Con yêu MẸ !!!

Thảo luận trong 'Cà Phê - Trà Đá' bắt đầu bởi tieulyphidao, 10/4/12.

  1. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Người phụ nữ tôi yêu nhất trên đời



    [​IMG]

    Từ lúc tôi chưa sinh ra, Mẹ đã đặt hết niềm tin và tình thương cho tôi dù chưa biết tôi là trai hay gái, chưa biết tôi có ngoan hay không, có trọn vẹn như suy nghĩ của Mẹ không? Mẹ tin và thương yêu tôi vì tôi là con của Mẹ.

    Rồi tôi lớn dần trong sự thương yêu của Mẹ, của cả nhà và trong bụng Mẹ. Tôi cựa quậy, tôi co chân, duỗi tay Mẹ đều biết, đều đón nhận trong tâm trạng vui mừng, thích thú dù cho đôi lúc tôi làm Mẹ khó chịu, mệt mỏi. Mẹ không giận hờn mà chỉ mắng yêu:” Ôi! Con làm Mẹ mệt quá!”

    Tôi chào đời trong sự vật vã của Mẹ, trong niềm vui và sự lo lắng của Mẹ; tiếng khóc “Oa, oa” báo hiệu sự có mặt của tôi cùng lúc tạo thành niềm tự hào và tình yêu thương, niềm hạnh phúc vô biên cho Mẹ. Dù mệt mỏi đến đâu, dù đau đớn đến đâu Mẹ cũng cố mở mắt ra mà nhìn tôi, cái nhìn diệu hiền đầy ắp tình thương, rồi mỉm cười sung sướng.

    Trải qua bao gian lao vất vã, hôm nay tôi đã truởng thành. Tôi là cậu trai cao ráo, thông minh hay tôi là cô gái xinh xắn, dễ nhìn thì tôi vẫn là đứa con nhỏ bé của Mẹ. Tôi học được biết bao nhiêu điều hay, lẽ phải ở trường học, ở trường đời nhưng tôi luôn luôn tự hào với bạn là tôi đã học được ở Mẹ sự bao dung, lòng vị tha, tình thương yêu vô bờ bến; tôi có được hình hài từ hình hài của Mẹ, có được trái tim từ trái tim Mẹ.

    Không có bữa cơm nào ngon cho bằng bữa cơm với Mẹ, không có bài hát nào hay bằng bài hát về Mẹ, không có giấc ngủ nào yên lành bằng giấc ngủ bên Mẹ. Tôi suy nghĩ về mẹ nhiều nhất, tôi ngợi ca về Mẹ nhiều nhất, tôi nhớ Mẹ nhiều nhất; tôi làm điều gì cũng luôn nghĩ đến Mẹ…
    Mẹ là thế giới bao la, tôi chỉ là hạt cát; Mẹ là biển rộng mênh mông, tôi chỉ là giọt nước; Mẹ là vũ trụ vô cùng tôi chỉ là ngôi sao nhỏ bé.

    Tôi là của Mẹ. Mẹ sinh ra tôi, sống vì tôi. Mẹ là tất cả…
    Tôi nên người, yêu ai nhớ ai cũng không bằng tôi yêu Mẹ.
    Mẹ là người phụ nữ tôi yêu nhất trên đời.


    Mẹ tôi mất đã 3 năm…
    Ngày Mẹ mất, cơn gió hiền hòa không còn thổi nữa. Mẹ ra đi, cánh đồng xanh mênh mông bỗng ngã màu vàng. Mẹ không còn, bầu trời hiu hắt, con đường quê sủng ướt trong mưa…
    Đưa Mẹ ra gò đất bên cánh đồng làng, chiếc bình hương tro tàn, đốm lửa đỏ, đôi mắt tôi cay sè. Thắp thêm một nén hương như muốn giữ Mẹ lại lâu hơn, nhưng tôi biết không thể nào giữ được.
    Mẹ nằm đây rồi trở về cát bụi. Linh hồn Mẹ từ đây theo mây, theo gió…

    Hàng năm, mùa Vu Lan, tôi không còn cài bông Hồng đỏ.
    Bông Hồng và niềm tự hào còn Mẹ đã xa tôi.
    Tôi thắp hương rồi mủi lòng
    Trong tay bông Hồng trắng!


    _________________________________________Diệp Hồng Phương

    [​IMG]
     
  2. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Mẹ ơi….​



    [​IMG]

    Câu ca dao: “Ngồi buồn nhớ Mẹ ta xưa
    Miệng nhai cơm búng, lưỡi lừa cá xương”…


    Còn tôi, mỗi lần Tết đến Xuân về; lòng tôi nhớ Mẹ vô cùng.
    Tôi nhớ Mẹ và những ngày thơ ấu của tôi được bình yên sống vui bên tình thương của Mẹ.


    NHỮNG BƯỚC ĐI ĐẦU TIÊN...

