Tình Khúc_Xưa & Nay

Thảo luận trong 'Box Thơ & Nhạc - Ảnh & Clip' bắt đầu bởi chuyên_gia_chơi_3_càng, 25/1/11.

  1. [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=cbdxKUZg4hw[/YOUTUBE]​

    Tư lự, xa xăm và những sải chân vô hồn, con bé vẫn mon men trên vệ đường phố cổ, nơi mà đầy ắp những kỷ niệm đẹp của mối tình đầu. Những giọt nắng vô tình trong tiết trời đông se lạnh, khẽ khàng vuốt ve lên đôi má xinh ửng hồng của một cô nhóc bên thềm cái tuổi 20. Nó phởn phơ và vẫn mải miết bước đi cùng nhịp với dòng chảy của suy nghĩ, những nghĩ suy về anh, ở một nơi xa lám, anh có lạnh không?...
    Trên đường phó hối hả tấp nập của nhịp sống bon chen, còi xung quanh bóp inh ỏi, bất giác nó giật mình, dường như nó đang sống trong một thực tại, một thực tại phũ phàng, cuộc đời nó đã vắng bóng anh…Nó hồ nghi, nó sợ…
    [​IMG]
    Sâu thẳm trong sinh linh bé bỏng của nó, buồn hắt hiu đua theo những ngọn gió hời hợt, phảng phất, lãng du và đa tình, vẫn hiện hữu nguyên vẹn, một con người, một hình hài, một tình yêu lớn trong đời con bé. Anh! Vẫn mãi là anh, người đàn ông đã nhen nhóm bao kỷ niệm đẹp, bỗng phút chốc vụt tắt trong đời nó. Khóe mắt nó dường như đang tứa lên những giọt âm thanh thánh thót, róc rách. Nó khóc…
    Trên thảo nguyên xanh bao la, làn môi nó đan vào làn môi anh, những ngón tay dường như xiết chặt hơn, Một cảm xúc tràn ngập yêu thương lại dội về ở nơi nó. Nó nhoẻn miệng cười, cười đời, cười người và cười chính con người nó, một con nhóc ích kỷ. Hạnh phúc có phải là điều quá xa xỉ với nó không? Nó đang thầm tự hỏi lòng mình.Gía như trong đêm đông tàn khốc , mịt mù đen tối ấy nó không bị lạc đường, giá như hôm đó máy điện thoại của nó không hết pin và giá như anh không phải là người đầu tiên mà nó cần trợ giúp. Thì anh mãi sẽ thuộc về nơi nó, nơi mà chỉ có những chum hạnh phúc lớn lao giữa anh và nó. Mặt nó nghệt lại, không khi xung quanh như xám xịt, bầu trời không còm xanh thẳm thẳm như những lần hò hẹn mà u ám bất chợt. Nó ghét bản than xấu xí của nó, hơn một lần nữa, nó nhớ anh!!!
    [​IMG]
    “Quay về đi”, hồn anh vẫn trọn vẹn quện chặt trong hồn nó…
    Run rẩy, lắp bắp, mấp máy đôi môi nhỏ xinh nó đang hát bài thánh kinh cầu mong ở nơi xa ấy, linh hồn anh sẽ siêu thoát, và ở nơi này, a sẽ mãi trọn vẹn trong trai tim nó. Lòng nó như muốn rực cháy, nó ước tình yêu lớn của nó sẽ chấp cánh bay như một thiên thần, bay khắp mọi nơi, vun vén, xây đáp tình yêu cho loài người.
    Xettt… kiszz…. Phupppp….láo lơ đôi mắt tròn ngây ngô và dễ thương của một cậu bé lao xe đạp Xgame từ một hẻm nhỏ rêu phong, nứt nẻ, hoài cổ, nó bị ngã nhoài ra đường. Nó bất giác giật mình, nó cần sống với thực tại, nó cần phải làm nhiều điều hơn để nơi xa ấy, anh vẫn luôn tự hào và mỉm cười về một cô nhóc, thông minh, cá tính và sống có chiều sâu nội tâm như nó. “Quay về đi”, hồn anh vẫn trọn vẹn quện chặt trong hồn nó…
    Cuộc sống là những trải nghiệm và đôi lúc vấp ngã sẽ làm con người ta hoàn thiện hơn. Tình yêu không có những cay đắng sẽ không thi vị. Hãy yêu hết mình để biết một điều rằng, khi một nửa kia linh hồn siêu thoát lên thiên đàng thì nửa còn lại vẫn gọi tên và mong bạn hãy “ quay về đi”…

    Quay về đi - Thủy Tiên


    Đếm chiếc lá ngoài hiên vắng
    Có biêt đâu em đã quá ngu ngơ
    Một nửa thương nhớ anh mang trao người
    Rồi mất nhau tim có nhói đâu
    Sẽ mãi mãi chỉ là cơn gió
    Gió khẽ lay cho tim anh khẽ buồn
    Một nửa thương nhớ anh mang trao người
    Để mắt nhau tim nghe nhói đau
    Quay về đi, quay về đi cho anh hết đợi chờ
    Bao lời yêu trong lòng anh vẫn chưa nói thành lời
    Vì sao ngày xưa bên nhau, anh đâu có hiểu rằng
    Một ngày mất nhau sẽ rất đau
    Quay về đi., quay về đi, bao yêu dấu ngày đầu
    Mừa còn rơi hay lòng em vẫn cứ mãi nguyện cầu
    Dù cho ngày sau không bên nhau xin mưa hãy một lần
    Mưa ơi mang anh quay về đi….

     
  2. [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=xtNlHf_xn0k[/YOUTUBE]​



    “Ngày hôm qua, bao giờ cũng có chuyện cổ tích riêng của nó, cũng bắt đầu bằng hai chữ ngày xưa, đầy sức thôi miên, dẫn dắt ta về những lối cũ trong veo, về với những nỗi niềm tĩnh lặng, về với những giận hờn, nông nổi hoặc những ngây ngất, mê muội của một thời …”

    Ngày hôm qua - chính là những câu chuyện cổ tích riêng đầy sức lôi cuốn của mỗi người

    Chắc chắn rằng, không một ai trong chúng ta là không có “những ngày hôm qua” của chính mình… Ngày của những bồng bột, ngô nghê, nông nổi… Ngày của những giọt nước mắt bi thương hay ngập tràn hạnh phúc… Đôi khi, tôi vẫn thường tự hỏi, liệu có bao nhiêu người mong nhớ lại cái ngày hôm qua của mình, họ sẽ giữ mãi những khoảnh khắc đã qua đó hay sẽ thốt lên những lời nói phũ phàng như dao cắt: “Ôi, nhớ làm gì cái ngày hôm qua ấy…”? Tôi thật sự rất tò mò, rất muốn biết, họ - những mái đầu đã bạc màu gió sương và những mái đầu còn xanh màu tươi trẻ, đã lưu giữ và nhớ về ngày hôm qua của mình như thế nào, nhớ ra sao và sẽ nhớ đến bao giờ? Phải, ngày hôm qua ấy – chính là những câu chuyện cổ tích riêng đầy sức lôi cuốn của mỗi người, vẫn mãi mãi được chúng ta cất giữ đâu đó trong tâm hồn…
    Ngày hôm qua của tôi là những ngày lang thang, tự do phiêu lãng với cánh diều mỏng manh chao nghiêng trong sắc chiều hoàng hôn tím ngắt, những cánh diều của trẻ thơ, của những ước mơ, hoài bão và hi vọng…Vẫn là sự hào hứng trong cái se lạnh của sớm bình minh mót lúa trên cánh đồng bạt ngàn nắng gió! Vẫn là những buổi lê la trà chanh, quán cóc với lũ bạn thân, tám chuyện trên trời dưới đất. Vẫn là tiếng cười giòn tan của những em bé bán dạo khi ai mua cho chúng 2 vỉ sing-gum…
    Ngày hôm qua của tôi, là những chiều đông lạnh lẽo lê bước trên những con đường mà cây không còn xanh lá, xơ xác đìu hiu, trời một màu tê tái, đưa mắt nhìn những cặp tình nhân đang tay trong tay ấm áp hạnh phúc, bất giác tôi khẽ nở một nụ cười…
    [​IMG]
    “Và rồi ta hứa sẽ quay trở lại/ Vào một ngày mai như hai người bạn/ Một ngày đã quên tất cả lại nhớ về nhau/ Cùng năm tháng còn ấu thơ…”
    Liệu chúng ta có thể trở lại vào một ngày mai như hai người bạn? Lời hứa của ngày hôm qua cho một ngày mai không thể xác định, vì có ai biết đến khi nào con người ta sẽ chìm vào quên lãng, không kỉ niệm, không xúc cảm, không chút vấn vương? Dư âm của mối tình đó tôi ước sẽ bám chặt lấy tâm hồn tôi, cuộc đời tôi mãi mãi, vì khi yêu con người ta có quyền được quên, được nhớ, được tha thiết, vấn vương, được hờn dỗi, trách móc… Và rồi ta nhận thấy mình đang lớn lên, trưởng thành và chin chắn!
    [​IMG]
    Cuộc đời này dù ngắn, nỗi nhớ quá dài...
    Kỉ niệm sẽ sống mãi theo thời gian, sẽ mãi là một người bạn theo bước chân ta cho đến suốt quãng đời về sau, là người bạn sẽ tìm đến ta trong những khoảng thời gian suy tư một mình…
    “Tình yêu đầu trôi xa dư âm để lại/ Và nếu thuộc về nhau em sẽ trở lại/ Và anh được thấy hoa rơi như cơn mưa tươi thắm những con đường/ Dường như là vẫn thế em không trở lại/ Và mãi là như thế anh không trẻ lại/ Dòng thời gian trôi như ánh sao băng, trong khoảng khắc của chúng ta/ Nhiều năm xa hạnh phúc anh muốn bên em/ Cuộc đời này dù ngắn, nỗi nhớ quá dài/ Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại/ Như ngày hôm qua”.
    Dường như những câu chuyện tình yêu cứ dài mãi, tiếp diễn mãi không bao giờ biết đến hồi kết… chuyện tình của bạn có thể cũng đang phảng phất trong góc tâm hồn của tôi hay của một ai đó, xúc cảm ấy có thể đã cạn vơi, có thể vẫn còn vẹn nguyên qua những thăng trầm thời gian.
    [​IMG]
    ... tôi vẫn đang sống cho ngày hôm qua, hôm nay và mãi mãi
    Ngày hôm nay của tôi rồi cũng sẽ trở thành ngày hôm qua, những khoảnh khắc, thời gian bây giờ cũng sẽ thành hôm qua nhưng chúng sẽ rất khác, rất khác những ngày hôm qua xưa cũ, sẽ không còn những nông nổi, bồng bột khi xưa, sẽ không còn những buồn phiền lo lắng, sẽ là những nụ cười thay cho những giọt nước mắt, là sự mạnh mẽ đứng lên thay vì ngồi gặm nhấm những mất mát thất bại…Còn bây giờ, tôi vẫn đang sống cho ngày hôm qua, hôm nay và mãi mãi…
     
