Ta giả vờ không nhớ Người giả bộ lãng quên Chúng ta tự xây lên Một bức tường khoảng cách. Ta giả vờ không trách Người vờ chẳng bận tâm Chúng ta cứ âm thầm Làm đau nhau như thế. Ta giả vờ mạnh mẽ Người giả bộ cười tươi Nên dù cạnh bên thôi Mà trái tim cách biệt. Ta giả vờ không biết Người giả bộ không hay Nên hai trái tim này Vẫn ngày đêm đi lạc.
thơ nụm.. Em giấu nỗi buồn vào trong đôi mắt Giấu nỗi đau nơi sâu nhất trong tim, Nói với anh em muốn được bình yên Quên em đi, đừng kiếm tìm em nữa. Không cần nụ cười, em ném vào trong lửa, Không cần anh, em khóa cửa trái tim, Không cần đời, em cất bước lặng thinh Bỏ lại sau hạnh phúc mình rạn nứt. … Anh biết em buồn nhìn qua đôi mắt Biết em đau, vết thương sắc trong tim, Nhưng em, sao em chẳng đoái nhìn Anh cũng vậy, đau buồn anh cũng có. Nói với anh đi, để anh biết rõ Em thế nào rồi, nơi đó ở đâu, Nói cho anh nghe, dù chỉ một câu Em sao rồi, em ở đâu, anh muốn biết!
mới đi chùa lễ Phật về.. ..đi hơi trễ nên chùa ko đông lắm ..ngta về bớt trống chổ cho mình lạy Phật..
cơ hội chuyển bại thành thắng ! sao mấy năm trước thấy lễ vu lan.... là 15-7 ..bi giờ chuyển qua 18/7 rùi hả? ..
..bùn ngủ quá .. Em thấy mình lười quá Độc thân lâu ngày nên lười cả yêu thương Lười tô má hồng, lười luôn việc soi gương Lười nghe ai nói: muốn cùng em chung bước. Đôi lúc tủi hờn mắt buồn ngân ngấn nước Thấy người ta yêu cũng ao ước đôi lần Nhưng em lười chẳng buồn nhấc đôi chân Chạy đến nơi có người cần em đến. Em lười lắm nên sợ yêu sẽ mệt Chân ngắn như em có theo kịp người không Người đi quá nhanh lại khiến em đau lòng Em lười lắm nên thật không muốn khóc. Đôi lúc thảnh thơi nằm một mình lăn lóc Em cũng chạnh lòng, giá như lúc này đây Có một bàn tay nắm chặt lấy tay này Kéo em ra khỏi những ngày buồn chán. Nhưng em lại lo chẳng có ai muốn đến Lo đến rồi người có nán lại lâu? Lo người có thương cho xanh mãi mái đầu Hay đến rồi đi...để đớn đau ở lại.
Em rất sợ khi chính mình yếu đuối Không thể kìm lòng em lại gọi cho anh Trái tim này thật sự rất mong manh Dù ngàn lần em ước mình mạnh mẽ. Em rất sợ khi biết mình không thể Quên đi anh để có thể nhẹ lòng Tự hỏi mình như thế có đáng không? Đợi chờ chi một người không về nữa. Em rất sợ khi hằng đêm vẫn nhớ Trong giấc mơ thấy anh nở nụ cười Đưa tay này níu mãi giấc mơ thôi Nhưng tỉnh dậy nước mắt rơi ướt gối. Em rất sợ và ngàn lần muốn hỏi Anh ở đâu? Bao giờ mới trở về Nhưng nhận gì ngoài những nỗi tái tê Vì em biết người đã đi xa mãi.
Vẫn biết rằng chúng mình chẳng còn yêu Sao tim em lo âu nhiều đến thế Lo vui buồn người tìm ai và kể Chẳng mỉm cười và chia sẻ cùng em. Vẫn biết rằng chúng mình chẳng còn duyên Mà vẫn sợ người sẽ quên em mãi Sợ chúng mình chẳng bao gìơ gặp lại Sợ trái tim trống trải nếu thiếu người. Vẫn biết rằng chúng mình đã xa xôi Mà vẫn chờ dòng tin người mỗi tối Vẫn ngóng trông một lần người thăm hỏi Vẫn đợi chờ người nói vẫn còn thương. Vẫn biết rằng chúng mình đã hai phương Mà vẫn mong ngày chung đường hạnh phúc Dẫu biết rằng những tổn thương là thực Mà tim khờ vẫn thổn thức đợi mong.
bạn ở gần nhà thờ này à?Cái hình chùa tôi thấy quen lắm mà không biết phải không?Huệ Nghiêm yes no question?