Khởi đầu mới !!!

Thảo luận trong 'Cà Phê - Trà Đá' bắt đầu bởi duongmiendong, 30/4/11.

  1. bemesode001

    bemesode001 Thần Tài Perennial member

    NGƯỜI MẸ ĐI LẠC
    Đường phố giờ tan tầm đông như mắc cửi. Có chiếc taxi cứ cố tạt sát vào lề đường, nơi chỗ ngồi của một bà lão ăn xin.

    Người thanh niên lái xe chỉ kịp bỏ vội đồng 5 xu vào cái nón mê của bà cụ rồi lại vội vã đánh xe đi, tránh những tiếng còi xe đằng sau inh ỏi.


    Người khách ngồi ghế không hết ngạc nhiên về hành động hiếm gặp ấy trong cuộc sống xô bồ mà dường như ai cũng có ít thời gian hơn để quan tâm đến những điều nhỏ nhoi xung quanh.

    - Anh vẫn thường làm thế khi gặp bất cứ người ăn xin nào à?

    - Cũng không hẳn. Chỉ những lúc tôi có sẵn tiền lẻ và không vội.

    - Tôi thấy tò mò vì trong xã hội này, người giàu rất nhiều, nhưng người ta…

    Vị khách không nói tiếp vì nghĩ rằng người thanh niên có thể hiểu được mình định nói gì. Đáp lại thắc mắc đó là nụ cười hiền hậu của người thanh niên qua gương chiếu hậu.

    - Anh có thể giải thích cho tôi được không? Tôi rất tò mò. Dù sao thì đoạn đường chúng ta đi cũng khá dài.

    Ra khỏi nút giao thông, người thanh niên bắt đầu kể chuyện mình với giọng trầm ấm, cảm giác như của một người từng trải và điềm đạm.

    Tôi là một đứa trẻ bị bỏ rơi, không có gia đình, cũng không biết bố mẹ mình là ai. Chỉ biết cho tới khi lớn lên, tôi đã gọi một người đàn bà bị tâm thần là mẹ. Nghe hàng xóm kể rằng, ngày đó, khi mẹ nhặt tôi về nuôi, tôi gầy guộc đen đúa như con mèo hen. Mẹ nhặt được tôi ở đâu thì không ai biết. Sau ngày đưa tôi về, đi đâu bà cũng mang tôi theo. Cũng nhờ cái nghề xin ăn thiên hạ của mẹ mà tôi được như ngày hôm nay. Cho đến giờ tôi vẫn không lí giải nổi tại sao một người đàn bà tâm thần, xin ăn ngày đó đã quyết định đèo bòng thêm một đứa trẻ không biết từ đâu ra.

    Tôi sống với mẹ gần 16 năm như sống với người thân ruột thịt duy nhất trong đời mình. Tôi đã có thể kiếm tiền nuôi mẹ và không cho mẹ đi xin ăn nữa. Nhưng bệnh của mẹ tôi ngày càng nặng. Bà thường trốn nhà đi, có khi 3 ngày mới về. Một hôm khi đi làm về, tôi không thấy mẹ ở nhà. Tôi tìm mọi cách nhưng không sao tìm thấy mẹ. Bao nhiêu năm qua, tôi không chuyển chỗ ở, hi vọng một ngày nào đó mẹ lại trở về…

    Câu chuyện người thanh niên kể vừa dứt thì trời bắt đầu mưa. Cả hai người ngồi trong chiếc taxi đều lặng im không ai nói lời nào. Bên ngoài, bóng dáng những bà mẹ đang đội mưa trở về với những đứa con.
     
    Duong-xua, samvnn, nhociou and 3 others like this.
  2. bemesode001

    bemesode001 Thần Tài Perennial member

    MÁI BẾP NGHÈO CỦA MẸ
    Tạm biệt đồng làng, tạm biệt rơm rạ thơm mùi hương lúa mới, tạm biệt con đường với những chú bò, chú trâu thong thả, lững thững bước hàng một, tạm biệt quê nhà thúng mủng rộn ràng… Tôi đi.
    Mái tranh nghèo của mẹ vẫn còn khói bếp. Mái bếp qua bao mùa mưa nắng vẫn tần tảo một mầu buồn in hằn năm tháng. Mái bếp của mẹ nơi quê nghèo bao năm rồi vẫn thế.

    Những ngày xưa còn bé dại, vẫn thường chui vào ổ rơm vàng mùa gặt mới trong bếp, như chú cún con rồi bện rơm thành những cuộn vô hình thù. Khói rơm vàng làm cay mắt mẹ trong những chiều đốt nắng. Nhìn dáng mẹ lưng còng nhóm lửa, những chiếc đũa bếp gắp củ khoai cuối mùa nhỏ quắt queo giữa đống than cời, tự nhiên thấy tha thiết với hương vị quê nhà sắn khoai nghèo khó. Lâu rồi không được nếm thử miếng khoai lang nướng vùi trong đống tro rơm, đã quên mất vị béo bùi hương đồng nội.

