Góc Nhỏ ✿◕ ‿ ◕✿ Khu Vườn Hoa Xương Rồng...✿◕ ‿ ◕✿

Thảo luận trong 'Cà Phê - Trà Đá' bắt đầu bởi Hoa Xương Rồng, 4/12/12.

  1. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Cùng Khám Phá...

    Điềm báo đáng sợ của những đám mây kỳ lạ (TT)

    Ẩn sau sự đẹp đẽ đến kỳ lạ của mây vảy rồng, mây thấu kính, mây xà cừ... là điềm báo cho các loại hình thay đổi thời tiết đáng lo ngại.​


    4. Mây xà cừ

    [​IMG]

    Mây xà cừ (Nacreous Clouds) là một dạng mây được hình thành ở những khu vực cực kỳ lạnh của tầng bình lưu thấp, ở độ cao 15.000 - 25.000m. Theo miêu tả, mây xà cừ trông giống như những tấm màng mỏng, cuộn lại rồi bung ra, trải rộng khắp rồi bỗng co lại trên bầu trời nhá nhem sáng tối.

    [​IMG]

    [​IMG]

    Trong điều kiện nhiệt độ xuống cực thấp (-78 độ C), các đám mây nhiều dạng khác nhau được hình thành, phân loại theo trạng thái vật lý và thành phần hóa học. Độ cong của bề mặt Trái đất sẽ giúp các đám mây nhận ánh sáng hắt lên từ chân trời và phản xạ lại mặt đất, tạo nên hiện tượng mây xà cừ.

    [​IMG]

    [​IMG]

    Hiện tượng này được cho là hậu quả trực tiếp của việc con người thải ra không khí quá nhiều khí methane, phản ứng với ozone, hình thành mây clo. Sự xuất hiện của mây xà cừ là dấu hiệu đáng lo ngại cho thấy hiện tượng Trái đất đang ấm dần lên.

    5. Mây sóng thần Kelvin-Helmholtz

    [​IMG]

    Người ta gọi những đám mây dạng này với tên khoa học là "mây Kelvin-Helmholtz". Đây là tên gọi được đặt theo tên 2 nhà khoa học Lord Kelvin và Hermann von Helmholtz (người Đức) khi họ nghiên cứu, đưa ra lời giải thích chính xác nhất cho hiện tượng thiên nhiên kỳ lạ này.

    [​IMG]

    [​IMG]

    Nhiều người nghi ngại rằng “Liệu hiện tượng mây sóng thần trên bầu trời kia có nghĩa có phải là điềm báo thảm họa?”. Tuy nhiên, các nhà khoa học chỉ ra, mây sóng thần hay mây sóng Kelvin-Helmholtz hình thành khi hai tầng không khí va chạm vào nhau khiến gió đột ngột thay đổi tốc độ, tạo nên sự hỗn loạn. Sự bốc hơi và ngưng tụ hơi nước từ dưới biển khi gặp đoạn giao nhau của hai tầng không khí với độ dày, nhẹ khác nhau sẽ tạo nên hiệu ứng sóng cho các đám mây.

    6. Mây dạ quang

    [​IMG]

    Mây dạ quang (Noctilucent Clouds) là một hiện tượng khá hiếm, xảy ra ở phần trên của khí quyển Trái đất. Nó được hợp thành từ các tinh thể nước đá và chỉ có thể nhìn thấy khi được chiếu sáng bởi ánh sáng Mặt trời từ phía dưới đường chân trời. Trong tiếng Latinh, noctilucent có nghĩa là tỏa sáng trong đêm.

    [​IMG]

    [​IMG]

    Mây dạ quang là một trong những kiểu mây cao nhất trong khí quyển Trái đất, nằm trong tầng trung lưu ở các cao độ từ khoảng 76 - 85km, thậm chí là 100km. Chúng thường xảy ra ở vĩ độ cao trong các tháng mùa hè và được cho là một điềm báo có liên quan đến sự biến đổi khí hậu ở tầng khí quyển thấp hơn.

    7. Lỗ mây

    [​IMG]

    Lỗ mây (Fallstreak Hole) là một khoảng trống hình tròn lớn xuất hiện trong các đám mây ti tích (mây dải mỏng, có búi, chùm) hoặc mây trung tích (khối mây dạng hình cầu). Những lỗ này hình thành khi nhiệt độ nước trong mây thấp hơn điểm đóng băng nhưng nước vẫn chưa đóng băng do thiếu các hạt mầm băng.

    [​IMG]

    Khi một phần đám mây bắt đầu đóng băng, nó sẽ gây ra một hiệu ứng dây chuyền, khiến cho hơi nước xung quanh nó cũng đóng băng và rơi xuống. Hiện tượng này gây ra một cái lỗ, thường là hình tròn, ở giữa đám mây.

    [​IMG]

    [​IMG]

    Một giả định cho rằng sự nhiễu động trong tầng mây (do máy bay) có thể kích hoạt hiệu ứng bốc hơi dây chuyền và tạo ra lỗ mây. Còn các chuyên gia cho rằng, hiện tượng lỗ mây có thể là điềm báo của vấn đề thay đổi khí hậu toàn cầu, tăng cường khả năng tuyết rơi ở khu vực có lỗ mây. Tuy nhiên, một số nhà khoa học vẫn nghi ngại về vấn đề này.​

     
    hoang phi thích bài này.
  2. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Thế Giới Muôn Loài...

    Những chú chó nghĩa tình

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    Một chú chó đã ngồi cạnh xác mẹ khi thân xác của chó mẹ đã gần như phân hủy vào ngày 6/10/2012, vài ngày sau khi chó mẹ bị giết tại 1 vụ bạo động phía Đông khu Pikesake, Kyaukphyu, Myanmar.

    [​IMG]

    Ngay sau khi bức ảnh được đăng tải, nó đã được cư dân mạng trên toàn thế giới bình luận, chia sẻ rất nhiều trên các trang mạng xã hội. Đơn giản chỉ là sự yêu thương giữa các loài động vật nhưng nó cũng đủ khiến nhiều người trong chúng ta xúc động trào nước mắt.

    [​IMG]

    Kể từ sau khi chủ qua đời năm 2006, chú chó có tên Capitan đã tự bỏ nhà đến nghĩa trang để trông coi mộ chủ suốt 6 năm nay. Câu chuyện khó tin này đã khiến cư dân mạng cảm động và không ngớt bàn tán.

    Năm 2005 con trai ông Miguel Guzman là Damian ở miền Trung Argentina được tặng một chú chó chăn cừu của Đức và đặt tên nó là Capitan. Năm 2006 ông Guzman qua đời và Capitan cũng bỏ nhà đi. Gia đình tưởng rằng chú chó này đi lang thang và có thể đã bị chết vì bị ô tô cán. Thế nhưng 1 tuần sau tất cả đều bất ngờ khi thấy Capitan đang ngồi bên cạnh mộ của ông chủ.

