Đắng Cay Người yêu dấu ơi, tình em đã trao anh rồi, nổi nhớ ngàn khơi không cuồn phong gió mưa nào ngăn lối. Người yêu dấu ơi, dù năm tháng thêm xa vời, bóng đêm tối trong lẽ loi đơn côi cuộc đời. Giọt lệ đắng cay nhoà trên gối bao u hoài, dĩ vãng còn đây nghe thầm đau vết thương tình xưa ấy. Thời gian đã qua, lưu luyến mãi không phai nhoà, mãi cho đến kiếp sau tình còn nghe xót xa. Biết thế khi xưa đừng chung đường, sợi nắng giọt mưa nào ai có lường. Ánh mắt đôi môi càng bẽ bàng, tình đắm tình say tình đã lỡ làng. Vẫn mãi mãi yêu anh yêu vô vàng, vẫn mãi mãi yêu anh khi duyên tình trái ngang.
Chuyện Tình Không Dĩ Vãng Vàng cây lá bay.. đôi tay ngây buồn mang suy tư về Này đôi mắt nhung.. kiêu sa môi mềm tìm đến cơn mê Niềm tin đã lạnh theo tháng năm giá băng Anh có nghe ngoài phố đang kết hoa Bao nhiêu sắc hoa.. Là bấy nhiêu tâm tình mang ý thơ mong chờ. Nếu thương mến nhau mà sao lời yêu thương đó Bờ môi nào đắn đo Năm tháng xa vời đời có vui với ai Tà áo xanh hoen màu thương mối ân tình xưa Yêu thì yêu nhiều nhưng chưa biết yêu được chi, và ước mơ những gì Hàng mi khép mờ giăng mây tím nhớ ai Nhớ ai trong đêm dài.. buông tóc rối quên cay Đèn soi bóng đêm.. sương rơi chân mềm, sao rơi bên thềm Hàng cây giá băng.. xoay cơn mê đầy tìm đến bên anh Vòng tay ngỡ ngàng nghe đắng môi trắng đêm Anh hỡi anh lời hứa xưa đã phai Anh ơi có hay Thành phố không Đêm ngày ai khóc ai sau này
Vô Tâm Ngày còn nhỏ, tôi thường được di - dượng kể về chuyện tình của họ. Một tình yêu thật dẹp được tô điểm bằng những tình khúc của nhạc sĩ Trịnh Cộng Sơn mà lúc ấy cả hai người đều thích... Hôm vào nhà sách, thấy tuyển tập nhạc Trịnh Công Sơn, tôi mua ngay gởi tặng dì - dượng. Người bạn gái đi cùng bỗng hỏi: "Ba mẹ anh thích gì? Sao anh không mua tặng họ?". Tôi chợt giật mình. Tôi có vô tâm lắm không khi mà tôi cũng chẳng biết được ba mẹ tôi thích điều gì nhất!
Ước mơ Chị mua dùm thằng bé mấy tờ vé số. Sau một hồi chọn lựa, chị hỏi nó: - Nếu cô trúng số con chịu cô mua cho con cái gì? Nó nhìn chị, xoay qua xoay lại rồi nói: - Cho con một chiếc xe đạp, có xe đi bán xong con chạy tới trường liền, không bị trễ học nữa. Di di những ngón chân xuống đất, nó hạ giọng: - Cho con thêm đôi dép nữa nghe cô, để con đi học. Dĩ nhiên là chị không trúng số. Tôi lại thấy nó mỗi ngày đi qua nhà với chân trần, đầu không nón...
