Góc Nhỏ ✿◕ ‿ ◕✿ Khu Vườn Hoa Xương Rồng...✿◕ ‿ ◕✿

Thảo luận trong 'Cà Phê - Trà Đá' bắt đầu bởi Hoa Xương Rồng, 4/12/12.

  1. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Ngẫm...

    [​IMG]
     
    Triệu Minh, giahan and Hề Kiệt like this.
  2. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Ngẫm...

    [​IMG]
     
    Triệu Minh, giahan and Hề Kiệt like this.
  3. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Dễ thương chưa...

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 11/10/13
    Triệu Minh, giahan and Hề Kiệt like this.
  4. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    [​IMG]

    Anh yêu em khác mọi người


    _________________________[​IMG]__________________________​

    [FONT=Verdana, Arial, Helvetica, sans-serif]Em bảo anh: “Xe đạp của em hỏng rồi, em phải đi bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến nhà ga”. Em cứ tưởng là anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: Sao em không đi taxi? Em có mệt không? Thế nhưng anh lại bảo: Dù sao thì đường cũng gần thôi, và em cũng có dịp để giảm béo.

    Em bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Hôm sau khi ngủ dậy, em thấy trên bàn có chiếc chìa khóa xe đạp của anh và thức ăn bữa sáng thịnh soạn anh đã chuẩn bị sẵn cho em. Bấy giờ em mới phát hiện: Thì ra anh yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì cả - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

    Em bảo anh: “Em muốn đi thăm Osaka và Hà Lan để thưởng thức biển hoa tươi ở đấy”. Em cứ tưởng anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: Em muốn đi đâu cơ? Nào, chúng mình lên kế hoạch nhé. Dù là anh nói vài câu đãi bôi cũng được. Thế nhưng anh lại bảo: Thật vô vị, bỏ ra một núi tiền đi thăm những nơi chán ngấy ấy để làm gì nhỉ? Em tức lắm, cảm thấy anh không yêu em, không hiểu em. Về sau em thấy các tạp chí du lịch trong nhà mình dù là du lịch trong nước hay ngoài nước, cứ trang nào có giới thiệu về thưởng thức hoa, góc cuối trang ấy đều có vết gấp, trên trang ấy đều có ghi chú của anh. Lúc ấy em mới phát hiện thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

    Em bảo anh: “Tóc em rụng nhiều quá, thế mà bác sĩ bảo chẳng sao cả. Em thật sợ có ngày em sẽ trở thành một con hói”. Em cứ đinh ninh là anh sẽ an ủi em và nói: Tóc em trông vẫn còn khá nhiều đấy chứ. Nhưng anh lại bảo: Thế đấy, bây giờ mới biết tóc em rụng lung tung khắp nơi, sàn nhà chỗ nào cũng thấy tóc em, bẩn ơi là bẩn. Em thấy đau nhói trong lòng, nghĩ rằng anh chẳng yêu em, chẳng để ý đến em. Về sau, em thấy trên sàn nhà càng ngày càng có ít tóc rụng của mình, em nghĩ là mình hết rụng tóc rồi, vì thế cũng chẳng lo lắng chuyện em sẽ trở thành một con hói nữa. Thế nhưng mấy hôm anh đi công tác vắng, em mới thấy trên sàn nhà có nhiều tóc hơn, trong thùng rác cũng thấy có một đống tóc bọc giấy báo. Bấy giờ em mới phát hiện, thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

    Em bảo anh: “Hôm nay em đi chơi với mấy đứa bạn, tối nay về muộn đấy”. Cứ tưởng anh sẽ quan tâm hỏi em: Đi chơi với ai thế? Đi đường cẩn thận nhé, nhớ gọi điện về nhà, hoặc về sớm một chút... đại loại những câu như vậy. Thế nhưng anh lại bảo: Tùy em, chỉ cần em vui là tốt rồi. Em rất bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Đêm hôm ấy em giận dỗi 3 giờ sáng mới về, lúc vào nhà em trông thấy nét mặt buồn ngủ bơ phờ của anh. Bấy giờ em mới phát hiện là anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

    Em bảo anh: “Đây là cái áo khoác em chọn cho anh, mua từ hồi đổi mùa năm ngoái, cất trong tủ đã một năm. Bây giờ mùa đông mới sắp đến, em tặng anh sự ấm áp này”. Cứ tưởng anh sẽ xúc động trả lời: Cảm ơn em yêu của anh. Đây là sự ấm áp trong một mùa và cũng là kỷ niệm khó quên trong suốt đời anh. Thế nhưng anh lại nói: Chắc là em mua trong dịp các cửa hàng đại hạ giá chứ gì? Em bực mình lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau khi đến cuối tháng 5, hết rét, mùa xuân bắt đầu trở về, em vẫn thường xuyên trông thấy anh mặc cái em gọi là áo khoác tình yêu, anh cho là áo hạ giá ấy. Em nghĩ đi nghĩ lại, đếm đi đếm lại mới kinh ngạc nhận thấy là hầu như ngày nào anh cũng mặc cái áo ấy đi làm. Bấy giờ em mới phát hiện ra là anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

