Một ngày thua đề đã trôi qua , sao mà cái số mình nó đen đủi quá .Đánh kiểu gì cũng thua , rớ vào con nào là chết con đó . Hôm nay bỏ cả công việc tranh thủ về sớm để kiếm con lô cho vui , vậy mà cũng không được gì , thôi thì chắc mình không có lộc với cái nghề này . Tự an ủi mình vậy !
Góc phố dây leo Tôi về góc phố dây leo Hôn lên chiếc bóng những chiều tịnh yên Vẫn nao nức đến hồn nhiên Vẫn đùa vui để từng đêm khóc thầm
Hạ, Mùa Chia Biệt Mùa hè về làm chi Cho ngập đầy xác phượng Trên lối mòn tôi đi Từ em rời phố biển Bến sông và con đò Trăng lưỡi liềm buồn xo Sáng nay trên càng phượng Nhìn đôi chim rỉa lông Em có buồn hay không? Mùa hè về làm chi Cho tiếng ve rả rích Gờn gợn buồn chia ly! Đôi chim đứng chung cành Một con vừa xoãi cánh Giữa tít mù xa xôi Một con còn ở lại Dõi theo trong biệt mờ Giữa bốn bề hoang vu. st
LỜI THƯƠNG CAY ĐẮNG Ừ thôi , chẳng nhớ chẳng thương Để thôi đày đọa tơ vương vấn lòng Đêm về hỏi gối buồn không? Hỏi chăn còn chút ấm nồng khi xưa Vật vờ thao thức đêm mưa Hỏi sao lạnh buốt gió lùa thêm chi Biết rằng kẻ ở người đi Là nghe chua sót sầu bi ngập tràn Tâm hồn như đã tan hoang Buồng tim biếng đập , nhói ngàn đớn đau Lệ trong lòng mãi tuôn trào Làm khô khoé mắt , cách nào chứng minh Soi trong tiềm thức bóng hình Thương yêu ngày cũ đậm tình còn chăng Vẫn còn đầy nỗi băn khoăn Chất cao vòi vọi đầy ngăn chuyện lòng Tình mình dù đã long đong Ngăn bao bão tố cuồng phong cũng hoài Dòng thơ gửi đến cho ai Trút niềm tâm sự đắng cay ngút ngàn Còn thương còn nhớ vô vàn Chỉ đành hoà với tiếng đàn trong đêm Gửi qua cung thứ yếu mềm Trao em ngọt lịm êm đềm giấc mơ. st
DÒNG ĐỜI Em yêu ơi dòng đời nhiều khổ luỵ Một kiếp người nào mấy lúc thảnh thơi Mơ ước về ngày xanh mãi rong chơi Và êm ấm trong vòng tay Ba Mẹ Lời ru nào mặn nồng mà khe khẻ Bài vở lòng tiếng vỏng nhẹ ầu ơ Rồi lớn dần theo lũ bạn bé thơ Mà cứ mãi mong chờ ngày khôn lớn Lời văng vẳng dịu dàng cơn sóng gợn Càng lớn khôn con càng vướng sầu lo Thế mà nào em có chịu đắn đo Cứ mong lớn để tự do bay nhảy Rồi bây giờ trầm luân trong khổ ải Lại mơ về tuổi thơ dại hồn nhiên Để lánh xa bao trắc trở ưu phiền Nhưng đã trể. Chờ thần tiên hoá phép Giờ em chỉ chọn lấy đường rộng , hẹp Hướng khung trời tươi đẹp để mà đi Hãy bền lòng dù gian khổ , hiểm nguy Dù mệt mõi , dù đôi khi vấp ngã Anh bên em , cũng như người xa lạ Ta đồng hành chăm sóc lẫn cho nhau Một đoạn đời hạnh phúc lẫn thương đau Xin giữ lấy ngọt ngào tình một kiếp. st
GIẤC MƠ ĐẦU NGÀY Vầng dương vừa hé non xa Em đà thức giấc gọi ta bao lần Giữa khung trời nhớ thật gần Nghe tim xao xuyến muôn phần say mê Tình mang suối mát tóc thề Cho ta vùi mặt tràn trề hương mơ Tâm hồn chợt hóa nên thơ Tung bay theo gió quyện bờ tóc mây Lần tay nâng nhẹ vai gầy Dìu em bước xuống đọa đày trần gian Chiêm bao là chốn thiên đàng Sao không dài mãi thênh thang chuỗi ngày Bên đời vực thẳm cuồng say Bao nhiêu hệ lụy quắt quay kiếp người Giữ cho em thắm nụ cười Dẫu tim chai đá biếng lười luân lưu Đời ta một kiếp phiêu du Trăm ngàn trắc trở sương mù tương lai Có em nằm giữa vòng tay Tim nghe ấm lại ... một ngày trôi qua. st