  3. [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=xH9rlX4jsCg[/YOUTUBE]​



    Cái rét ngọt cuối năm dường như không khiến con người ta lạnh lẽo, cô đơn, thậm chí nó còn góp thêm phần nhộn nhịp cho những ngày mà đi đâu cũng thấy không khí Tết! Bật ti vi thì có quảng cáo mừng năm mới của các nhãn hàng quen thuộc, đọc tạp chí thì rộn ràng thông báo khuyến mãi cuối năm, ra khỏi nhà nào băng rôn khẩu hiệu đỏ rực hai bên đường, mấy vỉa hè trống trước đó giờ cũng được phủ kín bởi những chậu bích đào và quất thế, mấy chị gồng gánh hoa tươi nhộn nhịp rao bán mọi ngõ ngách phố phường…
    [​IMG]

    Vài hôm nữa lại được trở lại một miền quê yên ả, thanh bình... Không ồn ào, ầm ĩ, bụi bặm như cái thành phố mà ta đang sống. Lòng ta lại thấy nôn nao khó tả và nỗi nhớ quê hương, nhớ gia đình lại ùa về gột rửa tâm hồn đầy bụi bẩn trong ta...

    Cuộn tròn trong chăn ấm ta miên man không biết giờ mẹ ở quê đang làm gì nhỉ, có y chang với cuộc sống thường nhật hồi con còn đi học được nghỉ hè về với mẹ không, sáng dậy sớm nấu cơm, cắt rau khoai, cho lợn ăn, thả lũ gà ra vườn, quét nhà quét sân sạch bong…?? Nhưng tiết trời đang lạnh lắm, cái lạnh rất khác nhiều năm, mà theo như người ta nói ấy là do ảnh hưởng của sự thay đổi khí hậu toàn cầu, chả ai muốn làm gì những ngày này cả đâu, tất cả cũng vì vấn đề mưu sinh mà con người ta phải cố bươn chải để sang năm mới được chỉn chu hơn phần nào.
    [​IMG]

    Lục cục đi làm từ sớm nhưng ta vẫn bị tắc đường, các phương tiện giao thông lộn xộn chen chúc với còi xe và khói bụi, ngẫm cái sự đời là thế đấy, chả ai muốn đi sau ai hết, nên dù khoảng trống kia rất nhỏ người ta cũng phải cố rồ ga xiên vào để rồi vươn lên phía trước. Mấy bác bán đào quất cảnh ven đường vội vã thu gọn hàng vào vỉa hè, tránh rủi ro đến miếng cơm manh áo ngày Tết của cả gia đình mình. Ta lại cố đi, cố tất cả với cuộc sống, công việc, thời cơ này, để mấy ngày nữa thôi ta lại được về quê ăn Tết coi như việc nghỉ xa hơi với gia đình và bè bạn. Chỉ cần nghĩ như thế thôi là thấy ấm áp rồi.
    Quê ta ở một tỉnh nghèo ven bờ sông Hồng đỏ lặng phù sa, kí ức của những tháng ngày chăn trâu, đánh đáo, tắm sông, lội bùn mò củ ấu sướt sát những đôi chân non… cứ chập chờn và muốn níu giữ lại mãi mãi, chẳng thể lãng quên. Nhưng giờ đây nó đã mất dần vẻ nguyên sơ của một miền quê yên bình vì cái mà người ta gọi là đô thị hóa. Có lẽ thế mà ta mong và ta nhớ thời ấu thơ biết bao nhiêu.
    [​IMG]

    Thuở ấy....
    Mỗi sáng tinh mơ, ta muốn dậy thật sớm đi trên những con đường quê hẹp quanh co được phủ xanh bởi những hàng cây, lắng nghe tiếng chim hót ríu rít trên những tán cây rậm lá và phía xa kia mặt trời dần lên mang theo những tia nắng ấm áp của ngày mới. Bất chợt muốn cảm ơn cuộc đời vì mỗi sớm mai thức dậy ta có thêm ngày nữa để yêu thương...

    Được ngồi trên chiếc thuyền nhỏ đi giữa lòng sông, những vạt nước lăn tăn đỏ rực dưới trời biêng biếc xanh, hàng ngô nếp non mơn mởn đôi bờ sông lộng gió, được nhìn những hình ảnh đó ta reo lên như trẻ nhỏ được quà và ta thấy yêu quê hương gấp bội phần...
    Những buổi chiều lang thang cùng bạn bè rồi ngồi lại bên bờ sông thật lâu, nhìn những dạt bèo hoa trôi lững lờ trên mặt nước, những rác rưởi xuôi theo dòng thủy chiều đang cuộn chảy... Khi đó mọi vội vã, ồn ào giữa cuộc đời này dường như ngưng đọng, trong ta chỉ là những phút giây yên bình, không những vụn vặt đời thường, không mệt nhoài, không toan tính, vụ lợi...
    [​IMG]

    Chợt nghe câu hát rộn ràng vọng ra từ một cửa hàng ven đường "Xuân đã về, xuân đã về/ Kìa bao ánh xuân về tràn lan mênh mông/ Trên cánh đồng chim hót mừng/ Đang thướt tha từng đàn tung bay vui say/ Xuân đã về, xuân đã về/ Ngàn hoa hé môi cười tươi đón gió mới/ Xuân đã về, xuân đã về/ Ta hát vang lên câu ca mừng chào xuân..." lại thấy lòng nôn nao muốn về quê ăn Tết… có mẹ, có ba, có những kỉ niệm chẳng thể nguôi ngoai!
     
  4. [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=nPSNU860HaY[/YOUTUBE]​




    Nắng vàng hoe rỏ trên từng chùm xúc cảm gột dậy mỗi nỗi niềm hờ hững về một giấc mơ đã qua. Bất giác tìm lại trong tiềm thức, thổn thức đâu đây một chút xót đặng về cái mà người ta gọi là quá khứ. Một giấc mơ dài với những mộng mị ngọt ngào, chợt tỉnh giấc, bang hoàng, lòng chợt đau, chợt thấy tơi xốp lại, ủy mị trong cái chiều nắng vàng ngọt…


    [​IMG]


    Phút giao mùa chống chếnh, khấp khởi, dàn dạn khiến lòng người cảm thấy tanh tao, hồ nghi và một chút gì quên lãng còn khấp khởi... Nhưng dường như vẫn còn phủ bám của một lớp bụi thời gian vẵn hằn một vệt quãng dài đậu trên song cửa của cái tôi hờ hững. Mọi thứ giờ được đặt tên bằng cụm từ kiêu hãnh, 2 tiếng “phôi pha”
    Lại một đêm dài thao thức của tiết trời chớm đông Bắc Kỳ, mưa thì thào, mơn man rỏ tí tách, nhót nhét trên từng mép tường đươm một nỗi man mát, nhẹ nhàng thôi, ảm đạm thôi, nhưng chợt lạnh lòng và ơ hờ với ca khúc “Tìm lại giấc mơ” của nữ ca sĩ xinh đẹp Hồ Ngọc Hà:
    “Đêm đi qua, sao tim buốt giá
    Cơn mưa đêm như cào sâu vết thương
    Đã có lúc tình mình ấm áp, trong em cứ ngỡ 1 đời”


    [​IMG]
    Ký ức là những nếp nhăn, nhàu nhĩ không được trau chuốt, lượt là.. Đó là một cú gục ngã của một gã cơ bắp boxing, đã quá kiệt quệ.. Giấc mơ kia giờ đã xa xôi, chới với, dường như nó cứ đi mãi, đi mãi, vô định…Cảm xúc cứ ngả nghiêng,... len lét như đâu đây muốn trỗi dậy về mỗi nỗi niềm xa xỉ….
    Em yêu anh, yêu không hối tiếc
    Em yêu anh, yêu bằng cả trái tim
    Nhưng sao anh, anh vội vàng ra đi......ra đi không chút tiếc thương
    Ngả nghiêng trong cái vô hồn của một đem dài bất tận, cứ chìm mãi cứ đăm đắm mãi vào một hố đen bất tận, hộc mắt đã sâu hơn, ánh mắt giờ đây đã uể oải, xúc xỉ một chút ai oán về cái tình người, tình đời…Về cái tình bi ai….
    Trách đời, trách lòng và hờn ghen người đã quá hư vô, ảo ảnh để đôi lúc lòng ta quặn đau. ..Anh vội vã ra đi trong cơn mưa quỷ quyệt ấy để lại mình ta còn vấn vương trong kiếp người bon chen với bộn bề mớ ràng buộc với chính ta, với gia đình và với cái mà người ta gọi là cộng đồng… Để rồi ta… Xót… Lặng....Chới…Với…Thắt… Quặn…


    [​IMG]
    Có lẽ, ta đã sai khi thần tượng hóa một con người và có lẽ.. ta đã sai ngay từ lúc bắt gặp ánh mắt ấy…Thượng đế, tạo hóa đã sinh ra những lỗi để những đấng tối cao đó “bắt lỗi” ta nhưng thượng đế cũng rất khoan hồng và bao dung khi ta nhận ra được “lầm lỗi”…Cái lỗi của một kẻ “chân tình” và “sắc son”…Ta đã mở cửa trái tim ^^.