    Em bảo anh: “Em thích ăn món mì nguội của nhà hàng ở góc phố bên kia”. Mới đầu em cứ tưởng là anh sẽ nói với em: Thế thì ngày mai chúng mình cùng đi ăn nhé! Thế nhưng anh lại bảo: Suốt ngày chỉ nghĩ chuyện ăn uống, sao em chẳng nghĩ xem hồi này mình có béo ra không. Em xót xa trong lòng, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Về sau em thấy anh hay mua nhiều loại tương vừng, tương lạc, lọ này hộp nọ, pha hết bát tương này đến bát tương khác cho em ăn. Bấy giờ em mới phát hiện, thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

    Em bảo anh: “Em thật mừng là đã lấy anh, anh đúng là người chồng tốt nhất”. Cứ tưởng anh sẽ vui vẻ đáp: Anh cũng thấy em là người vợ tốt nhất. Thế nhưng anh lại bảo: Lấy nhau rồi chứ nếu chưa lấy thì em sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Em tức lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau em vô tình phát hiện thấy tối nào anh cũng lấy giấy vệ sinh lau chùi tấm ảnh cưới của chúng mình để ở đầu giường, lau xong rồi ngẩn người ra mỉm cười ngắm tấm ảnh ấy khá lâu. Bấy giờ em mới phát hiện thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

    Em nghĩ cuối cùng em đã hiểu ra, dưới vẻ ngoài không quan tâm của anh có một trái tim khó diễn tả bằng lời nói, một trái tim yêu em. Thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.

    Có người nói, khi bạn ra đời thì đã có một mối nhân duyên thiên định sinh ra dành riêng cho bạn. Song biển người mênh mông, thế giới rộng bao la, đời người đau khổ mà ngắn ngủi, làm thế nào mới có thể tìm được mối nhân duyên thiên định dành riêng cho mình ấy? Làm cách nào để có thể tìm được người bạn đời hoàn mỹ đó? Con người hiện đại chẳng bao giờ có thể cố chờ đến cùng mối nhân duyên trời cho ấy, chẳng thể dùng tuổi thanh xuân chóng tàn lụi và tâm trạng lo lắng để nín thở chờ đợi, và thế là anh (chị) thường rất miễn cưỡng chấp nhận chị (anh) theo gió mà bay đến với mình, nhưng sau đó lại luôn luôn so sánh người ấy với người bạn đời hoàn mỹ để rồi thất vọng hết lần này đến lần khác. Họ không biết rằng, thực ra hiểu được cách quý trọng con người ở bên mình và mình đã sở hữu - đấy mới là niềm hạnh phúc lớn nhất, tình yêu chân thật nhất.

    Nếu có một tình cảm bền vững lâu dài và một tình cảm vẻ ngoài hào nhoáng nhưng lại chóng phai tàn thì bạn muốn lựa chọn tình cảm nào? Thế gian này có vô vàn đàn ông xuất sắc và đàn bà xinh đẹp, song tình cảm thật sự thuộc về bạn lại chỉ có một mà thôi. Dù thế nào đi nữa cũng chớ có vì ánh mắt của người khác mà thay lòng đổi dạ, bỏ mất tình yêu chân thành. Nhất thiết không được sống trong ánh mắt của kẻ khác mà đánh mất chính mình. Cũng mãi mãi đừng có tham lam quá. Tình yêu không phải là giấc mơ, như một truyện hài kể: Nếu ai đó cho rằng trên thế gian này có tình yêu mười phân vẹn mười thì người ấy chẳng phải là nhà thơ thì cũng là kẻ ngớ ngẩn. Cho nên chúng ta hãy để tâm gìn giữ, chăm sóc tình yêu bình thường không có gì là ghê gớm của mình.

    Các nhà triết học nói: Tình yêu tức là khi bạn biết người ấy không phải là người bạn sùng bái, hơn nữa rõ ràng còn có các khiếm khuyết này nọ, nhưng bạn vẫn cứ chọn người ấy, không vì các khiếm khuyết đó mà chối bỏ toàn bộ con người ấy. Đúng thế, không có một người yêu nào mười phân vẹn mười cả, cũng không có tình cảm nào không có chút tì vết, đó chính là người yêu và tình yêu đích thực. Đến bao giờ ta mới có thể bình tâm suy ngẫm về những lời nói ấy, nghĩ một chút về sự nực cười và ngây thơ của ta năm nào cố công theo đuổi một người tình hoàn mỹ?

