Góc Nhỏ ✿◕ ‿ ◕✿ Khu Vườn Hoa Xương Rồng...✿◕ ‿ ◕✿

Thảo luận trong 'Cà Phê - Trà Đá' bắt đầu bởi Hoa Xương Rồng, 4/12/12.

  1. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Thế Giới Muôn Loài...

    ảnh động vật đẹp nhất năm 2012

    [​IMG]
     
  2. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Thế Giới Muôn Loài...

    ảnh động vật đẹp nhất năm 2012


    [​IMG]
     
  3. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Dễ thương chưa...

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
  4. VÕ TẮC THIÊN_@

    VÕ TẮC THIÊN_@ Thần Tài Perennial member

    Thâm Cung Bí Sử...

    Đoán giải tướng mạo của ba mỹ nhân quyền lực nhất TQ

    Thật kỳ lạ, cả ba người phụ nữ quyền lực bậc nhất TQ: Võ Tắc Thiên, Từ Hy thái hậu và Tống Khánh Linh đều có chung gương mặt lộ rõ nét phú quý.

    [​IMG]

    Khuôn mặt của mỹ nhân Trung Quốc thường có hai kiểu: Khuôn mặt hình bầu dục như trứng ngỗng và khuôn mặt trái xoan với phần cằm nhọn có độ rộng bằng 1/3 độ rộng của gương mặt.

    [​IMG]

    Những bậc tuyệt thế giai nhân thời cổ đại như Tây Thi, Đổng Tiểu Uyển thường được miêu tả là sở hữu gương mặt trái xoan thanh tú. Đẹp thì tuyệt đẹp, nhưng hầu hết các nàng lại hồng nhan bạc mệnh.

    [​IMG]

    Ngược lại, những phụ nữ sở hữu khuôn mặt thứ nhất sắc nét rõ ràng thường có mệnh phú quý và dễ trở thành bậc “quốc mẫu” trong thiên hạ. Hãy cùng luận giải tướng mặt của ba người phụ nữ quyền lực và tiếng tăm bậc nhất Trung Quốc: Võ Tắc Thiên, Từ Hy thái hậu và Tống Khánh Linh để hiểu rõ số mệnh họ.

    [​IMG]

    1 - Võ Tắc Thiên

    Tuy vào thời Võ Tắc Thiên chưa có ảnh để lưu giữ, nhưng hậu thế vẫn có thể mường tượng được gương mặt bà hoàng bởi bức tượng Phật trong hang Long Môn tại Lạc Dương được tạc theo đúng khuôn mặt Võ Tắc Thiên.

    [​IMG]

    Võ Tắc Thiên là người tôn sùng đạo Phật. Để tỏ lòng sùng bái, bà ta đề xướng dịch nhiều kinh Phật và ra sức cho tạc tượng, thậm chí còn tự thân tham gia vào những công việc này. Võ Mị Nương dành bớt số tiền son phấn của mình để tạc bức tượng Phật nổi tiếng ở Lạc Dương, cũng là để lưu lại chân dung mình cho đời sau.

    [​IMG]

    Những phụ nữ sở hữu khuôn mặt bầu dục kiểu này có thể nắm trọn thiên hạ trong tay. Vào năm 690, sau khi xưng đế, Võ Tắc Thiên ra sức chấn hưng giáo dục, mở rộng khoa cử, phá cách dụng người tài, cổ vũ, khích lệ nông dân trồng dâu nuôi tằm, phát triển kinh tế. (Trong ảnh là tạo hình Võ Tắc Thiên của nữ minh tinh Củng Lợi).

    [​IMG]

    Trong vòng gần nửa thế kỷ bà chấp chính, xã hội Trung Quốc ổn định, kinh tế phát triển, đặt cơ sở, nền móng vững chắc cho thời đại “Khai nguyên thịnh thế” về sau. (Trong ảnh là tạo hình Võ Tắc Thiên của nữ minh tinh Củng Lợi).

    [​IMG]

    2 - Từ Hy thái hậu

    Từ Hy thái hậu tên thật là Diệp Hách Na Lạp Thị, vốn là phi tần của vua Hàm Phong, người tộc Mãn Châu. Trong hai triều Đồng Trị, Quang Tự cuối thời nhà Thanh, bà là người chấp chính thực tế trong triều. Kể từ sau “Chính biến Kỳ Tường”, bà buông rèm chấp chính và thống trị trong suốt 47 năm.

    [​IMG]

    Khuôn mặt Từ Hy thái hậu nổi rõ gò quách, phần thịt phía dưới xương gò má nổi lên khá rõ. Những người như vậy có sức hút rất lớn, là tướng đại quý đại phú. Phần cằm và khuôn mặt của bà có các phần đều nổi rõ, vô cùng sắc nét, đây là loại tướng diện tốt nhất trong số những kiểu tướng diện phụ nữ.

    [​IMG]

    Với khuôn mặt như vậy, chỉ cần một nét cười đã đủ sức nghiêng nước nghiêng thành. Đôi mắt sáng long lanh rất có thần lại thêm phần mũi vừa thẳng vừa cao, quả là hàng anh kiệt trong đám nữ nhân.

    [​IMG]

    Những người như vậy thường hành sự quyết đoán, tận tâm và sẵn sàng ra tay để đạt được mục đích của mình.

    [​IMG]

    3 - Tống Khánh Linh

    Tống Khánh Linh sinh ra ở Thượng Hải. Năm 1914, bà được bổ nhiệm làm thư ký tiếng Anh của Tôn Trung Sơn, tới năm 1915 lại kết duyên cùng ông này. Bà không chỉ là người vợ hiền thảo mà còn là một chiến hữu luôn sát cánh bên chồng. Một đời vẻ vang, một đời vinh quý, cho tới tận khi qua đời, bà vẫn là Phó chủ tịch nước của Trung Quốc.

    [​IMG]

    Dưới góc nhìn nhân diện học, mặt Tống Khánh Linh là một khuôn mặt đầy đặn hình bầu dục, thuộc tướng đại phú đại quý. Trên thực tế, phu nhân Tôn Trung Sơn sống trong phú quý tới lúc tuổi già.

    [​IMG]

    Bà có đôi vai khá rộng, toàn thân toát lên khí thế lạ thường, vóc dáng tròn đầy, mũi cao, lộ rõ vẻ quyết đoán, dám tự chủ trong mọi việc.

    [​IMG]

    Đôi mắt bà tròn, sáng, luôn ẩm ướt và ấm áp như ngọc. Mặc thời gian biến chuyển, người phụ nữ tài sắc ấy vẫn giữ được những nét đẹp quý phái đặc trưng của mình.

    [​IMG]

    Trong khi đó, gương mặt của cô em Tống Mỹ Linh lại vuông vức, có hình chữ “Quốc” (国), thể hiện vẻ cương nghị, mạnh mẽ đầy nam tính. Bà có lục phủ đầy đặn, địa các (hay còn gọi là cằm, là vùng tận cùng của khuôn mặt, tính từ trán trở xuống nếu nhìn chính diện) hướng lên trên, chứng tỏ bà là người có tướng trường thọ, phú quý.

    [​IMG]

    Sơn căn (tức phần gốc mũi nằm giữa hai mắt) của Tống Mỹ Linh hơi thấp, đó là dấu hiệu cho thấy, đường quan vận, quyền thế của người đẹp có phần lép vế hơn so với chị mình.

    [​IMG]

    Nhưng nhìn chung, khuôn mặt to của Mỹ Linh có tác dụng bổ khuyết cho khuôn mặt nhọn của đấng phu quân, tức Tưởng Giới Thạch.​

     
  5. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    [​IMG]

    ĐÁ XANH CŨNG KHÓC


    _________________________[​IMG]__________________________​

    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]1. Cô nhỏ cười, nụ cười hiền lành, ngây thơ, vô số tội, khi lắc lắc cây viết trên tay, nghiêng cái đầu bum-bê trước mặt tôi:
    - Tối hôm qua tui buồn, tui đi chơi với một củ khoai. Củ khoai này có máu bảy mươi chia hai, cho nên hắn có một bàn tay vờ như lơ đãng, luồn vô trong váy tui...
    Trái tim tôi thót lại, đập sai đi một nhịp, nhưng cái miệng vẫn điềm nhiên, tự tại:
    - Thế cô có cho hắn một cái tát tai không?
    Cây viết dời lên, gõ gõ nơi má:
    - Nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ đó. Tui lấy tay hắn ra và thốt lên cười.
    - Cười?
    Cổ tôi như mắc nghẹn, như con gà nuốt phải sợi dây thun, trong khi cô nhỏ vẫn nhăn hàm răng trắng muốt ra:
    - Chứ sao! Vô ích mà. Tui đã già tra già chát, đủ để coi khinh cái thói sỗ sàng của bọn phàm phu. Đàn ông, toàn là một lũ như nhau hết. Ông nghĩ, có phải không?
    Một ngón tay đưa lên, lắc lắc, và thoắt cái, cô nhỏ mở cửa phòng đi ra, như không thèm đếm xỉa đến câu trả lời "Ông nghĩ, có phải không?", bỏ lại tôi một mình, tức tối, nhức nhối. Cô nhỏ làm như tôi không phải là đàn ông. Làm như tôi không hề có lấy chút tự ái của một đấng mày râu. Luôn luôn, cô nhỏ cắng đắng và cay nghiệt. Luôn luôn, cô nhỏ xem đàn ông là một thứ chẳng ra gì. Và tôi là người, tự bấy lâu nay, đã là chỗ cho cô nhỏ trút cuồng điên thịnh nộ, phong ba bão táp lên đầu. Ai oán thay, chính tôi là kẻ xung phong, chịu lãnh đạn, cho nên chưa bao giờ có thể hở môi kêu ca một tiếng.

