Góc Nhỏ ✿◕ ‿ ◕✿ Khu Vườn Hoa Xương Rồng...✿◕ ‿ ◕✿

Thảo luận trong 'Cà Phê - Trà Đá' bắt đầu bởi Hoa Xương Rồng, 4/12/12.

  1. Timanso

    Timanso Thần Tài Perennial member

    Loài hoa hình đôi môi Thật kỳ thú khi được ngắm "đôi môi" mọng đỏ, hoa của loài cây có cái tên cũng rất giống hình dáng của nó, "đôi môi" Hooker.

    Hoa Psychotria elata có màu rực rỡ, giống một đôi môi đỏ mọng. Loài hoa này thu hút được rất nhiều động vật đến thụ phấn, trong đó có loài bướm và chim ruồi. Đây cũng là cây mà loài tằm vàng Xlophanes adalia rất thích làm tổ. Cây mọc chủ yếu ở vùng nhiệt đới châu Mỹ. Nó hiện được trồng tại vườn bướm ở Manuel Antonio, Costa Rica. Cùng ngắm loài hoa đầy gợi cảm này:


    [​IMG]
    cái hình này giống nhất theo ý Timanso


    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 18/1/13
  2. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    Nắng trong em là anh


    Sáng sớm, khác với thường lệ cô dậy sớm hơn mọi ngày, không phải vì bị mẹ gọi dậy sớm như mọi ngày, mà là có một người tình nguyện ngày nào cũng gọi cô dậy và qua chở cô đi làm, đó là anh...

    Lần đầu tiên em gặp anh là ở trạm đón xe của công ty vào một hôm trời mưa tầm tã…Trong khi anh đang say sưa với cái headphone trên tai thì em ngán ngẩm với thời tiết hôm nay. Ra đường với váy hoa và đôi giày búp bê trắng rất nhẹ nhàng và hậu quả là bây giờ là bộ trang phục đang làm hại khổ chủ là em khi bất thình lình thì trời mưa rào….
    Em nhìn trời rồi lại nhìn đường, “thôi xong đôi giày chắc sẽ đổi màu sau khi mình lên xe mất” càng nghĩ em càng ghét mưa kinh khủng… Thở dài và em đứng cạnh bên anh lúc nào không biết nhưng lúc đó tâm trạng em chẳng còn hơi đâu mà để ý người xung quanh nữa, em chăm chú lướt tay trên màn hình điện thoại nhắn tin cho chị cùng phòng rằng khả năng sẽ đến muộn vì mọi hôm em đi xe máy nhưng chẳng hiểu sao trời xui đất khiến thế nào bước ra đường nhìn thời tiết đẹp em lại muốn đi xe của công ty và giờ là phải đợi xe mà không rõ bao giờ xe mới đến…và em mới được gặp anh…

    -Nắng rồi kìa!!!!
    Em giật mình nhìn sang anh rồi cũng nhìn theo tay anh chỉ những tia nắng hiếm hoi đang hửng lên dần. Trời vẫn chưa tạnh hẳn nhưng có những tia nắng nhỏ bé đó thật làm tâm trạng con người thay đổi… Em nhìn sang anh 1 lần nữa và tim em dường như đang đập không theo nhịp khi anh nở nụ cười với em. Liệu đó có phải là nụ cười tỏa nắng mà người ta vẫn thường nói trong những câu chuyện tình không nhỉ? Hình như em đang bị “ sét đánh ” không phải vì trời mưa mà vì ánh nắng của một ai đó rồi…
    Cuối cùng thì cả anh và em đều lên được xe. Em và anh tình cờ lại chọn cùng một chỗ để ngồi. Đầu óc lúc đó còn đang trên chín tầng mây nên em cũng chẳng hỏi được anh tên là gì và làm ở bộ phận nào?Ngoài nụ cười của anh đã in đậm trong 1 ngăn nào đó trong tim em rồi…
    -Ơ em bị làm sao mà đờ đẫn thế kia? Ốm à? – chị cùng phòng nhìn em thắc mắc

    -Chị ơi em bị cảm nắng rồi…-
    -Chết có cần uống thuốc không chị lấy cho…mà trời mưa cơ mà sao lại bị cảm nắng???

    Phì cười vì câu nói của chị bạn nhưng em cũng chẳng buồn giải thích với chị ấy nữa vì em còn đang nghĩ đến anh, em sẽ gọi anh là Nắng nhé !
    Nắng thường có mặt ở bến xe lúc 6h30 sáng , anh rất cao, cao hơn em đến một cái đầu thì phải, anh rất hay cười và nghe headphone khi đợi xe, cũng không biết anh có biết rằng có một đứa con gái như em luôn cố tình dõi theo anh mỗi sáng khi mà nhà em và công ty không quá xa, đi xe thế này em lại mất thêm công đi bộ từ nhà ra nhưng vì cứ nhìn anh trái tim của em lại như ấm lại … Ôi!! Hôm nay trời nắng đẹp quá !!

    -Chị ơi em thích Nắng…..
    -Mày thích nắng thì liên quan gì đến chị…chị ghét nắng..đen da lắm..bao nhiêu tiền vào da rồi đấy – chị bạn vẫn ngây thơ không hiểu trong khi em thì say nắng mất rồi 
    Không biết tên cũng chẳng thể hỏi trực tiếp, em thấy mình thật ngốc nghếch khi cứ âm thầm dậy thật sớm
    mỗi buổi sáng để kịp ra bến xe cùng anh,làm mẹ phải ngạc nhiên vì mẹ không còn phải khản cổ gọi em dậy đi làm mỗi sáng như mọi khi nữa, mấy chị cùng công ty thì không hiểu vì sao cứ sáng em lại đi xe của công ty và chiều thì bắt các chị ấy lai về trong khi em có thể tự đi xe máy… Đến bản thân em cũng không hiểu được cơn say này bao giờ em mới có thể tỉnh đây. Có lẽ do em thích nắng lắm nên em cũng rất thích anh…
    Kể từ khi chia tay mối tình đầu Hạnh chưa đủ tự tin để đến với bất cứ một mối tình nào nữa, một vết thương dường như quá lớn so với sức chịu đựng của cô. Anh chia tay cô không một lý do, không một giọt nước mắt, kỉ niệm ngắn ngủi kết thúc bằng hai từ chia tay lạnh nhạt của anh khiến cô ngã khụy suốt mấy tháng trời. Đã 3 năm kể từ giây phút đấy cô không còn có niềm tin vào bất kì người đàn ông nào nữa dù họ có thật lòng với cô như thế nào đi nữa cũng không thể lấy đi những vết sẹo vẫn còn trong trái tim cô. Cô chưa từng thấy rung động hay có cảm tình với bất cứ người đàn ông nào cho đến khi cô gặp anh – dường như ánh nắng từ nụ cười của anh đã làm tan chảy trái tim lạnh giá từ lâu nay của cô mất rồi…

    Dường như ám ảnh của mối tình cũ khiến cô không đủ tự tin để đến với anh, cô chỉ biết âm thầm ngắm anh từ xa bởi cô sợ cảm giác bị bỏ rơi thêm một lần nữa. Cảm giác đau đớn từ con tim, đôi mắt sưng vù vì nước mắt và tinh thần hỗn loạn như một cơn ác mộng đã ám ảnh cô suốt thời gian sau khi chia tay , phải mất rất nhiều thời gian cô mới lấy lại được thần trí như hiện giờ. Cô không biết gì về anh đến cả tên cũng không dám hỏi bởi cô sợ nếu hỏi được tên thì còn có thể đối diện với nhiều sự thật khác như anh đã có bạn gái hay đại loại như cô không phải gu con gái mà anh thích…. Vậy nên quyết định im lặng và dõi theo cô cảm thấy như thế cũng đủ sưởi ấm trái tim cô đơn của cô rồi…. Hãy cứ để cô say một lần thôi, cũng đủ rồi…
    Cơn say dường như không muốn tỉnh cứ càng ngày càng kéo cô vào cơn say, chỉ một nụ cười của anh vào buổi sáng mà khiến cô ngẩn ngơ cả ngày, chỉ vì nhạc chuông điện thoại của anh mà cô bật nghe cả ngày không biết chán, giọng nói ấm và trầm của anh lúc nào cũng thoang thoảng bên tai cô khiến cô mê mẩn đến lạ thường. Chưa bao giờ cô có cảm giác như thế này, thời gian, không gian của cô bị anh ảnh hưởng phần lớn, nhiều khi chợt tỉnh chợt mê cô muốn vùng ra nhưng không hiểu sao bước chân cô cứ lôi cô theo anh ra đến bến xe, đi vào công ty và kết thúc bằng việc cả ngày cô nghĩ về anh. Chỉ cần nhìn thấy anh là cô đã cảm thấy hạnh phúc lắm – có hôm anh ốm nghỉ 1 tuần mà đầu óc cô như phát điên, cô muốn đến thăm anh nhưng không dám, buổi sáng ra bến xe không nhìn thấy anh mà nước mắt cô chỉ trực tuôn rơi. Cô đứng vào vị trí mà anh vẫn thường đứng để đón xe, chạm vào nơi bàn tay anh luôn đặt trên chiếc cột gần đó, đút tay vào túi quần và nghe headphone, nhắm mắt vào cô cũng có thể tưởng tưởng ra anh, nỗi nhớ anh cồn cào thắt nhẹ con tim cô….cứ thế cô chỉ biết chờ, biết đợi trong nỗi nhớ anh.
    Cô không tự lý giải được bản thân mình – một cô gái yêu một chàng trai đến cái tên, địa chỉ nhà, tích cách như thế nào cũng không hề hay biết, chỉ biết ngày ngày đón xe cùng anh đến công ty, cô cứ đắm say cái dáng vẻ ấy, khuôn mặt ấy như một đứa trẻ mê mẩn một món đồ chơi, tình yêu của cô chỉ đơn giản và nhẹ nhàng như vậy thôi….
    Anh – Nắng – anh luôn cảm giác được sự xuất hiện của một người con gái ở bến xe của công ty – ngày nào cũng vậy anh cố tình đến thật sớm để được nhìn thấy dáng vẻ lanh chanh của cô gái với mái tóc dài ngang vang nhẹ nhàng. Cô thường đứng rất xa anh nhưng anh có thể cảm nhận được mùi hương nhẹ nhàng toát ra từ cô, mùi hương ấy làm anh nhớ cô, ngày nào chưa thấy cô anh cũng thấy bồn chồn không yên. Anh cao ráo, điển trai và tài giỏi, anh cũng đã từng yêu rất nhiều cô gái trước đó nhưng ngoài khuôn mặt đẹp ra anh chưa bị họ thu phục bởi bất kì những cái khác. Và khi nhìn thấy cô anh như bị cô hút hồn vậy, cô nhẹ nhàng nhí nhảnh như một đứa trẻ, khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt lúc nào cũng ngập tràn niềm vui. Anh cảm thấy thích thú khi ngày nào cô và anh cũng đi cùng một chuyến xe, tuy không hiểu rõ về nhau cũng chưa lần nào nói chuyện nhưng anh cảm nhận được sự trong sáng từ người con gái này, trái tim anh như rộn ràng hơn khi có sự xuất hiện của cô… anh cười nhiều hơn khi bất chợt nghĩ đến cô…
    Anh bị ốm mất 1 tuần vì sốt virut, những ngày ở nhà khiến nỗi nhớ cô của anh như bùng nổ, anh chỉ muốn chạy thật nhanh ra bến xe để nhìn thấy cô, để được nghe tiếng bước chân cô chạy. Anh cũng dần bị cô chinh phục từ lúc nào không biết, anh chỉ biết rằng anh rất nhớ cô, vậy mà anh lại nhút nhát không dám tiếp cận cô khác hẳn với tích cách phong lưu của anh trước đây, anh sợ sự trong sáng của cô không có chỗ cho sự phong trần của anh. Và anh cứ mê mẩn như vậy trong cơn mê, mồ hôi đầm đìa vì sốt, anh mơ thấy cô, muốn níu tay cô nhưng không thể….anh cứ ú ớ như vậy cho đến khi trời sáng…ánh nắng hắt nhẹ bên cửa sổ…anh quờ tay bắt gặp ánh nắng nhẹ nhàng đang nhảy nhót… anh làm trái tim bao người phụ nữ phải loạn nhịp và giờ trái tim anh cũng không đập đúng theo điều khiển của anh nữa mỗi khi anh nhớ đến cô….
    Anh và cô, hai người cứ thầm yêu nhau trong nỗi nhớ, niềm vui của họ là được nhìn thấy nhau mỗi sáng đi làm….họ yêu nhau nhưng không ai dám thổ lộ, một con tim sợ bị tổn thương , một con tim sợ làm người khác tổn thương – hai trái tim muốn đập chung một nhịp mà lại sợ lý trí của mình không cho phép…và cứ thế họ âm thầm yêu nhau, nhớ nhung nhau….cho đến khi.


    [​IMG]

    Công ty mở tiệc liên hoan mừng 15 năm thành lập lại đúng vào ngày lễ tình nhân nên mọi người muốn tổ chức một buổi party đôi, đó là những ai đi dự tiệc đều phải đi đôi một nam, một nữ. Thông tin được truyền ra làm náo loạn cả công ty, ai cũng tích cực tìm cho mình một người bạn đi cùng phù hợp, phòng kinh doanh và phòng nhân sự là hai phòng có số lượng nam nữ khá bằng nhau, lại ở cũng một tầng nên việc chọn lựa khá nhanh chóng. Hai trưởng phòng quyết định cho hai phòng gặp nhau để đôi bên quen nhau dễ lựa chọn hơn vì mang tiếng là cũng tầng nhưng do cấu trúc của tòa nhà mỗi phòng lại đi bằng một cửa riêng nên việc giao lưu gặp nhau từ trước đến giờ luôn bị cản trở.
    Chị em phòng nhân sự thấy thích thú trước sự gặp gỡ này bởi trong công ty nổi tiếng đẹp trai và tài giỏi chính là phòng kinh doanh, nếu được cặp đôi với họ thật sự khiến cho đám con gái phòng khác phải ghen tị. Chỉ riêng có cô là thờ ơ với thông tin đó, bởi trong lòng cô chỉ có anh mà thôi người con trai nào cũng không làm cô thấy hứng thú nữa. Cô rất muốn người đi cùng cô đến dự tiệc là anh nhưng chắc hẳn anh sẽ đi với một mỹ nữ nào đó trong công ty cô đoán chắc chắn là vậy. Cô nằm bò xuống bàn và thở dài, cô chẳng còn hứng thú với bữa tiệc này nữa rồi, nếu nhìn thấy anh tay trong tay với một cô gái khác chẳng thà cô ở nhà còn hơn. Nghĩ đến đó thôi mà tim cô đã sôi máu lên rồi, cô làm gì có tư cách gì mà ghen với cô gái bên cạnh anh, chẳng nhẽ chỉ vì cô đi với anh đi làm nhiều hơn với cô ấy, thật bùn cười. Cô thấy bản thân mình thật kém cỏi và ngốc nghếch…
    Cuộc gặp gỡ định mệnh rồi cũng đến, hai phòng hẹn nhau ở quán cà phê Mộc trước cổng công ty, phòng kinh doang đa số là con trai nên đến trước để tỏ phép lịch sự, còn phòng nhân sự thì đúng tích cách của phụ nữ - sẽ đến muộn một chút – thời gian đó họ sẽ tranh thủ trang điểm lại một chút – cô với tay lấy chiếc túi xách chả thèm để ý quần áo bước ra khỏi công ty. Chị cùng phòng trách móc :

    -Cái con bé này, sắp ế đến nơi rồi đấy, đi gặp đấng mày râu mà em chả ra dáng là một người phụ nữ đẹp gì cả, môi cũng không đánh, cầm lấy và thoa một chút hồng vào môi hộ tôi cái.
    -Em biết rồi mà chị - cô cầm thỏi son môi miễn cưỡng thoa một vài đường cơ bản, sức lực để thoa son cô còn chẳng có nữa rồi.
    Trong khi cô buồn bã đến vậy thì bên phòng kinh doanh cũng có một người chán nản chẳng kém gì cô.
    - Chú em tôi hôm nay làm sao vậy, được gặp phụ nữ mà mặt mày lại thế này à? – Dũng bên phòng kinh doanh quay sang hỏi Sơn.
    - Chắc do em vừa ốm dậy – anh chỉ biết cười nhạt vì thực ra trong lòng anh chẳng mấy hứng thú với buổi gặp này, cả tuần nay anh không được nhìn thấy cô anh thấy trống trải đến kì lạ, đến sáng nay đi làm cũng không thấy cô đi cùng bến chắc cô đã không còn đi làm bằng xe công ty nữa rồi, với tay lấy cốc cà-phê nhẹ nhàng nhấp một ngụm, anh thấy lòng mình còn đắng hơn vị cà phê …
    Tiếng ồn ào từ bên phòng nhân sự ùa vào quán, cô lặng lẽ bước đi sau cùng tránh né sự chào hỏi từ mấy anh bên phòng kinh doanh, nhanh chóng tìm cho mình một góc khuất nhất cô lặng lẽ tìm chỗ ngồi xuống, đang loay hoay để tìm ghế ngồi thì cô thấy một bàn tay đưa ghế cho cô, giọng nói quen thuộc mà cô đã in trong tâm trí nhẹ nhàng nói với cô :

    -Mời em ngồi…
    Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, cô nhìn anh sững sờ, cô tưởng mình đang mơ trong chốc lát hai đôi mắt dán lấy nhau như muốn đắm chìm mãi trong đó, cả nhóm nhơ ngác khẽ nhắc hai người :
    -Ơ kìa Sơn sao lại để Hạnh nó đứng thế, chàng trai ga-lăng nhất phòng kinh doanh đó mọi người –anh trưởng phòng Minh khẽ trêu, tiếng cười cất lên xóa tan khoảng khắc ngượng nghịu, má cô đỏ ửng lên, anh lại trêu cô :

    -Em không ngồi là anh mỏi tay lắm đó !
    Lúc này cô mới khẽ ngỗi xuống, bàn tay nắm chặt lấy chiếc ví cầm tay, trái tim khẽ thở đạp liên hồi. Anh cũng chưa lấy lại được bình tĩnh, quay sang nhìn thấy đôi má hồng ửng của cô thì chợt mỉm cười hạnh phúc…
    Cả giờ hai bên phòng nói với nhau rất nhiều chuyện, tiếng cười không lúc nào dứt, còn riêng cô và anh thì không còn để ý đến câu chuyện của mọi người nữa bởi họ lúc này chỉ muốn câu chuyện dành cho hai người. Anh cảm nhận được đây là cơ hội của anh, nếu anh bỏ qua cơ hội lần này thì chắc hẳn anh sẽ hối hận mãi mãi, lấy hết dũng khí anh quay sang cô khẽ nở nụ cười :