    Nếu có một người mà trong mắt bạn, người ấy không có khiếm khuyết gì hết, bạn kính sợ người đó nhưng lại khát khao muốn được gần gũi người đó, tình cảm ấy không gọi là “tình yêu” mà gọi là “sùng bái”. Khi đã sùng bái thì phải tạo ra một thần tượng, giống như loại tô-tem, một thứ không máu không thịt. Tình yêu không cần thứ đó. Tình yêu là cái rành rành trước mắt có thể lấy tay chạm vào, dùng con tim để lĩnh hội.

    Yêu là khi biết rõ ràng người ấy ăn mặc luộm thuộm mà bạn vẫn bằng lòng cùng người đó xuất hiện trước đám đông; là khi bạn coi khinh nghề buôn bán mà người ấy lại vẫn cứ là một tiểu thương đáng yêu của bạn; là khi bạn vốn có tính quá ưa sạch sẽ mà lại cam chịu rửa hộp cơm nhầy nhụa mỡ hoặc giặt đôi giày thể thao hôi hám của người ấy.

    “Anh (em) không phải là người xuất sắc nhất, nhưng em (anh) chỉ yêu một mình anh (em) mà thôi!”. Khi đọc câu ấy, ta có cảm giác như mường tượng thấy một đôi bạn đời từng trải qua muôn vàn sóng gió của cuộc sống đang nắm tay nhau thong thả dạo bước dưới ánh nắng ấm áp, nét mặt tràn trề hạnh phúc ôn lại quãng đời đã qua. Chuyện cũ đã xa rồi mà kỷ niệm xưa vẫn còn đấy mãi mãi...
    [/FONT]
    _________________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]
     
    giahan thích bài này.
  5. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    [​IMG]

    Tạm biệt! Tình địch dễ thương

    [​IMG]

    “Ánh sáng ở phía cuối đường hầm con ạ, hãy bắt đầu lại mọi thứ đi con… “


    Đó là lời khuyên chân thành của ba dành cho nó - đứa con đang sắp sửa bước vào tuổi 20. Và đương nhiên không phải dửng dưng mà ba lại khuyên nó như vậy! Đơn giản là nó và ba nó cũng biết nó khó có thể bước sang tuổi 21.

    Không có gì là mãi mãi, con người được sinh ra - lớn lên - già đi theo năm tháng và cuối cùng sẽ là sự chia li mãi mãi. Mọi người đều tin 20 là ngưỡng tuổi bước vào đời của một con người, ngưỡng tuổi đã bắt đầu có những nhận thức trưởng thành - chín chắn hoặc họ cố tin vào điều đó!

    Nhưng liệu có đúng không?

    Nó mơ hồ với mớ hỗn độn suy nghĩ ấy. Nó như bị giày vò bởi những gì thượng đế hoặc một đấng vô hình nào đấy đang ban tặng cho nó cuộc sống ngắn ngủi của một đứa con trai trong hình hài con gái…

    Đà Nẵng – Công viên 29/3

    Cũng như mọi ngày nó thực hiện đúng cái thời khóa biểu của chính nó đặt ra cho cho một “thiếu nữ” sắp sửa bước vào tuổi 20. Và như một thói quen, những lúc bất ổn nó lại ghé sang cửa hàng thức ăn cho thú để chuẩn bị những món quà nho nhỏ cho những người bạn nhỏ. Và như một thói quen, những lúc cần tâm sự nó lại tìm đến mèo…

    [​IMG]

    Với nó mèo nhìn yêu lắm! Không giống như vẻ đề phòng của bọn cún. Lũ mèo, lúc nào cũng thế, chúng bình thản và tĩnh lặng như nước, uyển chuyển như những vũ công ballet, duyên dáng như một cô gái, mèo cho nó cái cảm giác bình yên mỗi khi ngắm nhìn chúng, mèo khiến nó như trở về cái thời vô tư lự - chẳng phải lo nghĩ gì. Và…

    Tiền ăn trưa của nó, nó để dành mua thức ăn cho lũ mèo…

    - Cưng ơi! Anh đến rồi đây! Làm một trận xả láng nào! - Nó trút từng túi nhỏ thức ăn lên chiếc ghế đá nơi nó đang ngồi và nhìn về phía chú cún con đang hướng mắt nhìn về lũ mèo như thấy điều gì đó lạ lắm.

