Tôi ko hơn thua với bạn làm gì Đâu phải tôi xin Ngta có ý giúp thì mình nhận Số tiền đó tôi cũng giúp người khác Bạn hiểu ko? Ko ai xin xỏ gì ở đây Đó là dị đoan Đó là may mắn
Một Bác sĩ đã công bố bức ảnh của mình, ông đã khóc và viết: Hôm nay là ngày buồn nhất trong cuộc đời tôi. Là một bác sĩ, tôi đã đối phó với nhiều ca mang thai trở dạ khó và bất cứ khi nào ở trong phòng sinh, tôi đều cầu Chúa để bảo vệ và ban phước cho tất cả các bà mẹ. Nỗi đau của người phụ nữ khi chuyển dạ là không thể chịu đựng được và đó là chưa kể đến việc mang thai đứa trẻ trong suốt chín tháng. Nỗi đau tột cùng để cho ra đời một cuộc sống mới... Hôm nay chúng tôi đã khóc một cách cay đắng, chúng tôi đã mất người phụ nữ, chúng tôi không thể trách cứ ai được vì mọi chuyện Chúa đã an bài. Tại sao lại bắt chúng con chứng kiến nỗi đau khổ tột cùng của người phụ nữ này ? Cô ấy đã bị vô sinh trong 14 năm và chúng tôi đã thử tất cả các phương pháp điều trị bao gồm tiêm và thụ tinh nhân tạo. Cuối cùng, như ý Chúa muốn, cô ấy đã có thai với tất cả sự nổ lực của y học và khoa học, mặc dù cô có khối u lớn trên buồng trứng. Khi cô mang thai, khối u này bắt đầu tan bớt và mọi thứ đều ổn như thể hiện lòng thương xót và sự vĩ đại của tạo hóa... Đến lúc cô ấy trở dạ, chồng của cô đã vội vã đưa cô chạy đến chổ tôi. Tôi đã giao lại tất cả công việc của tôi cho các đồng nghiệp và ở trong phòng sinh trong 7 giờ cho đến khi chúng tôi quyết định mổ lấy thai nhi. Người mẹ quyết định chết để mang sự sống cho đứa trẻ ! Khi cô ấy nói quyết định với người chồng, ông ấy đã ngất đi. Cô ấy bế con vào tay, mỉm cười rồi ra đi... Làm thế nào mà một ngày hạnh phúc lại biến thành một bi kịch! Cô đã mất cuộc đời khi sinh ra một cuộc sống mới ! Hãy tôn trọng phụ nữ vì họ liều cả tính mạng để mang bạn đến với cuộc đời này với 9 tháng mang nặng, chịu đựng những đau đớn hàng giờ khi sinh con và dành nhiều đêm dài để nuôi dạy con cái, đó là một sự hy sinh quá lớn lao ! Và vẫn còn cơ hội cho bạn, nếu bạn không nói chuyện với Mẹ hoặc qua lại vì bất kỳ lý do gì, xin hãy đến với Mẹ ngay bây giờ để thể hiện lòng yêu thương và sự tôn trọng với người phụ nữ quan trọng nhất đối với cuộc đời bạn. "Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào, Tình Mẹ tha thiết như giòng suối hiền ngọt ngào, Lời Mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào. Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng Mẹ yêu. Lòng Mẹ thương con như vầng trăng tròn mùa thu. Tình Mẹ yêu mến như làn gió đùa mặt hồ. Lời ru man mác êm như sáo diều dật dờ. Nắng mưa sớm chiều vui cùng tiếng hát trẻ thơ. Thương con thao thức bao đêm trường, Con đà yên giấc Mẹ hiền vui sướng biết bao. Thương con khuya sớm bao tháng ngày. Lặn lội gieo neo nuôi con tới ngày lớn khôn. Dù cho mưa gió không quản thân gầy Mẹ hiền. Một sương hai nắng cho bạc mái đầu buồn phiền. Ngày đêm sớm tối vui cùng con nhỏ một niềm. Tiếng ru êm đềm mẹ hiền năm tháng triền miên. Lòng Mẹ chan chứa trên bao xóm làng gần xa. Tình Mẹ dâng tới trăng ngàn đứng lặng để nghe, Lời ru xao xuyến núi đồi suối rừng rặng tre. Sóng ven Thái Bình im lìm khi tiếng Mẹ ru. Một lòng nuôi nấng vỗ về những ngày còn thơ. Một tình thương mến êm như tiếng đàn lời ca. Mẹ hiền sớm tối khuyên nhủ bao lời mặn mà. Khắc ghi bên lòng con trẻ muôn bước đường xa. Thương con Mẹ hát câu êm đềm, Ru lòng thơ ấu quản gì khi thức trắng đêm. Bao năm nước mắt như suối nguồn. Chảy vào tim con mái tóc trót đành đẫm sương. Dù ai xa vắng trên đường sớm chiều về đâu. Dù khi mưa gió tháng ngày trong đời bể dâu. Dù cho phai nắng nhưng lòng thương chẳng lạt mầu. Vẫn mong quay về vui vầy dưới bóng mẹ yêu..." (Y Vân)
Ngừi ta đang chơ nc rót vốn về xây cầu để kím chút đỉnh , đằng này thèng cha tự ý xây mất mịa mí trăm chai của người ta . bị phạt 40 củ là phải gòi . lòng tốt ko đúng chổ rùi cụ ui .....chia buồn .