    Suốt từ đó đến nay chú chó này không hề rời nghĩa trang ngày này qua ngày khác ngồi canh mộ chủ. Gia đình nhà Guzman cho biết đã nhiều lần họ tìm cách đưa Capitan về nhà nhưng lần nào nó cũng tự quay trở lại nghĩa trang.

    Ngay khi câu chuyện về lòng trung thành khó tin của chú chó Capitan được đăng tải trên Yahoo nó đã khiến rất nhiều độc giả cảm động và không ngừng trầm trồ. Chỉ trong vòng nửa ngày đã có tới hơn 6000 lượt người bình luận ca ngợi Capitan.

    [​IMG]

    Hình ảnh là nhân chứng cho sự quan tâm, chăm lo và tình thương yêu con cái vô bờ bến của 1 "bà mẹ chó". Một câu chuyện cảm động thực sự đã thu hút sự chú ý của cư dân mạng. Đây là hình ảnh được chụp lại tại một đám cháy xảy ra ở Santa Rose de Tumuco, Chile. Amanda là một chú chó lai vừa mới sinh con được 10 ngày tuổi. Vào thời điểm vụ cháy xảy ra, Amanda hiểu rằng, điều này sẽ nguy hiểm đến mạng sống của những đứa con của mình nên nó đã dùng miệng di chuyển từng chú chó con đến xe cứu hỏa.

    Sau khi hoàn thành nhiệm vụ di chuyển con của mình ra xe cứu hỏa, Amanda ngồi xuống bên cạnh để bảo vệ đàn con. Khi nhân viên cứu hỏa nhận ra đàn chó và đưa tới bác sĩ thú y, một chú chó con đã chết do bỏng nặng, còn Amanda cũng bị nhiều vết cháy xém trên cơ thể. Được biết, sau khi chú chó con bị chết, Amanda đã nằng nặc ngồi lại với con của mình mặc dù mọi người định đưa "bà mẹ chó" này đi.

    [​IMG]

    Chú cún tại tỉnh Ibaraki trong bức hình đã biết cách đi tìm người giúp đỡ và đưa về tận chỗ một chú chó khác bị thương, đang nằm thoi thóp sau trận động đất lịch sử xảy ra tại Nhật Bản vào ngày 11/3/2011.

    Trong khi một nhóm phóng viên đang ghi hình về những thiệt hại ở quận Ibaraki sau trận động đất và sóng thần kinh hoàng vào hôm 11/3/2011, họ đã phát hiện thấy một chú chó cứ loanh quanh đi qua qua mắt họ với vẻ rất sốt sắng.

    Chú cho đã sủa rất hăng, tìm cách thu hút sự chú ý của nhóm phóng viên để dẫn họ đi theo chỉ dẫn của mình. Chú chó đã dẫn nhóm phóng viên này tới nơi một chú chó khác đang nằm với một vết thương khá nặng. Hai con chó này sau đó đã được các bác sĩ thú y sơ cứu và đưa về Trung tâm cứu hộ và chăm sóc động vật sau động đất.

    Các phóng viên cho rằng chú chó chung thủy trên đã ở bên cạnh bạn tình bị thương trong suốt 4 ngày sau thảm họa sóng thần. Điều này cho thấy thấy loài vật cũng có tình cảm và yêu thương đồng loại không kém gì con người.​

     
    hoang phi thích bài này.
  3. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Góc Trái Tim...

    [​IMG]

    May mà ngày đó em đã không yêu anh...

    “Nếu ngày đó em yêu anh thì sao nhỉ?”. Câu hỏi của em khiến anh mất ngủ mấy đêm liền.​



    Khi nói điều đó, anh thấy mắt em thật lạ. Dường như có trăm ngàn ngọn lửa trong đó. Nó thiêu đốt trái tim anh, làm cho anh vật vã quay về những ngày tháng cũ. Ngày đó em đã không yêu anh.

    Đúng hơn là em có thể đã yêu anh. Nhưng tình yêu đó không đủ lớn để em chấp nhận một cuộc sống phải bươn chải, tự mình tìm lấy hạnh phúc cho đời mình. Khi em nói sẽ chấp nhận lấy một người chồng chưa từng biết mặt, chưa từng biết tên, em không dám nhìn thẳng vào mắt anh như bây giờ. Em nêu lên trăm ngàn lý do để ra đi: Cha chết, mẹ ốm đau, em nheo nhóc, chị dại khờ...

    Khi ấy anh đâu biết rằng còn có một lý do bao trùm lên mọi lý do: Em muốn có một cuộc sống giàu sang, sung sướng nơi xứ người. Em muốn mình phải khác bạn bè, muốn đứng cao hơn, lấp lánh hơn trong số muôn ngàn người chung quanh. Đó là con đường em đã lựa chọn thì đừng trách ai về những điều không đúng như ý muốn của mình nhưng nó vẫn xảy ra...
    “Nếu ngày đó em yêu anh thì sao nhỉ?”. Câu trả lời cho em là nếu như vậy thì anh sẽ đứng vào chỗ người đàn ông bất hạnh vừa bị em rời bỏ. Bởi tình yêu một khi bị phủ mờ bởi những toan tính thiệt hơn thì đổ vỡ chỉ là chuyện sớm hay muộn.

    Em đừng hỏi vì sao anh không sẵn lòng đón nhận khi em quay về. Em gái ạ, anh vẫn cô đơn đi về, vẫn chờ đợi một tình yêu chân thật, vẫn khát khao được ôm chặt trong vòng tay một người mà mình có thể trao trọn cả cuộc đời. Thế nhưng, người đó không phải và không bao giờ là em.

    Vậy thì đừng lửng lơ làm anh mất ngủ với những câu hỏi đại loại như “nếu bây giờ em yêu anh thì sao?” nữa nhé!

    ________________________________________ Thường Sơn


    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 8/10/13
    hoang phi thích bài này.
  4. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    [​IMG]

    Có nỗi nhớ nào rơi qua kẽ tay?