    - Ây da! Thì ra là con cún con! đề phòng nó vừa vừa thôi chứ để anh đuổi nó đi cho mấy cưng nào!

    Lũ mèo như được dịp liền nhẹ nhàng tiến về phía chỗ thức ăn ngay lúc nó đuổi theo chú cún con để lặp lại nên hòa bình và yên ổn cho lũ mèo.

    Rồi thì một bóng đen khác lại tiến về phía những chú mèo đang say sưa đánh chén chỗ thức ăn trên băng ghế đá ấy. Ngoài nó, còn có một người khác nữa cũng quan tâm đến lũ mèo, người này khác hẳn nó, nhẹ nhàng, không sôi động…

    - Ủa! Em đã ăn rồi sao? - Cô nàng nhìn vào những chú mèo quen thuộc và khẽ nheo mắt khi thấy lũ mèo đang ăn nhưng dường như với lũ mèo nhiêu đó vẫn chưa đủ, mắt chúng cứ nhìn cô mà miệng thì cứ “nheo nheo” liên hồi.

    - Đây! Ăn của chị nữa nè! – Trâm là một cô gái đáng yêu với mái tóc dài, hàng lông mi cong trên gương mặt trái xoan đáng yêu cùng chiếc nón kết đội xụp.

    Nó trở về cùng với chiến thắng! từ xa xa, nó nhìn thấy Trâm, nó vẫy tay theo hướng ấy và gọi lớn:

    - Trâm à! Cậu đến trễ đấy! – Ánh mắt chán nản và buồn của nó được thay thế bằng nụ cười tươi và ánh mắt sáng trong, nó chạy nhanh về phía băng ghế như không thể bỏ lỡ giây phút nào.

    - Ken à! Sao cậu không thử một lần nghe lời tớ nhỉ? – Trâm dùng giọng nói nghiêm nghị khi trông thấy nó trong bộ dạng một đứa con trai với quần Jeans và áo sơ mi kẻ sọc carô.

    Thế đấy, đây không phải là lần đầu họ gặp nhau nhưng họ quen biết nhau và thân nhau cũng nhờ lũ mèo cả…

    Cuộc sống có quá nhiều điều đáng yêu nhưng cũng có không ít điều khiến con người ta phải đau khổ. Trâm vô tư bên người bạn gái thân thiết cùng sở thích về những chú mèo và rồi cũng vô tư không biết rằng nó – Ken đang thắt lòng đau đớn khi không thể nào thổ lộ được tình cảm với người bạn gái cùng sở thích. Nó yêu Trâm, nhưng nó biết điều đó là không thể, nó biết giữa nó và Trâm có một giới hạn mà mãi mãi nó sẽ không thể vượt qua được… Rằng nó là người của thế giới khác, một thế giới thứ ba ngoài tóc ngắn và tóc dài.

    Thế đấy, tình yêu đơn phương của nó cứ thế giúp nó vượt qua những tháng ngày mà theo nó là chút ân huệ cuối cùng của đấng tạo hóa ban cho nó bởi lẽ biết đâu được đến sinh nhật lần thứ 21 của nó sẽ là ngày nó phải nói lời chào vĩnh biệt người con gái có mái tóc dài, khuôn mặt trái xoan và đặc biệt là nụ cười cùng cái nheo mắt đáng yêu ấy.

    Có những điều trái ngang mà con người ta không muốn chấp nhận nhưng nó vẫn cứ diễn ra như cái lẽ tự nhiên của nó mà không ai có thể nào tránh được. Mặc dù nó yêu Trâm là thế, nó đã thề với lòng rằng sẽ vì Trâm làm tất cả chỉ mong được thấy Trâm hạnh phúc và luôn nở nụ cười đáng yêu ấy về phía nó. Ấy thế mà với Trâm nó chỉ là – chỉ là một đứa bạn thân. Đơn giản chi là một đứa bạn thân không hơn không kém. Để rồi một ngày cũng như mọi ngày khác, cũng băng ghế đá ấy, cũng với lũ mèo ấy nhưng chỉ khác một điều là có đến ba người cùng quan tâm đến lũ mèo.

    Hùng – một anh chàng khá điển trai học cùng trường với Trâm và đương nhiên chàng trai với cặp mắt kiếng trên khuôn mặt thư sinh cùng dáng người cao gầy ấy chính là bạn trai của Trâm, người mà thường kể với nó trong những lần tâm sự gần đây.

