Khởi đầu mới !!!

Thảo luận trong 'Cà Phê - Trà Đá' bắt đầu bởi duongmiendong, 30/4/11.

  1. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    Thân gởi những người bạn của chúng tôi và những ai đang trăn trở ,vượt qua ,thử thách tinh thần và đang ấp ủ niềm tin khát vọng rằng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn để đạt được ước mơ ,hoài bão của mình...'


    ....Có những sự cố thất bại làm bạn mất niềm tin ,tổn thương hay gục ngã tưởng chừng như không thể đứng lên được nữa .mọi mơ ước tốt đẹp dường như sụp đổ.Bạn trở nên hụt hẫng,tuyệt vọng và mất niềm tin vào bản thân,vào cuộc sống.Những lúc như thế bạn hãy nhớ đến hình ảnh cây trúc - chúng đã biết tự mình vươn lên sau những lúc oằn mình chịu đựng giông bão ,Và sau những lần như thế,mầm non vẫn tiếp tục đâm chồi ,lá xanh mướt và thân trúc trở nên vững vàng,cứng cáp hơn ....

    Trong mỗi chúng ta ,ai cũng có sức mạnh và niềm tin như cây trúc kia .Hãy biết nuôi dưỡng sức mạnh và đánh thức niềm tin - Ngay cả trong những lúc thất bại và tuyệt vọng nhất - để thấy rằng cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ đợi phía trước .

    Bạn hãy hy vọng vào một ngày mai tươi sáng ,một cuộc sống mới.Hãy cho mình một cơ hội .một khởi đầu mới để tiếp tục cuộc hành trình của mình bạn nhé !

    Những ý tưởng, những mẩu chuyện ,bài học cuộc sống ...sẽ được tổng hợp lên lên Topic này để cùng nhau chia sẽ và gởi đến cho nhau ...cho dù cuộc sống phía trước sẽ còn nhiều khó khăn ,thử thách và có lúc bạn cảm thấy đuối sức,muốn bỏ cuộc nhưng bạn hãy dũng cảm vượt qua bằng cách bắt tay vào thực hiện những điều cần thiết của mình ngay ngày hôm nay .Trong bất kỳ hoàn cảnh nào ,sẽ không có thời điểm nào thích hợp cho một sự khởi đầu tốt hơn là ngay từ bây giờ -ngay lúc này !

    Mong rằng nơi đây các bạn hãy sẽ nhận và chia sẽ cho nhau những bài học cuộc sống ,những áng văn ,vần thơ,những điều bình dị trong cuộc sống đời thường ,những món quà tinh thần ý nghĩa ...để ngày mai ...một ngày mới ..chúng ta sẽ vơi đi những ưu phiền và nhân lên những niềm vui .Nếu được như vậy thì nơi này sẽ có ý nghĩa hơn ...

    [YOUTUBE]UNOOozHHIY4[/YOUTUBE]
     
    Chỉnh sửa cuối: 2/5/11
  2. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    Một ngày mới bắt đầu
    Một ngày mới bắt đầu...Tôi sẽ chẳng màng đến những phiền muộn của hôm qua. Vì những gì thuộc về quá khứ thì chẳng thể nào thay đổi được.

    Một ngày mới bắt đầu...Tôi sẽ quý trọng mỗi khoảnh khắc hạnh phúc của cuộc đời mình. Những giây phút hạnh phúc ấy dẫu ngắn ngủi nhưng chính là món quà to lớn nhất mà tôi nhận được trên thế giới này. Và tôi sẵn sàng san sẻ món quà ấy cùng người khác...

    Một ngày mới bắt đầu...Tôi sẽ đối diện với mọi thử thách bằng tất cả lòng can đảm và tự tin, sẽ vượt qua mọi trở ngại bằng tất cả nỗ lực của mình. Tôi sẽ không lo sợ những thất bại, vì ít nhất sự thất bại hôm nay sẽ là bài học để tôi thành công trong tương lai...

    Một ngày mới bắt đầu...Tôi sẽ mở tâm hồn và trái tim mình để hoà nhập với những người xung quanh. Tôi sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của bạn bè mình. Tôi không kì vọng mình sẽ trở thành một người hoàn hảo, và bạn bè tôi cũng thế...

    Một ngày mới bắt đầu...Tôi sẽ tự mang lại cuộc sống hạnh phúc cho mình, sẽ làm bất kì điều gì mà tôi cảm thấy cảm thấy vui sướng. Tôi nghe những bản nhạc mà mình thích, cùng bạn bè đi loanh quanh để ngắm nhìn phố phường, để cảm nhận hơi thở của cuộc sống... Tôi sẽ thêu tặng mẹ một chiếc khăn mới, sẽ nuôi một chú chó con - điều mà trước đây tôi chưa làm được, sẽ... Ừ, hạnh phúc đâu chỉ đến từ những điều to tát mà còn ẩn chứa trong những điều tưởng chừng nhỏ nhặt ấy...
    Một ngày mới bắt đầu...Tôi sẽ cố khám phá và học hỏi những điều mới lạ, cố thay đổi nếp sống quen thuộc đến tẻ nhạt của mình. Cuộc sống này có muôn màu muôn vẻ, và tôi sẽ tận hưởng hết những "hương vị" khác nhau của nó. Tôi sẽ cố gắng sống như một con người tốt nhất mà tôi có thể sống...

    Một ngày mới bắt đầu... Và mỗi ngày sẽ đều là ngày mới...
    Nguồn (Hoathuytinh.com )
     
    Chỉnh sửa cuối: 30/4/11
  3. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    Nếu tôi biết rằng...

    Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy bạn ngủ say, tôi sẽ giữ bạn thật chặt và nguyện cầu Thượng Đế giữ gìn tâm hồn bạn.

    Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng tôi thấy bạn bước ra ngoài, tôi sẽ ôm chặt lấy bạn, hôn bạn thật kêu và gọi bạn quay về.

    Nếu tôi biết đó là lần cuối cùng tôi nghe thấy tên bạn được xướng lên trong lời ca tụng – chúc mừng, tôi sẽ lưu lại từng lời nói, hành động của bạn trong những cuộn băng video và sẽ xem đi xem lại chúng nhiều ngày.

    Nếu tôi biết rằng đó là lần cuối cùng để tôi có thể dành một hoặc hai phút còn sót lại, tôi sẽ dừng lại và nói “Mình yêu thương, quý bạn lắm!”, dù bạn ra vẻ bạn dư biết điều đó.

    Ngày mai sẽ tạo nên sự quên lãng, đó là một điều chắc chắn; và chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai để làm đúng mọi việc.

    Có nhiều cách để nói lời yêu thương và nhiều cơ hội để chứng tỏ rằng chúng ta có thể làm được tất cả mọi việc.

    Chỉ trong trường hợp tôi trở nên lầm lẫn và ngày hôm nay là tất cả những gì tôi có, tôi sẽ nói rằng tôi yêu thương, quý mến bạn đến dường nào.

