View attachment 8798 Câu chuyện của hai hạt mầm Có hai hạt mầm nằm cạnh nhau trên một mảnh đất màu mỡ. Hạt mầm thứ nhất nói: - Tôi muốn lớn lên thật nhanh. Tôi muốn bén rễ sâu xuống lòng đất và đâm chồi nảy lộc xuyên qua lớp đất cứng phía trên... Tôi muốn nở ra những cánh hoa dịu dàng như dấu hiệu chào đón mùa xuân... Tôi muốn cảm nhận sự ấm áp của ánh mặt trời và thưởng thức những giọt sương mai đọng trên cành lá. Và rồi hạt mầm mọc lên. Hạt mầm thứ hai bảo: - Tôi sợ lắm. Nếu bén những nhánh rễ vào lòng đất sâu bên dưới, tôi không biết sẽ gặp phải điều gì ở nơi tối tăm đó. Và giả như những chồi non của tôi có mọc ra, đám côn trùng sẽ kéo đến và nuốt ngay lấy chúng. Một ngày nào đó, nếu những bông hoa của tôi có thể nở ra được thì bọn trẻ con sẽ vặt lấy mà đùa nghịch thôi. Không, tốt hơn hết là tôi nên nằm ở đây cho đến khi cảm thấy thật an toàn đã. Và rồi hạt mầm nằm im và chờ đợi. Một ngày nọ, một chú gà đi loanh quanh trong vườn tìm thức ăn, thấy hạt mầm nằm lạc lõng trên mặt đất bèn mổ ngay lập tức. Trong cuộc sống sẽ luôn có những cơ hội cho nhưng ai dám chấp nhận mạo hiểm, trải nghiệm những thử thách, mạnh dạn vượt qua những khuôn khổ lối mòn để bước lên những con đường mới.
View attachment 8813 Ngày mai sẽ đến bất luận chúng ta có muốn hay không. Lá cây xanh rồi lại vàng, hoa nở rồi lại tàn. Nhìn những chiếc lá khô , hoa tàn đó lần lượt rời bỏ cành cây, thở dài một tiếng rồi trở về với cát bụi, chắc bạn sẽ nghĩ : chúng ta đi rồi không bao giờ trở lại. Nhưng xuân đi rồi xuân đến, hoa tàn rồi hoa lại nở, cành cây trơ trụi lại mọc ra những lá xanh tươi. Con đường nhỏ vắng vẻ, trống trải lạ tràn đầy những bông hoa rực rỡ. Cái mất đi ngày hôm qua lại hoàn toàn hồi phục, nhìn thấy những điều này, bạn còn cảm thấy thế giới này thiếu gì nữa? Chính vì hoa tàn lá rụng mới khiến cho đất cát màu mỡ, ẩn chứa sức mạnh. Chính vì có sự mục nát điêu tàn của chúng thì mới có mùa xuân năm sau sáng lạng, trong hàng triệu nấm non xanh tươi đó, trong những nụ hoa rực rỡ đó, trong những nụ cười trẻ thơ đó phỉa chăng đang viết ra tên tuổi của những người đã khuất hay sao? Không có cái cũ ra đi thì làm sao có cái mới đến, sinh ra vốn là đi tới cái chết, chết là để thúc đẩy sự sinh này. Trong cái vũ trụ muôn đời bất biến, luân chuyển không ngừng, thay nhau sinh diệt này, chúng ta sẽ không sống mãi, nhưng chúng ta có thể tồn tại vĩnh hằng.! Ngày mai sẽ đến bất luận chúng ta có muốn hay không. Cho dù ngày hôm nay có đáng lưu luyến cỡ nào thì ngày mai cũng sẽ không chần chừ đến để thay thế, bất luận chúng ta chống chọi hay bình thản, sinh tồn hay tử vong thì ngày mai cũng sẽ bước tới không dừng chân. Ngày mai bình thường mà vô hình, nó mau chóng biến thành ngày hôm nay, hóa thành ngày hôm qua và trở thành những ngày đã qua. Ngày mai là không thể biết được, là một chuỗi những dấu chấm hỏi, kéo chúng ta bước tới trước thêm một ngày, lớn thêm một ngày tuổi nhưng vẫn không biết sẽ tăng thêm được cái gì Ngày mai là gian nan, phải làm việc, phải suy nghĩ , phải chiến đấu. Ngày mai là mong manh giống như hạnh phúc của con người vậy, có thể có bệnh tật, đau khổ. Ngày mai giống như một tờ giấy trắng ! chúng ta có thể tiếp nhận rồi để nó trở thành một bài thi bỏ trống, cũng có thể nghệch ngoạc vài nét lên đó, cũng có thể biến nó thành một kiệt tác có màu sắc tuyệt mĩ, có tâm tư tình ý dịu vợi. Vì vậy ngày mai phụ thuộc vào sự sáng tạo của chúng ta, đối với những người yêu nhau, ngày mai có thể là giai đoạn đẹp đẽ của họ. Đối với người nông dân cực khổ, ngày mai có thể là một vụ thu hoạch lớn... cho dù có một vĩ nhân nào đó mất đi vào ngày mai thì hoàn toàn không phải là ngày mai chiến thắng người đó, mà người đó sẽ làm cho ngày mai trở nên vĩ đại, khiến ngày mai trở thành một ngày vĩnh viễn được ghi nhớ. Đừng đợi ngày mai bước tới chúng ta mà hãy bước tới ngày mai! hãy xây đắp thay vì chờ đợi. chúng ta mới có thể có được một ngày mai thực sự tươi đẹp với chính mình.
Vậy là đã hết . Một chiều bên cửa sổ , tôi ngỡ ngàng nghe bước chân mùa thu trở về . Với tôi , có lẽ mùa thu rồi cũng sẽ trôi qua cùng những kỷ niệm của mùa thu dĩ vãng . Chúng ta giờ này ở quá xa nhau và tình yêu chỉ còn là hoài vọng . Phải chăng lúc đã đánh mất tất cả người ta mới âm thầm hối tiếc cho một thời quá khứ êm ả đã ngủ vùi trong dĩ vãng .
Người ta thường nói đến hạnh phúc - Hạnh phúc đồng nghĩa với cô đơn - Thứ hạnh phúc không phải màu hồng mà là màu tím - Trong tiếng cười còn có tiếng thở dài và nước mắt .
