Ai chẳng có một ước mơ tha thiết Một ngôi nhà ấm cúng, một tình yêu Một góc công viên bừng ánh nắng chiều Một cặp mắt, một đêm trăng hò hẹn?
Trong suốt cuộc đời , chúng ta hiếm khi có được những giây phút cô liêu , tịch mịch . Ngay cả những khi sống một mình , cuộc đời chúng ta cũng tràn ngập với quá nhiều nguồn tác động , quá nhiều kiến thức , quá nhiều kỷ niệm của những kinh nghiệm chúng ta đã trải qua , quá nhiều lo âu , đau khổ và mâu thuẫn khiến cho tâm trí chúng ta ngày càng trì trệ , ngày càng chai lỳ , hoạt động một cách tẻ nhạt , chán chường . Có bao giờ chúng ta được sống đơn độc thanh thoát chăng ? Hay chúng ta luôn mang theo bên mình cả cái đống bùi nhùi của quá khứ ? ...Chúng ta đều như thế cả . Suốt đời chúng ta mang theo đủ loại linh tinh , không bỏ chúng lại phía sau . Chỉ khi nào chúng ta chú tâm vào một vấn đề , giải quyết ngay lập tức , trọn vẹn , không để dây dưa đến ngày sắp tới , đến phút giây sắp tới , khi đó chúng ta sẽ có thời gian thanh tịnh , cô tịch . Trong trường hợp đó thì dù chúng ta đang ở trong căn nhà đông người hoặc trên xe buýt , chúng ta vẫn đang sống trong sự tịch mịch , trống vắng . Tâm trí trong trạng thái trống vắng đó là tâm trong sáng , hồn nhiên . Mục đích của thiền định ở Đông Phương là để đưa tâm trí đến tình trạng kiểm soát được tư tưởng , cũng như liên tục nhắc lại một lời cầu nguyện để cho tâm được an tịnh với hy vọng trong tình trạng đó , người ta có thể thấu suốt , giải quyết được những khổ đau của kiếp người ... ( TVHS )
Có câu chuyện về hai vị sư Một hôm, trong lúc đi trên con đường từ làng này qua làng khác, hai người gặp một cô gái ngồi bên bờ sông sụt sùi khóc. Một vị bèn bước tới bên cô, hỏi: - Tại sao cô khóc? Cô gái đáp: - Thầy có thấy căn nhà bên kia sông không? Sáng nay con từ nhà lội sang bên này, không có trở ngại gì, nhưng bây giờ nước sông dâng lên, con không lội về được mà lại không có ghe thuyền gì cả. Vị sư nói: - Ồ, cô khỏi lo, không thành vấn đề! Vừa nói, ông vừa bế xốc cô ta lên, lội phăng phăng qua sông, bỏ cô xuống bờ bên kia, rồi cùng người bạn đồng đạo tiếp tục lặng lẽ bước. Vài giờ sau, nhà sư kia lên tiếng: - Sư huynh, chúng ta đã nguyện không đụng vào phụ nữ. Việc sư huynh mới làm là một trọng tội. Bộ chuyện chạm vào phụ nữ làm cho sư huynh vui thú, khoái lạc lắm hay sao? Vị sư đã giúp cô gái qua sông trả lời: - Tôi bỏ cô ta lại phía sau đã hai giờ đồng hồ rồi. Còn sư đệ, chú vẫn mang cô ta theo đấy à?