Thơ lô đề-bóng bánh Hôm nay dễ lại 8 về. Đẹp đôi 2 số, ăn thề cùng ai. 7 rằng ta nói 0 sai. Mong sao 2 số, tái lai mà về
Thơ bàn đề ''Về đây nghe sóng vỗ bờ. Về đây với biển lững lờ buông trôi. Về đây con số của tôi! Đừng đi đâu nữa, người ơi hỡi người...'' Ngâm thơ ta vốn không ham Nhưng mà chưa trúng biết làm chi đây Thôi đành ngâm ngợi cho khuây Vừa ngâm vừa đợi đến ngày ăn to Tuần rồi thứ sáu 13 Tuần này hai chục sẽ ra con gì Con lô buổi sáng đã ghi Con đề tính mãi kiểu gì cũng ra. Hai hai sao chẳng thấy ra Hôm nay mà nổ dính ba phát liền 05 nghĩ cũng thấy hên Lô - đề đều dính lại thêm kẻ thèm. Hôm nay dễ lại 8 về. Đẹp đôi 2 số, ăn thề cùng ai. 7 rằng ta nói 0 sai. Mong sao 2 số, tái lai mà về 8 ơi ta lại đợi chờ Đẹp đôi 2 số vẫy chào chúng ta 6 rằng xin hứa cùng ra Mong sao hai số lại ra nhập đề 8 ơi ta lại đợi chờ Đẹp đôi 2 số vẫy chào chúng ta 6 rằng xin hứa cùng ra Mong sao hai số lại ra nhập đề
+ Một trong những hạnh phúc lớn nhất ở đời này là tình bạn, và một trong những hạnh phúc của tình bạn là có một người để gửi gắm những tâm sự thầm kín.(A. Manzoni) Và có được Tình Bạn thì Bạn của Bạn sẽ nói với Bạn rằng : * Tôi không thể bảo vệ con tim bạn thoát khỏi những đổ vỡ và đau thương, nhưng tôi có thể cùng bạn rơi lệ, gom nhặt những mảnh vỡ và hàn gắn chúng lại với nhau. * Tôi không thể giải quyết giùm bạn tất cả những rắc rối, nghi ngờ hay lo sợ - nhưng tôi có thể nghe những điều bạn giãi bày và cùng bạn đi tìm lời giải đáp. * Tôi không thể thay đổi quá khứ đau thương ảm đạm và cũng không thay đổi được tương lai đang chờ bạn ở phía trước, nhưng tôi sẽ bên bạn khi bạn cần tôi quan tâm.
Nhớ hông...Người ta là quan trọng với Bạn lắm đấy...đừng có tưởng... Thông điệp yêu thương: Em là người quan trọng! Em bảo: “Hình như em không phải là người quan trọng của anh!”. Cảm nhận ấy anh không biết nó xuất phát từ cơ sở nào, có thể do anh khô cứng, không biết cách thể hiện tình cảm nên em ngờ ngợ thế? Riêng đối với anh, em là người quan trọng. Là một phần cuộc sống, công việc của anh. Em đã chiếm rất nhiều ngăn trong suy nghĩ của anh và hình ảnh của em đi qua bộ nhớ của anh rất nhiều lần trong ngày. Nhớ lúc em cười, em khóc, nhớ cả dáng đi trong nắng mai của em, giọng nói và ánh mắt… Nỗi nhớ ấy chắc em không thể hình dung được. Như thế theo em, em có là người quan trọng của anh? Nếu em không phải là người quan trọng thì anh đâu tốn thời gian ngồi hàng giờ bên em trong quán cà phê để nghe em tỉ tê về chuyện học, chuyện ở lớp, ở trường của em? Những chuyện như nhỏ B. bạn em, cậu T. bạn em… anh nghe em nhắc hoài, nếu không yêu em anh đâu kiên nhẫn ngồi nghe. Và nếu em không quan trọng thì anh đâu kể cho em nghe những chuyện rất riêng của mình, những chuyện mà anh nghĩ rằng anh chỉ muốn cất giữ cho riêng mình! Em có là người quan trọng với anh không? Em thử trả lời xem, nếu em không quan trọng thì khi hay tin em buồn, em đau ốm anh đâu lo sốt vó lên, đâu phải tốn hàng tiếng đồng hồ gọi điện nói