Các nhà nghiên cứu đã tuyên bố rằng tại những vùng gần với những ngôi sao lùn đỏ (red dwarfs) có thể có các điều kiện thuận lợi cho các “sự sống ngoài hành tinh” hơn là chúng ta từng nghĩ. Sao lùn đỏ, còn được biết đến dưới tên gọi “sao M” (M star), thường có độ sáng mờ hơn so với những ngôi sao như Mặt Trời của chúng ta và về kích thước thì nó chỉ bằng khoảng từ 10 - 20% mà thôi. Những ngôi sao loại này được cho là chiếm số lượng khoảng ¾ số lượng sao của thiên hà, và gần đây thì các nhà khoa học phát hiện ra rằng kì thực thì số lượng các sao lùn đỏ này lại nhiều hơn mà chúng ta đã tưởng, nó chiếm ít nhất 80% tổng số lượng sao của vũ trụ. Với hiện tượng sao lùn đỏ hiện diện nhiều đến như vậy đã làm cho các nhà sinh vật học vũ trụ đặt ra nghi vấn rằng sao lùn đỏ có thể là cơ hội hiếm có để phát hiện ra các hành tinh có điều kiện thuận lợi cho sự sống. Ngày càng có nhiều các hành tinh được phát hiện gần sao lùn đỏ, ví dụ như “siêu Trái Đất”, một hành tinh được cho là nơi mà sinh vật có thể sinh sống được và nó kích thước lớn hơn Trái Đất khoảng 4.5 lần, hành tinh này còn có một tên hiệu khác là GJ 667Cb và quỹ đạo của nó xoay quanh sao lùn đỏ có số hiệu là GJ 667C. Một nhà vật lý học khí quyển tại Đại học Đông Anglia – Anh Quốc, Manoj Joshi, đã phát biểu rằng “ngày càng có nhiều hành tinh như vậy được tìm ra, vì vậy nên việc nghiên cứu đang chuyển từ lí thuyết và giả định để tiến đến việc sử dụng các số liệu thực tế từ các hành tinh ngoài Thái Dương Hệ”. Vùng có thể sinh sống được của một ngôi sao được quyết định bởi việc nước dạng lỏng có thể tồn tại trên bề mặt của ngôi sao này hay không, như việc sự sống hầu như tồn tại ở bất cứ nơi nào có nước trên Trái Đất. Nếu như một hành tinh nằm quá xa ngôi sao thì nó sẽ trở nên quá lạnh lẽo và làm đóng băng tất cả trữ lượng nước mà nó có, còn nếu quá gần ngôi sao thì hành tinh đó sẽ trở nên cực kỳ nóng và làm cho tất cả nước bốc hơi hết. Do các sao lùn đỏ có nhiệt độ thấp hơn nhiều so với Mặt Trời của chúng ta, nên các hành tinh càng gần sao lùn đỏ thì mới có thể có môi trường thuận lợi hơn cho bất cứ dạng sinh vật sống nào mà chúng ta đã biết, và trong nhiều trường hợp thì ngắn hơn khoảng cách giữa Sao Thủy và Mặt Trời của chúng ta. Với khoảng cách gần như vậy thì rõ ràng các hành tinh này rất hấp dẫn đối với những người chuyên đi săn sự sống ngoài vũ trụ, bởi bất cứ hành tinh nào gần sao trung tâm hơn thì sẽ che khuất ngôi sao thường xuyên hơn và trở nên dễ bị phát hiện ra hơn là các hành tinh nằm xa xôi hơn. Tuy vậy thì việc nằm quá gần một ngôi sao cũng có những khuyết điểm nhất định. Cụ thể là lực hấp dẫn của ngôi sao sẽ gây ra các đợt thủy triều với uy lực khủng khiếp tàn phá hành tinh, hoặc có thể dẫn đến hiện tượng “thủy triều sao Kim” làm cho hành tinh này mất hết lượng nước của