Vừa chốt bài xong ra chánh điện gặp anh trai quăng cho cái này , đọc muốn bật ngữa luôn á ............
Bóng Nhỏ Đường Chiều Ai biết ai vì đời cùng ngược xuôi chung lối mòn Ngày anh hai mươi tuổi, em đôi tám trăng tròn Đêm lạnh còn chăn đơn gối lẻ Chưa buồn khi canh vắng khép đôi mi Cho đến hơn một lần tuổi trẻ như qua mất rồi Ngày tim lên tiếng gọi, thôi tôi mến một người Tâm tình chiều nao trên phố nhỏ Khi về lưu luyến mãi phút hẹn hò Bao thương nhớ từ độ anh vui bước quân hành Nửa năm anh viết lá thư xanh bảo rằng Sẽ về phố phường Mừng rơi nước mắt ướt mi người tôi thương Tôi đến nơi hẹn hò đường chiều nghiêng nghiêng nắng đổ Bàn tay thon ngón nhỏ, đang tay gánh sơn hà Ta nhẹ dìu nhau trong tiếng thở Thương này thương cho lúc đợi chờ
Tội Tình Sao anh bỏ ra đi, em nào có tội tình gì Sao anh bỏ ra đi, em nào có lỗi lầm chi Sao anh bỏ ra đi để em thương nhớ hoài ôm kỷ niệm Buồn lên mấy nẻo hẹn hò anh biết không? Sương khuya lạnh đôi vai đi về thui thủi một mình Ưu tư nặng con tim em buồn thao thức cả đêm Sao anh bỏ ra đi, bỏ quên em giữa dòng đời xuôi ngược Giờ đây mất nhau rồi tình mồ côi. Trong bơ vơ, trong nỗi đau buồn Em chợt biết rằng tội em nghèo rớt trái mồng tơi Mà trèo cao vướng sợi tình rồi Nên té giữa đời ôm trái sầu buồn đơn côi. Em mang tội si mê nên đường yêu lạc nẻo về Em mang tội yêu anh khi đời em trắng bàn tay Nay anh bỏ ra đi, đèn đêm hiu hắt sầu ngơ ngẩn buồn Buồn lên mấy nẻo đường tình buồn nào nguôi.
Em Đi Trên Cỏ Non Em đi trên cỏ non mọc ôm đôi bờ đường đê. Em che nghiêng nón lá chân rụt rè qua nhịp cầu tre. Quê hương em ở ngoại thành xóm nhà tranh, Em đi qua mấy sông vượt mấy đèo, Dẩu trèo lên đỉnh cao mấy núi cũng lặn lội về thăm. Em quên tên luống rau càng cua mọc bờ thềm xưa, nhưng em không thể quên cây cầu dừa mưa rụng giọt mưa. Cha đưa em đi học ngôi trường xa, Đôi chân em bé nhỏ sợ lấm bùn cha ngồi xuống cõng em cha nói cỡi ngựa ngựa phi. Xám khói xám chân mây hỏi rằng có phải sương mai. Trắng áo trắng ai đi dịu vàng bóng dáng thơ ngây. Tia nắng nhuộm vàng thôn xóm, cơn gió rụng bông bưởi trắng. Nghe có gì như tha thướt. Qua lối mòn chưa quen biết. Em chưa đi trên cỏ non chưa từng nghe mát rượi bàn chân. Em chưa qua mấy khúc sông chưa được nhìn voi vịn chiều hôm. Em chưa yêu ngoại thành, Khi mà em chưa nghe trái tim mình rung động, Thuở mẹ gặp cha thương lắm như ruộng đợi phù sa.