chuyện cho em vui, nhắc em uống thuốc? Nếu em không quan trọng thì anh đâu cần giải thích với em về chuyện này, chuyện nọ lúc em nghi ngờ, hay những lúc như thế này, ngồi gõ những dòng này cho em? Em là người quan trọng của anh, người mà mỗi sớm mai thức dậy anh nhắn tin để hỏi câu quen thuộc rằng: em ngủ ngon không. Trước khi đi ngủ anh cũng nhắn và vẫn là thói quen cũ: anh tặng em một nụ hôn dù chỉ là icon. Em là người quan trọng của anh, nhưng em cũng biết người ta đôi khi không thể chu toàn hết mọi việc. Có đôi lúc anh quên những chi tiết nhỏ nhặt và anh đã hỏi những câu ngớ ngẩn, hỏi những thông tin em nói với anh rồi mà anh không để ý. Anh quên, nhưng không có nghĩa là anh vô tâm. Điều này anh nói với em rất lâu - ngay khi mình mới yêu. Anh thừa nhận anh không tốt nhưng đâu phải anh không quan tâm đến em! Có lẽ em hiểu nhưng em chưa cảm thông? Thời gian dài mình yêu, em hẳn đã hiểu về một chàng thanh niên quê trớt là anh, giản dị chỉ có mấy bộ đồ lười ủi. Rằng chàng trai ấy yêu em thật lòng nhưng chỉ có điều ít nói nhớ em dù là rất nhớ… Lại khẳng định thêm em nhé, em là người quan trọng đối với anh, thật đấy! ______________________________________Sưu Tầm
Để gió cuốn đi những điều không thuộc về em… Rita Dinh “Ngày hôm qua đã qua rồi. Chúng ta không thể làm khác đi hành động đã làm, cũng như không thể rút lại lời đã nói. Ngày hôm qua đã trôi qua vĩnh viễn. Hy vọng bạn đã học được nhiều điều. Ngày mai, với tất cả những rủi ro, trọng trách mà chúng ta không thể kiểm soát. Mặt trời ngày mai sẽ mọc. Dù rực rỡ hay bị che khuất bởi những áng mây, mặt trời sẽ vẫn mọc. Chúng ta không thể biết trước điều gì sẽ xảy ra khi ngày mai chưa đến. Còn lại một ngày, đó chính là ngày hôm nay. Chúng ta không thể sống ở ngày hôm nay mà cứ luôn hối hận về những lỗi lầm của ngày hôm qua hay mãi lo nghĩ cho ngày mai. Hãy sống cho hôm nay, tận hưởng từng phút giây có được. Đừng quên bài học từ ngày hôm qua và ghi nhớ ước mơ cho ngày mai. Hãy làm cho ngày hôm nay trở thành một ngày đáng nhớ. Bởi ngày hôm nay chỉ đến duy nhất một lần.” Anh, Em không nhớ ai là tác giả của triết lý trên, nhưng em nhớ rõ cảm xúc giọt nước mắt nóng hổi rơi trở lại trên gương mặt lạnh băng khi cô bạn cố ý đọc cho em nghe những dòng này. Em đã sống theo đúng nghĩa của hai chữ “vật vờ” cách đó hơn hai năm kể từ cái ngày em đứng trước căn nhà trống rơi đầy cánh hoa giấy trắng, kể từ cái ngày em không nhận thức được đâu là sự thật đâu là cơn ác mộng. Cái ngày anh “trốn” khỏi cuộc sống của em, nói cho đúng hơn là cuộc sống của anh dành cho em, bởi như một người cha, người anh trai và một người bạn thân, anh đem đến và giữ cho cuộc sống của con bé em những điều thật tốt đẹp. Em sống tự lập từ cấp I nên không có gì khó hiểu nếu ai đó không hiểu được cuộc sống của em, nhìn từ xa,khung cảnh tươi xanh như một ốc đảo nhưng đến gần chỉ toàn là hoang mạc khô cằn nơi chỉ có bóng những con kền kền ăn xác động vật thối rữa… Ba mẹ em là những người thành đạt, họ mải mê với sự nghiệp của họ. Điều tuyệt vời là họ sinh ra