    [​IMG]
    Cặp kính cận bao đôi mắt mi nhon và làn da trắng mịn với dáng người mần mẫn thịt, anh đáng yêu trong trẻo với cái nắng cuối chiều… Anh như một lớp kem che khuyết điểm trên khuôn mặt đầy lỗ trỗ đọng lại những kí ức buồn của ta khiến khuôn mặt ta trở nên hoàn thiện và đẹp long lanh như một thiên thần. Giấc mơ đã hồi sinh….Yêu lắm, nhớ lắm và muốn ngấu nghiến lắm mèo à…
    Mùa đông này ta sẽ được sưởi bằng hơi ấm nồng nàn của mèo với cái nhìn láu lình, cái nguýt đáng yêu và cái cử chỉ vụng về yêu đương của mèo. Cả ta và anh đều chưa hoàn thiện, với ta anh như là một giấc mơ bất tận, giấc mơ có thực, giấc mơ cả ta và anh cùng sánh vai trên con đường tình yêu bất diện.
    P/S: Mèo và em hãy nồng nàn yêu thương nhau nhé! 123 cố lên ^^

    Tìm Lại Giấc Mơ - Hồ Ngọc Hà

    Đêm đi qua, sao tim buốt giá
    Cơn mưa đêm như cào sâu vết thương
    Đã có lúc tình mình ấm áp, trong em cứ ngỡ 1 đời

    Em yêu anh, yêu không hối tiếc
    Em yêu anh, yêu bằng cả trái tim
    Nhưng sao anh, anh vội vàng ra đi......ra đi không chút tiếc thương

    Chorus:

    Đêm dài mình em bật khóc, sao lòng vẫn cố kiếm tìm
    Tìm về 1 nơi ấm áp, giấc mơ ngọt ngào
    Vì người ra đi lặng lẽ
    Vì người ra đi để em đớn đau
    Hằn sâu vết thương riêng mình em thôi

    Không còn ai bên đời nữa
    Không còn ai chia nỗi buồn
    Không còn ai chia khỏanh khắc sướng vui ngọt ngào

    Dù lòng vẫn biết là thế.....mà vì sao em vẫn không thể quên
    Em không thể quên được người....

    Xin cho em quên, xin cho em quên
    Em thôi quay nhìn lại
    Xin cho em quên, xin cho em quên
    Em...thôi không nhung nhớ.
     
  5. [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=ua2dhLVpLKw[/YOUTUBE]


    Thật lòng mà nói, lúc này đây là khoảnh khắc khó vượt qua nhất của cuộc đời anh. Em sẽ đi theo người, còn anh một mình. Nỗi buồn đến quặn thắt ruột gan, chẳng lời nào có thể diễn tả được cảm xúc đau đớn của anh lúc này. Tất cả chỉ vì anh đã quá yêu em, quá tin vào em để rồi bị em phản bội và mất em vĩnh viễn.

    [​IMG]

    Có buồn đau cũng phải chịu thôi hỡi em.
    Vài hôm nữa thì em đã đi theo người.
    Có ai muốn sớt chia tình đâu hỡi em.
    Vì đôi ta chỉ có duyên không nợ nhau.
    Chuyện gì đến cuối cùng cũng đã đến.
    Thì thôi anh xin chúc em bên người.
    Sẽ hạnh phúc ấm êm đừng lo tới anh.
    Mà mất đi tương lai tốt đẹp người ơi
    .

    Anh lại một mình lê bước trên những con phố dài. Tất cả gần gũi, thân quen đây nhưng sao anh thấy mình xa lạ quá. Anh chán nản tất cả, chán cuộc sống này, chán phải yêu thương, chán phải nhớ nhung và thấy mình cô đơn hơn bao giờ hết.

    Em đã đi, đã rời xa anh và sẽ có một mái ấm gia đình mà không bao giờ có sự hiện diện của anh ở đó. Em cũng không quan tâm, không ngoái đầu nhìn lại xem anh đang sống ra sao, có vui được không, có cười được không. Anh biết, em chẳng bao giờ quan tâm đến người đàn ông như anh nữa bởi với em, tình yêu xưa cũ đã vĩnh viễn xa rồi. Cái còn đọng lại trong em cũng không đủ để gọi là kỉ niệm. Tình yêu trong em chỉ thoáng qua như gió bụi rồi lại trở về với gió bụi, chẳng mảy may vương vấn trên cõi trần này.
    [​IMG]
    Sẽ chẳng có bàn tay nào ngọt ngào và cảm xúc như em!
    Anh không yêu cũng không biết nhớ, biết thương một ai nữa. Anh trở thành một kẻ lang thang độc hành trên bước đường đời. Người ta có đôi, có cặp, chỉ riêng mình anh thuộc về một thế giới không em! Thế là hết, chấm hết tất cả những gì gọi là tình yêu giữa hai ta. Không còn cơ hội cho một kẻ cô đơn như anh chen vào giữa hạnh phúc gia đình của người khác. Hết thật rồi, phải không?

    Rồi từ đây đôi ta hai lối,đường của em em cứ bước đi.
    Và hãy xem như hai chúng ta chưa từng gặp.
    Ngày mai lỡ nếu có gặp nhau,một hai câu quan tâm đến nhau.
    Rồi đi thôi đừng để trái tim ngậm ngùi.

    Ngày mai ra sao, anh sẽ sống như thế nào chính anh cũng không thể định hình được nữa. Anh sẽ vẫn là anh, hình hài này, con người này, chỉ có điều tâm hồn và trái tim anh đã chết. Anh không còn thấy rạo rực khi đứng gần một ai đó, không còn thấy hạnh phúc khi nắm tay một người con gái khác! Sẽ chẳng có hơi ấm nào khiến anh thôi giá lạnh. Sẽ chẳng có bàn tay nào ngọt ngào và cảm xúc như em!

    [​IMG]
    Chỉ là một giấc mơ ngọt ngào trong cơn ngủ mê có giới hạn...
    Tất cả chỉ là hoài niệm. Chỉ là một giấc mơ ngọt ngào trong cơn ngủ mê có giới hạn. Anh vẫn cô đơn, vẫn không còn ai bên cạnh. Chưa bao giờ anh có cảm giác thế giới lại xa lạ đến thế. Giống như anh là một người ngoài hành tinh, rơi xuống trái đất chứ không phải anh đã từng tồn tại trên cuộc đời này. Trong sâu thẳm con tim này, anh vẫn mong em được hạnh phúc và ấm êm bên người mà em đã lựa chọn cho cuộc đời mình.

    Lời bài hát "Hãy xem là giấc mơ"_Chu Bin
    Có buồn đau cũng phải chịu thôi hỡi em.
    Vài hôm nữa thì em đã đi theo người.
    Có ai muốn sớt chia tình đâu hỡi em.
    Vì đôi ta chỉ có duyên không nợ nhau.
    Chuyện gì đến cuối cùng cũng đã đến.
    Thì thôi anh xin chúc em bên người.
    Sẽ hạnh phúc ấm êm đừng lo tới anh.
    Mà mất đi tương lai tốt đẹp người ơi
    .

    Rồi từ đây đôi ta hai lối, đường của em em cứ bước đi.
    Và hãy xem như hai chúng ta chưa từng gặp.
    Ngày mai lỡ nếu có gặp nhau, một hai câu quan tâm đến nhau.
    Rồi đi thôi đừng để trái tim ngậm ngùi.
    Và hãy quên anh đi người ơi, hãy xem như là một giấc mơ.
    Vì đôi ta đã đến với nhau quá bất ngờ.
    Thời gian cho đôi ta đã hết, người hãy đi đi lưu luyến chi.
    Hãy xem như ngày qua chúng ta sống tạm mà thôi.
    Thì hãy xem như là một giấc mơ, qua rồi.