    Tôi hy vọng sẽ không bao giờ quên rằng ngày mai đã được hứa dành cho một người và ngày hôm nay có thể là lần cuối cùng bạn có cơ hội được ôm người bạn yêu thương thật chặt vào lòng.

    Nếu bạn đang chờ đến ngày mai, tại sao lại không thực hiện mọi thứ ngay trong hôm nay? Bởi nếu ngày mai không bao giờ tới, bạn sẽ phải hối tiếc rất nhiều vì đã không dành những phút giây hiếm hoi còn lại để sẻ chia một nụ cười, một cái ôm hay một nụ hôn và rằng bạn đã quá bận rộn để tặng ban những gì có thể giúp ước mơ của một người thành sự thật.

    Hãy giữ những người mà bạn thật sự yêu thương trong vòng tay của mình, thì thầm vào tai họ, nói với họ rằng bạn yêu thương họ nhiều như thế nào và rằng sẽ luôn giữ hình ảnh thân yêu của họ.

    Hãy dành thời gian để nói “Mình xin lỗi!”, “Tha thứ cho mình nhé!”, “Cảm ơn”, hay “Không sao! Mọi việc sẽ ổn cả thôi!”. Và nếu ngày mai không bao giờ đến, bạn sẽ không phải hối tiếc về ngày hôm nay một khi bạn đã nói những lời trên.

    Hãy biết xin lỗi và bắt đầu lại và nói với những người thương yêu bạn rằng bạn cũng yêu thương họ rất nhiều!


    Hoathuytinh.com
     
    Chỉnh sửa cuối: 1/5/11
  4. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    [YOUTUBE]DXcLgoLGb_U[/YOUTUBE]
    Có Một Ngày...

    Nhạc: Phú Quang
    Lời: Nguyễn Khoa Điềm
    Trình bày: Phương Anh

    Có một ngày em không yêu anh
    Em trở về nơi xa với chiếc áo anh chưa tìm thấy
    Có một ngày em cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác
    Những nỗi buồn của mùa mưa khác
    Những buồn vui anh không có bao giờ
    Ngày em không yêu anh
    Em tràn ngập niềm vui rời xa căn nhà cũ
    Chiếc áo sờn vai em đã thay bằng màu áo khác
    Ngày ấy anh bắt đầu bằng bước chân của ngày quên em
    Anh đã là một chàng trai với màu tóc khác
    Riêng năm tháng cuộc đời vẫn như ngày xưa.
    xxxxxx

    Có Một Ngày...

    Có những niềm vui mang tên nỗi buồn.

    Con đường đổ lá một chiều tháng 4. Đó là con đường nhỏ với hai hàng cây tán lớn luôn rậm rì chia bóng râm xuống từng con ngõ nhỏ trải sỏi. Bởi vậy nắng lúc nào cũng lơ lửng chỉ trên gác mái những tòa nhà lớn cổ kính mà thôi. Thẫn thờ trong không gian nắng nhàn nhạt ấy, mùa hạ bây giờ đi tìm sự khởi đầu mới. Một sự bắt đầu trong hân hoan chờ đón nắng. Một bắt đầu gieo mầm ấm cho hết đông tàn. Cũng như bao con người đang từng ngày đổi thay, con đường này đã chứng kiến những mùa xuân hạ chia xa rồi lại tới. Nó thắc mắc số phận đẩy đưa rồi có cho những người đã nói tạm biệt rồi sẽ gặp lại như khúc giao hưởng của bốn mùa. Và không chỉ có con đường mà một ngôi nhà cổ nơi góc phố cũng mong chờ điều ấy…

    Chia xa.

    Là một ngày không có hoàng hôn. Bầu trời hiu hiu gió chẳng buồn đẩy đưa cả chiếc lá chỏng chơ cuối cùng. Những gốc cây già cỗi im lìm co ro trong cái lạnh chỉ kịp khoác vội lên mình tấm vỏ áo xù xì. Bên lối đi dẫn tới bậc thềm ngôi nhà nhỏ bé nhất phố có tiếng bước chân ai đó lạo xạo trên sỏi. Trên tay người ấy là một chậu hoa nhỏ lung lay những bông hoa xiu xíu. Mái tóc xõa dài trên gương mặt gầy nhẳng và đôi mắt thẳm mênh mang buồn. Đặt xuống cạnh cửa ra vào đám hoa nhỏ, cô gái ngước nhìn lên gác mái. Nơi ấy sẽ có người cô chẳng còn được gặp lại. Nơi ấy giữ lại ánh mắt hân hoan, cái nhìn âu yếm và đôi môi dịu ngọt. Rồi phất theo chiếc khăn quàng cổ, cô gái quay mình bước trở ra. Một cơn gió cũng không lay động nhưng giọt nước mắt dài cứ hắt lại phía sau. Đám hoa trong chậu nhỏ lung lay, để tiễn đưa hay muốn vẫy gọi trở lại…

    Quên.

    Người ta muốn rũ bỏ điều gì thì sẽ cố tìm cách để quên nó. Vậy đã mấy ai trên đời thực sự biết định nghĩa quên? Cứ vờ như không có, vờ như đã mất hay tảng lờ cả ý nghĩ nhỏ nhoi nhất – chỉ vô ích nếu nhớ rồi mà lại phải quên. Trong góc tối của căn phòng, người đối diện với ta chỉ có thể là nỗi nhớ. Nhớ người, nhớ tình, nhớ cả những buồn vui. Phải chi nỗi nhớ bị kẹt cứng đâu đó trong tiềm thức. Có phải như vậy thì ta sẽ quên được em rồi không. Nhưng căn phòng này không phải nơi tận cùng của thế giới và dưới những bậc thềm kia biết đâu lại đặt lại dấu chân em. Những gì đã qua không thể một ngày mà tan biến. Em biết không, ta chẳng còn được yêu nhau..

    Có một ngày em không yêu anh
    Em về nơi xa với chiếc áo anh chưa từng thấy
    Có một ngày em cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác
    Những nỗi buồn của mùa mưa khác
    Những buồn vui anh không có bao giờ


    Khi yêu.

    Hạnh phúc nhỏ bé lớn dần lên như một cái cây được chăm sóc bằng tình yêu. Nó sẽ đơm hoa, kết trái và sẽ có một màu quả ngọt. Với ánh sáng là nụ cười hồn nhiên, với nguồn nước là những niềm vui và từng ngày tươi đẹp trong sự ấm áp của tình cảm tràn căng. Anh và em tự nhiên đến với nhau và cùng ươm một mầm thương yêu. Không ai nghĩ rằng mai kia sẽ lại tìm đến khu vườn khác để tìm quả hạnh phúc. Nhưng điều đó giờ lại là hiện thực. Em sẽ bắt đầu với xúc cảm khác. Anh sẽ lại được người khác quan tâm. Và nếu những gì tốt nhất người ta làm được trong đời, ắt hẳn đó là quãng thời gian người ta được yêu. Sẽ không còn là của nhau nhưng ta vẫn có những mùa riêng..

