Cửa lòng đã khép . _______________ _______________ ____ Lạnh về buốt giá đổi mùa sang Lặng lẽ rừng cây đứng xếp hàng Buổi sáng mưa giăng còn sướt mướt Ban chiều mây nhạt vẫn lang thang Phố thưa ai vẽ màu hoang tịch Phòng trống người đi hương úa tàn Cánh cửa lòng như vừa mở hé Vội buồn khép lại để sầu loang . _______________ _______________ ___ Tphạm
Ai cũng có ....một góc nhỏ tâm hồn Để tồn tại những nỗi niềm thầm kín Để cất giữ những gì trong câm nín Tình nào trao xao xuyến trái tim ai Ai cũng đã ......một thời sao vụng dại Giữa tối đêm thiếu ánh sáng đưa đường Ta mò mẫn không tìm ra phương hướng Để tình buồn lạc bước biết về đâu Trời vào thu sao bỗng thấy âu sầu Nghe man mác đâu đây lòng thổn thức Nỗi niềm riêng trào dâng trong ký ức Lá vàng rơi phủ kín một tâm hồn Ai cũng thế ......cũng một thời ....mơ mộng Góc tâm hồn sóng sánh ánh chiều thu Lòng bâng khuâng bao phủ bóng sương mù Một chút nhé......để nghe hồn sâu lắng.
NHỚ MÙA XƯA . _______________ _______________ ___ Cơn cuối mùa còn bay phơ phất Rơi bên thềm hiu hắt giọt mưa Điệu buồn gió thoảng nhặt thưa Ru theo nỗi nhớ đong đưa chẳng cùng Biền biệt rồi nghìn trùng dáng ấy Trong đêm dài có thấy lòng trăng Vơi đầy hao khuyết còn chăng Mà nay người đã xa xăm chốn nào Tình yêu cứ hoài sao trắc trở Để nỗi sầu vẫn ở quanh đây Đâu rồi môi mắt vòng tay Mà trong xa cách để nay thêm buồn Dẫu cuộc đời có thêm rài rạc Mối yêu thương chẳng nhạt tình ai Dẫu rằng chẳng biết ngày mai Vì trong cách trở mà phai cuộc tình Ngày xưa đó vẫn còn hơi ấm Nụ hôn nồng mọng đẫm người trao Phấn hương bay vẫn ngạt ngào Nhớ về kỷ niệm thương sao mãi còn _ ______________ _______________ ___ Tphạm
Khép lại thôi những nỗi buồn khao khát Để lòng đừng.... dào dạt nhớ mong ai Khép lại đi những cay đắng đêm dài Trong đau khổ nghe tim mình vỡ nát Khép lại nhé kỷ niệm nào mờ nhạt Khi tình ai vò nát trái tim ai Khép lại đi người ơi chỉ thế thôi Để ai khỏi nhói lòng trong nhung nhớ Thôi thế nhé, khép đi vì tôi sợ Tình vội về, rồi sẽ vội ra đi Mình còn gì, thất vọng lẫn hoài nghi? Khi khép lại, lòng ai thôi buồn nhớ!
Thật ra...Trên thế giới này chẳng ai là của riêng ai. Cũng chẳng có thứ gì mãi mãi là của mình. Nếu không biết trân trọng và giữ gìn thì cái gì cũng có thể (biến mất) . Đừng hiểu lầm để lời thơ mất vị. Vậy thì dừng lại.
Nặng nỗi buồn riêng Nghe nỗi riêng buồn buổi sớm mai Nhớ thương đem đến những u hoài Ở đây có một trời giông bão Nơi đó thêm vài mùa nắng phai Người đợi để rồi khô nước mắt Ta chờ cho đến trĩu bờ vai Lê thê còn biết bao giờ nữa Ngày tháng mong nhau vẫn miệt mài Tphạm
ngày đó là ngày mấy vậy em? Chắc là lâu lắm rồi hen? Sao toàn bùn ko dị ta. Bị dịch hết gòy.