TÔI HỌC ĐƯỢC RẰNG : Tôi học được rằng : Có những điều dù ta chỉ làm trong khoảnh khắc nhưng lại làm ta đau lòng cả đời . Tôi học được rằng : Mỗi khi xa rời người thân yêu , hãy luôn nói lời yêu thương nhất , bởi có thể đó là lần cuối ta gặp họ . Tôi học được rằng : Đã là bạn thân , dù không làm gì cả ta vẫn có những phút giây tuyệt vời khi bên nhau . Tôi học được rằng : Tình bạn chân thành sẽ mãi lớn lên dù cho có cách xa ngàn dặm và tình yêu đích thực cũng thế đấy . Tôi học được rằng : Chỉ vì ai đó không yêu ta theo cái cách mà ta mong muốn , điều đó không có nghĩa là họ không yêu ta hết lòng . Đối với một người bạn tốt sẽ chẳng có vấn đề gì nếu chẳng may họ làm tổn thương ta và hãy biết tha thứ cho họ vì điều đó . Tôi học được rằng : Sẽ không đủ nếu ta chỉ biết tha thứ cho người khác . Đôi khi cũng phải học cách tha thứ cho chính mình . Tôi học được rằng : Bất kể con tim ta có tan vỡ , cuộc sống cũng sẽ chẳng dừng lại và vẫn vô tình như không biết đến tổn thương của ta . Tôi học được rằng : Cuộc đời ta có thể bị đổi thay tại một khoảnh khắc nào đó bởi một người thậm chí ta không quen biết . Tôi học được rằng : Ngay cả khi trắng tay ta vẫn có thể thấy được mình thật giàu có để giúp đỡ mỗi khi bạn bè cần đến . Tôi học được rằng : Người mà ta rất quan tâm , thậm chí cả cuộc đời thì lại có thể rời xa ta rất sớm . Người mà ta nghĩ sẽ vùi ta xuống đất đen khi hoạn nạn , nhưng chính họ lại là người nâng ta dậy khi ta vấp ngã . Tôi học được rằng : Khi không vui ta được quyền giận dỗi , nhưng lại chẳng được phép tàn bạo và hung ác . Tôi học được rằng : Trên đời này không phải ai cũng tốt và tử tế với ta cho dù ta không động chạm đến họ . Cách tốt nhất là đừng nên để ý đến những kẻ muốn chứng kiến ta gục ngã . Hãy sống vì những người yêu quý ta . Tôi học được rằng : Để thành nhân , thành người mà ta mong muốn , phải mất thời gian rất dài . Tôi học được rằng : Hãy chịu trách nhiệm về những gì ta làm , dù điều đó có làm lòng ta nát tan . Tôi học được rằng : Nếu ta không làm chủ được hành vi của mình , nó sẽ điều khiển lại ta . Tôi học được rằng : Người trưởng thành có nhiều điều phải suy nghĩ với những kinh nghiệm đã qua , và có được những bài học rút ra từ đó , và không bao giờ quan tâm nhiều đến việc mình đã tổ chức bao nhiêu lần sinh nhật . Tôi học được rằng : Hoàn cảnh sống có ảnh hưởng đến việc hình thành nhân cách của chúng ta nên hãy ý thức về điều đó . Tôi cũng học được rằng : Chiếc áo không bao giờ có thể làm nên thầy tu . Ta không nên quá háo hức để khám phá bí mật vì nó có thể làm thay đổi cuộc đời ta mãi mãi . Dù hai người cùng nhìn vào một vật , nhưng họ lại có thể thấy những điểm khác biệt rất lớn ... ( ST )