Lòng tin Xe ngừng… - Mận ngọt đây!... - Bao nhiêu tiền bịch mận đó? - Dạ 2000. - Hổng có tiền lẻ! - Để con đổi cho! Cái bóng nhỏ lao đi. Năm phút, mười phút… - Trời! đồ ranh! Nó cầm 5000 của tui đi luôn rồi! - Ai mà tin cái lũ đó chứ! - Bà tin người quá!... Xe sắp lăn bánh… Cái bóng nhỏ hớt hải: - Dì ơi! Con gửi ba ngàn. Đợi hoài người ta mới đổi cho
BÀI HỌC LỚN Có làm thì mới có ăn Không dưng ai dễ đem phần đến cho. *** Một người đàn bà ăn xin đã đến cửa nhà tôi, cầu xin mẹ tôi cho bà ta ít tiền. Người ăn xin rất nghèo, áo quần bà ta nhàu nát, cũ rích, nhìn bà ta tuy ốm nhom nhưng cơ thể vẫn còn lành lặn vậy mà đi ăn xin thật rất khó chấp nhận được. Tôi nghĩ rằng, mẹ sẽ hào phóng cho người ăn xin ít tiền để bà ta đi cho rồi, nhưng mẹ tôi chỉ vào mảnh vườn nhỏ, gần chỗ người ăn xin đứng và nói: "Bà giúp tôi dọn dẹp sạch sẽ và tưới cây cho mảnh vườn này tôi sẽ trả tiền công xứng đáng cho bà" Người ăn xin tức giận nói: "Bà đã không muốn cho tôi thì thôi, sao bà lại bắt tôi phải dọn vườn cho bà?". Mẹ tôi không tức giận. Mẹ cố tình bắt tay vào dọn mảnh vườn rồi nói: "Bà thấy đấy, tôi có thể làm việc vậy tại sao bà không thể làm điều đó?". Người ăn xin đứng lặng im, bà nhìn mẹ với ánh mắt lạ lùng, Và cuối cùng bà bắt tay vào dọn dẹp và tưới cây cho mảnh vườn. Và sau khi hoàn tất công việc, bà ăn xin cảm thấy mệt mỏi cả người, mặt bà bám rất nhiều bụi, vệt mồ hôi lấm tấm trên trán. Mẹ tôi cho người ăn xin một chiếc khăn ướt và một ly nước chanh lạnh. Bà ta cẩn thận lau mặt và cổ, chiếc khăn màu trắng biến thành màu đen. Mẹ tôi trả cho người ăn xin số tiền nhiều hơn số tiền mà trước đây mẹ trả cho người làm vườn thuê. Người ăn xin cầm lấy tiền, cảm động nói: "Cảm ơn bà", Mẹ tôi nói: "Bà không phải cảm ơn tôi, đó là tiền công của bà kiếm được bằng chính sức lao động của mình", Người ăn xin nói: "Tôi sẽ không quên bà", rồi cúi chào mẹ tôi và đi. Vài ngày sau, có một người ăn xin khác lại đến trước cửa nhà tôi, hỏi xin tiền mẹ, Mẹ tôi bảo sẽ cho tiền nếu dọn dẹp sạch sẽ mảnh vườn mặc dù mảnh vườn vừa mới dọn. Tôi không hiểu, hỏi mẹ. Mẹ tôi nói: "Mảnh vườn không cần thiết phải dọn dẹp nhiều đến thế, mẹ chỉ muốn giúp những người này hiểu được giá trị của đồng tiền do chính sức lao động của mình tạo nên mà thôi". Tôi nói: " Vậy sao mẹ không nói thẳng ra với họ như vậy thì mẹ cũng đỡ mất thời gian".Mẹ cốc nhẹ vào đầu tôi và nói: "Đối với nhiều người không muốn hiểu, việc mình nói cho họ hiểu và việc họ tự hiểu ra rất khác nhau con ạ". Sau đó, một vài người ăn xin khác lại đến, lần nào Mẹ tôi cũng yêu cầu họ dọn dẹp mảnh vườn mặc dù không cần thiết phải làm như thế. Đó là câu chuyện của hai năm về trước. Còn hôm nay mẹ con tôi bắt tay vào dọn dẹp mảnh vườn thì có một người đàn bà ăn mặc rất đàng hoàng, lịch sự tìm đến nhà tôi. Nhìn bà ta sang trọng, trông giống như bà chủ thường xuất hiện trên các kênh truyền hình. Bà ta nắm bàn tay của mẹ tôi, cảm động và nói: "Nếu không có bà, tôi là một kẻ ăn xin, bởi vì sau khi bà bảo tôi dọn mảnh vườn, bây giờ tôi đã trở thành bà chủ của một công ty chuyên về giúp việc nhà ", Mẹ tôi nói: "Điều này chỉ liên quan đến bà thôi!".Mặc dù Mẹ tôi nói vậy nhưng bà ta vẫn rối rít cảm ơn Mẹ đã giúp bà ta học được nhiều điều, kể cả việc bà ấy đã giúp một số người ăn xin khác vào làm việc trong công ty của bà ấy. Bà ấy cảm ơn Mẹ tôi đã giúp bà học được một bài học lớn trong đời...