    2. Tôi là trưởng phòng. Cô nhỏ là nhân viên. Cô nhỏ làm việc trong xí nghiệp đã lâu, còn tôi thì mới đổi về. Ngay ngày đầu tiên, khi cô nhỏ gõ cửa bước vào phòng, chưa kịp nói năng gì, thì tôi đã muốn toát mồ hôi trán. Vì em chính là "cô tiểu thư" mà tôi đã khắc ghi hình ảnh trong tim, suốt bao nhiêu năm thời trung học. Nói khác đi, cô nhỏ đã là "đối tượng", bóp nát có lẽ không ít con tim của thằng con trai mới lớn là tôi, khi bất ngờ cô bé chuyển về Sài gòn học, giữa năm lớp mười.
    - Tôi là Trúc Sơn, trợ lý của Trưởng phòng cũ. Nếu cần gì, Trưởng phòng cứ tùy nghi sai bảo, trong khi chờ thay trợ lý mới.
    Cô nhỏ nói trong lúc đôi tay bận bịu với mớ hồ sơ trình ký. Khi dứt lời, nhìn tôi, thì đôi mắt mở lớn ra, kinh ngạc:
    - Thôi chết, ông là...
    Một bàn tay đưa ngang miệng, ấp úng.
    - Đúng vậy. Tôi là Lộc, học chung với nhỏ ở Bình Dương. Không ngờ nhỏ vẫn còn nhớ.
    Đôi mày hơi cau lại, hai con mắt chớp lia, rồi cụp xuống. Tiếng nói thốt ra, yếu xìu, như than với chính mình:
    - Khó làm việc! - Rồi đột nhiên cao giọng - Tôi muốn nói với ông điều này. Vui lòng đừng gọi tôi là nhỏ. Cũng vui lòng, đừng nói với bất kỳ một ai, là tôi với ông quen nhau. Được không?
    Một ngón tay út chìa ra. Tôi đưa ngón tay út của mình, định bắt lấy, thì một bàn tay cô nhỏ đã đưa ngang, chặt ở giữa, không cho chạm đến tay mình:
    - Được rồi. Rất cám ơn ông.
    Cô nhỏ thật nghiêm trang và đài các, đúng như một cô Ký Điệu. Tôi nghĩ thầm, thời tỉnh lỵ, cô nhỏ có biệt danh là "cô tiểu thư" vì bất cứ ngày nắng hay mưa, học sáng hay học chiều, hay đi sinh hoạt, cô vẫn có người đưa rước, không sót một lần. Bây giờ, sau mấy năm xa cách, cô nhỏ dường như chẳng lớn thêm được chút nào. Vẫn nhỏ nhắn, mỏng manh. Đi đứng nhẹ nhàng, khoan thai. Khác đi một chút, là khi xưa tóc cô nhỏ dài ngang lưng, mượt mà. Còn bây giờ, tóc tém lên sau gáy, làm cho đôi mát như lớn thêm ra, trong suốt.

    3. Chừng dăm bữa sau, trong lúc tôi trầm tư nhìn ngắm cô nhỏ đang soạn hồ sơ ở cái tủ trước mặt, thì chợt cô nhỏ quay ngoắt lại, cáu kỉnh:
    - Sao ông chưa chịu đổi trợ lý?
    Hú vía! Không phải là cau có, vì bắt gặp tôi nhìn trộm. Tôi đáp vội vàng, nhưng rành rọt:
    - Cô làm việc này đã lâu, quen rồi. Tôi là người mới, cần cô tiếp tay, nên tôi sẽ không đổi trợ lý.
    Cánh cửa tủ chưa kịp đóng lại, cô nhỏ đã bỏ ra khỏi phòng. Điều gì làm cô nhỏ có nhiều thay đổi, không còn nói năng dịu dàng, khép nép như xưa? Trước kia, cô hiền lành và nhu mì. Hoàng, trưởng lớp 9, đã có lần kêu lên: "Nhỏ Trúc đúng là hiền như ma-sơ". Còn bây giờ cô lạnh lùng, làm ra vẻ ta đây. Một hôm, khi đưa trả hồ sơ, tôi hỏi cô nhỏ:
    - Lập gia đình chưa?
    Tức thì cô nhỏ phùng man trợn mắt:
    - Không nói chuyện riêng trong giờ làm việc.
    Cô nhỏ làm tôi cụt hứng. Tôi muốn thân thiện, nhưng cô nhỏ lại cách xa. Tôi cố gắng hòa đồng:
    - Gặp bạn cũ, không mừng sao?
    Cô nhỏ vẫn ngang bướng, đốp chát:
    - Mừng gì? Người ta sẽ nói, thấy người sang bắt quàng làm họ.
    Tôi cười:
    - Sang gì, tôi về đây sau Trúc mà. Tôi là hậu sinh, cần thỉnh giáo nhiều điều.
    Cô nhỏ cong một cánh môi:
    - Hậu sinh khả...
    Rồi quảy quả bước ra khỏi phòng, mang chữ cuối cùng đi theo. Nhưng tôi không thể nào lầm được, cô nhỏ muốn nói: Hậu sinh khả ố. Trời đất, tôi chỉ là một tên hậu sinh khả ố trong mắt nhìn ngang ngược của cô nhỏ.

    4. Cô nhỏ cứng ngắn, khô khan. Tôi cũng nghiêm trang, lạnh nhạt. Cô cố làm ra vẻ xa cách. Tôi cũng làm mặt cách xa, cho dù mỗi ngày, tôi và cô nhỏ gặp nhau hàng chục bận. Có đâu xa, bàn viết của cô nhỏ án ngữ trước cửa phòng tôi, mở cửa ra là thấy. Với lại nhiệm vụ trợ lý ủa cô là làm việc trực tiếp với trưởng phòng. Trưởng phòng! Cô nhỏ có vẻ cay cú với hai tiếng trưởng phòng. Đôi lúc còn dằn dỗi: Trưởng phòng, thưa ông! Không hiểu sao cô nhỏ lại cáng đáng với tôi, bất cứ lúc nào và bất cứ ở đâu. Làm như tôi với nhỏ là địch thủ, là mặt trời mặt trăng, là lửa với nước. Tôi chưa thấy cô nhỏ cười với tôi, suốt cả mấy tháng dài. Cái mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, lạnh lùng. Chẳng lẽ tôi với nhỏ có mối thù nào từ muôn kiếp trước. Há tôi với nhỏ chưa từng học chung nhau từ năm lớp 6 đến năm lớp 10 sao? Tôi đâu có làm điều chi thất lễ với cô nhỏ. Kẻ nội thù. Chắc cô nhỏ xem tôi như là một kẻ nội thù, chỉ vì tôi bây giờ là xếp của nhỏ? Tôi đâu muốn làm xếp của cô nhỏ. Tôi đâu muốn cô nhỏ làm mặt lạ với tôi!
    Không biết cô nhỏ sẽ còn giữ nét lạnh lùng, kiêu bạc với tôi thêm bao lâu nếu ngày hôm đó, tôi không tình cờ đụng đầu với cô nhỏ trong buổi tiệc sinh nhật một người bạn cũ, ở Bình Dương. Buổi tiệc dễ thương vì được tổ chức ngoài trời, dưới bóng mát của những tàn cây um tùm xanh lá và toàn là bạn bè cũ. Tất cả cười đùa đàn dịch xôn xao, vui vẻ trong vườn cau ăn trái, hệt như những ngày tháng cũ. Chỉ khác là ngày xưa, các cô đi riêng, còn bọn con trai bao giờ chả điệu. Còn bây giờ, tất cả đã lớn, đã vào đờì, có đứa lấy chồng, lấy vợ, hết còn xấu hổ và xa cách.
    Thoạt tiên, khi nhìn thấy tôi, mặt cô nhỏ xụ xuống, ỉu xìu. Rõ ràng tôi thấy cô nhỏ đang líu lo cười nói, vậy mà khi có mặt tôi, cái miệng chợt ngậm lại, im lìm, vờ như không quen. Hồng Thanh đứng kế bên cô nhỏ, lắc tay:
    - Nhớ không? An Lộc đó, mấy năm nay đi tuốt miền Tây, giờ mới được đổi về.
    Tôi cũng tảng lờ, vờ như không phải là xếp của nhỏ, nghiêng đầu chào:
    - Tiểu Thư!
    Đây là lần đầu tiên cô nhỏ không gắt gỏng, cau có và sừng sộ với tôi, dù tôi biết, tiếng "Tiểu Thư" có thể làm cô nhỏ nín thở vì tức.
    Giữa buổi tiệc, Tùng, chủ nhân, lên tiếng:
    - Năm nay có thêm An Lộc mới về. Năm ngoái thiếu Tiểu Thư. Vậy bây giờ chúng ta sẽ mở đầu chương trình văn nghê cây nhà lá vườn bằng sự xuất hiện của An Lộc và Trúc Sơn. Mời hai bạn lên song ca một bài.

