Phải Lòng Người Dưng Chỉ không gặp mấy hôm thôi Mình buồn ngơ ngẩn bồi hồi vào ra Thầm lo bên ấy người ta Niềm vui cuộc sống có là bình yên Vắng người lục bát ưu phiền Hồn thi đi lạc nơi miền đảo hoang Bạn bè cười nói rộn ràng Riêng mình thơ thẩn mơ màng chốn nao Ngộ chưa, kỳ lạ làm sao Mình và người ấy đâu nào quen thân Xa thăm thẳm chẳng ở gần Khi không mình lại ân cần quan tâm ( Nhiều lần mộng ước xa xăm Mơ cùng nhau ngắm trăng rằm bên song ) Tự nhiên , vô cớ nhớ mong Thôi rồi !!! ...chắc đã phải lòng người dưng .
Dại khờ Lối nhỏ chiều nay vắng bóng người Em quên hay nhớ hẹn cùng tôi Vòm trời nắng ấm sao lạnh nhỉ Lạ lẫm len vào trên mắt môi Vẫn biết hồn em như sóng khơi Dạt dào rong ruổi đến chân trời Em yêu,em ghét rồi thương đấy Nhưng lạ - lòng tôi nhớ chẳng vơi Tôi hiểu rằng mình đang ước nguyện Theo lời gió xoáy một loài hoa Ngày mai dẫu biển không xanh nữa Vẫn giữ trong lòng nỗi thiết tha Như thể Ngân Hà,Ô Thước chăng Ngưu Lang,Chức Nữ để sầu giăng Trời ơi!..ví được tình nhân thế Cũng thoả dù năm gặp một lần
Ừ thôi ... Ừ thôi em hãy về đi Xem như mình chẳng có gì với nhau Lâu rồi cũng sẽ quên mau Thời gian rồi cũng phai màu mà thôi Kiếp này ta chẳng chung đôi Anh xin trả lại những lời yêu xưa Trả em ánh mắt thẹn thùa Những chiều hò hẹn những trưa đợi chờ Trả em sắc nắng chiều thu Vòng tay xiết chặt vị bờ môi ngoan Trả em hoan khúc địa đàng Hương thơm sợi tóc thì thầm lời yêu Trả em hết – giữ lại nhiều Trong anh còn cả vạn chiều nhớ nhung Ngày sau có gặp bên đường Chỉ xin ánh mắt còn vương chút tình
ÁNH SAO RƠI Lấp lánh ngân hà vạn ánh sao Tình em anh gửi một tinh cầu Hằng đêm mãi ngắm về phương ấy Thầm Kể chuyện tình ai trót trao Mơ nắng chiều xuân đôi én liệng Mây trời tím nhạt gió lao xao Hoàng hôn se sắt mầu nhung nhớ Đợi ánh sao rơi dạ xuyến xao
Bất Ngờ Bất ngờ gặp lại dáng người xưa Dạ bỗng nao nao tay bỗng thừa Ngây ngất say men tình thuở ấy Ngỡ ngàng môi mắt dưới cơn mưa Bất ngờ rung cảm mối tình thơ Tim bỗng lao xao chợt thẩn thờ Xao xuyến bờ vai ôm luyến tiếc Ngất ngây làn tóc ướt trơì mơ Bất ngờ nhớ đến lúc chia phôi Còn có chăng là giấc mộng thôi Ngã rẽ chia tình xa vạn lối Đường đời ngăn cách hỡi người ơi !