    Có khi nào Mẹ nói với bạn về cảm xúc của Mẹ khi nhìn bạn bước những bước đi đầu tiên trong đời?
    Có lẽ Mẹ đã nói với bạn, nhưng với tôi thì không. Mẹ không nói nhưng tôi cảm nhận được điều đó vì tôi là con của Mẹ.
    Mẹ tập tôi đi bằng sự thương yêu, tin cậy. Mẹ nắm tay tôi, dắt tôi đi rồi nhẹ buông tay ra cho tôi chập chững bước. Lúc đó tâm trạng Mẹ là mừng vui, hồi hộp nhìn tôi rồi nở nụ cười, rồi kêu lên khi tôi ngã. Mẹ đở tôi, xuýt xoa, khen ngợi rồi dắt tôi đi, buông tay ra cho tôi tự bước…

    Cứ vậy mà tôi đi được, ban đầu vài ba bước, rồi bước được nhiều hơn. Lúc đó có lẽ tôi cũng vui mừng, bám vào đâu đó cho vững và day lại nhìn Mẹ, đón nhận được ở Mẹ nụ cười thương yêu.
    Tôi lớn dần lên, đi xa hơn ngôi nhà nhỏ bé, đi xa hơn xóm nhỏ của tôi để đến trường học, đến với cuộc đời. Tôi tiếp tục bước đi, bước những bước vũng vàng, dù có lần trượt ngã trên đường đời; nhưng tôi lại đứng lên, tiếp tục đi một cách tự tin vì chỗ dựa vững

    vàng trong tâm hồn tôi là Mẹ, là sự dìu dắt chỉ bảo, thương yêu tận tình của Mẹ.

    Có lẽ tính cách đó, lòng tự tin đó đã hình thành và lớn lên trong tâm hồn tôi từ những bước đi đầu tiên trong cuộc đời…


    KHÔNG CÒN ÔM HÔN VÚ MẸ​


    Nhờ bú sữa Mẹ mà tôi là đứa bé bụ bẫm, tròn quay.
    Quá ngày thôi nôi, tôi đã biết đi, biết chạy; biết nói vài tiếng lấp vấp, nhưng tôi vẫn còn ghiền vú Mẹ. Sau khi nút hả hê nguồn sống diệu kỳ từ hai bầu vú Mẹ, tôi ngủ say mà bàn tay nhỏ bé không rời bầu vú ấy. Giiấc ngủ của tôi luôn êm đềm, thẳng giấc.

    Nhưng sữa của Mẹ không còn nhiều bổ dưỡng như lúc tôi mới lọt lòng. Mẹ quyết định dứt sữa tôi, cho tôi ăn nhiều hơn chớ không cho bú nữa, mặc kệ tôi có “chịu”hay không?
    Tôi chẳng biết gì về quyết định của Mẹ, về nụ cười bí ẩn của Mẹ khi Mẹ xoa một ít dầu cù là lên hai đầu vú. Cứ như thường lệ, tôi ôm Mẹ hồn nhiên, đưa tay vạch áo tìm vú. Và rồi…

    Sau này Mẹ kể lại: Con ngậm vú Mẹ rồi nhả ra, nhăn mặt. Con chuyển qua vú kia, cũng cay dầu cù là. Vậy là thôi. Bỏ bú luôn!
    Tôi ngoan đến vậy sao? Tôi chịu “dứt sữa” dễ dàng như vậy sao?- Nghe Mẹ nói tôi cười rồi len lén nhìn vú Mẹ sau lớp áo bà ba giờ không còn

    tròn căng như xưa nữa. Bầu vú kia là nguồn sống của tôi những ngày mới chào đời, cho tôi giấc ngủ êm đềm trong vòng tay Mẹ. Nhìn Mẹ, tôi tự hỏi:
    - Mình không được ôm hôn vú Mẹ bao lâu rồi nhỉ?


    MƠ ĐƯỢC VỀ NGỦ BÊN CHÂN MẸ​


    Mẹ ở quê, tôi ở thành thị.
    Mẹ về quê sống vì Mẹ nhớ quê? Mẹ thích cảnh vật yên tĩnh, không khí trong lành?
    Tôi cũng nhớ quê, nhớ con sông, cánh đồng; nhớ những hàng cây sao, cây dầu trong thị xã; nhớ con đường hàng me có lá me non xanh những ngày đầu mùa mưa đến.
    Nhưng tôi không về quê được, không sống gần Mẹ được!!
    Cuộc sống, công việc giữ chặt tôi ở thành thị với bao lo toan, cực nhọc, mệt người, mệt cả trí óc.
    Tôi không có được cuộc sống thảnh thơi và cũng không nặng niềm nhớ thương như Mẹ.

    Ở quê Mẹ nhớ tôi, mong thư tôi, mong tôi về. Ở thành thị, tôi ít khi nhớ Mẹ vì công việc chen ngang nỗi nhớ, lâu lâu tôi thu xếp thời gian về thăm Mẹ đôi ngày, rồi lại hối hả trở về thành thị…
    Có lẽ bạn sẽ nói là tôi đang tự biện hộ cho mình về cái “tội” ít về thăm Mẹ? Đúng, mà không đúng. Đúng vì tôi bận rộn, và không đúng vì tôi là con mà không thường xuyên ở gần bên Mẹ, tôi bỏ Mẹ sống một mình!

    Ngày Tết, dù rất muốn về với Mẹ để đón Giao thừa, để cùng Mẹ rước ông Bà, để được đón trong đêm trừ tịch làn gió nhẹ, hương hoa mới nở…nhưng tôi cũng không về được!
    Giáp Tết tôi về thăm Mẹ, ở với Mẹ một ngày, rồi lại lên xe về thành phố. Bánh mứt, sữa, đường và cả báo Xuân tôi mang về biếu Mẹ liệu có làm Mẹ vui?

    Trước nhà, Mẹ có trồng hai nhánh mai, trong vài năm đã thành cây mai nhỏ với nhiều nhánh lá trổ bông vàng rực.
    Ngày Tết, Mẹ chăm sóc cành lá, tưới một ít nước vào gốc mai và thường đứng một mình ở đó nhớ con, thương cháu!