    Ngày em không yêu anh
    Em tràn ngập niềm vui rời xa căn nhà cũ
    Chiếc áo sờn vai em đã thay bằng màu áo khác
    Ngày ấy anh bắt đầu bằng bước chân của ngày quên em


    Bắt đầu.

    Sáng nay mây vẫn lượn lờ một màu xám. Căn gác mái đã quá ngột ngạt những ngày qua. Cần phải lại gần hơn với cuộc sống trước khi nó cướp đi của ta niềm vui cuối cùng. Mở cánh cửa và nhìn ra con đường còn sương giăng mờ, chưa có ai chịu đựng cảm giác lạnh cóng mà ra đường vào một ngày như thế. Cánh cửa toan khép lại thì ánh nhìn của anh gặp những cánh hoa run rẩy ngay dưới góc cửa he hé. Là hoa xương rồng hơi tái đi vì gió và lạnh. Hình như là chậu hoa của một năm trước anh mua. Nhưng nó không thuộc về anh mà của một người khác.. Đó là những gì lại bắt đầu sau một năm hạnh phúc. Là sự khởi đầu của một ngày lành lạnh để có một buổi trưa nhạt nắng. Là một bước đi sau cuối và tiến thêm tới bắt đầu…

    Với những gì ta để lại trong nhau.

    Tháng năm sẽ là một liều thuốc tốt cho tinh thần. Để cười cho một hạnh phúc mới khi trong lòng đã lắng đọng day dứt yêu thương. Để bài hát với lời ca tràn đầy niềm vui dù được viết trên những giai điệu slow tha thiết. Để cho nỗi nhớ không hẳn phải tìm quên mà hãy để những yêu thương rời xa trong nỗi nhớ.. Có ai trở thành một người khác đâu khi đứng trước kỷ niệm.

    Và năm tháng cuộc đời vì thế vẫn nguyên vẹn trong nỗi nhớ của ngày xưa…


    (Sưu tầm)
     
    Chỉnh sửa cuối: 1/5/11
  5. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    [YOUTUBE]R_hSH6lrK1o[/YOUTUBE]

    Nếu nghe một bản nhạc Trịnh như "Mưa hồng" ở góc quán cà phê nào đó vào buổi chiều mưa, ắt hẳn không ai lại không thấy mình chìm vào trong tâm trạng u uẩn. Và đôi khi tâm trạng lại dẫn dắt con người ta vào tiềm thức của kỷ niệm…
    Lang thang cả chiều dài đất nước vẫn không kiếm tìm được một nơi trốn tránh hình bóng xưa cũ. Có lẽ, đi đâu thì vẫn phải nhớ đến, sang mùa nào cũng vẫn một tình cảm đó dành tặng cho nơi ấy, người ấy.
    Trời ươm nắng cho mây hồng
    Mây qua mau em nghiêng sầu
    Còn mưa xuống như hôm nào em đến thăm
    Mây âm thầm mang gió lên
    Người ngồi đó trông mưa nguồn
    Ôi yêu thương nghe đã buồn
    Ngoài kia lá như vẫn xanh
    Ngoài sông vắng nước dâng lên hồn muôn trùng

    Góc phố dịu dàng trong cái xiên trời nắng hắt lên từng bước chân tan trường. Bóng trắng phấp phới bay những tà áo dài gợi nhớ về tiềm thức xa xôi. Nơi ấy con đường thành bạn với đôi chân buồn mỗi chiều lang thang. Giờ lại bồi hồi mong tìm thấy cái nhìn thân quen, cũng lại mong ấy chỉ là phút nhầm lẫn mà thôi. Tuổi mười tám đôi mươi ở đâu cũng duyên thầm nụ cười, lúng liếng ánh mắt hay dẫu chỉ là bước đi hồn nhiên. Con đường này rồi cũng sẽ lại vẽ lên bóng dáng người em gái áo dài trắng thướt tha buổi tan trường…

    Nay em đã khóc chiều mưa đỉnh cao
    Còn gì nữa đâu sương mù đã lâu
    Em đi về cầu mưa ướt áo
    Đường phượng bay mù không lối vào
    Hàng cây lá xanh gần với nhau

    Một thời xứ hoa đào bảng lảng những chiều sương giăng, gợn lăn tăn bên hồ Than Thở đôi bóng tình nhân sóng bước. Trong làn hơi nước ấy thi thoảng đưa chút hương dịu nhẹ tóc ai, thi thoảng vương lên cỏ hương chút nhớ thương. Đi bên người mà tựa như mình đang phiêu diêu ở chốn nào đó. Giờ chỉ một mình dưới lất phất hơi nước nơi chân cầu lượn quanh con thác chỉ mình một người lặng lẽ nhớ.. Những lời thủ thỉ đó vẫn còn bên tai mà người em gái ấy không còn sánh bước bên cạnh. Đâu đấy trên cao mây đã phủ màu tím nhớ nhung…

    Người ngồi xuống mây ngang đầu
    Mong em qua, bao nhiêu chiều
    Vòng tay đã xanh xao nhiều
    Ôi tháng năm gót chân mòn trên phiếm du
    Người ngồi xuống xin mưa đầy
    Trên hai tay cơn đau dài
    Người nằm xuống nghe tiếng ru
    Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ

    Lặng lẽ Lang-biang vẫn xanh mướt đồi cây xòa bóng những con đường cô quạnh. Ngồi một mình trong chiều dần buông xứ mộng mơ mà nghe tiếng vó ngựa khua lộc cộc còn nỗi buồn nào cô đọng hơn nơi đây. Còn đâu hơn đây điệu hoang sơ giữa núi rừng điệp trùng vi vút những đồi thông buồn đến nao lòng. Có phải cứ lẩn trốn lại càng thấy mình bất lực khi bị buộc giữ bằng chính tâm hồn. Giữa thinh không chỉ vang lên một nhịp buồn tưởng như vô tận. "Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ"...
    "Mưa hồng" đưa tâm hồn người nghe vào một câu chuyện bất tận mà bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được chút buồn mơn man trong từng giai điệu. Có những lúc là niềm vui kỷ niệm, khi lại thấy man mác cảm xúc vây quanh mình. Nhạc sỹ Trịnh Công Sơn đã thổi vào "Mưa hồng" một sức sống bền lâu mang đến cho bao lớp người nghe tâm trạng bâng khuâng và chút lặng yên mà nghĩ suy. Và hãy thử lần nào đó chìm lắng trong giai điệu của "Mưa hồng" một chiều trên cao nguyên Lang-biang, nơi câu chuyện được kể bằng ký ức...
     