Tin nhắn gửi nhầm! View attachment 8817 Còn nhớ khi hồi đầu mới yêu nhau, ngày đầu tiên anh vừa mua điện thoại di động thì cũng là lúc nhận được tin nhắn đầu tiên của cô: "Em nhớ anh!" Đây cũng lần đầu họ liên lạc bằng tin nhắn điện thoại với nhau. Khi đó, anh mân mê đọc lại ba chữ đó không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần đọc, trái tim anh trào lên một cảm xúc rung động ngọt ngào vô cùng. Cả một thời gian dài sau đó anh cũng không nỡ xóa tin nhắn đầu tiên đó của cô. Hồi ấy cô và anh học đại học ở hai nơi cách xa nhau, những lần gặp gỡ chỉ ngắn ngủi trong giây lát, còn khoảng thời gian phải xa nhau lại dài dằng dặc. Và khi đó, những tin nhắn qua điện thoại đã trở thành một cầu nối tình yêu không thể thiếu giữa hai người, chúng đã gắn hai trái tim yêu thương nhung nhớ được xích lại gần nhau, và cùng cảm nhận được thấy sự tồn tại của nhau. Còn nhớ một buổi tối, cô và anh đã hẹn nhau thời gian nhắn tin nói chuyện, nhưng sau khi rất nhiều tin nhắn anh gửi đi cho cô đều không thấy có hồi âm trở lại, anh lo lắng gọi điện cho cô thì không có ai nhấc máy. Anh hoảng hốt khi nghĩ đến chuyện gì xảy ra cho cô liền cuống quýt vơ vội một cái áo khoác lên người rồi nhảy chuyến tàu đêm ngồi hơn 7 tiếng đồng hồ để đến nơi cô học. Hóa ra khi ấy cô đi học về mệt quá nên ngủ thiếp đi quên mất cuộc hẹn với anh. Nhìn thấy cô đứng trước mặt vẫn khỏe mạnh an toàn, anh thở phào nhẹ nhõm ôm chầm cô vào lòng. Còn cô lúc đó cũng bật khóc vì xúc động... Sau khi tốt nghiệp anh và cô kết hôn và có một cuộc sống êm đềm hạnh phúc. Họ vẫn dùng nhắn tin cho nhau để thuận tiện liên lạc nhưng những tin nhắn đã bị đơn giản đi rất nhiều: "Em đang ở đâu thế?" "Em đang trên xe buýt". "Bao giờ anh về đến nhà?" "10 phút nữa". Sau này trong điện thoại của anh cũng dần có thêm rất nhiều tin nhắn của bạn bè đồng nghiệp, và những tin nhắn của cô cũng nhanh chóng bị anh xóa đi đầu tiên để thay thế bằng những tin nhắn mới. Cứ thế 5 năm trôi qua, tình yêu giữa hai người cùng phai nhạt dần trước những lo toan của cuộc sống. Anh cảm thấy cô không còn đáng yêu hấp dẫn như ngày xưa nữa, và không cảm nhận thấy những rung động nhung nhớ như trước đây khi họ yêu nhau. Và rồi một cô gái tên Như đã bước vào cuộc sống của anh từ đấy. Anh tìm được tình yêu ở Như, tìm được cảm giác tình yêu đã bị đánh mất. Như yêu anh và chiều chuộng anh hết mực. Mối quan hệ của họ ngày càng trở nên sâu nặng. Ngoài thời gian ở nhà, bên ngoài anh vẫn âm thầm qua lại quan hệ với Như, anh nghĩ rằng Như mới chính là người yêu anh và hiểu anh nhất... Một buổi tối như thường lệ, sau khi vui vẻ bên Như, anh lái xe về nhà. Trên đường về, chợt anh nảy ra một ý nghĩ, anh muốn thử tình cảm của Như xem tình yêu cô dành cho anh nhiều như thế nào, có nhiều như cô vẫn nói với anh không? Nghĩ vậy anh dừng xe và gửi cho Như một tin nhắn: "Xe anh bị đâm trên đường. Anh đang ở... Em đến ngay nhé!" Sau đó anh ngồi trên xe chờ đợi. Một tiếng đồng hồ trôi qua vẫn không thấy Như đến, cũng như chẳng có bất cứ liên lạc gì từ phía cô. Anh lại nhắn lại thêm một lần nữa. Nhưng chờ một lúc vẫn không thấy có bất cứ động tĩnh gì. Anh giận dữ nổ máy quyết định bỏ về nhà. Đúng lúc đó từ đằng xa có một chiếc taxi lao vút đến và thắng gấp ngay sát bên cạnh xe anh. Từ trong xe một người phụ nữ vẫn còn đang mặc bộ áo ngủ xộc xệch lao ra khỏi xe hốt hoảng chạy lại. Thật bất ngờ đó chính là vợ anh. Anh giật mình vội vàng kiểm tra lại tin nhắn trong điện thoại. Tin nhắn đầu tiên anh gửi cho Như thì không sai. Nhưng tin nhắn thứ hai anh lại gửi nhầm cho vợ mình. Chưa hết ngỡ ngàng thì vợ anh đã lao đến chỗ anh, không ngừng đập vào cửa kính gọi anh. Giọng cô lạc đi: "Anh... Sao vậy? Anh có sao không? Anh không làm sao chứ?" Anh mở cửa xe và ôm choàng vợ vào lòng, giọng anh nghẹn lại: "Không sao, anh không sao, chỉ là va chạm nhỏ thôi". Anh vừa nói vừa dịu dàng hôn lên trán cô, người cô vẫn còn chưa hết run rẩy. Anh xót xa ôm cô chặt trong tay, mắt rơm rớm vì xúc động. Anh vô cùng hối hận vì những ham muốn nông nổi của mình mà đã phản bội cô, và thầm cảm ơn tin nhắn gửi nhầm đó đã giúp anh hiểu ra ai là người yêu anh nhất! Sưu tầm
Thật và ảo! Hôm nay mình cứ băn khoăn giữa hai khái niệm: Thật và ảo. Ảo ngoài đời xin phép cứ cho mình tạm coi như giả đi (dù ảo là giả thì chưa đúng!). Ngoài đời anh Thật nói trước bàn dân thiên hạ: Tôi là thật!). Khi chui vào mạng anh ta nói: ”Tôi là ảo!”. Cái anh ảo trên mạng nói trước dân cư mạng là: “Tôi là ảo!”. Vậy mà anh ta bước ra ngoài đời là thật! Sức mạnh INTERNET thật mạnh mẽ. Vắng một, hai ngày lại nhớ da diết bạn bè. Đọc được suy nghĩ tâm tư tình cảm của nhau… đủ mọi thứ thuộc về tinh thần ý thức nhiều khi bạn đời, bạn bè, người yêu bên ngoài cũng chưa thân bằng! Vậy là thật hay ảo? Chỉ là tình yêu ảo thôi mà chàng hay nàng cũng chấp chới, khổ đau hay vui mừng hạnh phúc. Thật khó thay khi bạn blog hàng ngày trò chuyện thân mật, cảm mến nhau, dù chỉ nhìn thấy Avatar tượng trưng, chưa hề có ảnh thật! Đùng một cái hiện thực lại là một đồng nghiệp, hay ở gần nhà.Thật khó xử thật! Lúng túng! Cảm giác lạ, khó gặp, khó quên, muốn tránh mặt, như thương, như yêu... Trời! Lung tung quá! Vậy thì chúng ta có lẽ cũng định hình dần các mối quan hệ ấy thôi bạn nhỉ? Ngôi nhà chúng ta càng phát triển mạnh mẽ, số lượng thành viên gia tăng không ngừng, chắc hẳn chúng ta sẽ không ai thoát khỏi cảm giác như thế, phải không các bạn? Có lẽ rồi sẽ quen thôi mà. Thật hay ảo?!
THƯƠNG VỀ 16 . Đừng hát nữa để tơ sầu rối chỉ Để nhạc buồn đổ nặng xuống bờ mi Để âm thanh nức nở qua chu kỳ Vẫn chưa hết tuổi thương về 16 . Anh vẫn biết tuổi đau còn ẩn náu Quẫn quanh đây đè nặng trĩu đôi vai Mười ngón tay rung bắt bóng đêm dài Khói thuốc chẳng che mờ hai khuôn mặt Anh vẫn phải nhìn em bằng ô mắt Của giận hờn vì đánh mất ngày thơ Năm tháng giang tay lấp nẻo hẹn hò Tình chết yểu phai mờ gương nhan sắc Anh lang thang với u hoài dằn vặt Mênh mông về trán nhỏ rộng trời cao Cửa lòng anh bỏ ngỏ chẳng ai vào Bốn mùa lạnh gió lùa trong ốc rỗng Buồn thế kỷ anh chôn vào giấc mộng Cùng tình em dài lắm với mùa thu Cùng thơ anh với tất cả oán thù Tuổi 16 đi rồi không trở lại Đừng hát nữa bây giờ và mãi mãi Đừng cho anh tuổi 16 ngày xưa Để nhớ thương xõa tóc rộn âm thừa Từng ngón nhạc cong cong vào kỷ niệm Anh mất em mà chẳng hề tìm kiếm Từ mùa xuân cho đến mùa đông Chỉ lắng nghe mưa gió buốt trong lòng Tai khờ dại thả hồn ra khỏi cửa Để 16 không quay về lần nữa Tuổi học trò tóc kẹp với môi tươi Khép áo thời gian trắng nửa kiếp người Anh bắt gặp bóng mình in vách đá Đời nghèo quá không cài hoa kết lá Để làm duyên ngày trẻ với em thơ Lỡ thanh xuân tàn lụi cả mong chờ Anh ôm mặt thương mùa thương 16 . TS Tạ Ty .