    Mẹ ở quê nhà xa lắc
    Vàm sông mây nước lao xao
    Sóng bạc nhuộm màu tóc bạc
    Tóc bạc nhuộm màu thời gian

    Con ở phố phường to toan
    Quẩn quanh bao chuyện cơm áo
    Giao thừa nhà ai đốt pháo?
    Khói nồng con mắt cay cay

    Hai câu trong bài hát của một nhạc sĩ – có lẽ cũng còn Mẹ như tôi và Mẹ đã già- làm tôi lo lắng xa xôi

    “Mỗi mùa Xuân sang Mẹ tôi già thêm một tuổi- Mỗi mùa Xuân sang ngày tôi xa Mẹ càng gần…”

    Nhìn Mẹ già đi theo năm tháng, tôi thấy lo. Có lần nằm mơ thấy Mẹ. Thức dậy tôi nuối tiếc vô cùng. Rồi tự hỏi: Sao Mẹ không la rầy mình lâu không về thăm Mẹ?
    Trong mơ, Mẹ cười hiền từ rồi ôm tôi vào lòng. Tôi sung sướng nhắm mắt lại mà quên hôn Mẹ!

    Tôi mong một lúc nào đó được về với Mẹ, len lén đi vào nhà, bật nhẹ nhàng chiếc ghế bố xếp, rồi nằm ngủ dưới chân Mẹ bên chiếc giường xưa.
    Tôi sẽ là thằng trẻ nít vô tư, rũ bỏ mọi lo nghĩ trong đời, ngủ một giấc ngon lành bên chân Mẹ!
    Nhưng…
    Tôi không còn cơ hội đó nữa!

    “Mẹ già như chuối chín cây
    Gió lay Mẹ rụng…”​


    ______________________________________Diệp Hồng Phương


    [​IMG]
     
  3. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Những thằng già nhớ mẹ


    Bông hồng đỏ hay bông hồng trắng cho Ngày -của- Mẹ, đối với tôi chỉ là biểu tượng, chẳng ép phê gì. Ký ức về mẹ, dù gần hay xa, mới là điều nhức nhối. Tuổi càng cao, càng dễ quên chuyện trước mắt, nhưng càng nhớ chuyện xa xôi. Tuổi đời, tình đời trải miết rồi, nay nhớ về mẹ, thôi thì với bao điều thiếu sót và ray rứt, cứ giá mà… giá mà….

    Hai mươi năm trước, ông tổng giám đốc công ty tôi mất mẹ. Lúc đương quyền, ông đem mẹ vào Sàigòn ở với ông. Khi ông về hưu, bà đòi về quê ở vùng ngoại ô Hà Nội và mất ở đó. Tôi đến thăm khi ông trở lại Sàigòn được vài tháng.

    - Tuổi già được về quê sống những năm tháng cuối đời, rồi mất nhẹ nhàng như thế thì còn gì bằng, tôi an ủi.
    - Mất mẹ tớ cảm thấy như thiêu thiếu thế nào ấy…
    - Thiếu cái gì?
    - Tớ muốn trồng dàn bầu hay dàn mướp ở sau nhà cho mát, trồng cây nào hay hơn vì tớ sợ kiến… Tớ vẫn hay hỏi bà những chuyện lặt vặt như thế. Tớ sinh ra ở quê, nhưng có sống ở quê đâu. Bây giờ bà mất, tớ chẳng biết hỏi ai…

    Hồi đó tôi mới xấp xỉ U 40, còn mẹ, thấy cái thiêu thiếu của ông đúng là lẩm cẩm. Mấy chuyện vặt đó hỏi đâu chẳng được. Bây giờ thì tôi cảm được cái thiêu thiếu của ông thế nào rồi.

    Tôi có thằng bạn hồi trung học. Tay này quậy phá thầy cô dàn trời. Trường đuổi học, mời phụ huynh đến thông báo. Mẹ nó đến, đứng khoanh tay như người phạm tội, nhẫn nhục nghe thầy tổng giám thị trút cơn thịnh nộ, hài tội thằng con gần nửa tiếng đồng hồ..

    Mẹ nó chảy nước mắt: " Nhà cháu nghèo, chạy cơm từng bữa cho anh em nhà nó có cái ăn. Nhà cháu lại không biết chữ, biết thế nào mà dạy nó. Nhờ thầy cô thương đến mà dạy dỗ. Đuổi học , thì nó học ở đâu? Ra trường tư làm gì có tiền. Trăm sự nhờ thầy thương cháu, roi vọt cho cháu nên người. Để rồi tối về, nhà cháu răn đe nó…”

    Cơn thịnh nộ trôi qua, dường như thương cảm với người đàn bà quê mùa trước mặt, thầy tổng giám thị rồi cũng bỏ qua.

    Tôi và thằng ông mãnh đó lấp ló ngoài văn phòng theo dõi. Nó cười hi hí khi biết mình… tai qua nạn khỏi. Chưa hết, hôm sau nó hớn hở : " May quá, bà già tao giấu biệt chuyện này với ông già, nếu không thì… hì…hì…”.

    Nó tiếp tục quậy phá, nhưng kín đáo hơn, quậy phá cho đến khi vào lính vẫn còn, nên lãnh "củ” đều đều. Lần này thì chẳng ai nhẫn nhục thay cho nó.

    Hôm rồi, thằng ông mãnh về nhà sau ca đêm, ngồi uống rượu một mình, lướt "net”, đọc được bài "Cá bống kho tiêu” nào đó, gọi phone cho tôi từ Mỹ, nói rằng, tự nhiên nhớ mẹ, rồi khóc hu…hu… qua điện thoại : " Cả đời tao làm khổ bà già. Bà già bệnh, tao bận việc, cứ hẹn lần, không về chăm sóc được. Bà già mất, tao về, không kịp nhìn mặt… Tiền bạc bây giờ có ích gì…”. Mẹ nó mất cũng gần 10 năm rồi… Càng quậy phá, càng mềm nhũn. Nguôi ngoai gì nổi !