     
  6. [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=gHYvcbY0quE[/YOUTUBE]


    Con đường em đi có vương chút lệ buồn nào cho một mối tình đã qua không? Thời gian qua đi, tình yêu rồi cũng héo tàn, lời thề rồi cũng sẽ phai phôi, cảm xúc ngày xưa trở nên nhạt thếch, em còn gì mà lưu luyến.
    [​IMG]
    Thời gian rồi cũng héo tàn, lời thề rồi cũng sẽ phai phôi. Ảnh minh họa
    Nhớ thật nhiều, yêu thật nhiều rồi tuổi xanh hồn nhiên sẽ trôi về đâu? Đời khóc thương vậy mãi rồi có lúc mỏi mệt, anh biết em cũng đã từng mỏi mệt lắm rồi, như ngày em mệt mỏi lê từng bước ra khỏi tình yêu của anh. Một bờ mi cay nhòe nước mắt, một làn tóc rối lao xao như những chiếc lá khô xoay xoay trong chiều ngược gió. Lần em cất bước ra đi em có cảm thấy mình đã trở nên mạnh mẽ?
    Mắt anh vẫn ngóng trông theo bước chân em đi, anh vẫn lần tìm những tin tức của em chỉ để biết em ra đi cuộc sống vẫn yên bình. Nơi em đi bình minh có tràn vào sâu thẳm trái tim để nhanh chóng xóa nhòa đi hình bóng anh? Nước mắt ngày chia tay có xóa nhòa đi những kỉ niệm đắng chát trong trái tim nhỏ bé của em không? Giờ đây em đã có thể bình thản mỗi khi có người tình cờ nhắc đến tên anh chưa hay vẫn nhói lòng khi nghĩ tới?
    [​IMG]
    ... Mắt anh vẫn ngóng trông theo bước chân em đi. Ảnh minh họa

    Giờ này anh thanh thản lạ, chẳng phải nhận ra em không quan trọng với anh, chẳng phải tình cảm trước kia của anh với em là bong bóng xà phòng. Anh vẫn trân trọng tất cả những gì thuộc về em, anh vẫn yêu quý em, vẫn hướng tới em với những tình cảm tốt đẹp nhất. Nhưng không còn xót xa, không còn nước mắt…


    Những ngày qua với anh không còn chỗ trống để nhớ nhung, khao khát. Anh bắt đầu quen dần với công việc mới, cảm xúc mới và những cơ hội mới, nhưng chưa lần nào trong anh vơi bớt đi nỗi nhớ về một nơi xa xăm nào đó có tiếng khóc nấc vỡ òa trên khuôn mặt tội nghiệp của em. Anh nghĩ em phải vui khi có người mới thay thế anh trong trái tim em chứ nhỉ. Hay em muốn cả hai?
    [​IMG]


    Rồi anh đã hiểu, cũng giống như khi em đến với anh: Không vì bất cứ một lý do gì, thì khi em xa anh: Cũng chẳng cần phải có lý do, phải giải thích. Chỉ đơn giản là cảm xúc ấy đã nhạt phai. Anh chúc em bình yên và hạnh phúc…

    Bài hát “Như vậy nhé” _ Khắc Việt
    Cười đi em
    Đừng khóc nhé
    Mình xa nhau có lẽ cũng do ông trời
    Đã cho ta được gặp nhau
    Nhưng không cho ta bên nhau
    Dù ngày mai ở bên em
    Không phải anh nhưng sẽ có người thay thế anh yêu em
    Dù bên nhau chỉ trong phút giây nhưng anh sẽ nhớ
    Những nụ hôn đó ta trao
    Những lời nói ngọt ngào
    Vòng tay ôm xiết đan chặt vào nhau
    Anh chỉ muốn ôm em
    Ôm chặt mãi không buông
    Anh chỉ ước em mãi là của anh
    Nhưng sự thật không thể đổi
    Em giờ đã có người
    Bên cạnh em ngày mai không phải là anh
    Em đã nói những lời anh cảm thấy dã dời
    Có lẽ ta chỉ là bạn thôi
    Như vậy nhé !!!
     
  7. Smod_05

    Smod_05 Super Moderator Thành viên BQT Perennial Member

    :128: XSTT lại có thêm 1 Topic Giá Trị nữa đây! Đại diện BQT Hoan hô ý tưởng của chủ Topic nhé!
    Thân chúc Topic phát triển, và thực sự là nơi Relax cho cả 4rum! :128:
     
  8. :cheer2:
    Thank anh nhiều
    Xin chúc diễn đàn phát triển tốt đẹp
    Và là nơi anh chị em cầu được ước thấy về tài lộc
    :tea::tea::tea:
     
  9. Bạn giàu hay nghèo ? Khó khăn hay sung sướng ? Bạn đang bôn ba tìm kiếm sự giàu sang ,phú quý....... Có bao giờ bạn đã nghĩ về những người thầy ( cô) năm xưa. Một kĩ niệm khó phai trong lòng mỗi chúng ta, tuổi học trò. Ai sống mà chưa một lần trãi qua cái thời áo trắng. Vui có, buồn có................tất cả các kĩ niệm ấy sẽ trở về với chúng ta khi ta nghe bài hát này. Chuyên_gia_chơi_3_càng xin được đưa anh chị quay về cái thời xa xưa ấy. Cái thời e thẹn, len lén nhìn nhau.......

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=lV1NeVNPRvM[/YOUTUBE]
    Có một lần thật bất chợt, tôi được nghe một bài hát. Bài hát với giai điệu và ca từ tha thiết, chân tình, giàu hình ảnh như một câu chuyện kể. Vẫn nhớ những khi trời mưa, vẫn chiếc áo vá sờn đôi vai, thầy vẫn đi, buồn, vui lặng lẽ. Ngỡ như đó là một tiếng vọng về từ nơi nào đó xa lắm, tôi đã lắng nghe bài hát ấy với một chút cảm xúc lạ, một chút tò mò. Sao những dòng đời bươn chải, bộn bề, cả âm nhạc và tâm hồn người cũng ngập chìm vào những lo toan, tính toán chuyện áo cơm, lợi danh, chuyện bán mua cả tình cảm, cả trí tuệ lại có những dòng nhạc thảnh thơi, nhẹ nhàng như thế.

    Âm nhạc làm ta gợi nhớ, có thể dẫn dắt ta về với những ký ức xa xưa. Bài hát đã làm được điều ấy. Tôi nghĩ đến những người thầy, những cô giáo ngày xưa của mình, những người nghiêm khắc, những người diệu hiền, những người đã khuất, những người đã đi xa, những người tôi thoáng được gặp lại, và cả những người tôi chưa một lần chợt nhớ trong cuộc sống khá nhiều lo toan của mình.

    Người thầy trong bài hát của nhạc sĩ Nguyễn Nhất Huy thật bao dung. Ông vượt qua bao gian khó, nhọc nhằn, luôn nặng lòng với cuộc sống, với những gương mặt học trò đã được bàn tay ông nâng niu, dìu dắt. Tôi bỗng chợt nhớ đến lời của mẹ ru ngày nào:

    "Sang sông phải bắc cầu Kiều
    Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy"

    Tôi mong sao bài hát ấy sẽ đến được với mọi người, với những người thành đạt, và cả những người vô danh, để ai cũng được tìm lại những khoảnh khắc hạnh phúc, tinh khôi nhất của đời người.


     
  10. Cuộc đời chúng ta không thể nào trọn vẹn được vui sướng như ta mơ ước. Vậy thì ta đừng lo lắng, đau buồn rồi đánh mất hết hy vọng.....vì cuộc đời còn cho chúng ta bao ước mơ.

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=7wXoiSHoVK8[/YOUTUBE]


    Quan hệ nhân quả trong cuộc sống là tất yếu, thế nhưng, đôi khi, có người không nghĩ đến hoặc không nhận thức được những gì mình sẽ gây ra...Điều đó dẫn đến những bất ngờ, những kết quả không mong muốn và họ thường hay than trách số phận, than trách ông trời, nhưng họ không biết...Một phần hôm nay là do họ tạo ra từ ngày hôm qua.

    Khi tôi tìm đến "Giới hạn nào cho chúng ta" của Mr Đàm. Một cảm giác gai ốc khi nghe, bài hát như đi sâu vào tâm hồn và thúc những cảm xúc trỗi dậy. Một cảm giác chạnh lòng khi nhìn về tình yêu, về cuộc sống...

    Mỗi thứ trong đời
    Điều chi cũng có cho nó riêng một giới hạn
    Ước muốn không trọn
    Người thương yêu nhất cũng cho là dối gian
    Mới kết giao tình
    Rồi ngày hôm sau lại chê trách nhau bội bạc
    Niềm tin nơi nhân thế luôn mỏng manh
    Tình người cho nhau cứ thay thật nhanh

    [​IMG]
    Nghe đến đây, cuộc sống này buồn thật, mọi thứ đều thật đúng... Cảm giác mất niềm tin, mất hy vọng vào con người, vào cuộc sống xung quanh đã khiến cho lòng mình lắng lại, mọi thứ như co cụm lại và gom tất cả vào trái tim nhỏ bé, để rồi cứ như một hơi thở dài, nhẹ nhàng nhưng luôn nặng nề...

    Mỗi kiếp con người
    Nào ai không biết khao khát bao điều ước mộng
    Lúc hết hy vọng
    Hầu như ai cũng trách than đời phũ phàng

    Nhưng, ngồi đó mà than trách số phận để được gì? Sinh ra là do cha mẹ, còn sống là do bản thân ta. Cái gọi là "số phận" chẳng qua chỉ là để ngụy biện cho những thất bại, những cay đắng trong đời mà ta gặp phải...Như thế có khác nào là một kẻ yếu đuối, chỉ biết phó mặc cho mọi thứ...không thể.

    Hãy nghĩ suy rằng
    Chẳng một điều chi tự nhiên cho ta dễ dãi
    Và cuộc đời ta đâu như cơn mơ mãi mãi
    Định mệnh buồn vui đều là do ta giữ lấy


    Vâng, "định mệnh buồn vui đều là do ta giữ lấy". Nếu mọi thứ đều do ta nắm giữ, vậy hà cớ gì để ta biến cuộc sống của chính mình trở thành bóng đêm của nỗi khổ sở và bất hạnh? Ta sẽ phải thay đổi...

    Và khi tôi vui thì tôi hát, khi tôi đau thì tôi khóc
    Sẽ trút hết những đắng cay trong lòng
    Chẳng khi nào tôi phải lo lắng, đánh mất hy vọng
    Cuộc đời còn cho tôi bao ước mơ

    [​IMG]
    Không có điều gì tốt hơn là sống thật và ngay thẳng với bản thân. Một bài hát được cất lên, dù khẽ thôi, nhưng cũng đủ thấy tâm hồn đã nhẹ nhàng thế nào. Hình ảnh một chàng trai vừa đi theo nhịp vừa huýt sáo, hoặc hát vu vơ khiến ta cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp, và khi ấy, bạn cũng có thể nhoẻn miệng cười chia sẻ. Và một nụ cười là bắt đầu của sự hạnh phúc.

