Ta sẽ về nơi xa xa lắm Một nơi không có gió mưa dầm Và những đêm đông không lạnh lẽo Ta về giữa những sắc phù vân Thế là trôi qua mọi ưu phiền Khi ấy buông xuôi chuyện đời rồi Ta sẽ bình tâm nghe sóng vỗ Trở về tiếng hát thưở đưa nôi Ta sẽ về trong những mắt cay Mùa thu hun hút gió heo may Lặng nghe tiếng gió đùa trêu lá Xoa dịu lòng ta những đoạ đày
Chiều nay biển lặng như tờ Dập dờn sóng biếc hững hờ người ơi. Trắng mây bay giữa từng trời Cô đơn mấy nỗi chơi vơi ái tình.
Buồn tình buồn lại buồn hơn Con tim đau nhói cô đơn phận đời Ngày nao vật đổi sao dời Cho đời ta bớt lệ rơi đêm dài.
Lòng buồn viết mấy câu thơ, Câu thương câu nhớ câu chờ đợi ai. Đêm khuya thức những canh dài, Thương người lữ khách thương hoài ngàn năm !
Thao thức đêm đêm giấc chẳng thành Ưu phiền lặng lẽ hỡi mong manh Cô đơn vạn dặm tình hiu hắc Tiêu đìu ảo ảnh những ngày xanh...
Trở về với bến sông xưa Mong tìm một chút nhặt thưa bóng đò Lặng thinh không một giọng hò Chắc người thưở ấy bây giờ đã quên Rảo chân nên bước chẳng êm Giật mình thấy bóng ai quen qua cầu Người đi đâu dến nơi đâu ? Mà sao im lặng cúi đầu bước đi Thôi thì chẳng níu chẳng trì Thênh thang người cứ từ ly đường mình Kệ mình ai cứ lặng thinh Kệ mình ai cứ lặng thinh với mình.
Trong ta nỗi nhớ đong đầy Kệ cho năm tháng hao gầy người ơi Dù cho góc bể chân trời Tình ta vẫn đượm những lời đắm say Dẫu đời còn lắm đổi thay Bến sông xưa vẫn ngày ngày đợi anh Trái tim yêu vẫn chân thành Trong ta nỗi nhớ vẫn dành cho nhau.
Có những ngày thật buồn Là những ngày anh vắng bặt Em thơ thẩn kiếm tìm Một vài dòng tin nhắn Nhưng tất cả đều vắng Bởi anh đã quên rồi Một mình em lẻ loi Đợi chờ tin anh tới Nắng chiều thu chấp chới Nhạt nhoà vàng cô liêu Em đợi anh những chiều Sương giăng mờ ngõ nhỏ Đèn nhà ai đã tỏ Riêng em giờ quạnh hiu Bởi anh tiếc lời yêu Để những ngày buồn quá..
Âu là duyên phận chúng mình Núi sông cách trở mà tình chẳng xa Mong ngày chờ đợi chóng qua Vần thơ thương gửi đậm đà đôi nơi Anh buồn xa cách phương trời Em sầu lẻ bóng cuối nơi sông dài Xuân về đào vẫn nhớ mai? Nắng phương nam chẳng để ai hững hờ… Em ơi đừng có ngại ngờ Thuyền anh về bến cập bờ yêu đương Chẳng còn xa cách đôi đường Duyên tình ở mãi nhớ thương dạt dào
Lặng im đón nhận từ anh Biết bao lời nghĩa lời tình đắm say Kệ cho bão táp gió lay Duyên thầm em giữ lòng này cho nhau Như dây trầu quấn thân cau Vôi nồng thuốc đậm giữ màu thuỷ chung Nhận từ anh sự bao dung Nhận từ anh nụ hôn nồng nàn hơn Lặng im thấu hiểu nguồn cơn Chút sa sẩy để lệ buồn vương mi Rượu người xin hãy quên đi Tình anh em uống cạn ly vơi đầy.