    Mẹ tôi mất hồi đầu năm. Thấy tôi buồn, thằng bạn học rủ về quê nó ở Châu Đốc chơi cho khuây khỏa. Chén thù chén tạc , say túy lúy, cả bọn chuệnh choạng kéo nhau đi hát… karaoke. Thằng bạn cầm micro :” Xin giới thiệu với các anh em Châu Đốc, thằng bạn tôi đây ở Sàigòn vừa mất mẹ. Tôi xin hát tặng nó bài… "Bông hồng cài áo”

    Rồi nó say sưa hát, động tác biểu diễn như một ca sĩ chuyên nghiệp. Bỗng nhiên giọng hát run run… Nó khóc nấc lên. Cách đây 2 năm, tôi ghé Châu Đốc dự đám tang mẹ nó.

    Chuyện khác, lần này không phải thằng, mà là …bà già. Tôi có cô bạn người Ý trạc tuổi, mỗi lần về Milan, ra nghĩa trang thăm mẹ, mang theo thỏi chocolate, ngày xưa bà thích ăn ( mà cô ta cũng thích nữa), bẻ chocolate, cùng ăn với cái… bóng mẹ. Chocolate Tây thay cho nhang đèn Ta, cũng chỉ là tấm lòng. Mẹ cô ta mất cũng 10 năm rồi.

    Lại có thằng, có thức ăn hay trái cây nào hay hay, lại mang để trên bàn thờ mẹ, và đặc biệt chỉ thích món ăn lấy từ bàn thờ mẹ. Khách đến chơi, thân thiết lắm, mới mang đồ cúng mẹ xuống đãi. Hỏi vì sao ? Ừ, thì cũng như hồi xưa bà cho mình ăn vậy, có đồ gì ngon cũng để dành cho mình…

    Mà có thằng con nào, dù có làm tới cái ông gì vĩ đại đến đâu, mà trưởng thành dưới con mắt của mẹ mình đâu nhỉ ? Có thằng 6 bó rồi, xách xe ra khỏi nhà, vẫn bị gọi lại " Lại quên mang nón (bảo hiểm)”. Mùa mưa, trời chưa mưa, ngồi một chỗ, nhưng vẫn gọi vói thêm thằng con « Mang theo áo mưa ».

    Tôi có thằng bạn trẻ người Đức chừng… 50, ra ngoài đường cũng bị bà già vói theo " Alex, quên mang dù !”. Thằng này lúc nào cũng vênh váo tự hào vì còn mẹ. Nó khoe: " Từ hồi tôi qua Việt Nam, mẹ tôi lấy làm lạ vì tôi quan tâm tới bả khác xưa nhiều lắm. Bả vui !”. Alex làm ăn ở Việt Nam hơn 12 năm rồi.

    Bông hồng đỏ hay bông hồng trắng cho Ngày -của- Mẹ, đối với tôi chỉ là biểu tượng, chẳng ép phê gì. Ký ức về mẹ, dù gần hay xa, mới là điều nhức nhối. Tuổi càng cao, càng dễ quên chuyện trước mắt, nhưng càng nhớ chuyện xa xôi. Tuổi đời, tình đời trải miết rồi, nay nhớ về mẹ, thôi thì với bao điều thiếu sót và ray rứt, cứ giá mà… giá mà….

    Nụ cười của người già , dù là nghễnh ngãng, dù là mù lòa,… nhớ lại, sao mà dễ thương chi lạ, nhớ xoáy tận đáy lòng. Ray rứt và ân hận là thế ! Ước gì thời gian lùi lại, sẽ tìm cách ghẹo bà, để có nhiều hơn nụ cười móm mém như thế. Nụ cười của mẹ già là nụ cười mãn nguyện, con cháu chưa quên bà, vẫn ở bên bà.

    Tôi viết bài này, tặng cho các bạn trẻ U 30, 40,.. gì đó. Các bạn hẳn có nhiều cơ may còn mẹ. Hãy biết trân trọng thời gian bên mẹ. Tôi biết (cũng như tôi ngày xưa), cách biện minh dễ nhất là bận việc và hẹn lần.

    Thời gian chắc gì đã làm nguôi ngoai nỗi nhớ ?

    Nhà thơ Nguyễn Khuyến có câu thơ khóc bạn

    « Tuổi già giọt lệ như sương
    Hơi đâu ứa lấy hai hàng chứa chan »


    Ừ, nếu giọt lệ già này mà nhớ mẹ, thì ray rứt biết chừng nào !

    _______________________________________Vũ Thế Thành

    [​IMG]
     
  4. hoàng tử

    hoàng tử Thành Viên

    Cuộc đời và tô hủ tiếu
    Mẹ đã đau lòng đến thế nào khi sinh ra gã, mẹ cũng đã khóc quá trời khi từng ngày nhìn gã phải lớn khôn. Thật tâm mẹ muốn gã bé thơ mãi mãi, muốn ở mãi trong vòng tay mẹ. Mà mẹ cũng biết, ừ thì gã có lớn lên đó nhưng tâm hồn gã mãi mãi chẳng lớn lên được tí teo nào đâu.

    Lúc còn nhỏ thì không sao, gã cũng không ấn tượng với dáng đi chấm phẩy của mình. Gã chỉ thấy sao vặn vẹo mà đau quá thôi, nhìn gã chập chững tập đi, mẹ gã nhìn gã mà khóc. Mắt mẹ khóc nhưng miệng mà cười, môi mẹ nói rằng, ráng bước đi đi con. Tự mình phải bước đi trên đôi chân của mình dù đôi chân ấy có khập khiễng, mẹ muốn gã hiểu ý nghiã sâu xa đó, nhưng trí óc non nớt của gã "giới hạn" sự hiểu biết mẹ à. Nhưng mẹ an tâm, gã nhủ lòng, vì tim gã biết thổn thức khi nhìn mẹ khóc đấy thôi. Gã yêu mẹ nhất, và mẹ yêu gã nhất!