    Nó thắt lòng đau đớn khi gặp mặt người con trai ấy, nó nhìn nụ cười ấy, nhìn cái cách thân thiện mà anh ta chào hỏi và nói chuyện, cả cái cách anh ấy đùa giỡn với lũ mèo… và nó chợt nhận ra nó trở nên vô hình trong cái khung cảnh của buổi chiều hôm ấy, một chiều thu Đà Nẵng gió nhẹ. Nó chợt nhận thức được sự dư thừa của nó trong hoàn cảnh ấy và nó là người thua cuộc.

    Nó đã khóc, khóc nhiều lắm, khóc cho cái số phận hẩm hiu của chính bản thân nó, nó đâu có quyền lựa chọn bởi nó không phải là một điều đó rõ ràng. Đã có lúc nó đấu tranh đấy chứ! nó muốn muốn được yêu, muốn được quan tâm và hơn hết nó muốn cuộc sống ngắn ngủi của nó trở nên có ý nghĩa. Những đâu ai cho nó điều đó, nó đã thất bại, thất bại trong chính sự cố gắng giành lấy tình yêu, một thứ tình cảm bình thường đối với mọi người nhưng sao đối với nó lại xa xỉ quá! Nó mím chặt môi mà hai dòng lệ lăn dài trên đôi má hồi nào không hay… cuộc đời bất công với nó quá! Cha đã từng nói với nó rằng cuối đường hầm luôn có ánh sáng nhưng nó có thấy gì đâu. Nó đã cố bước từng bước về phía cuối đường hầm của cuộc sống nhưng có thấy gì đâu, với nó cuối đường hầm vẫn chỉ là một màu đen ảm đạm của sự nghiệt ngã… nó vẫn bước… một mình nó… nó khóc… khóc thật lớn… nước mắt của nó hòa cùng những hạt mưa đang trút xuống đầu nó như muốn tẩy trôi đi hết tất cả, tẩy trôi đi số phận của một con người.

    Hai tháng sau, nó lên máy bay, nó không muốn ở lại nơi này nữa, nó sợ ánh mắt của Hùng, nó sợ cả cách quan tâm Trâm. Và nó sợ phải nhìn cái cách Trâm cười đùa với Hùng… khác xa với nó.

    Cuộc đời là thế! đâu phải cứ cho đi rồi sẽ được nhận lại, có những số mệnh con người khi được sinh ra đã được định sẵn sứ mệnh của mình mà không ai có thể cưỡng lại được. Ngày nó lên máy bay Trâm cũng đã khóc, không nhiều, không phải khóc vì biết được tình cảm của nó dành cho mình cũng chẳng phải khóc vì biết được bệnh tình của nó, chỉ đơn giản Trâm khóc vì nó đi… cảm giác khi nhìn thấy nó bước vào phi trường mà cứ như mất một cái gì đó khiến cho Trâm òa khóc… mặc dù với Trâm nó chỉ đi vào Sài gòn học mà thôi…chỉ thế thôi !!!

    Cuộc sống là vô thường, mọi vật chuyển biến theo một cái nghĩa và quy luật của riêng nó mà không ai có thế nắm bắt được. Suy nghĩ và hành động của một người nhiều khi cũng không đồng nhất nhau và tình yêu thì còn phức tạp hơn thế…

    Từ ngày nó bay, chỉ còn Hùng và Trâm đến thăm lũ mèo, lũ mèo vẫn cứ "nheo nheo" đòi ăn, đòi chơi như sự vô tư của những đứa trẻ chưa trưởng thành vậy…

    Nó vẫn giữ liên lạc với Trâm, nó vẫn cập nhật trang face của nó hằng ngày để như một sự an ủi về mối tình đơn phương ấy.

    Thu sang rồi Đông về… hai tháng sau ngày nó lên máy bay vào Sài Gòn. Nó điếng người khi nhận được cú điện thoại từ Trâm vào trưa hôm ấy

    - Anh ấy bị tai nạn, nặng lắm Ken à! hu hu… giọng nấc nghẹn ngào của Trâm khiến nó nao lòng.

    - Bình tĩnh nào Trâm! Từ từ kể Ken nghe nào ! chuyện gì cũng sẽ qua mà! Nó trấn tĩnh Trâm bằng giọng nói nhẹ nhàng .

    Phải, chuyện gì rồi cũng sẽ qua, nó đã luôn ấp ủ câu nói ấy như tự trấn tĩnh chính bản thân để cố gắng vượt qua tất cả sự kì thị của những người xung quanh để cố gắng sống nốt quãng đời còn lại ngắn ngủi bởi lẽ 21 tuổi nó sẽ ra đi. Những nó đâu biết rằng cuộc đời vô thường với mọi sinh linh.