em thông minh, đầy cá tính và có một nụ cười thật rạng rỡ. Nhưng cái nụ cười rạng rỡ mà em may mắn được sở hữu ấy, chính anh lại là người khám phá ra. Nhớ ngày đầu tiên rời ba mẹ về sống với cô, em thật ngoan như một con búp bê, bảo ngồi chỉ biết ngồi, bảo đi thì đứng dậy đi, không tranh cãi, không biết buồn mà cũng chẳng biết vui. Sáng sớm đến lớp, chiều chiều trở về rồi lại vùi đầu vào thế giới cổ tích nơi có nàng tiên cá của Andecxen ngoài biển khơi lạnh lẽo cũng đang cô độc như em. Bạn bè chọc ghẹo cô bé mới đến, em mặc kệ như đó không phải chuyện của mình. Ngày ngày của em có thể sẽ mãi như vậy cho đến khi em có đủ khả năng tự quyết định con đường của mình nếu anh không bước đến bên em, lôi em ra khỏi cái vỏ ốc lạnh lẽo, kéo em vào những trò chơi con trẻ, đem đến cho em sự bảo bọc và trân trọng như thể em là đứa trẻ duy nhất được cuộc đời chờ mong… Ba mẹ sinh ra em, nhưng anh chính là người dạy cho em biết cách sống tích cực. Và, như thiên thần đến trong giấc mơ thì cũng đi nhanh hệt như lúc đến. Anh và gia đình rời khỏi thành phố đến một nơi rất xa, nơi mà em có cố nghĩ cũng không nghĩ ra, không một lời tạm biệt, không một cái hẹn trở về, cứ thế mà đi…những gì em nhận được sau đó chỉ là một cái hố sâu hoắm trong tâm hồn, cuộc sống của em trước giờ chỉ được vẽ nên bên cạnh anh, không hề có bức phác họa nào mô tả em hạnh phúc một mình, em nghĩ là mình sẽ phải trở về với quãng thời gian trước trước khi anh bước vào cuộc đời em hay tiếp tục vẽ nên cuộc sống khác, tươi đẹp nhưng không có anh. Nhưng, dù có thông minh cỡ nào em cũng không thể nghĩ ra được, em quay quắt, tâm hồn em như bị lấy cắp, đầu em rỗng tuếch, nụ cười trên môi bắt đầu khép lại, khuôn mặt lạnh dần và đôi mắt mở to vô cảm. Em bắt đầu bước vào cuộc chạy trốn hiện tại, ngày nào em cũng gắng tồn tại chờ đến ngày mai với hi vọng sẽ lại được thấy anh ở đâu đó trên đường đời, nhưng mà, cái duy nhất anh quên dạy em đó là phải sống như thế nào nếu một ngày anh ra đi, anh quên mất nên em chỉ biết chờ…và cứ mãi đợi nếu cô bạn cùng lớp của em không cố ý đọc to định nghĩa về hôm qua, ngày mai và ngày hôm nay, và ngày nào của em cũng sẽ vô nghĩa như ngày nào cho đến mãi bây giờ nếu em không vô tình nghe được câu chuyện ấy. Từ phút giây đó, em như người đi trong mơ chợt tỉnh giấc, em vùng dậy khỏi cơn ác mộng dài, khoác lên mình lớp áo của ngày cuối bên anh, và bước tiếp những ngày sau đó. Cho đến một tuần trước, em vẫn sống trong niềm hi vọng gặp lại anh, quay lưng với biết bao cuộc vui để chờ đợi trong vô vọng. Em biết mình sẽ chẳng thể quên mau được nhưng em tin rằng với tất cả nỗi nhớ về anh từ trước đến giờ, sẽ giúp em đủ nghị lực để dần xóa đi những kí ức về khoảng thời gian mà em cho là đẹp nhất trong đời mình. Em sẽ thôi không dựa vào quá khứ để tin vào một ngày mai xa vời vợi như vậy nữa, em sẽ bước ra đường, mặc một chiếc áo mới, hợp với em của ngày hôm nay hơn và dành cho người nào đó sẽ thay thế anh yêu em một cơ hội, cũng là cho chính em cơ hội để yêu thương một lần nữa… Vậy, anh nhé, Em.