    Mái bếp nghèo của quê nhà, nơi có mẹ tôi mỗi chiều cặm cụi. Ngày thơ dại vẫn thường ngồi giụi đầu vào bên mẹ, nhìn ngọn lửa tử than rơm cháy đượm ấm nồng, nghe nồi cơm bằng đất reo sôi lúc búc mà bụng thấy cồn cào. Giờ đây người ta nấu cơm bằng nồi điện, đâu thấy được cái hương vị của nồi cơm bếp lửa nơi mái tranh nghèo quê cũ. Mái bếp nghèo quê nhà trong những chiều đông, cả khuôn mặt đỏ hồng vì lửa rơm, có cả những giọt nước mắt cay vì khói bếp của bà, của mẹ, của dì để đi xa bao năm rồi vẫn nhớ.

    Bôn ba nhiều, đi qua nhiều đồng đất của quê hương Việt Nam mặn mòi hương lúa, đâu đâu cũng thấy những mái bếp nghèo đong đầy rơm rạ. Khi làn khói lam chiều bảng lảng trên những thân rơm, trên những kèo cột đã ám vàng nước thời gian, thấy nao nao nhớ mái bếp nghèo của mẹ. Chắc nơi quê nhà mẹ cũng đang ngồi bên bếp lửa, nhớ lại những buồn vui đã đến và đã đi qua trong đời. Vết chân chim đã hằn cuối đuôi mắt, những khắc khổ nhọc nhằn đã làm nhăn nheo đôi tay cầm cây cời than của mẹ. Mẹ sẽ lại nhắc nồi, làm món bánh mà con thường ăn. Mẹ sẽ đồ nồi cơm nếp mới, dâng lên bàn thờ gia tiên và lầm rầm khấn nguyện. Mẹ sẽ kho mớ cá con mới bắt được sau buổi làm đồng. Mẹ sẽ lại khe khẽ nhắc tên…

    Mỗi lần chợt bắt gặp mái bếp đang tỏa khói trên đồng quê, vẫn không khỏi bâng khuâng trong nỗi nhớ. Hình như cứ lúc nào gặp lại hình ảnh thân thương ấy, lại như thấy bóng dáng quê nhà, nghèo khó nhưng ấm nồng, chan chứa yêu thương. Lại ước ao được một lần chui vào chái bếp, nghe một chút nóng ấm của lửa rơm, một chút thơm bùi của khoai nướng vội, một chút lấm lem mặt nhọ như những ngày thơ bé đã quá xa xưa.
     
  3. bemesode001

    bemesode001 Thần Tài Perennial member

    Anh sẽ về sớm, dù em không trả lương cho anh"
    Tôi cầm tập hồ sơ dày cộp, mắt liếc nhanh vào đồng hồ, đã 8 giờ tối. Tôi nhấc điện thoại lên gọi cho em. Thật lạ, không phải em bắt máy ngay bằng một giọng nhẹ nhàng, chỉ có hồi chuông ngân dài vô cảm.
    5 phút sau, một số điện thoại lạ gọi đến. Tập hồ sơ trên tay tôi rơi xuống đất, tôi đứng chôn chân không thốt nên lời. Tôi định thần lại và nhận ra mình cần làm một điều gì đó. Lao về phía khu để xe, tôi phóng vút đi nhanh nhất có thể.

    Một chiếc xe cấp cứu cũng vừa đến bệnh viện, tôi lao theo và bám vào xe đẩy bệnh nhân, tôi hoa hết cả mắt, đầu óc tôi trống rỗng. Nhưng đó không phải là em. Em ở đâu?

    Số điện thoại lạ lại gọi đến…Tôi đã đến bên cạnh em. Nhưng em không nhìn tôi cười, không nói với tôi câu trách móc nào, em nằm đó bất động trên giường bệnh. Người đàn ông lạ đưa em vào viện nói cho tôi biết rằng lúc bị tai nạn em bất tỉnh luôn tại chỗ. Anh ta gọi cho tôi vì thấy rất nhiều cuộc gọi trong điện thoại của em là số của tôi. Tôi run lên. Đó là những cuộc điện thoại mà tôi không cầm máy, hoặc chỉ nói vội vã với em vài lời.
    Tôi trở về nhà. Một bàn tiệc nhỏ do chính em tự tay chuẩn bị, với nến và hoa. Một mảnh giấy nhắn nhỏ khiến tim tôi đau thắt lại “Em đi mua thêm chút đồ cho buổi tối của hai đứa mình. Nếu anh về sớm hãy đợi em nhé”.

    Tôi nhớ ra rằng em mới là người luôn phải đợi tôi. Trong cuộc gọi cách đây vài tiếng khi em nói về món quà ngày 8/3 muốn được nhận từ tôi, tôi vẫn chỉ ậm ừ đồng ý mà không để ý xem em nói gì, bởi tôi có hàng đống công việc và hồ sơ trên tay. Tôi đâu ngờ rằng cái mong muốn của em là tôi dành trọn ngày 8/3 cho em giờ lại khó thực hiện đến vậy.

    Tôi ngồi lặng lẽ, ngắm ánh nến trên bàn ăn, em giọng nũng nịu “cảm ơn anh vì bó hoa thật đẹp nhé, anh đã tự chọn nó cho em sao” và giọng tôi thản nhiên “anh nhờ cô thư ký đặt đấy, anh lại vừa có một hợp đồng lớn, dùng bữa tối với em xong anh đến công ty ngay”. Nụ cười trên môi em vụt tắt và kí ức vụt tắt, tôi trở lại một mình với nỗi buồn, sự ân hận. Mùng 8/3 năm trước tôi đã không làm em vui, và mùng 8/3 năm nay tôi không có cơ hội để làm việc đó nữa rồi.