    Tất nhiên cuộc sống không bao giờ là màu hồng, nhưng khi nó vừa xám xịt, bạn có thể vượt qua nó bằng ánh sáng của niềm tin, của hy vọng, rằng cuộc sống này còn vô vàn những điều tốt đẹp đang chờ đợi, rằng sự bất hạnh chỉ đến khi ta mất niềm tin mà thôi...

    Và khi tôi yêu thì tôi biết, tôi không bao giờ hối tiếc
    Dù cuộc tình tôi có lúc sẽ vỡ tan
    Tôi hiểu rằng tình yêu đã quá giới hạn
    Là một điều nhỏ nhoi trong thế gian, chẳng có chi không phai tàn!


    Và đây là lý do tôi thích bài hát này. "không bao giờ hối tiếc" khi yêu. Một sự sòng phẳng đúng mực của một người đàn ông. Yêu hết mình cho dù biết "có lúc sẽ vỡ tan". Vì đơn giản, đã đến "giới hạn" của tình yêu và không thể đi được nữa, chấp nhận và mỉm cười với thực tế. Vì biết, có cố gắng cũng sẽ gặt lấy những nỗi đau. Khi nhận ra đã không còn là của nhau, cách tốt nhất là chấp nhận sự "phai tàn"...

    Tình yêu và cuộc sống của "Giới hạn nào cho chúng ta" thật đơn giản nhưng có những điều đáng được học hỏi. Bằng những từ ngữ giản dị, được hát lên bởi giọng ca đặc trưng của Mr Đàm đã làm cho những khúc buồn thêm thảm não, nhưng những lúc lạc quan, giọng hát được cất lên như xua tan đám mây mờ mịt của số phận và hướng về tương lai phía trước. Sự lạc quan và hy vọng vào tương lai là những gì ta có thể cảm nhận được khi lắng nghe.
     
    An Loan, Phúc Thịnh and wave_8227 like this.
  11. Tây Độc

    Tây Độc Thần Tài Perennial member

    Topic hoành tráng quá, xin được góp vui với bạn 1 bài hát mà mình đang thích

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=3LhrqkRicXE&feature=related[/YOUTUBE]
     
  12. bí mật bật mí

    bí mật bật mí Thần Tài Perennial member

    trùi ùi..ngừ này cái gì cũng có chữ ĐỘC:125::125::125:
     
  13. Lối cũ ta về

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=iLv0Piudhrk[/YOUTUBE]

    Lối cũ ta về, một ông nhạc sĩ và những kỷ niệm vẫn nặng vơi đầy trog ký ức. Hồi nhỏ mình rất mê Thanh Tùng, đến mức hôm nào không được nghe, lại khóc nhặng xị lên để bố mẹ phải mắc công dỗ dành.

    Mình đã nghe những bài nào nhỉ: Mình nhớ "Một mình", nhớ "Hoa tím ngoài sân", nhớ ngày cứ cất cái giọng léo nhéo lên "Em đừng đi xin em đừng đi " ..nhưng cái giọng ấy to nhất xóm. Nhất là ngày nhìn Thanh Tùng cắm nén hương lên góc thờ của vợ, cho đến bây giờ mình cũng không rõ ký ức ấy của Thanh tùng là thế nào, mình chỉ nhớ là có hình ảnh đó rất sâu trong tâm can.

    Giai điệu này là giai điệu của nuối tiếc, xót xa và cũng điệp khúc cứ ngân mãi những nốt nhạc cao trào, uất nghẹn cùng tiếng khóc ngậm ngùi. Mình đã nhớ, mình thương ông nhạc sĩ chừng nào và xen chút nửa sợ nửa xót cho người vợ .. Mình mơ hồ cảnh họ, một đôi vợ chồng nào đó, cô vợ thì rất xinh xắn và duyên dáng, người chồng thì cũng đĩnh đạc.

    Một cảnh hạnh phúc của đôi uyên ương, qua những ngày cùng dắt tay qua một ngõ cổ Hà Nội, với cây leo và lá rủ xuống quanh con đường. Và sau đó thì số phận đã để một người ra đi, và như thế điệp khúc cứ in sâu mãi, ám ảnh một cả một đời người trong " Một mình " ...

    Nhớ lần đã khóc thế nào khi nghe một mình... Trong thoang thoảng gió lạnh, cứ rảo bước trên con đường cùng những đứa con mà hằng ngày vẫn chưa biết cha nó đã phải sống như một gà trống nuôi con. Rồi ngày nào cũng vậy, thấp thoáng trên con đường ,lại một bóng dáng của người yêu, mái tóc dài và óng đang hất lên đón ánh nắng yếu pha trong chút lạnh chiều .

    Giản dị và mộc mạc, cuộc sống đem đến cho những đôi tri kỷ một hạnh phúc mà chỉ có họ hiểu, chỉ có họ bên nhau trong những lời tâm sự sẻ chia. Người chồng vẫn cứ ngậm ngùi sống tiếp, mong một ngày những đứa con sẽ lớn khôn để hiểu. Gió ngẩn ngơ, anh cũng ngẩn ngơ... Ngày một mình, buổi tối anh cũng một mình. Anh một mình "mòn hai vai ", vì anh nhớ lại cảnh hạnh phúc ngày nào... Giờ cô đã để lại trong anh một nỗi nhớ không nguoi cùng hình ảnh ấy, vẫn thấp thoáng trong tâm trí và men say của rượu và trong những đêm gió buông hờ ngoài cửa sổ... Anh nhớ làn hơi ấm của một tình yêu...

    " Một mình " để lại cảm giác day dứt khó tả ... Hôm nay rồi, nghe lại bài hát, lại nhớ một đêm lạ lùng nào đó ở Hà Nội này ...Thanh Tùng sáng tác không cầu kỳ nhưng cứ để lại trong người nghe những ám ảnh khó phai mờ.

    Lối cũ ta về

    Tác giả : Thanh Tùng

    Lối cũ ta về dường như nhỏ lại,
    Trời xanh xanh mãi một màu ấu thơ
    Lối cũ ta về vườn xưa có còn,
    Hoàng hôn buông xuống thoảng hương ngọc lan.

    Dù gió có trút xuống vườn chiều,
    Bước chân ai đang lang thang về cô liêu.
    Chốn xa xôi kia bao nhiêu kỷ niệm cũ,
    Em đã quên hay là vẫn mang theo.

    Dù cho bên anh hôm nay không còn nữa,
    Biết chăng trong con tim anh vẫn hằng nhớ.
    Người yêu nay em đã bỏ ta đi,
    Sao em nỡ bỏ anh đi mãi?

    Lối cũ ta về sỏi nghiêng gót giày,
    Chiều nghiêng mắt nắng vừa chợt tóc mây.
    Lối cũ ta về dừng chân trước thềm,
    Chợt nghe trong gió mùi hương ngọc lan.
    Chợt nghe trong gió mùi hương ngọc lan
     
    An Loan, Phúc Thịnh and Tiểu Phi like this.
  14. Hoa tím ngoài sân

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=ZbmasDpBIfs[/YOUTUBE]

    "Cuộc đời lạ lùng
    Cuộc đời ước mơ những điều viển vông
    Lòng người lạ lùng
    Lòng hay thương nhớ những điều hư không..."

    Đúng là lạ lùng, lạ lùng thật, lạ lùng bởi vì lần nào nghe Hà Trần hát đến đoạn này tôi cũng thấy tim mình loạn nhịp
    . Chỉ đúng đoạn này, không phải là điệp khúc hay một đoạn nào khác, hôm nay cũng vậy, đang miệt mài với những dãy số thống kê dài ngoằng cũng phải buông bút và nghe cho hết cả bài.


    Tôi cũng chẳng hiểu tôi, một kẻ chưa có một mảnh tình vắt vai tìm thấy gì của mình trong "Hoa Tím Ngoài Sân"? Nhưng mỗi lần nghe bài hát này là một lần tôi thấy mình lọt thỏm vào 1 khoảng sân đầy hoa trắng, bầu trời thoáng cao và chan hoà nắng, thấy mình vụt bé lại như mỗi lần được bao bọc bởi nụ cười và vòng tay ấm áp của bà, tuyệt nhiên không có hình bóng ai khác ngoài tôi với khoảng sân dát nắng vàng và khảm hoa trắng, khoảng sân đã chứng kiến những nụ cười, những giọt nước mắt hồn nhiên trong 7 năm đầu đời của tôi, nó cũng như nền móng của tôi như nền móng của cây cau già kia .


    [​IMG]

    "...Và rồi một ngày
    Một ngày đã qua, không ngày nào hơn
    Con đường vẫn đợi
    Mà đâu thấy, đâu thấy dấu chân em...
    Từ lâu lắm đã vắng em trên con đường này
    Cây bây giờ lá rụng, gió heo may ..."


    Câu hát sao mà da diết thế. Tôi cũng xa khu vườn lát gạch ấm nắng của tôi lâu lắm rồi, lâu lắm rồi, lâu đến mức tất cả kí ức của tôi chỉ còn lại nắng và hoa trắng, tôi cũng chẳng biết cây cau xưa có còn, những chú cánh cam có còn về khu vườn mỗi khi hè đến và rêu đã phủ xanh nên gạch đỏ hay chưa. Tôi đã từng thờ ơ không thèm quan tâm đến những thứ đó, cho đến bây giờ, khi tôi thực sự khát khao muốn biết thì tôi chẳng thể hình dung ra được khu vườn của ngày hôm nay đã ra sao bởi mỗi lần tôi muốn hình dung ra nó thì quá khứ lại ùa về lung linh và đẹp đẽ.