    - Anh là Sơn, làm bên phòng kinh doanh hàng xóm của phòng nhân sự bọn em. Rất vui vì hôm nay được làm quen với em, người đồng hành mỗi sáng đến công ty với anh.
    Nghe Sơn nói đến ba chữ “ người đồng hành” Hạnh bỗng đỏ ửng má, vậy là chắc chắn anh biết rằng mỗi sáng có một cô gái ngốc nghếch dậy từ sáng sớm để đón xe cùng anh đến công ty. Cô xấu hổ đến mức ấp úng trong cả cả câu nói :
    - Vâng, em là Hạnh phòng nhân sự, em rất vui khi được gặp anh hôm nay, quả là một sự tình cờ có duyên anh ạ.
    Hạnh cười và Sơn cũng cười theo cô. Đôi má đỏ ửng và nụ cười trong sáng của cô khiến cho anh không thể nào điều khiển được tình cảm của mình nữa, Hạnh thực sự đã hút hồn anh đến mê dại, chưa người con gái nào khiến cho Sơn có cảm giác hạnh phúc như lúc này, anh mạnh dạn cầm điện thoại chủ động xin số điện thoại của cô. Anh muốn sẽ được sánh đôi với cô trong buổi tiệc lần này, và có cơ hội anh rất muốn thổ lộ cho cô biết tình cảm của anh, nếu còn giữ nó trong tim chắc tim anh sẽ nổ tung ra mất.
    Sau hôm gặp nhau định mệnh ấy, cho Sơn số điện thoại của mình, ngày nào Hạnh cũng thấy bản thân mình có sự hồi hộp không rõ ràng, cứ khi nào điện thoại có tin nhắn hay điện thoại cũng khiến Hạnh giật mình, bản thân cô đang chờ Sơn, chờ thái độ của Sơn sau buổi gặp gỡ hôm đấy, cô hi vọng rằng cô sẽ may mắn được cùng Sơn sánh đôi trong buổi tiệc của công ty vào cuối tuần này, nhưng cô cũng chả tự tin gì vào bản thân mình, không xinh đẹp cũng chẳng hấp dẫn, một người có chỉ tiêu phụ nữ cao như Sơn chắc gì đã chọn cô chứ. Không dám thở dài nhưng Hạnh cũng tự giác bỏ mấy ý nghĩ vô vọng đó ra khỏi đầu để tiếp tục làm việc.
    Thứ năm rồi thứ sáu, Sơn cứ soạn tin rồi lại xóa, cứ định gửi lại lưu vào Tin nháp, Sơn đã yêu rất nhiều cô gái khác, bản thân anh cũng được bạn bè mệnh danh là sát gái, vậy nhưng anh cứ cảm thấy rằng nếu đem những chiêu bài tán gái trước đây của anh để sử dụng đối với cô thì thật quá thấp hèn, cô như một giọt sương sớm trong trẻo mà anh chỉ sợ khẽ đụng vào sẽ khiến nó rơi vỡ mất.
    Chỉ còn mai nữa là đến ngày thành lập công ty, chị em trong công ty ai nấy đều cũng đã chọn được cho mình người đồng hành phù hợp, không thì chí ít cũng là cạ cứng với nhau, các chàng trai thì đều hài lòng với sự lựa chọn của mình bởi đối với đàn ông thì mọi người phụ nữ đều là vật báu rồi. Ngày hôm đó đối với nhân viên trong công ty chẳng khác gì như ngày hội, ai nấy cũng sắm sửa cho mình những bộ đồ đẹp nhất, trông các đấng mày râu đều mạnh mẽ với những bộ vest lịch lãm, còn chị em phụ nữ thì súng sính với váy đầm và những kiểu tóc cầu kì sang trọng.
    Đã hai giờ chiều, Hạnh đã từ chối rất nhiều lời mời đi cùng vào buổi tiệc tối, cô đã không cho phép mình hi vọng nhưng mỗi khi nghĩ về anh cô lại chẳng muốn đi cùng với ai, nhưng nghĩ đến việc sẽ chẳng còn ai có thể đi cùng cô vì ai cũng đã chọn được đôi phù hợp cô lại thấy chạnh lòng, cô nhủ với bản thân rằng nếu đến chiều không không có thêm một lời mời nào nữa cô sẽ ở nhà và bỏ phí một buổi tiệc vui của công ty. Nằm dài ra bàn, đang định đeo headphone để xả stress thì có tiếng tin nhắn đến. Là anh – cô không tin vào mắt mình nữa, vội vàng ấn Read, anh hẹn cô ra ban công tầng 5. Chẳng kịp suy nghĩ cô vội lấy áo khoác nhẹ bước ra ban công, anh đã đứng đó từ lúc nào, trên tay còn cầm 2 cốc cacao nóng vẫn bốc khói, hôm nay anh thật nhẹ nhàng với quần âu và sơ mi xanh dương nhạt, nếu anh không đang ở đây và làm việc cùng công ty với cô chắc cô đã ngắm mê mẩn như những anh diễn viên Hàn Quốc cô vẫn hay xem rồi. Anh quay lại nhìn thấy cô lại nở nụ cười, điều cô ghét nhất ở anh chính là khi anh cười, vì khi anh cười cô không điều khiển được con tim mình.
    - Tối nay em đi với ai đến dự tiệc công ty vậy Hạnh? – Vừa nhâm nhi cốc cacao nóng Sơn vừa nhẹ nhàng hỏi dò Hạnh
    - Dạ em chưa biết đi với ai anh ạ vì chưa có lời mời nào hấp dẫn đối với em – Hạnh vui vẻ trêu đùa

    - Vậy em đi với anh có được không? Đi với anh chắc không có điều gì làm em hấp dẫn nhưng anh hứa sẽ làm vệ sĩ của em…
    Hạnh quay sang – khuôn mặt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên và ngỡ ngàng “ Anh muốn đi cùng em sao?”. “ đúng, anh rất muốn đi cùng với em” – Sơn khẳng định.
    Như có một nguồn điện nào đó phải cực mạnh đi qua cơ thể của Hạnh. Cô cảm giác cơ thể tê cứng lại không thể làm được gì nữa, cô muốn nhảy cẫng lên lúc này nhưng lại sợ xấu hổ trước anh. Cô khẽ mỉm cười nhưng khuôn mặt trẻ con không giấu nổi vẻ thỏa mãn, “ Vậy em sẽ để anh làm vệ sĩ cả buổi tối nay cho em, thôi em về chuẩn bị đã nhé, tối hẹn gặp anh nhé” Cô nhanh chóng bước chân để tránh mặt anh lúc này nếu không cô sợ anh sẽ phát hiện ra hai má cô đã đỏ ửng như quả cà chua chín và niềm vui thì chẳng thể giấu đi đâu nữa. Anh nhìn cô lật đật chạy đi mà muốn phì cười, anh nói vọng theo cô : “ Vậy anh sẽ đón em ở đâu?” Hạnh ngoái đầu lại nhanh chóng trả lời : “ Ở điểm đón xe của công ty anh nhé!!” Sơn như chợt hiểu ra điều gì đó, anh khẽ đặt tay lên com tim và thầm nói “ Tim ơi anh yêu cô ấy”
    Lao như điên về nhà, Hạnh chẳng kịp cời giầy cô lao thẳng lên phòng và lục tung tủ quần áo, mọi bộ đồ đều khiến cô cảm thấy không ưng ý, thật ra tất cả đều ổn nhưng vì người đi chung với cô là Sơn khiến cho cô mất bình tĩnh trong việc chọn đồ, thử rồi lại thay cuối cùng Hạnh quyết định mặc chiếc váy trắng ren xòe với những đường cúp ngực tinh tế, làn da trắng của cô thấp thoáng sau chiếc khăn voan nhìn cô chẳng khác một cô công chúa tinh khôi. Lâu lắm rồi, cô mới có cảm giác làm đẹp cho người khác ngắm, nhìn vào gương Hạnh lại mỉm cười, có lẽ cô đã tìm lại được bản thân mình của ngày xưa.
    Chuẩn bị mọi thứ đã xong xuôi, đứng trước điểm hẹn Sơn cứ thấy trống ngực mình đánh liên hồi, hôm nay nhìn anh thật bảnh với mái tóc vuốt cao. Bộ vest hoàn toàn vừa với thân hình càng tôn dáng vẻ đàn ông của Sơn một cách đáng ghen tị, các cô gái đi qua ai cũng không kìm chế được ánh mắt và quay lại nhìn Sơn ngưỡng mộ. Nhìn đồng hồ, 7h kém 5, anh hẹn Hạnh 7h, anh chỉ mong năm phút trôi thật lâu để anh lấy lại bình tĩnh, anh thật sự bị Hạnh làm cho bản lĩnh đàn ông của mình bị mềm yếu. Lâu lắm rồi mới có cảm giác được chờ đợi một cuộc hẹn với người con gái làm trái tim mình loạn nhịp, cảm giác hỗn độn thật…
    Hạnh bước đến chỗ hẹn, cô đã nhìn thấy Sơn, nhìn thấy Sơn thật sự Hạnh cảm thấy tự ti với bản thân mình, anh thật không hổ danh là viên ngọc của phòng kinh doanh, nét đẹp nam tính với cách ăn mặc đúng thời thượng khiến cô có cảm giác nếu mình không giữ chắc con người này chắc chắn sẽ mất rất nhanh, sẽ mất mãi mãi. Cô chậm rãi bước tới đầu xe của Sơn, hai tay bám chặt vào chiếc sắc nhỏ, nếu so với Sơn, Hạnh cũng chẳng thua kém chút nào. Cô không xinh lộng lẫy như những cô gái chân dài khác, nhưng vẻ đẹp của cô trong sáng như viên ngọc, hai má bầu bình, đôi mắt long lanh đẫm lệ, khuôn mặt hài hòa khiến cho người đối diện phải lúng túng, anh như bị nét đẹp của cô làm cho mê muội hơn, cô khẽ đập vào vai anh nói : “ Anh Sơn, mình đi chứ ạ?”.
    Đến lúc này anh mới chợt tỉnh, anh khẽ mời cô lên xe, cô khẽ vòng tay vào eo anh để ngồi lên, chỉ thế thôi mà khiến anh như chẳng còn làm được việc gì, mãi không thấy anh nổ máy, cô khẽ vươn người lên hỏi anh: “Xe hỏng hả anh?” Anh quay lại, hai khuôn mặt đối diện nhìn nhau, đôi mắt của cô khiến anh bối rối, “ à không, anh đi ngay đây, hôm nay em đẹp lắm”. Nói xong a rồ ga đi, hai khuôn mặt - một của người trước một của người sau đều khẽ mỉm cười, trái tim thổn thức chẳng nói lên lời.

    Nắng trong em là anh…
    Em cứ tưởng rằng Nắng là của trời, chỉ trời mới có được Nắng, nhưng bây giờ thì em đã biết rằng Nắng của em chính là anh, cảm ơn vì anh đã đến sưởi ấm trái tim em,….
    Có lẽ không phải là cặp đôi đẹp nhất trong buổi tiệc ngày hôm đấy, nhưng trong mắt của hai người, Sơn và Hạnh, ngày hôm đó là ngày đẹp nhất của họ, bởi trái tim hai người, một đang quên đi quá khứ, một đang đi tìm hiện tại đã tìm thấy nhau. Tình yêu nhiều khi đến vội vàng mà bản thân con người cũng chẳng hề biết đến nó đang tồn tại…
    Sơn yêu Hạnh, anh đã trót để con tim phải nói ra điều đó với cô, anh sợ rằng nếu anh không nói ra thì cô sẽ tuột khỏi anh mất. Sau khi được cùng cô tham dự bữa tiệc đó, anh nhận ra rằng anh cần ở bên cô, anh có cảm giác rằng trái tim cô bằng pha lê, cần được bảo vệ và che chở, và anh sẽ tình nguyện làm điều đó vì cô. Mỗi khi cô cười, mỗi cử chỉ của cô đều làm mờ tâm trí của anh, anh không nghĩ được việc gì khác ngoài nghĩ về cô, và tối hôm đó khi đưa cô về, anh đã mạnh dạn để con tim mách bảo lý trí rằng anh cần có cô ấy… Chính là ngày hôm nay…
    Hạnh chưa kịp cảm nhận hết hạnh phúc mà cô đang có đó là được đi bên anh, được nghe anh nói, được trông thấy anh cười… mọi thứ của anh đều làm cô thấy xung quanh chỉ toàn là màu hồng, màu của hạnh phúc thì cô đã được cảm nhận thêm một hạnh phúc lớn hơn bao giờ hết… điều mà trái tim cô đang thổn thức vì nó…
    Đưa cô về đến cửa nhà, đã 11h khuya, mọi thứ đều bình lặng một cách êm ái, gió khẽ thổi se se lạnh khiến cô khẽ rùng mình, cô định chia tay anh bước nhanh vào nhà cho đỡ lạnh, vừa bước đi được mấy bước thì bàn tay cô đã bị bàn tay anh giữ lại, trông giây phút đó, cô thấy toàn thân như nóng bừng lên, cái nắm tay của anh siết lấy tay cô mạnh mẽ như sợ nếu buông ra thì cô sẽ chạy mất, cô chưa kịp định thần, định quay lại thì anh đã kéo cô vào lồng ngực, hơi thở của cô càng dồn dập hơn, nhưng cô còn cảm nhận một thứ còn nóng hơn cơ thể cô đó chính là trái tim anh, tiếng đập trái tim anh làm cơ thể cô mềm ra, hai tay cô không chủ định vòng ra sau lưng anh, anh cúi xuống hôn nhẹ vào mái tóc cô như để lấy lại bình tĩnh trước hành động bất ngờ đó của mình.
    Cô nhắm mắt lại, cảnh vật xung quanh cũng dường như đang nín thở theo dõi hai người, không một tiếng động ngoài hai trái tim đang hướng về nhau, cứ đứng như vậy một lúc cho đến khi cô giật mình mở mắt, định thoát khỏi vòng tay anh thì anh nhẹ nhàng cúi xuống áp hơi thở mạnh mẽ của mình vào khuôn mặt cô, cô dường như hóa đá, không biết phải làm gì, chỉ kịp nghe anh nói thầm bên tai rằng “ Hạnh, sao em lỡ cướp mất trái tim anh” – rồi chuyển từ tai anh đã xuống đến môi cô, nụ hôn nồng cháy là câu trả lời cho mọi câu hỏi lúc này, anh yêu cô và cô cũng rất yêu anh, họ thuộc về nhau…
    Sáng sớm, khác với thường lệ cô dậy sớm hơn mọi ngày, không phải vì bị mẹ gọi dậy sớm như mọi ngày, mà là có một người tình nguyện ngày nào cũng gọi cô dậy và qua chở cô đi làm, đó là anh. Bước vào nhà tắm, nhìn vào trong gương, khẽ chạm tay vào môi, cô lại nhớ đến nụ hôn mãnh liệt tối hôm qua, cô khẽ cất tiếng hát “Yêu anh, yêu anh yêu những giấc mơ – giấc mơ dài thật dài và em không có lối ra…”. Ngoài cửa sổ những giọt nắng khẽ chạm đất xóa tan cái lạnh không biết là của thời tiết hay là của một trái tim đang yêu nào đó.
    Anh được cùng cô đi ăn sáng, cùng cô đi làm, được đưa cô về và đi dạo quanh các con phố nhỏ, được ngắm cô cười và được yêu cô. Anh đang là người đàn ông của hạnh phúc, tính cách của cô thật đáng yêu, cô lúc thì như trẻ con khiến anh chỉ muốn bật cười, khi lại như một thiếu nữ cứ vô tư trong sáng khiến anh luôn muốn nâng niu và che chở . Hạnh phúc nối tiếp hạnh phúc, tình yêu của anh như một dòng suối chảy mạnh mẽ không ngừng, lúc nào cũng đong đầy yêu thương, “anh đã tìm thấy em rồi, người con gái anh nguyện chỉ yêu suốt cả cuộc đời….”
    Cả công ty như rộn ràng hơn về thông tin của cặp trai xinh gái đẹp của hai phòng Kinh doanh và Nhân sự đang hẹn hò. Hàng ngày anh và cô sánh bước bên nhau đến công ty thôi cũng đủ để cho bao nhiêu ánh mắt phải ghen tị. Từ sáng đến trưa, rồi từ trưa đến tan ca chẳng bao giờ anh và cô không nhớ đến nhau, dù chỉ được bên nhau trong tích tắc cũng làm hai người ngập tràn niềm vui hạnh phúc. Cả ngày họ cứ đắm say trong tình yêu, cuộc sống của cả hai như đều tìm thấy được niềm vui nơi trái tim vụng về yêu và nhớ.

    Hạnh phúc vô hình làm sao có thể vẽ..
    Chỉ có con người mới vẽ nên hạnh phúc mà thôi…

    Anh đã vẽ hạnh phúc nơi con tim em đó, hãy yêu anh đến hết cuộc đời này được không em…?
    Nắng của trời hãy để mây mang đi xa nhé, anh là của em và để em giấu trong trái tim em….

    Tình yêu chẳng cần phô trương hay giành giật… chỉ đơn giản là tìm đúng mảnh ghép mà thôi…Nếu đã là của nhau thì dù anh hay em có ở nơi nào đi chăng nữa, chắc chắn sẽ về bên nhau bởi trái đất hình tròn mà con người lại có lực hút. Lực hút từ con tim….
    Hãy yêu khi có thể….


    ________________________________________Sưu Tầm


    [​IMG]


    (island) Những Đồi Cát Đẹp Nhất Miền Trung (island)

    [​IMG]

    Sự đối lập giữa sa mạc cát khô cằn và hồ sen xanh mướt

    [​IMG]

    Khung cảnh thiên nhiên đầy thơ mộng nơi Bàu Trắng


    [​IMG]

    Bình minh ửng hồng trên đồi cát

    [​IMG]

    Giây phút lãng mạn trên đồi cát Trinh Nữ

    [​IMG]

    Hoàng hôn trên đồi cát Nam Cương - Ninh Thuận


    [​IMG]

    Hình ảnh những cô gái Chăm duyên dáng bước đi trên nền cát


    [​IMG]

    Đồi cát Nam Cương trở thành một phần không thể thiếu trong đời sống người Chăm Ninh Thuận

    [​IMG]

    Những hình tượng của cuộc sống hiển hiện nên đồi cát mênh mông
     
    Chỉnh sửa cuối: 22/7/19
  3. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Sự thật phũ phàng sau vẻ hào nhoáng của "thành phố dát vàng" Dubai

    Mệnh danh là nơi giàu có, dát vàng và xa hoa nhất nhì thế giới, nhưng thực tế không ít du khách ngỡ ngàng khi đến Dubai và nhận ra sự thật "không như mơ" mà phim ảnh đã đồn thổi.
    Cùng với sự phát triển và những đồn thổi sẵn có về một nơi chỉ toàn có tỉ phú, Dubai trở thành một trong những điểm đến mới thu hút khách du lịch trong vài năm trở lại đây.

    Phần lớn du khách chọn Dubai để trải nghiệm vì muốn tận mắt chứng kiến về một mảnh đất "dát vàng", không có người nghèo, chỉ toàn những triệu phú, tỉ phú...

    [​IMG]
    Khách du lịch tới Dubai ngày càng nhiều. (Ảnh: CNN)

    Tuy nhiên, một sự thật phải thừa nhận rằng nhiều du khách đã khá sốc khi lần đầu tới Dubai vì những mặt trái vẫn còn ở thành phố này. Dưới đây là thống kê những điều mà khách quốc tế đã "bật ngửa" khi nhận ra về một Dubai khác xa trong mơ mà họ vẫn nghĩ.

    Dubai không phải là quốc gia, chỉ là một thành phố

    Nhiều người sẽ lầm tưởng đầu tiên khi chọn Dubai sẽ điểm du lịch, nghỉ dưỡng khi nghĩ đây là quốc gia có nhiều cảnh đẹp. Thực tế, Dubai chỉ là một thành phố tập trung dân cư, phát triển nhất trong khu vực UAE.

