Có khi nào chúng ta tự hỏi bình yên là gì chưa? Mahatma Gandhi đã từng nói: “Mỗi người đều phải tìm thấy sự yên bình từ bên trong bản thân mình. Và sự bình yên thật sự không thể bị ảnh hưởng bởi tác động bên ngoài.”
Mây của trời hãy để gió cuốn đi Chúng ta đều biết rằng mọi việc xảy đến với chúng ta luôn bất ngờ, và khi đi nó để lại cho ta nhiều nuối tiếc, nếu ta không biết cảm nhận hay tận hưởng. Vì lý do vô tâm hay sự việc xảy đến quá vô tình? Nếu nhìn nhận về mặt khách quan, có xót xa thì do mình vô tâm với những gì xảy đến. Mặt khác theo quan điểm của Phật học thì mọi thứ đều do “Nhân duyên”. Cho nên hãy cứ suy nghĩ “Đến và đi” là quy luật, hãy nhẹ nhàng cảm nhận một cách sâu sắc, để rồi khi “Duyên” đã không còn thì mình cũng không hề tiếc nuối. Cũng như mây của trời, hãy để gió cuốn đi.
Mọi người gặp gỡ và biết nhau là “Nhân – Quả”, duy trì mối liên kết ấy gọi là “Duyên”. Thuận hay nghịch duyên, bền lâu hay mau chóng là do ý thức duy trì mối liên hệ của mỗi cá nhân. Vậy sống như thể nào để đạt được tâm hồn thảnh thơi nhẹ nhàng như dòng sông, không vướng mắc bất cứ thứ gì? Cũng “Tùy duyên” như Bụt vậy.
Đồng cảm với cái tâm lương thiện, bạn sẽ luôn cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi người khác làm bạn tổn thương, đau đớn hoặc đẩy bạn đến bế tắc, mệt mỏi. Bởi bạn hiểu rằng, khi cố ý làm hại người khác, lương tâm của họ sẽ không được an lành, thanh thản. Khi đó trong lòng của bạn sẽ dễ tha thứ hơn, ân xá hơn.