    Cuối cùng tôi cũng rời xa Hà Nội, khép lại một vùng hoang hoải bình yên và yêu thương đến nhói đau. Sài Gòn đón tôi bằng những đợt nắng nóng đến nghẹt thở, và một cảm giác nặng nề chẳng thể nào lí giải thành tên. Trong suốt chuyến bay gần hai giờ đồng hồ vừa qua, tôi đã cố gắng nói cười, như một người bình thường nhất. Cái cách tôi nhường vị trí gần cửa sổ cho một cô gái trẻ, nói dăm ba câu bông đùa với một bác trung niên, và mỉm cười thân thiện chào cô tiếp viên xinh đẹp. Tất cả, cứ như một phản xạ tự nhiên, một vai diễn thuần thục, và tôi, học thuộc lòng kịch bản, cũng như làm tốt vài trò của mình. Xuống đến sân bay Tân Sơn Nhất, đứng giữa phi trường và cảm nhận cái nắng chói chang nhảy nhót, mơn trớn trên da thịt mình, tôi chợt nhớ mùa thu Hà Nội đến quặn lòng. Những ai đã từng sống ở Hà Nội, đang sống ở Hà Nội, và đã trót yêu Hà Nội bằng cả trái tim, thì dù có vô tình quên, vô tình nhớ, cũng chẳng bao giờ có thể phủ nhận được cảm giác trống trãi khi rời xa Hà Nội, để đến một vùng đất mới. Đâu đó trong tâm trí tôi, những lời hát về Hà Nội réo rắt khôn nguôi. Nó gợi nhắc trong tôi về những buổi sớm mai bị đánh thức bởi tiếng loa phường treo đầu phố. Lúc đó, hơn một lần, tôi những trùm chăn ngủ tiếp, mà không biết rằng, sẽ có những ngày dài phía trước, mỗi buổi sáng lại chợt thức dậy vào lúc năm giờ sáng, chờ đợi như một thói quen không thể bỏ để được nghe tiếng loa phường reo vang. Những điều mà rời xa Hà Nội, là rời xa mãi mãi. Chỉ còn lưu lại trong kí ức bình yên. Tôi lục tay trong túi quần tìm chiếc điện thoại đã được tắt máy trong suốt hành trình bay theo lời nhắc nhở của cô tiếp viên, khẽ trượt nắp, và tháo sim, thả trong ví. Chuỗi hành động diễn ra dồn dập, gấp gáp, vì tôi biết rằng chỉ cần một giây phân vân thôi, tôi sẽ muốn bật máy lên, nhìn vào hai dãy số điện thoại quen thuộc, và đọc tất cả những tin nhắn mới có, cũ có, những tin nhắn với lời lẽ vừa đầy yêu thương, lại vừa như trách móc, hờn giận. Có lẽ sau khi check – in phòng khách sạn, tôi sẽ mua một chiếc sim điện thoại mới để phù hợp với yêu cầu công việc, chỉ công việc mà thôi, tuyệt nhiên, không có chỗ cho bất kì mối quan hệ nào khác. Sẽ có ai đó ngạc nhiên mà hỏi tôi rằng, vì sao tôi lại cư xử như một kẻ trốn chạy mọi thứ, trốn chạy Hà Nội như vậy? Xin thưa, ngàn lần rằng, không phải tôi không dám đối diện, không phải tôi từ bỏ. Chỉ là khi người ta có một ước mơ, người ta sẽ cố gắng quyết tâm theo đuổi ước mơ đó, gạt lại sau lưng tất cả. Hà Nội, và An, và anh. Những điều mà đã bao lần tôi tự hỏi, có dễ gì mà mình từ bỏ được.

    [​IMG]

    Tôi ở tạm khách sạn hai tuần thì tìm được một căn nhà nhỏ để thuê. Căn nhà ở quận chín, còn tôi làm việc ở quận nhất nên hàng ngày tôi đi xe buýt đi làm. Tôi bắt đầu công việc lại từ đầu, xuất phát điểm là con số 0 nên mọi việc cũng gặp không ít khó khăn. Thật ra, với uy tín có được từ những ngày còn làm ở công ty cũ ở Hà Nội, tôi có thể dễ dàng có được một vị trí phù hợp, dễ thăng tiến tại thành phố sầm uất này. Nhưng như đã nói từ đầu, tôi đã chọn rời xa Hà Nội, rời xa anh, nên tất cả những gì đang và sẽ làm, tôi sẽ cố gắng bằng tất cả sức lực và khả năng của mình. Đây không phải lần đầu tiên tôi đến Sài Gòn, nhưng ở lại và di chuyển thường xuyên trong thành phố cũng khiến tôi bối rối. Nhà cửa, tên các tuyến phố, tuyến đường, các quận thị… Mọi thứ cũng gây cho tôi không ít trở ngại. Thời gian đầu, tôi thật sự mỏi mệt và hoang mang, nhớ Hà Nội và nhớ anh đến muốn bật khóc. Người ta thường kêu Hà Nội ba sáu phố phường, đi lại như mắc cửu, phố chen phố, người chen người. Nhưng có lẽ quá yêu Hà Nội, nên dù sống ở nơi đấy chưa lâu, Hà Nội đã thuộc nằm lòng trong bàn tay xương gầy của tôi. Sài Gòn những ngày này, nắng nhễ nhại, ra đường là phải bịt kín mình trong áo chống nắng, khẩu trang. Nhưng cái nắng nóng của Sài Gòn chẳng thể nào giống được mùa hè Hà Nội trong tiềm thức của tôi. Vậy là đi giữa phố đông, trong khi người ta ồn ã vụt qua mình, thì tôi cứ chùng chình từng bước. Bởi tôi nhớ. Nhớ da diết một vùng bình yên. Chỉ đến khi cơn mưa đột ngột của thời tiết miền Nam đổ ập xuống vào khung giờ tan tầm, ngày nào cũng thế, như một lịch trình cụ thể và chi tiết, tôi mới chợt nhận ra, thành phố mang tên Bác này có quá nhiều thứ mà tôi cần cố gắng và cần khám phá. Quyết định thay đổi nơi ở và công tác đối với tôi, kì thực là một quyết định chóng vánh và có phần nông nổi. Tôi nghĩ thế. Đứa bạn thân nhất cũng nghĩ thế. Và tôi biết, ngay cả anh cũng – đang nghĩ như thế. Nhưng, khi yêu một người hơn cả cuộc sống của mình, rồi nhận ra mình không thể mang lại hạnh phúc cho người ấy, thì có lẽ, ra đi là một lựa chọn nên làm. Tất cả, bắt đầu trước ngày cưới của chúng tôi một tháng, khi tôi đến bệnh viện để kiểm tra tình trạng sức khỏe và khả năng làm vợ, làm mẹ của mình.

