Khi những ngày tháng 6, những niềm vui đơn giản với bạn bè, những phút giây hạnh phúc với bố mẹ trở nên thật hơn trong cuộc sống, thì quên anh sẽ không còn khó nữa. *** Xem thêm truyện hay : Cafe tình yêu Y thủ che thiên - Chương 14 Tôi cãi nhau với anh, mỗi người một lí do và chẳng ai chịu ai cả. Anh đơn giản chỉ đèo tôi về nhà, anh dừng xe ở chỗ chúng tôi thường hôn tạm biệt nhau, nhưng lần này anh không hôn, cũng không nói gì, chỉ giận dỗi quay xe đi. Tôi tức, giận, buồn, chán, cứ mỗi trận cãi vã, tôi lại thấy mệt mỏi, tôi muốn buông anh ra, nhưng lại muốn anh giữ tôi lại thật chặt. Tôi im lặng giận dỗi nhưng lại muốn anh mở miệng xin lỗi và ôm tôi vào lòng. Tôi biết mình trẻ con, nhưng nếu tình yêu có thể dễ dàng nhận ra những khiếm khuyết, những ngớ ngẩn trong nó thì tình yêu đó lí trí quá, tôi chưa đủ lí trí như vậy. trẻ con giận dỗi người yêu Trời mưa, tôi ngồi nhìn từ mái hiên nhà, mưa ào ào đổ xuống nặng trĩu. Cành lá rung rinh, gió thổi mạnh khiến những cây con ven đường lắc lư như sắp bật rễ, đèn đường soi rõ những hạt mưa đổ ập xuống con đường vắng vẻ. Tôi nhớ anh lắm, nhưng cũng giận dỗi, và cả lo lắng. Anh về nhà chưa? Anh đang làm gì? Anh có bị ướt không? Nhưng tôi lại không muốn gọi điện cho anh, vì sĩ diện là thứ tôi luôn đặt nặng, thật khó để gạt bỏ sĩ diện ra, và nhấc điện thoại gọi cho anh. Một ngày, hai ngày, anh không liên lạc. Tôi mặc kệ dù đầu óc đang rối lên vì lo lắng, vì sợ mất anh. Tôi đi cafe với bạn, tôi đi club, nhưng không thấy vui, tôi chỉ thẫn thờ và lạc lõng giữa một bầy người vui vẻ chuyện trò. Tôi như một thước phim quay chậm trong 1 bộ phim vậy. Rồi một tuần, hai tuần, tôi vẫn tiếp tục tụt hậu với sự vận động của xã hội như vậy, tôi thực sự sắp phát điên. Hàng nghìn câu hỏi xuất hiện trong đầu, tại sao lại thế nọ, tại sao lại thế kia, có phải thế này hay là thế khác? Rồi tôi có câu trả lời, ngay ngày hôm sau. Tôi nhìn thấy anh trên đường, vẫn đôi mắt và mái tóc đấy, vẫn nụ cười ấy nhưng không phải cười với tôi, mà với một người khác. Tôi sụp đổ, hoàn toàn. Tôi sống bằng những bản nhạc, rượu, và những kỉ niệm về anh. Tôi suy sụp về cả tinh thần và bề ngoài. Bạn bè nhìn tôi lo lắng. Mái tóc dài hơi nâu được uốn nhẹ giờ bù xù, không được chăm chút, khuôn mặt nhợt nhạt không make-up và những quầng thâm hiện rõ dưới mắt, tôi trông như một đứa trác táng và bệ rạc. Tôi mặc kệ sự quan tâm của bố mẹ, cái nhìn ái ngại của bạn bè, tôi vứt bỏ cả lòng yêu bản thân để sống như đã chết. Tôi bị ám ảnh bởi những bản nhạc chậm và buồn. Tôi bị ám ảnh bởi những bản nhạc gắn liền với anh, khi chúng tôi cùng thả hồn theo chiếc Ipod, khi anh ôm tôi ngủ, khi chúng tôi cuộn tròn trong chăn mặc kệ mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Người ta nói, những gì đã qua thì mới biết cách trân trọng, tiếc rằng đã quá muộn để tôi biết trân trọng. Dù tôi có thể bỏ mặc tất cả nhưng có một điều sẽ không thay đổi, tôi sẽ không vứt bỏ lòng tự trọng của mình để gọi cho anh, hay để tha thứ, vì bất kì lí do nào. Bị người yêu bỏ là một điều nhục nhã, bị người yêu bỏ và chứng kiến kẻ bỏ rơi mình đi cùng một người con gái khác là một điều cực kì nhục nhã. Nó giống như bạn không chỉ bị tát một cái mà còn bị nhổ vào mặt vậy. Cái lòng tự tôn của tôi nó thế đấy. Nguồn truyện : http://toptruyen360.blogspot.com/2014/07/ban-kiep-tieu-tien-chuong-11.html