    5. Bạn bè ồn ào hưởng ứng. Thật là éo le, nhưng không thể chối từ. Khi tôi cầm cây đàn bước ra, cô nhỏ cũng theo cùng, tươi cươì như là đôi bạn thân tình từ kiếp nào vậy. Cô nhỏ thì thào:
    - Tôi không thể hát trước đám đông. Ông phải cứu bồ đó! Khi thấy tôi cúi đầu chào thì chào theo và dẫn tôi rút lui, nhớ chưa.
    Tôi líu ríu tuân theo vì đâu thể nào ngờ, bấy lâu cô nhỏ chanh chua, cay đắng hệt một trái ớt hiểm, giờ lại thân ái, cư xử với tôi tử tế như vậy.
    Trước đám đông, cô nhỏ cười chào và chững chạc lên tiếng:
    - Hẳn các bạn đều thích Trúc và Lộc cùng hát một bản nhạc tình. Vậy xin ban nhạc hãy chơi điệu nhạc nhẹ, chúng tôi sẽ hát bài Khơi lòng.
    Ban nhạc trổi điệu slơ, còn tôi thì ngớ ra vì chưa hề nghe đến tên bài hát, nhưng cũng vội vã để tay lên phím đàn. Tiếng nhạc dặt dìu, khoan thai trong khoảnh khắc thì chợt cô nhỏ đưa tay ra, ngắt ban nhạc, cúi xuống chào:
    - Xin các bạn cho một tràng pháo tay nếu vừa ý. Bản nhạc chúng tôi vừa hát xong, có tên là Khơi lòng tức là không lời. Xin kính chào!
    Cô nhỏ đưa tay ra, cúi xuống chào một lần nữa. Tôi cũng vội vã đưa tay ra nắm, cũng cúi chào, dắt cô nhỏ đi lui giữa rầm rộ tiếng cười, tiếng vỗ tay la hét vì bất ngờ và thích thú.
    Chưa gì cô nhỏ đã cấu tay tôi:
    - Bỏ tay ra, đồ lợi dụng!
    Tôi sượng cứng. Thật là oan ôi ông địa. Rõ ràng cô nhỏ bảo tôi dẫn đi, rút lui, bây giờ lại trở mặt. Cô quay đi hòa nhập vào đám bạn, thản nhiên cười nói như chưa hề chửi tôi tiếng nào. Chẳng lẽ trong cô nhỏ có hai con người hoàn toàn trái ngược nhau?
    Ngồi giữa đám bạn, cô nhỏ hiền lành nhỏ bé, lí lắc dễ thương, hệt như cô tiểu thư thuở đó. Vậy sao cô nhỏ cứ trở mặt với tôi luôn luôn. Hay cô nhỏ đoán biết tôi có tình ý nên phải dằn mặt? Cho tôi co vòi, cho tôi rút lui, cho tôi ê chề mà không dám bước tới?
    - Lộc, bạn lo học hoài, bây giờ ra làm việc, đã có "đối tượng" chưa?

    6. Tiếng Thảnh vang lên, bất ngờ. Thái đấm vào vai khi thấy tôi lắc đầu:
    - Thôi đi! Nghe nói mi làm trưởng phòng, thiếu chi thư ký dưới quyền, tìm kiếm đâu cho xa, phải không bà con?
    Cô nhỏ bĩu môi, quay mặt đi nơi khác. Nhưng rồi cũng bất ngờ như tôi, quay ngoắt mặt lại khi Tuyết Đông lên tiếng, tinh nghịch:
    - Nếu ông Lộc chưa có "đối tượng" thì ở đây có Đá Xanh tiểu thư...
    Cô nhỏ để hết cả hai bàn tay lên miệng Tuyết Đông, đè xuống. Cả hai té nhào trên cỏ, tiếng cười của Tuyết Đông nghẹn lại, còn cô nhỏ mặt mũi đỏ ửng, đẹp hơn bao giờ.
    Buổi chiều, khi cô nhỏ một mình hất từng chiếc lá vàng xuống mương nước, tôi đi theo, lên tiếng:
    - Trúc có biệt hiệu Đá Xanh hồi nào vậy?
    Cô nhỏ ngậm miệng, im lìm. Tôi không chịu thua, tiếp tục:
    - Sao Trúc không giữ tóc dài như xưa?
    Cô nhỏ xì một tiếng, bỏ đi. Đúng là ngang ngược và kiêu kỳ. Tôi đuổi theo:
    - Sao Trúc không chịu xem tôi như là bạn cũ vậy?
    Vẫn là một lặng thinh. Lá khô lạo xạo dưới chân. Cô nhỏ làm như lắng nghe tiếng lá, không thèm đếm xỉa đến tôi bên cạnh. Cục tức bay lên đè ngang cổ, tôi đốp chát:
    - Có phải Trúc tuổi con cua không?
    - Đúng vậy! Còn nguyên quán của ông là Biên Hoà, phải không?
    Tôi nói nhỏ tuối con cua, ngang phè phè cho cô nhỏ tức mà lên tiếng. Ngờ đâu cô nhỏ phản ứng thần tốc, tặng cho tôi cái tủ đứng khi bảo tôi từ nhà thương điên Biên Hoà bước ra. Tôi cười:
    - Thì tôi cũng đâu có quên, Trúc là dân Chợ Quán. Chúng ta cùng một dòng họ mà, đâu có khác xa nhau.

    7. Cô nhỏ lặng thinh, lấy chân giày khua lá. Không biết "trận chiến" sẽ kéo dài bao lâu nếu không có Thuận chạy tới gọi tôi về hát, vì "có người yêu cầu". Cô nhỏ bĩu môi, giễu cợt. Tôi vừa quay đi, thì cô nhỏ đã chắn ngang, đưa cái cằm ra, nghinh nghinh, hầm hừ:
    - Cho ông biết, nếu nói với bất cứ ai, tôi là trợ lý của ông, thì tôi sẽ cắt cổ ông lập tức.
    Tôi ôm đàn, đứng hát giữa trời. Thật lòng, tôi muốn hát cho cô nhỏ nghe lắm. Những bài hát tôi vẫn thường hát một mình, sau ngày em bỏ trường mà đi, mang theo trái tim tôi mười tám tuổi. Nhỏ đâu biết, tôi mang hình ảnh em cho đến bây giờ, cái vóc dáng nhỏ nhắn đứng tựa bờ tường cao trên lối dốc nhà thờ cạnh trường, chờ người đến đón mỗi buổi tan học, tóc dài xõa tung trong gió với một bàn tay em nhỏ nhoi níu giữ. Cho nên tôi cắm cổ học hoài. Cho nên chưa có ai lung lạc được trái tim tôi, dù dăm ba mối tình thoáng qua, đọng lại.
    Tôi hát Phượng hồng. Tôi hát Em đẹp như mơ. Tôi đắm chìm trong tiếng nhạc. Tôi muốn nhắn gởi. Tôi muốn moi móc hết trái tim mình, đem dâng tặng cho em. Tôi nhìn cô nhỏ. Cô nhỏ nhìn tôi. Đôi mắt cô nhỏ chừng như có lửa, sáng lên nhưng khuôn mặt xa vắng, u trầm.
    Chiều tàn. Tiệc tan. Tôi đưa cô nhỏ về vì Tuyết Đông, người bạn cùng đi với cô nhỏ lúc nãy, ở lại Bình Dương. Sau lưng tôi, cô nhỏ lên tiếng:
    - Tôi không biết là ông hát rất hay.
    Tôi ma giáo, giả vờ không nghe rõ. Cô nhỏ phải chồm tới trước, nói to hơn. Tôi nghe thân thể mềm ấm của cô đổ trên lưng mình. Tôi cũng hét:
    - Không ngờ là Trúc biết hát bài Khơi Lòng...
    Giữa đường, trời đổ mưa. Tôi mừng rơn vì cơ hội nghìn vàng. Tôi đưa cô nhỏ vào quán nước ven đường. Những giọt mưa thấm trên mặt cô nhỏ. Tôi đưa khăn tay ra. Cô nhỏ ngần ngừ, rồi cầm lấy. Từ phút đó, nhỏ có vẻ bớt lạnh nhạt. Nhỏ đã mở miệng vì mặt đối mặt, hết đường tránh né. Bên ly nước chanh, tôi hỏi cô nhỏ:
    - Sao Trúc có vẻ thù ghét tôi dữ vậy?
    Nhỏ trầm ngầm, rồi trả lời rành rẽ, dứt khoát:
    - Tôi thù ghét tất cả đàn ông trên cõi đời này.

