Những bài toán kinh tế về đôi đũa

Thảo luận trong 'Tin Tức' bắt đầu bởi Nguyennam.bict, 7/12/15.

  1. Nguyennam.bict

    Nguyennam.bict Thần Tài

    Những bài toán kinh tế về đôi đũa
    Việc chúng ta không dám đầu tư trang thiết bị về công nghệ ban đầu và chỉ thích nhập khẩu và thể hiện các đặc điểm sau:
    Thứ nhất, do các chính sách của Nhà nước, trong đó đặc biệt nhvất là chính sách thuế chưa thực sự được khuyến khích cho việc đầu tư sản xuất.Về các chính sách thuế của ta rất nặng về tận thu triệt để các khoản. Do đó nên là giá thành một gói tăm hay đôi đũa nhà hàng của đất nước Việt Nam bao giờ cũng cao hơn phần giá thành của Trung Quốc, Đài Loan.[FONT=&quot][/FONT]
    Thứ hai,là trong các doanh nghiệp Việt Nam rất thiếu tầm nhìn xa và không được đủ dũng cảm khi làm ăn về sức nặng về việc lấy ngắn nuôi dài mà chỉ muốn tiến đến làm ngay ăn ngay.
    Và thứ ba, con người Việt Nam rất thích xài hàng nhập khẩu, bởi khi đó nhập hàng về thì những người có liên quan đến nhập hàng thường kiếm được lời rất cao.
    Một vấn đề nữa đã làm giảm sự kìm hãm sự phát triển sản xuất của Việt Nam, không được khuyến khích được những người dũng trong sản xuất. Đó là bên trong cái bản tính hẹp hòi và đố kỵ ấy của người Việt: thấy ai nghèo thì rất khinh và thấy ai giàu, làm ăn khá hơn mình thì có thói ghen ghét, tìm cách phá đám. Có một câu chuyện đưa ra rất nực cười là Hiệp hội Mía đường phản ứng trước những việc Hoàng Anh Gia Lai tham gia nhập khẩu các loại đường với giá rẻ. Nhưng , các nhà máy đường của cơ sở Hoàng Anh Gia Lai lại đặt ở Lào, năng suất thì cao hơn gấp 3, 4 lần ở trong nước. Họ đầu tư và trồng mía bằng các công nghệ hiện đại và năng suất mía cao gấp 5 lần so với tại Việt Nam. Như vậy thì sao con hỏi là giá của họ rẻ và thế là Hiệp hội Mía đường kêu gào. Đến lúc này đây mới thấy chính sách bảo hộ của trong nước ta đã kìm hãm sản xuất, nói cách khác nữa là khiến người ta lười nghĩ và không chịu hưởng ứng đổi mới để có năng suất cao.
    Bấy lâu nay, chúng ta cứ hô hào rằng ưu tiên cho việc sản xuất đũa ăn cao cấp, ưu tiên cho phát triển các kho hàng thủ công... Nhưng sự ưu tiên đó của bên trong các chính sách Nhà nước nhiều khi lại rất là mơ hồ, không cụ thể. Điều này so với các nước khác thì hoàn toàn khác, họ có những biện pháp bắt buộc để những cơ quan quản lý và phải tạo điều kiện tối đa cho những người nông dân được xuất khẩu hàng hóa của mình và phải đặc biệt là các mặt hàng đũa gỗ cẩm lai, nông sản thực phẩm.[FONT=&quot][/FONT]
    Các nhà hoạch định để chính sách của ta hay thích những lời bàn bạc, chỉ thích nói đến những vấn đề quan trọng và lớn. Nhưng có lẽ đã đến lúc xin phép các bộ óc thông thái đó hãy nghĩ ra các cách làm thế nào để cho những người Việt Nam đang sống trên mảnh đất bạt ngàn vùng tre nứa sẽ không phải đi nhập từng que tăm,hay từng đôi đũa nữa.