lắm, chạy ngay tới nhà ông Ngào, thầy coi tử vi giỏi nhất vùng nầy hỏi thăm.

    Sau khi lật dở xem một loạt gần mười quyển sách toàn chữ tây chữ ta, ông thầy lấy một quyển chăm chú nghiên cứu một chặp rồi phán: Thằng nầy có bỏ nó vô cối đá giã nó cũng sống!. Ông nội của Làn sảng hồn: Thưa thầy nói lại cho tôi nghe!. Thầy ngồi xấp bằng trên bộ phản mít đã xử dụng qua bốn đời, gỗ lên nước vàng óng láng bóng, rung rung đùi, vuốt hàm râu trắng phau phau dài che khuất cả cổ, miệng cười tươi, tay bưng tách nước chè xanh rót vào chén mắt trâu, uống một ngụm, mới nói: Không tin à? Chẳng những nó sống lâu trăm tuổi mà với tư chất hơn người, nó giỏi đấy!. Ông nội cu Làn ngồi chồm hổm trên nền nhà lót gạch mát rượi mà toát mồ hôi hột khi nghe chính xác từng lời thầy nói theo sách theo vở. Thấy ông nội cu Làn ngồi bất động, thầy chợt hiểu ra cớ sự. Lẽ ra xem quyển sách nói dối ông lại lấy nhầm quyển sách tử vi nói thiệt nên nói như vậy. Thầy tằng hắng, ông nội cu Làn gật mình mặt cắt không còn chút máu, ngước mặt lên, mấp máy môi muốn phân trần điều gì mà miệng cứng ngắt nói chăng ra lời nào... Thầy Ngào nói: Tôi hiểu rồi! Bây giờ nghe lại cho rỏ ràng, nghe!. Dĩ nhiên ông thầy nói ngược lại những điều vừa nói theo cách nói vùng đất nầy. Nghĩa là: Thằng cu nầy nhất định chết thôi!.

    Nghe xong ông nội cu Làn khấp khởi mừng, bấp ba bấp búng cảm tạ thầy, xong xách chiếc nón lá cặp bên hông đi như chạy về nhà.

    Hiện nay Làn đang ở tuổi năm mươi hai. Đứa con trai độc nhất của Làn có vợ, sinh cho lão một cháu nội trai kháu khỉnh, vì kinh tế cả hai vợ chồng kéo nhau vào tận phía Nam làm ăn, để con ở nhà cho ông bà nội nuôi nấng. Tuy có vất vã nhưng tính lão vui là chính nên lão chẳng phàn nàn điều gì. Lão Làn kiệu cháu lên cổ đùa giỡn ngất nga ngất nghểu rồi ngồi xuống chiếc giường tre kê sát tường hiên nhà, nhớ lại chuyện xưa do ông nội của lão Làn kể mà tức cười. Thằng cháu nội mới lên sáu tuổi không biết chi cũng nức nẻ cười theo.

    Người ta nói sự sống phải tuân theo quy luật, nước suối nước sông có trong có sâu bao nhiêu cũng là nước suối nước sông và nhất định phải chảy xuôi về biển cả. Con người cũng vậy dù anh có tài giỏi bao nhiêu cũng không thoát khỏi lẽ sinh tồn, huống chi ở trên quả đất nầy, nơi lão Làn sống lại ưng làm những chuyện tréo cẳng ngỗng, ưng nói không đúng với lương tâm!. Chính cái sự đời đa đoan sinh ra nhiêu khê, cứ lấy lão Làn đây mà thí dụ cũng khối chuyện hay chuyện dở để khen hay chê. Cả mảnh đất nầy hồi ấy không tin vào cái gì cả, kể cả việc thờ cúng ông bà họ cũng qua loa lấy lệ... Trong lòng thì rối ben như ổ tơ, ngoài mặt giả đò tỉnh rượi. Đến ngày lão Làn đi cưới vợ, mọi sự thay đổi chóng vánh như giấc mơ!.