    8. Hai tai tôi lùng bùng, tưởng như vừa nghe lầm. Chẳng lẽ nào cái khuôn mặt nhỏ nhắn, trong trắng, thánh thiện như nhỏ lại thất tình, lại mang một vết thương tình ái?
    - Thật sao? Tôi không tin.
    - Thì thôi!
    Cô nhỏ buông lửng, lặng yên múc từng muổng nước chanh, đưa lên miệng ngậm.
    - Vậy sao có biệt danh là Đá Xanh?
    Lần này thì cô nhỏ quắc mắt, nhìn tôi dữ dội:
    - Ông quả thật là tò mò. Nhưng nói ra thì ông lại không tin. Cho ông hay, tôi là người ghét dối trá. - Giọng cô nhỏ chợt chùng xuống - Nhưng để tôi trả lời, sẻ lỗi đạo.... Có lần tôi nói với Tuyết Đông: Tôi bây giờ là một cục đá xanh, vì đạp bảy búa chắc không ra một giọt nước mắt. Ông biết, khi xưa tôi mít ướt lắm mà. Tuyết Đông gọi tôi là Đá Xanh tiểu thư. Đâu ngờ lần này nó nói giữa đám đông.
    Cơn mưa kéo dài. Ông trời quả là thương tôi vì dưới mưa, cô nhỏ bỗng trở lên dịu dàng, nhỏ nhẹ. Tôi nhìn đôi môi em nói, mới thấu hiểu thế nào là "Uống ly chanh đường, uống môi em ngọt". Tôi nhìn sâu trong mắt em và lặng người. Em đã ngự trị trong tôi từ thuở đó, cho đến tận bây giờ.
    Sáng ngày thứ hai, rồi thứ ba, cô nhỏ không đi làm. Tôi bâng khuâng. Tôi bứt rứt. Chẳng lẽ nhỏ gan lì bỏ việc vì đã lỡ trút nhiều tâm sự, nên bây giờ hối hận, không muốn thấy cái bản mặt của tôi? Sang ngày thứ tư, Cường kế toán bào phòng:
    - Con nhỏ trợ lý của ông xin nghỉ một tuần.
    - Vậy hả?
    Tôi giả vờ thản nhiên cho Cường tiếp tục:
    - Con nhỏ đó một cây xanh dờn. Tôi nói thật, ông đừng có đụng tới nó. Nó ghét đàn ông lắm.
    Tôi hơi giật mình. Chẳng lẽ cô nhỏ lại tâm sự với Cường là cô thù ghét đàn ông? Tôi cười:
    - Bộ cậu đụng nhỏ rồi sao?
    - Đâu có, là ông Phó giám đốc. Bữa đó tôi vừa vào tới cửa thì gặp nhỏ chạy ra, nước mắt, nước mũi tùm lum. Ông Phó còn đứng xớ rớ, thì ra con nhỏ đã tặng ổng một cái tát đích đáng.
    Tôi làm thinh. Cường khai luôn:
    - Chuyện đó lâu lắm rồi. Hồi đó con nhỏ mới ra trường, còn hiền lắm, tóc dài, yểu điệu thục nữ. Bây giờ con nhỏ nhanh nọc, dữa dằn, đụng đâu húc đó. Cũng may là ông Phó giám đốc đó cuốn gói đi rồi.
    - Sao cậu biết cô ta ghét đàn ông?
    Cường cười:
    - Thì ông không thấy nó đeo nhẫn ở ngón tay ghét con trai đó sao?
    Cường đi ra khỏi phòng, lại ghé đầu vào:
    - Ông đừng bao giờ hở môi là ông biết chuyện đó với con nhỏ, nghen.

    9. Hết tuần, tôi trông ngóng cô nhỏ đi làm. Gặp tôi, cô nhỏ tảng lờ. Tôi than thầm. Chẳng lẽ nhỏ lại nổi cơn? Buổi chiều hôm đó, trên đường về nhà, sau cơn mưa đường xa, gió lạnh, nhỏ run rẩy núp gió sau lưng tôi. Còn tôi thì run rẩy vì cảm nhận sự gần gũi, ấm áp của cô nhỏ. Có nằm chiêm bao mới tin được là cô nhỏ của một thời thiếu niên mơ ước tưởng mình đã mịt mù, đã mất dấu, giờ lại nghiêng mình, đeo cứng trên lưng tôi. Và tôi thì không biết trời đất thế nào, gió lạnh ra sao, lúc có em bên cạnh. Khi bỏ em xuống trước nhà, tôi nói: "Đừng xem tôi là đàn ông. (Thật ra tôi muốn nói, đừng xem tôi như những hạng đàn ông khác, nhưng sợ cô nhỏ nổi sùng) Hãy xem tôi là bạn. Hãy xem tôi như là trang nhật ký, nơi mà Trúc có thể trút bỏ mọi điều. Tôi tuyệt đối trung thành là trang nhật ký. Nói thật đó. Đừng giữ mãi trong lòng những chuyện buồn..." Đôi mắt cô nhỏ chớp chớp, ngần ngừ, rồi một bàn tay đưa ra: "OK tạm thời". Tôi nắm tay em, muốn giữ mãi bàn tay mềm mại, nhưng vội buông ra vì còn nhát gan, sợ cô nhỏ lại sững cồ, kiếm chuyện.
    Cô nhỏ mang hồ sơ vào, rồi ra, lặng lẽ, không cả nhìn tôi. Cho đến khi tôi nhịn hết nổi, lên tiếng:
    - Tuần qua Trúc đi đâu?
    Cô nhỏ dừng lại, chỉ vào miệng mình, không nói.
    Đến chiều, cô nhỏ thì thào:
    - Đừng nói chuyện với tôi, lây bệnh.
    Sau đó thấy cô nhỏ cứ rầu rầu hoài, tôi hỏi:
    - Hết bệnh chưa, sao không vui?
    Cô nhỏ nhìn tôi gượng gạo, bơ thờ:
    - Vui gì nổi!
    Tôi nhìn kỹ, quả nhiên cô nhỏ ốm đi và xanh xao:
    - Nói đi, chuyện gì đã xảy ra? Tôi là trang nhật ký của nhỏ mà.
    Cô nhỏ hạ giọng;
    - Việt kiều! Việt Kiều! Bà nội bắt lấy chồng Việt kiều.

    10. Tôi muốn đứng bật dậy vì cái tin chấn động kia, nhưng cố gắng kìm giữ, bật tiếng cười khan:
    - Té ra cả tuần qua cô ở nhà đi chơi với Việt kiều. Vậy mà tôi tưởng cô bệnh, lo giùm cho cô.
    - Tôi bệnh thật mà. Tại ông bắt tôi há họng bữa đó nhiều quá, gió vào bụng, chịu đâu nổi!
    Giọng cô nhỏ yếu xìu, làm tôi nao núng, thương cảm rồi tự thương thân, trách phận. Mình vừa định bước tới thì người ta đã sắp sửa vu qui. Mình chậm chân nên bây giờ lỡ chuyến. Thật là cay đắng. Thật là dở dang.
    Thấy cô nhỏ từ từ đỏ da thắm thịt trở lại, tôi hồi hộp chờ nhỏ báo tin đám cưới, nên thăm dò:
    - Chừng nào có tin vui?
    - Tin vui gì?
    Cô nhỏ cau mày, sững cồ. Tôi hết hồn:
    - Tin Việt kiều đó.
    Cô nhỏ bỗng cười hồn nhiên:
    - Dứt đẹp rồi. Tôi nói với bà nội, là không muốn để má lại một mình. Má cũng khóc. Bà nội đay nghiến hoài, cũng xong. Và tôi thoát nợ.
    Tôi thở phào, nhẹ nhõm. Từ lúc đó, tôi đã chính thức trở thành "trang nhật ký" của cô nhỏ, cho đến bây giờ. Đôi môi thơm tho, đẹp đẽ kia đã nhả ra đủ điều, đủ chuyện, đủ cả hỉ nộ ái ố lên đời tôi. Tôi sống hòa lẫn trong cô nhỏ, mỗi ngày. Và mỗi ngày càng yêu cô nhỏ thêm một chút, đậm đà, thắm thiết. Tôi càng yêu, càng đuối. Cô nhỏ càng ở vòng ngoài, quấn quanh lấy tôi, thu hút, lôi cuốn. Cô nhỏ là thỏi nam châm, tôi là từ trường nên cứ đi theo cô nhỏ hoài hủy, quấn quít, không mệt mỏi, cũng không thể lìa xa. Tôi đã thử nhiều lần, tìm cách chui vào trái tim rong chơi bay nhảy của cô nhỏ. Tôi rất muốn cô nhỏ dừng lại với tôi, làm người một đời, vĩnh cửa, bất tuyệt. Một đời chung, mãi mãi.
    - Tên của tôi và của nhỏ cộng lại, sẽ thành một cái tên hay biết mấy. Nhỏ có biết không?