AI GIÀ, AI TRẺ? Một đám trẻ con chơi đùa. Một đứa tranh giành đồ chơi với đứa khác, hai đứa con nít cãi nhau chí choé, khóc mếu tơi bời. Ta cười bảo chúng còn trẻ con. Nếu đứa kia tươi cười nhường nhịn, ta cười bảo đứa kia thật "người lớn". Một nhóm người lớn sống trong cộng đồng. Một người tranh giành địa vị với người khác, đấu đá, ganh ghét, thậm chí hãm hại lẫn nhau. Ta có nói họ trẻ con? Nếu đối thủ chịu lùi bước trước mình, nhường đường để mình thăng tiến, ta có nói rằng họ "người lớn"? Thực sự thì... Trẻ con vẫn cứ là trẻ con, chúng không hiểu được nỗi lòng của người lớn nếu họ không thể hiện ra bên ngoài, để rồi trách móc, hờn giận và kéo xa khoảng cách giữa con người. Người lớn cũng là trẻ con, không ít người tưởng rằng vì toàn cục, thực chất là vị kỉ, chỉ vì những mong muốn, toan tính của bản thân mà đẩy trẻ con vào bi kịch, để rồi tất cả phải chịu tổn thương. Trẻ con thực có thấu được chuyện đời? Những tưởng mình hiểu chuyện, nghĩ rằng mình thấu đáo, chí lý biết bao. Kì thực cái chí lý ấy chúng mới thấy qua mà chưa từng trải nghiệm. Chúng đâu biết rằng những chuyện chúng làm những điều chúng nghĩ đều tựa hồ đường chỉ tay trong lòng bàn tay cha mẹ. Có điều, họ vì sĩ diện trẻ con của chúng mà không nói ra. Người lớn thực là người lớn! Người lớn thực có thấu được lòng người? Những tưởng mình trải qua sóng gió đường đời, hành sự sẽ thấu tình đạt lý. Đúng vậy, kinh nghiệm, vốn sống là thứ không thể phủ nhận, nhưng của cải đó đã nhuốm đầy cay đắng mặn mòi. Chỉ khi sự hồn nhiên vô tư lự của con kéo người lớn về với thời xuân trẻ, họ mới lại thấy được sự tươi mới ngày nào đã bị lãng quên. Từ lũ trẻ, người trưởng thành cũng học được nhiều lắm chứ, học cái đã biết. Trẻ con cũng thực "người lớn" biết bao! Người lớn đều đã từng trải qua những gì gọi là tuổi trẻ, với những thứ mà con trẻ trăn trở băn khoăn, tình cảm gia đình, bạn bè và tình yêu đôi lứa. Họ luôn khuyên con rằng hãy thế này, nên thế nọ, đời họ cũng từng, nên họ biết. Thế nhưng, người lớn dường như đã quên hoặc những thăng trầm cuộc sống đã làm mờ đi trong họ nếp suy nghĩ thời non trẻ. Và giờ đây, khi dạy dỗ con mình, cha mẹ lại áp vào con thứ tư duy người lớn, khuôn phép, trưởng thành. Rất nhiều trong số họ thường được khuyên rằng hãy đặt mình vào vị trí của con mà suy xét, nhưng mấy ai đã làm được như vậy? Họ chưa hề, hoặc quả đã đặt mình vào vị trí ấy rồi lại giải quyết bằng cách làm của người lớn, dắt con đi theo bước đi của họ. Dĩ nhiên, không phải đứa trẻ nào theo cách ấy rồi cũng lớn lên được. Bởi vậy mới sinh ra những người lớn tương lai mang trong mình nỗi hoang mang tự kỉ. Tiếc rằng, đa phần người lớn khi chứng kiến hay nghe qua về sự dại dột của một đứa trẻ nào đó đều lắc đầu, hoặc ngán ngẩm vì sự bồng bột trẻ dại, hoặc trách cứ chúng thiếu suy nghĩ, là không tốt, phụ lòng người lớn mà họ không nhìn lại sự quan tâm, cách dạy dỗ của chính mình. Dù sao chúng cũng là trẻ con, chúng thực sự muốn được lắng nghe, sẻ chia và thấu hiểu. Vì là trẻ con, chúng cần được định hướng và đưa dẫn theo cách mà chúng nên và dễ dàng tiếp nhận. Vì là trẻ con, chúng cần thời gian và không gian để khôn lớn. Nhưng mà "người lớn" ơi, có nghe thấy lòng "trẻ con" lên tiếng? Trẻ con luôn noi gương người lớn mà học tập. Người lớn cũng nên nhìn lại để dạy người, dạy mình!