    - Tớ có thai rồi! đã hai tháng, chúng tớ đã định sẽ cưới nhau vào cuối năm nay… nhưng… ôi trời ! – Trâm òa khóc... trâm khóc lớn lắm… nó nghe Trâm khóc cứ như đang hiện hữu ngay bên cạnh nó vậy…

    - Cậu bình tĩnh đi ! Hùng sao rồi??? Tình trạng cậu ấy như thế nào??? - Nó hỏi dồn.

    - Hu… hu… anh ấy bị tổn thương nặng ở cơ quan nội tạng… mình không biết gì cả… bác sĩ nói nếu không có nội tạng để thay thế thì anh ấy sẽ…. hu… hu… mình không muốn điều đó đâu… Ken ơi… giúp tớ với… tớ phải làm sao đây… !

    Tiếng nấc của Trâm khiến cõi lòng nó như thắt từng cơn, chiếc điện thoại rơi - nó ngồi phịch xuống đất như người vô hồn bởi nó biết – nó hiểu – và nó nhận ra một điều rằng chỉ có nó, chỉ có thể là nó mới có thể giúp được Hùng và Trâm vào lúc này. Nó chết lặng hồi lâu mặc kệ phía đầu dây bên kia Trâm đang khóc, đang buồn, đang gọi tên nó liên hồi… còn nó… nó cũng khóc nhưng nó không buồn, nó vui, nó hét lên như thể những nhà bác học mới phát minh ra điều gì đó to lớn lắm, vĩ đại lắm… và nó vui mừng vì đã thấy ánh sáng nơi cuối con đường nó đi… Sài Gòn hôm ấy là một ngày mưa to, rất to… Tiếng mưa lớn át cả tiếng còi xe… Chuyến xe đưa nó đến nơi có ánh sáng trắng…

    [​IMG]

    Một năm sau… cũng ngày ấy, cái ngày định mệnh xảy ra tại nạn của Hùng, nó trôi qua nhanh và không một chút ý nghĩa nào với những người không quen biết, nhưng với Trâm một năm thật sự dài, rất dài cô đã có một đứa con trai kháu khỉnh và đáng yêu, trên tay cô đã mang chiếc nhẫn cưới thế nhưng cô mất đi người đã yêu thương cô nhất, cô mất đi nụ cười vô tư… cô mất đi sự hồn nhiên mà thay vào đó là nỗi buồn suy tư… cô mất nó…

    Đám cưới của Trâm vẫn diễn ra vào cuối mùa Đông năm ấy trong sự hoan hỉ của hai bên gia đình, cô dâu chú rể nhận được những lời chúc phúc từ những người bạn, từ gia đình nhưng họ không nhận được sự góp mặt của nó. Nhưng như thế là quá đủ đối với Trâm và Hùng bởi họ đã nhận được một món quà quá lớn từ nó. Nó đã giữ đúng lời hứa của nó, vì Trâm – Người con gái nó yêu, nó có thể làm tất cả chỉ cần Trâm được hạnh phúc.

    Trong cuốn nhật kí cuối cùng của nó có ghi:

    Chào tạm biệt người con gái tôi yêu!

    Chắc chắn rắng em sẽ biết được rằng tôi đã yêu em nhiều như thế nào! Tôi yêu em, tôi khao khát được một lần nói lên điều đó, được một lần bồi hồi và hồi hộp thổ lộ với em về tình cảm mà tôi đã giấu kín bấy lâu.

    Tôi biết sẽ khó để em chấp nhận được tình cảm của tôi, nhưng em đừng lo, tôi không giận em đâu bởi nhiều người khác cũng đã từng làm điều tương tự với tôi rồi. Đừng hỏi vì sao tôi không cho em biết được tình cảm ấy bởi trong tôi luôn có một bức tường rào cản trở chúng ta – bức tường vô hình giữa hai thế giới.

    Nhưng, chính em đã mang đến ánh sáng của cuộc đời tôi! Em đừng buồn khi tôi phải ra đi như thế này bởi nó là cách tốt nhất và có ý nghĩa nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của tôi. Tôi đã lạc lõng biết mấy khi nghĩ rằng quãng đời còn lại của mình chỉ là một mớ bòng bong. Tôi thầm cám ơn em, tôi yêu những chú mèo nơi chúng ta lần đầu gặp nhau và tôi cũng yêu em – người bạn gái cuối cùng của tôi!