    11. Nhỏ nghiêng đầu nhìn tôi:
    - Biết rồi. An Lộc Sơn chứ gì! An Lộc Sơn người tình, dâng trái vải lệ chi cho người yêu dấu. Đúng không?
    Giọng nhỏ kéo dài, cười cợt, thản nhiên, vô tình. Tôi lại cụt hứng, hết dám tiến tới.
    Bờ sông. Bờ lạch. Vỉa hè. Góc phố. Quán nước. Quán nhạc. Chiều xuống. Trăng lên. Bên ngoài công ty, cô nhỏ thân thiện, ngọt ngào theo tôi đi cùng khắp. Lúc làm việc, cô nhỏ hăm dọa: "Ông mà nói với ai, tôi đi chơi với ông, tôi sẽ cắt cổ ông ra, lập tức". Tôi đưa tay, vờ ôm giữ cổ mình, cười cợt mà chợt nghe đắng chát một nỗi niềm. Lâu rồi, cô nhỏ thật tình xem tôi là bạn. Có phải cô nhỏ đã không xem tôi là một đấng nam nhi, khi cái miệng cứ ngọt sớt tui tui, Lộc Lộc. Tui-nói-cho-ông-nghe. Tui-nói-cho-Lộc-nghe. Đêm nằm, bên tai tôi cứ vang vọng tiếng nói của nhỏ, thỏ thẻ, thủ thỉ. Quả là cô nhỏ đã có một giọng nói êm đềm chết người, khi kể lể: "Tui cắt tóc ngắn từ năm 18 tuổi, sau khi đọc quyển Tình mộng, sách dịch của Hoàng Hải Thủy do má giấu lại sau ngày 30/4. Tui cũng có đọc nguyên tác Roman Holiday rồi. Ông thấy, trên đời này, bây giờ, tìm đâu ra một người đàn ông cau thượng như anh chàng nhà báo Joe Bradley..."
    Bây giờ thì tôi hiểu cô nhỏ, hiểu thấu suốt, cặn kẽ từ trong ra ngoài. Cô nhỏ có một tâm hồn trong trắng, thánh thiện, luôn luôn ướp đầy thơ nhạc, mộng mơ. Mà đời sống thì ập xuống đời cô những thực tế xấu xa, thô tục. Mười bảy tuổi, biết yêu lần đầu, ba cô nhỏ nói gã con trai đó lưu manh, du đãng, không xứng đáng. Người thứ hai, ba chê cù lần. Người thứ tư... "Đến khi tui bắt đầu xem tình yêu chỉ là trò đùa thì ba chết. Ông biết, ba chết đi, mới hay ba đã có một đứa con gái khác, ngoài tui, mới có mấy tuổi. Tui cam đành mang tiếng bất hiếu mà nói rằng, ba tui đại diện cho những người đàn ông để dạy tui biết, đàn ông có thể dối trá và phản bội đến thế nào, có thể nhẫn tâm và bội bạc đến thế nào, có thể ích kỷ và vô trách nhiệm đến thế nào, khi họ muốn..."
    Tôi muốn nói với nhỏ, rằng không phải đàn ông nào cũng thế. Nhưng cổ họng tôi dường như mắc nghẹn. Vì cô nhỏ không chỉ mang trong lòng một vết thương dễ chữa, mà là đời sống xấu xa đã làm cô nhỏ nghi ngờ, sợ hãi. Cho nên, từ một con cừu, cô nhỏ đã nhe nanh biến thàn một con chó sói, khi bước xuống thềm đời nhiều lọc lừa, gian trá. Giờ thì tôi biết bên trong cái vỏ hung dữ, luôn luôn gầm gừ, thủ thế đó, là một tâm hồn yếu đuối. Còn nhớ, khi tôi chạy vạy khắp nơi, tìm cho được cuốn phim Tình mộng rất cũ, do Audrey Hepbủn đóng từ năm 53, lúc tôi với nhỏ còn ở đâu đó trong cõi ta bà này, chưa ra đời; cô nhỏ đã mừng đến điếng người, ôm chầm lấy tôi: "Cám ơn Lộc nghe! Cám ơn, cám ơn một ngàn, một triệu lần". Và sáng thứ hai, cô nhỏ đi làm mang kính đen trên mắt. Tôi hỏi:
    - Sao bữa nay làm Vân Vỹ vậy?

    12. Cô nhỏ kéo kính xuống:
    - Ông nhìn xem, hai con mắt tui sưng vù vù. Tối hôm qua, tui khóc hết biết luôn. Tui xem Roman Holiday cả mấy lần. Tui thương công chúa và anh chàng Joe bradley đó biết mấy...
    Tôi thật muốn siết chặt cái đầu nhỏ nhắn, trong trắng đó vào cái ngực mình. Tôi muốn nghiến nát cô nhỏ trong tay. Tôi nghe trái tim mình rên rỉ: "Tôi yêu em! Tôi yêu em!"
    Cô nhỏ đã không giấu tôi bất cứ điều gì:
    - Ông là người bạn rất tốt. Tui không thích chơi với con gái. Bạn gái chỉ thật là bạn hồi còn đi học. Ra đời, tui không có bạn gái nào khác vì họ toàn là ganh đua, soi mói, bươi móc. Cho nên, cám ơn ông đã làm người bạn chân tình. Chừng nào ông có đối tượng, cứ nói, tui sẽ không còn phiền đến ông.
    Quả thật cô nhỏ đã hớp hồn tôi, đã khiến tôi lờ đờ, dở chết dở sống mỗi bận em tuyên bố có người theo đuổi, tặng quà, mời uống nước, nghe nhạc. Và tôi như hồi sinh, mỗi lần nghe em nói: "Hết rồi! Thôi hết rồi người đã xa tôi". " Ông biết không, chắc trái tim tui thành đá rồi. Chắc là tui sắp điên. Tui kiếm tìm và tui vô vọng. Làm sao để kiếm được một người vừa là bạn, vừa là người tình, vừa là chồng, vừa là anh, mà còn cả là... cha của tui... hì hì..." Tôi biết cô nhỏ hì hì để che giấu nỗi buồn. Tôi muốn nói với cô nhỏ, đừng đi mãi trên mây. Hãy ngó xuống, nơi này có tôi đứng đợi. Nhưng cổ họng tôi cứ ngắc ngứ, ngần ngừ. Vì cô nhỏ đã quá thân, xem tôi như bạn. Cô nhỏ còn rủ tôi chơi trò ví-dụ-ta-yêu-nhau mỗi khi buồn buồn, kêu là thất tình, không ai để giận hờn, để đưa đi phố.
    - Ví-dụ-ta-yêu-nhau, khi tui giận, tui giả bộ chảy nước mắt, thì ông sẽ làm gì?
    - Thì tôi sẽ giả bộ cuống cuồng xin lỗi và lấy khăn ra, lau nước mắt cho nhỏ.
    - Nếu tui giận, xuống xe, bỏ đi, thì sao?
    - Thì tui sẽ năn nỉ đến hết nước miếng, chừng nào được, mới thôi.
    Cô nhỏ phẩy tay, phán một câu xanh dờn:
    - Tầm thường, như mọi đàn ông khác.
    - Ví-dụ-ta-yêu-nhau, tui lỡ tát ông một cái, thì sao?
    - Tôi sẽ đưa thêm má kia cho nhỏ tát.
    - Không điểm. Ông thật là tệ mà.
    Ví-dụ-ta-yêu-nhau! Cái trò này làm tôi điên đảo, si mê, và cũng tức tối, bực bội.
    - Lộc à, vui lòng cho tui mượn cái lưng một chút, tui muốn ngủ.