Vui buồn ai bán mà mua !?. Đúng vậy. Vui buồn ai bán mà mua. Trong cuộc sống với biết bao mối quan hệ từ lúc ta sinh ra cho đến khi đi vào cõi vĩnh hằng, chuyện vui buồn không ai đo đếm được. Liệu bạn có thể biết mình có bao nhiêu niềm vui?, có bao nhiêu nỗi buồn?. Chắc chắn không ai biết. Bởi vui buồn không mua bán được, nên chẳng ai cân đong, đo đếm làm gì. Tuy là thế, vui buồn vẫn cứ hiện diện bên ta, dù không muốn nó vẫn cứ ngang nhiên xâm chiếm đời ta. “Anh đi tìm em, em đi tìm ai? / Để rồi hai ta chung tiếng thở dài”. Buồn vui rồi vui buồn, làm sao không có được. Chuyện công việc, chuyện gia đình, chuyện tình cảm, chuyện xã hội... không ai có thể hoàn hảo cả, rồi cũng có lúc vui, lúc buồn. Cũng có người gom nỗi buồn lại để đổi lấy niềm vui; cũng có người đang lạc quan yêu đời, bỗng dưng đánh mất để đổi lấy những nỗi buồn... không ai giống ai cả. Đôi khi ta cảm thấy nỗi buồn sao thật nhiều. Lúc ấy, ta hòa mình vào dòng đời chỉ để tồn tại như một cái bóng, để chứng minh với đời là ta vẫn tồn tại. Ta cay đắng thở dài, buông xuôi tất cả. Nhưng rồi ta mỉm cười tự nghĩ : Nếu nỗi buồn có thể đổi thành vật chất, thì chắc chắn ta sẽ là người giàu có nhất trên đời. Vậy thì tại sao ta lại buồn. Thôi thì gom hết nỗi buồn lại để đổi lấy niềm vui. Ta trở lại là chính ta, vô tư mà thẳng tiến. Nếu cứ ôm nỗi buồn khư khư, để mọi thứ trôi đi chỉ có mình ta đứng lại, tức là ta sẽ bị tụt lại phía sau. Buồn cũng như vui, đều là cảm xúc của con người. Trong cuộc sống, ta biết nghĩ, biết yêu, nên mới biết buồn biết vui. Niềm vui đôi khi là những gì còn lại sau những nỗi buồn đã qua. Mỗi chúng ta, ai cũng có những cảm nhận, những nỗi niềm riêng tư. Cuộc sống luôn là sự thay đổi của những gam màu, của những mốc thời gian, ta biết nâng niu trân trọng những gì đã có và đang có, phấn đấu cho một ngày mai để ta khỏi phải tiếc nuối. Đó chính là niềm vui, là những gì ta đang hướng tới. Vui buồn ai bán mà mua. Nếu ta có thật nhiều tiền và tiền đó ta có thể mua được niềm vui hay bán đi nỗi buồn, thì niềm vui ấy vẫn là của người ta, nỗi buồn ấy đương nhiên vẫn là của mình, người khác chỉ giữ dùm mà thôi. Vui buồn là do chính ta cảm nhận, chứ không thể cầm, không thể đem ra mua bán hay trao đổi lại qua. Vậy thì ta luôn vẫn là ta. Vui buồn chẳng qua chỉ là những trạng thái tình cảm mà thôi. Ta cho nó vui thì thành vui, ta nghĩ nó buồn thì ra buồn. Không có vui buồn thì ta cô đơn, nhưng vẫn sống. Có thêm vui buồn làm bạn đồng hành thì đời ta tồn tại có ích hơn. Có động lực để tồn tại hơn. Tôi và bạn không thể đứng bên lề cuộc sống. Chính vì thế đừng nghĩ suy tại sao lại vui buồn. Vui hay buồn đều là bạn đồng hành không thể thiếu trong cuộc sống. Tôi và bạn vẫn ung dung tồn tại./....
CÀ PHÊ BUỒN Sáng nay đời vẫn trầm ngâm Trời buồn nên cũng âm thầm kéo mưa Ngồi bên góc vắng năm xưa Thả hồn lơ đễnh nắng mưa một mình Bổng dưng nhớ kẻ yêu mình Bổng dưng nhớ kẻ hôm nào mình yêu Sáng nay góc vắng buồn thiu Cà phê bỏ dở đăm chiêu mắt buồn Hồn treo lơ lửng tay buôn Tìm quên hay bỏ nổi buồn sau lưng Tại sao lại nhớ người dưng ? Tại sao bổng nhớ vô chừng mắt em Cố quên dùng cả một đời Cố nhớ một người sao mãi cứ quên Sáng nay lòng bổng chong chênh Sáng nay lúc nhớ,lúc quên mất rồi Cà phê buồn ở chổ ngồi Người buồn vì bởi qua rồi tháng năm Tượng buồn vẽ mặt trầm ngâm Tim buồn dìu dịu âm thầm ai hay. View attachment 9468