Ảo và thật Ảo Có những con người tôi quen trên , trò chuyện nhiều lần cũng không thể hình dung họ như thế nào, thậm chí đôi khi cũng chẳng biết là nam hay nữ , tuổi tác bao lớn, nghề nghiệp là gì , xấu hay đẹp , tính tình dữ hay hiền . Có những người mỗi ngày trò chuyện nhấm nhẳng đều đều qua lại nhưng cũng có người bấm vào mục kết bạn xong rồi mà suốt hai tháng trời từ ngày vào blog, tôi và họ chẳng có trò chuyện với nhau lấy một câu , dù là trong mục bạn bè, họ vẫn còn nguyên ở đó . Lắm người thật kín đáo, không hề để lại một tí dấu vết gì để bạn đoán họ như thế nào, có chăng chỉ là một vài thông tin nho nhỏ về quê hương, hay về công việc, hay về những thứ họ thích ... Những thông tin đó hoàn toàn không đủ để bạn đúc kết được điều gì cả . Rốt cuộc thì những người hiện hữu với bạn hằng ngày là mờ mờ ảo ảo thật . Con người vốn dĩ có tính tò mò . Nhưng với những người bạn như thế, với tôi, việc không hỏi những thông tin nhạy cảm về nhân thân của họ chính là một cách tôn trọng họ nhất . Tôi sợ gặp phải người quen ngay trên blog , có thể họ cũng sợ lắm chứ . Chắc hẳn có hàng hà sa số những lý do cản trở khiến họ không muốn bộc lộ chính mình trong cái thế giới phẳng này . Ban đầu, khi vừa làm quen với blog, tôi đã thật sự không thích điều này . Nhưng dần dà tôi hiểu sâu hơn và thừa nhận rằng có khi họ làm như thế là đúng . Trang blog là cái nhà nhỏ của riêng bạn nhưng lại cũng chẳng phải là của riêng bạn . Mọi người có thể tự do đến và đi , họ có thể sục sạo mọi ngóc ngách trong cái nơi mà người ta gọi là nhà tôi .Có người đến và để lại vài dòng nhưng cũng có người đến cũng âm thầm mà đi cũng âm thầm chẳng kém . Họ cũng chẳng thể lấy bất cứ thứ gì trong nhà của bạn vì nhà của bạn là để xem, trừ việc có thể lấy những thông tin thuộc về phạm trù rất riêng của cá nhân mà lắm lúc bạn vô tình bộc lộ, những thông tin mà bạn không mong muốn cho nhiều người biết . Để phòng ngừa hữu hiệu , có lẽ nhiều người đã chọn phương pháp ẩn mình là tốt nhất . Ảo, ngay khi tôi biết bạn vẫn online ở đấy, vẫn trò chuyện đấy nhưng không thể nhìn thấy, càng không thể hình dung nắm bắt bạn về mặt thực thể . VÀ THẬT Buổi sáng, mỗi ngày trước khi làm việc, tôi háo hức online để mong tìm được một vài niềm vui nho nhỏ từ những lời chào , những câu chúc của bạn bè quanh tôi . Những câu chúc có khi xa thăm thẳm về mặt địa lý nhưng tôi cảm giác nó rất gần, gần lắm, nghe như ở cạnh bên . Đôi khi đơn giản chỉ là một cái mặt cười mìm chi, cười nhe răng hay ngắn gọn kiểu như “ nice day “, hay theo kiểu xì tin “ 9 dei “ , hoặc nhiều câu giống nhau như “ ngày vui nhé bạn “ . Thậm chí , có lúc chẳng phải là một lời chúc mà chỉ là một vài câu châm chọc nào đó từ những anh bạn vui tính . Những dòng chữ ấy làm tôi cảm thấy mình trở nên thanh thản, nhẹ nhàng hơn trong những bộn bề của ngày mới . Lúc rỗi, tôi tranh thủ mon men qua thăm nhà bạn, để lại một vài dấu tích đánh dấu sự hiện diện của mình . Và tôi nhận ra rằng, trong cái thế giới mơ hồ này nhiều người tôi nghĩ rằng ảo nhưng là thật . Rất nhiều những dòng tâm sự vui có, buồn có đầy tràn trên những ngôi nhà mà tôi đã ghé qua . Dù tôi không biết họ là ai nhưng qua những dòng entry, tôi nghĩ rằng mình có thể cảm nhận được họ . Những ngóc ngách trong tâm hồn họ trải ra trên từng câu viết . Những anh chàng vui tính, những cô nàng xì tin nhí nhảnh, có người lớn tuổi, có người non choẹt búng ra sữa . Có người viết blog cực hay, có người viết lủng cà lủng củng . Nhưng trên blog, không phải cứ viết hay thì bạn là người sâu sắc hoặc ngược lại cứ viết dở thì bạn là người cạn nghĩ . Tôi theo dõi từng entry mà bạn up lên, nếu theo dõi liên tục, tôi sẽ cảm nhận được từng khoảnh khắc thời gian vui buồn mà bạn có . Lúc buồn, những dòng entry lắng đọng, trôi chậm, cô đặc lại trong từng câu chữ . Khi bạn vui, những entry có khi liên tục hiện ra, nhanh nhảu, minh họa sáng, vui mắt . Tôi cũng như những người bạn khác, nhảy vào chia sẻ niềm vui và động viên khi bạn buồn bã , thất bại . Lắm lúc những lời khuyên chẳng thể nào ứng dụng được nhưng càng nhiều người quan tâm, chắc hẳn bạn sẽ thấy vui . Và nhiều lúc tôi tự hỏi, liệu trên thực tế , thoát khỏi cái thế giới ảo này, những khi bạn buồn, sẽ có bao nhiêu người sẻ chia cùng bạn ? Có khi chẳng có ai . Nhưng trong cái thế giới blog, bạn sẽ có tất cả . Dù vui hay buồn, rất nhiều người sẽ cùng song hành cùng bạn . Khi bạn được sẻ chia, nỗi buồn sẽ vơi đi và niềm vui sẽ nhân lên gấp nhiều lần . Và rõ ràng điều này là thật . Và tôi cũng cảm nhận có một cái thế giới thật, rất thật nằm ngay bên trong cái thế giới ảo . Có những con người rất thật nằm trong những ngôi nhà ảo . Do vậy, dù không biết bạn là ai hay bạn từ đâu, trông như thế nào, tôi vẫn thấy bạn rất gần bên . Và thật lạ, tôi không thể ngờ rằng có ngày tôi lại có những người bạn mà tôi chưa một lần bắt tay, chưa một lần vỗ vai , chưa một lần cà phê cà pháo hay đi bù khú cùng nhau . Tôi cứ tự thắc mắc , tại sao trong blog, cái nơi mà con người bộc lộ con người thật lại gọi là ảo , trong khi trong đời sống thật, nhiều người lại che đậy những giá trị rất thật của chính bản thân mình .