    Khi gã lớn khôn, mà chỉ nói là nói thế thôi, chớ gã chỉ lớn mà chưa khôn ra bao nhiêu. Chẳng sao cả, gã vẫn sống bên cạnh mẹ. Lớn rồi gã cũng thấy sao nhà mình nhiêu đó hà, không có gì thay đổi, nhìn nhà bên cạnh thấy cái gì cũng to. Thắc mắc hoài không biết hỏi ai, đành hỏi mẹ chứ ai. Hỏi lần đầu tiên, duy nhất và từ đó gã chẳng hỏi thêm, vì hỏi rồi gã thấy mẹ khóc. Mẹ còn hỏi gã thích nhà to hay nhà nhỏ, thích cái gì thì nói mẹ mua cho, muốn ăn gì mẹ nấu cho. Sao mẹ cho mà mẹ khóc, sao mẹ nói mẹ cho mà mẹ lại buồn. Không giống như những lần mẹ cho gã gì đó trước đây… Ngây ngô gã hỏi, ngây ngô trả lời, rồi tự cái ngây ngô ấy gã cũng nhận sự khác biệt của mẹ mình và mẹ người ta. Mẹ mình tóc màu trắng, mẹ người ta tóc vàng vàng đen đen. Mẹ mình tay gân cục cục, mẹ người ta tay trắng và có nhiều màu vàng. Mẹ mình ở căn nhà nhỏ, mẹ người ta ở căn nhà to. Mẹ mình phải thức khuya dậy sớm, mẹ người ta cả ngày trong nhà thôi. Mà mẹ người ta thì thương người ta, mẹ mình cũng thương mình, đôi khi gã cũng thấy mẹ người ta thương mình nữa mà. Phải rồi, mẹ của ai người nấy thương, cũng như nhà của ai người nấy ở. Gã cũng có mẹ có nhà, tội gì làm mẹ khóc khi đặt câu hỏi như thế, gã biết mà, hiểu hết mà, chẳng qua gã không có nhiều từ ngữ để diễn đạt thôi. Buồn thật buồn cho kẻ biết suy nghĩ mà lại không thể diễn đạt, chỉ đứng bên rìa mọi thứ vô tình mà thôi.


    Là trẻ con thì gã được mẹ chăm lo, lúc ấy tóc mẹ màu đen.


    Là người lớn thì gã phải chăm lo lại mẹ, vì tóc mẹ bây giờ màu trắng rồi.


    Gã hiểu thế đấy, nhưng làm gì bây giờ, đôi chân khập khiễng, đôi tay khập khiễng… làm gì bây giờ? Đâu đó ở căn nhà to vọng qua lời nhạc "hai bàn tay trắng nghèo xơ xác nghèo...". gã nghe sao hiểu vậy thôi! Gã thấy thương mẹ quá trời quá đất.


    Người ta nói ở đời chẳng có chi là đường cùng cả, gã còn có ích. Một lần mẹ bệnh, gã hớt hơ hớt hải bưng bê tô cháo về nhà cho mẹ (Mẹ vẫn bảo gã dại khờ lắm, dại khờ mà biết mẹ bệnh, dại khờ mà biết mẹ cần thuốc, dại khờ mà biết đi mua cháo, dại khờ mà biết chạy thật nhanh về với mẹ sao mẹ!). Nơi gã sống moị người quen nhìn gã rồi, chẳng ai đâu ở không mà chọc với ghẹo, cũng chẳng ai nỡ làm tổn thương gã cả. Vì hễ là con người ai mà chẳng thương chẳng xót những gì thơ dại, bởi thế lần bưng cháo cho mẹ, người ta phát hiện ra gã vẫn còn có ích. Tức là có khả năng lao động kiếm tiền bằng chính sức mình. Từ sau hôm ấy gã thành anh bồi bàn, kêu thế cho nó sang chứ thật ra gã bưng bê hủ tiếu cho hàng hủ tiếu gần nhà thôi.


    Bắt đầu bưng bê hủ tiếu và trở thành công việc thường nhật kiến cho gã vui, cho mẹ vui, cho tóc mẹ ít trắng đi một chút, cho mẹ không thở dài xót xa khi nghe câu hát:

    "Mẹ già như chuối chín cây
    Gió lay mẹ rụng con phải mồ côi
    Mồ côi khổ lắm ai ơi..."

    Mồ côi thì ai chẳng khổ, nhưng ai cũng biết với gã nỗi khổ ấy lớn lao biết chừng nào. Bây giờ hằng ngày, hai bàn tay gã vui, hai bàn chân gã vui, cái tô hủ tiếu gã bưng chẳng khi nào bị nghiêng dù gã đi nhiều người nhìn theo ái ngại, sợ đổ mất cái tô hủ tiếu. Mà được ăn hủ tiếu hồi hộp nhìn theo từng bước đi của gã đôi khi làm một vài người cho là thú vị, trước cái ăn phải có "sự kích thích" nào đó thì ăn mới ngon. Người ăn hủ tiếu thích gã, gã thì thích bưng hủ tiếu, "cung" và "cầu" thoả mãn nên cả hai cùng khoái chí lẫn nhau.