    Còn với Hùng, anh là một chàng trai tốt, tôi thật rất vui vì đã được quen biết anh mặc dù chúng ta theo nghĩa bóng thật sự là tình địch. Nhưng trong trận đấu này, tôi thật sự đã thua anh ngay từ đầu bởi tôi biết mình không thể nào mang đến được cho Trâm hạnh phúc. Được trở thành một phần của anh tôi thật sự rất vinh hạnh… Coi như là một sự trao đổi nhé… hãy trân trọng nó và đừng từ chối nó bởi anh là người rất quan trọng với Trâm. Tạm biệt anh - Tình địch dễ thương nhé!

    Đặt bó hoa tươi trước phần mộ còn chưa lên dày cỏ xanh của Ken, Trâm nghẹn ngào nấc từng cơn. Giờ đây cô đã biết, người con trai hình hài con gái ấy đã yêu cô nhiều đến mức nào. Trâm chỉ biết khóc, cô khóc òa như đứa con nít khi nhìn vào di ảnh của Ken. Giờ đây, nơi nghĩa trang hiu quạnh, Ken luôn có những người bạn mới, những chú mèo và sẽ không còn cô đơn nữa…

    Hùng nhẹ nhàng ôm con đến bên cạnh Trâm, đặt đứa bé trai xinh xắn tay nắm chặt chú mèo nhồi bông đen tuyền đứng trước di ảnh của nó, anh nhìn con và khẽ nói:

    - Chào cha đi Ken!
    _______________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]
     
    giahan thích bài này.
  6. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Cùng Khám Phá...

    10 lâu đài siêu "khủng" của các tỷ phú Mỹ​


    Đẳng cấp hoành tráng và sang trọng của những lâu đài này sẽ khiến bạn ngỡ ngàng.

    1. Lâu đài Silicon Valley (Los Altos Hills, California)

    Chủ nhân: Yuri Milner, giá trị hiện tại 1 tỷ USD (hơn 20 nghìn tỷ VNĐ).

    Trị giá lúc mua: 100 triệu USD (2 nghìn tỷ VNĐ) hồi tháng 3 năm nay.

    Tòa lâu đài của nhà đầu tư tài ba Yuri Milner này có bể bơi trong và ngoài nhà, có phòng chơi bóng. Tầng 2 là khu vực sinh hoạt, nơi có thể nhìn ngắm được vịnh San Francisco.

    [​IMG]

    2. Biệt thự Vanderbilt (New York)

    Người bán: Sloan Lindemann Barnett, con gái của tỷ phú George Lindemann.

    Người mua tiềm năng: Libet Johnson, người thừa kế công ty gia đình Johnson & Johnson.

    Giá rao bán: 48 triệu USD (gần 1 nghìn tỷ VNĐ).

    Ngôi nhà gồm 5 tầng, rất rộng lớn và đẹp mắt.

    [​IMG]

    3. Lâu đài Fair Field (Sagaponack, New York)

    Chủ nhân: Ira Rennert, trị giá 5,2 tỷ USD (hơn 100 nghìn tỷ VNĐ).

    Lâu đài này gồm 29 phòng ngủ, 39 phòng tắm, 3 bể bơi.

    [​IMG]

    4. Lâu đài Porcupine Creek (Rancho Mirage, California)

    Chủ nhân: Larry Ellison, 39,5 tỷ USD (800 nghìn tỷ VNĐ).

    Ngôi nhà này được Larry Ellison mua lại của tỷ phú Edra Blixseth.

    Giá lúc mua: 42,9 triệu USD (864 tỷ VNĐ).

    Tỷ phú giàu thứ 5 thế giới này đã dành hàng trăm triệu USD để trang hoàng lại ngôi nhà rộng lớn của mình. Đặc biệt, ông vừa xây dựng một sân golf riêng cùng một bể bơi rộng 240 héc-ta.

    [​IMG]

    5. Lâu đài Maison de L'Amitie (Florida)

    Chủ nhân: Dmitry Rybolovlev, trị giá 9,5 tỷ USD (gần 200 nghìn tỷ VNĐ).

    Ngôi nhà này trước kia là của tỷ phú Donald Trump, bên trong nhiều đồ bằng vàng, kim cương và có 50 gara ô tô.

    [​IMG]

    6. Lâu đài Crown Lane (Greenwich)

    Chủ nhân: Steven Cohen, trị giá 8 tỷ USD (khoảng 160 nghìn tỷ VNĐ).

    Tỷ phú Cohen mua ngôi nhà này năm 1998 với giá 14,8 triệu USD (khoảng 304 tỷ VNĐ). Bên trong ngôi nhà có sân chơi bóng rổ, bể bơi, khu trượt tuyết và các tác phẩm nghệ thuật có giá khoảng 750 triệu USD (khoảng 15,5 tỷ VNĐ).