    Chỉnh sửa cuối: 1/5/11
  6. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    Cô gái đến từ hôm qua

    [YOUTUBE]HBiVGK8YBPE[/YOUTUBE]
    Cô Gái Đến Từ Hôm Qua


    Ai đó nói hôm nay là món quà của cuộc sống. hôm qua là kỷ niệm và ngày mai còn đón chờ phía trước. Dẫu vậy vẫn có những con người dẫu đi qua cả ngày hôm qua và hôm nay vẫn không muốn đón đợi những ngày dài ở phía trước. Đó có thể là những ngày tháng đơn côi nhưng hơn tất cả đó là những tháng ngày đầy những nhớ nhung, nuối tiếc.

    Như câu chuyện về tôi và em cũng bắt đầu và kết thúc bằng những lời hứa đầy tiếc nuối. Sống từ nhỏ trong khu xóm yên bình, chung nhau một vách tường và chung nhau những kỷ niệm. Và thật đáng tiếc là chỉ có vậy, khi mà giao thoa những cuộc đời là một vành khuyết.

    Ngày ấy em nhỏ bé và xinh xắn trong những bộ váy áo mà bố mẹ em cất công lên tận thành phố mua sắm. So với những cái quần đùi lấm lem tôi mặc thì đó thực sự là những bộ cánh diện Tết. Khi nào em cũng muốn mình xinh nhất mà theo những chị hàng xóm thì người ta xinh đẹp nhất là lúc đám cưới. Dĩ nhiên là tôi rất thích làm chú rể, và hơn nữa nhà tôi sát cạnh như thế thì em sẽ đồng ý. Cho đến khi choàng tấm khăn kim tuyến đỏ lên đầu, em mới nhận ra là tôi mặc quần áo thật là í ẹ. Người thay thế tôi là một anh công tử bột học lớp 4, rất trắng trẻo và quan trọng là anh ấy luôn có quần áo xịn nhất. Khỏi phải nói mặt tôi nghệt ra như thế nào. Và lời hứa hẹn cũng bắt đầu từ đó: “Khi nào lớn lên mình cưới nhau sau nhé”

    Và ngày hôm nay anh như đứa trẻ
    Của ngày hôm wa xa xôi tìm về
    Lời thề tựa như ánh lửa sưởi ấm lòng anh
    Như chính em, cô gái đến từ hôm qua

    Lúc ấy thì lời trẻ con có thể tin được đâu nhưng tôi vẫn nghĩ là ngày mai mình mặc đồ thật đẹp sẽ được cưới em thôi. Và nhiều lần đám cưới trẻ con được tổ chức mà tôi chỉ được làm phù rể là cùng. Thì ôi thôi là lý do khác như là: tay bẩn quá, dép xấu, chưa cắt tóc và thậm chí là lùn hơn em… Mỗi lần bị từ chối tôi vẫn tưởng tượng một ngày được cầm bàn tay bé xinh kia, được sánh bước bên em và nhất là được “thơm” lên má cô dâu nữa. Vì những lời hứa hẹn luôn nuôi mộng tưởng và rất có thể phần đời còn lại của một người, dẫu rất trẻ con, hoàn toàn tin tưởng vào điều mình luôn mong ngóng. Và tôi là một người như vậy...

    Sau những đám cưới hụt với em, tôi chuyển nhà cùng lúc chuyển trường cấp 2. Chúng tôi vẫn học chung trường và chung cả con đường đi về. Mỗi lần thấy em tung tăng trên sân trường tôi lại thấy những nụ cười kia thật đáng yêu. Tình cảm ấy như một bản nhạc nối liền khoảng không gian yên bình trên những con đường về rợp bóng cây xanh, gắn kết những kì nghỉ hè ở hội trại toàn trường, những buổi dự mít-tinh học sinh giỏi cấp thành phố,… khi nào nụ cười bẽn lẽn của em cũng xuất hiện bên tôi. Có thể nói đó là sự tình cờ nhưng cũng có thể gọi đó là duyên. Cho đến khi lớp bụi thời gian phủ dày lên những rung động cảm xúc yêu thương, tôi quyết định rũ bỏ nó vào lễ tốt nghiệp cấp 2. Hôm đó chắc chắn tay đã rửa sạch, tóc đã cắt gọn đẹp, tôi đi giày hẳn hoi và lúc này cao hơn em cả cái đầu rồi. Tôi không nhớ hôm đó ra sao, lúc đó nói gì với em và làm thế nào tôi thể hiện được tình cảm của mình thì tôi chịu, không thể nhớ ra. Chỉ một lý do và tôi vẫn cho đó là một tia hi vọng khi em nói: “Anh chưa đủ lớn đâu”…

    Nhiều năm xa hạnh phúc anh muốn bên em
    Cuộc đời nay dẫu ngắn nỗi nhớ quá dài
    Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại
    Như ngày hôm qua.

    Làm sao biết được khi nào một thanh niên bắt đầu lớn? Tôi chắc mẩm đó là khi người ta 18 tuổi. Cô bé của tôi liệu có chờ đợi đến khi ra trường hay không thì tôi không biết. Mà chắc là có, vì mỗi lần gặp em trên đường, với tất cả niềm hân hoan, tôi dám chắc rằng em cười và nháy mắt với tôi. Chúng tôi không còn chung trường nhưng vẫn chung một quãng đường nhỏ. Từ cái ngày ấy, tôi đã nhận thấy những con đường chúng tôi đi chung dường như ngắn lại nhưng cảm xúc của tôi lại ngày càng lớn lên. Sự thực là tôi đã bắt đầu yêu ở tuổi 15 với những chuỗi ngày học sinh gắn liền với hình ảnh của em. Nụ cười và cả ánh mắt ấy vẫn nguyên vẹn như xưa - sau tấm khăn kim tuyến màu đỏ.

    Rồi quãng đời học sinh qua đi, tôi quay lại khu phố ngày xưa, những con đường cũ, cả ngôi trường cấp 2 từng theo học nhưng không biết em đã chuyển đi đâu nữa. Niềm vui hớn hở như cái thuở xưa sắp được cầm tay cô dâu bỗng nhiên tan biến, y như cái thằng tôi đứng đó ngẩn tò te để em bước đi với cậu trai khác. Em đã đi mang theo tất cả lời hứa, những hi vọng và cả tình yêu đầu tiên của tôi nữa. Ngỡ ngàng mà đúng hơn là sự hụt hẫng dẫn tôi trở về. Tôi nhìn xuống và bỗng nhiên mỉm cười, có lẽ là hôm đó tôi không đi giầy.