Ngay bây giờ” hoặc là “không bao giờ” “Ngay bây giờ” là cụm từ kỳ diệu mang lại thành công cho bạn. Ngày mai, tuần sau, sau này, một lúc nào đó, một ngày nào đó thường đồng nghĩa với “không bao giờ”. Rất nhiều ước mơ chẳng bao giờ trở thành hiện thực vì chúng ta thường tự nhủ: “Tôi sẽ bắt đầu làm nó vào một ngày nào đó”, sự dềnh dàng này có nghĩa là không bao giờ làm! Tất cả những người thành công đều có thói quen làm những việc mà những người thất bại không thích làm. Nghĩa là những người thành công sẵn sàng làm những điều dù họ không thích. Nói cách khác, bạn phải sử dụng ý chí, nghị lực để làm một việc gì đó cho dù bạn có thích hay không. Như một vận động viên mong có một ngày không phải tập tành gì cả, dù ghét tập luyện, nhưng vẫn sẵn lòng miệt mài tập luyện vì một mục đích lớn hơn. Một nhà văn hài hước đã từng nói: vấn đề khó khăn nhất trong đời là bước ra khỏi một chiếc giường ấm áp, và đi vào một căn phòng lạnh lẽo. Theo ông, nếu bạn càng ngủ nướng lâu bao nhiêu thì càng khó trở dậy, khó chịu bấy nhiêu. Ngay cả trong tình huống đơn giản này, việc hành động một cách cố ý là tung mền và đặt chân xuống sàn, ngay lập tức sẽ xua tan đi sự khó chịu. Quan điểm đó thật rõ ràng: Những người thành công trên thế giới đều không bao giờ trì hoãn, không chờ cho đến khi tinh thần dẫn bước họ, chính họ tự khích lệ tinh thần mình. Nghĩ ra được thì làm ngay, không bao giờ làm thì sao có được kết quả, đến được thành công? Chúng ta không thể bắt tay ngay vào việc bởi dành quá nhiều thời gian để chuẩn bị hành động, chúng ta là nạn nhân của chứng bệnh “chuẩn bị kỹ quá mức”. Chúng ta vướng phải thói quen nhảy vào những cuộc nói chuyện phiếm, nghỉ giải lao, gọt bút chì, đọc sách báo, dọn dẹp bàn làm việc, xem ti vi và hàng loạt những thứ khác nữa… Nhưng cũng có những cách để phá bỏ thói quen đó: - Hãy tự nhủ: “Ngay bây giờ, tôi đã có điều kiện để bắt đầu. Tôi không thể có được thứ gì cả, nếu cứ trì hoãn chưa làm. Thay vì dành thời gian và công sức cho việc “chuẩn bị sẽ làm”, tôi sẽ bắt đầu hành động, mọi việc còn lại tự nó sẽ tiếp tục phát triển. Thường xuyên tăng cường rèn luyện, dần dần xây dựng niềm tin, có được sức mạnh về tâm lý. - Đặt ra mục tiêu và lên kế hoạch, trung thành với mục tiêu đó. Nghĩ xem có việc gì quan trọng mà bạn trì hoãn chưa làm. Hãy xếp nó vào kế hoạch và thực hiện ngay. Nếu bạn có bài tập, đừng chần chừ đợi nước đến chân mới nhảy, hãy làm ngay từ bây giờ. Mỗi ngày một chút, bạn sẽ thấy không còn bị bận rộn, cuộc sống sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn. - Luôn luôn trong tư thế đàng hoàng, chủ động giao tiếp với mọi người. Một người càng có lòng tự tin thì càng có sức mạnh. tinh thần càng thêm sức sống, trở nên sôi nổi, hăng hái làm việc. Vì vậy, phương cách duy nhất để bắt đầu là hãy bắt đầu, đừng đắn đo suy nghĩ. Đừng trì hoãn việc bắt đầu. Hãy chọn một việc bạn không thích nhất để làm. Sau đó, không e ngại, không đắn đo, không e dè, hãy bắt tay vào làm ngay. Đó là cách tốt nhất. Hãy nhớ, thực hiện mọi việc ngay bây giờ có thể giúp bạn đạt thành công mỹ mãn, nhưng nếu do dự hứa hẹn sẽ thực hiện vào một ngày nào đó, một lúc nào đó, thì e rằng ngày đó, lúc đó sẽ không bao giờ đến… Chúc các bạn có nhiều nỗ lực, nỗ lực hơn nữa để thành công! View attachment 9258
[YOUTUBE]96XC-yx3BK0[/YOUTUBE] Hoa Nào Hoa Trắng Hoa nào hoa trắng cho mình yêu Mây nào mây sẽ bay trong chiều Đồi vàng và cành lá biếc Tình nào tình chẳng quyến luyến Mộng đẹp còn dài cớ sao vẫn chờ ai! Hoa nào hoa thắm nên dở dang Sông nào sông sẽ trôi xa ngàn Biển rộng và ngọn gió lớn Ngàn trùng mịt mù sóng nước Tình nào là tình để mình còn đợi mong! Gió cuốn hoa trôi về đâu em biết không Sáng sớm có anh chờ cơn mưa sáng hồng Chiếc lá úa trong mùa đông Nước mắt có khi đục trong Tiếc nuối chi thêm hoài công! Gió cuốn hoa trôi về đâu em biết không Mái tóc đêm nay còn dư hương ấm nồng Khúc hát có khi dở dang Bóng tối có ai thở than Hãy xóa dấu chân thời gian!