    *
    Hôm Làn cưới vợ, nhà ông hương Vy như đám hát. Tiếng đã từng đi du học, tiếp cận bao văn minh nên Làn không chịu làm theo tục lệ xưa nay. Mà đúng thôi, phải canh tân chứ!. Thứ nhất lão Làn xin phép cha, nhất định trong đám cưới không ai được nói dối, thứ hai phải có lễ nghi đàng hoàng, chứ không cưới chay như các đám thằng Xân, thằng Tán. Chuyện nói dễ làm khó, ai nấy cũng lúng ta lúng túng, chẳng biết ất giáp chi. Lão Làn phải băng bộ đi hàng trăm cây số, nhờ ông ba Tuỳ, cậu ruột của Làn, về đứng làm chủ hôn, đại diện họ nhà trai nói phải nói không với họ nhà gái thiệt lòng để họ thông cảm lỡ có ai đó nói đôi điều giả dối họ không hờn giận. Một đám cưới kiểu mới nên cả vùng ai ai cũng háo hức tụ tập về nhà ông hương Vỵ chờ xem.

    Ông ba Tuỳ ăn nói lưu loát mạch lạc, hai họ cùng đông đảo bà con dự lễ cưới im phăng phắc ngồi nghe, lâu lâu gật gật đầu tỏ ý khen hay, chứ không dám nói lời chi. Người có chung một tiếng nói, một ngôn ngữ mà giống như người trong nước, kẻ nước ngoài không bằng, bởi có ai hiểu ai đâu khi một bên nói thiệt một bên nói dối!. Sửa lại chiếc cà vạt cho ngay ngắn, ông ba Tuỳ nói tiếp: Chỉ có Liềng Văn Làn, cháu tôi mới dám làm một điều thay đổi quy mô lớn như thế nầy, mà đạo đời cái chi mới làm đều dễ có thiếu sót, mong mọi người nhất là họ nhà gái vì thương con thương cháu bỏ qua cho. Ông bà ta thường nói “dâu hiền con gái rể thảo con trai”, mong rằng cháu Mi từ nay là dâu của nhà họ Liềng sẽ cùng cháu Làn trăm năm trọn nghĩa vợ tình chồng. Tôi nói như vậy được không bà con!. Không khí đám cưới đang yên lặng bỗng náo nhiệt hẳn lên sau câu hỏi của ông ba Tuỳ. Lão Làn bữa nay diện một bộ cánh đúng kiểu Quốc phục trông đẹp trai hơn ngày thường, còn cô dâu dáng hình mảnh mai ăn mặc bộ áo quần trang nhã nên rất dịu dàng . Ai nấy cũng tấm tắc khen Mi đẹp người đẹp nết!.

    Sau đám cưới của Lão Làn, mọi người trên mảnh đất con thạch sùng bắt đầu học ăn học nói theo chuẩn mực đạo đức. Việc tưởng dễ lại quá khó. Bao nhiêu thói hư tật xấu ăn sâu vào người không thể ngày một ngày hai gọt rửa nhanh được. Chỉ riêng việc sống chân thành “Mình vì mọi người, mọi người vì mình” trông khổ như đang chịu điều gì cực hình!. Đến nơi làm việc ngoài đồng, trong xí nghiệp, cơ quan ai nấy cũng thấy lạ hoắc. Làm việc chất lượng hiệu quả, hưởng thụ đúng với năng lực, không nhũng lạm bất kể một đồng xu, một cây kim sợi chỉ dù là của công hay của tư! Khó quá!

    Lão Làn và mọi người bây giờ nhớ lại chuyện cách đây không xa mà như cổ tích. Chắc sau này con cháu không hiểu tại sao có một thời mảnh đất có truyền thông văn hóa tốt đẹp nầy, lại như thế!./.

    _______________________________________Hòa Văn

    ][​IMG]
    ]
     
  14. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    những con vật lạ......

    Cận cảnh loài cá "bọc thép" siêu dị ở Biển Đông

    Được vũ trang "đến tận răng", cá quả thông không khác gì những chiếc "xe bọc thép". Không kẻ săn mồi nào xơi nổi loài cá này, vì chúng quá "khó nhằn".


