BÚN MẮM Gạo trắng ngâm rồi mới giã xay Sợi dài tròn trắng mướt đôi tay Mắt biếc đưa tình cô thiếu nữ Rượu nồng chưa uống đã như say Mắm cá thơm nồng lấy nước trong Bún mắm miền Nam vẫn nhớ mong Quần lĩnh đen tuyền chèo xuôi nước Áo tím cô nàng, có ở không? Chặt trái dừa xiêm nêm nước thêm Cá, mực, tôm, hào bỏ vô nêm Thịt quay vương vấn chiều quê mẹ Gừng, sả thơm nồng... hương gió êm Bông súng em cài trên tóc nhung Cọng dài bào nhỏ rối lung tung Giá sống, sen mềm cùng rau húng Hoa chuối bào rồi ngâm nước trong Lạnh lẽo trong lòng chiều xa xứ Gió nồm mãi thổi mối tương tư Nhớ nhà ơi...nhớ mùi bún mắm Mộc mạc chân tình hương đất quê!
Bún Riêu Mộng vẫn còn trinh như bún trắng Mơ thầm chiều hạ dưới trăng trong Lóng lánh đưa tình màu riêu đỏ Bập bình trôi nổi, đám riêu hương Giá sống, chanh xanh cùng mắm ruốc Hành hương thái nhỏ chẳng chơi suông Một rổ rau vườn đầy ăm ắp Anh ở nơi nào, có xuống không? Lòng em rộn rã, bìa đậu rán Duyên thắm ân tình, lá tía tô Còn xanh xanh mướt, màu kinh giới Ớt hiểm cay nồng, tới tới luôn Mộc mạc tình quê, hồn xưa cũ Thắm thắm duyên thầm ngát ngát hương Gởi gấm tâm tình trong bát bún Tình bún chan đầy với nước non!
Hai bợm nhậu say bí tỉ trên đường về nhà. Tới bờ sông, bỗng một người thốt lên: - Thôi chết, cầu có một bây giờ thành hai rồi, rủi mà bước nhầm cái cầu "ảo" là ngủm luôn! - Có lẽ vì hồi nãy mình mới làm có một chai nên mới thành hai cái cầu. Hay là mình làm thêm một chai nữa, bảo đảm một cái sẽ thành ba, rồi tụi mình qua cái giữa là chắc ăn nhất! - Hà hà, chí phải... chí phải!