Biển nhớ Bãi biền chiều nay vắng một người Mây vờn nặng trĩu –nhớ đầy vơi Rì rào sóng vỗ xô bờ cát Có tiếng hoàng hôn gọi nắng rơi Xa tít ngoài xa tận cuối trời Có đàn hải yến mãi rong chơi Lung linh dưới nắng vàng hoa sóng Gió vọng ru ai tiếng ạ ời Bọt biển vui đùa đuổi cát trôi Chạy dài trắng xóa nhớ xa xôi Vài con ốc-vỏ trơ trên cát Như mảnh tình riêng trót tả tơi Em có bao giờ nhớ đến tôi ? Cho dù một chút tiếc thương thôi Cũng là tất cả -là mơ ước Sưởi ấm tim côi đến trọn đời
Bộn bề sóng nước ngả ba sông Băn khoăn e ngại ngả ba lòng Phất phơ ngô đồng trong nắng sớm Lấp ló mái chèo... Cập bến không? Lãng du cùng mây trắng trời trong Tiếng chim lảnh lót ven sông Hồng Nhà ai lẹt đẹt sau bụi ấy Tóc bạc, da mồi, tấm lưng cong? Sóng ở trong tim, sắt se lòng Mẹ già mỏi mắt ngồi chờ mong Đứa con lâu ngày... xa biệt xứ Có nhớ quê nghèo, thương mẹ không? Nước lớn cồn lên lóng lánh sông Sóng đánh chong chanh, ập vào lòng Lững lờ phiêu diêu lục bình tím Thoáng buồn ngây dại... Im lặng trông.
Ta có chờ đâu có đợi đâu Nghe sao khóe mắt chợt dâng sầu Trĩu nặng đôi mi trì khóe mắt Lòng còn héo hắt một niềm đau... Người chẳng trao ngọt ngào thương nhớ Đâu một người thơ thẩn ngẩn ngơ Bóng con thuyền lửng lơ mê muội Trôi giữa dòng rong ruổi bơ vơ... Dòng đời lạc nẻo mờ sương khói Quanh quẩn bụi trần nhịp đưa thoi Buồn thương con nước nào ngơi nghỉ Lòng thuyền vốn dĩ sóng xa khơi...
Nhặt Thơ Người ta đi nhặt thơ rơi Còn tôi đem thả rong chơi khắp miền Tròn xoe đôi mắt nai hiền Thơ tôi đem rải bên hiên hững hờ Ai mà nhặt được trong mơ Cho tôi chuộc lại vần thơ tuổi hồng Thơ tôi hong nắng giữa đồng Thảnh thơi khúch khích bồng bềnh nắng mai Thơ tôi chẳng khúc liêu trai Chỉ là một dáng mảnh mai chiều tà Thơ là một mảnh trăng ngà Với dăm mây trắng bay xa gom về Thơ tôi khúc nhạc đồng quê Thơm mùi hương lúa say mê cánh diều Thơ là những lúc phiêu diêu Vu vơ gom lại thật nhiều nhớ thương Thơ tôi đem trải giữa đường Mở vòng tay đón yêu thương bên mình Nơi nào có nghĩa có tình Là thơ tôi đến bình minh rạng ngời Người ta đi nhặt thơ đời Còn tôi đem rải để rồi bâng khuâng.
QUÊN VÀ NHỚ Tôi dặn lòng quên đi đừng nhớ nữa Kỉ niệm nào rồi cũng sẽ phôi pha Nỗi đau nào rồi cũng sẽ trôi qua Vết thương sẽ không còn hành hạ mãi Nhưng cố quên lòng lại càng thêm nhớ Bến sông buồn một thuở đã dừng chân Em tinh khôi lộng lẫy sắc giai nhân Cầu dải yếm bắc hồn tôi cổ độ Tôi tương tư với hồn thơ bỏ ngõ Mặc tình si cho trăng gió ra vào Nhưng tình đời tựa một giấc chiêm bao Người đã đến rồi đi trong vội vã Tôi dặn lòng quên đi đừng nhớ nữa Ảo ảnh về trang thơ ứa lệ đau
anh quên em? anh quên em sao ? ừ cũng đúng thôi bộ óc con người chỉ chứa những điều cần nhớ em cũng sẽ ráng không buồn vì duyên lỡ chuyện hợp tan, vốn là lẽ rất thường mình không yêu nhau hoa vẫn tỏa ngát hương trái đất vẫn xoay đều và mùa vẫn thay phiên đi - đến có thể ngày mai này anh sẽ đem lòng cảm mến một cô gái mà ...không phải là em rồi ngày sang ngày, đêm lại qua đêm người con gái đó sẽ cùng anh kết ước em có buồn hay không cũng chẳng làm chi được anh hạnh phúc mà, nên em cũng ráng gượng vui anh sẽ quên em ...! ừ cũng đúng thôi đâu ai ép người ta yêu một thứ tình yêu không thể cũng như em, dù trái tim đẫm lệ dù không thể quên anh ..., nhưng cũng bảo là quên ...!