    [​IMG]
    Dubai là một thành phố trẻ nhưng đã đạt được thành tựu vượt bậc trong các lĩnh vực như tài chính, kĩ thuật và du lịch chỉ trong hơn 40 năm. (Ảnh: Klook)

    Với những công trình kiến trúc độc đáo như: Tòa nhà cao nhất thế giới, trung tâm mua sắm, đảo nhân tạo, khu trượt tuyết trong nhà, thủy cung với 31.000 loài động vật sinh sống, khách sạn 7 sao dát vàng… Dubai dần trở thành điểm đến du lịch hấp dẫn nhất thế giới.

    [​IMG]
    Bạn sẽ "vỡ mộng" nếu nghĩ rằng những món đồ ở đất nước này đều dát vàng. (Ảnh: Vietravel)

    Số lượng tỉ phú ở Dubai không nhiều

    Dù có khá nhiều tỉ phú sinh sống, nhưng phải thừa nhận, Dubai xếp sau rất nhiều thành phố lớn khác về số lượng tỉ phú.

    Thành phố này chỉ có khoảng hơn 20 tỉ phú sinh sống tại Dubai trong tổng số 5.000 tỉ phú trên thế giới.

    Theo thống kê thành phố thực sự là thủ đô của những người giàu có là Bắc Kinh (Trung Quốc), đứng thứ 2 là New York (Mỹ).

    [​IMG]
    Dubai chỉ có khoảng 20 tỉ phú sinh sống. (Ảnh sưu tầm)

    Người dân Dubai chủ yếu là người nhập cư

    Nhiều báo cáo chỉ ra rằng tại Dubai, chỉ có 9% người dân địa phương sống tại quê hương còn 91% còn lại là người dân từ nơi khác tới định cư, công tác, làm việc tại các công trường và nhà máy. Trong số đó đông nhất là người Ấn Độ với tỉ lệ 25% dân số thành phố.

    Thành phố có cả những người nghèo, thu nhập thấp

    Chính vì nghĩ rằng Dubai là thành phố tỉ phú, giàu có trong nhóm nước phát triển trên thế giới mà nhiều khách du lịch phải ngỡ ngàng khi nhận ra: Dubai vẫn còn rất nhiều người nghèo với mức sống thấp.

    Theo thống kế gần nhất, mức lương trung bình của một công nhân làm việc tại Dubai là 200 USD, trong khi chi phí sống tại đây rất đắt đỏ. Do đó, bên cạnh những tòa nhà dát vàng, các cao ốc chọc trời sang trọng thì còn rất nhiều người phải sống chen chúc trong một căn phòng nhỏ do không có tiền thuê nhà.

    [​IMG]
    Dubai vẫn còn rất nhiều người nghèo, sống với mức thu nhập thấp. (Ảnh: Dulichvietnam)

    Bù lại, cuộc sống của hầu hết người dân sinh sống tại Dubai đều tạm ổn vì được hưởng chế độ giới chế độ bảo hiểm y tế, thai sản, chăm sóc sức khỏe chu đáo, con em đến trường cũng không hề mất tiền đóng học, trừ bậc đại học.

    Hút thuốc, uống bia công cộng sẽ bị phạt rất nặng

    Nhiều du khách đã phải "sốc" vì văn hóa lạ lùng của thành phố này. Tại Dubai, du khách luôn phải chú ý các biển cấm, nhất là những nơi yêu cầu cấm hút thuốc, uống rượu bia vì pháp luật của thành phố này rất "khắc nghiệt".

    Bạn dễ dàng đối mặt với các mức án từ phạt hành chính tới phạt tù nếu vi phạm, bất kể là lần đầu tiên hay đã tái phạm nhiều lần.

    [​IMG]
    Những thức uống có cồn chỉ được chấp nhận ở một số nơi ở Dubai. (Ảnh: Klook)

    Dù vậy, luật lệ vẫn nới lỏng với khách du lịch, đặc biệt với những ai không theo đạo Hồi. Để mua đồ có cồn, bạn cần cầm theo hộ chiếu để chứng minh mình là người nước ngoài.

    Bạn có thể thưởng thức rượu, bia, cocktail trong phần lớn các khách sạn, hộp đêm và các quán bar. Thông thường, các khu vui chơi này đều nằm trong các khách sạn, nhà hàng lớn.

    Đặc biệt, khi du lịch Dubai, du khách không được mang các loại thuốc (kể cả thuốc cảm thông thường) nếu không có đơn, toa kê của bác sĩ.

    Thời tiết không hề đẹp như miêu tả, không khí ô nhiễm

    Có thể bạn sẽ "vỡ mộng" ngay khi đặt chân xuống sân bay thành phố này và cảm nhận thời tiết không hề lí tưởng với nắng vàng, gió mát như phim ảnh vẫn hay miêu tả.

    Sự thật là nơi này có khí hậu sa mạc nên rất khô và nóng. Nhiệt độ có thể lên tới 48 độ C vào mùa xuân và mùa hè. Đó còn chưa kể tới độ ẩm cao và ánh nắng mặt trời gay gắt. Ngoài ra, bầu trời của thành phố này cũng luôn mang một màu xám đục do hệ quả từ lượng bụi cao trong không khí.

    [​IMG]
    Du khách nên tránh du lịch tại Dubai vào mùa hè và mùa xuân. (Ảnh: Focus Asia)

    Vì vậy, du khách phải thật sự cân nhắc khi chọn du lịch tại Dubai này vào mùa hè hoặc mùa xuân. Thậm chí, phải lên danh sách những vật dụng mang theo để có thể tránh ô nhiễm không khí.

    Phải khẳng định Dubai không phải là "thành phố trong lành" như lời đồn khi hệ thống quản lí chất thải từ các nhà máy và xe cộ vẫn chưa được kiểm soát. Một số điểm trên đường phố Dubai khiến du khách phải ngộp thở vì sự ô nhiễm từ khí thải ô tô.

    Những khu ổ chuột nấp sau những "chọc trời" tại Dubai

    Dubai thường xuất hiện trên màn ảnh là khung cảnh với hàng loạt tòa nhà cao ốc "chọc trời", hiện đại. Điều này chỉ đúng một phần khi Dubai sở hữu một tòa nhà chọc trời 163 tầng nổi tiếng, nhiều khu biệt thự cao cấp sang chảnh, chung cư…

    Bên cạnh những tòa nhà đó, Dubai cũng có cả những khu ở dành cho người nghèo với nhận diện lụp xụp, thấp, bẩn, cũ... và nơi đó là không gian dành cho người thu nhập thấp, sống tách biệt với khu vực xa hoa, hiện đại tại trung tâm thành phố.

    [​IMG]
    Những khu ở xập xệ của người nghèo ẩn sau vẻ xa hoa của thành phố nổi tiếng giàu có. (Ảnh: Baomoi)

    Vẫn phải đóng thuế khi mua sắm

    Dubai nổi tiếng là một trong những điểm du lịch mua sắm miễn thuế, nhưng đó chỉ là câu chuyện của quá khứ khi thành phố nằm trong UAE đã thực hiện thuế giá trị gia tăng 5% với nhiều sản phẩm.

    Điều luật này bắt đầu áp dụng vào tháng 1/2018, tuy nhiên con số trả thêm cũng không ảnh hưởng quá nhiều khi mức 5% vẫn được đánh giá là khá thấp so với các tiêu chuẩn thuế trên thế giới.

    Tuy vậy, nhiều khu vực bán lẻ của UAE vẫn sẽ giữ mức thuế điều chỉnh để không gây sốc cho người có thu nhập thấp.

    [​IMG]
    Nhiều hàng hóa ở Dubai đã bị đánh thuế 5%. (Ảnh: Dubai)

    Không còn cảnh người dân dắt hổ, sư tử trên đường

    Việc sở hữu, dắt những động vật hoang dã như hổ, báo, sư tử… trên đường từ lâu đã được coi là biểu tượng đẳng cấp tại thành phố dát vàng này. Thế nhưng đó chỉ còn là quá khứ.

    Bởi ngày nay, việc mang theo sư tử, báo, hổ... được cho là nuôi giữ trái phép động vật hoang dã.

    Đây là một hành vi vi phạm pháp luật ở Dubai và chỉ có rất ít người được cấp giấy phép nuôi hợp lệ.

    Nếu không có giấy phép, những chủ nuôi có thể bị bỏ tù 6 tháng và phạt từ 2.700 USD đến 138.000 USD (khoảng 61 triệu đồng - 3,1 tỉ đồng). Trên thực tế, thú cưng được nuôi nhiều nhất ở thành phố này chính là mèo.


    [​IMG]
    Việc nuôi sư tử, báo, hổ... ở Dubai giờ đây khá hiếm và phải có giấy phép hợp lệ, nếu không bạn sẽ bị phạt tiền rất nặng.

    Dubai không giàu có nhờ dầu mỏ

    Kinh tế của thành phố khởi sắc từ xa xưa và bắt đầu khi người dân nơi đây phát triển nghề lặn tìm ngọc trai.

    Đồ ngọc trai từ vịnh Ba Tư luôn được đánh giá cao và nổi tiếng khắp thế giới. Nguồn kinh tế chính của thành phố này trong một thời gian dài đến từ ngọc trai, sau này người ta mới phát triển khai thác dầu mỏ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/7/19
  4. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    Thiên thần, trái tim và lý trí

    [​IMG]
    Trái tim đã ngủ quên biết bao lâu trong lạnh giá của quá khứ tan vỡ và đến khi gặp được ánh mắt ấy, nó thấy thật thân thuộc mà cũng xa xôi quá. Trái tim loạn nhịp rồi run lên khi nó nhìn thẳng vào ánh mắt vào thiên thần.

    ***

    Nếu cuộc đời là bức tranh muôn màu thì ai cũng muốn chọn cho mình những màu sắc vui tươi nhất chứ không ai muốn làm gam trầm buồn , nếu cuộc đời là những mảnh ghép thì ai cũng muốn xếp cho được bức tranh hoàn hảo chứ không muốn cầm trên tay những mảnh ghép dở dang, nếu cuộc đời là một dòng sông thì ai cũng muốn dòng sông ấy hiền hòa đôi khi có gợn sóng để biết yêu thương chứ không ai muốn gặp giông tố...

    Tưởng chừng như con người ta cố gắng thì mọi chuyện sẽ theo một đường thẳng, tất cả có thể như vậy nhưng tình cảm, tình yêu thì lại thật ương bướng và khó nghe lời. Lý trí và trái tim cùng tồn tại trong một cơ thể nhưng sao cứ mãi đuổi bắt rồi trôi về hai quỹ đạo trái chiều nhau?

    Trái tim đã ngủ quên biết bao lâu trong lạnh giá của quá khứ tan vỡ và đến khi gặp được ánh mắt ấy, nó thấy thật thân thuộc mà cũng xa xôi quá. Trái tim loạn nhịp rồi run lên khi nó nhìn thẳng vào ánh mắt vào thiên thần.

    Cánh cửa đầy bụi bặm của thời gian khép kín bao lâu trong trái tim như mở ra bằng cảm xúc yêu thương, trái tim biết mình đang say trong một cảm giác mới lạ- cảm giác đã đánh thức nó sau cơn mộng mị dài của kẻ lữ khách luôn tìm kỷ niệm dang dở trong miền quá khứ xa xôi. Đôi mắt ánh lên sự rạng ngời hạnh phúc, dù chỉ riêng nó biết mà thôi.

    Trái tim thích ngắm thiên thần trong lặng lẽ và từ rất xa. Nó biết thật vô duyên khi cứ mãi sống trong cảm xúc đó. Nó biết tình yêu ấy có thể lại thêm một lần làm đau nó khi cứ mãi kìm nén trong lòng. Nó biết mọi điều... Nhưng nó vẫn muốn là gió để được ôm lấy thiên thần , nó vẫn muốn là mưa để làm mát lạnh trái tim thiên thần, nó muốn là những điều nhỏ nhoi thôi để ngày ngày được ngắm thiên thần của mình .

    Yêu không chỉ là cảm xúc mà còn là sự biết ơn khi thiên thần ấy đã mang một luồng ánh sáng mới, một cơn gió lạ cho nó bám vào và bay lên cao. Nó đang ôm giấc mơ ôm tình yêu thầm ấy vào cả giấc ngủ.

    Rồi một ngày trái tim lại bật khóc khi nó biết thiên thần không bao giờ biết đến nó. Trái tim cứ lặng lẽ trong bóng tối bởi nó biết chẳng bao giờ thiên thần ở lại bên cạnh nó mà nó không đủ dũng khí níu bước thiên thần của mình.

    Nó thuộc về bóng tối cô đơn, hoang hoải còn thiên thần luôn ở nơi đầy ánh sáng có bao giờ biết đến thế giới của nó. Nó sợ ngày thiên thần rời xa sẽ đến, nó sợ lại chìm vào bóng tối đặc quánh chỉ riêng mình nó cô đơn lầm lũi. Trái tim tan chảy trong những giọt lệ khi nó biết thiên thần đã rời xa nó mãi mãi. Nhìn trái tim trong nước mắt, lý trí đã rất buồn:

    - Làm ơn hãy tỉnh lại đi trái tim!

    - Tôi biết tôi đang lạc hướng nhưng đừng an ủi tôi lúc này!

    - Bạn phải nhìn, nhìn vào thế giới bạn đang sống, không có thiên thần nào tồn tại quanh bạn cả, chỉ có bạn với tình yêu đơn phương rồi tự làm mình đau thôi.

    - Tôi biết tôi đã làm cho bạn đau thật nhiều. Tôi đã chẳng đem đến nụ cười hay sự ấm áp cho bạn mà toàn những điều tồi tệ. Tôi biết bạn nghẹt thở khi tôi cứ mãi ngẩn ngơ vui buồn trong những xúc cảm. Tôi biết bạn nấc lên khi tôi buồn chuyện tình tôi, bạn muốn nhảy lên ngay tức khắc khi tôi cáu giận, bạn như muốn nổ tung khi tôi cứ im lặng trong nỗi đau riêng tôi. Tôi xin lỗi!

    - Tôi muốn nhìn thấy bạn cười và quên mọi thứ đi. Đó mới là lời xin lỗi tôi muốn nhận.

    - Nhưng lý trí à, bạn có biết mọi thứ không thể dễ mỉm cười như vậy được không, cười trước một điều không biết là một sự ngu xuẩn, , cười trong nỗi đau là đang tự dối bản thân mình cười cho tất cả nhanh trôi đi là sự trốn chạy.... Tôi đã từng thử làm như vậy nhưng rồi không thể. Bạn làm sao hiểu được điều đó?

    - Bạn đau thì tôi sao không đau. Bạn ốm thì sao tôi khỏe được. Bởi bạn ở ngay bên ngực trái tôi này. Thiên thần không thể bên bạn. Thiên thần thuộc về thế giới khác, dành cho trái tim khác.

    - Tôi biết điều đó. Tôi chỉ muốn được nhìn thấy thiên thần hàng ngày thôi. Tôi sẽ không tiến lại gần mà nhìn từ rất xa. Tôi không muốn thiên thần buồn, thiên thần không cần biết tôi là ai, tôi yêu thiên thần như thế nào nhưng chỉ xin đừng rời xa tôi. Tôi sẽ tan ra mất.

    - Tình yêu là cho nhiều hơn nhận. Dù thiên thần không biết đến tình yêu của bạn nhưng bạn đã có thể hạnh phúc vì chính tình yêu bạn dành cho thiên thần đã thay đổi đã đánh thức được bạn, và thiên thần giờ cũng rất hạnh phúc. Tình yêu chỉ trọn vẹn khi người mình yêu hạnh phúc.

    Phải rồi, yêu đơn phương là chờ đợi là đau khổ là nhớ nhung nhưng cũng có những điều thật đặc biệt. Thiên thần đến như một ánh sao băng rồi cũng vụt mất nhưng ở một nơi nào đó thiên thần đang hạnh phúc thì trái tim cũng sẽ mỉm cười và cầu chúc tình yêu đến với thiên thần của mình.

    _________________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]


    6 thiên đường du lịch dành cho người ít tiền, Việt Nam cũng góp mặt

    Việt Nam từ lâu nổi tiếng là nơi có chi phí du lịch rất rẻ, nhưng ngoài ra còn có 5 quốc gia khác cũng là thiên đường cho các tín đồ thích du lịch nhưng hầu bao không rủng rỉnh.

    1.Nepal

    [​IMG]

    Mặc dù khi nhắc đến Nepal, mọi người sẽ liên tưởng đến sự nghèo đói nhưng đây là đất nước rất đẹp, có những ngọn núi phủ đầy tuyết tuyệt đẹp, là thiên đường cho người đi bộ đường dài hay dành cho những người yêu thích khám phá nền văn hóa độc đáo cổ xưa…Với sức hấp dẫn rất riêng về phong cảnh, văn hóa thì nơi đây có chi phí sống tương đối thấp. Du khách có thể thoải mái ở khách sạn với giá thành rất rẻ nhưng chất lượng không hề tệ, chỉ với vài đô la là có thể mua được bữa ăn ngon lành.

    Thời gian tốt nhất để đến Nepal là từ tháng 10 đến tháng 5, đây là thời điểm mùa khô, khí hậu tương đối dễ chịu, thích hợp cho việc chụp ảnh.

    2.Campuchia

    [​IMG]

    Một vương quốc cổ xưa của sự lãng mạn và yên bình, trên thực tế, thu nhập của người dân Campuchia rất thấp, chỉ 20 đô la trên đầu người. Nơi đây còn là thiên đường cho những người yêu thích hải sản vì giá thành rất rẻ. Du khách có thể có được một bữa ăn đầy ắp hải sản mà chỉ tốn khoảng 3 đô la. Ngoài ra, du khách có thể thuê 1 khách sạn theo phong cách đặc biệt với giá từ 6-12 đô la.

    Thời gian du lịch tốt nhất mỗi năm là từ tháng 11 đến tháng 4, những tháng này rất ít mưa và thời tiết khá nóng.

    3.Thái Lan

    [​IMG]

    Trong những năm gần đây, ngày càng có nhiều khách du lịch đến Thái Lan. Do chi phí du lịch ở Thái Lan thấp, nơi này trở thành lựa chọn đầu tiên dành cho những người không có nhiều tiền. Thái Lan có đầy đủ mọi thứ đáp ứng nhu cầu của du khách như bãi biển dài, thức ăn đa dạng, người dân thân thiện, phong cảnh đẹp…Do đó rất nhiều du khách sau khi đến đây đều muốn quay lại nhiều lần.

    Thời gian tốt nhất để đi du lịch ở Thái Lan là từ tháng 11 đến tháng 2.

    4.Việt Nam

    [​IMG]

    Việt Nam luôn là điểm đến trong mơ của nhiều du khách phương Tây, đồ ăn ngon, cảnh đẹp, có sông, suối, biển, núi non…mọi thứ đều quá tuyệt vời, dù đến vào thời điểm nào trong năm cũng đều đẹp. Việt Nam là một trong những quốc gia có bờ biển dài trải rộng từ Bắc vào Nam, dịch vụ du lịch biển ngày càng phát triển nên thu hút đông đảo du khách từ khắp mọi nơi.