    Tôi đến thăm em mỗi ngày. Đáp lại sự lo lắng, chờ mong của tôi là câu nói quen thuộc của bác sĩ “chúng tôi vẫn đang theo dõi”. Em hôn mê do chấn động quá mạnh. Đã năm ngày trôi qua, em vẫn bất tỉnh. Bây giờ tôi mới thấu cảm giác không được nói chuyện, không được nhìn thấy nụ cười người mình yêu thương đau khổ đến thế nào.

    Vậy mà tôi đã cười và gạt đi khi em gọi lúc tôi ở công ty muộn chỉ để nói nhớ tôi. Tôi giải thích với em rằng đàn ông cần có sự nghiệp và tôi phải nỗ lực thật nhiều, tôi ở lại sau cùng, làm thêm nhiều nhất có thể, tất cả là vì em. Tôi vẫn nhớ rõ nét mặt tinh nghịch của em hôm đó: “Nếu em trả cho anh gấp đôi một ngày công bình thường, anh có sẵn lòng về nhà với em sớm hơn và nói chuyện với em nhiều hơn không?”.

    Tôi nhìn em vẫn hôn mê mà nước mắt rơi. Cầm tay em, tôi nghẹn ngào thì thầm cho em biết - mà tôi tin đó là điều em thích nghe nhất - “em tỉnh lại đi nhé, anh sẽ về sớm, sẽ nói chuyện với em thật nhiều dù em không trả lương cho anh”.
     
  4. Hên mụi mụi

    Hên mụi mụi Thần Tài Perennial member

    :SugarwareZ-032::SugarwareZ-032::SugarwareZ-032::SugarwareZ-032:chỉ khi thấy mất đi rồi mới thấy nó thật quan trọng với mình biết bao...mọi thứ dường như quá muộn...ăn năn....hối hận...tất cả cũng muộn màng....rồi lại ước ao ....ước gì cho thời gian trở lại...ước gì...ước gì...
     
  5. bemesode001

    bemesode001 Thần Tài Perennial member

    KÝ ỨC TUỔI THƠ
    Tuổi thơ là những buổi chiều cùng em trai dong chơi trên cánh đồng, thả con diều bay cao lên cùng gió. Là những buổi trưa tan học, dù bụng đói meo cũng không quên bắt bướm hái hoa dọc con đê làng.
    Tuổi thơ là khi trời mưa tẫm tã, bố đội cả cơn mưa rào bắt từng con cá cho bữa ăn thêm cải thiện. Mẹ nấu món canh rau sống, vị ngọt lan khắp căn nhà đầm ấm thân thương.

    Tuổi thơ là những buổi tụ tập cùng đám anh chị em con dì chú bác chơi “ô ăn quan”, “cơm canh rau muống”. Chí chóe đánh nhau rồi khóc, rồi lại làm lành, vẫn không thể thiếu nhau trong những trò chơi con trẻ.

    Tuổi thơ nhớ nhất khi bị bố mẹ bắt phạt. Mấy chị em cùng rúc rích cười, thấy mình ương bướng thế!

    Tuổi thơ biết tổ chức đám cưới cho con chim bằng sứ. Con chim được đội hoa râm bụt, trang điểm phấn son như cô dâu thực sự. Trò chơi “cô dâu chú rể” ngày đó đã đi vào ký ức, trở thành câu chuyện cổ tích thật đẹp.

    Tuổi thơ là những tối mùa hè cùng chị gái nằm trên trần đếm sao. Đếm mãi không hết, đếm đến tận bây giờ.

    Tuổi thơ thấy mẹ dành dụm, chắt chiu từng đồng mua cho con bộ quần áo mới khi đầu năm học. Những đứa con của mẹ cũng cảm nhận được sự thiêng liêng đó, đã luôn cố gắng học tập chăm chỉ để bố mẹ vui lòng.

    Tuổi thơ là khi mình và bạn giận hờn nhau, mấy ngày liền không ai thèm nói chuyện với ai. Mắt mình nhỏ lệ khi thấy bạn đèo một cô gái khác.

    Tuổi thơ lặng lẽ viết những dòng nhật ký bộc lộ tình cảm gửi đến bạn. Cho đến ngày hôm nay cuốn nhật ký ấy là minh chứng cho tình yêu của bạn và mình. Thật hạnh phúc phải không?

    Ký ức tuổi thơ mãi là hành trang cho mình vững bước vào cuộc sống. Mỗi khi mệt mỏi hay chán chường, nhớ về những ký ức tuổi thơ chính là tìm lại nguồn động viên tinh thần mạnh mẽ.
     
  6. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    Ngày Mai Nắng Ấm

    Sương mù giăng lạnh đã vội rơi
    Khi hoàng hôn tím chưa kịp tắt
    Nữa mảnh trăng non sầu héo hắt
    Ngọn gió tìm về góc buồn xưa
    View attachment 8497
    Xin trời thương đổ những cơn mưa
    Tẩy vơi trần thế bao phiền muộn
    Xoá hộ nhân gian những nỗi buồn
    Lấp vùi kí ức miền hoang ải

    Xin đừng mềm gót quay trở lại
    Lối mòn đường vắng phủ rêu xanh
    Xin ru em nhé! giấc mộng lành
    Ngày mai nắng ấm ôm tròn bờ vai.