    Bệnh viện phụ sản nằm trên phố Đê La Thành, con phố rợp mát bóng cây và san sát bên đường là các cửa hiệu buôn bán đồ gỗ. Tôi không nhớ trong suốt những tháng năm mình đã sống, đã bao nhiêu lần tôi đi qua nơi đây. Những hình ảnh về giờ tan tầm tắc đường đông nghịt, những hình ảnh về những bà mẹ trẻ bế con mỏi mệt, những chị phụ nữ mang bầu… Mọi thứ, cứ như một “đặc sản” riêng của con phố nhỏ này vậy. Tôi đến nơi đã thấy An – đứa bạn thân nhất của mình đứng đợi ở sảnh, đang vừa nghe điện thoại vừa vẫy tay chào tôi. An là bác sĩ của bệnh viện này. Cũng vì thế nên tôi quyết định chọn nơi đây để “chọn mặt gửi vàng” kiểm tra sức khỏe của mình trước khi kết hôn. Thời buổi hiện đại, mọi thứ đều diễn ra rất nhanh và dễ dàng, đồng nghĩa với việc có rất nhiều vấn đề về sức khỏe tiềm ẩn mà nếu không phát hiện sớm để chữa trị sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình sau này, cho nên làm trong ngành, nên An khuyên tôi nên đến bệnh viện tiến hành các thủ tục để kiểm tra. – Mày không đi cùng anh Vinh à? – An hỏi, vỗ vỗ vào vai tôi. – Sắp làm cô dâu có khác, mới có một tuần không gặp, mà tao thấy mày xinh ra gấp bội phần đấy, ngon ngon cứ gọi là. Tôi cười thành tiếng trước câu nói đùa của An. Đúng là sắp cưới, sắp làm vợ, làm mẹ, nên tâm trạng của tôi rất háo hức và hạnh phúc, vì thế dạo này, không chỉ An, mà ngay mấy anh chị cùng công ty, rồi ngay cả Vinh, cũng khen tôi xinh và đằm thắm hơn trước rất nhiều. – Thôi con giời ạ, không đùa đâu. Tao xin phép sếp ra ngoài có một tiếng thôi đấy. Nhanh nhanh giúp tao làm thủ tục để kiểm tra đi. An hấp háy mắt và chun chun mũi, cử chỉ đáng yêu vô cùng của cô bạn, mà tôi đã không ít lần nghĩ rằng, nếu là đàn ông, nhất định tôi sẽ lấy một người dễ thương như An làm vợ, chứ không phải kiểu phụ nữ như tôi, suốt ngày miệt mài chạy theo công việc, và tính tình khó hiểu, khó chiều. Vậy mà không hiểu sao Vinh lại chọn tôi, chứ không phải An, dù hai người quen biết nhau trước cả tôi. – Thưa chị, xong hết rồi ạ. Giấy tờ thủ tục em đã làm xong từ sáng cho chị rồi. Chỉ còn đợi chị đến để bệnh viện em được phục vụ thôi ạ. Hí hí. – An lại đùa, mà không hiểu sao câu nói nào của nó cũng có duyên lạ. – Thôi đi vào phòng đi mày, bác sĩ trưởng khoa đang đợi đấy. – An khoác tay tôi kéo đi. – Bao giờ thì có kết quả hả An? – Tôi cấu vào tay cô bạn gái, lo lắng hỏi khi hai đứa đã ra đến bãi gửi xe. – Cũng nhanh thôi, ngày mai mày quay lại là có kết quả rồi đấy. Nếu không qua lấy được thì tao mang đến nhà cho. Chắc là chả có chuyện gì đâu, kiểm tra cho yên tâm thôi mà. – An vừa dắt xe cho tôi, vừa nói một lèo. Giọng nó lúc nào cũng thế, ấm áp và tạo cho người đối diện cảm giác an tâm. Nhưng không hiểu sao lần này, tôi cứ mơ hồ có điều gì đó không bình thường sẽ xảy ra. Đúng khung giờ ấy chiều hôm sau, tôi quay lại bệnh viện. Không gọi trước cho An mà tôi một mình đi lên phòng bác sĩ trưởng khoa, người hôm qua đã trực tiếp tiến hành các xét nghiệm kiểm tra cho tôi. Tầng ba ồn ã. Người ra người vào. Tôi băng qua dãy hành lang, đi đến khu dành cho cán bộ y bác sĩ. Cánh cửa phòng im lìm, tôi định đưa tay gõ cửa thì điện thoại trong túi reo vang. Số của An nhấp nháy trên màn hình. Tôi toan nhét điện thoại vào túi quần và gõ cửa, nhưng chần chừ thế nào lại thôi. Lúi húi rút điện thoại ngược trở ra, tôi bấm nút nghe và đưa tay áp vào tai. Giọng An, vẫn nhẹ tênh: – Mày đang ở đâu thế? Chiều nay không cần qua viện lấy kết quả đâu. Tao đang cầm đây rồi. Hết giờ làm qua Vience café tao đưa cho nhé. Vience café. Chiều tà. Không khí ngoài đường đặc quánh vì hơi nóng và khói bụi. Những mảng vẩn đục còn lay lắt trong không gian, mà chỉ cần giơ nghiêng chiếc gương soi là sẽ thấy cơ man nào là chất bẩn. Tôi ngồi ở chiếc bàn quen thuộc, tầng ba, nhìn thẳng ra đường, nơi có một cành bàng vươn dài chạm cả vào gờ lan can. Trên cành bàng này, ngày xưa, cái hồi còn sinh viên, An đã không biết bao nhiêu lần dùng com-pa khắc tên hai chúng tôi lên đó. Qua thời gian, qua mưa nắng, giờ dấu vết không còn, nhưng dáng đứng của cây thì thuộc nằm lòng trong tâm trí mỗi đứa. Tôi uống gần hết cốc sinh tố thì An đến. Dáng vẻ không vội vã, mà rất bình thản, tự nhiên. Không biết bao nhiêu lần, nhìn con bé, tôi đã nghĩ rằng cuộc sống của bạn mình sau này sẽ yên ả như chính bước đi và dáng điệu của nó. – Mày đến lâu chưa ? – Kéo chiếc ghế và đặt túi xách vào đó trước khi ngồi xuống, An với tay lấy cuốn menu, không rời mắt khỏi đó và lơ đễnh hỏi tôi. – Hôm nay sếp đi công tác, tao trốn về sớm, ngồi đây được một lúc rồi. – Mỉm cười với bạn, tôi quay nửa người, để mặc tóc bay lòa xòa trong gió, nhìn ngắm nhánh bàng một thuở thân quen. -Thế không gọi tao sớm. Chiều tao ở nhà cả ngày, căn đúng giờ mày tan để ra, ai ngờ đi đường tắt rồi mà vẫn tắc. Tôi chẳng nói gì, để mặc An ngồi nghỉ ngơi và gọi đồ uống. Bạn thân khác bạn – bình – thường ở chỗ như thế. Với bạn thân, ta có thể thờ ơ để mặc nó trong chuỗi hành động tiếp nối. Còn với bạn – bè thì khác, không vồn vã, nhưng cũng chẳng ai chấp nhận thái độ hờ hững như thế này. Tôi với An, quen biết nhau từ ngày trong bụng mẹ. Hai gia đình khi hai bà mẹ mang bầu, còn hứa hẹn với nhau nếu một trai một gái sẽ làm thông gia. Nhưng rồi đến khi sinh nở, lại cùng là hai con vịt giời. Ấy thế là chúng tôi trở thành chị em của nhau, lớn lên cùng nhau, tranh giành cãi vã lẫn nhau, và yêu thương nhau như chính bản thân mình. Và một điều mãi sau này tôi mới biết, khi cả tôi và An đều yên ổn trong hạnh phúc của mình, nó mới nói cho tôi rằng, suốt một thời gian dài, An đã yêu Vinh, nhiều như cái cách con bé yêu thương tôi. – Này, mày. – Tôi gọi giật giọng, giống như trạng thái mình vừa nhớ ra điều gì. – Ơi, sao? – Con bé vẫn đang chúi mũi vào chiếc điện thoại trên tay, khẽ ngẩng đầu lên, hếch mũi hỏi. – Kết quả kiểm tra của tao đâu rồi? Có ổn không? – À, ừm. Tao uống xong đã, mình còn ngồi lâu, lo gì. Tôi thấy An lạ lùng. Bình thường nó chẳng bao giờ úp mở với tôi như thế này cả. Phải chăng có điều gì bất ổn đang xảy ra. Hay là, linh cảm như mách bảo tôi điều gì đó. -Thôi, mày nói luôn đi, cứ úp úp mở mở, tao khó chịu lắm. An im lặng, ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt tôi, chăm chú. Tôi có cảm giác đôi đồng tử trong mắt nó đang giãn ra hết mức. Chưa bao giờ thấy nó trầm tư như lúc này. – Tao không biết nên nói như thế nào. Mọi thứ, không ổn lắm mày ạ. Đó là lí do tao hẹn mày ra đây mà không cho mày gặp trực tiếp bác sĩ. Tao nghĩ là tự tao nói với mày sẽ ổn thỏa hơn. – Tao bị bệnh gì nặng lắm sao? Ung thư? Hay như nào hả mày, An? – Không, không, chỉ là, mày không có khả năng sinh con thôi, Linh ạ.