    Em có thể quên một đám cưới chẳng có bánh kẹo, em có thể nói rằng tôi còn trẻ con nhưng em nhất định sẽ vẫn nhớ lời hứa năm ấy. Giá mà thời gian có thể dừng ở những năm tháng tuổi thơ, hoặc ít ra cho người ta được cơ hội quay trở lại khoảnh khắc ngày xưa cũ. Để không bỏ lỡ nói rằng người ta đủ lớn, rằng người ta chỉ cần một lần bước bên em trong tiếng hò hét của tụi trẻ con trong xóm.. Đến bây giờ, em biết không, tôi mong một ngày, chỉ một ngày thôi để quên tất cả và lại nhớ về nhau của những ngày tháng còn ấu thơ...

    (ST)
     
    Chỉnh sửa cuối: 1/5/11
  7. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    Sức mạnh của lời nói

    SỨC MẠNH CỦA LỜI NÓI
    Vietnamworks

    Một bầy ếch đi dạo trong rừng và có hai con bị rơi xuống một cái hố sâu. Tất cả các con ếch còn lại trong bầy đều bu quanh miệng hố để kéo chúng lên. Nhưng khi thấy cái hố quá sâu, cả bầy liền nói với hai con ếch rằng chúng chỉ còn nước chết mà thôi.
    Hai con ếch bỏ ngoài tai những lời bình luận đó và cố hết sức nhảy lên khỏi hố. Những con ếch kia lại nói với chúng đừng nên phí sức, rằng chúng chỉ còn nước chết.
    Sau cùng, một con ếch phía dưới nghe theo những gì cả bầy đã nói, nó bỏ cuộc và ngã lăn ra chết trong sự tuyệt vọng. Con ếch còn lại tiếp tục cố gắng nhảy. Một lần nữa cả bầy xúm lại và thét lên khuyên nó hãy thôi. Nó càng nhảy mạnh hơn nữa. Cuối cùng nó nhảy được lên bờ. Cả bầy vây quanh và hỏi nó: "Anh không nghe tụi tôi nói gì hay sao?". Thì ra con ếch này bị nặng tai. Nó tưởng cả bầy ếch đã động viên nó suốt khoảng thời gian vừa qua.
    Có một sức mạnh sống và chết nơi miệng lưỡi chúng ta. Một lời động viên khích lệ cho một người đang bế tắc có thể vực người ấy dậy và giúp anh ta vượt qua khó khăn. Nhưng cũng lời nói có thể giết chết một người trong cơn tuyệt vọng. Do đó, hãy cẩn thận với những gì chúng ta nói ra. Bất kỳ người nào cũng có thể nói những lời hủy diệt để cướp đi tinh thần của những người đang ở trong hoàn cảnh khốn khó. Quý báu thay là những ai dành thì giờ để động viên và khích lệ người khác.
     
  8. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    Bài Học Đàn Ngỗng

    [YOUTUBE]a8Fdr0V0r3U[/YOUTUBE]


    View attachment 8461
    Khi nhìn đàn ngỗng luôn tạo thành hình chữ “V” mỗi khi bay cùng nhau, bạn có thể sẽ thắc mắc rằng khoa học đã khám phá ra điều gì để giải thích tại sao chúng lại bay với đội hình như vậy.

    Khi một con ngỗng vẫy cánh, nó sẽ tạo ra một lực nâng cho con ngỗng bay phía sau nó. Khi bay theo đội hình chữ “V” như thế, cả đàn sẽ được tiếp thêm ít nhất 71% sức mạnh hơn là khi từng con bay riêng lẻ.

    Những ai biết cùng nhau chia sẻ mục tiêu chung và có tinh thần đoàn kết thì sẽ đến đích nhanh chóng và dễ dàng hơn vì họ đang đi cùng hướng với những người xung quanh.

    Khi một con ngỗng bay lệch đội hình, nó sẽ phải một mình chống chọi với sức cản của gió, và nó sẽ nhanh chóng trở về đúng vị trí để nhận lực nâng từ con phía trước.

    Nếu chúng ta hiểu được ý nghĩa này, chúng ta sẽ luôn giữ vững đội hình với những ai đi cùng hướng với chúng ta.

    Khi con ngỗng dẫn đầu đuối sức, nó sẽ quay trở lại phía sau đội hình để nhường chỗ cho con khác dẫn đầu.

    Cũng như loài ngỗng, con người cần phải luân phiên nhau thực hiện những công việc đòi hỏi sự nỗ lực cao.

    Những con phía sau sẽ phát tiếng kêu nhằm khuyến khích những con phía trước giữ vững tốc độ.

    Khi bạn lùi về phía sau, bạn sẽ gởi thông điệp gì cho những người khác?

    Điều cuối cùng nhưng vô cùng quan trọng là khi một con ngỗng bị ốm hoặc bị bắn trọng thương, không theo kịp đàn, hai con khác sẽ lập tức tách khỏi đội hình dìu nó xuống đất để giúp đỡ và bảo vệ nó. Chúng sẽ ở lại với con ngỗng bị thương cho tới khi nào nó có thể bay được. Và nếu con ngỗng đó chết, hai con ngỗng kia sẽ bay một mình hoặc gia nhập với đàn ngỗng khác, để bắt kịp đàn của mình.

    Nếu chúng ta có được tinh thần của đàn ngỗng, chúng ta sẽ là điểm tựa của nhau trong những tình huống khó khăn như thế.
    Sưu tầm
     
    Chỉnh sửa cuối: 2/5/11
  9. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    Lời hay ý đẹp cho cuộc sống

    LỜI HAY Ý ĐẸP CHO CUỘC SỐNG
    "Không vấp ngã làm sao biết mình đang đi!!!"

    24 điều bạn nên ghi nhớ

    1.Sự hiện diện của bạn là món quà của cả thế giới.
    2. Bạn là duy nhất và không ai giống bạn cả.
    3. Cuộc sống của bạn hoàn toàn phụ thuộc theo mong muốn của bạn.
    4. Hãy biết tận hưởng trọn vẹn một ngày.
    5. Hãy đếm những điều mà bạn hạnh phúc, đừng đếm những điều phiền muộn.
    6. Bạn sẽ vượt qua được tất cả mọi thứ, dù có khó khăn đến đâu.
    7. Có hàng tá câu hỏi và câu trả lời trong chính bạn.
    8. Hãy trở nên có hiểu biết, can đảm và mạnh mẽ.
    9. Đừng tự tạo những giới hạn cho chính bản thân bạn.
    10. Có nhiều giấc mơ đang chờ được thực hiện.
    11. Những quyết định cũng không kém phần quan trọng như những cơ hội mà bạn có.
    12. Hãy vươn đến đỉnh cao của chính bạn, vươn tới ước mơ và khát vọng.
    13. Không gì làm lãng phí năng lượng của bạn hơn là ngồi một chỗ và lo lắng về hàng tá chuyện.
    14. Một người kiên nhẫn có thể chấp nhận một việc thậm chí còn hơn cả bản chất của sự việc đó.
    15. Đừng biến bất cứ điều gì trở nên trầm trọng.
    16. Hãy sống một cuộc sống thanh bình, đừng sống một cuộc đời tiếc nuối.
    17. Hãy nhớ rằng một tình yêu nhỏ có thể đi cả một quãng đường dài.
    18. Cũng hãy nhớ rằng nhiều thứ sẽ ra đi mãi mãi và không bao giờ quay trở lại.
    19. Hãy nhớ rằng tình bạn là một sự đầu tư khôn ngoan.
    20. Cuộc sống thật quý giá khi người ta ở bên nhau.
    21. Hãy nhận ra rằng mọi thứ không bao giờ là trễ cả.
    22. Hãy thực hiện những điều bình dị theo những cách phi thường nhất.
    23. Hãy luôn nhớ về gia đình, luôn có những ước mơ, hy vọng và niềm hạnh phúc trong cuộc sống.
    24. Thời gian luôn chuyển động và hãy ước rằng, một lúc nào đó, ta sẽ vươn tới những vì sao.