    À ơi! em đón nắng mai tươi hồng.


    Minh Tâm
     
  7. bemesode001

    bemesode001 Thần Tài Perennial member

    KÝ ỨC CHA VÀ CON
    cuộc sống đổi thay, tình yêu của tôi dành cho cha lúc nào cũng vậy, tin tưởng và ngưỡng mộ đến thiêng liêng. Các con tôi sinh ra là một thế hệ mới. Tình yêu của các cháu dành cho tôi liệu có giống tình cảm của tôi hướng đến cha bây giờ?

    “Mỗi khi nhớ lại thời thơ ấu tôi thường nghĩ tới hình ảnh người cha thân thương. Dù không cùng thế hệ, nhưng tôi luôn bắt chước mọi hành động của cha và cố gắng làm cha hài lòng.

    Cha luôn dành tình cảm thân thương nhất cho mọi thành viên trong gia đình. Thật kì lạ. Cha hiểu mọi suy nghĩ, tính cách của tất cả mọi người, cha chỉ lối, khuyên bảo cho tất cả chúng tôi đi theo con đường đời đúng đắn.

    Tận đáy lòng, tôi biết mình sẽ không bao giờ ngừng bắt chước hành động cũng như suy nghĩ của cha. Chưa một lần tôi thấy cha chán nản hay chùn bước trước khó khăn, khi với cha, cuộc đời không mỉm cười.

    Có một sự thật mà đến giờ, khi đã trưởng thành, tôi vẫn không sao hiểu nổi. Cha không chỉ tốt bụng, chính trực mà còn là một người có tinh thần thép.

    Không ai có thể khiến cha thay đổi nếu cha cho rằng mình đúng. Vì thế, cha là người đàn ông tốt bụng nhất, và… bướng bỉnh nhất tôi đã gặp trên thế gian này.

    Mất mát quá lớn lao ngày cha ra đi. Mẹ không khóc nhiều như những người phụ nữ khác mà nuốt trọn yếu mềm. Tôi không còn tâm trí đâu làm việc. Những lời nguyện của cha xứ cứ vang vọng mãi trong đầu óc của tôi.

    Cha đã luôn cố gắng hết sức để bảo vệ mọi thành viên trong gia đình. Và tôi biết rằng, giờ ở một nơi nào đó, rất xa, cha vẫn luôn đau đáu nhiệm vụ cao cả và thiêng liêng ấy của mình.

    Sau ngày cha đi, tôi tìm đến một người bạn cũ thân thiết của cha, để có thể hiểu cha rõ hơn. Trong con mắt người đàn ông ấy, hình ảnh của cha hiện lên rõ ràng hơn, đẹp đẽ hơn và vô cùng đáng tự hào.

    Ông bày tỏ lòng ngưỡng mộ đối với cha tôi cũng như lòng thương tiếc vô hạn của mình khi hay tin cha tôi đã qua đời. Giờ đây tôi tin rằng cha sẽ còn sống mãi trong tim tất cả mọi người.

    Tôi lập gia đình và có con. Tôi luôn cố gắng cư xử với các con giống như cha đã làm với chúng tôi trước kia. Nhưng thú thật tôi không bao giờ có thể tiếp cận được với con trai của mình.

    Có lẽ thời đại đã thay đổi. Lối sống cũng đổi thay. Bọn trẻ ngày nay thường làm theo những gì mà chính cuộc đời dạy cho chúng. Đôi khi chúng cố tình đi ngược ý muốn của cha mẹ. Và điều duy nhất chúng ta có thể hy vọng đó là thời gian.

    Thời gian rồi sẽ dạy cho các con tôi cách cư xử và thái độ đúng đắn. Thời gian có thể là người bạn tốt nhất, cũng có thể là kẻ thù lớn nhất của chúng ta. Hãy để thời gian trả lời tất cả”.
     
  8. bemesode001

    bemesode001 Thần Tài Perennial member

    VỀ VỚI NGÀY XƯA
    Tình yêu của hai đứa vẫn được gọi là “nhắng nhít trẻ con”. Nhưng cái tình yêu thời kẹo ngọt đó của chúng tôi cũng trải qua bao vui buồn, có hạnh phúc vô bờ, có hờn giận và cả chia ly nữa...
    Dù tôi nhớ rằng lần “chia ly” đầu tiên là dịp nghỉ hè. Cả tôi và cô bé đều đi nghỉ với gia đình. Khoảng thời gian “xa cách” vỏn vẹn có mười ngày thôi.

    Ôi chao, thế nhưng tôi vẫn không quên được cảnh một cậu bé và một cô bé ngậm ngùi đứng khóc cạnh tường rào ngăn giữa hai nhà và hứa hẹn lúc về sẽ… mua quà cho nhau.

    Lúc đó, thấy cô bé khóc tôi còn khóc to hơn, chắc chẳng ra dáng một người đàn ông tẹo nào. Nước mắt nhòa đi trên khuôn mặt, tôi lí nhí: “Tớ chỉ ước gì mình không phải đi nghỉ hè mà được ở nhà với cậu”…

    Thời gian mải miết trôi qua. Cả tôi và nàng đều không còn là cô bé và cậu bé của ngày xưa nữa. Nàng không còn là cô bé bên bờ rào. Nàng xinh đẹp và quyến rũ hơn bất kỳ người phụ nữ nào tôi gặp.