View attachment 9296 Biển Nhớ Biển chiều nay xôn xao đến lạ! Ngày đang khép vội ánh sáng nơi góc trời đỏ tía. Trên không trung mây đang vồn vã kéo nhau về cuối ngày tắt nắng. Từng đàn chim sải cánh mãi bay về tổ. Mọi thứ nhanh đến kì lạ trong một chiều hoàng hôn rực rỡ. Dưới những lớp sóng bạc, biển đang ồn ào thứ âm thanh của những nỗi nhớ, của sự đợi chờ. Trong khu rừng trên núi một tiếng chim lạc chợt thốt lên và bầu trời từ từ xám xịt báo hiệu màn đêm đang lặng thầm chờ tới… Một ngày trở nên buồn đến vô cùng ấy là khi em rời xa tôi. Một cách vô thức trái tim tôi nhói đau nhưng không có sững sờ nào được thể hiện trên nét mặt. Tôi giấu đi cảm giác của mình cũng giỏi như em khờ khạo lấp liếm lí do ra đi. Đôi tay trở nên thừa thãi và những cặp mắt bỗng sợ hãi nhìn nhau. Ngoài kia biển xô từng con sóng quá đỗi nhẹ nhàng và cũng nhanh chóng như chạy trốn rút trở lại biển. Góc quán cafe này từng là nơi yêu thích của hai người nhưng giờ đây chẳng một ai buồn tìm bàn tay nhau, không một nụ cười trao nhau. Vị cafe hôm nay cũng khác, nhạt thếch và không mùi vị. Em như muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại giả vờ xoay xoay chiếc tách. Trong nhà tiếng nhạc khe khẽ vang lên, lúc đầu không rõ lắm nhưng cái khoảng lặng quá lớn giữa hai người đã làm cho tâm hồn tự nhiên có chỗ bấu víu vào âm nhạc. Một bản tình ca buồn và đằng đẵng thê lương như nói giùm lòng người. Hình như, lúc đó café mới bắt đầu có vị đắng… Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về Gọi hồn liễu rủ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya Ngày mai em đi, đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ Sỏi đá trông em từng giờ, nghe buồn nhịp chân bơ vơ Ngày mai em đi, biển nhớ em quay về nguồn Gọi trùng dương gió ngập hồn, bàn tay chắn gió mưa sang Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đêm mờ Hồn lẽ nghiêng vai gọi buồn, nghe ngoài biển động buồn hơn Ngày chầm chậm rớt dài theo vệt nắng lay lắt nơi bậc thềm. Tiếng nhạc tái tê phủ đầy một màn sương đẫm muộn phiền lên cả hai người. Góc nhà trở thành điểm nhìn lý tưởng và tách cafe như thứ trò chơi nhằm giết thời gian. Cả hai lặng thầm để cho tâm hồn thấm vào những câu hát buồn. Một buổi chiều biển không nhiều sóng mà tiếng lòng bỗng dội lên những âm hưởng đồng cảm với khúc nhạc hờn trách. Nó kéo tôi về những kỉ niệm xưa. Nhà tôi nhỏ rung rinh những chùm hoa lan tiêu. Em nói ấn tượng của người ta không hẳn là ở bề ngoài trừ cách ngôi nhà của tôi xuất hiện trong tầm nhìn và cho tới khi người ta đứng trước cửa. Một màu xanh quấn quýt lấy hàng rào xô nghiêng hằn in lên tường những chùm hoa nhỏ li ti đỏ cam. Nổi bật trên nền cát trắng là ngôi nhà khoác tấm áo hoa lá duyên dáng đến lạ kì. Nơi ấy mỗi đêm trăng sáng em ngồi bên tôi nghe mùi vị mặn mòi của biển xấp vào mặt và gợn lên tóc. Chỉ có ánh sáng mờ mờ từ ngọn đèn đường soi lại vàng ấm áp những tấm mái che và ánh trăng lọt xuống qua từng kẽ lá lấp lóa trên mỗi nụ cười em… Tất cả giờ bỗng nhiên bị gọi tên thành kỉ niệm. Liệu em có biết biển sẽ không còn xô lại tiếng hờn mà chỉ có nỗi nhớ mãi đập vào trái tim tôi. Gọi tên em trong một chiều lộng gió, và chỉ nhận lại lời thinh không buồn bã. Gió rít lên từng hồi ảm đạm và mọi góc phố con đường nhòa trong đôi hàng mi mọng nước. Chiều đong đưa một tiếng thở dài từ lúc em đi. Sao bây giờ mình không đi chung một lối mà bóng em vẫn sải dài bước chân trong tôi. Ngay cả bây giờ khi nỗi nhớ đã thành nỗi đau, vết thương đã nên sẹo thì tôi cũng không thể từ bỏ ý nghĩ yêu em nhiều đến quay quắt. Dường như, tâm hồn này vẫn chờ đợi một ngày em quay lại. Ngày mai em đi, cồn đá rêu phong rũ buồn Đèn phố nghe mưa tủi hồn, nghe ngoài trời giăng mây luôn Ngày mai em đi, biển có bâng khuâng gọi thầm Ngày mưa tháng nắng còn buồn, bàn tay nghe ngóng tin sang Ngày mai em đi, thành phố mắt đêm đèn vàng Nửa bóng xuân qua ngập ngừng, nghe trời gió lộng