    10 ĐIỀU VỀ CUỘC SỐNG

    1. Cuộc sống là tất cả những gì sòng phẳng nhất, cho đi và nhận lại

    2. Hãy sống có ước mơ và phấn đấu thực hiện những ước mơ đó, có vậy cuộc sống của bạn mới thật sự có ý nghĩa.

    3.Sống vì người khác là 1 điều rất tốt đẹp nhưng bạn cũng phải dành 1 giờ để nghĩ đến bản thân.

    4.Bạn hãy cho đi những điều tốt đẹp, bạn sẽ nhận được những cái tốt đẹp hơn.

    5. Cuộc sống là những dòng xoáy, hãy sống làm sao đừng để dòng xoáy cuộc đời cuốn trôi bạn.

    6. Bạn có thể thích giống người này, bắt chước người nọ, nhưng thật chất bạn vẫn chỉ là bạn, không phải một ai khác.

    7. Bạn hãy sống thật có nghĩa , để ,khi bạn nằm xuống, những việc bạn làm mọi người sẽ gìn giữ.

    8. Quá khứ là những gì đã qua, tương lai là những gì sẽ tới, và hiện tại là tất cả.

    9. Trong cuộc sống, buồn vui là điều tất yếu, quan trọng là bạn biết cách tự an ủi và vượt qua.

    10. Bạn đừng hỏi bất cứ ai một việc gì khi trong lòng bạn đã quyết định, hãy làm theo những gì bạn bạn nghĩ và đừng bao giờ hối hận vì nó.


     
    Chỉnh sửa cuối: 1/5/11
    Tâm Nhẫn, Gh0st, Thuky_369 and 2 others like this.
  10. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    Bài ca về cuộc sống

    Dù người ta có nói với bạn điều gì đi nữa, hãy tin rằng cuộc sống là điều kỳ diệu và đẹp đẽ.
    Pautopxki
    Người nào có thể làm mỗi giây phút đều tràn ngập một nội dung sâu sắc thì người đó sẽ kéo dài vô tận cuộc đời mình. I.Cuôcxơ

    Con người sinh ra không phải để tan biến đi như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để in dấu lại trên mặt đất, in dấu lại trong trái tim người khác.
    Xukhômlinski

    Đừng che dấu tình yêu và sự dịu dàng của mình cho đến khi bạn lìa đời. Hãy làm cuộc đời bạn tràn đầy sự ngọt ngào. Hãy nói những lời thân thương khi bạn còn nghe được và tim bạn còn rung động.
    Henry Ward Beecher

    Bạn có yêu đời không? Vậy đừng phung phí thời gian vì chất liệu của cuộc sống được làm bằng thời gian.
    Franklin

    Luôn luôn có niềm hy vọng cho người nào bình tâm suy nghĩ về cuộc sống.
    Katherine Logan

    Bao lâu bạn vẫn còn tự tin ở bạn, thì người khác vẫn còn tin bạn.
    Cynda Williams

    Đừng quá xem trọng điều gì. Hãy tiếp nhận mọi sự may rủi một cách nhẹ nhàng.
    Jepfecson

    Đứng vững và không nghĩ rằng mình sẽ ngã thì sẽ chẳng bao giờ ngã.
    H.Andersen

    Khi tất cả những cái khác đã mất đi thì tương lai vẫn còn.
    Bové
    Sự chân thành là điều tốt đẹp nhất bạn có thể đem trao tặng một người. Sự thật, lòng tin cậy, tình bạn và tình yêu đều tùy thuộc vào điều đó cả.
    Elvis Presley

    Đời là cuộc đấu tranh liên tục; nó luôn được cải biên với nhưng khó khăn mới. Và chúng ta sẽ chiến thắng nhưng bao giờ cũng phải trải giá.
    Mirko Gomex

    Đừng đi qua thời gian mà không để lại dấu vết.

    Bao giờ ta cũng phải luôn luôn có một nơi nào để đến.

    Trí tuệ của con người trưởng thành trong tĩnh lặng, còn tính cách trưởng thành trong bão táp.
    W.Gơt

    Hãy sống tốt đẹp đi và nhớ rằng, mỗi ngày có một đời sống riêng cho nó thôi.
    Seneca

    Khi bạn sinh ra đời, bạn khóc còn mọi người xung quanh cười. Hãy sống sao cho khi bạn qua đời, mọi người khóc còn bạn, bạn cười.

    Ðôi khi trong cuộc sống, có lúc bạn cảm thấy bạn nhớ ai đó đến nỗi muốn chạy đến và ôm chầm lấy họ. Mong rằng bạn sẽ luôn mơ thấy họ. Hãy mơ những gì bạn muốn, đi đến nơi nào mà bạn thích, hãy làm những gì bạn thích vì bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả trong cuộc đời.

    Mong rằng bạn luôn có đủ hạnh phúc để vui vẻ, đủ thử thách để mạnh mẽ hơn, đủ nỗi buồn để bạn trưởng thành hơn và đủ tiền để mua quà cho bạn bè.
     
    nguoitapsu, Gh0st, Thuky_369 and 2 others like this.
  11. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    8 Lời nói dối trong đời của Mẹ

    Thuở nhỏ, gia đình cậu bé rất nghèo, tới bữa, chẳng mấy khi có đủ cơm ăn, mẹ liền lấy cơm ở trong chén mình chia đều cho các con. Mẹ bảo: Các con, ăn nhanh đi, mẹ không đói!—>Mẹ nói câu nói dối đầu tiên!

    Khi cậu bé lớn dần lên, người mẹ tảo tần lại tranh thủ những ngày nghỉ cuối tuần, đến những vùng đầm hồ ven đô bắt cá về cho con ăn cho đủ chất. Cá rất tươi, canh cá cũng rất ngon. Khi các con ăn thịt cá, mẹ lại ngồi một bên nhằn đầu cá. Lấy lưỡi mà liếm những mảnh thịt sót lại trên đầu cá. Cậu bé xót xa, liền gắp miếng cá trong bát mình sang bát mẹ, Mẹ không ăn, lại dùng đũa gắp trả miếng cá về bát cậu bé. Mẹ bảo: Con trai, con ăn đi, mẹ không thích ăn cá.——> Mẹ nói câu nói dối thứ hai.