    Nhưng tình yêu của hai đứa trong mắt mọi người dường như vẫn chưa được quyền lớn. Có lẽ vì cách chúng tôi yêu nhau, cách nói chuyện, chơi đùa, vẫn ngượng ngùng, không dám thể hiện những cử chỉ yêu thương như mọi đôi lứa khác. Tôi thích thế, thích cái tình yêu trẻ con này.

    Mọi cái sẽ có lúc phải thay đổi, và tôi cũng biết thế. Bắt đầu là những cuộc chia ly lâu hơn, dài hơn, mòn mỏi và đằng đẵng hơn. Người đi xa lại chỉ là tôi. Công việc, sự nghiệp, tiền bạc và nhiều mối quan tâm, khám phá đã kéo tôi rời xa cô bé, xa những tháng ngày trẻ con.

    Cô bé của tôi như một đóa hướng dương, luôn hướng về phía mặt trời, nơi nàng nghĩ tôi đang ở đó và đợi chờ. Lần chia ly cuối cùng, vẫn là những lời hứa sớm quay về của tôi, vẫn là những lời yêu thương.

    Cô bé giữ niềm tin và tình yêu của mình dành cho tôi để chờ đợi. Lần chia ly đó không biết sẽ kéo dài đến bao giờ, vì tôi đang còn mải miết ở một miền đất lạ với những mối quan hệ, việc làm ăn và cả những bóng hình thoáng qua.

    Tôi không quên cô bé, nhưng chỉ dành một phần rất nhỏ, ở một nơi rất sâu trong lòng cho cô và điều đó không đủ để tôi nhớ lời hứa trước khi ra đi của mình.

    Ngày hôm đó, khi ánh nắng đầu tiên vừa kịp lách mình qua khe cửa đánh thức, tôi lại bắt đầu một ngày mải miết của mình. Lấy báo sáng, lướt qua hòm thư như mọi lần. Tôi có thư.

    Lá thư không ghi tên người gửi, không địa chỉ. Tiếng xe gọi làm tôi vội vàng. Tôi chuyển công việc đến một thành phố mới, miền đất hứa mà tôi vẫn tìm kiếm, và quên bẵng nó.

    Để rồi một sáng mùa đông lạnh giá, khi dọn dẹp mọi thứ để tiếp tục cuộc khám phá mới, tôi tình cờ lại nhìn thấy lá thư trong ngăn cặp. Mở bì thư, trang giấy trắng tinh chỉ có dòng chữ “Nếu có một điều ước, anh có còn ước như khi xưa nữa không?”.

    Không một tiếng động, cả hơi thở cũng như ngừng lại, cảm giác cay cay nơi sống mũi để rồi òa khóc như ngày nào, như cậu bé bên hàng rào khi xưa. Tôi đã bắt chuyến tàu sớm nhất về nhà. Về với ngày xưa và về với lời hứa của mình.

     
  9. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    Cà phê muối

    View attachment 8498

    Anh gặp cô ấy ở một buổi tiệc.
    Cô ấy rất nổi bật, nhiều người theo đuổi cô, trong khi anh rất bình thường, không ai chú ý tới anh.
    Vào cuối buổi tiệc, anh mời cô đi uống cà phê. Cô ngạc nhiên, nhưng vì lịch sự, cô cũng nhận lời. Họ ngồi trong một quán cà phê dễ thương, anh ấy quá bối rối nên không nói gì cả.
    Cô cảm thấy không thoải mái, và thầm nghĩ, ” Xin để tôi về nhà … ”
    Bất ngờ, anh ấy đề nghị người phục vụ, ” Làm ơn cho tôi một ít muối. Tôi muốn bỏ nó vào cà phê của tôi. “
    Mọi người nhìn anh chằm chằm, lạ quá! Mặt của anh đỏ bừng nhưng anh vẫn bỏ muối vào cà phê và uống nó.
    Cô hỏi anh một cách tò mò, ” Tại sao anh có sở thích này ?”
    Anh trả lời, ” Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển, tôi thích chơi ở biển, tôi có thể cảm thấy hương vị biển, cũng giống như vị cà phê muối. Bây giờ mỗi lần tôi uống cà phê có vị muối, tôi luôn nghĩ về tuổi thơ của tôi, nghĩ về quê nhà của tôi. Tôi nhớ quê nhà của tôi da diết. Tôi nhớ ba mẹ của tôi vẫn sống ở đó”
    Trong khi nói đôi mắt anh ngân ngấn nước. Cô gần như đã cảm nhận được, đó là cảm xúc thật của anh, từ sâu tận đáy lòng. Khi một người đàn ông thổ lộ nỗi nhớ nhà của mình, anh phải là người rất mực yêu thương, quan tâm và có trách nhiệm với gia đình. Sau đó cô cũng bắt đầu kể, kể về quê nhà xa xôi của cô, tuổi thơ của cô và về gia đình. View attachment 8499
    Đó là cách nói vô cùng dễ thương, cũng là sự khởi đầu đẹp về câu chuyện của họ. Họ tiếp tục kể cho nhau nghe mỗi ngày. Cô nhận thấy anh thực sự là người đàn ông đáp ứng hết tất cả yêu cầu của cô ; có tấm lòng khoan dung, ân cần, ấm áp, cẩn thận. Anh quả là một người tốt, cô gần như luôn nhớ tới anh ! Đó là nhờ cà phê có vị muối của anh !
    Sau đó câu chuyện giống như một chuyện tình đẹp, công chúa kết hôn với Hoàng tử, rồi họ sống hạnh phúc. Và, mỗi lần cô pha cà phê cho anh, cô bỏ một ít muối vào trong cà phê, vì cô biết đó là cách anh thích.