    5.Thổ Nhĩ Kỳ

    [​IMG]

    Nhắc đến Thổ Nhĩ Kỳ, mọi người lần đầu tiên nghĩ đến khinh khí cầu. Vâng, khinh khí cầu ở đây thực sự rất đẹp và khung cảnh xung quanh rất lãng mạn. Ngoài khinh khí cầu thì nơi đây còn có nhiều khách sạn hang động nằm trong những núi đá vôi, mang đến những trải nghiệm độc đáo không thể nào quên cho du khách. Chi phí cho bữa ăn và chỗ ở tại đây cũng không quá đắt, phù hợp cho tất cả mọi người.

    Thời gian lý tưởng để ghé đến nơi này là từ tháng 4 đến tháng 10 hằng năm.

    6.Sri Lanka

    [​IMG]

    Nằm ở một quốc đảo nhiệt đới ở Nam Á, đây là thiên đường cho những người đam mê lặn. Hai thứ nổi tiếng nhất ở đây là đá quý và trà đen. Trái cây và hải sản nhiệt đới địa phương rẻ đến mức làm cho bất kỳ khách du lịch nào cũng phải bất ngờ. Khách sạn 5 sao tại đây có giá thành chỉ bằng 1 nửa so với những nơi khác.

    Tháng 9 chính là thời điểm tuyệt vời nhất đến ghé đến Sri Lanka, và đây cũng là mùa du lịch nên rất đông du khách ghé đến.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22/7/19
  5. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Chuyện tình cờ hay điều kì diệu?


    Nhưng dù sao, thì anh ấy cũng hứa là sẽ về kịp để dẫn chị tôi bước vào nhà thờ thay bố tôi, bố đã mất từ mấy năm trước. Anh ấy còn đùa là anh ấy rất mong đến ngày đám cưới, vì thực ra, anh ấy muốn "đem cho" chị Patsy đi từ hồi chị ấy mới... 3 tuổi cơ!

    ***
    Chị Patsy, chị gái thứ hai của tôi, sắp làm đám cưới. Thế là cả tuần trước tôi chạy như con thoi giữa tiệm áo cưới đến tiệm hoa, rồi từ tiệm hoa đến ban tổ chức lễ cưới ở nhà thờ...

    Mẹ vẫn phải đi làm, anh cả tôi lại đang đi công tác. Nhưng dù sao, thì anh ấy cũng hứa là sẽ về kịp để dẫn chị tôi bước vào nhà thờ thay bố tôi, bố đã mất từ mấy năm trước. Anh ấy còn đùa là anh ấy rất mong đến ngày đám cưới, vì thực ra, anh ấy muốn "đem cho" chị Patsy đi từ hồi chị ấy mới... 3 tuổi cơ!

    Để tiết kiệm ít tiền, tôi đi kiếm hoa từ mấy người bạn mà nhà có những cây hoa mộc lan lớn. Những bông hoa màu trắng kem với hương thơm ngọt ngào và lá xanh bóng sẽ tạo ra một bó hoa cô dâu tuyệt đẹp và nổi bật. Đêm trước hôm đám cưới, tuy mệt nhưng tôi vẫn thở phào vì mọi việc đã được chuẩn bị chu đáo. Chị tôi sẽ có một đám cưới vô cùng đáng nhớ!

    Thế rồi ngày trọng đại cũng đến. Trong khi mấy người bạn giúp chị Patsy chỉnh váy cưới, thì tôi đến nhà thờ trước để xem mọi chuyện đã thật sự ổn chưa.

    Khi mở cánh cửa nhà thờ, phả vào chúng tôi là một luồng không khí nóng hầm hập, tôi suýt nữa thì ngã lăn đùng ra ngất, không phải vì tôi chịu nóng kém, mà là vì cảnh tượng tôi đang nhìn thấy - tất cả những bông hoa mộc lan màu trắng kem xinh đẹp đã trở nên... đen xỉn! Đêm qua nhà thờ bị cắt điện, hệ thống điều hoà không khí không hoạt động, và trong suốt một đêm nóng bức, những bông hoa đã héo rũ và chết cả!

    Tôi nhìn những bông hoa mà muốn khóc. Nhưng tôi không có thời gian để khóc. Tôi chỉ cón biết mong bốn điều: những bông mộc lan trắng kem sẽ xuất hiện, tôi sẽ đủ can đảm để kiếm được chúng trong một khu vườn nào đó ở quanh đây, tôi sẽ được an toàn dù bất kỳ con chó dữ dằn nào có xông ra đớp vào chân, và một người tử tế nào đó sẽ không nện cho tôi một trận khi tự nhiên tôi đòi ngắt trụi cây hoa mộc lan hoàn hảo của họ.

    Khi vừa ra khỏi nhà thờ được một chút, tôi chợt nhìn thấy xa xa có những cây hoa mộc lan. Tôi vội vã chạy ngay lại gần ngôi nhà đó... trước hết là không có chó! Tôi gõ cửa và một người đàn ông khoảng hơn 60 tuổi ra mở. Vẫn ổn... ông ấy chưa nổi điên, cũng không cầm theo cái gậy nào. Sau khi nghe tôi "trình bày hoàn cảnh", ông ấy mỉm cười: "Ta rất vui được giúp cháu!".

    Nói rồi ông ấy lấy ra ngay một chiếc thang, bắc lên và cắt những bông mộc lan lớn và đưa xuống dưới cho tôi. Chỉ vài phút sau, tôi đã có một ôm hoa tươi đẹp tuyệt.

    - Cảm ơn ông, ông đã cứu em gái của một cô dâu đấy ạ! - Tôi nói.

    - Không - Ông ấy đáp - Cháu không hiểu đâu... Chính ta mới phải cảm ơn cháu.

    - Về cái gì cơ ạ? - Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

    Vừa trèo xuống khỏi thang, người đàn ông vừa kể:

    - Vợ ta vừa mất vài tháng trước... Bà ấy là người ta yêu thương nhất và cũng yêu thương ta nhất - Tôi thấy ông ấy lau nước mắt khi kể - Bây giờ ta còn lại có một mình. Suốt nhiều năm qua, lúc nào ta cũng cần bà ấy và bà ấy cũng cần đến ta. Nhưng bây giờ thì không ai cần đến ta nữa. Sau khi bà ấy mất, cũng chẳng ai đến thăm ta cả. Sáng nay, ta ngồi một mình và nghĩ: "Ai cần đến ông già 67 tuổi này? Ai thèm nhớ đến sự tồn tại của ta?". Và ta tự trả lời là "không ai cả". Nhưng đúng lúc đó thì cháu gõ cửa, và câu đầu tiên cháu nói với ta là: "Ông ơi, cháu cần ông giúp".

    Tôi đứng há cả miệng ra nghe, không nói được lời nào.

    Ông ấy mỉm cười:

    - Cháu có biết ta nghĩ gì khi đưa cho cháu những bông hoa mộc lan này không?

    - Không ạ.

    - Ta biết rằng ta vẫn được nhớ đến. Có những người vẫn cần những bông hoa của ta. Có thể ta sẽ... mở một cửa hàng hoa nhỏ ở đây. Vườn sau của ta còn rất nhiều hoa đấy... Cháu nghĩ như thế có tốt hơn không?

    Tôi quay lại nhà thờ, thấy trong lòng lấp lánh vui, không chỉ vì tôi đã kiếm được một ôm hoa tươi, mà còn vì biết rằng một cách vô tình, mình đã giúp được một người đang cô độc.

    Tôi cứ nghĩ, vào ngày đám cưới của chị Patsy, nếu ai đó đề nghị tôi đi an ủi một người đau khổ, hẳn tôi sẽ nói: "Thôi nào, hôm nay là đám cưới của chị tôi, ngày trọng đại đấy! Chẳng có cách nào mà tôi lại đi giúp đỡ ai khác được đâu". Nhưng cuộc sống vẫn có cách của riêng mình, dù là qua những bông hoa héo, để làm nên những điều tình cờ nhưng kỳ diệu.
    __________________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]


    Những địa điểm tuyệt đẹp mà ít người biết đến ở xứ tháp chùa

    Campuchia không chỉ có duy nhất địa danh nổi tiếng Angkor Wat mà còn có rất nhiều địa điểm tuyệt đẹp, rất quyến rũ du khách như các thị trấn và những ngôi làng nhỏ mang đến cơ hội trải nghiệm lối sống truyền thống cùng một số bãi biển hoang sơ đầy thú vị. Hãy khám phá một Campuchia mà ít người biết đến.
    Kep

    [​IMG]

    Kep là một khu nghỉ mát nhỏ bên bờ biển với nhiều hoạt động bãi biển hấp dẫn. Lặn biển hoặc ngắm san hô. Kep trước đây từng là một nơi ẩn dật cho giới thượng lưu Pháp vào năm 1908 và thị trấn vẫn còn đầy những những ngôi biệt thự cũ, bị phá hủy trong thời Khmer Đỏ. Du khách cũng có thể ngắm nhìn toàn cảnh đại dương tại Công viên Quốc gia Kep, ghé thăm một khu bảo tồn bướm hoặc tham quan vườn ớt hữu cơ.

    Banlung

    [​IMG]

    Banlung nằm ở phía bắc Campuchia là một điểm đến tuyệt vời cho du khách thích những hoạt động ngoài trời. Một số công ty du lịch tổ chức các chuyến đi nhiều ngày vào rừng rậm cho phép những du khách thích phiêu lưu đến gần với thiên nhiên hơn. Những chuyến đi này mang lại cho du khách cơ hội để xem nhiều loại khỉ và động vật hoang dã khác.

    Battambang

    [​IMG]

    Battambang là thành phố đông dân thứ hai của Campuchia, đặc biệt nổi tiếng với những du khách quan tâm đến lịch sử Campuchia. Được thành lập như một trung tâm thương mại vào thế kỷ 18, Battambang sau đó trở thành một phần của Đông Dương, với một số tòa nhà thuộc địa vẫn còn tồn tại. Thị trấn có nhiều đền thờ theo phong cách Angkor và đền thờ Phật giáo.

    Kampot

    [​IMG]

    Nằm trên một con sông không quá xa vịnh Thái Lan. Kampot là cửa ngõ vào Công viên Quốc gia Bokor, nổi tiếng với trạm đồi bỏ hoang của Pháp, khí hậu dễ chịu và rừng mưa nguyên sinh tươi tốt. Tại Kampot du khách cơ hội đi thuyền và bè trên dòng sông chảy qua thị trấn, cũng như ngắm thác nước tuyệt đẹp dọc theo tuyến đường.

    Kratie

    [​IMG]

    Kratie là một thị trấn nhỏ nằm bên bờ sông Mê Kông. Vào mùa cao điểm du khách ba lô đổ về đây rất đông để xem những con cá heo Irrawaddy quý hiếm đang có nguy cơ bị tuyệt chủng. Người ta ước tính rằng chỉ còn khoảng 66 đến 86 con cá heo sống sót lại ở khu vực thượng lưu sông Mê Kông.

    Sihanoukville

    [​IMG]

    Được đặt theo tên của một cựu vương, Norodom Sihanouk, Sihanoukville là khu nghỉ mát bãi biển nổi tiếng nhất Campuchia trên Vịnh Thái Lan. Thành phố phía nam Campuchia này có bãi biển đầy cát và đá rất thu hút những du khách ba lô cho dù họ lựa chọn ở trong các túp lều trên bãi biển hay khách sạn 5 sao.

    Xiêm Riệp

    [​IMG]

    Xiêm Riệp chắc chắn là thành phố phát triển nhanh nhất Campuchia và đóng vai trò là một thành phố nhỏ quyến rũ. Nhờ những điểm thu hút ở Campuchia, Siem Reap đã biến mình thành một trung tâm du lịch lớn. Xiêm Riệp cómột loạt các khách sạn từ 5 sao đến nhà nghỉ bình dân trong khi nhiều nhà hàng cung cấp nhiều loại thực phẩm ngon miệng rất thu hút du khách.

    Koh Ker

    [​IMG]

    Koh Ker là một khu vực đền thờ từ xa khoảng 120 km về phía đông bắc của Siem Reap. Trong một khoảng thời gian rất ngắn, từ năm 928 đến 944 sau Công nguyên, Koh Ker là thủ đô của đế chế Khmer. Trong thời gian ngắn này, nhiều tòa nhà đẹp và các tác phẩm điêu khắc to lớn đã được xây dựng. Địa điểm này được thống trị bởi Prasat Thom, một kim tự tháp đền cao 30 mét vươn cao trên khu rừng rậm xung quanh.

    Phnom Penh

    [​IMG]

    Phnom Penh, thành phố lớn nhất là Campuchia, là thủ đô kể từ thời Pháp thuộc. Từng được gọi là hòn ngọc châu Á, Phnom Penh được coi là một trong những thành phố đẹp nhất mà người Pháp xây dựng ở Đông Dương mặc dù thành phố vẫn đang hồi phục sau chiến tranh. Nằm trên sông Mê Kông, thành phố thực sự có từ thế kỷ 15. Các điểm tham quan hàng đầu bao gồm Cung điện Hoàng gia và Bảo tàng Quốc gia, nơi chứa một bộ sưu tập lớn các hiện vật của người Khmer.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22/7/19
  6. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Cùng Khám Phá...

    những loài cá cảnh đẹp

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 22/7/19
    Nguyen quynh nhu and hoang phi like this.
  7. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    (camera)
    Những góc nhìn trên cao tuyệt đẹp về thế giới

    [​IMG]

    Jeremiasz Gadek khắc họa hình ảnh trái tim màu xanh của cây giữa cánh đồng hoa cải vàng rực ở Ba Lan. Bức ảnh chiến thắng hạng mục “Thiên nhiên”.

    [​IMG]

    Đây là bức ảnh đã mang đến chiến thắng chung cuộc cho Jacek Deneka. Bức ảnh chụp các vận động viên trượt tuyết trong Cuộc đua trượt tuyết 'Bieg Piastów' ở Ba Lan.

    [​IMG]

    Marc Le Cornu chụp bức ảnh này trên đảo Channel. Anh đã phải điều khiển máy bay tự động từ trên chiếc thuyền Jersey Seafaris. Hình ảnh số 8, biểu tượng của vô cực, đã mang đến cho anh giải nhất trong hạng mục “Trừu tượng.”

    [​IMG]

    Bức ảnh về người trượt tuyết đơn độc đang băng qua một con dốc tuyết ở hồ Tahoe, California sau một trận bão tuyết đã giành giải nhất hạng mục “Thể thao”.

    [​IMG]

    Thị trấn cổ Beni Isquen ở Ghardaia, Algeria nhìn từ trên cao. George Steinmetz nói “cư dân nơi đây duy trì những ngôi nhà cổ sơn màu pastel của mình rất cẩn thận. Trên mái nhà thường là khu vực giặt giũ, phơi đồ và nơi ngủ vào những đêm Sahanra nóng nực”. Bức ảnh mang đến cho Steinmetz giải nhất hạng mục “Đô thị”.

    [​IMG]

    Một đàn hải câu đang nằm nghỉ ngơi trên một tảng băng ở Nam Cực. Bức ảnh băng giá này đã giành chiến thắng trong hạng mục “Động vật hoang dã”.

    [​IMG]

    Một bức ảnh ấn tượng về hồ nước nóng Grand Prismatic ở Công viên quốc gia Yellowstone. Đây là hồ nước nóng lớn nhất của Mỹ và lớn thứ 3 trên thế giới. Ảnh giành giải nhì hạng mục “Thiên nhiên”.

    [​IMG]

    Một người leo núi đang leo trên một bức tường băng giữa thung lũng tuyết của Phần Lan. Nhiếp ảnh gia Seby Scollon cho biết, đây là môn thể thao thường thấy ở vùng này. Bức ảnh của anh giành giải nhì hạng mục “Thể thao”.

    [​IMG]

    Ở bãi biển Dourveil, Brittany, một con suối chảy vào biển và để lại dấu vết trên cát khi thủy triều xuống. Benoit Stichelbaut đã giành giải nhì hạng mục “Con người” với bức ảnh ấn tượng khi khắc họa sự đơn độc của con người giữa thiên nhiên.

    [​IMG]

    Diana Buzoianu khám phá bờ biển nước Anh vào một ngày mùa đông khắc nghiệt. Hình ảnh về một chú hải cẩu nằm trên bãi cát vàng đã mang về cho cô giải nhì hạng mục “Động vật hoang dã.”
     
    Chỉnh sửa cuối: 22/7/19
    Nguyen quynh nhu and hoang phi like this.
  8. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Gẫm...

    [​IMG]
    Điều khốn nạn nhất trong cuộc đời người đàn ông có lẽ là vì đàn bà mà trở nên ngu dại...
    Điều ngu dại nhất trong cuộc đời người đàn bà đó là biết người đàn ông đó khốn nạn mà vẫn yêu!


    [​IMG]


    Các công trình đạt danh hiệu “nhất thế giới” của Dubai

    Thành phố Dubai xa hoa, tráng lệ là nơi sở hữu hàng loạt công trình khổng lồ như chung cư lớn nhất thế giới, tòa nhà cao nhất thế giới, khách sạn cao nhất thế giới, sân bay lớn nhất thế giới...

    [​IMG]


    Jumeirah Beach Residence tại Dubai Marina được xem là dự án chung cư lớn nhất thế giới với 40 tòa tháp và gần 7.000 căn hộ. Ảnh: Wiki.


    [​IMG]

    Chung cư Jumeirah Beach Residence có chiều dài 1,7km, có thể chứa khoảng 15.000 người sinh sống với tổng cộng 6 khu dân cư. Ảnh: Jumeirah Beach Residence.

    [​IMG]

    Khởi công xây dựng từ tháng 8/2002, chung cư Jumeirah Beach Residence đã được hoàn thành vào năm 2010. Ảnh: TripAdvisor.

    [​IMG]

    Khu phức hợp Downtown Dubai là nơi có tòa nhà cao nhất thế giới Burj Khalifa với 827,8m. Ảnh: Klook.

    [​IMG]

    Tòa nhà chọc trời cao nhất thế giới ở Dubai
    này gồm 200 tầng và trị giá 1,5 tỷ USD. Ảnh: BI.

    [​IMG]

    Ngoài danh hiệu là tòa nhà cao nhất thế giới, Burj Khalifa còn giữ hàng loạt danh hiệu như tầng quan sát cao nhất thế giới, thang máy có khoảng cách đi lại dài nhất thế giới và bể bơi cao nhất thế giới trong một tòa nhà (tầng 76). Ảnh: BI.

    [​IMG]

    Dubai Mall - Trung tâm thương mại lớn nhất thế giới với hơn 1.200 cửa hàng bán lẻ và hơn 80 triệu lượt khách mỗi năm. Ảnh: BI.

    [​IMG]

    Bên trong trung tâm thương mại Dubai Mall còn có thủy cung với 33.000 loài động vật biển, sân trượt băng đạt tiêu chuẩn của Olympic... Ảnh: BI.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/7/19
  9. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    Với kiến trúc khổng lồ cao tới 356,3m, khách sạn Gevora tại trung tâm Dubai, đã vượt qua tòa nhà JW Marriot Marquis (355m) và trở thành khách sạn cao nhất thế giới. Ảnh: Agoda.


    [​IMG]

    Khách sạn bao gồm 75 tầng, có tổng cộng 528 phòng sang trọng. Ảnh: CNN.


