Thanks Đệ Gần Đến Canh Ba Huynh Uống Hết Trà Đi Ngủ Trước Nha Trà Ngon,Rất Đẹp,Đậm Đà Mình Ở Gần Nhà Sẽ Uống Suốt Đêm
TRĂNG KHUYA Trà chia nỗi nhớ đêm nay Trăng vàng trút lạnh hàng cây xanh màu. Hỏi người năm ấy ở đâu? Tháng năm cách biệt tóc sầu cuối Thu. Lối mòn đường buụi sương mù Nghe như xào xạc niềm u uất buồn. Trời sao cứ mãi lặng buông Quê hương thương nhớ cội nguồn xa xăm. Đêm nay trăng xế sang rằm Rượu còn lòng đã ướt đầm môi khô. Dần khuya mây khói mịt mờ Mấy múa trăng lẻ trông chờ rưng rưng. Bóng mây khuất nẻo đêm bưng Trăng sao lỡ phụ lòng rưng lệ đầm. Vòng tay xưa để ai cầm Nét buồn hong nắng mưa dầm trong ta. Mùa trăng từ đấy đã qua Tình còn vương vấn, sao tà áo bay? Cất đi chén cạn ly đầy Đêm côi, trăng lạnh lòng day dứt lòng.
Huynh tức cảnh ra Thơ... quả là Tuyệt, đệ ngưỡng mộ Huynh lắm! Trăng khuya đã mấy mùa rồi? Cho thuyền nhớ bến trôi về cùng nhau Thương người tựa cửa mà đau Tình xưa nghĩa cũ ...tóc sầu cuối thu...
"...Trăng vàng thao thức nhìn sang Một người thao thức nhớ thương một người Ai đem trăng thả lưng trời Cho đêm trằn trọc , cho người nhớ nhau ! Nằm nghe gió thoảng canh thâu Thì thầm bên gối những câu ân tình . Trong mơ thấy bạn bên mình Tỉnh mơ chỉ thấy trước mình... trăng soi ...!"
Anh không đợi, mình em về phố núi Trăng đã chia hai nửa cắt hai miền Quán cóc cũ chiều nao ta hò hẹn Cà phê rơi, đắng xót nỗi niềm riêng. Anh không đợi, mình em về phố núi Bước chông chênh qua nẻo vắng âm thầm So vai trốn cơn gió tràn lạnh buốt Thèm bàn tay ấm áp...đến bâng khuâng. Em lạc lõng giữa trập trùng mây núi Tình quanh co trong đồi dốc mù sương Đường tận cùng dẫu em đi hết được Không còn anh sao cập bến yêu thương?
"Đèn khuya đợi ánh trăng rằm Đôi vai mẹ gánh nhọc nhằn còn đây" Nuôi con vất vả từng ngày Cho con có được hôm nay rạng ngời. Làm sao đếm được ... mồ hôi? Mẹ là gương để ... soi đời chúng con!
Một mình nhà vắng đìu hiu Vườn rau nhà trống tiêu điều mái tranh Giật mình gà gáy sang canh "Thằng Hai về hả, mẹ dành mẻ kho Lần ni mi có dẫn o Về vui với mạ, còn lo nối dòng?" Giật mình gà gáy tiếng trong Là hư là ảo là mong là chờ "Bao giờ cho hết cơn mơ Bao giờ côi cút, bơ vơ ... con về"
CÙNG MỘT NỖI LÒNG Nặng lòng vương vấn quê nhà Ngũ tuần rồi vẫn bôn ba xứ người Thời gian cứ lặng lẽ trôi Quê xa thương nhớ, mẹ tôi chẳng còn Thăm quê dạo khắp mảnh vườn Tìm đâu dáng mẹ vẫn thường hái rau Bước chân lựa giữa niềm đau Quê nghèo, mẹ phải chắt chiu từng ngày... Thương con, mẹ muốn đủ đầy Suốt ngày lam lũ hao gầy tấm thân Kiếp người biết mấy gian truân Đọng vào đời mẹ muôn phần mẹ ơi! Con xa quê nửa cuộc đời Danh thành, công toại ghi lời mẹ răn Vượt qua muôn nỗi nhọc nhằn Trở về quê, mẹ đâu còn chung vui. Nén lòng, thêm nỗi ngậm ngùi Xin đưa mẹ đến xứ người cùng con!