nó trên bề mặt hành tinh. Hơn nữa, các ngôi sao lùn trẻ có tuổi đời dưới 3 tỷ năm có thể sẽ hoạt động rất tích cực, hằng ngày phun trào ra nhiều đợt tia tử ngoại, gây ra tình trạng bức xạ tử ngoại vượt gấp 100 đến 10.000 lần mức thông thường và có khả năng làm khô cằn hóa bề mặt của hành tinh gần đó hoặc thậm chí là quét sạch bầu khí quyển ra khỏi hành tinh phụ cận. Hiện nay các nhà khoa học nhận ra rằng các hành tinh vẫn có thể có điều kiện thuận lợi cho sự sống cho dù nằm cách xa sao lùn đỏ hơn. Điều này cũng có nghĩa là có thể có nhiều thế giới có sự sống quanh các sao lùn đỏ hơn là trước đó người ta đã nghĩ. Khả năng một hành tinh có thể có sự sống phụ thuộc vào việc độ nóng lạnh của nó như thế nào, vốn dựa rất nhiều vào mức độ hấp thụ và phản hồi ánh sáng mà nó nhận được. Nước ở dạng đóng băng như đá hay băng tuyết phản chiếu lại ánh sáng, điều đó giúp làm hạ bớt nhiệt độ của hành tinh, trong đó bao gồm cả trường hợp của Trái Đất. Nhà vật lý học Manoj Joshi cho rằng “Nếu như một hành tinh đá được hình thành gần một sao M (M-star, hay sao lùn đỏ) và có nước ở trên bề mặt của nó, khi nhiệt độ hạ xuống thì nước sẽ biến thành băng hay tuyết.” và “ về xác suất của sự hình thành các hành tinh đá gần sao lùn đỏ, thì đã có các hành tinh có kích cỡ như sao Hải Vương hoặc nhỏ hơn đã được phát hiện, vì vậy nên có thể nói rằng xác suất này không hề nhỏ chút nào”. Các nhà nghiên cứu đã dùng mô hình để thử nghiệm mức độ phản xạ ánh sáng của băng đá và tuyết sẽ như thế nào ở trên các hành tinh giả lập có quỹ đạo xoay quanh hai sao lùn đỏ thật sự. Băng đá và tuyết ít phản xạ lại ánh sáng hơn đối với các tia có bước sóng dài hơn, đỏ hơn, trong khi đó thì các sao lùn đỏ rõ ràng tỏa ra ánh sáng đỏ. Các nhà khoa học phát hiện ra rằng bất truyen loan luan cứ hành tinh nào xoay quanh sao lùn đỏ sẽ có xu hướng hấp thụ ánh sáng nhiều hơn, dẫn đến việc tăng đáng kể nhiệt độ bề mặt. Điều này cũng có nghĩa là rìa phía ngoài của vùng thuận lợi cho sự sống quanh sao lùn đỏ có thể xa hơn khoảng 10 đến 30% so với dự đoán trong quá khứ. Theo như lời Joshi phát biểu với tờ Tạp chí Sinh Vật Học Vũ Trụ “tôi rất ngạc nhiên trước việc ảnh hưởng của sao lùn đỏ có thể lớn đến vậy” và “vùng mà các hành tinh có nước nằm ổn định truyen nguoi lon trên bề mặt rộng lớn hơn mọi người từng nghĩ”. Joshi cũng nhắc rằng họ chỉ mới quan sát các hiệu ứng của nước ở dạng băng đá và tuyết, vì còn những yếu tố khác cũng quan trọng không kém khi xem xét mức năng lượng mà một hành tinh hấp thụ và phản xạ lại, cụ thể như CO2, N2O và CH4 ở dạng đóng băng. truyen {***} Ngoài ra “chúng tôi cũng chưa quan sát đến các hiệu ứng của hiện tượng hấp thu bức xạ trong bầu khí quyển có chứa các loại khí như hơi nước hay CO2. Trong tương lai chúng tôi sẽ tiến hành nghiên cứu những khía cạnh này”.