Thực chất phạt 40 triệu là nhân đạo lắm rồi. Cây cầu xây gần 300 chai. Theo thống kê chi phí xác xuất chênh lệch và các khoản chi hợp lý các thứ là 30% tương đương gần 90 chai mà phạt có 40 chai thôi rẻ chán!!!!. Thôi! Lâu là cũng mầm từ thiện ! Mà lỡ làm thì làm cho trót. Làm từ tgieenj thiện cho dân thì làm luôn cho các anh ấy!!!
Bạn tôi kể, lúc mẹ cô ấy li hôn có nói với cô ấy một câu: ''Một đời quá dài.'' Cô ấy nói: Ba mẹ ly hôn, bởi vì ba gảy tàn thuốc lá vào chậu lan mẹ trồng. Mẹ tôi là kiểu phụ nữ có xuống lầu đổ rác cũng phải ăn mặc chỉnh tề, lúc tôi 12 tuổi, mẹ và ba ly hôn, cũng bởi vì ba ném tàn thuốc vào chậu lan mẹ trồng, nhiều lần mẹ nói cũng vô ích. Bạn bè khuyên nhủ, mẹ chỉ nói một câu:'' Anh ấy rất tốt, chỉ là không hợp đi cùng nhau nữa.'' Bà ngoại tức giận mắng mẹ: '' Mày cứ đọc nhiều sách vào rồi vẽ thêm chuyện.'' Trong mắt bà ngoại: con rể anh tuấn cao lớn, có thể kiếm tiền, hiếu thuận lo cho gia đình, ngược lại là con gái bản thân tùy hứng, không chịu nghĩ đến cảm nhận của con cái và cha mẹ. Mẹ cũng rất khó giải thích cho bà rằng ba không thích tắm rửa, quần áo bít tất ném loạn, ăn cơm như hổ đói, không nhớ được sinh nhật của mẹ,không nhớ những ngày kỉ niệm, sao có thể xem như khuyết điểm đây, đàn ông đều như thế này sao ? Tôi nhớ rất kỹ lúc mẹ mang theo tôi rời nhà, từng chảy nước mắt nói với tôi: 'Hy vọng con có thể hiểu cho mẹ, cả một đời quá dài.' Lúc tôi 16 tuổi, ba dượng xuất hiện, vóc dáng ba không cao, tướng mạo bình thường, nhưng cả người sạch sẽ khoan khoái nhẹ nhàng, cười lên rất ôn hòa, tôi đối với ba dượng không có cảm giác bài xích. Ba sẽ vì mẹ mà thay đổi những chậu hoa xinh đẹp, sẽ mua khăn trải bàn màu xanh nhạt hợp với bát đũa mới, sẽ vì mẹ mua một đôi giày da trắng sữa hợp với chiếc đầm đỏ của mẹ,sẽ thay mấy cái móc khóa đáng yêu cho tôi. Ba dượng sẽ nắm tay mẹ đến bờ sông tản bộ, ngắm trời chiều và mặt trời mọc, đến những công viên đầm lầy để chụp hoa và chim, kể cho mẹ nghe tên của những loại cây cỏ và câu chuyện ẩn trong nó, mang về nhà những nhánh cây rơi, sau đó cắm trong bình cổ, bày trên bàn sách của tôi. Mẹ thích tìm tòi sách dạy nấu ăn, mỗi lần mẹ long trọng làm món mới, ba dượng sẽ kéo tôi lại ngồi ngay ngắn, sẽ bắt chước những giám khảo và bắt đầu nhận xét về màu sắc và mùi thơm trong ánh mắt mong chờ của mẹ, đùa khiến mẹ cười khanh khách không ngừng. Có một lần mẹ bệnh phải nằm viện, tôi đến chăm liền thấy trên đầu giường đặt một bó bách hợp, hoa quả cắt thành miếng nhỏ đặt trong bát sứ màu xanh nhạt. Ba dượng ngồi bên giường, đọc sách cho mẹ nghe. Bên cạnh giường bệnh có mấy dì nghiêng đầu hâm mộ xem cảnh này, bỗng nhiên mũi tôi chua chua, rốt cuộc cũng hiểu rõ câu nói kia: ''Cả một đời quá dài.'', cả một đời quá dài - nên không muốn tạm bợ. Nếu người và người ở cùng nhau, chỉ vì cuộc sống, mà trong cuộc sống không có kỳ nghỉ, không có vui vẻ, không có cảm động, không có lãng mạn, vậy đó cũng coi như đối tác cuộc sống thôi. Tình nguyện yêu không lối về, cũng không muốn vui vẻ hời hợt trở thành tình cảm nhạt nhòa. Coopy
https://tuoitre.vn/mo-lon-viet-nam-...o&utm_medium=zalo&utm_campaign=zalo&zarsrc=31 Bà nì có trú tưởng tượng rất phong phú . Chắc cũng có bằng tiến sĩ rồi đây!!!