    Vậy là gã sống hạnh phúc bằng cái nghề bưng bê hủ tiếu của mình. Nhưng mà, có một bữa trời mưa, có đứa bé ngồi chờ tô hủ tiếu của gã bưng đến, đứa bé hỏi chớ: "Chú bưng hủ tiếu suốt đời luôn hả chú?". À, nếu có bà mẹ đứa trẻ ở đó hẳn là sẽ la lên "Sao con hỏi vậy với chú, thôi lo ăn đi!" nhưng vì chú bé ngồi một mình và không có mẹ theo kèm, nên nhận được câu trả lời khó nhọc mà cũng khó hiểu từ gã rằng: "Hủ tiếu là cuộc đời!".


    Đúng rồi, hủ tiếu đâu có chết bao giờ, hủ tiếu đâu có sợ thất nghiệp, hủ tiếu đâu có sợ người ta quên nó. Hôm nay không hủ tiếu thì ngày mai hủ tiếu, hủ tiếu chẳng biến đi đâu cả, chẳng bao giờ mất cả, ăn để sống là qui luật rồi mà! Gã chọn hủ tiếu là cuộc đời là chọn sự bất diệt trong những ngày sống có ích, ngày nào người ta chẳng ăn để sống, không ăn món này thì ăn món kia. Ngày nào cũng có người ăn hủ tiếu, không phải người này thì cũng là người kia. Đâu có gì khó khăn khi chọn hủ tiếu là cuộc đời đâu, gã ngày nào cũng lao động, lao động nhiệt thành nữa ấy chứ. Phải bưng bê bằng tay nè, đi bằng chân nè, suy nghĩ bằng đầu óc nè, suy nghĩ để giữ cho tô hủ tiếu không nghiêng nè. Đã làm việc hết mình như thế thì không đáng quý sao, không đáng trân trọng sao, không đáng được bù đắp gì đó sao. Gã đã có một cuộc đời sống hết mình trọn vẹn bên hủ tiếu, hơn bao giờ hết, mẹ gã hạnh phúc vì nhìn thấy như thế! Mẹ cứ yên tâm rằng gã biết chọn cuộc đời cho mình như thế mà mấy ai hiểu được.


    o O o



    Một lúc nào đó bạn vô tình có ăn hủ tiếu, hãy thử nhớ đến một gã trai như thế. Để thấy rằng làm một con người rất khó, chọn cho mình một cuộc đời còn khó hơn nhiều. Chọn rồi thì mình phải sống ra sao cho nó chu toàn, cho nó nồng nhiệt, cho cuộc đời mình có ích theo một cách nào đó. Chúng ta tự cho mình quá đầy đủ nhưng đôi khi ta không biết thế nào sống cho nó cảm thấy vừa vặn. Còn với gã, chọn hủ tiếu là cuộc đời dù rằng gã không trọn vẹn nhưng gã đã sống vừa vặn trong cái không trọn vẹn đó biết bao.


    Được hết mình chạy tới ngày mai là sung sướng biết bao nhiêu vậy mà mấy ai trong chúng ta có thể làm được…
     
  5. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    Chúc Mừng

    NGÀY CỦA CHA 17/6



    [​IMG][​IMG]
    Ngày Của Cha là một lễ được dùng để tôn vinh những người làm cha, tôn vinh cương vị làm cha, mối quan hệ với người cha và ảnh hưởng của người cha trong xã hội. Ngày này được ăn mừng vào Chủ nhật thứ ba của tháng 6 tại nhiều quốc gia và có thể rơi vào những ngày khác ở một số nơi. Ngày này bổ sung cho Ngày của Mẹ - lễ tôn vinh các bà mẹ.​

    [​IMG][​IMG]


    [​IMG]

    Nhân Ngày của cha 17/6 - Chúng Con xin dâng lên những người cha đóa hoa Lòng Thành Kính với lòng Biết Ơn vô hạn !​


    [​IMG]

    ...và cũng xin gởi tới tất cả những ai đang làm cha lời chúc sức khỏe, hạnh phúc, thành đạt và luôn là những người cha tốt.


    [​IMG]

    [​IMG]

    (Tình Cha - Ngọc Sơn)

    Cha như cây bách, cây tùng
    Luôn vươn cao giữa một rừng bão giông
    Tình cha như biển, như sông
    Như vầng nhật nguyệt mãi không phai mờ!!!


    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/6/12
  6. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG][​IMG]

    LỜI CỦA CHA

    Lời cha hơn cả vàng son
    Chỉ đường dẫn lối cho con tháng ngày.
    Lời cha dăn dạy bấy nay
    Dẫu con đi hết đời này không quên.

    Biển đời sóng gió triền miên
    Dại khôn con đứng giữa miền bão giông.
    Đua tranh lắm kẻ phật lòng
    Nước nguồn cứ chảy là trong lẽ đời.

    Bạn bè: "Tình nghĩa" xa xôi
    Mẹ cha chọn chữ "Hiếu" thời là hay
    Vợ chồng "má ấp"hương say
    Anh em như thể:"chân tay" liền kề.

    Tiếng thơm ai đã khen chê
    Tạc nên bia đá..theo bề thời gian.
    Cội nguồn là gốc trăm năm
    Sắc màu ta giữ,vinh thăng muôn đời.

    Xa cha biết mấy năm rồi?
    Mà lời cha vẫn bồi hồi trong con!

    ________________________________________Sưu Tầm

    [​IMG][​IMG]
     
  7. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    Công cha như núi Thái Sơn
    Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra…

    (ca dao)

    Nhân ngày của cha ( 17/6 )- Con xin gửi nơi đây tình cảm yêu thương - kính trọng và lòng biết ơn vô bờ đối với NGƯỜI CHA Kính Yêu của mình.​

    Một nén hương thơm tưởng nhớ về Người.