    "Con đường chưa quên tên bàn chân
    Bàn chân đã lãng quên con đường nhỏ"


    Câu hát như trách móc, bóp nghẹt lồng ngực tôi. Ừ, tôi đã có lúc quên đi khu vườn của mình. Tôi đã muốn quên, quên tất cả như muốn quên tuổi thơ và quá khứ của mình nhưng những cái gì đã là nguồn gốc thì đâu dễ từ bỏ. Cố quên đấy, nhưng ở một nơi sâu thẳm nào đó trong trí óc tôi, những nỗi nhớ vẫn cứ ngày ngày âm ỉ, sinh sôi nảy nở, một nỗi nhớ nhất định không phải là "hư không", một nỗi nhớ nhẹ nhàng như màu hoa trắng, mềm mại như nắng, phảng phất như hương cau, và thỉnh thoảng lại xoáy sâu như những vòng tròn cánh cam, một nỗi nhớ đủ để kéo tôi về với quá khứ, nguồn gốc dù mới chỉ rung lên rất nhẹ theo bài hát "Hoa Tím Ngoài Sân"
    .

    "Để rồi một ngày
    Một ngày nhớ thương
    Hóa thành mênh mông"



    Hoa tím ngoài sân

    Nhạc và lời: Thanh Tùng

    Một ngày tình cờ
    Trên đường phố tôi có bàn chân em
    Mặt trời thì hồng
    Mà trên cây khế có nhiều tiếng chim
    Và rồi một ngày
    Một ngày đã qua, không ngày nào hơn
    Con đường vẫn đợi
    Mà đâu thấy, đâu thấy dấu chân em...

    Điệp khúc: Từ lâu lắm đã vắng em trên con đường này
    Cây bây giờ lá rụng, gió heo may
    Và cơn gió vẫn cuốn theo chân ai mỗi ngày
    Để lại mùa thu theo lá bay bay...

    Em đừng đi! Xin em đừng đi!
    Vì ai đó còn chưa nói với ai điều gì
    Ngày ngày mặt trời hôn lên bước chân
    Và hoa tím vẫn rơi đầy sân...

    Con đường chưa quên tên bàn chân
    Bàn chân đã lãng quên con đường nhỏ
    Ai vội đi để ai còn đứng đó
    Tìm bàn chân ai trong tiếng lá rơi ./.

    Cuộc đời lạ lùng
    Cuộc đời ước mơ những điều viễn vông
    Lòng người lạ lùng
    Lòng hay thương nhớ những điều hư không
    Để rồi một ngày
    Một ngày nhớ thương
    Hóa thành mênh mông
    Đôi bàn chân nào
    Làm hoa tím để hoa tím rơi đầy sân...
     
    An Loan, Phúc Thịnh and Tiểu Phi like this.
  15. Hạ Trắng

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=Tg2NKuPZz2U[/YOUTUBE]


    HẠ TRẮNG - GIẤC MƠ HOA TRẮNG

    Mùa hè ở Huế rất nóng. Có những hôm nhiệt độ lên rất cao và cái nóng của Huế rất khó chịu. Những ai ở Huế chắc sẽ hiểu được cảm giác của cái nóng này.

    Năm ấy, tôi bị cảm sốt ngay giữa mùa hè của Huế; suốt nhiều ngày liền tôi nằm mê man trên giường. Giữa cái nóng của Huế, căn bệnh sốt của tôi dường như không thể khỏi. Hôm ấy, đang nằm mê man trên giường, tôi mơ thấy 1 giấc mơ rất kỳ lạ. Tôi mơ thấy mình đang bay trong một vùng mênh mông một loài hoa trắng rất lạ, nhưng cũng rất đẹp và rất thơm.

    Khi tỉnh dậy, tôi thấy bên giường mình cò một bình hoa dạ lý hương trắng rất to, hương thơm ngào ngạt, không biết do ai đem đến. Tôi hỏi người nhà thì được biết trong lúc tôi đang mê man có một người con gái đã đem bình hoa đến cho tôi. Vì trong cả xóm tôi chỉ có một nhà trồng loài hoa ấy, nên cuối cùng tôi cũng biết người con gái ấy là ai.

    Vài ngày sau giấc mơ hoa trắng ấy, tôi gặp lại người bạn. Anh bạn đến báo tin buồn cho tối biết cả hai ông bà thân sinh của anh ấy vừa lần lượt qua đời. Và anh đã kể lại cho tôi câu chuyện cảm động của thân sinh anh.

    Hai người thân sinh của người bạn tôi, tuổi đã cao, con cái đều đã trưởng thành và thành đạt. Lúc tuổi về chiều, hai ông bà sống trong một căn nhà đơn sơ, sớm hôm lo cho nhau. Con cái nhiều lần bảo ông bà về nhà chúng ở để phụng dưỡng, nhưng hai ông bà đều từ chối. Hai người thích sống cảnh an nhàn, sớm hôm vui tuổi già bên nhau. Sáng sáng bà dậy sớm pha trà cho ông uống.

    Một sáng, bà dậy sớm như thường lệ để pha trà cho ông; chẳng may trúng gió nên té ờ cửa nhà sau và bà qua đời. Hôm ấy, có cô con gái đến thăm và phát hiện bà mất. Cô cùng các anh chị bàn nhau đem vền nhà cô làm đám cho bà và giấu không cho ông biết, nói là Mẹ qua nhà các con phụ trông cháu vài hôm. Các con sợ ông biết cũng sẽ ra đi theo bà. Người già thường như vậy, khi một người ra đi, người kia cũng dễ đi theo.

    Ông thấy bà mấy hôm không về nhà, hình như đoán biết được nên hỏi các con: "Có phải mẹ các con mất rồi không?" Lúc đó các người con biết ko thể giấu được nữa, thì òa lên khóc nói: Vâng. Từ ngày đó trở đi, ông rất buồn, không màng ăn uống, cả trà cũng không uồng, vì trà có phải do bà pha đâu. Cứ thế, mấy ngày sau thì ông cũng qua đời.

    Khi nghe xong câu chuyện của thân sinh anh bạn tôi thì thôi cảm thấy trong lòng rất xúc động. Và tôi đã kết hợp giấc mơ hoa trắng kỳ lạ kia và câu chuyện cảm dộng về tình yêu keo sơn đến lúc chết của hai ông bà thân sinh bạn tôi dể viết nên ca khúc HẠ TRẮNG. Trong đó, những câu đầu bài hát như:

    Gọi nắng...trên vai em gầy...đường xa áo bay
    Nắng qua mắt buồn...lòng hoa bướm say
    Lối em đi về trời ko có mây
    Đường đi suốt mùa nắng lên thắp đầy

    Gọi nắng...cho cơn mưa chiếu nhiều hoa trắng bay
    Cho tay em dài...gầy thêm nắng mai
    Bước chân em về nào anh có hay
    Gọi em cho nắng chết trên sông dài


    là dành cho người con gái đã đem hoa đến cho tôi.

    Còn những câu cuối bài:

    ....đời xin có nhau..dài cho mãi sau...nắng ko gọi sầu...
    Áo xưa dù nhàu...cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau...


    là tôi xin dành tặng cho hai ông bà thân sinh bạn tôi và tinh yêu tuyệt đẹp của họ.

    (Nhân xưng tôi trong bài là tác giả, mượn lời nhạc sĩ, chứ không phải nhạc sĩ TCS).
     
    An Loan, Phúc Thịnh and Tiểu Phi like this.
  16. Forever - Stratovarius

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=8BvV9arABLs[/YOUTUBE]
    FOREVER-STRATOVARIUS



    I stand alone in the darkness
    The winter of my life came so fast
    Memories come back to childhood
    Today I still recall


    Anh đứng một mình trong bóng tối dày đặc
    Mùa đông của cuộc đời anh đến quá nhanh
    Và kí ức thời thơ ấu lại hiện về trong anh
    Những kí ức mà cho đến ngày nay anh vẫn còn nhớ...




    Em yêu ! Anh chẳng có nhiều kí ức về em... bởi mặc dù mình mới quen nhau nhưng có lẽ đối với anh, hình ảnh em trong anh đã chất chứa quá nhiều rồi. Nếu như chứa đựng hình ảnh em bằng cả trái tim anh vẫn gọi là ít thì em hãy nói, anh sẽ sửa lại câu trên... Hình ảnh và kí ức ngày ta quen nhau cũng sẽ hiện về trong anh như đã hiện về đối với chàng trai kia. Anh chẳng biết những kí ức về em sau này sẽ dằn vặt anh hay đem lại cho anh cảm giác ấm áp, xua tan bóng tối cô đơn... Mùa đông của đời người... thời gian trôi đi rất nhanh, có lẽ sẽ nhanh đến mức không ai ngờ tới. Nhưng chắc chắn thời gian không thể xoá đi hình ảnh, kỉ niệm ngày ta quen nhau. "Bạn có thể mất một giây để thích một người - như anh thích em , mất một giờ để yêu một ai - như anh đã từng yêu em, mất một ngày để chinh phục họ, nhưng lại mất một đời mới quên người đó"...



    Oh how happy I was then
    There was no sorrow
    There was no pain
    Walking through the green fields
    Sunshine in my eyes


    Khoảng thời gian đó hạnh phúc biết bao
    Không có sầu muộnKhông một nỗi đau
    Cùng nhau đi dạo trên những cánh đồng xanh mướt
    Ánh mặt trời lấp lánh trong đôi mắt anh




    Stratovarius đã vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp. Mà có lẽ... bức tranh của những người yêu nhau cũng đều đẹp đẽ đến như vậy. Khoảng thời gian bên nhau luôn là thời gian hạnh phúc nhất... không có sầu đau và phiền muộn... chỉ có màu xanh đầy hi vọng của những cánh đồng và màu sáng rực rỡ như luôn hướng về tương lai của ánh dương quang.