    [​IMG]

    Một khoảng im lặng kéo dài. Không gian như đặc quánh lại. Thời gian như ngừng trôi. Tôi nghe rõ cả tiếng thở của mình, của An, nhưng tuyệt nhiên chẳng còn nghe thấy sự náo nhiệt, ồn ào ngoài phố nữa. Không, tôi vẫn rất bình tĩnh, không như người mất hồn, nhưng cảm giác, giống như vừa bị đẩy từ trên vực sâu ngã xuống. Trái tim tôi nghẹn ứ lại, giọng tôi lắp bắp, môi tôi run run, và cơ thể tôi lạnh toát. Giá mà không phải đối diện với bất kì điều gì đó lúc này. Giá mà không phải đang ngồi ở Vience, không phải xuống gọi thanh toán, dắt xe và chạy trên phố đúng giờ tắc đường. Nếu là ở nhà, trong phòng, tôi sẽ đóng kín cửa, rồi ôm lấy An mà khóc nức nở, mà đập phá đồ đạc trong phòng, mà cào cấu con bé cho vơi bớt những đau đớn mà tôi vừa phải đón nhận. – Mày à, mày không sao chứ? – An lo lắng nắm lấy bàn tay tôi. Tôi rụt tay lại như một phản xạ vô điều kiện, ôm lấy mặt, và gục xuống bàn. – Tao xin lỗi. Tao xin lỗi, Linh ơi. – An rù rì bên tai tôi, giọng con bé, sao mà đầy tội lỗi như thế. An có làm gì có lỗi với tôi đâu, hơn hết, nó còn giúp tôi phát hiện ra điều tồi tệ này, để mà rời xa Vinh, để anh không phải vì tôi, vì đám cưới với tôi mà mất đi hạnh phúc. Cứ như thế, tôi để mặc cảm xúc của mình trôi tuột đi. Và An, tôi dường như quên mất sự tồn tại của con bé bên cạnh mình. Nhưng tôi biết, có một điều, mãi mãi, dù bất cứ nơi đâu, An cũng sẽ ngồi bên cạnh tôi, dù là im lặng, chỉ im lặng thôi cũng đủ rồi, để tôi biết mình không bao giờ cô độc. Tôi không nhớ là mình đã tốn mất bao nhiêu thời gian, chúng tôi đã ngồi như thế bao nhiêu lâu, chỉ nhớ là khi cảm xúc đã dịu đi một chút, khi tôi đã lấy lại được sự bình tĩnh của mình, tôi đã ngồi thẳng lưng, thẳng mặt, để cho đôi mắt mình chạm thẳng vào mắt An, nhìn đứa bạn thân bằng ánh nhìn trìu mến và yêu thương nhất. Rồi tôi đặt cả hai bàn tay mình lên mặt bàn, vươn dài ra ngoài khỏi cốc sinh tố, tôi nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của An, nắm chặt trong tay mình. Tay An lạnh, xanh xao. Gương mặt nó đau khổ vô cùng. Chao ôi, giá có cách nào đó mà ôm cả Hà Nội vào trong cái ôm dành cho con bé. – An này, sau này ấy mà, con mày, cũng sẽ là con của tao, được không? – Chắc chắn rồi mà, mày biết điều đó mà. Tôi bật cười thành tiếng. Nụ cười, có vui không? – Mày với Vinh, sẽ vẫn hạnh phúc mà, có thể xin con nuôi, đúng không? – An nói gấp gáp, những tưởng như nếu không nói nhanh con bé sẽ chẳng bao giờ còn có cơ hội được nói nữa. – Không, tao sẽ hủy đám cưới, sẽ chia tay Vinh, mày ạ. – Tôi nói dứt khoát. – Mày sao thế? Tại sao mày phải làm thế? Tình yêu đâu nhất thiết kết quả cuối cùng phải là sinh con? – Tình yêu thì không, nhưng hạnh phúc thì bắt buộc phải như thế. Nếu không làm cho nhau được hạnh phúc, thì hãy chấm dứt đi, mày vẫn nhắc tao như thế mà. Tao không mang được hạnh phúc cho Vinh, nên tao quyết định từ bỏ. Mày hiểu mà, An? – Tôi nói gay gắt, dữ dội. Những chữ cuối cùng, tôi nhấn mạnh, không cố ý đâu, nhưng tôi biết nó sẽ đâm vào trái tim An, sâu và rộng và nhức nhối. – Thế còn đám cưới? Còn bố mẹ? Còn Vinh? – Giọng con bé yếu ớt, vô vọng. – Mọi thứ sẽ ổn, tin tao đi. Lắc lắc tay An, tôi mỉm cười. Chiều muộn lắm rồi, đèn đường đã bật sáng, Hà Nội huyền ảo và lung linh, nhưng sao tôi thấy mình đang rơi tự do, không thể chạm vào mặt đất, chạm vào Hà Nội của tôi?