    Lên cấp 2, để nộp đủ tiền học phí cho cậu bé và anh chị, Vừa làm thợ may, mẹ vừa đến Hợp tác xã nhận vỏ hộp diêm về nhà ngồi cặm cụi mà dán vào mỗi tối, để kiếm thêm chút tiền chi tiêu cho gia đình. Một buổi tối mùa đông, nửa đêm cậu bé tỉnh giấc. Thấy mẹ vẫn còng lưng dán vỏ bao diêm bên cạnh chiếc đèn dầu. Cậu bé nói: Mẹ à, mẹ đi ngủ thôi, sáng ngày mai mẹ còn phải đi làm nữa mà. Mẹ cười nhẹ: Con trai, đi ngủ đi. Mẹ không buồn ngủ!——> Mẹ lại lần thứ ba nói dối

    Ngày thi vào trung học, mẹ xin nghỉ làm, Ngày nào cũng đứng ở cổng trường thi, làm chỗ dựa tinh thần cho cậu bé đi thi. Đúng vào mùa hạ, trời nắng khét tóc. Người mẹ nhẫn nại đứng dưới cái nắng hè gay gắt chờ con suốt mấy tiếng đồng hồ. Tiếng chuông hết giờ đã vang lên. Mẹ nghiêng người đưa cho cậu bé bình trà đã được pha sẵn, dỗ dành cậu bé uống, bình trà nồng đượm, tình mẹ còn nồng đượm hơn. Nhìn thấy bờ môi khô nẻ và khuôn mặt lấp lánh mồ hôi của mẹ, cậu bé liền đưa bình trà trong tay mời mẹ uống. Mẹ bảo: Con uống nhanh lên con. Mẹ không khát!! ——>Mẹ nói dối lần thứ tư

    Sau khi Cha lâm bệnh qua đời, Mẹ vừa làm Mẹ vừa làm Cha. Vất vả với chút thu nhập ít ỏi từ nghề may vá. Ngậm đắng nuốt cay nuôi con ăn học, cái khổ không lời nào kể xiết. Có chú Lý ngồi sửa đồng hồ dưới chân cây cột điện đầu ngõ biết chuyện, việc lớn việc nhỏ chú đều tìm cách qua giúp một tay. Từ chuyển than, gánh nước, giúp ít tiền cho gia đình cậu bé tội nghiệp. Con người chứ đâu phải cây cỏ, lâu rồi cũng sinh tình cảm. Hàng xóm láng giềng biết chuyện đều khuyên mẹ tái giá, việc gì phải một mình chịu khổ thế. Nhưng qua nhiều năm mẹ vẫn thủ thân như ngọc, kiên quyết không đi bước nữa. Mọi người có khuyên mẹ kiên quyết không nghe. Mẹ bảo: Mẹ không yêu chú ấy. ——>Mẹ nói dối lần thứ 5

    Sau khi cậu bé và các anh chị cậu tốt nghiệp đại học đi làm. Mẹ nghỉ hưu rồi nhưng vẫn tiếp tục làm những việc lặt vặt ở chợ để duy trì cuộc sống. Các con biết chuyện thường xuyên gửi tiền về để phụng dưỡng mẹ. Mẹ kiên quyết không nhận, tất cả tiền con gửi về mẹ đều gửi trả. Mẹ bảo: Mẹ có tiền mà! ——>Mẹ nói dối lần thứ 6

    Cậu bé ở lại trường dạy 2 năm, sau đó thi đỗ học bổng học thạc sỹ ở một trường đại học danh tiếng của Mỹ. Sau khi tốt nghiệp cậu ở lại làm việc tại một công ty nghiên cứu máy móc. Sống ở Mỹ một thời gian, khi đã có chút điều kiện. Cậu bé muốn đưa mẹ qua Mỹ sống để phụng dưỡng mẹ tốt hơn. Nhưng lại bị mẹ từ chối. Mẹ bảo: Mẹ không quen! ——>Mẹ nói dối lần thứ 7.

    Nhiều năm trôi qua, mẹ lâm trọng bệnh, phải vào viện điều trị. Khi con trai đáp máy bay từ nơi xa xôi về thăm mẹ, mẹ già đi nhiều và yếu quá rồi. Nhìn mẹ bị bệnh tật dày vò đến chết đi sống lại, thấy con trai đau đớn vì thương xót mẹ. Mẹ lại bảo: Con trai, đừng khóc, mẹ không đau đâu. ——> Đấy là lần nói dối cuối cùng của mẹ
     
    Gh0st, Thuky_369, hugolina and 3 others like this.
  12. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    [YOUTUBE]u4AJt0Gy8AI[/YOUTUBE]

    Một Mình

    Sau một ngày, đêm đến là khoảng thời gian chúng ta cảm thấy yên bình nhất, nhẹ nhàng nhất. Có phải chăng, khi mà mọi thanh âm của cuộc sống "cơm áo gạo tiền" tạm lắng xuống thì những tiếng nói từ trái tim khẽ khàng cất lên.

    Một mình trong khuya vắng, đối diện với chính lòng mình, có biết bao nỗi niềm cứ ào ạt đổ về, có cảm xúc tưởng chừng đã lãng quên bỗng sao tự dưng nối gót tìm lại... trong những giây phút thinh lặng quý giá, tâm hồn chợt xuyến xao khi bắt gặp khúc tình ca du dương, ray rứt - "Một mình".

    "Gió nhớ gì ngẩn ngơ ngoài hiên
    Mưa nhớ gì thì thầm ngoài hiên
    Bao đêm tôi đã một mình nhớ em
    Đêm nay tôi lại một mình"

    Khi mang tâm sự thì hình như ta luôn nhìn tất cả mọi vật bằng cảm xúc đang ngự trị trong lòng mình. Một cơn gió cũng có dáng có hình, hạt mưa cũng lồng vào chút thầm thì vu vơ. Cái khó khăn nhất của con người là phải quên những gì mình luôn mong nhớ. Càng gạt bỏ nỗi nhớ càng trào dâng, nhất là khi chỉ có mình với chính mình. Nó như một vết dao cứa lòng đau nhói...

    Nhạc sĩ Thanh Tùng đã nói hộ chúng ta một tâm sự rất chân thành, rất hay gặp phải trong tình cảm qua ngôn ngữ trầm bổng của thanh âm. Không cầu kỳ, không nói gần nói xa, bản nhạc đã trực tiếp diễn đạt tâm trạng của người trong cuộc một cách cụ thể, từ cái cụ thể đã lay động biết bao trái tim đồng cảnh ngộ.

