Không Còn Ai Đan Trường Không còn ai đi chung một đời, Không còn ai chia sớt nồng say, Không còn ai chia lời thở than Đêm tôi về độc bước đơn côi. Không còn ai tôi đi một mình, Cùng với bóng qua cánh đồng đời, Chỉ một màu rêu phong cỏ úa, Viên đá buồn ngồi hát chông chênh. Người xa khuất như mây mịt mù, Còn lại tôi xanh rêu đời mình, Mai tôi về mưa thu che lối, Băng qua trời, tôi cõng bóng tôi. Không còn ai, không còn ai, không còn ai… Không còn ai không còn ai không còn ai… Tôi khóc một mình…một mình
Khi Cô Đơn Em Nhớ Ai Đan Trường Từng giọt mưa long lanh xôn xao, Để mộng mơ trong em bay cao, Em đâu biết tình này dạt dào. Phố xá thênh thang dáng ai về mơ lúc vai kề, Vẫn thấy miên man từng đêm những cơn mê. Nhẹ nhàng ru trong đêm thâu, Lung linh cơn mưa ngâu, Mưa gieo mãi làm gì giọt sầu. Hỡi trái tim cô đơn lạc loài hãy nở nụ cười Để thấy quanh em tình yêu vẫn có đôi... Đặt bàn tay lên khóe môi chiếc hôn vẫn xa vời, Đêm vẫn lạnh lùng dù qua phố đông. Người yêu ơi em biết không? Vẫn say đắm trong lòng, Dù thời gian trôi xa tình vẫn trao người thiết tha. Khi em thấy cô đơn lòng em nhớ ai, Anh mong bước chân em về trong nắng mai, Đừng mang bóng đêm vô tình về vây kín trong tâm hồn, Hãy nghe trái tim hát lời yêu thương.
Trăng Vỡ Đan Trường Lòng em như trang giấy thơm trắng ngần Để anh viết lên chuyện tình yêu Bài thơ xưa còn dang dở chưa thành câu Trăng lung linh bước theo đôi tình nhân. Và khi yêu ai biết đâu là bến bờ Để rồi phải xa nhau từ đây Mình xa nhau nên vầng trăng kia vỡ đôi Trăng cô đơn quá hỡi người ơi... ĐK: S khi xưa người đã ước mơ muôn đời ta mãi đẹp đôi Nhưng hôm nay hạnh phúc cho người vỡ tan mất rồi (Nhưng hôm nay người đi cho hạnh phúc tan vỡ rồi) Trăng cô đơn lặng lẽ nhớ ai qua từng góc phố ngày xưa Nghe trong tim buồn vỡ bao lần nát tan vì ai. Có ai nhớ ngày xưa em ơi, người đã xa tôi mất rồi Ánh trăng sáng lòng anh em ơi, giờ thấm ướt trong chiều mưa.
Bước Chân Lẽ Loi Đan Trường Từng ngày trên phố bước chân anh lẻ loi Giờ em đến chốn mờ xa nhạt bóng mây Nơi chân trời không ngày tháng Phiêu du quên đường về Đặt tên dấu chân em trong đời tôi. Giọt mưa kia đã xóa tan bóng hình em Còn đây nước mắt hòa chung niềm nhớ nhung Trên con đường xanh màu lá đã quen dấu chân người Lẻ loi bước chân anh đi về đâu. (Lẻ loi bước chân anh trong chiều mưa) Ch vơi anh bước qua nhanh con đường xưa Nơi ta đã có những ngày vui Bao nhiêu ân ái xin cho theo ngàn mây Miên man câu hát khẽ gọi em. Tiếng mưa buồn rơi lạnh quá cô đơn anh khóc thầm Lẻ loi bước chân anh trong chiều mưa. (Lẻ loi bước chân anh đi về đâu ?)
Cắn Môi Tình Còn Đau Đan Trường Em xa anh buồn chi nữa hỡi em, như giấc mơ ta mơ qua một đêm, tình trong mơ đẹp như tranh như thơ, tỉnh giấc rồi mơ chỉ là mơ thôi. Trăng treo cao chờ ai nữa hỡi trăng, đôi bóng xưa nay lẻ loi mình anh, tình đôi ta giờ mờ theo sương khói, ánh trăng tàn theo bước chân em xa. Giờ cô đơn mình anh bước âm thầm, buồn chơi vơi tình ơi sao vỡ tan, em đã xa rồi, xa ánh trăng thề, gọi tên em lá rơi thẫn thờ rơi. Người ra đi tình em cũng ra đi, bờ môi thơm vòng tay ôi đã xa, số kiếp cho mình khổ mãi chữ tình, buồn cắn môi mới biết tình còn đau.