    Cuộc sống ở Sài Gòn không dễ như tôi hình dung, mặc dù khi ra đi tôi biết mình sẽ phải đối mặt với những khó khăn. Những vất vả đó không chỉ về mặt vật chất, công việc, các mối quan hệ và môi trường mới, mà nguy hiểm hơn, đó là những ám ảnh và thiếu thốn về tình cảm. Đâu dễ gì nói kết thúc là kết thúc ngay được. Dù dứt khoát chia tay Vinh và hủy đám cưới với lí do hết yêu nhau rồi, nhưng kì thực trong tim tôi chưa giây phút nào nguôi nhớ thương Vinh vô tận. Và An, cuộc sống gần ba chục năm có nó bên cạnh, như một nửa của mình, như cái bóng của mình, giờ đây, rời xa nó và bỏ lại Hà Nội, tôi thấy trống rỗng và thiếu thốn và hụt hẫng, những thứ mà tôi biết sẽ rất lâu nữa, hoặc có thể là cả cuộc đời này tôi không thể nào cân bằng lại được. Và, ở một góc khuất nào đó, cứ va đập trong các dây thần kinh của tôi, là câu nói của An trong chiều muộn hôm nào trên Vience “không có khả năng sinh con”. Nó như một cây kim sắc nhọn, từng mũi một, đâm thẳng vào các tế bào trong tôi, và giết chết tôi bằng sự ăn mòn. Thảng hoặc có đôi khi đi trên đường, đi qua những cửa hàng váy cưới, đi trong công viên, thấy một vài đôi đang tạo dáng chụp ảnh cưới, tôi lại thấy chạnh lòng. Rồi tự cắn chặt vào đôi môi được tô trát kĩ dưới lớp son màu đỏ mận, để quên đi những cảm xúc không thể gọi thành tên. Trong công ty mới, sau một thời gian dài làm việc, tôi cũng đã có đôi ba người bạn – xã giao, dĩ nhiên, không thể có một ai có thể bước vào cuộc đời tôi và thay thế vị trí của An trong đó được. Tôi đã xóa tất cả những thứ liên quan đến mình như yahoo, mail và facebook, để An và Vinh không thể tìm thấy tôi trong một thời gian dài trước mắt – khi tôi trốn chạy để đi tìm sự bình yên trong tâm hồn. Nhưng rồi thói quen yêu thương đã chiến thắng lí trí, tôi lập một tài khoản facebook mới, xin kết bạn với Vinh và An, và lặng lẽ quan sát cuộc sống của hai người từ xa. Có đôi lúc trong giờ giải lao, bạn bè trêu đùa nhau, hay khi đi tổ chức các sự kiện, khách hàng thường hỏi vu vơ, bao giờ chị lấy chồng, xinh như chị, thành đạt như chị, tìm một người tử tế và thành đạt, chắc không khó. Những lúc ấy, tôi lại lảng tránh sang câu chuyện khác. Vì chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ lấy ai ngoài Vinh. Sau khi dừng lại đột ngột mọi thứ với anh, tôi dường như từ bỏ hoàn toàn ý định yêu và kết hôn. Tôi sẽ sống độc thân, ổn định công việc và xin một đứa con nuôi. Rồi sau đó sẽ trở ra Hà Nội. Khi ấy, chắc Vinh đã có gia đình, An cũng vậy. Và chúng tôi sẽ trở lại một mối quan hệ – bình thường và yên ổn như trước đây.

    Nhưng rồi tôi đã chẳng cố gắng đợi được đến lúc ấy. Khi Vinh và An tìm đến tận công ty tôi, vào tận phòng làm việc của tôi, tôi biết mọi nỗ lực và cố gắng của mình trong mấy tháng qua đã là vô nghĩa. Tôi không thể và không đủ can đảm để từ bỏ những yêu thương và những người quan trọng trong cuộc sống của mình, để đổi lấy thứ gọi là sự cao thượng trong tình yêu. Ôm riết lấy An trong tay, để mặc cho nước mặt mình chảy dài trên gò má và bàn tay ấm áp của Vinh, tôi thì thầm tự hỏi bản thân mình, phải chăng có nỗi nhớ nào đó đã rơi qua kẽ tay. Và vì đã đánh rơi nó một cách dễ dàng như vậy, nên lúc này đây, tôi biết mình cần trở về, trở về Hà Nội, với Vinh, với An, để tìm lại những yêu thương và một nỗi nhớ – có tên, rồi khép chặt bàn tay năm ngón nhỏ xinh của mình lại, để không bao giờ đánh rơi điều gì quý giá bất tận nữa. Và đám cưới giữa tôi và Vinh, bắt đầu lại hay không, không quan trọng, điều sau cùng giá trị tôi nhận ra, đó là hạnh phúc. Đừng nói là không thể mang lại hạnh phúc cho nhau thì phải rời xa để mỗi người đi tìm hạnh phúc mới. Hạnh phúc, căn nguyên trong hai tiếng thiêng liêng này, đã là sự TỒN TẠI của mỗi người – trong cuộc đời người kia rồi.

    _________________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]
     
  5. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Thế Giới Muôn Loài...

    Những khoảnh khắc đẹp của thiên nhiên​


    [​IMG]

    Một con ong đang đi hút mật. Nhờ đó, những hạt phấn hoa có thể bám vào lông của con ong đi khắp nơi để thụ phấn với các bông khác. Ảnh được chụp tại Đức.

    [​IMG]


    5.000 năm trước, phần lớn miền Nam Scotland được bao phủ bằng các rừng sồi. Nhưng đến bây giờ, do sự khai thác rừng bừa bãi, đây chỉ là một trong số ít rừng sồi còn sót lại.

    [​IMG]

    Chồn vizon có thân hình nhỏ, lông màu xám rất mượt và mịn. Chồn vizon thích sống ở những nơi gần nguồn nước, chúng ăn cá, thỏ rừng, tôm nước ngọt và cả chim nước nữa.

    [​IMG]

    Một chú cá đang nỗ lực trước dòng nước siết của sông Mississippi – nơi mực nước đang dâng cao gần mức kỷ lục, làm chìm ngập nhiều cánh đồng, đe dọa các thị trấn nằm dọc hai bên bờ sông.

    [​IMG]

    Một con chim bồ câu áo dài. Đây là một loài di cư và sinh sản ở vùng đất ngập nước.

    [​IMG]

    Một cặp bọ cánh cứng tê giác tại công viên Singapore - loài côn trùng này được coi là lớn nhất Đông Nam Á và là kẻ mạnh nhất trong thế giới của bọ cánh cứng. Những con đực thường dùng chiếc sừng của mình để chiến đấu và “cưa cẩm” các con cái.

    [​IMG]

    Một chú gấu tội nghiệp bị nuôi nhốt trong lồng sắt để lấy mật. Trước đây, người ta thường giết gấu để lấy mật, tuy nhiên vào cuối những năm 1970, công nghệ phát triển giúp con người có thể lấy mật từ những con gấu còn sống và từ đó việc nuôi gấu bắt đầu xuất hiện. Theo một báo cáo thì có khoảng 12.000 con gấu đang phải sống trong điều kiện thảm khốc ở châu Á để phục vụ cho nhu cầu của con người.