    13. Rồi cô nhỏ áp má vào lưng tôi, im lặng, dịu dàng, như "con mèo ngái ngủ trên lưng anh". Tôi đang tưởng mình bước tới được một chút, chợt cô nhỏ lên tiếng:
    - Ví dụ đó nha!
    - Ví-dụ-ta-yêu-nhau. Nếu ông biết được, trước đây tôi có một tá bồ, thì ông nghĩ sao?
    - Đâu có sao! Ai cũng có thời con gái mà!
    Cô nhỏ nhỏm dậy sau lưng tôi, chồm cái mặt tới, nhìn:
    - Thật không?
    Và cô nhỏ cười. Nụ cười tươi trên đôi môi đẹp. Tôi ngây ngất. Tôi đắm đuối. Tôi nắm đôi vai nhỏ kéo vào mình, thốt lên bằng hết cả cõi lòng:
    - Tôi yêu nhỏ! Tôi yêu em!
    Cô nhỏ ngước nhìn tôi, chăm chú. Rồi phá lên cười:
    - Ví dụ hả?
    Tôi cứng họng. Tôi mắc nghẹn. Cảm thấy mình giống như một tên hề. Rồi bất động và nghẹn ngào để cô nhỏ cọ cái mũi vào mũi tôi, thầm thì: "Tôi cũng love you", rồi lại cười hồn nhiên y như tôi là một cục đất, không có trái tim rung động.
    Một lần, tôi hát cho cô nhỏ nghe bài Khi nào, thơ của Mai Trung Tình: "Khi nào em mệt mỏi, xin em hãy nghiêng xuống đời anh. Lòng anh như võng nhung tơ phù phiếm, anh sẽ ru, ru em vài giờ quên..." Cô nhỏ vờ lơ đãng, chống cằm nhìn ra cửa sổ. "Khi nào em tội lỗi, thì xin em hãy cầm dao giết anh. Vì anh như tấm gương soi đối mặt em đó. Vỡ một lần, vỡ một lần cho xong. Khi nào em tuyệt vọng..." Cô nhỏ đã bất thình lình đưa tay, bịt miệng tôi lại: "Tui bị đau bụng". Tôi buông đàn, ao ước được ôm em, ấp ủ. Vì tôi biết, tôi đã thọc đúng vào trái tim em. Trái tim bướng bỉnh, trái tim bất trị, trái tim hoài mãi đi kiếm tìm một ước mơ xa xôi, không chịu đối mặt hiện tại, không chịu ngó nhìn vào tôi: kẻ tự nguyện yêu em, đến chết.

    14. Tôi nhận được điên thoại của cô nhỏ:
    - Tui đang ở bờ sông và rất muốn đi xuống nước. Ông hãy ra đây với tui, nếu có thể.
    Tôi vơ vội quần áo, chạy xuống đường. Quả thật cô nhỏ đang đứng ở bờ sông, một mình. Thật hú vía. Đêm khuya, cao bồi du đãng thiếu gì trong thời buổi nhiễu nhương của thành phố bây giờ. Tôi thắng xe cái két, thiếu điều muốn đụng, mà cô nhỏ vẫn im lìm, không nhúc nhích. Tôi hét lên:
    - Hê, bà điên! Lên xe đi!
    Cô nhỏ vẫn lặng lẽ như pho tượng. Chắc có chuyện bất thường. Tôi tìm chỗ gửi xe. Khi nhìn cô nhỏ, tôi hết hồn thấy nước mắt chảy đầm đìa trên má, trên môi:
    - Chuyện gì? Chuyện gì vậy nhỏ?
    Tôi đưa khăn tay, cô nhỏ không cầm lấy mà ngang tay quẹt qua quẹt lại và tức tưởi:
    - Tui muốn chết!
    - Được rồi, chuyện gì vậy?
    Cô nhỏ hít mũi:
    - Tui sắp lấy chồng.
    Lâu lắm rồi mới nghe cô nhỏ nhắc lại chuyện này. Lại còn kèm theo nước mắt, chắc là nghiêm trọng. Tôi dỗ dành:
    - Nín đi! Con gái lớn lên, ai cũng phải có chồng mà.
    - Nhưng mà, tui thương không nổi.
    - Thì tập thương lần lần...
    Tôi tìm cách kéo dài. Bấy lâu, tôi đợi chờ, tôi hy vọng, sẽ chiếm được trái tim em. Tôi muốn, chính miệng em nói ra tình cảm của mình. Tôi không muốn thừa nước đục thả câu. Tôi muốn em tin tưởng, bước tới. Tôi muốn em ngả vào lòng tôi, tự nguyện.

    15. Cô nhỏ nở nụ cười méo sệch, thiểu não:
    - Trời, thương mà còn phải tập nữa sao? Chắc không đủ thời gian để tập đâu. Ông có bao giờ tập thương chưa?
    - Chưa. Vì tôi thương thật lòng, nên không cần phải tập.
    Tôi trả lời, nhìn sâu trong mắt cô nhỏ. Đôi mắt ướt, sáng long lanh. Cô nhỏ cũng gan lì nhìn thẳng vào mắt tôi:
    - Vậy, ông đã có người thương?
    Tôi gật đầu. Cô nhỏ dằn dỗi, hết còn hít mũi:
    - Thành ra đây là lần đầu tiên tui khóc mà ông không chịu lau nước mắt cho tui. Đây là lần đầu tiên tui không chịu lên xe, ông cũng không thèm năn nỉ. Vậy mà, ông nói ví dụ...
    Tôi ngắt ngang lời cô nhỏ:
    - Tôi yêu thật, nên không cần ví dụ.
    Chúng tôi đang đi dọc bờ sông. Cô nhỏ bỗng dừng lại:
    - Bữa nay ông ngon thiệt! - Rồi bấy ngờ đấm cả hai tay vào ngực tôi - Tui ghét ông! Tui ghét ông!...
    Tôi giữ đôi tay của cô nhỏ trong tay mình:
    - Và tôi cũng sắp làm đám cưới. Chúng ta sẽ chấm dứt trò chơi ở đây.
    Dường như tôi nghe cô nhỏ có thoáng kềm giữ khi thở hắt ra:
    - Được rồi, chúng ta hết nợ nần nhau.
    Cô nhỏ đã lau khô nước mắt từ lúc nào, bắt đầu cười cợt, lên giọng:
    - Chỉ còn một đêm nay nữa thôi, mai chúng ta mỗi người một nơi... Nè ông, mai mốt không được kể cho đức lang quân của tui nghe, là tui từng đi chơi với ông, được không?
    Tôi cũng cười cợt, hòa nhịp theo cô nhỏ:
    - Tôi hứa. Tôi sẽ không nói cho hắn biết, nhỏ là người đi trên mây, nhỏ dữ như bà chằn lửa, nhỏ có nhiều người tình nhưng rất ghét con trai...
    Cô nhỏ tiếp lời tôi:
    - ... Là một người có đủ một ngàn lẻ một thói hư tật xấu, là con gái không kim chỉ... Ôi, cám ơn ông rất nhiều. Hắn đang tưởng tui hiền lành, ngoan ngoãn đó mà... Bắt đầu từ ngày mai, tui sẽ không nói chuyện với ông. Tui sẽ tu tỉnh, sẽ "điều chỉnh" lại con người của mình. - Cô nhỏ thấp giọng, như thể chỉ nói cho một mình mình nghe - Tui sẽ đốt hết, những trang-nhật-ký...
    Tôi nghe nao lòng, nức tim với những lời nói của nhỏ. Tôi cũng hạ giọng:
    - Bộ tính lấy chồng thiệt sao?
    - Bận này bà nội cương quyết lắm. Nội nói tui lớn lắm rồi, lại mồ côi cha, nội phải lo cho xong mới yên tâm nhắm mắt. Ông nhìn xem, phải tui lớn rồi không? Tui sắp già, phải lấy chồng. Tui không muốn lấy chồng! Tui không muốn lấy chồng!...
    Đôi môi cô nhỏ run lên, nước mắt lại chảy xuống, thành dòng... Tôi lấy khăn lau nước mắt cho cô nhỏ. Lần đầu tiên cô nhỏ khóc trước mặt tôi, không giấu giếm. Cô nhỏ vẫn là một con cừu, dù cố đội lốt chó sói nhưng đã không thể che giấu được bản tính hiền lành, tốt đẹp. Tôi buột miệng:
    - Ví dụ, người sắp đi hỏi cưới nhỏ, là tôi, thì nhỏ tính sao?
    Dường như bước chân cô nhỏ hụt đi một nhịp. Cô nhỏ bấu vào vai tôi, nhắm mắt lại, thì thầm:
    - Đừng ví dụ nữa. Tui giỡn hết nổi rồi. Ông là người độc ác...
    Tôi xoay mặt cô nhỏ lại đối diện với mình. Tôi nắm đôi vai gầy guộc, bé bỏng của cô nhỏ, bắt nhìn thẳng vào mắt tôi:
    - Tôi chính là người sẽ đi hỏi cưới em. Nếu không tin, về hỏi bà nội và má xem. Là tôi đó. Hãy ngã vào lòng anh. Khi nào em tuyệt vọng. Là tôi đó, biết chưa, cô nhỏ. Chính là tôi.
    Đôi mắt cô nhỏ mở to, rồi đôi môi hé ra, thì thào:
    - Tui không tin! Tui không tin! Ông nói xạo! Ông nói xạo!...
    Tôi kéo cô nhỏ vào lòng. Cô nhỏ cũng ôm chầm lấy tôi. Tôi cảm nhận, cô nhỏ đã thật sự là của tôi, khi em ngả đầu trên vai tôi, bật khóc. Tôi tiếp tục nói. Chính là tôi. Chính là tôi đấy mà. Đừng khóc nữa, Đá Xanh! Là tôi đó. Và em thì lắc đầu. Không tin. Không tin. Cho đến khi, tôi chợt thấy đôi môi tôi đang cắn chặt lấy môi em, từ lúc nào...
    [/FONT]

    ___________________________________Dương Thị Vành Khuyên
    [​IMG]
     
  6. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    những bức ảnh thiên nhiên tuyệt đẹp

    [​IMG]
     
    PhaLeTim thích bài này.
  7. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    những bức ảnh thiên nhiên tuyệt đẹp

    [​IMG]
     
    PhaLeTim thích bài này.
  8. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    những bức ảnh thiên nhiên tuyệt đẹp

    [​IMG]
     
  9. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    những bức ảnh thiên nhiên tuyệt đẹp

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 24/10/13
  10. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    những bức ảnh thiên nhiên tuyệt đẹp

    [​IMG]
     
  11. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    những bức ảnh thiên nhiên tuyệt đẹp

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 24/10/13
  12. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    những bức ảnh thiên nhiên tuyệt đẹp

    [​IMG]
     
  13. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    những bức ảnh thiên nhiên tuyệt đẹp

    [​IMG]
     
  14. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    những bức ảnh thiên nhiên tuyệt đẹp

    [​IMG]
     
  15. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    những bức ảnh thiên nhiên tuyệt đẹp

    [​IMG]
     
  16. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    [​IMG]

    Anh nợ em...


