Màu tím Campanula portenschlagiana Hoa tím ngày xưa đã mất rồi Còn đâu nhung nhớ những chiều rơi Ngỡ ngàng ánh mắt buồn hoang vắng Ngây ngất bờ môi nét rã rời Tóc rối hững hờ buông sợi nhớ Vai gầy ngơ ngẩn tiếc chơi vơi Giáo đường vang vọng lời ca thánh Có tiếng chuông lơi điểm giữa đời
Hoa tím là màu tôi vẫn thương Vì hoa gợi nhớ nỗi buồn vương Hoa tàn lại nở theo năm tháng Hoa tím tôi yêu mọc cuối đường Hoa tím màu hoa đượm nét yêu Vì hoa tôi đã đắm say nhiều Hoa là tất cả niềm nhung nhớ Sưởi ấm lòng tôi những buổi chiều Hoa tím màu hoa của vấn vương Vì nàng hoa ấy gợi niềm thương Tôi từng đem ép vào trang sách Ðem tặng người yêu trước cổng trường Hoa tím ngày xưa tuổi học trò Màu hoa duyên dáng tuổi ngây thơ Em thường vẫn bảo màu thương mến Ấp ũ tình ta với mộng mơ... Hoa tím vẫn màu yêu mến xưa Màu hoa kỷ niệm nói sao vừa Ngày mai nếu lỡ hoa tàn úa Thử hỏi xa rồi ai đón đưa... Nguyễn Vạn Thắng
Cánh đồng hoa tím Trải rộng khắp chân đồi Biêng biếc, như màu mắt em Hôm nào, Phớt nhẹ lời hò hẹn Đã phải tìm quên... Tím, Chập chùng cánh đồng Nhẹ nâng nỗi nhớ Lavender ! Thoảng hương nhẹ bay Như ai vừa thoáng qua đây Mà vội xa...
Bỗng một hôm hoa tím nở đầy sân Người con gái về qua thôi ngoảnh lại Hoa tím trông theo Nỗi buồn rơi vãi Giọt buồn xưa thương nhớ cuối hiên xưa Tôi một mình nhặt hoa tím làm thơ Màu mực tím lặng lờ đau mắt tối Bướm xa vườn chở hương theo cánh rối Để trong sân Tháng chín dỗi hờn. Mưa... Và trong tôi Những nụ tím, bây giờ Run rẩy ướt những chiều mưa bất chợt Có người đi qua - không hề biết Tôi một mình Nhặt hoa tím Trong sân...
Xin đừng quên em! Nhìn kìa anh lấp lánh trên cánh đồng Bừng nở thắm một nhánh hoa mộng Hoa xòe cánh màu trời xanh lồng lộng Lá biếc xanh e ấp nụ hôn nồng Thẹn thùng – Nhỏ nhoi – Khiêm nhường – Rung động Loài hoa thương hoa nhớ của đồng quê Rừng Ðà Lạt sương giăng Nép ven bờ suối vắng Dịu dàng một bông hoa Có tên nghe rất lạ: Hoa "xin đừng quên em!" Anh ngắt một bông xem Hoa tím màu chung thuỷ Lời hoa như thủ thỉ Nhắc: xin đừng quên nhau... Nào anh đã quên đâu Câu chuyện xưa kể lại: Có một đôi trai gái Dạo bên bờ suối xanh Cô thiếu nữ hiền lành Say hái hoa mê mải Chợt ngã xuống suối sâu Người yêu không tới kịp Thôi rồi còn nữa đâu...! Trước khi nàng tắt thở Còn ném hoa lên bờ Tặng người yêu và dặn: "Xin hãy đừng quên em!!!" Xin hãy đừng quên em Từ đấy thành tiếng gọi Hoa "xin đừng quên em!!!" Từ đấy thành tiếng nói Muôn đời của trái tim!
Biệt Khúc Chờ Nhau Triệu Vy Tình sâu thẳm mưa mông lung Bao nhiêu lâu đài chìm trong mưa bụi Nhớ lại anh và em lúc thuở ban đầu Xe như dòng nước chảy Ngựa như rồng bay Dù cho gió có nổi, đất có cuộn Người đẹp như ngọc Kiếm như cầu vồng rực sáng Tình sâu thẳm mưa mông lung Thế giới tất cả trong mắt anh Tương phùng đâu có muộn cớ sao phải vội vàng Non non nước nước mấy vạn dặm Một khúc hát cao rơi ngàn giọt lệ Tình yêu hồi sâu trong từng khúc ruột tê tái. Tình sâu thẳm mưa mông lung Đất vô cùng mà trời cũng vô tận Trăng tròn trên cao tình này mãi mãi không đổi Chờ anh hết Xuân Hạ rồi lại đến Thu Đông Trông theo ngoái lại nhìn tất cả Sao chỉ thấy những cánh chim bay về phía cuối chân trời.
Anh nhớ em nhớ cồn cào, da diết Nhớ những nụ cười, ánh mắt, đôi môi Nhớ trái tim đập thổn thức liên hồi Khiến một chàng trai phải bồi hồi, vương vấn Anh nhớ em, nhớ hàng phố dài bất tận Những con đường sao quá đỗi thân quen Nụ hôn đầu trong buổi tối nhá nhem Làm một chàng trai canh ba còn thao thức Anh nhớ em...những giận hờn, ấm ức Khi dỗi hờn, trách móc, làm ngơ Ôm trầm lấy anh, thì thầm từng nhịp thở Sống đến bạc đầu, gối mỏi, răng long Anh nhớ em, lệ ứa trong lòng Vì đợi, vì chờ, vì ngóng trông mòn mỏi Để nơi đây mênh mông một cõi Hỏi đến bao giờ duyên - phận mới gặp nhau?
Cho Tỳ gởi chiều dò hén...??? quí mụi..á á Cả Miền Nam ( kiếm xèng Mua Sửa cho con bú ) 54 đi du lịt mớ dìa - con hết sừa hóc wa hóc lấy vốn hậu Zuệ chơi lun