    [​IMG]

    Các phòng trên cao có góc nhìn 360 độ quan sát toàn cảnh TP Dubai. Ảnh: CNN.


    [​IMG]

    Sân bay quốc tế Dubai là sân bay bận rộn nhất thế giới theo lượng hành khách quốc tế. Ảnh: BI.


    [​IMG]

    Trong năm 2017, sân bay quốc tế Dubai vận chuyển 88 triệu hành khách, 2,65 triệu tấn hàng hóa và 409.493 lượt máy bay. Ảnh: BI.

    [​IMG]

    Sân bay sở hữu mái vòm tráng lệ mang hơi hướng của tương lai. BI.


    ______@#$#@#$#@#$#@#$#@#$#@#$#@#$_______



    :133: Suy Gẫm...:133:

    [​IMG]

    Hãy :
    Đủ Sự kiềm chế để che dấu cảm xúc của mình khi cần thiết

    Đủ Mạnh mẻ tự đứng dậy sau khi ngã
    Đủ Nước mắt để thấy mình không vô cảm trước cuộc đời này
    Đủ Trí nhớ để không bao giờ quên tất cả những gì mình trân trọng và gìn giử
    Và cũng Đủ Một Trái Tim để yêu thương trọn vẹn !!!!!


    [​IMG]

    Nhiều loài cá khổng lồ từng sống tại sa mạc Sahara?

    Nghiên cứu được đăng tải trong tập san của Bảo tàng Lịch sử tự nhiên Mỹ mới đây tiết lộ một số sinh vật biển lớn nhất và có lẽ là đáng sợ nhất đã từng sống tại khu vực mà hiện nay là sa mạc Sahara.

    [​IMG]
    Những sinh vật biển từng sinh sống tại khu vực sa mạc Sahara trước kia - Ảnh: The Guardian

    Phân tích các mẫu trầm tích đại dương chứa hóa thạch có niên đại từ 100 đến 50 triệu năm trước cho phép các nhà khoa học dựng lại bức tranh đầu tiên về hệ sinh thái với những sinh vật biển đã tuyệt chủng sống ở biển Trans-Saharan Seaway cổ xưa, mà nay là một phần sa mạc Sahara

    Theo báo The Guardian ngày 14-7, vùng biển này sâu 50m. Các hóa thạch tìm thấy trong các mẫu trầm tích tại phía bắc Mali, bao gồm hóa thạch của một con rắn biển dài 12,3m, một con cá da trơn dài 1,6m và một con cá xương pycnodont dài 1,2m.

    Theo nghiên cứu, chỉ có một số sinh vật săn mồi sống ở biển Trans-Saharan Seaway vốn có nguồn thức ăn phong phú nên không ngạc nhiên khi những sinh vật này có kích thước khổng lồ.


    _____________%&%&%&%&%&%&%&%&%&%&___________

     
    Chỉnh sửa cuối: 21/7/19
  10. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    Mối Tình Đầu

    [​IMG]

    Năm đó, Phong 18 tuổi. Khuôn mặt ưa nhìn, gia đình khá giả, sở hữu chút tài lẻ nhưng không mấy nổi bật so với bạn cùng trang lứa. Anh gặp Ngân khi tham gia tổ chức Trung Thu cùng hội từ thiện tại khu làng nghèo vùng Tây Nguyên

    Người ta vẫn thường nói, tình đầu khó quên với những ngây thơ vụng dại lúc mới biết yêu, tình đầu sẽ theo suốt cuộc đời mặc cho duyên phận sẽ đưa cả hai về đâu, tình đầu gửi lại nhiều kí ức dù ngọt ngào hay đắng cay cũng luôn nhớ mãi. Bất chấp những lời ấy, Kim vẫn theo đuổi Phong, chọn yêu một người con trai vừa chia tay mối tình đâu và dường như chẳng thể thôi vương vấn người con gái đã đi xa.

    Nhưng biết đâu Phong sẽ là mối tình đầu của Kim? Và biết đâu Phong cũng sẽ để lại trong Kim nhiều dấu ấn như lời người ta vẫn thường truyền tai nhau?

    ***
    Năm đó, Phong 18 tuổi. Khuôn mặt ưa nhìn, gia đình khá giả, sở hữu chút tài lẻ nhưng không mấy nổi bật so với những đứa bạn cùng trang lứa. Anh gặp Ngân khi tham gia tổ chức Trung Thu cùng hội từ thiện tại khu làng nghèo vùng Tây Nguyên. Họ quen nhau khi tình cờ ngồi cạnh trên băng ghế xe bus duy nhất còn trống lúc rời thành phố. Kể từ lần gặp ấy, cả hai trở nên thân thiết hơn qua những lần trao đổi, sẻ chia kinh nghiệm và áp lực học tập của học sinh năm cuối phổ thông. Để rồi một ngày, họ bước vào cuộc đời nhau, yêu nhau và đến với nhau.
    Ngân thích cách nói chuyện cởi mở của anh, thích được anh quan tâm cách ân cần, thích con người anh thật thà và chất phác. Đối với cô, chỉ cần cảm nhận được niềm hạnh phúc khi ở bên anh, thêm sự đồng cảm và chút ấm áp, là quá đủ để cô gọi mối quan hệ đó là tình-yêu. Ngân ngỏ lời yêu Phong vào mùa Giáng Sinh năm ấy. Để rồi nửa năm sau khi cô chuyển ra Hà Nội, thi đậu đại học theo nguyện vọng của gia đình, người chủ động chia tay vẫn chính là Ngân.
    Khoảng cách khiến tình cảm nơi Ngân không vững, dù cho yêu thương nơi Phong không hề đổi thay. Cô trở thành bạn gái của chàng sinh viên năm hai khi đã kết thúc với Phong. Anh chấp nhận điều đó, rằng người mình yêu đã quyết định sáng suốt khi đến với một người tốt hơn anh. Nhưng anh vẫn yêu nhiều, vẫn không thể ngừng yêu…
    ***
    Chia tay Ngân, Phong xin nghỉ việc ở tiệm bánh nơi anh thường mua bánh ngọt cho cô sau khi tan ca. Anh chuyển sang làm phục vụ tại một quán cà phê gần nhà, nơi anh đã gặp Kim – cô gái tuổi 17 với đôi mắt đượm nỗi buồn và đôi môi rất ít khi mỉm cười. Năm đó, Phong 20 tuổi với trái tim vẫn còn nhiều vết thương chưa lành dù yêu thương hôm nào đã rời xa hơn 1 năm qua.
    Khác với sự hoạt bát của Ngân, Kim rất ít nói. Nó chỉ trao đổi với Phong những vấn đề liên quan đến công việc và chào hỏi nhau với tư cách là đồng nghiệp. Tiếng thở dài cùng đôi mắt thi thoảng chăm chú vào một khoảng không vô định khiến anh tò mò điều gì đang hiện diện trong suy nghĩ con bé. Nó càng lạnh lùng với anh, anh lại càng hiếu kì về sự im lặng của nó. Cho đến một buổi chiều, khi anh thổi đi hạt bụi vương vào mắt con bé, anh mới biết phía sau hàng mi buông kia là giọt nước mắt nó đang cố che giấu. Phong không nói gì, vội vàng lấy tay lau khô khóe mắt Kim. Nhẹ nhàng quá, nên con bé đã thôi không còn khép kín lòng mình với anh nữa.

    Họ trò chuyện với nhau nhiều hơn sau lần ấy. Phong không bao giờ hỏi vì sao trong Kim luôn chất chứa nỗi buồn, nhưng anh biết cách mang đến nụ cười cho con bé. Kim không tin vào thứ gọi là tình-yêu, nó không hi vọng có được một người con trai mang đến cho nó niềm hạnh phúc.
    Nó giữ khăng khăng cái suy nghĩ ấy kể từ khi cuộc hôn nhân của Ba Mẹ đổ vỡ. Cho đến khi gặp Phong, mọi thứ thay đổi hoàn toàn. Tình cảm nó dành cho Phong chớm nở từ khi nào nó cũng không biết. Chỉ có Phong mới kiên nhẫn lắng nghe tâm sự của nó, mới khiến nó không e ngại mở lòng mình ra, mới dạy cho nó biết thế nào là trao đi yêu thương. Rồi nó tự hỏi, phải chăng anh cũng thích nó nên mới đối xử với nó tốt như vậy? Ừh, chắc là anh thích nó…

    ***
    Đông về, Kim đan áo ấm tặng Phong. Lần đầu tiên trong đời nó tự tay làm quà tặng người con trai nó thương mà không phải là Ba. Kim dự định sẽ ở lại thật lâu sau khi quán đã đóng cửa, cho đến khi chỉ còn anh và nó, con bé sẽ trao anh món quà rồi ra về thật nhanh. Nhưng Phong đã nhanh hơn một bước. Anh kéo tay nó dẫn về phía cây dương cầm nơi giữa quán và khẽ nói, “Tặng em nè cô bé!” Anh trả lời cho sự ngạc nhiên trong đôi mắt nó bằng 10 ngón tay lướt nhanh giai điệu All I want for Christmas is You. Là anh đang tỏ tình với nó, là nó đang bối rối không biết phải đáp lại thế nào, là nó như muốn vỡ òa trong niềm hạnh phúc hiền hòa này. Nó cứ mỉm cười cách ngớ ngẩn, cho đến khi tiếng nhạc không còn, thay vào đó là lời nói của Phong…
    -Đùa thôi, không phải dành tặng em đâu ngốc àh, đừng có mà suy nghĩ linh tinh đó nha. 2 năm trước, vào đúng ngày này, có một người con gái tên Ngân đã hát ca khúc này tặng anh, như một cách để ngỏ lời yêu anh vậy đó, và anh đã nhận lời. Hết thời phổ thông, Ngân chuyển ra Hà Nội sinh sống. Cô ấy đan tặng anh chiếc khăn len làm quà tạm biệt, thêu vào đó tên của 2 người và trái tim ở giữa. Nhưng rồi tụi anh chia tay, cô ấy bây giờ cũng đã có bạn trai khác. Anh vừa học cách đàn ca khúc này, chỉ để vơi đi nỗi nhớ về mối tình đầu. Em thấy anh chơi dương cầm ổn chứ hã?!
    -Àh, ừhm… Thôi muộn rồi, em về trước. Chào anh, Giáng sinh an lành nhé.
    Kim không trả lời, vội vàng đẩy cửa bước nhanh rời khỏi quán. Con bé nhận thấy mình ngốc quá, cả hai chỉ mới quen nhau có hơn 1 tháng thôi mà, làm sao mà anh lại thích nó được. Tình cảm chứ có phải là trò chơi rượt đuổi đâu mà nó lại hấp tấp như thế chứ. Lỗi do nó mơ mộng vẩn vơ, chứ không phải do anh khiến nó hụt hẫng đến thất vọng. Chắc anh không có ý làm nó tổn thương đâu, chỉ là anh đùa một chút để tâm trạng nó nhẹ nhõm hơn thôi. Đùa mà, nên không được khóc, nhưng sao nó cũng không thể cười. Con bé vốn dĩ yếu đuối và nhạy cảm, mà sao anh đùa đau quá…
    Kim quên mất nó đã không mang theo túi quà lúc ra về. Nó đã đặt cạnh Phong khi ngồi bên anh, bên trong là tấm thiệp với vỏn vẹn hàng chữ, “From Kim - To Phong, with lots of love <3”

    ***
    Phố đã lên đèn, Kim vẫn chưa muốn trở về nhà để Mẹ lo lắng với nỗi buồn vẫn còn nặng trĩu trong nó. Con bé bước vội đến nơi mà nó đặt cho cái tên Tuổi-Thơ. Chỉ là một góc khuất công viên với chiếc xích đu nơi Ba Mẹ vẫn dẫn nó đến ngày nó còn bé. Những khi không được vui, con bé lại đến đây, ngồi yên lặng trên xích đu mà nhớ lại những ngày hạnh phúc khi Ba Mẹ vẫn còn bên nhau, để an ủi lòng rằng nó cũng từng trải qua những khoảnh khắc đẹp đẽ như thế. Cho đến khi nỗi buồn vơi đi, nó sẽ trở về nhà. Nó không muốn sống mãi trong hồi ức đâu, nhưng có đôi khi nó không đủ kiên cường để đối mặt với thực tại. Lần đầu tiên trong đời nó rơi nước mắt vì một người con trai. Nó khóc cho thỏa nỗi đau, cho trôi đi giấc mơ nó vừa bước ra, cho đến khi có một ai đó đẩy nhẹ xích đu từ phía sau…
    -Ba? Ba ra đây giờ này làm gì? Sao Ba còn chưa ngủ?
    -Ba mà còn ở nhà thì sao Ba biết được con gái Ba buồn. Kể Ba nghe xem nào…
    -Ba… Tại sao ngày xưa Ba với Mẹ đến được với nhau vậy?
    -Vì tình yêu, con gái àh. Và xa nhau vì không hợp nhau, nếu đó là câu hỏi kế tiếp của con.
    Kim không nói gì thêm, chỉ tiếp tục khóc nức nở. Ba nó cũng không hỏi thêm gì, chỉ lặng lẽ đẩy xích đu cho nó thật cao, như cái cách ông vẫn hay làm ngày nó còn bé để nó được vui.
    Ngân và Phong chia tay vì không phải vì không hợp nhau, chỉ là khoảng cách giữa hai người quá xa mà thôi. Dù không nói ra, nhưng Kim biết tình yêu Phong dành cho Ngân vẫn chưa hết đâu, anh vẫn còn lưu luyến nhiều dù chuyện đã qua lâu. Biết đâu một ngày nào đó khi khoảng cách ấy được rút ngắn lại, Ngân sẽ lại nhận ra người con trai dành cho cô là Phong chứ không phải là ai khác. Và rồi họ sẽ quay lại với nhau bằng chính tình yêu đã đưa hai người đến gần nhau buổi ban đầu. Kim rốt cuộc cũng chỉ là người đến sau thôi. Làm sao nó thể có đến với anh được cơ chứ, khi tình yêu chỉ xuất phát từ một phía?


    ***
    Ngày hôm sau, Kim đến chỗ làm thật sớm, chỉ để bắt gặp Phong đã ngồi đấy trước nó, trong tay là túi quà nó dành tặng anh. Con bé tránh né ánh mắt anh, thì thầm “Chào anh!” rồi bỏ đi về phía sau quán. Phong níu lấy tay con bé, trao lại món quà…
    -Em lại khóc nữa phải không? Là lỗi của anh, anh không nghĩ em sẽ thích anh, thích một người mà nhan sắc, trí tuệ, và và tiền tài đều không có.
    -Em không quan tâm điều đó, anh àh. Em chỉ quan tâm cái cảm giác mà anh mang đến thôi.
    -Bỏ đi em, thích làm gì một thằng như anh. Em xứng đáng với một người tốt hơn anh nhiều.
    -Anh bảo em phải từ bỏ àh? Đừng bảo em phải làm điều mà em không có khả năng thực hiện chứ. Như… như cái cách anh vẫn không thể từ bỏ chị Ngân.
    -Chuyện đã qua rồi mà, có còn gì để anh vương vấn nữa đâu.
    -Anh nói dối. Cái cách mà anh kể về chị Ngân ấy, em biết anh vẫn còn yêu, vẫn còn hi vọng, vẫn còn muốn quay lại. Anh không gạt được một con bé sẽ theo ngành tâm lí học đâu.
    -Ừh, anh vẫn đang học cách quên đi cô ấy. Em không chờ được tới lúc đó đâu, Kim àh.
    -Em đã chờ 17 năm nay để gặp người con trai mang đến cho em niềm tin vào tình yêu. Chờ một ít lâu nữa, có thấm vào đâu chứ…
    -Anh xin lỗi, Kim àh. Anh không thể yêu em nhưng tâm trí vẫn luôn nghĩ về người khác. Cho anh thời gian được không em? Rồi anh sẽ khiến em hạnh phúc hơn bao giờ hết. Anh hứa...

    Phong ôm chặt Kim vào lòng, con bé khóc nấc trên vai anh. Nó sợ lời hứa, nhưng nó tin anh lần này. Linh cảm nó đã đoán đúng mà, anh vẫn còn nhớ nhung nhiều về mối tình đầu. Nó mặc kệ, cho dù chỉ đóng vai người thay thế, nó vẫn sẽ làm trọn bổn phận của mình mà xoa dịu vết thương Ngân đã để lại trong Phong. Còn lúc này đây, chỉ cần Phong vẫn xem con bé là bạn, vẫn tìm đến nó để sẻ chia những tâm sự vui buồn, vẫn để nó được quan tâm và yêu thương anh, thì nó sẽ không gục ngã đâu. Nó sẽ theo đuổi đến cùng, dù đoạn đường phía trước có chông chênh cách mấy…
    Còn Phong vẫn đôi lúc vô tình kể về Ngân, vẫn chút gì đó đầy lưu luyến đượm lại trong chất giọng của anh. Kim vẫn kiên nhẫn lắng nghe, nếu điều đó có thể giúp anh nguôi đi niềm nhớ và mặc cho trái tim nó sẽ phải đớn đau thế nào. Những lúc như vậy, nó không giận hờn hay trách móc anh, mà lại thương anh hơn. Cái cách mà anh bị người con gái khác làm tổn thương nhưng vẫn cứ yêu nhiều, Kim thương lắm. Rồi con bé lại tự thương hại chính bản thân. Thương cho sự ngốc nghếch đến khờ dại của bản thân, khi mà trái tim dẫu tan nát thì vẫn sẽ yêu Phong trọn vẹn với từng mảnh vỡ.