    [​IMG]

    Hai mẹ con hổ Sumatra quý hiếm đang có nguy cơ không có chỗ ở. Khu vực Bukit Tigapuluh, Indonesia, đang có nguy cơ bị giải phóng mặt bằng mặc dù chính phủ đã hứa hẹn sẽ bảo tồn và phát triển loài hổ này.

    [​IMG]

    Một nhân viên của công viên quốc gia Bohemian, Thụy Sĩ, đang thả giống cá hồi xuống sông Kamenice. Do ô nhiễm công nghiệp, cá hồi đã “mất tích” khỏi dòng sông này sau hai cuộc chiến tranh thế giới.

    [​IMG]

    Hình ảnh tuyệt đẹp của một con chim ó biển trên vách đá bên bờ biển phía Đông Yorkshire.

    [​IMG]

    Một chú voi đang chơi đùa tại một dòng sông ở Sri Lanka. Chú voi này được trung tâm Pinnawela chăm sóc – nơi có số lượng voi lớn nhất thế giới, chuyên giúp đỡ những chú voi mồ côi mẹ, bị thương hay bị con người lạm dụng.

    [​IMG]

    Sâu bướm bám kín những gốc sồi ở Zoetermeer, Hà Lan.

    [​IMG]

    Lúc đầu, nhà nghiên cứu bò sát Neang Thy nghĩ rằng đây chỉ là một loài rắn phổ biến khi phát hiện được nó tại vùng núi Cardamom, Campuchia. Nhưng khi quan sát kỹ thì không phải. Loài này thuộc họ thằn lằn nhưng bị mù và cụt chân và được đặt tên là thằn lằn núi Dalai, theo ngọn núi nó được tìm thấy.

    [​IMG]

    Hai con cá voi bị mắc cạn ở vùng nước nông gần Cudjoe Key, Florida.​

     
  6. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Thiên Nhiên kỳ thú...

    Những đỉnh núi vĩ đại nhất dãy Alpes​


    Dãy Alpes tạo thành lá chắn dài 1200 km kéo từ sông Danube đến tận biển Địa Trung Hải. Alpes có đến 82 đỉnh núi cao trên 4000m, trong đó cao nhất là đỉnh Mont Blanc thuộc Pháp (4800m) được ví là nóc nhà của châu Âu.

    [​IMG]

    Mont Blanc tiếng Việt có nghĩa là "Đỉnh núi trắng". Nguồn gốc của tên này là do tại đây tuyết phủ quanh năm. Nhiệt độ trên đỉnh núi đạt đến -40°C. Một điểm rất thú vị của Mont Blanc là độ cao của đỉnh núi thay đổi hàng năm. Năm 1863, độ cao của núi đo được là 4807m. Năm 2001, độ cao đo được bằng GPS là 4800m. Năm 2003, Mont Blanc bị giảm 2m chiều cao do một lớp băng phủ dày bị tan. Đồng thời, đỉnh núi cũng bị dịch chuyển 70cm sang hướng tây bắc do sự dịch chuyển của lớp vỏ trái đất. Mont Blanc là một trong những thắng cảnh thiên nhiên được tham quan nhiều nhất trên thế giới. Hàng năm Mont Blanc đón hàng triệu du khách và hàng ngàn người đam mê leo núi.

    [​IMG]

    Mont Blanc luôn thu hút những người thích leo núi

    Alpes được chia thành 5 đới khí hậu, với các môi trường khác nhau. Khí hậu, đời sống thực vật và động vật cũng thay đổi theo các đới hoặc vùng khác nhau của dãy núi.
    - Đới trên 3.000 m được gọi là đới névé. Khu vực này có khí hậu lạnh nhất, luôn bị tuyết phủ. Đó là lý do tại sao có ít thực vật sinh sống.

    - Đới alpine từ độ cao 2.000 m đến 3.000 m. Đới này ít lạnh hơn đới névé. Các hoa dại và cỏ mọc ở đây.

    - Đới cận alpine ở độ cao từ 1.500 đến 2.000 m, gồm các rừng cây linh sam và cây vân sam vì chúng có khí hậu ôn hòa hơn.

    - Đới trồng trọt được phân bố ở độ cao khoảng 1.000 đến 1.500 m. Hàng triệu cây sồi mọc ở đây. Ở đới này có hoạt độ nông nghiệp phát triển.

    - Đới thấp nằm dưới 1.000 m. Ở đây có sự đa dạng về thực vật. Bên cạnh đó là các làng mạc.

    [​IMG]

     
  7. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    những con vật lạ......

    Chiêm ngưỡng những loài động vật biển lạ lẫm​


    Nếu đang tắm biển mà nhìn thấy những loài này, chắc chắn bạn sẽ không khỏi giật mình.

    Chúng trông giống như những con vật ngoài không gian nhưng lại sống rất gần với chúng ta. Với tập tính và điều kiện sống, chúng thường bơi gần bờ, ở những bãi biển mà con người vẫn hay lui tới.

    Một đội nhiếp ảnh chuyên chụp hình dưới nước hàng đầu của Anh đã “tóm” được những loài này. Nhìn chúng thật xù xì, khiến chúng ta sởn gai ốc.

    [​IMG]

    Loài tôm bọ ngựa được tìm thấy ở eo biển Lehber, Indonesia.

    Loài tôm này có thể lớn khoảng 38cm, khi cần sẵn sàng phóng móng vuốt của mình để tấn công với tốc độ 1 phần nghìn giây và thường chặt chân tay con mồi.

    [​IMG]

    Cá chìa vôi ma rực rỡ có thể nhìn xuyên thấu, được tìm thấy ở Đông Timor. Nó được đặt theo tên của loài cá ngựa lạ dài 12cm.

    [​IMG]

    Tôm lau dọn trong suốt được tìm thấy ở Baa Matoll, Maldiver.

    [​IMG]

    Cá Bọ cạp lá từ Manado, Indonesia. Da của nó có thể thay đổi màu sắc.

    Các sinh vật biển kỳ lạ bao gồm cá Bọ cạp lá, nó có thể phẳng như một chiếc lá và da của nó có thể thay đổi màu cùng một lúc.

    [​IMG]

    Các sinh vật đã được các thành viên đội lặn người Anh, Jason Scubazoo Isley, 40 tuổi, từ Essex; Adam Broadbent, 25 tuổi, từ Đông Sussex và Gil Woolley, 36 tuổi, từ Bristol. Gil cho biết: "Bạn không phải bay vào không gian để tìm người ngoài hành tinh. Chúng trông giống những nhân vật trong tưởng tượng của các nhà đạo diễn phim Hollywood. Nếu may mắn, bạn có thể được tận mắt chiêm ngưỡng chúng khi đi biển nghỉ mát.”​

     
  8. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Gẫm...