    40 năm sau, anh qua đời, để lại cho cô bức thư :
    ” Em yêu của anh, người anh yêu quý nhất đời, vui lòng tha thứ cho anh, tha thứ cho cả cuộc đời anh. Đây là lời nói dối duy nhất mà anh nói với em – cà phê muối. Nhớ lần đầu chúng ta hẹn hò vào lúc đó, anh quá hồi hộp, thực sự anh muốn chút đường, nhưng anh đã nói muối. Thật khó thay đổi lời này nên anh đã tiếp tục. Anh không bao giờ nghĩ rằng điều đó có thể bắt đầu câu chuyện của chúng ta! Anh cố kể cho em nghe sự thật đó nhiều lần rồi, nhưng anh đã quá e ngại để nói ra, vì anh đã hứa không nói dối em về bất cứ điều gì.
    Bây giờ anh đang hấp hối, anh không sợ gì cả, vì vậy anh nói thật với em, anh không thích cà phê có vị muối; nó dở tệ. Nhưng anh đã có cà phê có vị muối cho cả cuộc đời anh ! Vì anh có em, anh không bao giờ cảm thấy hối tiếc về bất cứ điều gì anh đã làm cho em.
    Có em ở bên là hạnh phúc lớn nhất của đời anh. Nếu anh có thể đuợc sinh ra lần nữa, anh muốn em biết rằng em là cả cuôc đời anh, dù cho anh lại phải uống cà phê có vị muối “
    Nước mắt của cô ấy làm đẫm ướt lá thư. Một ngày nào , nếu có người hỏi cô ” Cà phê có vị muối như thế nào?”
    Cô sẽ trả lời, ” Nó thật ngọt ngào.”
    View attachment 8500
    Xin các bạn gửi câu chuyện này tiếp cho mọi người vì tình yêu không để lãng quên mà để tha thứ, không để chỉ thấy mà để hiểu biết, không phải là nghe nhưng là lắng nghe, đừng buông ra nhưng hãy giữ lại

    St
     
    Duong-xua and hugolina like this.
  10. bemesode001

    bemesode001 Thần Tài Perennial member

    NẾU CÒN CÓ NGÀY MAI
    Anh rể mở chiếc hộp gỗ, nâng niu trên tay tấm khăn lụa đặt rất cẩn thận trong đó. “Đây là món quà chị em thích nhất” - anh nói và trao khăn cho tôi. Chiếc khăn được thêu bằng tay với những đường nét tinh xảo cùng đường viền óng ánh như những sợi tơ...
    Tấm mác nhỏ ghi nhãn hiệu vẫn còn đính trên đó. “Cái này anh tặng chị nhân dịp kỷ niệm 5 năm ngày cưới. Từ đó đến giờ cũng 4 năm rồi. Chị chưa bao giờ quàng. Chị rất quý nó và để dành cho dịp kỷ niệm 10 năm…”.

    Anh nhận lại chiếc khăn, xếp vào cùng với một số đồ dùng của chị để mang tới nhà tang lễ. “Đây cuối cùng lại là dịp đặc biệt để cô ấy quàng chiếc khăn này” - anh khẽ nói, không kìm được những giọt nước mắt.

    Từng ngón tay anh chạm nhẹ vào chiếc khăn lần cuối rồi đóng nắp hộp lại trao cho tôi. “Đừng bao giờ để dành những gì mình thích cho một dịp đặc biệt. Mỗi ngày sống trên cuộc đời này đều là một dịp đặc biệt rồi.”

    Suốt buổi tang lễ chị, tôi không sao quên được câu nói của anh rể. Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn. Tôi cùng mọi người cũng phải đau buồn vĩnh biệt nhiều người thân yêu hơn.

    Rồi tôi rời xa thành phố, rời xa nhiều kỷ niệm buồn. Những năm tháng xa nhà, tôi vẫn không thể quên kỷ niệm về chị, những điều chị chưa làm, những lời yêu thương chị không bao giờ còn cơ hội nói.

    Tôi nghĩ lại những việc chị đã làm, tưởng chừng rất nhỏ bé nhưng lại có ý nghĩa với tất cả chúng tôi. Và cuối cùng tôi luôn nhớ đến lời anh rể. Câu nói đã làm cuộc sống của tôi thay đổi rất nhiều kể từ ngày đó.

    Tôi dành nhiều thời gian đọc sách hơn, và cả thời gian ngắm nhìn mọi vật. Không chỉ những đám cỏ dại đâu đó trong vườn mà cả màu xanh ngút ngàn của cây cỏ, sắc vàng ươm của nhưng cánh đồng bất tận chốn xa.

    Tôi ở bên gia đình, bạn bè và những người thân thương nhiều hơn thay vì mải miết với những cuộc gặp gỡ xã giao, công việc. Tôi học cách trân trọng từng phút giây trong cuộc sống để đó luôn là những khoảnh khắc hạnh phúc.

