Đôi lời gởi em gái Hồng Thắm! Em là một cô gái xinh xắn dễ thương. Em sống chan hòa, hay giúp đỡ mọi người . Người khác thích ở bên cạnh em, thích nói chuyện với em, vì em dễ gần, ấm áp. Nụ cười của em giống như ánh nắng ban mai, xua tan hết ưu phiền, mệt mỏi. Nhưng liệu mấy người có thể biết, đằng sau lớp mặt nạ vui vẻ đó, em có bao nhiêu nổi buồn? Em lúc nào cũng vậy. Luôn khoác lên mình tấm áo yêu đời. Mệt, không than thở. Buồn, không kêu ca. Vui, cũng chẳng thể hiện quá đà. Xưa A thường hay nhìn em rồi tự hỏi. Em không mệt mỏi sao, khi cứ phải gồng mình lên như thế? Tâm áo ấy chật lắm, em có biết không ? Người xưa nói, người con gái hay cười là những người con gái có nhiều Tâm Sự trong lòng. A biết em đã trải qua nhiều biến cố, em nhạy cảm và hay suy nghĩ, nhưng cuộc đời ngắn lắm, em cứ khóc thoải mái khi buồn, cười thật to khi vui, và hãy quát mắng những ai làm em giận dữ. Tại sao phải chịu đựng, thế em? A nhớ trước kia em kể với A 1 anh chàng chai nào đó mến e. A nghĩ có vẻ như đó là một chàng trai tốt. Em cũng có chút động lòng với người ta rồi, phải không? Sao mắt em còn phảng phất nổi buồn? Em nói với A là em sợ. Em sợ lời nói yêu thương chỉ là lời nói đầu môi. Em sợ tình cảm của con người nhanh thay đổi. Em sợ chìm đắm quá sâu vào tình yêu sẽ chịu nhiều tổn thương. Nhưng em gái à, nếu như em cứ sợ điểm bắt đầu như thế, bao giờ em mới đi được đến điểm cuối hạnh phúc??? Một lần thất bại không có nghĩa là cả đời thất bại. Nghe A đi, mở lòng mình ra, em sẽ thấy, dù có mất mát, thì cũng vẫn hơn là suốt đời chỉ sống mà không có cảm xúc. Đau đớn, bất hạnh, có thể sẽ có, nhưng sẽ không buồn chán bằng việc khư khư giữ cho trái tim trơ lì như thế. Tính toán làm gì nữa, yêu đi thôi em! A chúc e gái của Đình Hiệp mạnh khỏe, luôn yêu đời, cố gắng lên Hồng Thắm! Đình Hiệp đi đây! Thân!
Em ko phải HT mừ nghe a nói e cói đôi lời. Cuộc đời này có bao nhiêu đâu mừ hững hỡ. Cứ sống tốt, vui CƯỜI, buồn KHÓC, giận LA QUÁT lên.... Cứ yêu đi. Đừng sợ. Chỉ có điều tự bản thân mình nếu yêu chưa đúng nơi, đứng lên đi tiếp. Bộ phim thương ngày nắng về có 1 câu: nếu con đi đò ko đc hãy chuyển qua đi xe, đi tàu .... đại khái là vậy. Còn trên đây ace mỗi ngừi tứ phương ai cũng có cuộc sống riêng, hay vô rôn rả có bùn phiền trút ra, có chiện vui kể nhau nghe. Cớ gì ai ai cũng đi hết, cớ sao ai ai cũng tạm biệt. EM BUỒN THẬT SỰ dù chưa có gặp mẹc ace bao giờ. BỚ LÀNG NC ƠI