    [​IMG]
     
  9. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Gẫm...

    [​IMG]
     
    giahan thích bài này.
  10. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Gẫm...

    [​IMG]
     
    giahan thích bài này.
  11. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Gẫm...

    [​IMG]
     
    giahan thích bài này.
  12. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Gẫm...

    [​IMG]
     
    giahan thích bài này.
  13. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Gẫm...

    [​IMG]
     
    giahan thích bài này.
  14. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Gẫm...

    [​IMG]
     
    giahan thích bài này.
  15. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Gẫm...

    [​IMG]
     
    giahan thích bài này.
  16. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Gẫm...

    [​IMG]
     
    giahan thích bài này.
  17. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Thư Viện ẢNH...

    Những hình ảnh hiếm về ẩm thực vỉa hè Sài Gòn thế kỷ 20​


    Trên nước ảnh cũ, hình ảnh xe đẩy bán hàng rong, gánh quà vặt, sạp ăn ven đường giúp bạn khám phá nhiều điều thú vị về ẩm thực vỉa hè Sài Gòn của thế kỷ trước.​


    Hàng rong

    Những hàng quán ven đường, xe đẩy bán hàng rong là nét đặc trưng của phố phường Sài Gòn thế kỷ 20. Hình ảnh ẩm thực vỉa hè ấy cho đến bây giờ vẫn rất thân thuộc với người Sài Gòn hiện đại.

    [​IMG]

    Những hình ảnh hiếm về ẩm thực vỉa hè Sài Gòn thế kỷ 20
    Hàng quán đôi khi chỉ là một chiếc xe đẩy bán mực khô và trái cây...

    [​IMG]

    ...Hay một cái mâm nhỏ bán mía ghim

    [​IMG]

    Phá lấu

    [​IMG]

    Bò bía

    [​IMG]

    Người ăn rất thoải mái tận hưởng hương vị.

    [​IMG]

    Quán vỉa hè và gánh hàng rong mưu sinh.

    [​IMG]

    [​IMG]

    Các gánh hàng rong có mặt trên khắp phố phường.

    [​IMG]

    Xôi gà

    [​IMG]

    Phố Tây ba lô ngày xưa: Một góc Đường Phạm Ngũ Lão, quận 1 (năm 1967).

    [​IMG]

    Bún măng

    [​IMG]

    Sài Gòn năm 1968 – Xe mì trên phố Lê Lợi

     
  18. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Thư Viện ẢNH...

    Những hình ảnh hiếm về ẩm thực vỉa hè Sài Gòn thế kỷ 20

    Trên nước ảnh cũ, hình ảnh xe đẩy bán hàng rong, gánh quà vặt, sạp ăn ven đường giúp bạn khám phá nhiều điều thú vị về ẩm thực vỉa hè Sài Gòn của thế kỷ trước.

    Ăn chợ

    Một trong số những thú vui của phụ nữ Sài Gòn thời ấy là... ăn chợ. Trong lúc đi dạo phố phường hay xách làn đi mua thức ăn, các cô gái thường ngồi nghỉ chân ở một gánh hàng rong, quán ăn trong chợ để lót dạ bằng bát bún riêu hay cháo vịt.

    [​IMG]

    Em bé Sài Gòn xinh xắn, hồn nhiên ăn uống trong một khu chợ xưa.

    [​IMG]

    Cháo vịt

    [​IMG]

    Gánh trái cây các loại

    [​IMG]

    Trái cây được bày bán khắp các chợ

    [​IMG]

    Mực khô cán mỏng.

    [​IMG]

    Bánh mì nóng giòn Sài Gòn.

    [​IMG]

    Thiếu nữ Sài Gòn xưa thoải mái ngồi ăn hàng chợ.

    [​IMG]

    Dưa hấu Sài Gòn giáp Tết.

    [​IMG]

    Vừa đứng vừa thưởng thức món bún riêu.
     
  19. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Những hình ảnh hiếm về ẩm thực vỉa hè Sài Gòn thế kỷ 20

    Trên nước ảnh cũ, hình ảnh xe đẩy bán hàng rong, gánh quà vặt, sạp ăn ven đường giúp bạn khám phá nhiều điều thú vị về ẩm thực vỉa hè Sài Gòn của thế kỷ trước.

    Tiệm ăn, sạp hàng


    Những cửa hàng, tiệm ăn được bài trí đơn giản, tạm bợ bên đường, trên một góc phố hay những sạp hàng hóa nho nhỏ là địa điểm được nhiều người dân Sài Gòn xưa yêu thích.

    [​IMG]

    Quán thuốc lá vỉa hè.

    [​IMG]

    Phở là một món ăn của miền Bắc và người ta cho rằng, nó chỉ bắt đầu xuất hiện ở Sài Gòn vào những năm 1951-1952.

    [​IMG]

    Các tiệm tạp hóa mọc lên như nấm, 1967-1968.

    [​IMG]

    Những ổ bánh mì Sài Gòn xưa có kích cỡ khá lớn.

    [​IMG]

    Một cửa hàng bán các loại rượu Tây, sữa ngoại.

    [​IMG]

    Dãy phố chuyên bán lạp xưởng, heo quay, xá xíu…của người Tàu

    [​IMG]

    Bán cơm trưa trên Đại Lộ Nguyễn Huệ (1966)

    [​IMG]

    Cửa hàng giầy dép và đồ lót.

    [​IMG]

    Chợ trời

    [​IMG]

    Sạp báo với chủ nhân nằm dài đánh một giấc ngủ trưa.

    [​IMG]

    Trong một tiệm ăn ở gần chợ Gò Vấp năm 1920.

    [​IMG]

    Công chức Sài Gòn thời đó rất thích các tiệm mì của người Hoa.
     
  20. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Những hình ảnh hiếm về ẩm thực vỉa hè Sài Gòn thế kỷ 20

    Trên nước ảnh cũ, hình ảnh xe đẩy bán hàng rong, gánh quà vặt, sạp ăn ven đường giúp bạn khám phá nhiều điều thú vị về ẩm thực vỉa hè Sài Gòn của thế kỷ trước.

    Giải khát


    Xe đẩy bán nước giải khát dường như xuất hiện ở mọi ngóc ngách Sài Gòn xưa. Thời tiết quanh năm nắng nóng của miền Nam khiến những địa điểm bán đồ giải khát chẳng mấy khi ế hàng.

    [​IMG]

    Nụ cười hồn nhiên của cô bé bán nước bên bờ kênh.

    [​IMG]

    Quầy nước với những bịch nước ngọt được để sẵn trong bao nylon.

    [​IMG]

    Rau má và nước ngọt.

    [​IMG]

    Xe chè của người Hoa bên góc đường. Trên xe có rất nhiều các họa tiết sơn thủy như thường thấy ở các xe mì, hủ tiếu.

    [​IMG]

    Xe nước mía.