    Tôi không còn “để dành” những thứ mình yêu thích cho một dịp đặc biệt nào nữa mà sử dụng chúng cho mọi cuộc vui, buổi gặp mặt. Thậm chí tôi mặc cả chiếc áo hàng hiệu ưa thích của mình chỉ để đi siêu thị. Tôi tự xây dựng một “lý thuyết”: Hãy làm bất cứ việc gì mình thích.

    Tôi cũng bỏ thói quen chỉ sử dụng nước hoa khi tham dự những bữa tiệc sang trọng. Giờ tôi dùng chúng kể cả lúc dạo phố hoặc gặp bạn bè, vì những lời khen, sự thoải mái của họ mới là điều tôi quan tâm.

    Trong từ điển của tôi ngày càng ít xuất hiện cụm từ “một ngày nào đó”. Nếu việc đáng để xem, nghe và thưởng thức, tôi không chần chừ biến nó thành sự thực.

    Tôi không biết chị mình đã làm được những gì, nhưng tôi chắc rằng chị sẽ nỗ lực hoàn thành tất cả những gì “định làm” nếu biết rằng ngày mai không bao giờ tới nữa.

    Đừng ngại nói lời yêu thương với mọi người quanh bạn. Hãy làm tất cả những gì có thể mang lại cho bạn nụ cười, niềm hạnh phúc, ngay ngày hôm nay.

    Mỗi sáng, khi tỉnh giấc, hãy tự nhủ với bản thân rằng hôm nay là một ngày đặc biệt, vì mỗi ngày, mỗi phút giây, mỗi hơi thở … đều là một món quà mà cuộc sống ban tặng. Đó là điều đã theo tôi suốt những tháng năm sau.
     
    Duong-xua, samvnn and duongmiendong like this.
  11. bemesode001

    bemesode001 Thần Tài Perennial member

    XIN ĐỪNG HIẾU THẮNG
    Lần đầu gặp em, tôi đã thấy ấn tượng với cách nói chuyện thông minh, đầy cá tính. Những câu chuyện của em có sức lôi cuốn kỳ lạ, và khiến tôi say mê. Chỉ có điều, không biết em có nhận ra rằng mình quá hiếu thắng trong các cuộc tranh luận?
    Em nói đúng khi bảo rằng chúng ta cần biết bảo vệ chính kiến của mình. Nhưng có nhất thiết, khi nào cũng phải tranh cãi đến cùng xem ai đúng ai sai, và nhiều khi về những chuyện không đâu?

    Em đừng vì chút sĩ diện cỏn con mà khiến cho người khác có những ý nghĩ không tốt về mình như vậy, được chứ?

    Hiếu thắng khi mình đúng, có thể sẽ chẳng sao, nhưng hiếu thắng khi mình sai thì sẽ trở thành bảo thủ. Mà bảo thủ thì không bao giờ là tốt cả, em hiểu không?

    Đành rằng, chỉ ra cho người khác cái sai của người ta là tốt, nhưng nếu không đúng thời điểm sẽ đưa đến tác dụng ngược.

    Em còn nhớ chuyện chúng mình không? Hồi ấy, bố mẹ em không chấp nhận khi anh đến với em.

    Em đã bảo vệ tình yêu của chúng mình một cách quyết liệt tới mức mẹ phải “phán” một câu khiến chúng ta đều giật thót tim: “Tùy cô, nếu cô còn coi tôi là mẹ thì từ nay đừng có cãi tôi về chuyện này nữa”.

    May mà sau đó cả hai chúng mình đã “chinh phục” được bố mẹ, chứ không thì… Không biết theo cách xử sự của em, mình còn “lao đao” đến tận khi nào nữa!

    Tôi hiểu em, vì thế tôi có thể nhượng bộ em cả cuộc đời này để em không căng thẳng, không hờn dỗi. Song nếu làm như thế, tôi sẽ thấy giận bản thân mình hơn vì tôi biết được điểm yếu của em mà lại không tìm cách khắc phục.

    Tôi không khuyên em chấp nhận cái sai để làm cho người khác thỏa mãn nhằm mục đích mưu lợi cá nhân.

    Tôi chỉ mong em bình tĩnh hơn trong các cuộc tranh luận, xem xét vấn đề từ nhiều khía cạnh khác nhau để có cái nhìn toàn diện hơn, tránh đi những cuộc cãi vã không cần thiết.

    Nếu muốn giúp người khác nhận ra khiếm khuyết của mình, em cũng nên tìm thời khắc thuận lợi, đừng khi nào cũng phải “ngả rõ trắng đen” như vậy, được không em?

    Khi đọc những dòng này, không biết em có còn giận tôi nữa hay không, nhưng tôi tin em là người biết phân biệt phải trái.

    Em có nghe bản tình ca chúng mình thường nghe chung đang réo rắt bên tai? Hãy hát lên đi em, cuộc sống sẽ dễ chịu biết nhường nào.
     
  12. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    [YOUTUBE]zlP59KAP58k[/YOUTUBE]
     
    Chỉnh sửa cuối: 3/5/11
  13. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    Chỉnh sửa cuối: 3/5/11
  14. hyvong

    hyvong Thần Tài Perennial member

    Muốn thành công thì nên biết cái này!!!