View attachment 9470 Câu đầu môi trong thiên hạ "bạn bè" đến giờ tôi mới thắm thía đâu là "bạn" đâu là "bè".Có lẽ trong cuộc đời chỉ cần tìm một người đúng với chử "bạn" thì cũng đã mãn nguyện lắm rồi. Cuộc đời tôi có không ít bạn khoảng trên dưới 200 từ bạn học,bạn đời,bạn lính,bạn đồng nghiệp nhưng gom lại cho đến bây giờ tôi chỉ còn duy nhất một thằng bạn.Đôi khi tôi tự hỏi mình có sống bạc với họ không?mình làm gì sai ah?hay mình không có duyên chơi với bạn.Một kẻ cô độc chưa hẳn là kẻ chơi xấu.Thành Các Tư Hãn tuyệt tình với cả thiên hạ nhưng cũng không nỡ tuyệt tình với bạn cuối cùng thì một khu rừng cũng không thể có 2 cọp. Có những lúc ngồi một mình ngẩm nghĩ ví như trên cuộc đời không có "bạn" thì buồn thật.Biết lấy ai vui chiến thắng với mình trong những lúc cuộc đời hả hê vận đỏ và biết lấy ai ra đễ cho mình than vãn những khi thất bại ê chề,nhưng có "bạn" rồi thì càng buồn hơn.Một người biết buồn vì bạn là một người có tình bạn,một người sống với bạn có tâm.Cuộc đời vốn "sống không đem đến,chết không mang theo" Nếu một kẻ biết quý trọng vật chất thì sẽ giữ được của cải thì tại sao một người biết quý trọng tình bạn lại không giữ nổi bạn?Ai trong đời không một lần bị bạn bè quay lưng vì một lý do nào đó Con người ta sống càng lâu thì "bạn" càng ít đi...trong cơn chán nãn của nhân tình thế thái có một lần tôi tự ý bỏ nhiệm sở lang thang...tắc điện thoại xem như mình mất tích.Sau khi khoảng tiền trong người mang theo cũng hết.Chiều Sài Gòn người xe tấp nập chỉ có mình là không biết về đâu sau hơn một tháng lãng du và xài đến đồng xu cuối cùng,buột lòng phải alo cho bạn củ thằng bạn mà ngày nào mình ghé tạc qua thăm cũng mâm cao cổ đầy chén thù chén tạc.Sau khi nhìn thấy hình hài tôi lúc bấy giờ với chiếc va li và một cái bụng trống rõng mới vừa đến Sài Gòn từ TP sương mù.Nếu Dương Lễ đãi Lưu Bình bằng một trái cà thêu và tô cơm hẩm thì bạn tui có khá hơn,một tô bún bò Huế và lời chào tạm biệt "tao phải về gia đình tao bận lắm" Nhìn bạn lên xe mà linh hồn chát ngắt có lẽ ai đã từng chiều xứ người không xu dính túi mệt nhoài và muốn ngã lưng mới hiểu hết tâm trạng tôi khi đó. "Bạn" có ai từng thống kê trong đời mình có bao nhiêu thằng bạn và trong đó có mấy ai là "bạn"?Duy chỉ câu nói của thằng bạn học củ sau khi tôi rời quán bún bò và alo cho nó làm tôi nhớ suốt đời và cũng lấy làm an ủi.Sau khi nghe tôi nói qua điện thoại H (tên thằng bạn học củ) đã lấy xe đến tận nơi để rước vì sợ tôi đi lạc,trong quán cà phê 2 thằng bạn học gặp nhau sau nhiều năm cách biệt cuộc thăm hỏi kéo dài kha khá và khi biết tôi có ý định ở lại Sài Gòn sinh sống H không ngại ngùng đặt lên bàn một khoảng tiền khá lớn để tôi làm vốn và mua xe đi lại với câu nói mà tôi sống để bụng chết mang theo "Tiền này tao giấu vợ tao giành dụm mầy cần lấy xài đi...mà tao nói trước nếu có làm tiêu hết thì cũng qua thăm tao,đừng ngại mà trốn biệt,lớn tuổi rồi tìm bạn khó lắm,tao không muốn mất thêm thằng bạn vì tiền" Sau này tôi trở về quê.Tôi vẫn tin trên đời còn tình bạn lấy đó làm niềm tin để sống nhưng cuối cùng một lần hết xăng dọc đường tôi gọi cho một thằng bạn chơi từ lớp 1 là cập bài trùng vào sinh ra tử với tôi đang làm việc cho NH sacombank để mượn 30 nghìn đổ xăng chạy về nhà vì đi trong Thị Trấn tôi thường không mang theo tiền.Bên kia chiếc alo với câu trả lời rất gọn "chiều tao phải trả nợ tiền số đề cho người ta không cho mầy mượn được".Trời trời...một thằng bạn từng ăn chung mâm ngủ chung giường xài chung tiền suốt bao nhiêu năm.Sinh nhật con nó tôi tự đặt bánh kem để làm tròn trách nhiệm của người chú với con của nó. Từ đó tôi không còn bạn ! View attachment 9471
