chờ anh chờ em giữa hoang tàn tuyệt vọng lúc hoàng hôn ca khúc hát bi ai lúc chim trống khóc than gọi bạn anh chờ em chờ suốt tháng năm dài chờ đến lúc khi bóng chiều vụt tắt anh trở về với quá khứ đau thương bao yêu đương để lại chút vấn vương chợt nhận thấy tình yêu là ngang trái buồn! buồn! buồn! nhưng biết phải làm sao?
Một là anh phải hiền hòa Sẵn sàng nhận lỗi cho qua mọi điều Dù sai dù đúng bao nhiêu Bao giờ lỗi cũng phần nhiều là ta Hai là anh phải thật thà Lương bao nhiêu có nộp ra đủ đầy Giờ giấc cấm chậm 1 giây Khai không thành thực thì “đây” giận hờn Ba anh chịu đựng phải hơn Cơm khê canh mặn liệu hồn mà chê Cắn răng nhắm mắt nuốt đê Kêu lên một tiếng ra đê mà nằm Bốn anh là nhớ phải chăm Lau nhà rửa bát âm thầm làm đi Kiểm tra em thấy việc gì Làm không vừa ý ấy thì biết tay Năm cấm chè thuốc rượu Tây Em mà phát hiện đuổi ngay ra đường Ngâm rượu dân tộc bổ dương Ừ thì vài chén quê hương thôi đành Sáu là em cấm tiệt anh Đừng có tơ tưởng loanh quanh em nào Tức lên tay thớt tay dao Lia tay nhắm mắt chào mào cúc cu Ngẫm rồi tôi khóc tu tu Thế thì nào khác đi tù hả em Nhưng thôi anh quyết thử xem Chung thân lĩnh án với em sợ gì!
Thu chưa đến đã nghe lòng lá rụng Nắng chưa tà chiều đã nhuộm cô liêu Giữa đôi ta liệu có phải là yêu Hay mới chỉ giản đơn là tình bạn? Khi gặp gỡ lòng chợt đầy bối rôí Nửa chừng xa mà nhớ đến khôn khuây Mới nửa chừng khẽ chạm lấy bàn tay Mà đã thấy trái tim đầy mộng tưởng Cũng có lẽ chỉ mình ngây dại Đi trong thu mà cứ tưởng xuân về Giữa đêm dài chân mỏi bước đam mê Mà phía trước ngỡ bình minh mời gọi Còn với em ...chỉ nửa chừng như thế Bạn cũng nên mà yêu quý cũng nên Cứ sẽ đến nếu anh trao hò hẹn Rồi quay về phút chốc đã thành quen
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn, Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc, Tôi chờ người đến với yêu đương.HAI SẮC HOA TIGON – T.T.Kh Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn, Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc, Tôi chờ người đến với yêu đương.Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng Dải đường xa vút bóng chiều phong, Và phương trời thẳm mờ sương cát, Tay vít dây hoa trắng cạnh lòng.Người ấy thường hay vuốt tóc tôi, Thở dài trong lúc thấy tôi vui, Bảo rằng : “Hoa, dáng như tim vỡ, Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi !”Thuở đó nào tôi đã hiểu gì Cánh hoa tan tác của sinh ly, Cho nên cười đáp :”Màu hoa trắng Là chút lòng trong chẳng biến suy”.Đâu biết lần đi một lỡ làng, Dưới trời đau khổ chết yêu đương. Người xa xăm quá ! – Tôi buồn lắm, Trong một ngày vui pháo nhuộm đường…Từ đấy, thu rồi, thu lại thu, Lòng tôi còn giá đến bao giờ ? Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ… Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời, ái ân lạt lẽo của chồng tôi, Mà từng thu chêt, từng thu chết, Vẫn giấu trong tim bóng “một người”.Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa Như hồng tựa trái tim tan vỡ. Và đỏ như màu máu thắm pha !Tôi nhớ lời người đã bảo tôi Một mùa thu trước rất xa xôi.. Đến nay tôi hiểu thì tôi đã, Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi !Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ, Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu Gió về lạnh lẽo chân mây vắng, Người ấy ngang sông đứng ngóng đò.Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng, Trời ơi ! Người ấy có buồn không ? Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ Tựa trái tim phai, tựa máu hồng ?