Đôi khi ta hay nghĩ vu vơ Nhưng chỉ là vu vơ thôi nhé Chút giận hờn như là ... hàng bán rẻ... Ta mua về rồi hối tiếc .... Tiền mua Gía như mà ta không mua nó Chỉ ngắm nghía và đi ngang qua Thì có lẽ ta đã không giận thế Ta mua về để rồi chẳng biết để đâu Cứ âm thầm như vết đau trong ổ bụng Bậm bục, ấm ách một mình thôi Đôi khi chỉ là một bức ảnh Hay chỉ là một câu nói người dưng Ta vô tình ... làm mình khổ Làm ai buồn như lá mong manh Thu trôi qua là ngày lá rụng Ta mong rằng ai đó đừng rơi Lá xa cành khi nào trở lại ??? Để cành buồn hiu quạnh cả mùa đông...
KHÔNG THỂ QUÊN Biết rằng không thể nhớ mong Yêu thương chỉ bận thêm lòng mà thôi Mà sao ánh mắt nụ cười... Vẫn không quên được hỡi người tôi yêu ? Mà sao sớm sớm chiều chiều Lòng tôi vẫn nhớ mong nhiều đến ai ? Mà sao những giấc chiêm bao Hình ai vẫn cứ đi vào giấc mơ? Người vào cả những vần thơ Trời ơi biết đến bao giờ cho quên Giá mà những phút đầu tiên Gặp nhau đừng hỏi, đừng quen, đừng gần! Như người xa lạ đừng thân Hoặc dù chỉ gặp một lần rồi xa Như làn hương thoảng bay qua Thì đâu đến nỗi lòng ta nhớ hoài!
Thì thầm đêm Cả tiếng lá cũng xơ xác đợi em Những mắt đèn quầng lên trong im lặng Em gần đấy mà một người trống vắng Phố chung mơ day dứt sự chia phôi. Con đường xưa em đã đi với ai Gió không thổi thì thầm bên tai nữa Nỗi nhớ nén trong khuông lòng đóng cửa Để riêng đêm lại mở ngắm hình hài. Có cô bé mười tám tóc ngang vai Bỗng đổi thay khi anh chưa kịp hiểu Cái lắc đầu anh biết mình quá thiếu Thế là xa chẳng ai nói thành lời. Chỉ vầng trăng bước qua giữa hai người Đi rất nhẹ không in hình tì vết Dấu môi câm không tự mình xóa hết Như mũi dao xăm một thuở dại khờ.
Bên nắng, bên mưa Một dòng sông chia hai khoảng trời Một bên nắng và một bên mưa. Bên mây trắng như đùa trong nắng Bên rạt rào những giọt rơi rơi. Nhớ dòng sông-khoảng trời chia đôi Em mỉm cười đứng bên khoảng nắng Nón trắng chao ôi chiếc nón trắng Em đội đầu che hạt nắng vấn vương. Anh đứng bên này chùm mưa thương Sông một dòng mà sao trời cách biệt Mưa không biết lòng người tha thiết Nên rơi hoài những giọt chia phôi. Sông chẳng muốn lòng mình chia đôi Nước trong lòng cuộn lên sắc đỏ Muốn dâng sóng đẩy con đò nhỏ Nối đôi bờ bên nắng, bên mưa.