mà thương Đã lâu rồi không còn khái niệm ngày mai kể từ khi em bước chân khỏi cuộc đời tôi. Hình như tất cả dừng lại và chờ đợi ngày em trở về mới lại tiếp tục cuộc hành trình dang dở. Em có hình dung ra một ngày mai nắng không buồn tắt và ngày cứ lấp lửng một buổi chiều trời giăng đầy mưa nhớ. Tất cả âm thầm chờ đợi mặc cho sự thật phũ phàng là em đâu còn trở lại nữa. Mối tình này quá đỗi lớn lao. Như chính biển phải hàng ngày mong tiếng sóng, như hoàng hôn chờ ngày tắt nắng, như bầu trời kia mỏi mắt trông cánh chim trở lại. Và dưới lớp sóng mãi xô cồn đá, biển vẫn lặng thầm một nỗi nhớ.. . Mèo Còi
Câu chuyện bắt đầu như thế này. Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Levi's ra khỏi Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt. Câu chuyện của tôi chỉ có thế thôi. Thế nhưng tay ăn mày đã dạy tôi một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khoá học tại chức kinh tế ở trường. Tôi kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó. - Xin anh... cho tôi ít tiền đi! - Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau. Ăn mày rất thích kể lể. - Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Levi's ở Plaza chắc chắn nhiều tiền... - Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! - Tôi ngạc nhiên. - Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học. - Ông ta bắt đầu mở máy. Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi: - Thế nào là ăn mày một cách khoa học? Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ. Ông ta giảng giải: - Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng tôi tin anh không ghét tôi, tôi đoan chắc điều đó. Đấy là điểm tôi khác biệt với những thằng ăn mày khác. Tôi gật đầu đồng ý, đúng là tôi không ghét ông ta, nên tôi đang nói chuyện với ông ta đấy thôi. - Tôi biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những cơ hội và nguy cơ. Đối mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của tôi, ưu thế (Strengths) của tôi là tôi không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng... - ...??? - Tôi đã từng tính toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày tôi xin được mỗi người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của tôi đã được ba trăm triệu đồng . Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày tiền, mà một ngày làm sao tôi đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, tôi phải phân tích, ai là khách hàng mục tiêu của tôi, đâu là khách hàng tiềm năng của tôi. Ông ta lấy giọng nói tiếp: - Ở khu Plaza này thì khách hàng mục tiêu của tôi chiếm khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70%. Lượng khách hàng tiềm năng chiếm khoảng 20%, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng 50%. Còn lại 50% số người, tôi chọn cách là bỏ qua họ, bởi tôi không có đủ thời gian để tìm vận may của mình với họ, tức là xin tiền họ. - Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? - Tôi căn vặn. - Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của tôi, họ không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi tôi chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể ngửa tay ra xin tiền của tôi ấy chứ! - Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền? - Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm nghìn. Cuối tuần thậm chí có thể 4-500 nghìn. - Hả? Nhiều vậy sao? Thấy tôi nghi ngờ, ông ta tính cho tôi thấy: - Tôi cũng khác gì anh, tôi cũng làm việc tám giờ vàng ngọc. Buổi sáng từ 11h đến tối 7h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn mày một người tôi mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian tôi đi lại, di chuyển giữa các mục tiêu, thường một phút tôi xin được một lần được một đồng xu 1 nghìn, 8 tiếng tôi xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công 60% [(70%+50%)÷2] thì tôi được khoảng 300 nghìn. Chiến lược ăn mày của tôi là dứt khoát không đeo bám khách chạy dọc phố. Nếu xin mà họ không cho, tôi dứt khoát không bám theo họ. Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ lệ thành công cũng nhỏ. Tôi không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của tôi để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi tôi có thể xoay ngay sang mục tiêu bên cạnh. Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy. - Ông nói tiếp đi! - Tôi hào hứng. - Có người bảo ăn mày có số may hay xui, tôi không nghĩ thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa shop đồ lót mỹ phẩm, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày? Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo, tôi không biết. - Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh. Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị BigC có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, một đôi nam nữ yêu nhau đang đứng ăn kem, và một anh chàng đóng bộ công chức chỉnh tề, tay xách túi đựng máy tính xách tay. Tôi chỉ nhìn họ ba giây, sẽ không ngần ngừ bước thẳng tới mặt cô gái trẻ xin tiền, cô gái cho tôi hẳn hai đồng xu, nhưng ngạc nhiên hỏi tôi tại sao chỉ xin tiền có mỗi cô ta. Tôi trả lời rằng, cái đôi tình nhân kia đang ăn, họ không tiện rút ví ra cho tiền, anh kia trông có vẻ lắm tiền, trông như sếp nhưng vì thế trên người họ thường không có sẵn tiền lẻ. Còn cô vừa mua sắm ở siêu thị ra, cô tất còn ít tiền thừa, tiền lẻ. Chí lý, tôi càng nghe tay ăn mày nói càng tỉnh cả người ra. - Cho nên tôi bảo rồi, tri thức quyết định tất cả! Tôi nghe sếp tôi nói bao lần câu này, nhưng đây là lần đầu tôi nghe một thằng ăn mày nói câu này. - Ăn mày cũng phải mang tri thức ra mà ăn mày. Chứ ngày ngày nằm ệch ra ở xó chợ, cầu thang lên đường vượt giao lộ, xin ai cho được tiền? Những người đi qua giao lộ, chạy qua cổng chợ đều vội vàng hoặc cồng kềnh, ai ra đấy mà chơi bao giờ, ra đấy xin chỉ mệt người. Phải trang bị tri thức cho chính mình, học kiến thức mới làm người ta thông minh lên, những người thông minh sẽ không bao giờ ngừng học hỏi kiến thức mới. Thế kỷ 21 rồi, bây giờ người ta cần gì, có phải là cần nhân tài không? Có lần, có một người cho tôi hẳn 50 nghìn, nhờ tôi đứng dưới cửa sổ gào: "Hồng ơi, anh yêu em", gào 100 lần. Tôi tính ra gọi một tiếng mất 5 giây, thời gian cũng tương tự như tôi đi ăn mày một lần, nhưng lợi nhuận đạt được chỉ 500 đồng, còn kém đi ăn mày, thế là tôi từ chối. Ở đây, nói chung một tay ăn mày một tháng có thể đi xin được một nghìn hoặc tám trăm lần. Người nào may mắn thì cùng lắm đi xin được khoảng hai nghìn lần. Dân số ở đây khoảng ba triệu, ăn mày độ chục anh, tức là tôi cứ khoảng mười nghìn người dân mới ăn mày một người. Như thế thu nhập của tôi ổn định, về cơ bản là cho dù kinh tế thế giới đi lên hay đi xuống, tình hình xin tiền của tôi vẫn ổn định, không biến động nhiều. Trời, tôi phục tay ăn mày này quá! - Tôi thường nói tôi là một thằng ăn mày vui vẻ. Những thằng ăn mày khác thường vui vì xin được nhiều tiền. Tôi thường bảo chúng nó là, chúng mày nhầm rồi. Vì vui vẻ thì mới xin được nhiều tiền chứ. Quá chuẩn! - Ăn mày là nghề nghiệp của tôi, phải hiểu được niềm vui do công việc của mình mang lại. Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm nhận vẻ đẹp của thành phố. Tối về tôi dắt vợ và con đi chơi ngắm trời đêm, nhà ba người nói cười vui vẻ, có lúc đi đường gặp đồng nghiệp, tôi có khi cũng vứt cho họ một đồng xu, để thấy họ vui vẻ đi, nhìn họ như nhìn thấy chính mình. - Ối ông cũng có vợ con? - Vợ tôi ở nhà làm bà nội trợ, con tôi đi học. Tôi vay tiền ngân hàng mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, trả nợ dần trong mười năm, vẫn còn sáu năm nữa mới trả hết. Tôi phải nỗ lực kiếm tiền, con tôi còn phải học lên đại học, tôi sẽ cho nó học Quản trị kinh doanh, Marketing, để con tôi có thể trở thành một thằng ăn mày xuất sắc hơn bố nó. Tôi buột miệng: - Ông ơi, ông có thu nhận tôi làm đệ tử không? (Sưu tầm)