Bởi Đò bỏ Bến sang ngang Nên thiếp mới phải xa chàng đó thôi! Giờ đây duyên phận lỡ rồi Xin chàng đừng để thiếp tôi chạnh lòng...
Người đi lòng dạ rối bời Nhớ người năm ấy bồi hồi, diết da Bây giờ tình đã chia xa Người đi nơi ấy bỏ ta một mình Luyến lưu một chút ân tình Đò Chiều gác mái, buông mình ngẩn ngơ
"Bây giờ năm tháng vô duyên quá Em đã theo chồng bến cát xa Đò đã sang sông chèo lái mới Sao còn khua sóng mãi thơ ta Ai vẽ dùm tôi một buổi trưa Bốn trời mây gió đến đem cho Một hy vọng lạc từ đâu tới Giấu ở trong lòng một tiếng thơ".
Mấy lần trăng rụng ngoài sông Sầu vương cánh gió, buồn lồng trong mây Yêu nhau vóc dáng hao gầy Thương nhau cho lệ thấm đầy hồn nhau...
Ra đi em cũng chạnh lòng Thuyền không xuôi mái bởi sông ngược dòng Ra đi kẻ nhớ người mong Bởi không duyên nợ tình trong bẽ bàng
Bao năm còn lại bao tình Bao năm cũng chỉ một mình em thôi! Tơ duyên đặt chuyện đã rồi Ví như " bèo giạt, mây trôi bơ thờ..."