View attachment 8863 Nó thích cảm giác buổi sáng khi mà mọi thứ đều đang ở trạng thái bắt đầu. Gác hết mọi chuyện không vui của ngày hôm qua, lòng nó rạo rực đón bình minh một ngày mới. Như mọi ngày, nó bắt đầu bằng một ly nước ấm... Không trà, không cafe, nước đơn giản là nước. Nó muốn thật bình thản trước ngày mới như ly tinh khiết ấy... .... không một sự pha trộn, không một chút vướng bận. Ngày hôm nay, sẽ làm gì nhỉ? View attachment 8864
Thất bại không bao giờ là điểm kết thúc View attachment 8866 Ngày hôm nay, nó choàng khỏi cơn ngủ mê. Và nó chợt nhớ lại câu chuyện hồi nhỏ rất thích. Một lần nọ, khi hai người trợ lí của Thomas Edison chán nản nói: "Chúng tôi đã làm thí nghiệm đến 700 lần, thế mà vẫn chưa có câu trả lời. Chúng tôi đã THẤT BẠI". Edison trả lời: "Không đâu các bạn của tôi ơi, các bạn không thất bại vì chúng ta biết rõ vấn đề này hơn bất kì người nào trên thế gian. Chúng ta đang tiến rất gần việc tìm ra lời giải đáp bởi vì giờ đây ta đã biết được đến 700 cách mà ta không nên làm. Đừng gọi đó là lỗi lầm. Hãy gọi đó là 'sự rèn luyện'". Là thế đấy. Trong cuộc sống này, hầu hết mọi người đều nghĩ chọn được con đường dễ đi và có được cuộc sống dễ dàng mà không gặp phải trở ngại, khó khăn nào là điều tốt, đôi khi chính nó cũng có suy nghĩ như vậy. Bởi nào có ai muốn cuộc sống của mình khó khăn và gian nan chứ. Nhưng nó cũng nhớ đến câu nói ưa thích rằng: "Sống là chiến đấu". Cuộc sống này không phải lúc nào cũng như mong muốn. Đừng bao giờ nghĩ khi ta hét lên "tôi muốn, tôi cần" thì cuộc sống sẽ tự nguyện mang cái "tôi muốn, tôi cần" ấy cho ta. Ta phải chiến đấu để có được thứ mình muốn. Và chiến đấu đôi khi bắt ta di chuyển dù rằng ta muốn dừng lại. Mỗi lúc sự trắc trở, gian nan ùa tới, cuộc sống thường lôi ta tới những vùng cảm xúc tồi tệ, khiến ta suy nhược, bất lực và thấy mình thất bại. Nhưng nếu thẳng thắn nhìn nhận, ta sẽ thấy thất bại cũng có cái thú vị vì nó tặng ta cơ hội để đấu tranh và nhận ra mình đang sống chứ không chỉ tồn tại. Thất bại và chiến đấu là hai quá trình không thể thiếu để một người phát triển "đi lên". Giống như một con rắn không thể lớn lên nếu lớp da cũ của nó không được loại bỏ. Chẳng có gì tốt hay xấu hoàn toàn. Cũng như không chỉ đèn xanh mới tốt, mọi người cần cả đèn đỏ để dừng lại, quan sát và đi tiếp! Nó nhớ đã đọc đâu đó về "bát phong". Theo đó chỉ ra rằng, con người có khuynh hướng bị ảnh hưởng bởi tám ngọn gió: Sự ca ngợi - Sự khiển trách Danh tiếng - Sự phỉ báng Lợi ích - Tổn thất Niềm vui - Nỗi buồn Người Trung Quốc xưa gọi là "bát phong" vì nó có khuynh hướng làm cho một người đi từ thái cực này sang thái cực khác và ngược lại. Khi bạn thành công, bạn sẽ được bốn ngọn gió: sự ca ngợi, danh tiếng, lợi ích và niềm vui thổi bạn tung bay. Còn khi thất bại thì cũng luôn có bốn ngọn gió là: sự khiển trách, sự phỉ báng, tổn thất và nỗi buồn đến và "quấy rầy" bạn. Một khi chúng ta đã ước mơ, đã thực hiện, đã cố gắng và thất bại... thì hẳn đó sẽ là một mớ cảm xúc hỗn độn của sự tủi hờn, bất lực, xấu hổ, đau đớn, trống rỗng, mệt mỏi và tuyệt vọng. Chúng làm ta khủng hoảng và suy sụp tinh thần. Nhưng lúc đó ta cũng hiểu được vị đắng chát của "thất bại", ấy là: Đừng mong chờ tất cả bạn bè sẽ ở cạnh mình. Tất cả chỉ là lý thuyết trên một phương diện nào đó thôi. Bởi ai chẳng có những niềm riêng, những bận rộn và cuộc sống của mình. Đôi khi ta cố bao biện cho điều đó, cố phủ định rằng không phải vậy, rằng sẽ luôn có ai đó yêu thương ở bên ta. Nhưng cũng nên nhìn thẳng vào thực tế. Những người bạn yêu thương có đủ sức ở lại khi cái họ thấy lúc đó chỉ là sự mệt mỏi, chán chường, không sức sống. Họ - những con người cũng có đủ lo toan "cơm, áo, gạo tiền" sẽ thấy bất lực, không thể làm gì cho ta và rồi lần lượt ra đi, để trốn chạy sự bất lực của họ. Khi thất bại, Đừng mong ước ta sẽ ung dung tự tại, vui vẻ như từng sống. Đó chỉ còn là giấc mơ. Đừng mong có sự ủng hộ tinh thần của mọi người. Đừng mong đợi có người đem tiền cho mượn để ta vượt qua khó khăn. Thậm chí đừng mong thành viên nào trong gia đình hiểu ta! Đừng mong ăn ngon, ngủ yên. Đừng mong đợi là ta sẽ vẫn thích đi ra ngoài và gặp gỡ mọi người... Nhưng suy cho cùng, ta suy sụp thế liệu có ích gì? Sống trên đời ai dám nói mình chưa sai bao giờ. Ta nào phải người đầu tiên trên thế giới nếm trải điều ấy. Vậy thì có nên trách cứ bản thân không, có nên đổ lỗi cho mình vì điều đã xảy ra không? Tất cả những gì ta cần nhớ chỉ là: "Một quyết định đúng trong nhiều quyết định sai lầm để xoay chuyển mọi thứ!" Khi bạn cảm thấy mình chẳng còn gì để cho Và bạn chắc rằng bài hát đã kết thúc Và dường như chẳng còn lý do gì để sống Và màn đêm buông xuống Bạn đến đâu để tìm ra sức mạnh mà bạn cần để tiếp tục cố gắng? Bạn tìm đâu ra bàn tay sẽ lau khô những giọt lệ mà tim bạn đang rơi Khi bạn bị đong đầy bằng nỗi buồn phiến và thất vọng Hãy nghĩ đến điều tưởng chừng là kết thúc Nghe lời thì thầm "Hãy chờ đến ngày mai" Nỗi đau xé tim này chỉ là một chỗ cong trên đường. Con đường vẫn nối tiếp sau chỗ cong... - Victor Hugo" Và tôi xin mượn lời của tiến sĩ Robert Schuller để kết thúc những suy nghĩ này: Thất bại không có nghĩa... bạn là một kẻ thất bại Điều đó chỉ có nghĩa là bạn chưa thành công mà thôi. Thất bại không có nghĩa là bạn chẳng đạt được gì Điều đó chỉ có nghĩa bạn đã học được điều gì đó. Thất bại không có nghĩa bạn là một kẻ ngốc nghếch. Điều đó chỉ có nghĩa bạn gan dạ, có nghị lực, bạn can đảm, hãy tự hào về bản thân mình. Thất bại không có nghĩa là bạn chẳng bao giờ làm được điều đó. Điều đó chỉ có nghĩa bạn mất thời gian lâu hơn. Thất bại không có nghĩa là bạn đã kết thúc Điều đó chỉ có nghĩa là bạn có một cơ hội để bắt đầu lại tất cả, cố gắng làm một điều gì đó mới mẻ. Thất bại không có nghĩa là Chúa đã ruồng bỏ bạn Điều đó chỉ có nghĩa là Ngài có một ý tưởng tuyệt vời hơn. Đúng thế đấy, thất bại chẳng bao giờ điểm kết thúc cả. st
View attachment 8868 "Cái thật" của một cộng đồng "ảo" là cái thật mà ở đó nhắc nhở với xã hội rằng hãy là những con người nhân ái nhất, vị tha nhất... Cho dù bạn đang hành xử ở một thế giới không ai biết bạn nhưng bạn có thể gây tổn thương hoặc nguy hiểm cho ai đó quanh mình... Trong một thách thức mới của những công cụ ảo, người ta vẫn thấy chữ "người" ngời đẹp... View attachment 8870 Sưu tầm