    1,Thanh đông kích tây
    2,Điệu hổ li sơn
    3,Nhất tiễn song điêu
    4, minh tri cố muội
    5, du long chuyển phụng
    6, mỹ nhân kế
    7, sấn hỏa đả kiếp
    8, vô trung sinh hữu
    9, tiên phát chế nhân
    10, đả thảo kinh xà
    11, tá đao sát nhân
    12, di thi giá họa
    13, khích tCon cò xanh nhảy quanh hòn đá...ướng kế
    14, man thiên quá hải
    15, ám độ trần sương
    16, phản khách vi chủ
    17, kim thiền thoát xác
    18, không thành kế
    19, cầm tặc cầm vương
    20, ban ngư trật hổ
    21, qua kiều trừu bản
    22, liên hoàn kế
    23, dĩ dật đãi lao
    24, chỉ tang mạ hòe
    25, lạc tỉnh hạ thành
    26, hư trương thanh thế
    27, phủ để trừu tân
    28, sát kê bách hầu
    29, ly gián kế
    30, lý đại đào cương
    31, thuận thủ khiên dương
    32, dục cầm cố tụng
    33, khổ nhục kế
    34, phao bác dẫn ngọc
    35, tá thi hoàn hồn
    36, tẩu vi kế
     
  15. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    :128: Rất vui khi được Huynh Hy vọng ghé thăm .!
     
    Chỉnh sửa cuối: 3/5/11
    Duong-xua, hyvong and quanbkaa like this.
  16. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    Câu chuyện Về Bốn ngọn nến !

    [YOUTUBE]bYaV-AvSKL8[/YOUTUBE]

    Trong phòng tối, có 4 ngọn nến đang cháy. Xung quanh thật yên tĩnh, đến mức chúng ta có thể nghe thấy tiếng thì thầm của chúng.

    Ngọn nến thứ nhất nói: “ Tôi là hiện thân của hoà bình.Cuộc đời sẽ như thế nào nếu không có tôi. Tôi thực sự quan trọng cho mọi người.”

    Ngọn nến thứ hai lên tiếng:” Còn tôi là hiện thân của lòng trung thành. Hơn tất cả, mọi người đều cần đến tôi.”

    Đến lượt mình, ngọn nến thứ ba nói:” Tôi là hiện thân của tình yêu. Tôi mới thực sự quan trọng. Hãy thử xem cuộc sống sẽ như thế nào nếu thiếu đi tình yêu?”

    Đột nhiên, cánh cửa chợt mở toang, một cậu bé chạy vào phòng. Một cơn gió ùa vào làm tắt cả 3 ngọn nến.
    “ Tại sao cả 3 ngọn nến đều tắt?. Cậu bé sửng sốt nói.Đến đây, cậu bé oà lên khóc.

    Lúc này ngọn nến thứ tư mới lên tiếng: “ Đừng lo cậu bé ạ! Khi tôi vẫn còn cháy thì vẫn có thể thắp sáng lại cả 3 ngọn nến kia. Bởi vì tôi chính là niềm hy vọng”
    Lau những giọt nước mắt còn đọng lại, cậu bé lần lượt thắp sáng lại những ngọn nến vừa tắt.

    Ngọn lửa của hy vọng sẽ luôn đi cùng bạn đến suốt cả cuộc đời.
    Khi giữ được ngọn lửa hy vọng chúng ta có thể thắp sáng lại ngọn lửa của hoà bình, lòng trung thành và tình yêu.
    Đừng từ bỏ con đường đã chọn.

    Nguyến tắc để thành công là:
    1.Suy nghĩ: Tích cực
    2.Cảm nhận: Say mê
    3.Hành động: Kiên trì

    Hãy thắp sáng ngọn lửa hy vọng của mình và những người xung quanh bạn.

     
    Chỉnh sửa cuối: 3/5/11
    Duong-xua, hyvong, quanbkaa and 4 others like this.
  17. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    Trời còn không hiểu!
    (Riêng tặng các bà vợ khó tính!)
    TTC - Trời còn khi nắng khi mưa
    Vợ thì... “thời tiết” sớm trưa thất thường!
    Chồng là cây khế sau vườn
    Để vợ trèo hái, lại thường tưới tiêu.

    [​IMG]
    Đời như một quyển truyện Kiều
    Vợ vừa xem bói, vừa liều mần... thơ!
    Cuộc đời như một cuộc cờ
    Vợ hay chiếu tướng, lại vờ... giải vây!
    Cuộc đời là vở kịch hay
    Diễn viên... vợ đóng, cả hài lẫn bi!
    Cuộc đời như một kỳ thi
    Vợ làm giám thị, vừa làm thí sinh.
    Trăm năm thế thái nhân tình
    Trời còn không hiểu vợ mình nữa ta.

    THƯỜNG ĐOÀN (CLB Cười Quảng Đà)
     
    Duong-xua, hyvong and quanbkaa like this.
  18. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    Giận mà thương

    [YOUTUBE]XmOU5HP5ZSw[/YOUTUBE]
     
    Chỉnh sửa cuối: 3/5/11
    Duong-xua and hyvong like this.
  19. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    Duong-xua, hyvong and cattuong like this.
  20. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    Mỗi ngày một điều ước

    [YOUTUBE]2yxJdoJgQx4[/YOUTUBE]
     
    Chỉnh sửa cuối: 3/5/11
    Duong-xua thích bài này.