    _________________________[​IMG]__________________________​

    yêu nhau được 2 năm rồi....Tôi đến phát ngấy anh.Đầu tiên thì cũng yêu thật đấy,cũng muốn ở bên thật đấy,nhưng chẳng hiểu sao lòng tôi cứ nản dần.Rồi đến một ngày,tôi phát hiện ra,thực sự tôi chẳng còn yêu anh.
    Tôi nghĩ ra mọi cớ để có thể chia tay anh,con người ích kỉ trong tôi mách bảo tôi,phải nghĩ ra một cái cớ nào đó mà anh không trách được tôi,không thể làm áy náy nhiều....Vậy là tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch ....
    ....Những ngày gặp anh,tôi cố tỏ ra chán nản,cáu gắt với những thứ rất bình thường ,rồi đem anh ra so sánh với những người đàn ông khác.Anh vẫn vậy,anh chỉ cười,làm bộ tôi nói đùa.
    Tôi bắt đầu theo dõi anh,để ý đến từng hoạt động của anh,có lúc tôi lấy cớ ghen chỉ vì anh cười với một cô gái khác.Anh thì ngược lại,anh luôn nghĩ đó là một biểu hiện tình yêu của tôi đối với anh,nên trong lòng anh tuy hơi bận lòng ,nhưng vui thì nhiều hơn.
    Tôi phát điên vì những kế hoạch bị đổ vỡ...có lẽ tôi nên dừng ngay những kế hoạch lặt vặt này....vì nó chẳng đi đến đâu...Tôi quyết định phải sắp sẵn một kế hoạch qui mô hơn.
    _Mày giúp tao nhé,tao chán lão lắm rồi.
    _Ok!!!Tao sẽ mời gã nhiệt tình như lời mày nói.
    _Cảm ơn mày,tao tin vào nhan săc cũng như cách gợi tình của mày.
    Tôi và con bạn phá lên cười vì kế hoạch qui mô của chúng tôi.
    Ngày thứ nhất....
    _Mày ơi!!!gã khó quá,bày ra trước mặt rồi còn từ chối.
    _Chắc lần đầu nên lão ngại thôi,đàn ông thằng nào chẳng vậy.
    _Được rồi,tao đã có cách....
    Ngày thứ 2....
    _Tao chịu thôi,lão rắn quá....
    _Không sao đâu,lão không chịu nổi lâu đâu.
    Ngày thứ 3....
    _Này con kia!!!Mày thấy tao giỏi không...Sang đây ngay,lão bị tao chuốc cho say mèm....hahhahaha...
    _Mày giỏi lắm.....tao đến đây bạn yêu....
    Tôi đến đó....thấy anh đang cưởi trần với con bạn....thoáng chốc tôi xao lòng.....nhưng cảm giác đó qua nhanh chóng...
    Tôi chạy đến ,lay anh dậy,anh mơ màng mở mắt,ngồi dậy....
    Tôi tát anh....Anh sững sờ....nhìn quanh....nhìn đến lượt con bạn tôi không mặc gì....anh cúi xuống...
    _Anh xin lỗi....
    Tôi bỏ đi....
    Anh kéo tay tôi lại....
    _Anh nợ em....
    Tôi nhìn anh với đôi mắt hằn học....
    ..............................Đã 3 tuần kể từ ngày tôi không gặp anh........
    Tôi vẫn sinh hoạt bình thường,trong lòng có đôi khi thấy trống trải,nhưng rồi cũng qua được ngay....
    Tôi bắt nhịp với cuộc sống....Tôi đã làm quen được với một anh chàng dễ thương,anh có nụ cười tỏa nắng và cá tính vô cùng.
    ...........................
    Hôm nay tôi đi ra phố....Phố xá đông vui hơn bình thường....phải chăng hôm nay là thứ 7,tôi rút điện thoại gọi cho người yêu mới....Tôi lái xe bằng một tay.....Đột nhiên....ôi thôi....không kịp nữa rồi....
    Tôi chỉ kịp bấm số mà tôi thoáng nghĩ trong đầu....tôi ngất lịm...
    .....................
    Mắt tôi...trời ơi.....không nhìn thấy gì.....những mảng tối....
    _Tại sao tôi không thấy gì....
    _Tại băng gạc thôi....Có tiếng nói nào đó vọng lên từ khoảng không trước mặt tôi....
    _Không !!!Tôi biết mà.....Tôi gào khóc....
    _Đừng khóc nữa...cô gái trẻ,chúng tôi sẽ tìm mọi cách mà....

    ...................
    Tôi trải qua những tháng ngày địa ngục trong bệnh viện,tôi biết...người yêu mới của tôi chẳng cần một con mù như tôi nữa,bằng chứng là việc tôi cố liên lạc cho anh....nhưng vô vọng....máy anh tắt....

    _Này cô gái trẻ....có tin mừng cho cô nhé....có giác mạc mới cho cô rồi.
    _Thật vậy hả bác sĩ....ai vậy ạ???
    _Một chàng trai trẻ bị tai nạn,anh ta đã kí vào giấy hiến tặng giác quan cho bệnh viện,trong đó cô là người đang cần nhất.

    Trải qua phẫu thuật....giờ tôi có thể nhìn thấy....

    Tôi đã bắt đầu nhìn thấy những cảnh vật đầu tiên,khỏi phải nói cũng biết tôi mừng đến nhường nào.....

    Tôi bắt đầu miên man những suy nghĩ...ai đã giúp mình nhỉ,ước gì mình được biết mặt người đó....Thử làm một cuộc điều tra nhỏ xem.
    Tôi không thể hỏi trực tiếp bác sĩ đuợc...vì ông giữ kín....Tôi mò vào bệnh viện với lý do là cảm ơn vị bác sĩ này....Tranh thủ....tôi mò vào phòng ông lúc ông không để ý....tôi nhẹ nhàng kéo ngăn hồ sơ chưa kịp khóa của ông....Tôi tìm tìm tìm....Đây rồi....Nguyễn Văn Sơn.....Trời.....Anh....Sao lại thế????Tôi nhìn nhầm à???? ...Không...đúng rồi...tôi nhớ ra...tôi đã bấm số của anh lúc tôi bị tai nạn....
    Bất chợt....vị bác sĩ già khả kính đã đứng sau tôi,ông đỡ lấy tập hồ sơ suýt rơi trên tay tôi.
    _Anh ấy trước khi nhắm mắt....Nhắn lại...Anh ấy nợ cô....Đây là một vụ tự sát...
    Tôi bàng hoàng bần thần...
    _Cô sẽ tha thứ cho anh ấy chứ...
    Tha thứ ư???Ai phải nói câu này đây,đến tận lúc chết anh vẫn nghĩ là anh mang tội với tôi,anh không biết rằng....chính tôi mới là kẻ lừa đảo....
    ........Tôi sống trong những tháng ngày u uất....Tôi hối hận....Tôi tự làm khổ mình bằng rượu....thứ mà từ trước đến nay tôi ghét cay ghét đắng.
    Tôi gọi con bạn đến,con bạn mà tôi đã cùng nó sắp sẵn kế hoạch lừa gạt anh.
    Tôi biết là tôi vẫn tỉnh,nhưng dáng người thì lảo đảo....
    Con bạn tỏ ra lo lắng cho tôi....Nó thấy tôi khóc....nó ôm tôi vào lòng....
    Khi tiếng khóc của tôi đã thưa dần....Nó thì thầm bên tai tôi....
    _Tao và ông ấy chẳng có chuyện gì cả....hôm đó,tao không giúp được mày,tao bực tức,nói tất cả cho ông ấy,tao bảo rằng mày muốn chia tay,nhưng không muốn là kẻ gánh tội,tao bảo rằng mày đã ngấy ông ấy đến tận cổ.
    _Sao nữa...Tôi chớp chớp mắt...
    _Ông ấy bảo tao hãy làm theo y như kế hoạch,và không nói cho mày biết...Nhưng mày ạ....Ý tao nói là....Ông ấy biết...Mày lừa ông ấy.....