    ~~~
    Đông qua, xuân về. Trời tháng 3 nắng vàng rực rỡ, Phong hẹn Kim một buổi dã ngoại nơi ngoại ô thành phố. Con bé vui lắm, vì là lần đầu tiên nó được người con trai nó thương ngỏ lời mời đi chơi cùng. Nó thức dậy thật sớm khi bên ngoài trời vẫn chưa sáng, chuẩn bị tươm tất cơm nắm cùng trứng cuộn, pha nước trái cây vừa đủ cho cả hai và không quên nướng thêm vài cái bánh ngọt theo khẩu vị Phong thích. Con bé diện váy trắng dịu dàng, thoa chút son môi hồng thêm tươi tắn, bím tóc sang một bên rất nữ tính. Nó cứ mỉm cười suốt thôi, lâu rồi nó không được vui như thế.
    Nó không hi vọng gì nhiều đâu, ngoại trừ niềm tin rằng tình cảm của hai đứa đã được thắt chặt hơn. Có lẽ sẽ cần thêm nhiều thời gian nữa để nó có thể chung bước bên Phong. Nhưng nó không quan trọng sẽ phải đợi chờ bao lâu, nó chỉ cần tình yêu đủ sâu đậm để không gì có thể chia cách nhau anh và nó mà thôi. Nó lắc đầu, nó không muốn tiếp tục suy nghĩ vu vơ nữa, nó chỉ muốn ngày hôm nay phải thật vui, để nó được giữ lại kí ức đẹp.
    Đợi Phong ở bến xe bus, đã hơn 15 phút quá giờ hẹn rồi nhưng sao anh vẫn chưa đến. Kim dặn lòng, chắc là anh cũng như nó, muốn chuẩn bị cho thật tươm tất để còn lưu lại những khoảnh khắc đẹp đẽ bên nhau. Con bé không ngừng nhìn đồng hồ, 20 phút trôi qua, để rồi nửa tiếng sau nó nhận được tin nhắn anh gửi.
    “Anh xin lỗi, anh không đến được. Tối qua Ngân vừa báo anh biết cô ấy sẽ vào Sài Gòn sáng hôm nay. Anh cũng quên nói để em khỏi phải chờ, bây giờ trên đường tới sân bay anh mới nhớ.”
    Kim đọc đi đọc lại tin nhắn ấy, dường như nó không tin được những gì mình vừa đọc. Nó muốn gọi điện cho anh để hỏi rằng phải chăng anh đang đùa với nó lần thứ hai. Nó muốn chạy ngay đến sân bay để biết Ngân là ai mà lại khiến Phong yêu say đắm đến vậy. Nó muốn tiếp tục chờ đợi ở bến xe với chút hi vọng biết đâu anh sẽ thay đổi ý định và quay trở lại. Nhưng không, nó chỉ ngồi yên đấy như người vô hồn, trống rỗng không chút cảm xúc.
    Chỉ là một cuộc hẹn thôi, mà Phong cũng lỡ hẹn. Vậy thì lời hứa khi xưa, Kim có thể rằng yên lòng anh sẽ không thất hứa? Dù sao nó vẫn thua Ngân, thua người đến trước đã trao Phong quá nhiều kỉ niệm để khắc ghi, thua mối tình đầu đã mang đến cho anh niềm hạnh phúc khó quên. Nó không đủ cao thương để vĩnh viễn làm người thay thế, mà ngay cả Phong cũng có đặt nó ở cái vị trí đó đâu. Ngân luôn là nhất, mãi mãi sẽ là nhất. Kim vẫn ở đâu đó phía sau Ngân, mãi mãi sẽ không thay đổi.
    Nó vẫn đang chìm đâu đó trong mớ suy nghĩ hỗn độn kia, để rồi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Là chuông báo thức 8 giờ 30 sáng mặc định cho những ngày cuối tuần mà đêm qua nó quên tắt đi. Một dòng chữ ghi chú nhắc nhở hiển thị trên màn hình, “Hôm nay là sinh nhật của Ba.” Nó bàng hoàng trước sự vô tâm của chính mình. Tại sao nó có thể hờ hững với người đã sinh ra mình chỉ vì một người dưng cơ chứ? Tại sao nó lại quên đi ngày quan trọng của Ba chỉ vì một cuộc hẹn với một người con trai không đến? Tại sao nó không nhận ra người yêu thương nó chính là Ba chứ không phải Phong?
    Nó cất điện thoại vào giỏ. Nó vẫn còn nhiều thời gian để quay về nhà, vào bếp nấu một món gì đó thật ngon, nướng một cái bánh thật thơm để mang sang kịp cho tiệc sinh nhật của Ba vào buổi trưa.
    Về thôi. Về với gia đình là nơi hạnh phúc nó đã sinh ra, về với vòng tay của người cha luôn giang rộng ôm chặt nó vào lòng, về với tình cảm ngọt ngào nhất mà người đàn ông sinh ra nó sẽ mãi trọn trao.
    Có lẽ Kim đã mất nhiều nước mắt vì Phong, nhưng Ba sẽ không bao giờ khiến con gái phải khóc. Có lẽ Kim chẳng là gì cả trong mắt Phong, nhưng là tất cả trong cuộc đời Ba. Có lẽ cả hai không dành cho nhau đâu, nhưng Kim sinh ra đã thuộc về người cha yêu thương rồi. Luôn luôn và mãi mãi như thế.

    __________________________________________Sưu Tầm

    [​IMG]


    Bí mật của hòn đảo hoang bị ám ảnh nhất thế giới
    Nằm giữa Venice và Lido ở miền bắc nước Ý là Poveglia, một hòn đảo nhỏ được coi là một trong những nơi ám ảnh nhất trên thế giới.
    Hòn đảo này nổi tiếng là nhà tù, bệnh viện tâm thần và chứa đầy những bộ xương người. Với những huyền thoại ma quái kinh hoàng, đảo Poveglia được mô tả là nơi u ám nhất trên Trái đất.

    [​IMG]

    Hòn đảo được phát hiện ra đầu tiên vào năm 421 trong sự sụp đổ của đế chế La Mã. Trong thời gian này, nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu từ các thành phố Padua và Este đã đến Poveglia để tìm nơi trú ẩn khỏi những kẻ xâm lược dã man. Do tính chất địa lý của hòn đảo, kẻ thù đã không xâm chiếm nơi này. Sau đó trong nhiều thế kỷ, một nhóm nhỏ người sống ở đó trong yên bình.

    Tuy nhiên, năm 1379, Venice bị tấn công từ hạm đội Genova và cư dân của Poveglia đã được chuyển đến Giudecca. Hòn đảo sau đó vẫn bị bỏ hoang trong nhiều năm.

    [​IMG]

    Vào năm 1645, người ta đã xây một số pháo đài ở poveglia để bảo vệ lối vào thành phố. Và từ năm 1776, hòn đảo nhỏ trở thành một thành lũy kiểm soát những đoàn tàu ra vào thành Venice.

    Năm 1793, sau khi phát hiện ra một số hợp bệnh dịch hạch trên các con tàu, Poveglia đã trở thành trạm kiểm dịch cho những người bị bệnh. Do lo sợ sự lây lan của căn bệnh kinh khủng này, ngay cả những người có dấu hiệu mắc bệnh nhỏ nhất cũng bị đưa đến Poveglia. Rất nhiều người chết vì căn bệnh này đã bị chôn vùi hoặc bị thiêu ở đảo và thậm chí những người bị bệnh nặng cũng bị thiêu sống.

    Theo các truyền thuyết, khoảng 160.000 người đã chết trên đảo trong thời gian đó và họ đã biến thành những bóng ma. Hòn đảo hoang vu sau đó chỉ chứa đầy xác người bị cháy.

    Năm 1922, các tòa nhà bỏ hoang của Poveglia đã được xây dựng thành một bệnh viện tâm thần. Những bệnh nhân cần được cách ly khỏi xã hội đã được đưa đến đây. Đa số những bệnh nhân này cũng được coi là không phù hợp để nhập vào những bệnh viện bình thường. Người ta nói rằng nơi này lưu giữ bí mật và các bác sĩ có cơ hội thử nghiệm các hoạt động y tế đáng sợ trên người bệnh tâm thần. Những người này sau đó bị giết hoặc chết và được chôn cất trên đảo.

    [​IMG]

    Sau khi chứng kiến nhiều lịch sử tang thương và những cái chết bí ẩn, có rất nhiều câu chuyện về những lời nguyền, những truyền thuyết ma quái trên đảo Poveglia.

    Nhiều người nói rằng họ vẫn nghe thấy tiếng rên rỉ, tiếng khóc và tiếng ho của những bệnh nhân mắc bệnh dịch hạch vẫn lang thang khắp đảo. Một số người nói rằng có một số con ma hung bạo trong các tòa nhà. Những linh hồn này chạm, đẩy, đánh hoặc thậm chí bóp cổ mọi người ở đó. Người ta nói rằng một gia đình đã đến thăm hòn đảo với ý tưởng xây dựng một ngôi nhà nghỉ mát ở đó, nhưng đã phải rời bỏ ngay đêm đầu tiên.

    [​IMG]

    Tiếng la hét và tiếng rên rỉ đã khiến không ai dám sống ở hòn đảo. Ngư dân địa phương cũng đã dừng đánh cá ở đó vì họ tìm thấy hài cốt của con người trong lưới đánh cá. Năm 2014, chính phủ Ý đã quyết định đấu giá tài sản này và cho thuê 99 năm. Một doanh nhân người Ý đã thắng và quyết định thuê hòn đảo ma ám. Luigi Brugnaro, người sở hữu một công ty việc làm, đã thuê nơi này với giá 513.000 € cho hợp đồng thuê 99 năm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 22/7/19
  11. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Cùng Khám Phá...

    Nhà hàng dưới nước lớn nhất thế giới, hơn 10 triệu một bữa ăn, 7.000 người đặt bàn chờ tới lượt

    Bạn đã bao giờ nghĩ đến chuyện thưởng thức một bữa tối, vừa ăn vừa ngắm giông tố cuồn cuộn trong lòng đại dương chưa? Nếu bạn có điều kiện một chút, thì việc này không phải là khổng thể thực hiện được đâu nhé!

    Thoạt tiên, nghe anh em nhà Stig và Gaute trình bày ý tưởng xây dựng nhà hàng dưới nước của Snøhetta Architects, nhiều người thực sự toát mồ hôi.

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    Ý tưởng mà Snøhetta đề cập đến, đó là Svart Powerhouse Hotel sẽ được xây ở Vòng Bắc Cực. Nó là khách sạn tự cung cấp năng lượng đầu tiên trên thế giới.

    Nếu ai đã tìm hiểu về những bản thiết kế của Snøhetta trước đó, sẽ không quá ngạc nhiên với ý tưởng này. Họ vốn nổi tiếng với những thiết kế khiến người ta không thể ngờ tới.

    [​IMG]
    Hai “bộ não” của Snøhetta là Snøhetta Craig Dykers và Kjetil Trædal Thorsen.
    [​IMG]

    Dự án đã hoàn thành và nhìn từ xa, một số người nói rằng: Nó giống như ném một chiếc quách bằng đá xuống biển.

    [​IMG]

    Lần đầu tiên nhìn vào thiết kế này, Stig và Gaute cũng khóc không nên lời: “Sao nó có thể xấu đến thế”.

    [​IMG]

    Tuy nhiên không lâu sau đó, hai anh em họ bắt đầu vui mừng khi nhà hàng mở cửa hoạt động thử nghiệm vào ngày 20 tháng 3 nhưng đã có hơn 7 nghìn khách hàng đặt bàn đến hết ngày 28 tháng 9 năm nay.

    [​IMG]

    Nhà hàng dưới nước thì không hiếm gặp lắm, nhưng nhà hàng này được Snøhetta thiết kế theo một phong cách rất khác lạ.

    Trước tiên là nó “xấu xí một cách sang trọng”. Triết lý thiết kế của Snøhetta là: Mỗi dự án, dù lớn, nhỏ hay phức tạp, nó phải là duy nhất.

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 9/5/19
    hello1979 and Hồ Duy Dung like this.
  12. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    [​IMG]

    [​IMG]

    Vì lý do này mà nhà hàng dưới nước này có tên gọi là Under (Nó được dịch thành một “phép lạ” trong tiếng Na Uy) nhìn từ các góc độ khác nhau và có cảnh quan khác nhau.

    [​IMG]

    Thứ hai, địa điểm của nhà hàng này rất đặc biệt, nó nằm trên bờ biển cực nam Lindesnes ở Na Uy, nơi những cơn bão của Biển Bắc và Biển Nam gặp nhau, và nhà hàng nằm ở giao điểm của những cơn bão. Trong ngày, vịnh sẽ trải qua các khung cảnh từ yên tĩnh đến những cơn sóng bão, khung cảnh được lặp đi lặp lại liên tục. .

    [​IMG]

    [​IMG]

    Tuy nhiên ngay cả khi bão tố, giông gió ngoài kia, đi qua tiền sảnh gỗ sồi của nhà hàng, từ đất liền ra đại dương, ấn tượng về cảm giác có kiểm soát, được bảo vệ ngay lập tức xuất hiện.

    [​IMG]

    Trần nhà phủ vải dệt, có liên quan đến độ dốc màu của đại dương, lúc hoàng hôn, cảm giác yên tĩnh và tĩnh lặng phát sinh một cách tự nhiên.

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 9/5/19
    Hồ Duy Dung and hello1979 like this.
  13. Hoa Xương Rồng

    Hoa Xương Rồng Thần Tài

    Các đồ nội thất được sử dụng trong nhà hàng cũng rất thanh lịch. Những chiếc ghế được thiết kế theo hình dạng liên tục, mô phỏng theo cách các nhánh cây vươn dài trong tự nhiên.

    [​IMG]

    Nhưng đối với một nhà hàng ăn uống thì dù trải nghiệm không gian và nội thất có tiên tiến đến thế nào cũng không quan trọng bằng trải nghiệm ăn uống.

    [​IMG]

    Nhà hàng dưới nước Under có bếp trưởng là đầu bếp Nicolai Ellitsgaard và một đội ngũ gồm 16 đầu bếp quốc tế có kinh nghiệm và từng phục vụ tại các nhà hàng hàng đầu của Michelin

    [​IMG]

    Điều đầu bếp thích nhất là tạo ra trải nghiệm ẩm thực tinh tế với các nguyên liệu địa phương chất lượng cao.

    [​IMG]

    Điều này có nghĩa là họ sử dụng hoàn toàn các nguyên liệu có từ biển như rong biển, tảo bẹ biển hay tôm hùm trên biển.

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    Hiện tại, tổng cộng có 20 món ăn đã được phát triển. Các thành phần đều được trồng xung quanh nhà hàng và hải sản tươi ngon, đánh bắt từ dưới biển, một bữa ăn cho hai người ở đây có giá khoảng 10,5 triệu VNĐ.

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 9/5/19
  14. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    [​IMG]

    [​IMG]

    Giống như những chiếc kính viễn vọng chìm, cửa sổ toàn cảnh khổng lồ của nhà hàng có thể được nhìn thấy trong các điều kiện thời tiết khác nhau trong các mùa khác nhau dưới đáy biển.

    “Trong tòa nhà này, bạn sẽ phát hiện, bản thân mình đang đứng trong lòng đại dương nhìn ra biển sâu và đất liền, từ đó sẽ cho bạn một cái nhìn mới, một cách nhìn mới”.

    [​IMG]

    [​IMG]

    Phong cảnh dưới đáy biển cũng được hưởng lợi từ sự hội tụ của nước biển phía bắc và phía nam, và nơi đây cũng là nơi trú ẩn của rất nhiều các loài sinh vật biển.

    [​IMG]

    Sứa Victoria có thể được nhìn thấy qua cửa sổ dọc giữa tầng lửng và mực nước biển. Ngoài ra, tòa nhà dài 34 mét chìm một nửa dưới biển và đậu trực tiếp dưới đáy biển 5 mét móng dưới đáy. Vỏ bê tông thô tạo thành một rạn san hô nhân tạo, cung cấp môi trường sống thoải mái cho động vật có vỏ và rong biển.

    [​IMG]

    “Đối với hầu hết chúng ta, đây là một trải nghiệm mới. Nhà hàng không phải là một bể cá, nó nhắc nhở chúng ta về cách đối mặt với thiên nhiên, nó nhấn mạnh sự chung sống hòa bình của đất liền và biển cả”.

    [​IMG]

    Nhà hàng có sức chứa từ 35- 40 người, và cũng có tính năng của các cơ sở nghiên cứu. Ngoài ra, các nhóm nghiên cứu liên ngành trên khắp thế giới được chào đón để ghi lại sự đa dạng của các loài xung quanh nhà hàng, thông qua các camera được lắp đặt bên trong và bên ngoài.

    [​IMG]

    Khi người sáng lập, Snøhetta, Kjetil Trædal Thorsen, được hỏi có lời khuyên nào cho những người trẻ tuổi đang muốn lập nghiệp?

    Ông trả lời: “Nhìn dài hạn, tập trung vào một thứ, huy động toàn bộ sức lực và sắp xếp thời gian của bạn.”

    [​IMG]

    Đối với tác phẩm hài lòng nhất, ông cho biết: “Nó luôn là tác phẩm mới nhất, mỗi tuần nó đều thay đổi và biến hóa không ngừng”.

     
    Chỉnh sửa cuối: 21/7/19
  15. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Gẫm...

    [​IMG]
    Có nhiều người dành cả đời mình chỉ để tìm kiếm một tình yêu đích thực. Có người chỉ mới quen qua vài ba câu chào vội vã đã yêu nhau.
    Tình yêu vốn dĩ là một thứ tình cảm kì lạ của con người, vừa lung linh vừa khó đoán. Bạn sẽ chẳng bao giờ có thể trả lời được rằng vì sao mình yêu người này nhưng lại từ chối người khác.


    [​IMG]

    :115:Phát hiện một loại ô nhiễm nhựa hoàn toàn mới:115:


    Các nhà nghiên cứu đã tìm thấy những tảng nhựa dính lên đá bên bờ biển một hòn đảo ở Bồ Đào Nha và xác nhận đây là một hình thức ô nhiễm nhựa hoàn toàn mới.



    [​IMG]
    Vỏ nhựa trên các tảng đá trông giống kem đánh răng hoặc bã kẹo cao su - Ảnh: MARE


    Trên đảo Madeira, phía tây bắc châu Phi, xuất hiện những tảng trông như nhựa đã bị chảy ra với đa phần có màu xám hoặc màu xanh. Những vỏ nhựa này trông giống bã kẹo cao su hoặc kem đánh răng được bôi lên đá.

    Các nhà khoa học khẳng định lần đầu quan sát thấy chúng vào năm 2016, và từ đó nhận thấy chúng xuất hiện ngày càng nhiều, theo đài SkyNews.

    Họ đặt tên cho chúng là "plasticrust" (tạm dịch là vỏ nhựa) - ghép từ "plastic" (nhựa) và "crust" (vỏ).

    "Lớp vỏ này có vẻ như hình thành do sự va chạm giữa các mảnh nhựa lớn với bờ đá, khiến những mảnh nhựa bám vào đá giống kiểu của rêu và địa y" - ông Ignacio Gestoso, chuyên gia sinh thái biển của Trung tâm khoa học hải dương và môi trường (MARE), giải thích.

    Hiện vẫn còn quá ít nghiên cứu liên quan đến vỏ nhựa nên chưa thể lý giải chính xác chúng được hình thành như thế nào và ảnh hưởng đến hệ sinh thái biển ra sao.

    Tuy nhiên, các phân tích ban đầu cho thấy những vết vỏ nhựa chủ yếu được cấu thành từ polyethylene (PE) - chất liệu nhựa phổ biến được dùng trong đa số các túi nhựa và vỏ bọc thực phẩm ngày nay.

    Đáng chú ý, nghiên cứu chỉ ra rằng nhựa PE hiện đang bọc 10% số đá trên đảo Madeira. Ngoài ra còn có bằng chứng cho thấy những loài vật có vỏ như hàu, ốc... vốn bám trên đá biển để ăn tảo cũng nhanh chóng thích nghi với những vỏ bọc nhựa mới nên có khả năng chúng cũng đang hút thêm cả nhựa.

    [​IMG]
    Thành phần chính của những vỏ nhựa này là polyethylene (PE) - chất liệu nhựa phổ biến được dùng trong đa số các túi nhựa và vỏ bọc thực phẩm - Ảnh: MARE


    "Tảng nhựa là một trong những hình thức ô nhiễm nghiêm trọng nhất mà Trái đất phải đối mặt ngày nay và nó cũng là mối quan tâm lớn trong bảo tồn thiên nhiên", các nhà khoa học của trung tâm MARE khẳng định.

    Nghiên cứu này được xuất bản trong tạp chí khoa học Science of The Total Environment.

    Khủng hoảng nhựa đang xảy ra trên phạm vi toàn cầu. Nhựa giờ đây có mặt ở khắp mọi nơi: trên cạn, dưới biển, thậm chí là tại 2 cực lạnh giá và dưới khe vực sâu nhất thế giới ở Thái Bình Dương.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/7/19
  16. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Suy Gẫm...