TRE VÀ DƯƠNG XỈ Một ngày, tôi quyết định sẽ từ bỏ. Từ bỏ công việc, mọi mối quan hệ, từ bỏ mọi mong ước, hi vọng của mình. Tôi muốn từ bỏ cuộc sống. Tôi đã đến tìm và nói chuyện với Chúa. *** "Thưa Chúa, Người có thể cho con một lí do để không từ bỏ cuộc sống của con không?". Chúa rất ngạc nhiên khi tôi hỏi câu đó. "Con hãy nhìn đây" - Chúa lên tiếng - "Con có nhìn thấy cây dương xỉ và cây tre này không?". "Có"- Tôi kính cẩn trả lời. "Khi ta gieo hạt của dương xỉ và cây tre, ta đã chăm sóc chúng rất cẩn thận. Ta cho chúng ánh sáng, ta tưới đầy đủ nước cho chúng. Cây dương xỉ lớn rất nhanh trên mặt đất. Màu xanh của nó chẳng mấy mà phủ kín cả một vùng. Nhưng chẳng có dấu hiệu gì từ hạt giống của cây tre cả. Tuy nhiên, ta đã không từ bỏ hạt mầm đó. Một năm trôi qua, Dương xỉ nhanh chóng phát triển lớn mạnh. Nhưng một lần nữa, không một dấu hiệu của hạt giống cây tre. Và cũng một lần nữa ta không từ bỏ" - Chúa chậm rãi kể. "Bước sang năm thứ ba, vẫn chẳng thấy gì từ hạt giống cây tre cả. Nhưng ta vẫn không từ bỏ. Năm thứ tư cũng không có gì khác. Ta vẫn tiếp tục công việc và không từ bỏ... ... Đến năm thứ năm, một mầm xanh vươn mình lên khỏi mặt đất. So với đám dương xỉ xung quanh, nó quá nhỏ bé và chẳng có chút ấn tượng nào. Nhưng chỉ 6 tháng thôi, cây tre đã cao hơn 30 mét. Nó đã mất tới 5 năm để phát triển bộ rễ. Rễ của nó rất khoẻ mạnh và có thể cung cấp cho nó tất cả những gì cần thiết để sống và vươn lên. Ta đã không cho cây tre một chút thử thách nào". "Con có biết không, con của ta, tất cả thời gian mà con phải vật lộn để sống, con đã xây dựng và hoàn thiện gốc rễ của mình" - Chúa nói tiếp. "Ta đã không rời bỏ cây tre. Và ta cũng sẽ không bao giờ xa con. Đừng so sánh bản thân con với bất cứ thứ gì khác. "Cây tre và dương xỉ có cách sống khác nhau mặc dù mục tiêu của chúng đều là màu xanh cho trái đất. Cơ hội của con sẽ đến..." - Chúa khắng định - "... Con sẽ vươn cao". "Liệu con có thể vươn cao đến đâu thưa Người?". "Vậy con có biết cây tre vươn cao đến đâu không" - Chúa không trả lời mà hỏi lại. "Cao hết mức mà nó có thể phải không ạ?" - tôi ngập ngừng hỏi lại. "Đúng thế" - Chúa mỉm cười - "Hãy cho ta cảm thấy tự hào khi thấy con vươn đến đỉnh cao nhất mà con có thể". Đứng tiếc nuối những ngày đã qua trong đời. Những ngày may mắn, tốt đẹp mang cho bạn hạnh phúc. Những ngày đen tối khó khăn mang lại cho bạn nhiều kinh nghiệm. Tất cả đều cần cho cuộc sống.