    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 17/6/12
  8. kieuphong_@

    kieuphong_@ Thần Tài Perennial member

    Xem bài của Huynh Tỷ đệ cảm động quá...
    Ôi !! Tình mẹ bao la. vì muốn báo hiếu nên ngày nào củng bao... lô. Lòng nặng trỉu nổi buồn man mác.. huhuhu.
    Thương mẹ lắm. nhớ mẹ nhiều.. Hy vọng có ngày báo hiếu !! tại Cu Đồng tất cả.. né rồi đảo hoài. đau lòng quá mẹ ôi !!
    i won't give up
    [​IMG]
     

    Các file đính kèm:

  9. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    CHA và CON GÁI​
     
  10. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    CHA và CON GÁI
     
  11. Triệu Minh

    Triệu Minh Thần Tài Perennial member

    [​IMG]

    CON THƯƠNG BA LẮM
     
  12. Oảnh tù tì

    Oảnh tù tì Thần Tài

    Đó là điều tốt nhất con có thể làm...

    su hieu thao.jpg
    [FONT=&quot]Một câu chuyện có thật tại New Jersey, Mỹ.[/FONT][FONT=&quot]

    Một ông lão người Italy sống 1 mình tại New Jersey, Mỹ. Người đàn ông này muốn trồng những cây cà chua trong khu vườn nhỏ của mình, nhưng ông không thể làm được việc đó, vì đất trong khu vườn rất cứng và khó đào.

    Trước đây, con trai Vincent của ông thường giúp ông lão làm công việc này, nhưng giờ nó đã vào tù. Ông lão viết 1 lá thư gửi cho con trai mình đang ở trong tù, nội dung bức thư như sau:"Vincent à, bố cảm thấy khá buồn vì có lẽ con không thể giúp bố đào xới khu vườn để trồng cà chua như mọi năm, bố đã quá già để làm việc đó. Nếu có con ở đây, chắc chắn mọi việc sẽ ổn, và con cũng sẽ rất vui khi giúp bố như vậy, như những ngày xưa ấy. Yêu con, papa."

    Vài ngày sau, ông lão nhận được lá thư trả lời của người con trai:" Bố, đừng đào xới khu vườn. Con chôn những kẻ mà con giết ở dưới đất đấy.Yêu bố, Vincent"

    4 giờ sáng hôm sau, đặc vụ FBI và cảnh sát địa phương ngay lập tức tới nhà ông lão, phong tỏa mọi thứ và đào xới tung khu vườn để tìm kiếm những thi thể. Nhưng lạ thay là họ không thể tìm thấy thứ gì.

    Ngay hôm đó, ông lão lại nhận được lá thư của người con trai:"Bố thân yêu, giờ bố có thể trồng cà chua được rồi đấy. Đó là điều tốt nhất con có thể làm cho bố trong hoàn cảnh này. Yêu bố, Vincent"[/FONT]
    soi da.jpg
    [FONT=&quot]
    [/FONT]
     
  13. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    ĐỂ NHỚ VỀ MẸ...Thơ Đổ Trung Quân

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=Mo6XDOuRy5E&feature=related[/YOUTUBE]​

    MẸ!!!​
     
  14. Anh Hùng Vô Lệ

    Anh Hùng Vô Lệ Thần Tài

    Sưu tầm...

    Đây thực sự là 1 topic rất hay và có ý nghĩa. Cảm ơn tất cả mọi người về những câu chuyện rất ý nghĩa và cảm động.
    Đệ thì có nhớ đã đọc qua 1 cuốn sách thời sinh viên, nay muốn chia sẻ cùng mọi người.

    Nhị thập tứ hiếu: là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.

    Truyện thứ I: Ngu Thuấn

    [​IMG]

    Một vị vua trong Ngũ Đế thời thượng cổ họ Diêu tên là Thuấn, một trang hiếu tử. Sau được vua Nghiêu, hiệu là Đào Đường gả hai người con gái là Nga Hoàng và Nữ Anh, rồi lại truyền ngôi báu cho. Vua Thuấn lên ngôi đặt niên hiệu là Đường Ngu.
    Nguyên cha của Thuấn là người hung bạo, không biện biệt được người hay kẻ dỡ, người đương thời đặt tên là Cổ Tẩu (người mù mắt). Mẹ của Thuấn mất sớm, Cổ Tẫu tục huyền với người đàn bà sau này sinh ra Tượng. Vì có lời gièm pha của người kế mẫu và đứa em ngỗ nghịch cùng cha khác mẹ, Cỗ Tẫu không ưa Thuấn và định bụng giết đi. Biết thế, nhưng Thuấn vẫn trọn gìn chữ hiếu đối với cha và người dì ghẻ ác nghiệt, hòa thuận với đứa em độc ác, không một lời than oán. Khi cha bắt đi cày ở đất Lịch Sơn cốt tìm cách trừ đi, vì nơi đây có tiếng là nhiều thú dữ hay ăn thịt người. Nhưng tấm lòng hiếu thảo và hòa mục của Thuấn động đến lòng trời, cả đàn voi ra giúp Thuấn cày đất và muông chim vô số đáp xuống nhặt cỏ hộ. Thấy không hại được Thuấn Cổ Tẫu và người dì ghẻsai Thuấn đánh cá ở Hồ Lôi Trạch, nơi có nhiều sóng to gió lớn, nhưng khi Thuấn đến thì sóng lặng gió yên.
    Đến khi được vua Đường Nghiêu truyền ngôi, suốt 18 năm trị vì, Đế Thuấn chỉ ngồi gảy đàn hát khúc Nam Phong mà trị bình thiên hạ, nhà nhà đều lạc nghiệp âu ca.