    I'm still there everywhere
    I'm the dust in the wind
    I'm the star in the Northern sky
    I'll never stay anywhere
    I'm the wind in the trees


    Anh vẫn ở bên em dù bất cứ nơi đâu
    Anh sẽ là hạt bụi bay theo gió
    Anh sẽ là ngôi sao trên bầu trời phương Bắc
    Anh không bao giờ dừng lại ở một nơi nào
    Anh sẽ là ngọn gió thổi qua các nhành cây



    Giá mà anh có thể như chàng trai kia nhỉ ? Anh sẽ luôn ở bên em, sẽ là ngôi sao sáng soi bước đường em đi. Nhưng rồi, liệu em có nhận ra anh giữa hàng ngàn, hàng triệu hạt bụi bay trong gió, giữa muôn ngàn vì tinh tú trên bầu trời đêm đen thẳm ? Anh vẫn sẽ thổi qua các nhành cây... ôi ! lá rời cây là vì gió thổi lá đi hay vì cây không giữ lá... Liệu anh là ngọn gió thổi mái tâm hồn em hay chỉ là... cơn gió như muôn ngàn cơn gió khác, lặng lẽ thổi qua đời em... Nếu sau này xa nhau, liệu em có còn nhớ về anh, về kỉ niệm của đôi ta... và khi anh lặng lẽ thổi qua em, liệu rằng em có nhận ra ?


    Giọng của ca sĩ chính đầy nghẹn ngào, xúc động xen lẫn trong đó là tiếng violon nhẹ nhàng như cuốn người đọc sâu hơn vào câu chuyện tình cảm động... câu chuyện của những người yêu nhau, mong được bên nhau nhưng vì lí do gì đó mà không thể đến bên nhau... tiếng violon ... Ôi! Chỉ cần một lần trong đêm tối chú tâm nghe tiếng violon đó sẽ cảm nhận được toàn bộ nỗi da diết, khắc khoải đó.


    Would you wait for me forever ? Em có chờ anh mãi mãi không ?


    Liệu câu hỏi này có cần người đáp không ? Liệu rồi em có nghe được câu hỏi này không ? Lời kết bài hát lập lại vài lần... từ từ nhỏ dần như đang hỏi chính mình. Forever - mãi mãi. Điều đó là gì ? Định nghĩa đích thực của tình yêu là gì ? Yêu nhau có cần luôn phải ở bên nhau mãi mãi không ? Mãi mãi chỉ là một khái niệm mơ hồ của thời gian và không gian. Mãi mãi là bao lâu nào ai hay, đâu kẻ biết được. Mười năm, một trăm năm hay là ... mãi mãi... nhiều khi tự cảm thấy buồn cười cho chính mình khi cứ đi tìm định nghĩa chính xác khi nghe câu cuối của bài hát. Tạo hoá luôn trêu ngươi, con tạo không lúc nào ngừng xoay vần, nếu vì lí do gì đó mà anh không thể ở bên em thì em hãy tin anh sẽ luôn hoá thành ngọn gió, thành hạt cát để bay theo gió tìm đến bên em... vì tình yêu đôi ta là... forever... mãi mãi...
     
  17. Khúc hát sông quê

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=_zdlVpEkxlc[/YOUTUBE]
    Chẳng biết tự bao giờ, người Hà Tĩnh xa quê đã tự lắng đọng lòng mình trong những làn dân ca, ví dặm "Đi mô rồi cũng nhớ về Hà Tĩnh, nhớ núi Hồng Lĩnh, nhớ dòng sông La...", dòng sông La in dấu trong câu hát ấy chính là nơi tôi sinh ra, lớn lên và đã trải qua bao nhiêu kỉ niệm êm đềm. Quê tôi ở Đức Thọ, người ta nhắc đến Đức Thọ thì nhắc đến bến Tam Soa, cầu chợ Thượng, tôi thì nhớ một câu thơ nho nhỏ thế này:

    Đức Thọ gạo trắng nước trong,
    Ai về Đức Thọ thong dong con người...


    Có lẽ đó là cái thong dong của một vùng quê yên ả, ít bon chen. Hè vừa rồi đưa một chị người Bắc về thăm quê, tự giới thiệu rằng Đức Thọ không có những khu nghỉ ngơi nổi tiếng như các thành phố lớn, cái đẹp yên bình lắng đọng trong hồn quê, trong những cái gì nho nhỏ, trong con đê La Giang trải dài hàng cây số, trong những phiên chợ chiều...Phải im lặng, tĩnh lòng mà lắng nghe, thì mới biết là quê mình đẹp lắm! Chiều chiều, nếu bạn được cùng người mình yêu thả bộ trên chiếc cầu nối xã Thị Trấn và Trường Sơn, bắc qua sông La, cho gió sông luồn khe khẽ qua từng thớ thịt làn da thì tuyệt lắm
    Và tôi nhớ con sông quê...


    Qua nửa đời phiêu dạt, con lại về úp mặt vào sông quê
    Ơi con sông dạt dào như lòng mẹ, chở che con đi qua chớp bể mưa nguồn
    Từng hạt phù sa có tháng Ba rồi tháng Bảy
    Từng vị heo may trên má em hồng

    Ơi con sông quê, con sông quê
    Ơi con sông quê, con sông quê
    Sông còn nhớ chăng nơi ta ngồi ngóng mẹ
    Vời vợi tuổi thơ một xu bánh đa vừng

    Ơi con sông quê, con sông quê
    Ơi con sông quê, con sông quê
    Con cá dưới sông cây trồng trên bãi
    Lúa gặt rồi còn để lại rơm thơm

    Cùng một bến sông con trâu đầm sóng dưới
    Bầy trẻ thơ tắm mát phía thượng nguồn

    Một dòng xanh trong chảy mãi tới vô cùng...



    Nhớ hồi xưa được tham gia một buổi giảng thơ của Huy Cận, ngỡ là mình sẽ thu được cái gì nhiều lắm, nhưng rồi những điều ông nói hầu như mình đã được đọc hoặc được học trước đây, chỉ có một câu của ông khiến mình ấn tượng và nhớ đến giờ :"Ai không nhớ quê hương, người đó không lớn được!". Rồi hình như mỗi ngày mình nhìn thấy những con người đã lớn lên, dù làm gì, trong thẳm sâu tâm hồn người ta vẫn có một chỗ dành riêng cho quê hương, một khoảng lặng bình yên nhất...

    "Qua nửa đời phiêu dạt, con lại về úp mặt vào sông quê...
    Ơi con sông dạt dào như lòng mẹ, chở che con đi qua chớp bể mưa nguồn..."


    Trong những câu những chữ của "chớp bể mưa nguồn", "nửa đời phiêu dạt" ấy dường như đã thấy hết sóng gió của người lữ khách tha phương, nửa cuộc đời với bao nhiêu toan tính, lo âu, bao nhiêu bụi bẩn, để rồi chỉ một hành động "úp mặt vào sông quê...".Khi tôi thấy một hình ảnh so sánh "dạt dào như lòng mẹ", bất chợt nhớ đến một câu hát khác :

    "Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình, dạt dào..."

    Người ta ví lòng mẹ như nước sông, và dòng sông như lòng mẹ, hình như hai hình ảnh ấy đã đan nhập vào nhau, bao la, rộng lớn và là nơi che chở ấm êm biết nhường nào...Và dòng sông- lòng mẹ ấy đủ sức để gột sạch những khổ đau, những vướng bận của chớp bể mưa nguồn, đưa người ta trở về làm một đứa trẻ với người mẹ quê hương.... Để rồi sau tiếng gọi tha thiết về con sông quê, người lữ khách kia đã hỏi sông về những kỉ niệm đẹp đẽ nhất:

    "Sông còn nhớ chăng khi ta ngồi ngóng mẹ
    Vời vợi tuổi thơ một xu bánh đa vừng..."


    Tất cả những hình ảnh quá khứ đẹp đẽ về tuổi thơ đều thu lại trong hình ảnh "một xu bánh đa vừng", và chỉ một hình ảnh đồng quà của mẹ mỗi khi chợ về ấy thôi cũng đủ làm ta nhớ, làm ta day dứt nhường nào!

    Và nơi bến sông quê ấy, bao nhiêu hình ảnh bình yên của cuộc sống đã diễn ra, đầm ấm và thân thương :

    "Con cá dưới sông cây trồng trên bãi
    Luá gặt rồi còn để lại rơm thơm
    Cùng một bên sông con trâu đầm sóng dưới
    Bầy trẻ thơ tắm mát phía thượng nguồn..."

    Đối với người xa quê được trở về chốn cũ, hình như mỗi hình ảnh của quê hương đều mang đậm hồn của riêng nó, từ con cá, cây trồng... và nhất là "lúa gặt rồi còn để lại rơm thơm". Mình thích cái mùi thơm của rơm trong cánh đồng vừa qua vụ gặt ấy!Rồi còn cả sự hoà nhập tuyệt vời của người và vật trên cùng một bến sông quê, "con trâu đầm sông dưới", "bầy trẻ thơ tắm mát phía thượng nguồn" nữa, giao hoà bao giờ cũng tuyệt đẹp!

    Có lẽ câu này hay nhất trong cả bài hát:

    "Một dòng xanh trong chảy mãi tới vô cùng..."

    Dòng sông quê là dòng xanh trong, êm đềm nhất và trong trẻo nhất; dòng sông ấy "chảy mãi tới vô cùng...", nâng đỡ con người và lưu giữ những gì tuyệt đẹp nhất về một cuộc đời...

     
    An Loan, Phúc Thịnh and dungnguyen like this.
  18. Em và Tôi

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=kQ6BDm-0N40[/YOUTUBE]​


    “Anh đã làm gì để đem lại nụ cười cho chính mình?”. Em đã nhìn sâu vào mắt tôi và thốt lên câu ấy. Tôi cũng nhìn xoáy vào mắt em rồi lạnh lùng bỏ đi.​
    Chân rảo bước mà lòng tôi đang trốn chạy. Từ thẳm sâu lòng mình, trái tim tôi se thắt khi nghĩ đến em. Nhưng em là ai mà tự cho phép mình xộc thẳng vào tâm hồn tôi như thế?