    [​IMG](h)[​IMG]
    Vào 1 ngày , bọn quỷ họp nhau lại và quyết định giấu đi một thứ đáng giá nhất của con người . Bọn quỷ bàn bạc mãi , lâu thật là lâu . Giấu gì đây ? Tiền bạc ? Quyền lực ? Trí tuệ ? Nhan sắc ? Phải giấu đi thứ nào đây ? Bọn chúng cứ cãi nhau , không biết chọn thứ gì . Bỗng một con quỷ già lên tiếng : "Theo tôi , chúng ta nên giấu đi hạnh phúc của con người , bởi không có hạnh phúc thì những cái kia cũng chẳng có ý nghĩa gì cả .".. Ngỡ ngàng , 1 giây , 2 giây .. Bọn quỷ ùa lên reo hò trước ý nghĩ vô cùng sáng suốt đó ..

    Nhưng mà giấu ở đâu bây giờ ?
    Ở trên núi cao thì cũng có ngày con người tìm ra .
    Ở trong biển sâu thì cũng có ngày con người mò tới .
    Ở ngoài vũ trụ thì cũng có ngày con người khám phá đến .
    Vậy phải giấu ở đâu ?

    _Theo tôi , chúng ta nên giấu hạnh phúc ở ngay chính trong con người . Bởi vì con người thường tưởng hạnh phúc là cái gì đó xa xôi và cố đi tìm , mà không biết rằng _ Hạnh phúc chính là những gì gần nhất ở bên ta , ở ngay trong chính ta . Giấu ở đó , thì mãi mãi con người không thế tìm ra được đâu ...


    [​IMG]


    Câu chuyện ly kỳ về gia tộc "người ngoài hành tinh" có thật 100% ở Mỹ: Cả gia đình màu xanh da trời và lời nguyền đeo bám hàng trăm năm

    Trong suốt gần 200 năm, gia tộc Fugate vẫn sống cô lập với thế giới bên ngoài và cứ thế sinh ra "con đàn cháu đống" mang làn da xanh kỳ quái.

    Năm 1975, khi cậu bé Benjamin "Benjy" Stacy vừa lọt lòng, các y tá và bác sĩ đã bị sốc và vô cùng bối rối khi với làn da kỳ lạ của cậu bé. Thay vì có làn da đỏ hỏn như những đứa trẻ bình thường khác thì Benjamin lại có làn da xanh lét. Các bác sĩ vô cùng lo lắng và nghi ngờ cậu bé đã mắc chứng bệnh nào đó nên lập tức gọi xe cấp cứu đưa Benjamin đến Trung tâm Y tế Đại học Kentucky để được kiểm tra cẩn thận hơn.

    Sau 2 ngày nghiên cứu kỹ lưỡng, các bác sĩ hàng đầu tại bệnh viện vẫn không thể hiểu được tại sao cậu bé này lại có làn da kỳ quái đến vậy. Sau đó, bà nội của cậu bé mới lên tiếng hỏi: "Bác sĩ đã bao giờ nghe đến gia đình Fugates ở khu vực Troublesome Creek chưa?". Vậy là các bác sĩ đã tìm đến tận nơi để được cha của Benjamin, ông Alva Stacy, kể về câu chuyện có phần ly kỳ của "gia đình người ngoài hành tinh" này.

    Cậu bé Benjamin "Benjy" Stacy là đứa trẻ nhỏ nhất được sinh ra trong một gia tộc người da xanh sống ở vùng núi Appalachia của bang Kentucky (Mỹ) trong suốt 197 năm qua.

    Người "gieo mầm"

    Đầu những năm 1820, chàng thanh niên mồ côi gốc Pháp tên Martin Fugate lặn lội đến Mỹ lập nghiệp. Ít lâu sau, Martin kết hôn với Elizabeth Smith sau đó ổn định cuộc sống trong một ngôi nhà bên bờ sông Troublesome Creek, một vùng hẻo lánh xa xôi ở phía đông bang Kentucky (Mỹ). Khi đó, Elizabeth có là cô gái có làn da xanh xao yếu ớt và trắng như hoa nguyệt quế nở vào mỗi mùa xuân.

    [​IMG]

    Martin và Elizabeth sinh được 7 người con đều rất khỏe mạnh. Chỉ có duy nhất một điều kỳ lạ, đó là 4 trong số 7 đứa trẻ của họ có làn da màu xanh da trời rất khác lạ. Vào thời đó, ở vùng nông thôn phía đông Kentucky, chẳng có con đường nào để đi, thậm chí một tuyến đường sắt cũng không có, lấy đâu ra bác sĩ để giúp vợ chồng Martin.

    Có điều may mắn là những đứa trẻ nhà Fugate phát triển hoàn toàn bình thường về trí tuệ và sức khỏe, hầu như không mắc bệnh tật nặng nề, thậm chí họ còn sống thọ đến 80-90 tuổi. Tuy nhiên, họ phải chịu đựng sự phân biệt đối xử rất lớn, để rồi sống gần như biệt lập so với cả xã hội.

    [​IMG]

    Vì sống ở một nơi hẻo lánh, cô lập với thế giới bên ngoài, con cái của dòng họ Fugate khi lớn lên cũng chỉ giao du và kết hôn với những người cùng làng hoặc hàng xóm dẫn đến hôn nhân cận huyết. Chẳng hạn như Zachariah, con trai của Martin Fugate, đã lấy cô ruột của mình. Màu da xanh vì thế mà tồn tại dai dẳng trong gia đình này, giống như một lời nguyền.

    [​IMG]

    Thời gian cứ thế trôi đi cho đến đầu những năm 1960, một số thành viên của gia tộc Fugate đã bắt đầu cảm thấy xấu hổ với làn da xanh kỳ dị của mình. Vì vậy 2 người của gia đình Fugates đã tìm đến gặp Madison Cawein, một nhà huyết học trẻ làm việc tại phòng khám của Đại học Kentucky, để tìm cách chữa trị.


    [​IMG]

    Madison Cawein đã quyết định đi tìm lời giải cho hiện tượng hiếm có này. Anh đã tới khu vực Troublesome Creek để ghép nối những câu chuyện về dòng họ người xanh và lập ra bảng phả hệ. Ông đi tìm và phát hiện thêm nhiều trường hợp tương tự, thậm chí còn tìm thấy một nhóm người da xanh sống trong rừng do mặc cảm về bản thân. Từ những mảnh ghép đó, Madison đã xây dựng nên phả hệ của gia tộc da xanh, tất cả đều là... hậu duệ của cặp đôi Martin và Elizabeth.

    "Làn da của họ thực sự giống màu xanh thẫm, khi mới gặp đã làm tôi sợ tưởng họ đã chết", Cawein chia sẻ trong báo cáo.

    Đi tìm lời giải thích thỏa đáng

    Sau khi làm xét nghiệm máu, Cawein phát hiện ra những người này có lượng methemoglobin (MetHb) rất cao. Hiện tượng rối loạn chuyển hóa MetHb và Hb trong máu khiến màu máu của họ đậm như màu socola do thiếu oxy, nhìn vào sẽ thấy môi họ màu tím đậm, làn da mang màu xanh lét.

    [​IMG]

    Ở hầu hết người da trắng, huyết sắc tố đỏ của máu trong cơ thể thể hiện qua làn da của họ là màu hồng. Đối với gia đình Fugate, lượng methemoglobin trong máu quá nhiều đã biến màu da của họ thành màu xanh.


    [​IMG]

    Đây là loại gene lặn vì vậy với điều kiện là cả bố và mẹ cùng thừa hưởng chúng thì con cái mới mắc chứng rối loạn màu da, và tỉ lệ sinh con bị mắc là 1/4. Lục lại lịch sử tổ tiên nhà Fugate, được biết mẹ của Martin cũng mang nước da màu xanh tái, chính vì thế Martin đã mang gene lặn của căn bệnh này. Cho đến khi kết hợp với gene lặn từ Elizabeth nên đã tạo ra những hậu duệ mang làn da xanh.

    Nếu không có sự cô lập và tình trạng hôn nhân cận huyết của gia tộc Fugate, chứng rối loạn này sẽ cực kỳ hiếm gặp trong huyết thống của họ.

    Vậy nhưng những đứa con nhà Fugate sống loanh quanh trong khu vực nhỏ nên việc tìm đối tượng kết hôn rất bị hạn chế. Họ quanh quẩn kết hôn trong làng, hàng xóm, qua nhiều thế hệ trở thành hôn nhân cận huyết, chính vì thế càng làm cho gene lặn có nhiều cơ hội để biểu hiện hơn.

    Sau thời gian nghiên cứu, Cawein đã nghĩ ra cách "hóa giải lời nguyền" hàng trăm năm của gia tộc da xanh này. Anh đã tiêm cho Patrick và Rachel (2 thành viên của gia tộc có làn da xanh) một mũi methylene màu xanh, biến da của họ trở thành màu hồng.

    "Làn da của họ thực sự đổi màu. Đó là một trải nghiệm rất ấn tượng", Cawein viết trong báo cáo. Tác dụng của methylene xanh chỉ là tạm thời, vì nó nhanh chóng bị cơ thể đào thải qua đường bài tiết nên phải uống hàng ngày mới có thể duy trì làn da trắng hồng.

    Lời nguyền được hóa giải

    Trong một vài tháng sau khi sinh, màu da của cậu bé Benjamin đã bắt đầu thay đổi thành màu da khá giống với các em bé khác mà không cần dùng thuốc. Đến năm 7 tuổi, gần như toàn bộ màu xanh trên da cậu bé đã hoàn toàn biến mất, điều này cho thấy có thể cậu bé chỉ mang gen lặn của bố hoặc mẹ.

    [​IMG]

    Những năm sau đó, khu vực phía Đông của bang Kentucky bắt đầu phát triển hơn nhờ vào những mỏ than đá và hệ thống giao thông đường sắt có từ năm 1910. Nhiều người từ nơi khác kéo đến, dân số tăng lên nên người trong dòng họ Fugate có cơ hội làm quen và kết hôn bên ngoài. Tần suất biểu hiện của những gene lặn gây chứng da xanh giảm dần và hiện cũng không còn đứa trẻ da xanh nào xuất hiện nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 21/9/19
  17. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    Kiếp sau em chờ anh ở đâu?

    [​IMG]

    Mùa đông năm ấy thật lạnh, tuyết rơi nhiều khiến mặt đất biến thành một sân trượt tuyết trơn láng. Anh rùng mình khẽ xoa đôi bàn tay lạnh cóng kiên nhẫn ngồi đợi cô đến.

    Nơi anh và cô thường hò hẹn là một công viên nhỏ đối diện nhà cô. Anh đưa mắt nhìn lên cửa sổ phòng cô, đã hơn 7h tối mà sao cô vẫn chưa xuống anh khẽ thở dài lấy một cành cây nhỏ vẽ những vòng tròn trên nền tuyết cứng.

    Trong mỗi vòng tròn đó anh đều viết một chứ "yêu" và tất cả chữ yêu đó đều hợp lại thành tên cô. Anh chăm chú vào kiệt tác của mình như quên cả thời gian... Còn cô vẫn lén đứng bên cửa sổ theo dõi mọi cử động của anh. Trái tim cô xót xa khi nhìn anh ngồi một mình lạnh giá. Tình yêu của anh dành cho cô chứa đựng biết bao nhiêu đau đớn và hi sinh.

    Anh luôn tự ti và trách móc mình kém cỏi vì chỉ là một người công nhân không thể xứng đáng với cô, sinh viên của một trường đại học. Tình yêu của họ xen lẫn với biết bao đau khổ dằn vặt khi gia đình cô ra sức ngăn cấm. Đã biết bao lần cô muốn rời xa để không mang thêm áp lực đau khổ đến cho anh nhưng trái tim cô lại không thể. Cuối cùng không chịu được cô lao xuống cầu thang...

    Cô đứng trước mặt anh. Anh vui mừng chạy đến ôm chặt cô vào lòng: "Cuối cùng em cũng đã đến, anh đã sợ em không thể gặp anh!". Bàn tay anh khẽ vuốt mái tóc cô, anh dịu dàng nhìn cô nói: "Hôm nay anh phải về nhà thăm bố mẹ một thời gian. Nhưng anh sẽ rất nhớ em!"

    "Ban ngày mẹ em đi làm anh có thể gọi điện cho em, em sẽ chờ điện thoại của anh, như vậy sẽ giống như chúng mình được ở bên nhau vậy, sẽ không buồn nữa!". Cô nép mình bên vai anh thầm thì.

    Anh khẽ ôm chặt cô hơn và chỉ cho cô thấy tác phẩm trên tuyết mà anh đã làm tặng cô. Trên nền tuyết trắng tên cô được viết bằng hàng trăm chữ yêu hợp lại, trái tim cô run lên vì xúc động, cô biết anh yêu cô rất nhiều.

    Anh khẽ lấy tay kéo cao cổ áo cho cô, rồi dặn dò: "Em ở lại nhớ chú ý học hành thật tốt, đừng nhớ đến anh nhiều quá ảnh hưởng đến việc học. Khi nào buồn em cũng đừng nhốt mình trong phòng mà hãy ra ngoài đi dạo, đi chơi với bạn bè. Những lúc không có việc gì thì đan cho anh cái áo len, đến mùa xuân anh sẽ mặc nó được chứ? Như vậy thì lúc nào cũng sẽ có cảm giác anh luôn ở bên em, em sẽ không thấy cô đơn nữa!".

    Nói rồi anh rút ra trong túi một gói giấy nhỏ nhét vào tay cô: "Đây là một ít tiền lương tháng này của anh. Anh đã giữ một ít tiền để đi đường và mua ít quà cho gia đình, còn đâu em giữ lại để mua cho mình một bộ quần áo mới nhé! Cẩn thận đừng để mẹ em biết nếu không anh sợ em phải chịu khổ".

    Cô cầm gói tiền của anh trong tay mà nước mắt lăn dài... Sau đó cô đưa anh ra bến tàu. Khi anh bắt đầu bước lên xe, cô nhét gói tiền vào túi anh và nói: "Anh hãy cầm số tiền này mua thêm ít quà cho bố mẹ, còn em sẽ giữ một đồng coi như là món quà Tết anh tặng cho em. Trên đường đi nhớ bảo trọng anh nhé!" Anh chưa kịp phản ứng gì thì đoàn tàu đã nhanh chóng chuyển bánh. Anh vội vã gọi với lại theo cô: "Giữ gìn sức khỏe em nhé! Anh nhớ em rất nhiều!". Cô gật đầu vẫy tay nhìn bóng anh khuất xa dần...

    Về đến nhà, việc đầu tin là anh gọi điện về cho cô. Nhưng mẹ cô cầm máy, bà lạnh lùng nói: "Anh có phải là người công nhân đang theo đuổi con gái tôi không? Xin anh hãy tránh xa con gái tôi, nó đang ốm và không muốn gặp anh! Lần sau xin anh đừng bao giờ gọi điện đến nữa".

    Anh đau đớn, lẳng lặng dập máy, nghĩ đến cô đang ốm, lòng anh thấp thỏm không yên. Còn cô cả ngày chỉ nằm trên giường chờ điện thoại của anh, nhưng mấy ngày rồi vẫn không thấy anh gọi về, trong lòng cô cũng lo lắng không yên.

    Để bớt nhớ anh, cô đi mua len về đan áo như lời anh dặn. Cho đến một ngày chuông điện thoại reo vang, cô nhấc máy vừa nói được tiếng alo thì mẹ cô đã tiến lại gần. Cô chỉ kịp nghe thấy giọng anh gấp gáp: "Là em có phải không? Em sao rồi? Sao không nói gì? Em bị cảm đã đỡ chưa? Trả lời anh đi...Em!".

    Cô không kịp nói gì thì mẹ cô đã ngay lập tức dập máy. Bà tức giận thẳng thừng nói với cô: "Nếu con còn ngang bướng tiếp tục giao du với thằng công nhân đó, thì nhà này coi như không có đứa con gái này nữa!". Cô đứng đó chết lặng. Chờ mẹ đi rồi cô mới bắt đầu khóc nấc lên, cô nhớ anh vô hạn...

    Nhớ lời anh cô rời khỏi nhà ra ngoài đi dạo cho lòng khuây khoảm cô lại đến nơi anh và cô thường gặp nhau, nhìn những chữ "yêu" anh viết cho cô còn sót lại trên tuyết, nước mắt cô lại rưng rưng.

    Cô bước lên xe bus sang nhà người bạn thân tiếp tục công việc đan áo của mình. Đường đi phủ một lớp tuyết cứng dày trơn nhẫy, mặc dù xe đi rất chậm nhưng vẫn bị trượt bánh nhiều lần. Bỗng cô nghe thấy một tiếng "ầm" xé tai, cùng với những mảnh kính nát vụn bắn tung tóe, cuộn len trong túi cô văng ra ngoài cửa sổ.

    Cô chỉ kịp nghe tiếng ai thất thanh: "Hai xe đâm nhau rồi", tay nắm chặt chiếc áo len đang đan dở cô thiếp đi không biết gì...

    ***

    Đã hơn ba ngày đêm, cô vẫn hôn mê không tỉnh. Bố mẹ cô khóc sưng cả mắt, tuyệt vọng ngồi bên giường bệnh chờ phép màu xảy ra. Bác sỹ nói nếu cô tỉnh dậy, còn tâm nguyện gì phải làm ngay vì có thể thời gian của cô không còn nhiều nữa.

    Đến nửa đêm ngày thứ tư cuối cùng bàn tay cô cũng khẽ động đậy, mẹ cô vụt tỉnh dậy ôm chầm lấy cô òa khóc, giọng bà khản đặc: "Con gái! Con có điều gì muốn nói không? Hãy nói cho mẹ, đừng ngủ nữa con..." Cô mấp máy môi nói được những tiếng đứt đoạn: "Áo..áo...len... mang cho con!".

    Mẹ cô sực tỉnh tìm cái áo len cô vẫn ôm chặt trong tay từ bữa xảy ra tai nạn đưa cho cô. Cô run run muốn giơ tay với lấy nhưng không đủ sức nữa, cô khẽ thều thào vài tiếng "Con...nhớ... anh ấy!".

    Bà vội gọi chồng đi tìm số điện thoại của chàng trai và nhắn anh đến bệnh viện ngay! Nghe thấy tên anh, cô khẽ mỉm cười rồi lại thiếp đi... Mẹ cô đau đớn cứ ôm cô mà khóc. Bà vô cùng ân hận vì đã ngăn cản cô đến với anh, bà nghĩ có lẽ tâm nguyện của con gái bà là đan xong cái áo len tặng người con trai ấy. Nghĩ vậy bà lau nước mắt và cặm cụi ngồi đan nốt phần còn lại. Nước mắt của bà cùng máu trên người cô dính vào từng sợi len khiến chiếc áo len trở lên nặng trĩu...

    Khi anh đến bệnh viện thì cũng là ngày thứ năm, khuôn mặt anh hốc hác, hai mắt thâm quầng lao đến phòng bệnh của cô. Nhìn thấy cô vẫn thiếp đi trên giường, anh ngẹn ngào nắm chặt đôi bàn tay của cô òa khóc.