    [​IMG]

    Cá "quả thông" (pinecone fish) là tên gọi chung của các loài cá thuộc họ Monocentridae, phân bố trên vùng biến kéo dài từ Nam Nhật Bản đến Australia, trong đó có một phần của Biển Đông.​

    [​IMG]

    Tên gọi "quả thông" bắt nguồn từ hình dáng rất đặc biệt của chúng. Cơ thể những con cá này được bao phủ bởi những chiếc vảy lớn, rất cứng và dày, như một bộ áo giáp.​

    [​IMG]

    Những chiếc vảy ở phần thân sau còn có gai nhọn hướng về phía đuôi, một cách thức bảo vệ hiệu quả trước những đòn tấn công từ phía sau,​

    [​IMG]

    Không những vậy, khi gặp nguy hiểm cá quả thông còn có thể giương vây lên, biến chúng thành những lưỡi dao sức nhọn.​

    [​IMG]

    Được vũ trang "đến tận răng" như vậy, cá quả thông không khác gì những chiếc "xe bọc thép" giữa biển khơi.​

    [​IMG]

    Gần như không có kẻ săn mồi nào xơi nổi loài cá này, vì chúng quá "khó nhằn".

    [​IMG]

    Loài cá này tường ẩn mình trong các rạn san hô, hốc đá. Chúng có thể dài đến 30cm khi trưởng thành.​

    [​IMG]

    Từ khi trào lưu nuôi cá cảnh nước mặn trở nên phố biến, cá quả thông đã trở thành một mặt hàng hot, được nhiều người ưa chuộng.​

    [​IMG]

    Không chỉ có hình thù cổ quái, chúng còn có màu sắc rất bắt mắt và chung sống hòa thuận với các loài cá cùng bể nuôi.​

    [​IMG]

    Nhưng không phải ai cũng nuôi được cá quả thông vì chúng rất đắt và đòi hỏi những yêu cầu ngặt nghèo về điều kiện sống. Ảnh: Internet.​
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/11/13
  15. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Cùng Khám Phá...

    Những sa mạc đẹp như thiên đường

    Taklamakan (Trung Quốc)

    [​IMG]

    Taklamakan là một trong những sa mạc cát lớn nhất thế giới, nằm trong khu vực thuộc Khu tự trị dân tộc Duy Ngô Nhĩ Tân Cương. Taklamakan trải dài trên 270.000 km2 diện tích của lòng chảo Tarim, với chiều dài 1.000 km và rộng 400 km. Ở rìa phía bắc và phía nam của sa mạc này là hai nhánh của Con đường tơ lụa do các lữ khách đã tìm kiếm ra để tránh vùng đất hoang khô cằn. Năm 2008, thời tiết tại sa mạc Taklamakan đã hạ xuống mức thấp nhất sau 11 ngày có tuyết rơi. Đây là lần đầu tiên sa mạc lớn nhất tại Trung Quốc bị che phủ hoàn toàn bởi một lớp tuyết dày 4 cm.

    Lençóis Maranhenses (Brazil)

    [​IMG]

    Trong một đất nước được bao quanh bởi 30% nước ngọt và những khu rừng nhiệt đới lớn, chúng ta có thể tìm thấy một "sa mạc". Nằm ở bang Maranhão, trên bờ bắc của Brazil, công viên quốc gia Lençóis Maranhenses là một khu vực có diện tích khoảng 300 km2 cồn cát trắng và đầm phá xanh thẳm, tạo nên một trong những cảnh quan đẹp và độc đáo nhất trên thế giới. Những đụn cát xâm nhập lục địa khoảng 50 km từ bở biển, khiến khung cảnh nơi đây giống như một tấm ga giường màu trắng khi nhìn từ trên cao xuống.

    Salar de Uyuni (Bolivia)

    [​IMG]

    Salar lf một trong những biểu tượng của Bolivia, một sa mạc muối khổng lồ nằm ở trung tâm Altiplano. Đó là một sa mạc dường như bằng phẳng, phản chiếu ánh nắng mặt trời. Trên sa mạc còn có một vài hồ nước với những màu sắc kỳ lạ bắt nguồn từ những khoáng sản trong khu vực. Cách đây khoảng 40.000 năm, khu vực này là một phần của hồ Minchi, một hồ khổng lồ thời tiền sử. Khi hồ khô, đã hình thành nên hai hồ nhỏ ngày nay là hồ Poopó và Uru Uru cùng với hai sa mạc muối lớn là Salar de Coipasa và Uyuni. Uyuni lớn gấp gần 25 lần so với kích thước của Bonneville Salt Flats ở Mỹ.