Có những điều mà chúng ta tưởng chừng như đơn giản nhưng chẳng đơn giản chút nào: 1. Hãy cười lên và cả thế giới sẽ cười cùng bạn, nếu khóc, bạn sẽ phải chỉ khóc một mình. 2.Nếu bạn không thể xây dựng một thành phố thì hãy xây lấy một trái tim hồng. 3. Một người bạn thật sự là người bước vào cuộc sống của bạn khi cả thế giới đã bước ra. 4. Yêu thương cho đi là yêu thương có thể giữ được mãi mãi. 5. Một nụ cười có thể thay đổi một ngày, một cái ôm có thể thay đổi một tuần, một lời nói có thể thay đổi một cuộc sống. 6. Nếu bạn không thể là Mặt Trời thì cũng đừng làm một đám mây. 7 Hãy là một con tem, gắn chặt vào mục tiêu cho tới khi đến đích. 8.Có hai nơi mà không gì là không thể xảy ra : trong giấc mơ và trong tình yêu. .9.Nếu bạn luôn cố để giống một người nào đó, bạn sẽ đánh mất những gì đặc biệt nhất về chính mình. 10. Cuộc sống giống như hoa hồng, vẻ đẹp luôn đi cùng với gai. 11. Chẳng sao cả nếu bạn cố, và cố, và cố nữa, nhưng vẫn thất bại. Nhưng thật tệ hại nếu bạn cố rồi thất bại, và không muốn cố lần nữa. 12. Chỉ khi bạn mở được cánh cửa của lòng tin, bạn mới mở tới cánh cửa của tình bạn. 13. Một tâm hồn không có trí tưởng tượng cũng như một nhà quan sát không có kính thiên văn. 14. Khi bạn có thể cười ngay cả trong thất bại, đó là bạn đã đạt tới thành công thật sự. 15. Mỗi ngày đều là ngày đầu tiên của phần còn lại trong cuộc sống của bạn. 16. Không bao giờ có thang máy đi tới thành công, bạn luôn phải đi cầu thang bộ. 17. Một người thông minh giống như một dòng sông, càng sâu thì càng ít gây ồn ào. 18. Tình yêu là khi chúng ta nhận ra chính mình ở trong một người khác, và tự hào vì điều đó. 19. Bạn trưởng thành không phải khi biết tự chăm lo cho mình, mà là khi bạn có thể chăm lo cho người khác. 20. Tình bạn là một sợi chỉ bằng vàng nối trái tim của cả thế giới. 21. Bạn cần phải đứng vững vì ít nhất một điều gì đó, nếu không, bạn sẽ ngã vì bất kỳ điều gì. 22. Hãy luôn nhớ rằng mỗi người bạn tốt đều đã từng là một người xa lạ. 23. Dù bạn không giỏi nhất, nhưng hãy cố gắng cao nhất. 24. Trái Đất là một con tàu lớn mà không hề có hành khách, tất cả chúng ta đều là thuỷ thủ. 25. Hãy cười như thể không ai đang nhìn bạn, và sống như thể không gì có thể ngăn cản bạn. 26. Chẳng có dấu hiệu nào ghi trên cái kén rằng nó sẽ trở thành một con bướm xinh đẹp. 27. Để vẽ một bức tranh hoàn hảo, nhất thiết bạn sẽ cần một vài màu tối. 28. Lo lắng quá nhiều giống như việc trả nợ mà bạn không biết có vay hay không. 29. Muốn nhìn thấy cầu vồng, bạn phải biết chịu đựng cơn mưa. 30. Nếu bạn muốn thành công, đừng sợ thất bại. 31. Hạnh phúc không tuỳ thuộc vào bạn là ai, bạn làm gì mà tùy thuộc vào bạn nghĩ gì. 32. Cách tốt nhất để có một ý tưởng xuất sắc là có thật nhiều ý tưởng. 33. Trái tim tôi mỉm cười khi bạn bước lại gần và nói “xin chào” 34. Đôi khi những điều nhỏ bé nhất lại mang đến những điều kỳ diệu nhất. 35. Dũng cảm là vượt qua nỗi sợ hãi chứ không phải không sợ hãi. 36. Cái đầu quá nóng và trái tim quá lạnh không bao giờ giải quyết được việc gì. 37. Thắp nến lên đi, đừng ngồi than vãn trong bóng tối. 38. Tâm trí bạn giống như chiếc ô : chỉ hoạt động khi nó được mở. 39. Hãy để mọi người nhớ mãi nụ cười của bạn. 40. Mỗi cuốn sách là một bức tranh kì diệu về cuộc sống. 41. Bí quyết để có một đôi môi đẹp : hãy nói những lời tử tế. 42. Học tập chỉ mở cửa, bạn phải tự bước qua cánh cửa đó. 43. Thành công lớn nhất là đứng dậy sau mỗi lần bị vấp ngã. 44. Bạn không bao giờ bị đánh bại, cho đến khi bạn tự bỏ cuộc. 45. “Và tôi nhận ra rằng, trong cuộc sống luôn luôn có (ít nhất) một người dõi theo một người bằng cả trái tim, để rồi (có thể) người đó lại dõi theo người khác với tất cả tấm lòng của họ. Nhưng có hề gì, chỉ cần bạn được yêu thương ai đó và “yêu thương vô điều kiện”, cuộc sống sẽ vô cùng ý nghĩa. Và với tôi, thế là đủ”.
Thời gian qua đi với bao phiền muộn từ cuộc đời mang lại , nhưng lúc nào cũng lấp lánh hình bóng anh . Khoảng trời đầy gió và bước chân anh đi về trong nỗi nhớ . Hàng ngày trên chặng đường ấy không có anh , tôi đã lầm lũi một mình . Những buồn vui nhớ quên và những ngày thênh thang phía trước , con đường không có bóng cây , nhiều nắng và mưa lạnh . Không phải đợi đến một ngày nào mà lúc nào tôi cũng cảm thấy thiếu vắng một cái gì đó ở quanh mình !
MONG EM LUÔN BÌNH YÊN VÀ HẠNH PHÚC Anh còn nhớ: Lần đầu thấy em quần ngố, áo phông thùng thình, đạp chiếc xe đạp màu hồng, mũ bê-rê đội lệch và cái mặt quắt nhỏ vênh vênh trong mái tóc xoăn bồng bềnh. Anh còn nhớ: Lần đầu anh chạy hộc tốc ra ngã tư gần nhà trong cơn mưa lạnh căm khi nhận được tin nhắn của em “ Em muồn gặp anh” và rồi không thấy em đâu anh lại lủi thủi đi về. Anh nhớ: Nụ hôn đầu tiên dưới rặng liễu rủ, cảm giác chất ngất, hồi hộp vẫn in nguyên trong lồng ngực anh khi nghĩ lại. Anh nhớ: Nhưng lần mà em kì công nấu cho anh ăn và ngồi háo hức chờ anh khen “cũng tàm tạm”. Khuôn mặt em phụng phịu đến là buồn cười. Anh nhớ: Em luôn ngồi chăm chú lắng nghe anh đàn ghi ta hát bài Xẩm xa nhà. Và em luôn nghe anh huyên thuyên thật nhiều. Anh nhớ: Lá thiệp đầu tiên em tặng anh vào sinh nhật lần thứ 21, đó là cánh thiệp do chính tay em làm, màu hồng, và có “ 8 lí do tại sao em yêu anh”. Sau này khi yêu nhau em vẫn giữ thói quen gửi thiệp nhắn nhủ cho anh,( điều đặc biệt nhất mà anh chưa từng thấy ở những người con gái khác). Anh nhớ: Lần đầu em về nhà anh, hai đứa đi dạo trên đe và xe bị thủng xăm phải dắt bộ. Em cười và bảo đó là hạnh phúc. Anh nhớ: Lần nào cãi nhau em cũng là người gào lên rồi ngồi khóc. Anh lại phải dỗ dành. Anh nhớ: Lần nào anh ốm em cũng đạp xe phăng phăng trong đêm mua cháo và thuốc sang cho anh, đợi anh ăn xong, uống thuốc rồi em lại về. Anh nhớ: Trong 1 năm yêu nhau mình đã cãi nhau 56 lần và chia tay 3 lần nhưng không thành công. Anh nhớ: Hôm anh lên báo xin liên hệ thực tập em săn đón và gọi điện quan tâm như là việc của em vậy. Anh nhớ: Trong 2 tháng thực tập anh xuống thăm em 3 lần, em về nhà anh 3 lần. Tổng cộng trung bình 10 ngày mình lại gặp nhau 1 lần. Anh nhớ: có một dạo sáng nào em cũng dậy lúc 6 giờ và gọi điện nhắc anh dậy đi học …rồi em ngủ tiếp (vì em học chiều còn anh lại học sáng)… híc …híc… Anh nhớ: Lần em quyết tâm đi làm thêm để phụ giúp gia đình, nhưng công việc toàn phải về muộn, tối nào anh cũng đạp xe đưa em đi làm lúc 7 giờ và đón em khi trời đã về đêm. Dù trời mưa bão, giá rét. Bây giờ anh đã có xe máy, không phải đi xe đạp nữa thì anh cũng không được ở gần để đưa đón em. Mưa giông bão rét em đi một mình. Anh xin lỗi em vì đã không thể ở bên em. Mỗi lần anh ốm không có em mua cháo cho ăn. Không ai kể chuyện cười làm anh vui nữa. Bản nhạc Romantic em thích nghe, giờ đây anh đêm ghi ta chỉ mình anh nghe. Những món ăn ngày trước em nấu bây giờ anh không được ăn nữa. Và mùi hương trên tóc em làm anh đắm chìm là thứ hương mà anh mãi kiếm tìm. Hôm nay anh ngồi viết lại tặng em một tấm thiệp, điều mà lẽ ra từ lâu anh nên làm cho em, nhưng anh chưa bao giờ làm, vì anh vô tâm hưng hờ hay vì anh sợ mất em nên cố tỏ ra không quan tâm. Lá thiệp này anh viết cho em, mong em luôn bình yên và hạnh phúc . Và em ơi, anh muốn hét lên một lần: Anh nhớ em rất nhiều.