Khi Người Quên Hẹn Ghét anh ghét qúa đi thôi Ai kêu anh hẹn để rồi anh quên Bỏ người ta một mình ênh Chờ anh cả buổi ở bên hàng rào Chuyển mưa gió lạnh lao xao Sợ ma muốn khóc anh nào có hay Đường về mưa bụi nhẹ bay Tủi thân nước mắt ngắn dài , biết hông ? Lần này nhất quyết dặn lòng Giận luôn một tháng đừng hòng bỏ qua Sáng mai chớ có sang nhà Dổ dành ngọt dịu chỉ là mắc công Nhưng mà nếu có đóa hồng Cùng câu xin lỗi hổng chừng sẽ tha . Lêu...lêu bé hư gê á
Cô quạnh đường đời cất bước đi Cuộc đời lữ khách vấn vương gì? Giã từ bến vắng chiều thăm thẳm Bỏ lại mảnh đời bé tí ti. ... Độc hành lữ khách cất bước đi Du lãm đôi nơi có nghĩ gì Gặp lúc hắc hiu buồn lả tả. Ngẫm đời hiu quạnh ước ân tri. Dặm xa muôn nẻo, bèo trôi dạt Nước chảy cành khô chiều tan nát Sóng đâu xô mãi, mây bay mãi! Người hỡi! Tình ơi, chớ bàng bạc! Chừng ấy thời gian đã bay xa Công danh, duyên nợ vẫn la đà Giàu sang phú quí mơ màng thấy Nợ còn trăm mối... Hát ngân nga? Cung bậc cuộc đời có tí ti? Ký ức thời gian chẳng nghĩa gì? Ai bảo ngày qua là vô nghĩa! Mà đành phụ bạc bỏ ra đi. Ngẩn đầu trời vẫn xanh biên biếc Ánh mây hồng bay mãi biền biệt... Nhìn bến vắng điệp trùng con sóng vỗ Sông lẳng trôi xuôi dòng mải miết. Cõi lòng ta còn hối tiếc ngày qua.
Ánh mắt Mãi vấn vương hoài đôi mắt Bâng khuâng một chốn đông người (Như thoáng mơ đời hiu hắt, Nối dài theo mãi đời tôi). Em gởi về đâu, ánh mắt? Để lòng anh cứ xuyến xao Trong một ngày qua rất thật, Quyện hương lưu bút thuở nào. Chiều nay về ngang trường cũ Bất ngờ gặp lại người xưa Nắng chưa phai màu quyến rũ Cho lòng nhớ một chiều mưa Nhìn nhau ngỡ là giấc mộng Vẫn xanh, đôi mắt một thời... Hai mươi năm rồi mong đợi, Như ngày ấy xa xôi Hai mươi năm dài cách biệt, Ngày xa hay một thoáng đời!? Chiều nay nhìn nhau tha thiết Sao lòng e ấp...người ơi.
Đôi Khi ... Gió lay cũng động niềm sầu Trăng soi cũng tỏ, mái đầu pha sương Bao năm lẻ, tình dường êm ấm Bỗng một ngày thăm thẳm trùng khơi Nói chi đây ? dù một lời Cũng làm đau xót cái thời đón đưa ... Em vẫn nhớ, rằng thưa ... vẫn nhớ Người thì sao ? có nỡ quên không ? Đêm nay gió nhẹ vào lòng Khơi muôn dĩ vãng, cô phòng hắt hiu
Nếu đã nhớ, xin mong nhiều hơn nữa Nếu đã chờ ... xin như lửa thiêu Tim Đừng như xưa cứ im lìm Để đôi Bướm lạc ... không tìm được nhau Sao phải nén, để ngọt ngào ... xa xót Cứa vào Tim, khóc bèo bọt thân anh Đêm đêm ôm giấc chẳng lành Ru muôn tan vỡ ... ai đành lòng ai ? Bao đêm trắng, nhìn khói bay ... Mây tỏa Giọt men nồng, đâu làm thỏa si mê Sao không tìm lại... lối về Bên ai nối lại hẹn thề trăm năm ? Em vương kiếp, thăng trầm từ khi "Gió" Trêu ghẹo Mây, trao lời ngỏ mông lung Đành thôi ... làm bạn muôn trùng Đêm nghe khúc nhạc tình chung "nhớ người"