Thành Phố Buồn Thành Phố Buồn Thành phố nào nhớ không anh? Nơi chúng mình tìm phút êm đềm Thành phố nào vừa đi đã mỏi Đường quanh co quyện gốc thông già Chiều đan tay nghe nắng chan hòa Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em Mắt em buồn trong sương chiều.. Anh thấy đẹp hơn.. Một sáng nào nhớ không anh?.. Ngày chủ nhật ngày của duyên mình.. Thành phố buồn nằm nghe khói tỏa Người lưa thưa chết dưới sương mù Qùy bên nhau trong góc giáo đường Tiếng kinh cầu dệt mộng iêu đương Chúa thương tình, sẽ cho mình mãi mãi gần nhau. Rồi từ đó vì cách xa duyên tình thêm nhạt nhòa Rồi từ đó chốn phong ba .. em làm dâu nhà người âm thầm anh tiếc thương đời, đau buồn em sống chia phôi Anh về gom góp kỷ niệm tìm vui. Thành phố buồn .. lắm tơ vương .. Cơn gío chiều lạnh buốt tâm hồn và con đường ngày xưa lá đổ.. Giờ không Anh sỏi đá u buồn.. Giờ không Anh hoang vắng phố phường.. Tiếng chuông chiều chậm chậm thê lương Tiễn đưa người quên hết rồi, quên cả tình yêu. Festival hoa 2007
Chia tay ... không phải là ngừng yêu thương ... ... Chia tay chỉ là bắt đầu cho một sự bắt đầu mới Có người bảo chia tay là khoảnh khắc nặng nề nhất của cuộc đời, nhất là chia tay người mình yêu thương. Nhưng nếu chia tay là sự giải thoát cho cả hai thì tại sao không chia tay, để bắt đầu cuộc sống mới. Chia tay không phải là ngừng yêu thương. Cũng như thất bại chỉ là sự trì hoãn thành công, là thành công đến muộn mà thôi. Có hai người rất yêu thương nhau, nhưng rồi cuộc sống chẳng trọn vẹn như người ta vẫn muốn, mối bất hòa vì cuộc sống kéo họ ra xa nhau, và họ chia tay. Nhưng họ vẫn là những người yêu nhau nhất trên cuộc đời này. Chỉ cần biết còn yêu nhau là đủ. Có thể không còn đi chung một con đường... Có thể không còn bên nhau sẻ chia bất cứ lúc nào... Có thể không còn tựa vai nhau khi buồn... Có thể không còn siết chặt tay nhau trên đường đời... Có thể không còn chung một tương lai, mơ về một mái ấm... Nhưng điều ấy không có nghĩa là, Không: Lo lắng cho nhau Quan tâm nhau Giúp đỡ nhau Và yêu nhau Đừng nghĩ sự chia tay là điều gì buồn bã, chỉ là chút hương vị của cuộc đời, là một chút sắc màu cho cuộc sống này... Thà chia tay mà trong tim có nhau Còn hơn ở bên nhau mà lạc lõng, xa lạ Thà chia tay mà vui vẻ cùng nhau Còn hơn ở bên nhau mà dằn vặt lẫn nhau Thà chia tay mà gặp nhau bình thản Còn hơn ở bên nhau mà cứ tránh mặt nhau Thà chia tay mà cố gắng sống tốt vì nhau Còn hơn ở bên nhau mà ngày càng tệ đi Chia tay không phải là bi quan Nhưng không khuyến khích ai đang hạnh phúc mà chia tay Vì chia tay ắt sẽ phải đau đớn ... Trong cuộc sống, sẽ có lúc bạn phải chứng kiến những cuộc chia tay... Không cuộc chia tay nào không buồn... Nhưng bạn đừng quên, chia tay có thể là khởi đầu cho một sự bắt đầu mới... ''Hãy để cho những chuyện cũ qua đi và rồi hãy bắt đầu lại bằng những chuyện mới hơn và tốt đẹp hơn !''