I'M SORRY!! View attachment 8903 Anh đã tự đánh mất em , mất một ngừoi con gái anh yêu thuơng. Anh đã yêu em rất nhiều. anh đã cố gắng quên em nhưng không thể nào quên được. Hình bóng em luôn tràn ngập trong ký ức của anh. Anh đã nói là sẽ quên em , sẽ xoá hết những gì thuộc về em nhưng anh đã không thể làm thế được. anh xin lỗi ... ! Em nói đúng có những thứ cho dù có là của ta đi chăng nữa , nhưng ta không biết quý trọng và gìn giữ thì nó cũng sẽ chẳng là của riêng mình. Hãy sống thật tốt và cố gắng thực hiền hoài bão và ước mơ của mình em nhé. kỉ niệm ấy sẽ luôn bên anh , cho dù bây giờ em có ở nơi nào đó trong trái đất này thì anh vẫn luôn mong em sẽ gặp được nhiều may mắn và hạnh phúc. View attachment 8904
Chút suy tư...lãng đãng! Bát Mì cuối năm (Không rõ Nguyên Tác – Nhật Bản) View attachment 8924 Người Nhật có phong tục đêm cuối năm, trước giờ Giao Thừa, thường cùng gia đình đến một quán mì ưa thích, mỗi người ăn một bát mì truyền thống để cùng nhau ôn cố tri tân. 21h đêm Giao Thừa, quán mì của ông bà Bắc Hải Đình đã hết khách, họ chuẩn bị đóng cửa, chuẩn bị cho lễ Tất Niên của nhà mình… Tiếng chuông gió trước của vang lên, ông ra mở cửa: Một người phụ nữ trung niên với hai cậu bé khoảng 10 và 7 tuổi, trông họ thật lam lũ, ngập ngừng xin phép bước vào. Sau khi xếp cho họ ngồi trước bàn, ông chủ quán chờ đợi. Người phụ nữ bối rối: Ông bà có thể cho ba mẹ con chúng tôi một bát mì được không? Hơi ngạc nhiên, nhưng ông nói vâng, và quay vào dặn bà làm một bát to hơn bình thường đưa lên cho họ. Ba mẹ con cùng chụm đầu vào ăn, xuýt xoa ngon lành. Đứa bé đang ăn ngẩng đầu nhìn mẹ hỏi: Mẹ ơi, liệu năm sau nhà ta có được ăn như thế này nữa không? Người mẹ nhẹ nhàng nói: chúng ta sẽ cùng cố gắng để được như thế nhé! Ăn xong họ lễ phép cảm ơn ra về. Ông bà chủ quán nhìn theo ái ngại... Một năm qua đi rất nhanh... Lại đến sau 21h Giao Thừa, ông bà chủ quán dường đã quên, thì lại như năm trước Ba mẹ con líu ríu bước vào như để trốn cái lạnh cắt da bên ngoài. Trông họ tiều tụy hơn, và người mẹ lại xin được phục vụ một bát mì. Ông chủ quán vồn vã, rồi bước vào trong dặn bà làm ba bát mì. Bà phúc hậu nói: Ông ạ, hãy làm một bát như ý họ. Nhưng bà làm để đủ no và ấm lòng cho ba người. Họ ngồi vào chiếc bàn bình dị năm ngoái, ăn rất ngon, vui vẻ dặn dò nhau những việc phải nỗ lực hơn trong năm mới. Xong, người mẹ đứng lên cảm ơn, muốn trả thêm tiền cho bát mì đó, nhưng ông bà ân cần từ chối: Được ba mẹ con đến đây, và nếu quán chúng tôi như là nơi ba mẹ con có thể hưng phấn hơn cho những điều các vị cần cố gắng thì đã là điều thật quý hóa rồi... Lại thêm một năm nữa. Ông Bà đã đặt lên tấm biển con giữ chỗ trên chiếc bàn đó trong quán, dành cho họ. Nhưng mãi sau 21h không thấy họ quay trở lại... Ông bà có cảm giác buồn trống vắng, khẽ bảo nhau đóng cửa hàng để chuẩn bị Tất Niên... Cứ như thế trong nhiều năm sau đã thành thông lệ, mọi khách hàng cũng biết chuyện mà cảm động, không ai ngồi vào chiếc bàn đó vào đêm Giao Thừa cả và ai cũng có ý vừa nhâm nhi bát mì vừa mong đợi Ba Mẹ Con trở lại… Rồi lại một cái Tết nữa... Đã quá 21h ông bà chủ quán định nói lời cảm ơn cuối năm với mọi người đang còn trong quán thì tiếng chuông vang lên… Ông ra mở, mọi người nhìn ra theo. Ba người : một phụ nữ lịch lãm và 2 cậu thanh niên tuấn tú khỏe mạnh bước vào. Dường như quen thuộc, họ tiến đến chiếc bàn kia. Ông chủ khiêm nhường nhắc: Thưa, chỗ này đã được dành cho người khác ạ... Họ xin được ngồi ngay bàn sát bên. Ông chủ lễ độ chờ họ gọi. Người phụ nữ ngẩng lên: Xin cho ba chúng tôi Một Bát Mì… Trời ơi… Mọi người đều quay hết về phía họ: Phải chăng các vị là Ba Mẹ Con ngày xưa? Chúng tôi đã mong chờ các vị bấy lâu... Dạ vâng, là chúng tôi ạ. Chồng và cha chúng tôi bị tai nạn qua đời đã lâu, để lại món nợ rất lớn, chúng tôi đã vô cùng khó khăn nên đã nhiều năm không còn khả năng được ăn mì Tất Niên nữa. Bây giờ mọi điều đã rất tốt đẹp, nên trở lại đây muốn được ăn bát mì như năm xưa, được hưởng tấm lòng của ông bà mà nhờ đó chúng tôi đã thêm được sự ấm lòng để cố gắng vượt qua… Tất cả tràn đầy xúc động đứng lên bước lại quây quần và cung kính cảm tạ lẫn nhau. View attachment 8925
Những câu chuyện nho nhỏ! Chuyện trời mưa Tác giả: Zee - Duong Tung Lam Khi đi ngoài đường, gặp trời mưa chúng ta sẽ làm gì để không bị ướt? Có người sẽ tìm nơi ẩn náu, có người sẽ mặc áo mưa v.v... Nhưng suốt cuộc đời bạn, có bao giờ bạn bị mưa làm ướt sũng chưa? Có bao giờ bạn dầm mưa chưa? Câu trả lời chắc chắn là có, đúng không các bạn? Và thưa các bạn, nỗi buồn trong lòng chúng ta cũng như thế. Dù bạn là ai, là người cao sang quyền thế hay tài giỏi xuất chúng thì trong cuộc đời bạn, bạn vẫn không thể tránh khỏi được nỗi buồn. Như vậy thì nếu rơi vào hoàn cảnh ấy, bạn cũng đừng quá u sầu và than trách cuộc đời mà hãy can đảm đối diện nó, lúc đó bạn sẽ bãn lĩnh hơn, sáng suốt hơn và vượt qua những nỗi buồn, những khó khăn dễ dàng hơn. Cũng như khi bị mắc mưa, nếu bạn không thể tìm được cách cho mình đừng bị ướt, có phải là bạn đành chấp nhận dầm mưa về nhà không? Khi ấy có phải bạn có thấy sự bực bội khi bị ướt sũng không còn nữa hay không? Đúng như thế, vì lúc ấy bạn đã tìm cách giải quyết được vấn đề của mình rồi. Cuộc sống có rất nhiều điều chờ đón bạn, có niềm vui thì sẽ có nỗi buồn, đó là quy luật và cũng là sự thi vị của cuộc sống. Hãy mạnh mẽ và yêu đời lên, bạn nhé? Chiếc hộp tình yêu Chiếc hộp rỗng chứa đầy những nụ hôn của cô con gái chính là món quà vô cùng quý giá mà người cha luôn giữ bên mình. Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta nhận được những món quà quý giá như vậy nhưng lại vô tình bỏ qua. Có một người cha nghèo đã quở phạt đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một cuộn giấy gói quà mầu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí một cái hộp giấy. Sáng sớm hôm sau, đứa con gái nhỏ vẫn mang hộp quà đến nói với cha: "Con tặng bố!". Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình tối hôm trước nhưng rồi cơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra, thấy cái hộp trống rỗng. Ông mắng con gái. Đứa con gái nhỏ ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng, thưa: "Bố ơi, đó đâu phải là cái hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn vào hộp để tặng bố mà!". Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy đứa con gái nhỏ cầu xin con tha thứ. Đứa con gái nhỏ, sau đấy không bao lâu, qua đời trong một tai nạn. Nhiều năm sau, người cha vẫn khư khư giữ cái hộp giấy bên mình, mỗi khi gặp chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến tình yêu mà đứa con gái bé bỏng của ông đã thổi vào chiếc hộp. Trong cuộc sống, chúng ta đã và sẽ nhận được những chiếc hộp quý giá chứa đầy tình yêu và những nụ hôn vô tư từ con cái của chúng ta, từ bạn bè, gia đình. Trên đời này, chúng ta không thể có được tài sản nào quý giá hơn những chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô tư như thế. Người Bạn Dan Clark Người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán Chó Con" lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đo,ù có một cậu bé xuất hiện. "Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy?" cậu bé hỏi. Ông chủ trả lời "Khoảng từ $30 cho tới $50." Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. "Cháu có $2.37," cậu nói, "cháu có thể coi chúng được không?" Người chủ tiệm mỉm cười và huýt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo. Một con chó con chạy cà nhắc lết theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó "Con chó con này bị làm sao vậy?" Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đã coi và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng mãi mãi. Nó sẽ bị què mãi mãi. Đứa bé rất xúc động. "Cháu muốn mua con chó con đó." Người chủ nói rằng "Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, còn nếu cháu muốn nó thì chú sẽ cho cháu luôn." Cậu bé nổi giận. Cậu nhìn thẳng vào mắt của người chủ, và nói rằng "Cháu không muốn chú cho cháu con chó con đó. Nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Thật ra, cháu sẽ đưa cho chú $2.37 bây giờ và 50cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền." Người chủ phản đối "Cháu đâu có muốn mua con chó đó. Nó sẽ chẳng bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác." Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị vặn vẹo, teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ. Cậu nhìn lên người chủ và nói rất khẽ "Vâng, cháu cũng không có chạy được, và con chó nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó!" Giấc Mơ Ashley Hodgeson Đó là một cuộc chạy đua tại địa phương - cuộc đua mà chúng tôi đã phải tập luyện gian khổ để được tham dự. Vết thương mới nhất ở chân của tôi vẫn chưa kịp lành. Thật sự tôi đã phải tự đấu tranh xem tôi có nên tham gia cuộc đua không. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng đang chuẩn bị tham dự vòng chạy 3,200m. "Chuẩn bị... sẵn sàng..." Tiếng súng lệnh vang lên và chúng tôi xuất phát. Những đứa con gái khác đều chạy trước tôi. Tôi nhận ra rằng tôi đang cà nhắc một cách đáng xấu hổ ở đằng sau mọi người và tôi càng ngày càng xa ở sau. Người chạy đầu tiên đã về đích trước tôi đến hai vòng chạy. "Hoan hô!" Đám đông hét lớn. Đó là tiếng hoan hô lớn nhất mà tôi từng nghe ở một cuộc đua. "Có lẽ mình nên bỏ cuộc," tôi thầm nghĩ khi tôi cà nhắc tiếp. "Những người kia không muốn chờ để mình chạy tới đích." Nhưng cuối cùng thì tôi cũng quyết định chạy tiếp. Hai vòng chạy cuối cùng tôi đã chạy trong đau đớn. Tôi quyết định không tham gia chạy vào năm tới. Thật không đáng, dù cho chân của tôi có khỏi hay không. Tôi cũng không thể thắng nổi cái cô bé đã thắng tôi đến hai lần. Khi tới đích, tôi nghe tiếng hoan hô - cũng lớn như lần trước khi cô bé kia tới đích. "Có gì vậy?" Tôi tự hỏi. Tôi quay lại nhìn và thấy bọn con trai đang chuẩn bị vào vòng chạy. "Đúng rồi, họ đang hoan hô mấy đứa con trai." Tôi đang chạy thẳng vào nhà tắm thì có một cô gái đâm sầm vào tôi. "Oa, bạn thiệt là có lòng dũng cảm!" cô gái đó nói với tôi. Tôi nghĩ thầm "Lòng dũng cảm? Cô này chắc nhầm mình với ai rồi. Tôi thua mà!" "Nếu tôi thì đã không thể chạy nổi hai dặm như bạn vữa làm. Tôi chắc sẽ bỏ cuộc ngay từ vòng đầu tiên. Chân bạn có sao không? Chúng tôi đã hoan hô cổ vũ bạn đó. Bạn có nghe không?" Tôi không thể tin nổi. Một người lạ hoắc lại hoan hô tôi - không phải vì cô ấy muốn tôi thắng, mà vì cô ấy muốn tôi tiếp tục mà không bỏ cuộc. Tôi lại lấy lại được niềm hy vọng. Tôi quyết định sẽ tham gia kỳ thi đấu năm tới. Một cô gái đã lấy lại cho tôi ước mơ của mình. Vào hôm đó tôi học được hai điều: Thứ nhất, một chút thân ái và tin tưởng vào người khác có thể làm thay đổi người đó rất nhiều. Thứ hai, sức mạnh và dũng khí không phải luôn được đo bằng những huy chương và những chiến thắng. Chúng được đo bằng những vật lộn mà chúng ta vượt qua được. Những người mạnh nhất không phải lúc nào cũng là những người thắng cuộc mà là những người không bỏ cuộc khi họ đã thua. Tôi chỉ có một ước mơ vào ngày đó - có lẽ là khi cuối cấp - tôi có thể thắng cuộc đua này với tiếng hoan hô vang dội như khi tôi được hoan hô ngày hôm nay. Bài học đáng giá Petey Parker Tôi vẫn thường bay tới Dallas để gặp một khách hàng của mình. Thời gian đối với tôi rất quan trọng và kế hoạch của tôi là xuống máy bay, chạy tới gặp khách hàng, sau đó quay về sân bay rồi bay về. Một chiếc taxi đón tôi. Người tài xế chạy vội mở cửa cho tôi và chờ cho tôi ngồi thoải mái trong xe rồi mới đóng cửa lại. Khi anh ta vào chỗ ngồi, anh ta nhắc tôi rằng có tờ Wall Street Journal bên cạnh tôi nếu tôi muốn đọc. Anh ta lại còn đưa ra một loạt các băng nhạc khác nhau cho tôi chọn loại nhạc tôi thích. Trời ạ, tôi nhìn quanh xem có phải tôi ở trên xe của trong chương trình Candid Camera không (chương trình được quay lén để lừa người không biết). Tôi không thể tin nổi vào dịch vụ mà tôi đang được phục vụ. "Chắc là anh tự hào về công việc của mình," tôi hỏi người lái xe. "Anh chắc phải có một câu chuyện kể về mình." "Tôi từng làm việc cho Corporate America," anh ta bắt đầu. "Nhưng tôi mệt mỏi khi nghĩ rằng những sau cố gắng của mình, tôi vẫn chưa được coi là đủ tốt, đủ nhanh, và không được đánh giá đúng mức. Tôi quyết định kiếm cho tôi một chỗ thích hợp để tôi có thể cảm thấy tự hào vì những gì mình làm được. Tôi biết tôi không phải là nhà khoa học giỏi hay gì gì ghê gớm, nhưng tôi thích lái xe, phục vụ người khác và cảm thấy mình đã làm việc cả ngày bận rộn và đã làm tốt công việc của mình. Sau khi xem xét khả năng của mình, anh ta quyết định trở thành tài xế taxi. "Không phải chỉ trở thành người tài xế thuê mướn mà còn trở thành lái xe taxi chuyên nghiệp," anh ta nói. "Một điều mà tôi biết chắc chắn là để có thể thành công trong công việc, tôi phải vượt lên trên mọi sự chờ đợi của hành khách. Tôi muốn trở thành tuyệt vời chứ không phải chỉ trung bình mà thôi." Tôi tin chắc anh ta sẽ thành công. VẾT THƯƠNG Không rõ tác giả Một cậu bé có tính xấu là rất hay nổi nóng. Một hôm cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh và nói với cậu bé rằng mỗi khi cậu nổi nóng thì hãy chạy ra đằng sau nhà đóng một cái đinh lên hàng rào gỗ. Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng lên hàng rào mỗi ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình thì dễ hơn là phải đóng cây đinh lên hàng rào. Một ngày kia, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu nói với cha và ông bảo cậu hãy nhổ một cái đinh ra khỏi hàng rào mỗi một ngày mà cậu không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần. Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một bữa cậu bé tìm cha mình báo rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu đã cùng cậu đến bên hàng rào. Ở đó ông nói với cậu rằng "Con đã làm rất tốt, nhưng hãy nhìn những lỗ đinh trên hàng rào. Hàng rào đã không thể giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói đó cũng giống như những lỗ đinh này, để lại những vết sẹo trong lòng người khác. Dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn ở lại. Vết thương tinh thần cũng đau đớn như những vết thương thể xác vậy. Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con trong mọi chuyện. Họ nghe con nói khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở rộng tấm lòng mình cho con. Hãy nhớ lấy lời cha..." Một câu chuyện cảm động Tại Thế Vận Hội đặc biệt Seatte (dành cho những người tàn tật) có chín vận động viên đều bị tổn thương về thể chất hoặc tinh thần, cùng tập trung trước vạch xuất phát để tham dự cuộc đua 100m. Khi súng hiệu nổ, tất cả đều lao đi với quyết tâm chiến thắng. Trừ một cậu bé. Cậu cứ bị vấp té liên tục trên đường đua. Và cậu bật khóc. Tám người kia nghe tiếng khóc, giảm tốc độ và ngoái lại nhìn. Rồi họ quay trở lại. Tất cả, không trừ một ai! Một cô gái bị hội chứng Down dịu dàng cúi xuống hôn cậu bé: - Như thế này, em sẽ thấy tốt hơn. Cô gái nói xong, cả chín người cùng khoác tay nhau sánh bước về vạch đích. Khán giả trong sân vận động đồng loạt đứng dậy. Tiếng vỗ tay hoan hô vang dội nhiều phút liền. Mãi về sau, những người chứng kiến vẫn còn truyền tai nhau câu chuyện cảm động này. Tận trong sâu thẳm, chúng ta luôn ý thức chiến thắng không phải là tất cả, mà ý nghĩa thật sự của cuộc sống là ở chỗ ta giúp đỡ người khác cùng chiến thắng dù ta có phải chậm một bước. Bài học cho tình bạn Ở ngôi làng kia có một chú bé tuổi độ mười sáu. Chú là một chú bé thông minh, tốt bụng, có những suy nghĩ khá sâu sắc so với lứa tuổi của chú. Thế nhưng, chú lại thiếu lòng tin và hay buồn rầu, chú luôn cảm thấy mình thiếu bạn... Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện gì làm, chú lang thang một mình dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với mình: -Chán quá đi...Ta buồn chẳng hiểu vì sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta! Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn...!!! Vô tình chú giẫm phải vật gì đó dưới chân. Cuối xuống xem, chú thấy đó là một con sò nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Thình lình, con sò bỗng cất tiếng nói: -Bạn ơi...Hãy thả tôi về với biển...Hãy giúp tôi trở về với nơi sinh ra mình...Có thể tôi không có gì để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một lời khuyên...!!! Cậu bé vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, lại vừa thích thú. Nhìn con sò, cậu nói: -Được thôi, ta sẽ thả bạn về với biển, nhưng...hãy cho ta một lời khuyện trước đi...Ta đang buồn chán vì không có bạn bè đây! Con sò cất tiếng trả lời bằng một giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng: -Bạn hãy nhìn những hạt cát dưới chân bạn và nắm một nắm cát đầy đi. Bạn biết không, nắm cát trong lòng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè của bạn vậy. Những hạt cát quá xa lòng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay thì chúng càng rơi ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa lòng bàn tay bạn, được giữ chặt trong đó mới còn lại mà thôi. Đó chính là những người bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn này sẽ ở lại với ta dù bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát này rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta không biết giữ gìn. Hãy đem chúng về và ngâm trong những vỉ màu đẹp nhất. Hãy giữ gìn và nâng niu chúng bằng tình cảm của mình. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rời xa đâu. Tôi chỉ có thể khuyên bạn như vậy thôi... Chú bé im lặng, thả con sò về lại với lòng biển xanh bao la mà không nói lời nào...Chú còn mải suy nghĩ về những điều con sò nhỏ... View attachment 8928
Bắt đầu một cuộc sống mới bằng một đêm ngủ ......thật say ....! View attachment 8948 thật yên.......... không phải trằn trọc... lo lắng và nghĩ ngợi gì nữa ... View attachment 8947 Bắt đầu một cuộc sống mới bằng một sáng mai thức dậy thấy mình quên đi hết...... quên tất cả mọi thứ .... của một quá khứ ... .... bắt đầu thấy phải quên đi những chuyện không hay đã xảy ra bắt đầu thấy hình ảnh của một số người nên cho vào chiếc hộp mang tên dĩ vãng View attachment 8952 Bắt đầu một cuộc sống mới bằng những nụ cười tươi với bạn bè, với mọi người .... bằng những cái nắm tay ấm áp , Bắt đầu cho 1 ngày mới nhiều niềm vui...... chôn vùi nỗi đau...........quên đi quá khứ..... sống với thực tại Bắt đầu,bắt đầu cho một kết thúc........... .....cho sự khép lại của một cánh cửa vô định...... ...cho một cái chớp mắt..... ...một cái lắc đầu để quên đi những gì đã trôi qua ... Cho một lần chạy ngang qua nhau , quay lại nhìn nhau thật lâu ............................ Rồi chẳng nhớ nhau là ai chẳng nhớ đã là gì của nhau nữa ...... View attachment 8951 Cho một ngày mới tươi sáng hơn , cho một nụ cười tươi tắn hơn , cho một giọt nước mắt rơi xuống........ tan đi ....và.... sẽ không bao giờ nó quay trở lại nữa ....... - ĐÃ BIẾT RẰNG CỐ QUÊN LÀ SẼ NHỚ- View attachment 8950