Một ngày nào đó, khi nhìn lại bạn sẽ nhận ra rằng đấy mới chính là những khoảnh khắc đích thực của mình! *** Khi tôi nhìn những con đường đầy những bông hoa dại, tôi lo ngại đám cỏ ấy sẽ phá đi mảnh vườn của mình. Đám trẻ thì lại tìm hái những bông hoa ấy tặng mẹ và vui đùa với những bông cỏ may… Khi tôi gặp một kẻ say khướt đang mỉm cười, tôi chỉ ngửi thấy mùi rượu và sự kinh tởm , những kẻ khiến tôi phải quay mặt. Nhưng đám trẻ của tôi thì nhìn và mỉm cười lại với họ. Khi tôi nghe những đoạn nhạc mà mình thích tôi chẳng để tâm chút gì, chỉ ngồi lì và lắng nghe . Đám trẻ nhà tôi lại nhún nhảy theo nhịp điệu, hát to lên dù chỉ với những lời mà chúng tự nghĩ ra. Khi gió thổi qua mặt, tôi thu người lại, bực mình vì chúng làm rối mái tóc của mình và những bước chân thêm khó khăn . Lũ trẻ thì nhắm mắt lại, dang hai tay như bay lên cùng với chúng, sau đó thì phá lên cười. Khi tôi gặp một vũng bùn, tôi cố bước qua nhanh, lo sợ chúng sẽ làm bẩn giày và day lên những tấm thảm. Ŀám trẻ thì ngồi quanh lại, chúng cố xây các đập nước, các dòng sông và nô đùa với những con giun. Khi cầu nguyện , tôi luôn mong Chúa sẽ ban cho mình nhiều thứ. Lũ trẻ thì khẽ nói : “Chúa ơi, cám ơn vì đã cho con đồ chơi và nhiều bạn bè. Con cũng chưa muốn lên Thiên đàng với Người vì con nhớ ba và mẹ con lắm!” Phải chăng chính trẻ con mới là những nguờ chỉ cho chúng ta cách sống, và có lẽ vì thế những thiên thần luôn ở bên chúng. Và hãy tận hưởng những quà tặng dù nho nhỏ của cuộc sống. Một ngày nào đó, khi nhìn lại bạn sẽ nhận ra rằng đấy mới chính là những khoảnh khắc đích thực của mình!
Chiều gieo giọt tím ngang thềm Mưa rơi thêm gợi nỗi niềm đơn côi... Người đi ...mấy nẻo xa xôi... Còn ta riêng với khoảng trời gieo neo... Sông xưa lẻ một mái chèo Đường xưa cỏ úa eo xèo thời gian... Rừng xưa chim nhỏ lạc đàn Nhớ thương gửi áng mây ngàn về đâu... Đêm hoang phố vắng hoen màu... Bàn chân đơn lẻ nát nhàu nỗi đau...
Sài gòn ơi sao mưa hoài thế? Cho tôi xin một chút nắng đi mà Chắc tại ai kia di xa mãi.. Sài Gòn bùn chẳng buông nắng đấy thoy...
Sài sòn chiều nay ướt mất rồi Mưa làm ướt đẫm cả thơ tôi Buồn thương tôi nhìn theo bóng Tím Tìm những hạt mưa..Tiếng Than Ôi!!! Vọt lun...chúc cả nhà may mắn nha Gửi phát lấy hên nà 55/18.
Biển Nổi Nhớ Và Em Mỹ Linh Em xa anh, trăng cũng chợt lẻ loi thẫn thờ Biển vẫn thấy mình dài rông thế Xa cánh buồm, một chút đã cô đơn Gió âm thầm không nói Mà sao núi phải mòn Anh đâu phải là chiều Mà nhuộm em đến tím Sóng có nghĩa gì đâu Nếu chiều nay anh chẳng đến Dù sóng đã làm em nghiêng ngả vì anh.
Điều Giản Dị Hồng Nhung Dịu dàng hạt nắng đùa nhẹ trên áo Đôi môi em gọi bao khát khao mắt em vời vợi đăm đắm trời cao Em mong manh tựa rừng cây trút rơi lá Gió chiều bỗng chợt xao xuyến mãi không thôi Người yêu ơi dù mai này cách xa Mãi mãi diệu kỳ là tình yêu chúng ta Và ta biết một điều thật giản dị Càng xa em ta càng thấy yêu em Hội ngộ rồi chia ly cuộc đời vẫn thế Dẫu là mặt trời nồng nàn khát khao Hy đêm mịt mù lấp lánh ngàn sao Nếu không có người cuộc đời trôi về đâu Nếu không có người mặt đất quá hoang vu Và ta biết một điều thật giản dị Càng xa em ta càng thấy yêu em