    [​IMG]

    7. Lâu đài Further Lane de Menil (New York)

    Chủ nhân: Ron Baron, trị giá 1,4 tỷ USD (gần 30 nghìn tỷ VNĐ).

    Giá đất lúc mua là 103 triệu USD (khoảng 2 nghìn tỷ VNĐ).

    [​IMG]

    8. Lâu đài Casa Sin Nombre (Florida)

    Chủ nhân: Đại học Columbia, trước đây là của tỷ phú quá cố John Kluge - người thành lập ra Metromedia. Tỷ phú này tặng ngôi nhà này cho Đại học Columbia.

    Giá bán: 59 triệu USD (khoảng 1 nghìn tỷ VNĐ).

    [​IMG]

    9. Tháp Penhouse (New York)

    Chủ nhân: Donald Trump, giá 2,7 tỷ USD (khoảng 50 nghìn tỷ VNĐ).

    Hai tầng dưới của căn nhà là khu giải trí, tầng 3 là nơi ở của tỷ phú Donald Trump. Đây được coi là một trong những ngôi nhà đắt nhất ở New York.

    [​IMG]

    10. Biệt thự Promised Land (California)

    Chủ nhân: Oprah Winfrey, giá 2,7 tỷ USD (khoảng 50 nghìn tỷ VNĐ).

    Giá lúc mua năm 2001: 50 triệu USD (gần 1 nghìn tỷ VNĐ).

    Tổng diện tích của ngôi nhà là hơn 40 héc-ta.

    [​IMG]


     
    giahan thích bài này.
  7. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    [​IMG]
     
    giahan thích bài này.
  8. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    [​IMG]
     
    giahan thích bài này.
  9. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    [​IMG]
     
    giahan thích bài này.
  10. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    [​IMG]
     
    giahan thích bài này.
  11. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    [​IMG]
     
    giahan thích bài này.
  12. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    [​IMG]
     
    giahan thích bài này.
  13. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    [​IMG]
     
    giahan thích bài này.
  14. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    [​IMG]
     
    giahan thích bài này.
  15. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    [​IMG]
     
    giahan thích bài này.
  16. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Ảnh Đẹp Thiên Nhiên

    [​IMG]
     
    giahan thích bài này.
  17. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Thế Giới Muôn Loài...

    Những "em bé" hoang dã

    [​IMG]

    Chú hải cẩu trắng muốt đang nằm nghỉ trên băng tuyết trắng xóa vùng Bắc Cực. Đôi mắt đen ươn ướt, long lanh nhìn vào ống kính máy ảnh trông thật đáng yêu. Nhìn chú ta chẳng khác gì một “cục bông”. Các bạn biết không, hải cẩu con cũng rất nghịch ngợm và thường xuyên đi “chơi xa”, nhưng mẹ của chúng sẽ tìm thấy ngay, cho dù trước mặt là hàng trăm con hải cẩu con khác. Sở dĩ như vậy là bởi chúng có một mùi đặc trưng riêng không lẫn với ai cả.​
     
    giahan thích bài này.
  18. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Thế Giới Muôn Loài...

    Những "em bé" hoang dã

    [​IMG]

    Nếu những con voi to lớn khiến bạn sợ hãi thì hẳn bạn sẽ vô cùng thích thú khi được nhìn thấy chú voi con Châu Á bé xinh, hiền lành này. Voi con, khi sinh ra, nặng khoảng 91kg và cao khoảng 1m. Chúng sẽ được mẹ chăm sóc từ 2-3 năm, rồi sau đó tự sống trong thế giới hoang dã. Tuổi trưởng thành của voi cái là 9 năm, trong khi voi đực là 15 năm.​
     
    giahan thích bài này.
  19. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Thế Giới Muôn Loài...

    Những "em bé" hoang dã

    [​IMG]

    Chú linh miêu (mèo rừng) đang nũng nịu bên mẹ của nó. Trong thế giới hoang dã khắc nghiệt, những giây phút được ở bên cạnh mẹ thế này, tránh xa mọi rình rập của kẻ thù, thật quý giá và ấm áp. Búi lông đen trên vành tai là đặc điểm nổi bật tạo nên vẻ đẹp đặc trưng của loài linh miêu.​
     
    giahan, PhaLeTim and Hương Tràm like this.
  20. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Thế Giới Muôn Loài...

    Những "em bé" hoang dã

    [​IMG]

    Chú gấu đen con đang đùa bên người mẹ to lớn của nó. Mẹ gấu đen là người mẹ thương con “nổi tiếng” trong các loài vật, chúng sẽ chăm sóc con của mình trong khoảng 2 năm ròng.​
     
    giahan, PhaLeTim and Hương Tràm like this.