- Ê Sún hôm nay ở lớp có gì mới không mày - Sao mày cứ kêu tao Sún hoài, tao đi trồng răng từ lâu, hết sún rồi chứ bộ. Có đấy, cô giáo biểu mày tại sao nghỉ học không có giấy xin phép. - Ôi dào, tao bận bán cá cho má tao, má tao đang bệnh nghỉ một hôm chắc không sao đâu. - Má mày bệnh sao, tao sang thăm xem sao. - Ừ qua đấy sún. - Này thì sún này........ Tôi nhéo nó một cái, ai biểu nó suốt ngày bảo tôi sún. Câu chuyện cách đây cả chục năm mà cái biệt danh đó cứ theo tôi hoài. Ngày ấy tôi với thằng Cò học lớp ba, thân nhau dữ lắm. Đi đâu cùng đi cùng nhau, chơi gì cũng chơi cùng. Tôi toàn nghịch, chơi trò con trai giống như nó và tụi con trai trong làng. Buổi trưa hôm ấy, nó rủ tôi có đi tập xe đạp với nó không. Tôi gật đầu đồng ý. Thế là giữa trưa, trời nắng chang chang như đổ lửa, hai đứa trốn bố mẹ lôi xe đạp ra tập. Nó tập trước tôi nên đi nhanh, lao như tên ngựa, tôi đuổi hoài không kịp. Thế rồi oạch một cái, cả xe lẫn người, tôi ngã nhào xuống đường đất đỏ. Còn phải nói, bẩn hết quần áo, đỏ lem lem. Thằng Cò nhìn mặt tôi bỗng thét lên: - Chết mày ơi, sao chảy máu kìa. - Sao sao, ở đâu, tao không thấy đau nhỉ - Ở miệng kia kìa. - Hả, chết rồi mày ơi tao gãy răng rồi. Hu hu hu. Tôi khóc òa lên. Kiểu này về chết đòn với ba má cho coi. Đã vậy thằng Cò quỷ sứ còn đùa tôi và cười sặc sụa - Mày thằng Sún rồi, từ nay tao gọi mày là Sún luôn. Ha ha ha. Tôi hậm hực lắm, gãy chiếc răng cửa làm sao dám cười to bây giờ. Tôi lê lết dắt xe về nhà. Bữa đó, tôi bị ba má mắng ghê lắm. Chỉ có ông là bênh tôi biểu thế này thì xấu hết cả hàm răng đẹp của tôi rồi. Mà cái răng đó lại là cái răng vừa thay xong, răng vĩnh viễn. Ôi tôi thành sún thật sao. Ông thương tôi bảo cho tiền tôi đi trồng răng giả vào đó cho đẹp. Nhỏ hin mà sún thì đỡ, sau này lớn lên buồn cười lắm. Tôi sung sướng reo lên hở ra chiếc răng sún làm cả nhà cười bò. Ôi tôi biết mình xấu lắm đó. Rồi ba đưa tôi lên bệnh viện trồng chiếc răng giả. Trồng răng thật không đơn giản như đứa con nít ngày ấy tôi vẫn nghĩ. Nó đau ghê lắm. Tôi thề trù thằng Cò suốt đời vì tội rủ rê tôi. Sau vài lần qua lại bác sĩ, tôi đã trồng răng và có hàm răng đẹp như xưa, không sún nữa. Tôi có thể cười toét miệng mà không sợ ai chê mình sún. Duy chỉ có thằng Cò vẫn gọi tôi vậy. Có lẽ cả đời này nó vẫn gọi tôi như thế nhưng tôi vẫn thích lắm. Nguồn: thammynucuoi.com