Bóng Nhỏ Đường Chiều Ai biết ai vì đời cùng ngược xuôi chung lối mòn Ngày anh hai mươi tuổi, em đôi tám trăng tròn Đêm lạnh còn chăn đơn gối lẻ Chưa buồn khi canh vắng khép đôi mi Cho đến hơn một lần tuổi trẻ như qua mất rồi Ngày tim lên tiếng gọi, thôi tôi mến một người Tâm tình chiều nao trên phố nhỏ Khi về lưu luyến mãi phút hẹn hò Bao thương nhớ từ độ anh vui bước quân hành Nửa năm anh viết lá thư xanh bảo rằng Sẽ về phố phường Mừng rơi nước mắt ướt mi người tôi thương Tôi đến nơi hẹn hò đường chiều nghiêng nghiêng nắng đổ Bàn tay thon ngón nhỏ, đang tay gánh sơn hà Ta nhẹ dìu nhau trong tiếng thở Thương này thương cho lúc đợi chờ
Ngày Đẹp Tươi Hãy bước xuống phố với nụ cười tươi dịu dàng Đón lấy nắng sớm chiếu qua hàng cây buổi sáng Muốn cất tiếng nói thiết tha dành cho mọi người Mà lòng ta (mà lòng ta) Bồi hồi mãi (bồi hồi mãi) Ngại ngùng chi (ngại ngùng chi) 1 lời nói, để dòng thời gian trôi qua Đôi khi ta để trôi qua 1 giây tuyệt vời Và hình như đôi khi ta muốn nói ra lòng cứ bồi hồi Tự tin lên nhé, ta sẽ có phút giây đẹp tươi tuyệt vời (nà na ná na) Xóa hết đi những không gian chia cách mọi người Tự tin lên ta sẽ đến với nhau, gần nhau hơn Xóa hết đi những âu lo chia cách mọi người Tự tin ta sẽ đến với nhau, gần nhau hơn
Chuyện Hoa Sim Rừng hoang đẹp nhất hoa màu tím Chuyện tình thương nhất chuyện hoa sim Có người con gái xuân vời vợi Tóc còn ngăn ngắn chưa đầy búi Ngày xưa nàng vẫn yêu màu tím Chiều chiều lên những đồi hoa sim Đứng nhìn sim tím hoang biền biệt Nhớ chồng chinh chiến miền xa xăm Ôi lấy chồng chiến binh Lấy chồng thời chiến chinh, mấy người đi trở lại Sợ khi mình đi mãi, sợ khi mình không về Thì thương người vợ bé bỏng chiều quê Nhưng không chết người trai khói lửa Mà chết người em nhỏ hậu phương Mà chết người em gái tôi thương Đời tôi là chiến binh rừng núi Thường ngày qua những đồi hoa sim Thấy cành sim chín thương vô bờ Tiếc người em gái không còn nữa Tại sao nàng vẫn yêu màu tím Màu buồn tan tác phải không em Để chiều sim tím hoang biền biệt Để mình tôi khóc chuyện hoa sim.
Nỗi Buồn Châu Pha Nàng tên Châu Pha, người sơn nữ, bông hoa núi rừng. đẹp xinh đơn sơ, tình trong trắng cho đời ước mơ. Gọi tên nàng tên Châu Pha, gọi tên nàng tên Châu Pha, đôi môi thơ ngây thương giọng nói thật hiền hòa. Ngờ đâu tâm tư nàng đã trót ôm một nỗi buồn. Chiều mưa rơi rơi, nàng hay đứng âm thầm nhớ ai. Hỏi sao ngày vui đã mất, Hỏi sao lệ dâng khóe mắt? Châu Pha thương đau tủi buồn cúi mặt quay đi. Nhưng rồi một hôm nao, chim rừng lại ríu rít Đón anh chiến sĩ về thăm buông làng, núi đồi. Rượi cần lại mang thêm ra, rừng vàng rộng vui câu ca. Đêm liên hoan, Châu Pha như hoa xinh đẹp nụ cười sáng ngời. À thì ra Châu Pha đã để ý thương anh lính trận. Chiều nao qua buông, cùng sơn nữ duyên nồng thắm trao. Bà con thường trêu Châu Pha, niềm riêng thường hay dấu kín. Nhưng nay ai ai cũng hiểu nỗi buồn Châu Pha.