    Farafra (Ai Cập)

    [​IMG]

    Điểm thu hút chính của Farafra đó là Sa mạc Trắng (còn được biết đến với cái tên "sahara el Beyda, trong đó 'sahara' có nghĩ là một sa mạc). Sa mạc Trắng của Ai Cập nằm cách Farafra 45 km về phía bắc. Sa mạc có màu trắng, kem và sự hình thành những hòn đá phấn khổng lồ, thỉnh thoảng tạo nên những cơn bão cát trong khu vực.

    Simpson Desert (Australia)

    [​IMG]

    Australia là quê hương của 4 sa mạc lớn: Simpson, Tanami, Great Victoria và Sturt's Stoney. Trong đó, sa mạc Simpson được coi là "hòn đá đỏ khổng lồ" vì sự hiện diện của những cồn cát đỏ. Những cồn cát chạy theo hướng bắc nam ở trạng thái tĩnh và được giữ nguyên vị trí nhờ các loài thực vật. Chúng biến đổi độ cao từ 3m ở phía bắc tới khoảng 30m ở phía đông. Cồn cát nổi tiếng là Nappaneric, hay còn được gọi với cái tên Đá Đỏ (do khách du lịch Dennis Bartell tới thăm sa mạc Simpson đặt tên), cao khoảng 40m.

    Sahara (Nam Phi)

    [​IMG]

    Sahara, với diện tích 8,6 triệu km2, là sa mạc lớn nhất thế giới, bao phủ một diện tích rộng lớn của Nam Phi. Khoảng 4 triệu người dân sống trên khu vực này. Saraha có chiều dài tối đa là 4.800 km, chạy từ tây tới đông và khoảng cách từ phía bắc tới phía nam là 1.200 km. Sahara trải dài trên một phần lãnh thổ của các quốc gia: Mauritania, Western Sahara, Algeria, Libya, Ai Cập, Sudan, Chad, Niger và Mali.

     
  16. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Cùng Khám Phá...

    Những hình ảnh sa mạc đẹp lạ

    [​IMG]

    Con đường bị cồn cát cắt ngang ở thung lũng Nile, Ai Cập.

    [​IMG]

    Hình ảnh hệ thống thủy lợi ở Jordan.

    [​IMG]

    Ốc đảo Huacachina tại Peru vào ban đêm.

    [​IMG]

    Chiếc đầm bao quanh là cát ở Công viên Quốc gia Lençóis Maranhenses, Brazil.

    [​IMG]

    Cồn cát Rub al Khali nằm ở biên giới của 4 quốc gia: Ả-Rập-Xê-Út, Oman, Yemen và Các Tiểu Vương quốc Ả Rập Thống Nhất.

    [​IMG]

    Cồn cát dài đến vô tận ở Namibia.

    [​IMG]

    Cây trơ lá ở hoang mạc Namib, Sossusvlei, Namibia.

    [​IMG]

    Sa mạc trắng ở Ai Cập.

    [​IMG]

    Đường tàu trên sa mạc ở Austraila.

    [​IMG]

    Tuyết bao phủ lên sa mạc Taklamakan, Trung Quốc.

    [​IMG]

    Đảo hồ Crescent ở sa mạc Gobi, Trung Quốc.

    [​IMG]

    Ảnh chụp từ trên cao đáy sông khô cạn ở sa mạc Sonoran, Mexico.

    [​IMG]

    Hệ thống phát điện năng lượng mặt trời Ivanpah ở sa mạc Mojave, California, Mỹ.


     
  17. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    Miên man cảnh đẹp mùa Thu lá vàng

    [​IMG]

     
  18. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Miên man cảnh đẹp mùa Thu lá vàng

    [​IMG]

     
  19. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    Miên man cảnh đẹp mùa Thu lá vàng

    [​IMG]

     
  20. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    Miên man cảnh đẹp mùa Thu lá vàng

    [​IMG]