    Nguyên bản:
    Đội đội canh điền tượng,
    Phân Phân vân thảo cầm,
    Phụ Nghiêu đăng báo vị,
    Hiếu cảm động thiên tâm

    Có nghĩa là:
    Hàng đàn voi về cày ruộng,
    Hàng bầy chim đến nhặt cỏ,
    Giúp vua Nghiêu lên ngôi báu,
    Hiếu thảo động lòng trời.

    Diễn Quốc Âm:
    Đức Đại Thánh họ Ngu, vua Thuấn,
    Buổi tiềm long gặp vận hàn vi,
    Tuổi xanh khuất bóng từ vi
    Cha là Cổ Tẫu người thì ương ương,
    Mẹ ghẻ tính càng khe khắt,
    Em Tượng thêm rất mực điêu ngoa,
    Một mình thuận cả vừa ba,
    Trên chiều cha mẹ dưới hòa cùng em.
    Trăm cay đắng một niềm ngon ngọt,
    Dẫu tử sinh không chút biến dời,
    Xót tình khóc tối kêu mai
    Xui lòng ghen chét hóa vui dần dần,
    Trời cao thẳm mấy lần cũng đến
    Vật vô tri cũng mến lọ người.
    Mấy phen non lịch pha phôi,
    Cỏ chim vì nhặt, ruộng voi vì cày.
    Tiếng hiếu hữu xa bay bệ thánh,
    Mệnh trương dung trao chánh nhường ngôi
    Cầm thi xiêm áo thảnh thơi,
    Một nhà đầm ấm, muôn đời ngợi khen.
     
  15. kieuphong_@

    kieuphong_@ Thần Tài Perennial member

    Cây Bút Chì và Cục Tẩy
    Cây Bút chì: Con xin lỗi !
    Cục tẩy: Vì cái gì thế, con yêu? Con có làm gì có lỗi đâu!
    Bút chì: Con xin lỗi vì mẹ phải chịu đau đớn vì con. Bất cứ khi nào, con phạm phải sai lầm, mẹ lại luôn ở đó sửa sai giúp con. Nhưng khi mẹ làm điều đó, mẹ lại làm hại chính mình. Cứ mỗi lần như thế, mẹ lại ngày càng bé hơn.
    Cục tẩy: Điều đó đúng! Nhưng bé ơi, mẹ chẳng phiền đâu. Con nhìn xem, mẹ được tạo ra vốn để làm việc này mà. Mẹ được tạo ra để giúp con bất cứ khi nào con phạm phải sai lầm. Mặc dù mẹ biết ngày nào đó mẹ sẽ mất đi và con sẽ thay thế mẹ bằng người khác nhưng mẹ vẫn rất vui với những gì mẹ đã làm. Vậy nên, đừng lo lắng nữa nhé! Mẹ không muốn nhìn thấy con buồn phiền...
    Mỗi chúng ta đều giống như những cây bút chì, và cha mẹ chúng ta chính là cục tẩy. Mỗi khi chúng ta làm một điều gì sai, cha mẹ sẽ là người ở đó, giúp chúng ta nhận ra và sửa chữa lỗi lầm. Cho dù, đôi khi điều đó làm họ đau đớn, mệt mỏi.
    Nhưng đời đời vẫn thế, cha mẹ luôn yêu thương con một cách vô điều kiện, kể cả việc phải hy sinh bản thân mình.
    Hỡi những cây bút chì, hãy viết nên những dòng chữ thật nắn nót và tươi đẹp! Hỡi những người làm con, hãy sống một cuộc sống đầy vinh hiển và mang lại niềm tự hào cho các đấng sinh thành...
    [​IMG]

    Mua vé số là trách nhiệm của mỗi người dân chúng ta
    Chơi đề là thể hiện lòng yêu nước... Nhà nước xổ... ta dò.
     

    Các file đính kèm:

    • 335.jpg
      335.jpg
      Kích thước:
      12.7 KB
      Đọc:
      266
    Chỉnh sửa cuối: 10/7/12
  16. Trieutulong

    Trieutulong Thần Tài

    Mẹ lạnh lắm phải không?

    Vào một đem Giáng sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một người bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có một mương sâu với cây cầu bắc ngang. Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía trước, cơn đau đẻ quặn lên trong chị.
    Chị hiểu rằng mình không thể đi xa hơn được nữa.
    Chị bò người phía bên dưới cầu.
    Đơn độc giữa những chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài những chiếc áo bông dày đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình đưa con bé xíu, vòng từng vòng giống như một cái kén. Thế rồi tìm thấy được một miếng bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh con.
    Sáng hôm sau, một người phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc xe bỗng chết máy. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bà mẹ nghe một tiếng khóc yếu ớt bên dưới. Bà chui xuống cầu để tìm. Nơi đó bà thấy một đứa bé nhỏ xíu, đói lả nhưng vẫn còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng. Bà đem đưa bé về và nuôi dưỡng.
    Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ nuôi kể lại câu chuyện đã tìm thấy mình. Vào một ngày lễ giáng sinh, đó là sinh nhật lần thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp. Khi đến nơi, cậu bé bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc. Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo, bà mẹ nuôi đứng nhìn sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình.
    “Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả – bà mẹ nuôi nghĩ – cậu sẽ lạnh cóng!”
    Song cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đứng run rẩy. Bà mẹ nuôi đi đến bên cạnh và bảo cậu bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết: "Mẹ đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ???" và cậu bé oà khóc…
     
  17. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    tieulyphidao and Phúc Thịnh like this.
  18. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    tieulyphidao and Phúc Thịnh like this.
  19. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    tieulyphidao and Phúc Thịnh like this.
  20. hugolina

    hugolina Thần Tài Perennial member

    [​IMG]
     
    tieulyphidao and Phúc Thịnh like this.