Chuyện Tình Cô Lái Đò Bến Hạ Một xóm nghèo ven sông Có con đò tên là đò bến Hạ Một gái nghèo đoan trang Nhan sắc nàng như là một đóa hoa Nhà vốn nghèo cho nên Sớm xa lìa sách đèn cùng mái trường Ngày ngày ra bến giúp mẹ đưa đò Bến Hạ đưa đò Gái đẹp đưa đò Ngày tiếp ngày trôi qua Biết bao người qua đò giòng bến Hạ Nhiều khách đò ngây ngô Hay trách nàng sao đò lại chóng qua Nhiều trai làng ba hoa Ý như là đoán nàng dùng phép lạ Nào đâu biết sắc đẹp là mắc mơ Thấy đẹp quên giờ Gái đẹp đưa đò Nhiều anh chàng khoe khoang Chiếm tim nàng nhưng nàng nào đáp tình Vì tấm lòng băng trinh Ai đã nguyện cho người thời chiến chinh Đoàn anh hùng sang sông Trái tim nàng trao về một bóng hình Một người lính chiến đánh trận quên mình Lính trận chân thành Lính trận chung tình Đời hồng nhan ai có biết không Đời gian nan là kiếp má hồng Đời hồng nhan nên nước mắt tuôn Nhiều gian truân và lắm đau buồn ... Người anh hùng qua sông với câu thề quay về thì cưới nàng Và mấy lần xuân sang Trên bến đò quân hành người hát vang Tìm trong đoàn quân nhân Những anh hùng quay về từ chiến trận Mà nào đâu thấy bóng người tôn thờ Lính trận không về Bến Hạ mong chờ Rồi có người qua sông báo tin chàng không bao giờ còn quay về Người anh hùng hy sinh những ước thề cô đò còn khắc ghi Người anh hùng ra đi không quay về đau lòng người bến Hạ Và từ tin đó khách đò trông chờ Bến Hạ bơ phờ Vắng nàng đưa đò Rồi tới ngày đau thương khách qua đường đau lòng mà đứng nhìn Ha tên nàng ghi bia Bên nắm mộ hoang tàn người tiết trinh Vì chung tình cho nên cô lên đường đi tìm người yêu mình Rồi trong lửa khói súng giặc điên cuồng giết người chung tình Bến Hạ u buồn Đời hồng nhan cô có biết không Đời gian nan là kiếp má hồng Đời hồng nhan nên nước mắt tuôn Nhiều gian truân và lắm đau buồn ...
Sao Anh Nỡ Đành Quên Sao anh nỡ đành quên bao lời tha thiết mong chờ Sao anh nỡ đành quên chuyện tình đẹp như ước mơ Sao anh nỡ đành quên áng mây chiều nghiêng nghiêng bóng Những con đường quen lối đi mà nay nằm yên đó Sao anh nỡ đành quên bao lời tha thiết êm đềm Sao anh nỡ đành quên cho lòng này đau xót thêm Sao anh nỡ đành quên lúc đi về ai đưa đón Những khi buồn ai đến thăm con đâu nữa mà mong Nỡ đành quên sao anh ! Dư âm ngày xưa còn đó ! Thời gian ko làm sao xoá bao lần tay xiết trong tay Nhìn em anh ấu yếm bảo : Em đừng xa vắng anh ? Sao anh nỡ đành quên kỷ niệm xưa buổi ban đầu Sao anh nỡ đành quên khi tình em đã trót trao Anh ơi ! Nếu một mai có ai hỏi người bên ấy, biết nói gì đây hỡi anh ! Mà anh nỡ đành quên .
Khi Không Hạ Vy Khi không anh lại ngoảnh mặt làm ngơ Em tội tình chi anh bỗng hững hờ Điều gì lầm lỗi anh ơi Bọn mình nhỏ to đôi lời Hay giận hờn mất lòng nhau thôi Khi không anh lại kiếm chuyện lìa nhau Hay là anh quen người khác sang giàu Nghe lời em mới đem trao Kỷ niệm khó quên đêm nào Thương nhau rồi anh đành phụ sao Trời ơi thôi rồi một đóa trà my Con ơng đã rõ đường đi Con ơng đã rõ lối về Trời ơi yêu người, người lỡ đổi thay Yêu người,người cười đắng cay Yêu người nông nỗi thế này Khi không anh lại dối lừa được sao Tin lầm anh qua lời nói ngọt ngào Bây giờ tình đã bay cao Một lần xót xa tuôn trào Thôi xin thề không còn lần sau
Khuya Nay Anh Đi Rồi Gió lạnh lạnh buồn ơi Khuya nay anh đi rồi Bao nhớ nhung xa vời Ôi nói không nên lời Để cạn niềm yêu mến anh. Phút gần gũi này thôi Khuya nay anh đi rồi Tay nắm tay không rời Mắt ngắm xa chân trời Mà lòng nghe nhớ thương hoàị Anh ơi chớ quên ngày mai Đã có em chờ ai chung xây đẹp ý đời Tương lai e ấp trên môi Yêu nhau ta thầm nói Nụ cười trao duyên mớị Những ước vọng để mà vui Khuya nay anh đi rồi Đem chí trai xây đời Đem mến thương cho người Người đợi chờ anh anh ơi...!!!