Một cõi nhớ, trong ta xa quá Một nỗi buồn, mãi lặng trôi qua Một câu chữ, Nợ Tình chưa trọn Một tiếng yêu,Theo dấu hình hài Một trái tim cứ ngỡ sạn chai Một câu thương lùi xa dĩ vãng Một tiếng cười còn ngân đâu đó Một thoáng hương xưa,mãi nhớ hoài
1 mình 1 mình mãi 1 mình 2 người 2 nẻo mãi 2 nơi Nơi nào bờ bến 2 ta gặp Để lấp nỗi bùn 1 con tim 1 tim 1 tình 1 người thương 2 tim 2 ngã 2 nẻo đường 3 năm 3 tháng 3 như một 1 lòng 1 dạ 1 tình thương 0 bóng 0 hình 0 thực tế 1 yêu 1 hận 1 nỗi đau 2 ta 2 người 2 thế giới 0 duyên 0 nợ 0 thành đôi .
Ta là gì? Ta là gì trong trái tim nhau Là hiện tại thương đau trong quá khứ? Là tương lai đang băn khoăn do dự? Là chiều vàng tìm lại những thương yêu? Ta là gì? Bạn hữu? Người yêu? Là say nắng thoảng qua hay suốt kiếp? Là bền vững hay gặp nhau vài dịp? Làm nhau vui hay chỉ thích tổn thương? Đã qua rồi, những bờ bãi đau thương Nhặt cánh tương tư thả vào chiều đầy gió Xin đừng buồn vì suy tư này nọ Chuyện qua rồi hãy để gió cuốn đi Con thuyền chông chênh lạc lối những nghĩ suy Sẽ chẳng trách đâu vì những điều nhỏ nhặt Thuyền lênh đênh nếu có ngày gặp mặt Xin hãy cùng cười vì ta vẫn thấy nhau. Ta là gì? Hạnh phúc? Thương đau? Là nuối tiếc những phút giây lầm lỡ? Là yêu thương một đời ta lo sợ? Nhưng đừng là những tội nghiệp, đáng thương Ta là gì? Trách nhiệm? Vấn vương? Là cái chi? Là do ta lựa chọn Sẽ chẳng sao nếu khi chưa quá muộn Ta là gì chỉ anh biết được thôi
Gió lạnh đầu mùa, rưng rưng nỗi nhớ Nỗi nhớ anh, nỗi nhớ một chiều mơ Nỗi nhớ bơ vơ, hoàng hôn nhuộm đỏ Bóng anh ngồi, lặng lẽ, mặt hồ xa. ****** Gió lạnh về, đong đầy những ngày qua Một chút bâng khuâng, của khúc tình ca Em nhớ mãi, bài thơ em đã viết Em nhớ anh, một chút, được không anh? ****** Sẽ chẳng thể, đánh thức trái tim anh Bằng nỗi nhớ, dù mỏng manh như thế Nhưng em biết, niềm tin em có thể Đợi chờ anh, là hạnh phúc của em. Sẽ chẳng thể, biến bộ phim mình xem Thành giấc mơ, anh và em ngày tới Nỗi nhớ chiều không anh, sao chới với Sao ắp đầy, những nỗi nhớ không tên. ****** Gió đầu mùa, mặc ấm nhé, đừng quên Đừng quên xoa tay, mỗi khi thấy lạnh Đừng ngồi một mình, lúc buồn hiu quạnh Gửi tặng anh, khăn gió ấm bình yên. ****** Em sẽ để, cảm xúc đến tự nhiên Sống thật lòng mình, như em đã có Biết đâu vào ngày đẹp trời nào đó Có một người bất chợt nhớ tới em?
Chờ ai nữa tôi chờ ai nữa Ai đến đây mà đợi mà chờ Chờ đơn lẻ chờ trong vô vọng Em xa rồi xa tuổi ngây thơ. Chiều đã qua một giờ cuộc hẹn Buồn mình tôi đau tủi cho thân Lỡ làng số không người chung cuộc Hẹn xuân ngày lá đổ đầy sân. Xuân hoa nở tìm em không gặp Hạ nắng vàng chẳng thấy tăm hơi Thu thay lá chắc cũng lỡ lời Đông mục gỗ đìu hiu bóng xế. Trách ai nữa trách ai - ai trách Người hay đời hay tại địa thiên Trong vô vọng khuất xa tầm mắt Mộng vỡ rồi cam phận vô duyên.