    Tự nhủ, giữa chúng tôi chẳng có sự đồng điệu nào hết. Bởi “em – sao mai đầu non, còn tôi – sao hôm mỗi tối”, bởi “em – xôn xao niềm vui, còn tôi – mênh mang nỗi nhớ”, và... bởi em có một tuổi thơ êm đềm và luôn nhớ về ký ức với gương mặt bừng sáng trẻ thơ; còn tôi, chưa từng như thế để luôn phủ lên mình vẻ ngoài lạnh lùng, xa cách.

    Tôi không có bạn thân, chính xác hơn là tôi không muốn gần gũi ai, ngay cả những người thân của mình; tôi cảm nhận sự yên bình trong công việc và giấu mình trong đám đông ồn ã nhưng chẳng hiểu sao tôi lại dễ dàng mở lòng ra với em chỉ sau vài lần gặp riêng tư. Phải chăng tôi lờ mờ nhận ra “em và tôi, một niềm vui mới đến, một nỗi buồn xa xôi” để rồi em đã cùng tôi tìm về ký ức luôn được tôi vùi sâu trong “mênh mang nỗi nhớ” của những ngày bố vắng nhà triền miên, mẹ ngược xuôi buôn bán và anh chị em tự chăm nom nhau? Gia đình chỉ đoàn tụ đúng ngày cùng tháng tận của một năm để... gây hấn và bố có lý do để tìm đến chốn bình yên khác. Chưa lên mười, tôi đã biết thế nào là đi bắt ghen cùng mẹ và các anh chị... Trước khi gặp em, tôi đã không thể nhìn những đứa bé quấn quýt bên cha mẹ, những bữa cơm mọi người ngồi quanh bàn và tôi phát khùng ngay khi ai đó “lên lớp” về bổn phận con cái không được hờn giận đấng sinh thành...

    Em nhẫn nại cùng tôi chắp vá những hoài niệm ngày cũ, cùng tôi quay về chốn xưa, xới tung những nỗi buồn của tôi và tưới tắm tâm hồn tôi bằng sự hồn nhiên, trong sáng của mình. Sự khổ sở của em không thể thốt lên lời an ủi nào (lời thú nhận sau này của em) lại khiến “ta gần nhau thêm” bởi chỉ cần nhìn vào mắt em ngân ngấn “dòng suối trong veo”, tôi đã cảm nhận “tim em về ngủ trong tim tôi” ấm áp lạ kỳ, chính sự im lặng lúc ấy lại cho tôi cảm giác bình yên vô tận. Một ngày tôi nhận ra, tôi – “một cành khô không chồi” ngày nào - giờ đã nẩy lộc. Ngày xưa của tôi đâu chỉ có nỗi buồn, còn có vô khối trò vui với lũ trẻ quanh xóm, rất nhiều bài học từ cuộc sống thiếu tình cha nhưng rạt rào nghĩa mẹ và lớn dần trong sự dìu dắt, yêu thương của các anh chị.

    Vì nỗi ám ảnh ngày cuối năm buồn bã, suốt một thời gian dài, tôi đã tự tước đoạt nụ cười của chính mình và cả những người thân yêu trong những chuyến công tác xa xuyên năm tháng. “Một nửa cuộc đời” tôi là em đã khơi dậy trong tôi nỗi thèm khát được đón năm mới cùng gia đình, và tôi mong sao em cũng sẽ bên tôi trong thời khắc thiêng liêng ấy để tôi được nói nhỏ em nghe “cách xa đâu là lãng quên, để nhớ thương nhuộm hồng trái tim”.
     
    An Loan and dungnguyen like this.
  19. Cho em một con đường

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=sqLf92s95eA[/YOUTUBE]
    Hôm nay vào internet để nghe nhạc, vô tình tôi nghe được ca khúc " cho em một con đường"...khi nghe ca khúc này trong tôi rất nhiều cảm xúc, tôi đã bật khóc...
    Trong mỗi chúng ta ai cũng có những kỷ niệm, những ký ức, những nỗi buồn..có những nỗi buồn ta có thể nói ra nhưng có những nỗi buồn ta lại không thể giải bày hay chia sẻ cùng ai được....

    Có khi nói ra chúng ta cũng không thể nào nói hết được cảm xúc mà mình muốn nói...Những kỷ niệm trong tình yêu của ngày xa xưa có khi nào bạn nguôi ngoai..khi đó bạn tự hỏi mình rằng "hạnh phúc nơi đâu sao lại trôi đi quá mau", hạnh phúc sao lại mong manh quá...

    Lúc nào đó bạn sẽ thấy rất cần một con đường cho mình. một cảm giác bình yên, mong mình được cùng người mình yêu đi hết quãng đường còn lại, được chăm sóc cho người mình yêu, mơ đến một chân trời yêu thương có đôi...

    Nhưng đâu phải ai cũng thực hiện được ước muốn của mình dù rằng "Ước muốn bên nhau chỉ là đơn sơ thế thôi "....

    Khi yêu đâu ai biết được mai sau là nước mắt thương đau..," yêu là yêu và yêu"....

    Có những con đường chúng ta đi hàng ngày nhưng có khi chúng ta lại không để ý hay để tâm đến, nhưng khi cùng người mình yêu tay trong tay đi bên nhau chúng ta lại thấy con đường như một cái gì đó rất thân thương với chúng ta....

    Để rồi khi chia tay nhau em lại đi qua những con đường mà ngày xưa em và anh vẫn đi, em đi tìm hoài, em mong chờ hoài mà vẫn không thấy bóng anh đâu chỉ thấy cô đơn và dối gian quanh em để rồi gieo bao trái ngang...

    Em đã tự hỏi mình rằng " Con đường em phải đi là đâu, hãy mang cho em và hãy nói với em", mong tình yêu về đây ngủ yên để em thấy yên vui bên em mỗi đêm cho em được cười,cho em ấm áp..để xóa hết trong em những muộn phiền....
     
    An Loan and dungnguyen like this.
  20. Chiều một mình qua phố

    [YOUTUBE]http://www.youtube.com/watch?v=rDf29L9kNcw[/YOUTUBE]
    Thêm một lần nữa thả hồn trong mớ cảm xúc bất tận khi đặt chân về chốn xưa. Cảm giác trở về của một người đi xa thật khó giải thích... Hạnh phúc xen lẫn đắng cay, ngọt ngào chia đôi nỗi nhớ... Anh vẫn một mình.
    Bao lâu rồi em nhỉ? Anh chẳng nhớ nỗi, chỉ biết rằng đây là lần đầu tiên anh ghé lại căn phòng xưa... Căn phòng đầy ắp kỉ niệm của một thời bên nhau, đâu đó còn văng vẳng tiếng cười trong veo của em nơi miền kí ức. Chợt mỉm cười, hình như mình quá mơ mộng... Hết rồi phải không em? Tình yêu với anh như một thứ xa xỉ, gần thật đấy nhưng tầm tay anh chẳng thể nào với tới. Thôi thì ngắm nhìn từ xa như một giấc mơ không thật.

    Bụi thời gian phủ mờ khắp nơi, nhện giăng tơ kín các góc phòng. Thật tội nghiệp, căn phòng ấm cúng năm nào giờ tàn phai bởi guồng quay của bánh xe thời gian. Mỗi đồ vật trong căn phòng này anh đều nhớ như in nhưng không còn nằm ở trị ví cũ. Có lẽ nó bị bỏ hoang lâu lắm rồi... Một mình anh đứng trơ trọi giữa nỗi nhớ mênh mông và tự hỏi:"Kiếp người rồi cũng chỉ là phù du? Sống tạm bợ ở cõi trần chỉ để trả nợ đời?........"

    Ngày đi, đêm đến, tháng năm qua. Nơi vô tận nào sẽ được thanh thản?! Chẳng biết và cũng chẳng cần biết... Cuộc sống mất dần ý nghĩa kể từ lúc xa nhau. Nhưng anh vẫn cảm ơn định mệnh đã mang em đến cho anh, anh hạnh phúc vì những gì có được dẫu hạnh phúc đó không thật sự trọn vẹn.


    Chén đắng cuộc đời này anh đã nếm quá đủ, có hề chi chút tổn thương em để lại. Có chăng nó như chút gia vị góp phần làm đậm đà thêm chén đắng cuộc đời. Quay đầu nhìn lại... anh vẫn chỉ một mình...

    Con đường trải dài vạt nắng chiều hư ảo, em đi thênh thang rộng mở chốn bình yên. Khát khao lắm cảnh hoàng hôn rực đỏ góc trời, em đứng đó nhìn anh dịu dàng, làn tóc mây xõa trên vai tung bay theo từng cơn gió nhẹ.... Không, lắc đầu bừng tỉnh thì ra mình đang mơ. Em đã không còn thuộc về thế giới trong anh, thế giới em đã lấp đầy sự xa hoa phù phiếm. Làm gì có chuyện cổ tích giữa đời thường:" Nàng công chúa và kẻ bần hàn".???!

    Xin một lần lắng đọng yêu thương, một lần thôi hỡi người! Ta muốn ngắm nhìn và sờ nhẹ vào miền quá khứ, ta muốn ôm trọn giấc mơ không có thật để người luôn bình yên trong hiện thực.


    Ta và người có duyên không nợ, có chung niềm cảm xúc nhưng không cùng chung hướng nhìn...

    Thì thôi để người ra đi cho trọn ước mơ... Ta đứng đây một mình cùng tháng năm để thay lời tiễn biệt...
     
    An Loan and dungnguyen like this.