    __________________________________________ sưu tầm


    [​IMG]
     
  17. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    [​IMG]

    Chuyện tình hai người điên


    _________________________[​IMG]__________________________​

    Có 1 câu chuyện về tình yêu mà nhân vật chính là 2 người điên. Người con trai chỉ biết nói những lời điên rồ, còn người con gái thì chỉ biết dùng đôi mắt vô hồn nhìn người con trai, và cười, một nụ cười của một người điên.

    Hai người trước đây không quen biết, một người ở phương Nam, một người ở phương Bắc. Gia đình của 2 người đều nguyền rủa 2 người là điên, và đuổi 2 người 2 khỏi nhà, làm 2 người phải lưu lạc bốn phương. Người con trai từ phương Nam đi về phương Bắc, còn người con gái đi từ phương Bắc về phương Nam. Người con trai trước đây không điên, nhưng trong lúc đang ở công trường thi công bị gạch rơi trúng đầu, nên sinh ra điên. Còn người con gái trước đây cũng không hề điên, trước đây thi đại học người con gái đỗ thủ khoa, nhưng rồi tên của cô trên bảng vàng bị một người có tiền tráo đổi. Và từ đó người con gái không nói lời nào nữa, và cũng không đếm xỉa đến bố mẹ, về sau sinh ra bị điên.

    Không biết đã lưu lạc bao lâu mà quần áo của người con trai bẩn thỉu đến mức không thể chấp nhận đc, giày thì rách đến nỗi không thể rách hơn nữa, để lộ ra cả những ngón chân bầm tím. Còn chiếc áo màu hồng mà người con gái mặc cũng không thể gọi là màu hồng được nữa, phải gọi là màu xám thì đúng hơn.Trên mái tóc rối tung còn có những sợi cỏ khô. Nhưng mặt người con gái vẫn trắng, và trắng một cách thần kỳ, trên tay cầm 1 chai nước khoáng, vừa nhìn người qua đường vừa đờ đẫn cười. Hai người gặp nhau trong một buổi hoàng hôn, khi mà cả 2 người đều phát hiện trong thùng rác có 1 cái bánh bao đã mốc meo.

    Cả 2 cùng nhảy vào lấy miếng bánh và va đầu vào nhau. Người con trai trợn mắt nhìn người con gái một cách thù hằn, còn người con gái thì nhìn người con trai đờ đẫn cười. Cuối cùng thì kẻ thắng lợi là người con trai, người con trai đã cướp được miếng bánh, mở to đôi môi đen sì gặm miếng bánh 1 miếng, còn người con gái vẫn đứng yên, chỉ đờ đẫn nhìn người con trai và cười. Người con trai nhìn người con gái, và trong mắt người con trai không có chút gì gọi là động lòng. Người con gái vẫn đờ đẫn nhìn người con trai, từ trong miệng ko ngớt phát ra những tiếng thèm thuồng miếng bánh. Người con trai dừng việc ăn lại, bắt đầu nhìn người con gái, đờ đẫn nhìn, 2 người cứ nhìn nhau như vậy, người con trai ko biểu lộ chút tình cảm nào, người con gái điên điên cười. Người con trai bất ngờ đưa miếng bánh đang ăn dở cho người con gái, người con gái vội vàng cầm lấy và ăn ngấu nghiến.

    Người con trai bỏ đi, không quay đầu lại nhìn. Lúc người con trai về đến căn nhà bỏ hoàng, nơi người con trai đang tá túc, quay đầu lại thì nhìn thấy người con gái. Thì ra người con gái đi theo sau người con trai đến tận nơi này, người con gái cứ đờ đẫn nhìn người con trai cười, cả 2 không nói câu nào, người con gái từ đó ở bên cạnh người con trai. Tối, lúc ngủ, người con trai cảm thấy thật ấm áp, một cảm giác mà trước đây chưa hề có, người con gái nằm bên cạnh người con trai, ngủ một giấc thật ngon lành, nhìn người con gái lúc ngủ không hề giống 1 người điên.

    Hai người cứ như vậy sống cùng nhau. Ban ngày cả 2 người đi kiếm đồ ăn ở ngoài đường, ban đêm thì về chỗ ngủ. Cuộc sống cứ ngày ngày trôi qua như thế. Một ngày không hiểu người con trai kiếm đâu ra một chiếc nhẫn đã biến thành màu xanh, đưa cho người con gái đeo. Người con gái nhìn người con trai đờ đẫn cười, đêm đó người con gái cười nhiều đến nỗi phá tan bầu không khí yên tĩnh. Rồi cười ra nước mắt, người con gái bắt đầu khóc, ôm người con trai và khóc. Người con trai đứng yên, trên mặt vẫn ko biểu lộ một chút tình cảm nào.

    Về sau người con gái bị bệnh, từ trước đến nay người con gái chưa bao giờ bị, nhưng bây giờ đã bị bệnh, và bị bệnh nặng. Ban ngày người con gái ko thể cùng người con trai đi kiếm đồ ăn, không thể nhìn người con trai và cười. Người con trai một mình đi kiếm đồ. Buổi trưa bất chợt người con trai cầm về 1 chai nước khoáng và 1 cái bánh bao còn mới nguyên. Trên mặt người con trai có mấy vết xước, còn ngón tay thì thâm tím, và trên môi có mấy vệt máu. Thì ra trong lúc cướp nước khoáng và bánh bao về cho người con gái, người con trai bị chủ hàng đánh.

    Người con gái nhắm mắt, không nhìn người con trai cười như trước đây. Người con trai đưa bánh cho người con gái, nhưng người con gái không ăn. Người con gái sắp chết rồi, toàn thân nóng rực, bắt đầu hôn mê. Nét mặt người con trai lần đầu tiên biểu lộ tình cảm, một vẻ mặt hoang mang. Người con trai chạy ra đường, nhìn thấy một người mặc áo xanh cảnh sát liền khóc, cũng là lần đầu tiên khóc, không ngớt miệng nói “cứu người”. Người mặc quân phục xanh liền gạt người con trai ra, và chửi “Cút đi! Mình cũng thật là đen đủi, ra đường không để ý”. Người con trai nằm cúi xuống đất, ngửa mặt lên cầu xin. Người mặc quân phục xanh đá người con trai mấy cái, và nhỏ nước bọt vào người con trai rồi bỏ đi. Người con trai mãi hồi lâu mới lồm cồm bò dậy, trên mặt nước mắt đã chảy thành hàng.

    Người con trai quay về bế người con gái ra ngoài đường. Người trên đường qua lại rất đông, nhưng không một ai chú ý đến 2 người. Người nào nhìn thì cũng nhìn qua rồi nhanh chóng bước qua. Người con trai đặt người con gái lên đường, không còn mong chờ gì người qua đường nữa. Người con gái bây giờ đã thở yếu lắm rồi. Người con trai liền nhặt một miếng kính vỡ ở trên đường.

    Miếng kính có 1 đầu rất nhọn và sắc. Người con trai dùng miếng kính cắt vào tay người con gái, máu từ tay người con gái bắn cả vào mặt người con trai. Người con trai cười “ha ha, tôi giết người rồi, các người nhìn ta giết người đây ...” Xe cứu hộ đến, người con gái được đem lên xe. Còn những người qua đường thì nguyền rủa người con trai rồi lại bước đi. Người con gái cuối cùng không qua khỏi vì máu mất nhiều quá, người con gái lúc chết vẫn cười, tay vẫn giữ lấy chiếc nhẫn người con trai tặng trước đây. Còn người con trai vẫn đứng đợi, đợi mãi người con gái vẫn không quay trở lại. Người con trai khóc, khóc cả đêm, khóc đến nỗi chẳng còn ai chú ý đến người con trai khóc nữa.

    Và tại thùng rác nơi 2 người lần đầu tiên gặp nhau trước đây, người ta tìm thấy xác người con trai. Nụ cười trên mặt người con trai đã tắt , và vẫn ôm vào ngực 1 cái bánh bao mốc meo và 1 chai nước khoáng chưa mở.

    ____________________________________Sưu tầm


    [​IMG]
     
  18. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Thiên Nhiên kỳ thú...

    Những bức ảnh đẹp nhất năm 2012

    [​IMG]

    Về với Chúa.​

     
  19. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Thiên Nhiên kỳ thú...

    Những bức ảnh đẹp nhất năm 2012

    [​IMG]

    Nhìn lại cây cầu Skyline New York.

     
    Chỉnh sửa cuối: 25/10/13
  20. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Thiên Nhiên kỳ thú...

    Những bức ảnh đẹp nhất năm 2012

    [​IMG]

    Người bạn đầu tiên.