Không thể có một tình yêu vĩnh cữu mà chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu ! http://mp3.zing.vn/bai-hat/Co-Ua-Dam-Vinh-Hung/ZWZ9ZUE7.html
Đêm thật lạ, em thích đêm ! Em tìm thấy sự bình yên trong màn đêm. Em loay hoay gõ bàn phím cọc cạch, viết viết xóa xóa như thể đó là cái sự yêu thích nhất trên đời. Đêm chưa khi nào khiến cho em sợ. Sau một ngày dài với những vội vã của nhịp sống, em trở về là em. Chẳng lãng mạn cũng chẳng thơ ca, chỉ là em với cái bàn phím và những dòng dài còn dang dở. Em cần lắm cái không gian tĩnh mịch ấy. Nó khiến cho em cảm thấy như đang được ngồi trút bầu tâm sự với một người bạn thực sự hiểu mình, thực sự thương mình và chia sẻ với mình. Nhịp sống với những bận rộn kéo con người ta theo những mệt nhoài đến khi ngoái lại thấy mình khô cứng, nhạt nhẽo. Đêm khiến cho em nghĩ về cuộc sống, về anh - một người đã lặng lẽ rời xa em. Thỉnh thoảng em cũng hoài nghi về tình cảm đó. Thứ tình cảm mà em dễ dàng có được như sự sắp đặt trớ trêu của định mệnh để rồi em nhận ra "những thứ không thuộc về mình thì mãi mãi sẽ chẳng bao giờ là của mình". Em thôi không còn thắc mắc, thôi không ngoái lại phía sau. Cuộc sống đưa người ta đến với nhau rồi cũng chính cuộc sống đẩy người ta rời khỏi nhau. Em chẳng thể trách ai, càng không thể trách cho những yêu thương chẳng còn đong đầy. Em mỉm cười với nó. Mỉm cười khi nghĩ rằng mình nên bước đi và bắt đầu lại mọi thứ. Bắt đầu những tháng ngày làm người lớn . Em sẽ bắt đầu với một niềm tin đang được nuôi dưỡng từng ngày. Niềm tin ấy khiến em không còn cảm giác đơn độc. Đêm nay em sẽ dễ dàng chợp mắt cho những miên man qua đi. Lòng em rồi sẽ bình yên lại. Hình như ngoài trời đang có một cơn mưa. Một cơn mưa đêm... ( ST )
Mưa Đà Lạt – Những khúc ca trong trẻo http://www.nhaccuatui.com/m/-K-ahpXGHi Dẫu vào mùa mưa Đà Lạt cũng đẹp lạ lùng. Có nhiều người thích rong chơi dưới màn mưa, coi cảm giác đi chơi dưới mưa ở thành phố cao nguyên này là cái thú. Những hạt mưa nhẹ như tơ, nhỏ đến độ chỉ cần một hơi thở, chúng đã quấn quít không biết rơi hướng nào, mong manh đến độ con người chỉ muốn khẽ đưa lưỡi liếm lấy, hay là đưa tay hứng, quàng ôm vào lòng…đó là mưa Đà Lạt Dường như đã lang thang trong mưa Đà Lạt, nhà thơ Mai Hữu Phước đã cảm nhận mưa Đà Lạt khá tươi tắn, hồn nhiên với một chút gửi gắm trong bài thơ Đà Lạt phố mưa. Bài thơ được nhạc sĩ Quỳnh Hợp phổ thành ca khúc cùng tên với giai điệu sáng trong, tươi trẻ như lời tình tự đầy yêu thương: Mưa phố! Nghiêng nghiêng những con đường Em xinh bờ vai nhỏ Mắt nhung huyền bối rối Mưa phố! Mặt hồ xanh xôn xao Thông thì thầm với phố Chập chùng nhà trong mưa. Nhà thờ Con Gà Một góc thành phố Mưa Đà Lạt không dày, không kéo dài lê thê. Mưa rỉ rả một cách kỳ lạ, có khi mưa chỉ vừa đủ cho ướt tóc, vừa đủ cho những người yêu nhau xích lại gần nhau. Trời cũng khéo chọn là thường một ngày những cơn mưa có khi vào buổi sáng, có lúc vào buổi chiều. Mỗi ngày Đà Lạt thường dành cho du khách một buổi không mưa để rong chơi ngắm cảnh quan của phố núi: Chân tường nhà ai hoa tím Góc vườn nhà ai hoa vàng Em là hoa của phố Ta theo ngày lang thang. Mùa mưa là một phần của Đà Lạt. Thành phố cao nguyên bốn mùa lạnh ấy như được rửa sạch bụi bậm trên từng lá thông nhọn. Mưa làm cho những vạt cỏ ven đường xanh tốt, hân hoan đón bước chân du khách tìm tới. Ngắm những giọt mưa Đà Lạt rơi trên phố, những chiếc xe lướt qua trong mưa cũng rất Đà Lạt. Chỉ cần cơn mưa tạnh, lại đi ra đường, lại tìm đến một chỗ mà ai cũng từng nghe nhắc: Hồ Than Thở, Thung lũng Tình Yêu, Thác Datanla… để ngắm Đà Lạt thác, Đà Lạt hoa, Đà Lạt thông xanh. Đà Lạt mưa vào độ tháng 5 cho đến tháng 9, tháng 10. Mưa Đà Lạt không phải là mưa rào như ở những vùng đồng bằng. Mưa Đà Lạt là thứ mưa dầm, rả rích, và kéo dài như bất tận.