    Như một phép màu, cô từ từ mở mắt, anh vội lau nhanh những giọt nước mắt trên mặt mỉm cười nhìn cô ấm áp: "Anh đã quay trở lại rồi đây! Em đừng lo lắng nữa nhé, có gì từ từ nói thôi.." Cô mấp máy định nói điều gì mà không thành tiếng, khóe mắt cô những giọt nước mắt thi nhau chảy, rồi cô lại thiếp đi.

    Anh cứ thế ôm cô khóc nấc lên. Có lẽ dường như nghe thấy tiếng khóc của anh, cô lại từ từ mở mắt, cô dùng hết sức lực thều thào những tiếng cuối cùng: "Đừng khóc nữa...Kiếp sau...em sẽ chờ đợi anh!".

    Nói rồi cô nhắm mắt bất động. Bác sĩ đến. Giọng ông nghẹn lại: "Cô ấy đi rồi! Cô ấy phải muốn gặp anh lắm nên mới có thể chờ anh được lâu đến vậy, đó đúng là một kỳ tích. Bởi não của cô ấy hầu như đã bị chết đến 90% rồi! Anh hãy vững vàng mà sống không nên phụ lòng cô ấy!"

    Mẹ cô cũng tiến lại, bà rưng rưng đưa cho anh cái áo len đã đan xong và nói đây là kỷ vật cuối cùng cô để lại.

    Anh run run cầm chiếc áo trên tay, nhìn thấy những giọt máu khô trên áo, anh chao đảo quỳ xuống ôm lấy cô gào lên tức tưởi: "Hãy nói cho anh, kiếp sau em chờ anh ở đâu?"

    __________________________________________Sưu Tầm


    [​IMG]


    15 bức ảnh giúp bạn mở mang tri thức

    Nhiều khi chúng ta vẫn nghĩ rằng mình biết rõ về mọi thứ xung quanh nhưng tiếc rằng đó chỉ là “ảo tưởng sức mạnh” mà thôi. Thực tế, có rất nhiều kiến thức mới mẻ và thú vị đang chờ chúng ta khám phá. Dưới đây là 15 bức ảnh giúp bạn giải đáp thắc mắc về những điều xung quanh và mở mang tri thức.

    Everest, nóc nhà của thế giới không thơ mộng như bạn nghĩ đâu, chỉ toàn lều bạt, vỏ đồ hộp, túi ni lông… và thậm chí là cả xác người chết cứng thôi. Tất cả rác ở đây đều do con người vứt lại sau khi họ leo lên đó.

    [​IMG]

    Chắc chắn không phải ai cũng biết rằng, loài cú có đôi chân dài miên man chiếm đến 60% cơ thể và bị bộ lông che gần hết.

    [​IMG]
    [​IMG]

    Đây là một chiếc tàu chiến hiện đại khi chưa hạ thủy.

    [​IMG]

    Cấu tạo của một chiếc máy ảnh phim.

    [​IMG]

    Không phải tất cả cà rốt tím bên trong đều tím, vẫn có củ bên trong màu cam.

    [​IMG]

    Đây chính là cách người ta xây móng cho cầu giữa sông, bạn đã biết chưa?

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 22/7/19
  18. hello1979

    hello1979 Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    Nghệ thuật...từ thiên nhiên​
     
  19. hello1979

    hello1979 Thần Tài Perennial member

    [​IMG]


    Nghệ thuật...từ thiên nhiên​
     
  20. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    Truyện Ngắn...

    Đến lượt em tỏ tình


    Dù đã quen với việc cứ dăm bữa nửa tháng Minh lại xuất hiện bên một em người yêu mới xinh tươi, nhưng chẳng hiểu sao cảm giác nghèn nghẹt nơi trái tim hệt lần đầu tiên thấy Minh yêu cứ luôn tra tấn Thuỳ, ngay cả khi cô đã nhận lời làm bạn gái Nguyên.

    ***

    Đôi khi Thuỳ tự hỏi sao mình lại yêu Minh đến thế trong khi cô đang "sở hữu" một anh chàng có thể coi là hoàn hảo cả về tâm hồn lẫn vẻ bề ngoài như Nguyên. Phải chăng con người ai cũng vậy, luôn khát khao những cái mình không có, nuối tiếc những điều dang dở thay vì chịu hài lòng với bản thân?

    Thuỳ nhớ năm 15 tuổi, cô đã ý thức được trái tim mình rung động trước Minh, cậu bạn có nụ cười Colgate cùng tài ăn nói chém gió nhất lớp. Nhưng đến khi cuộc đấu trí giữa lý trí và yêu thương để xem có đáng đánh mất tình bạn vì một lời tỏ tình của Thuỳ ngã ngũ cũng là khi cô nhận ra Minh đang yêu một người khác.

    Sau những phút tưởng chừng ngã gục khi trái tim non nớt mang nhiều ảo mộng bị bóp nghẹt bởi sự thật phũ phàng, Thuỳ đã gạt nước mắt mà tự nhủ với mình rằng: "Sẽ chờ cho đến khi trái tim Minh mở cửa..." Nhưng, mọi chuyện không đơn giản như Thuỳ nghĩ.

    Sau thất bại của tình yêu đầu đời, Minh trượt dài trong vết xe tình ái. Lao vào yêu, có lúc vẻ vang, có lúc thất trận, nhưng rốt lại đều là chia tay. Mỗi lần như thế, Minh đều tìm đến Thuỳ, cô gái sẵn sàng nghe mọi than vãn, mệt mỏi của anh, để rồi vài hôm sau, lại đắm chìm trong những cuộc chinh chiến mới. Để Thuỳ lại với những đêm dài đẫm nước mắt, tự hỏi tại sao chẳng bao giờ anh chọn cô?

    Thuỳ yêu thầm Minh, dù luôn đau khổ vì những cô gái ở bên cạnh anh...

    Nhiều lúc Thuỳ đã tự răn mình không nên gặp Minh những lúc anh chông chênh. Bởi mỗi lần thấy vẻ yếu đuối, sự mệt mỏi trong mắt anh, cô lại không thể kìm chế được tình cảm bấy lâu nay mình giam hãm. Chỉ muốn giữ chặt anh trong vòng tay, kéo dài ra cái khoảnh khắc bình yên anh dựa đầu vào vai cô, than thở những ưu phiền cuộc sống, những chao đảo tình yêu. Nhưng sao mà khó thế...

    Vẫn biết Minh có thể tìm một người yêu mới nhanh như khoảnh khắc anh ở cạnh cô, nhưng không hiểu sao mỗi lần Minh đến tìm, cô lại nuôi hy vọng, mong manh và mòn mỏi rằng chỗ dành cho mình là ở phía cuối đường tình yêu của Minh. Đi qua hết những cuộc tình chóng vánh, rồi Minh sẽ nhận ra cô đang chờ ở đó, nơi anh có thể đến, gục trên vai cô sau bao mệt mỏi kiếm tìm.

    Nhưng từ giờ đến lúc đó sẽ còn mất bao lâu? Thuỳ không rõ, cô chỉ biết mình đang chao đảo từng ngày, vì những cô gái Minh lần lượt dẫn tới giới thiệu, họ thay phiên nhau lấp vào vị trí Thuỳ thèm muốn. Giữa lúc đó Nguyên, một trong những chiến hữu thân thiết của Minh, ngỏ lời với cô. Thuỳ từng nghĩ, nếu gặp Nguyên trước, hẳn cô sẽ yêu anh, một tính cách ngược hẳn với Minh. Cũng chẳng biết nên nói anh là cao thượng hay si tình nữa khi Nguyên từng bảo Thuỳ rằng anh biết tình cảm của cô đối với Minh, nhưng cô hãy để cho anh một cơ hội được chăm sóc cô đến khi nào có thể. Sau này, bất cứ khi nào cô muốn rời đi, chỉ cần nói với anh một tiếng, anh sẽ không níu giữ.

    Xuất hiện đúng lúc cùng với những ràng buộc lỏng lẻo, Thuỳ chấp nhận yêu Nguyên như để tìm một chỗ dựa vững chắc, điều Thuỳ biết sẽ không thể tìm được ở Minh khi trái tim anh chưa hết bay nhảy.

    Như để minh chứng Thuỳ chọn mình là đúng đắn, Nguyên yêu cô bằng một tình yêu dễ khiến người khác ghen tị. Cũng chẳng biết có phải bởi bao nhiêu nước mắt đều đã khóc cạn vì Minh không nữa, nhưng Thuỳ nhớ chưa bao giờ Nguyên làm cô khóc. Anh là tia nắng ấm giữa những ngày đông lạnh, là cơn mưa hạ làm dịu mát trái tim đang phân vân, bức bối giữa muôn ngả đường, là áng mây của bầu trời bình yên, luôn mang tới cho Thuỳ nụ cười, sự nhẹ nhõm và cảm giác được chở che yêu thương. Có lần anh làm cô bất ngờ khi xuất hiện với một xích lô chật đầy những hoa. 999 bông hồng tím.

    - Anh có vừa làm điều gì xấu không đấy? Thuỳ hỏi đầy nghi ngờ khi thấy chàng trai của mình cười dịu dàng như nắng mùa thu trước vẻ ngạc nhiên của cô.

    - Lòng tin của em vào anh ít vậy sao.

    - Hay hôm nay là ngày gì à?

    - Bỗng dưng muốn làm điều lãng mạn thôi mà.

    Nguyên luôn thế, hay làm những điều bất ngờ khiến người khác khó mà hiểu được. Đôi khi Thuỳ nghĩ phải chăng vì Nguyên biết có thể mất cô bất cứ khi nào nên lúc nào anh cũng yêu như thể đấy là giây phút cuối.

    Thùy biết để chuẩn bị món quà hoành tráng 999 bông hồng kia là cả một sự kỳ công rất lớn của Nguyên. Hoa hồng tím vốn là biểu trưng cho tình yêu chung thủy.

    Chính vì thế mà cô thích loài hoa hiếm có khó tìm này. Không phải lúc nào cũng có nên Thuỳ thường mua hoa hồng trắng phun sơn tím ở bên trên, cũng đẹp và trông khá thật.

    Nhưng Nguyên thì không thích lắm. Anh thường đặt mua hoa hồng tím mang từ Đà Lạt về thành phố và nếu không có thì sẽ mua loại hoa khác chứ chẳng bao giờ tặng cô những bông hồng phun sơn. Anh bảo tự những bông hồng trắng cũng chẳng thích thú gì đâu việc khoác lên mình chiếc áo của kẻ khác.

    Đôi khi nghĩ về điều ấy, Thuỳ lại thở dài. Vẻ hạnh phúc bên ngoài tình yêu của cô và Nguyên cũng đâu khác gì lớp sơn tím phủ trên những bông hồng trắng, đều là sự giả tạo lừa mị thiên hạ.

    ...Cô không thật lòng yêu Nguyên, người luôn yêu chiều cô, kể cả sở thích về những bông hồng tím kỳ quặc...

    Cứ như vậy, mỗi ngày một chút, Nguyên gắn lên con đường tình yêu mong manh của họ những cột mốc tình yêu nhiều đến nỗi Thuỳ cũng không thể nhớ xuể. Trước những gì anh làm, nhiều khi Thuỳ cũng xao lòng. Nhưng cô lại mau chóng chấn chỉnh mình không được rẽ nhầm hướng. Sự cảm kích nhất thời vẫn chưa đủ để xoá đi tình cảm sâu đậm cô dành cho Minh suốt một quãng thời gian dài.

    "Anh lại vừa chia tay..."

    Một SMS gọn lỏn chỉ có vậy, nhưng đủ khiến Thuỳ buông mọi công việc còn dang dở để chạy đến bên Minh. Cô biết những lúc như thế này có thể tìm thấy anh ở đâu.

    Quán café nhỏ nằm sâu hun hút trong một con ngõ, có dáng vẻ xưa cũ, luôn thoang thoảng mùi trầm là nơi Minh vẫn hay tìm đến mỗi khi cần yên tĩnh. Và cũng đã ba năm rồi, những phút như thế Thuỳ luôn ở cạnh Minh, nghe anh kể vu vơ về những người cũ, về những mảnh ký ức vui có, buồn có, về miền đất chưa bao giờ Thuỳ thuộc về...

    - Anh mệt mỏi quá...

    - Vì tình yêu?

    - Ừ. Long đong lận đận mãi. Giờ nhìn lại, sau tất cả lại chẳng có gì cả.

    - ...

    - Đôi khi anh ước mình được giống Nguyên, có một tình yêu dài lâu và không nhiều mệt mỏi. Đáng lẽ ngay lúc đầu anh nên chọn người như em...

    - Sự thật không như anh nghĩ đâu. - Thuỳ thở hắt ra.

    - Nghĩa là giờ em không hạnh phúc?

    - Không hẳn thế. Chỉ là...

    - Thế nếu giờ anh nói anh yêu em thì sao nhỉ?

    Thuỳ đông cứng lại trước câu hỏi bất ngờ của Minh. Đó là một lời tỏ tình ư? Lời tỏ tình sau ba năm Thuỳ mòn mỏi chờ đợi đó sao? Ba năm khóc hết nước mắt khi nhìn Minh chạy đuổi theo hết mối tình này đến mối tình khác. Ba năm đi cạnh Nguyên mà Thuỳ luôn kiếm tìm hình ảnh Minh, dù biết anh đang tay trong tay với cô gái khác. Ba năm, quá dài cho sự chờ đợi...

    - Em...em... giờ em chỉ yêu Nguyên. - Thuỳ trả lời mà như chực khóc.

    - Thật chứ?

    - Sao không?

    - Chứ không phải vì anh mà em... Mà thôi, bỏ qua đi.

    Minh bỏ lửng câu nói trong sự chết sững của Thuỳ. Hoá ra anh không vô tâm như cô nghĩ, lâu nay Minh biết rõ cô thầm yêu anh, biết cả chuyện vì anh mà cô chọn Nguyên.

    Điện thoại reo phá tan khoảng không gian im ắng đáng sợ giữa hai người. Thuỳ đoán là của một cô gái. Vài phút sau, Minh bước chân ra khỏi quán café. Thuỳ thở hắt ra, tự nhiên nghĩ nếu ban nãy cô nói một lời "Đồng ý", liệu Minh sẽ từ chối xuất hiện cạnh bên một cô gái nào đó? Hay anh vẫn như giờ, bỏ lại cô phía sau mòn mỏi chờ mong?

    Bước ra khỏi quán café, Thuỳ dạo bước trên con phố quen với những suy nghĩ miên man trong đầu. Mải nghĩ, chân Thuỳ dừng lại trước cửa hàng mà Nguyên vẫn đặt mua hoa hồng tím cho cô từ lúc nào không hay. Thấy Thuỳ đứng ngẩn ngơ trước bó hoa hồng trắng phun sơn tím được bày trong cửa hàng, bà chủ liền đon đả mời chào.

    - Không còn hoa hồng tím hả chị?

    - Loại đó phải đặt em ạ. Tháng trước còn có cậu đặt hẳn 999 bông tặng người yêu nữa đấy! Thôi thì giờ em lấy tạm hoa hồng trắng phun này đi.

    Ngần ngừ nhìn những bông hồng trắng phun sơn đầy vẻ kiêu sa, Thuỳ nhanh chóng quyết định: "Dạ thôi! Gói cho em hoa hồng nhung đi...". Có lẽ Nguyên đã đúng, dẫu có đẹp và kiêu sa thế nào, những bông hồng trắng phun kia cũng chỉ là kẻ thế chân lấp đầy chỗ trống. Ấy vậy mà suốt thời gian qua Thuỳ đã chấp nhận hài lòng với những giả tạo đẹp đẽ, những ảo tưởng mơ mộng ấy, để giờ cô chợt nhận ra mình đã bỏ qua những điều giản dị đến tinh khôi.

    Bất ngờ nghe điện thoại của Thuỳ nói cô đang đứng trước cổng, Nguyên liền chạy vội xuống nhà, không quên mang theo áo lạnh cho cô. Trong mắt anh, dù thế nào Thuỳ cũng luôn là đứa trẻ không biết tự chăm sóc mình.- Tặng anh. 99 bông đấy.

    Nguyên nhận bó hoa hồng từ tay Thuỳ với vẻ ngỡ ngàng.

    - Chắc em vừa làm chuyện xấu chứ gì?

    - Đâu có. Tại hôm nay là ngày đặc biệt mà.

    - Đặc biệt? Ngày gì nhỉ? - Nguyên nhăn mặt suy nghĩ.

    - Là ngày đến lượt em tỏ tình. Em yêu anh. Vậy thôi.

    Bằng một cái rướn nhẹ, Thuỳ chặn đứng câu đứng mọi câu hỏi tò mò bằng một nụ hôn trên môi Nguyên trong sự ngỡ ngàng của anh. Cô biết anh còn đang thắc mắc nhiều lắm trước những điều đang diễn ra. Khi thấy cô đứng ở đây, thốt lời "yêu", điều mà gần ba năm qua chưa bao giờ cô nói.

    Những tò mò ấy, chắc chắn sẽ có lúc Thuỳ nói cho Nguyên nghe, nhưng không phải bây giờ. Lúc này đây, cô chỉ muốn nhắm mắt lại, dựa đầu vào ngực anh để tận hưởng cảm giác của một tình yêu trọn vẹn.

    Đã mất quá lâu để Thuỳ nhận ra mình cần và yêu Nguyên như thế nào. Và anh cũng đã phải chờ từng ấy thời gian để cô thừa nhận và thốt lời yêu anh. Vậy là quá đủ...Hà Nội những ngày đầu tháng 12, cái lạnh bao trùm khắp không gian, làm run rẩy bất kỳ ai đi ngoài phố. Ấy vậy mà dưới dàn hoa giấy cuối một ngõ nhỏ, vẫn có một đôi trai gái đứng bên nhau thật lâu.

    Môi chàng trai đặt nhẹ lên trán cô gái, vòng tay anh siết chặt lấy cô tựa hồ như hạnh phúc đang có như một giấc mơ mà anh sợ nếu nới lỏng tay thì sẽ bay mất. Cứ như vậy, họ đứng thật lâu dưới thời tiết lạnh giá 12°C.

    Và dường như cái rét ngọt của đất Hà Thành không thể chạm tới họ, những con người đang được tình yêu sưởi ấm...

    ______________________________________Sưu Tầm

    15 bức ảnh giúp bạn mở mang tri thức


    Ít ai biết rằng tụi chim cánh cụt có đầu gối và bộ phận này của chúng được bẻ gập về phía sau.

    [​IMG]

    [​IMG]

    Đây là cách người ta thay bóng đèn trong phòng chiếu IMAX.

    [​IMG]

    Điểm cuối của Vạn Lý Trường Thành kết thúc ở biển Bột Hải thuộc quận Sơn Hải Quan, Hà Bắc ngày nay.

    [​IMG]

    Hầu hết tất cả mọi người đều bị “lừa” khi mua các loại "size lớn" ở tiệm đồ ăn nhanh.

    [​IMG]

    Khung cảnh siêu kỳ lạ khi tuyết phủ kín các tán cây.

    [​IMG]

    Một ‘bàn tay quái vật’ đang đào xới trên sườn núi dựng đứng khiến nhiều người không khỏi kinh ngạc.

    [​IMG]

    [​IMG]

    Cái “mũi khổng lồ” của cá voi xanh, lỗ thở để chúng thải một lượng lớn không khí ra ngoài.

    [​IMG]

    Không phải sợi dệt đâu, mì sợi của người Đài Loan đó.

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 22/7/19
    hello1979 and Hồ Duy Dung like this.