    "Nhớ em vội vàng trong nắng trưa
    Áo phơi trời đổ cơn mưa
    Bâng khuâng khi con đang còn nhỏ
    Tan ca bố có đón đưa
    Nhớ em giọt mồ hôi tóc mai
    Gió sương mòn cả hai vai
    Đôi chân chênh vênh con đường nhỏ
    Nghiêng nghiêng bóng em gầy"


    Ai trong chúng ta cũng đôi lần mang trong mình nỗi nhớ, mà khó khăn nhất là nỗi nhớ trong tình yêu. Tình yêu và nỗi nhớ luôn song hành như hình với bóng, nỗi nhớ ấy không phải là những gì xa xôi viển vông, nó có thể chỉ là nụ cười, cái nheo mắt, dáng đi, tiếng cười... Nhân vật trữ tình cũng thế, nhớ về em với những hình ảnh rất đời thường nhưng cũng rất sâu sắc - đó là những hình ảnh vất vả, lo toan mà em lặng lẽ trải qua bao tháng ngày.

    Tôi thấy xúc động nhất khi được thả hồn vào khúc nhạc với giai điệu chầm chậm, réo rắt và từ từ nó chuyển đến người nghe chút tư lự, lắng nghẹn cùng hình ảnh "Đôi chân chênh vênh con đường nhỏ. Nghiêng nghiêng bóng em gầy". Không hiểu sao khi giai điệu qua rồi mà bóng hình ấy cứ ẩn hiện mãi trong tâm trí tôi, tôi bắt gặp ở đấy một bóng dáng chung của biết bao người phụ nữ, của biết bao thân phận cả đời chỉ biết sống để cho, một bóng hình "nghiêng nghiêng" mờ nhạt nhưng làm nên điểm nhấn cho bức tranh cuộc đời...

    "Vắng em còn lại tôi với tôi
    Lá khô mùa này lại rơi
    Thương em mênh mông chân trời lạ
    Bơ vơ chốn xa xôi
    Vắng em đời còn ai với ai
    Ngất ngây men rượu say
    Đêm đêm liêu xiêu con đường nhỏ
    Cô đơn, cùng với tôi về....."

    Rồi những giây phút trào dâng cũng qua đi, chúng ta lại sẽ quay về với thực tại, Đêm tàn rồi ánh ban mai lại đến, quay quắt trong yêu thương lại nhường chỗ cho lo toan vất vả, nhớ nhung lại thay thế bởi những tất bật của cuộc sống. Song, từ sâu thẳm, tôi tin những trái tim luôn hướng về nhau sẽ có ngày hội ngộ trong một nhịp đập chung rộn rã.

    Việt Khuê
     
    Chỉnh sửa cuối: 1/5/11
    Gh0st, Thuky_369, hugolina and 2 others like this.
  13. duongmiendong

    duongmiendong Thần Tài

    Dừng Bước Giang Hồ

    [YOUTUBE]yyjSk1ovzOM[/YOUTUBE]

    Dừng Bước Giang Hồ

    Cuộc sống của tôi là những chuỗi ngày rong ruổi không cố định. Cái gì thích thì sẽ đến, và khi chán chường thì chỉ cần phủi tay một cái là không một chút gì lưu luyến lại. Cứ thế mà tiếp bước về phía trước mà chẳng bao giờ ngỏanh lại, dù là một phút dớ dẩn ngã về sau.
    Để rồi vào một ngày …

    Chiều nay sương gió, lữ khách dừng bên quán xưa
    Mơ màng nghe tiếng chuông chiều, vương về bên quán tiêu điều

    Hương vị của tách café không đường cũng không đá đang phảng phất trước mắt. Dường như nó cũng muốn thể hiện sức quyến rũ của mình lên lữ khách đang ngồi trầm ngâm. Những cái lắc hông lượn lờ điêu luyện cùng với sự cộng hưởng của những tiếng vang thanh âm từ phía sau đã thành công khi đưa người khách đến cái gọi là “miền thực” của con người. Đâu là “miền thực”, phải chăng chính là miền thời gian hình thành nên những gì ta có?
    Vậy thì …

    Vầng trăng hoen úa, như lá vàng rơi cuối Thu
    Lững lờ soi mấy hàng cây, u sầu đang ngắm trời mây

    Ánh nắng của buổi ban chiều khiến tâm hồn ta như bị ru ngủ, lại cứ mơn man về những gì có vẻ như thực. Những mảnh ghép dở dang được chồng chéo lên nhau dần dà một rõ nét hơn. Một bức tranh tổng thể được hòan thiện với vầng trăng rộp vàng cả một vùng trời thu, bên dưới lớp lớp bóng cây cũng buông mình nằm nghì. Màu lãng quên phải chăng đã nhuộm màu mắt ai, nhưng sao nỗi nhớ vẫn theo gió lả lơi nơi đâu đây.

    Ngày nào xa khi dấn bước trong phong sương
    Từng bầy én tung bay muôn ngàn hướng
    Dừng đây nơi cũ nghe tiếng diều trong gió Thu
    Vương hòa nên khúc nhạc thư, tâm hồn ta lắng nguồn mơ


    Cuộc đời thóang qua ta như một con gió ngông nghênh mà ta không thể nào nắm giữ được. Có qua thì cũng chỉ là những xúc cảm tương đồng của cái gọi là “cho” và “nhận”. Con đường đi chẳng bao giờ mà một hướng thẳng tấp và cũng chẳng bao giờ bằng phằng láng cóng. Có rất nhiều ngã rẻ và gồ ghề lắm khó khăn. Hướng nào là tốt đây ? Phải làm thế nào đề vượt qua đây ? Xét cho cùng đỉnh cao chính là “sự chọn lựa”. Chọn cách chấp nhận lắng nghe những thanh âm mang nhiều kỉ niệm, chọn cách chấp nhận gắn kết giữa cảnh vật và tâm hồn. Để rồi từ đấy xuất hiện sự lắng đọng của nguồn mơ …
    Bỗng âm thầm …

    Tới đây nơi xưa, gió êm êm đưa áng mây trôi tới xa xôi khuất nơi sau đồi
    Quán tranh xiêu xiêu, chốn đây cô liêu,
    Nhắc cho ta biết bao nhiêu dáng xưa yêu kiều

    Những hình ảnh mơ hồ nhưng lại ngờ ngợ trông rất quen. Dù ta cố tình hay vô tình để nó chìm sâu bên dưới tâm hồn thì quá khứ “miền thực” vẫn mãi mãi hấp dẫn ta trong hiện tại, và rồi dần dần được khắc nổi trên bề mặt của tâm hồn. Ngồi mà trò chuyện, ngồi mà vui đùa, ngồi mà khơi gợi những thứ vẫn còn ngại ngùng chưa chịu cất tiếng. Dõi mắt ra xa tầm với, lòng rộn ràng có chút vấn vương.

    Đôi chân này đã đi qua bao nơi xa xăm, đã vượt qua bao con đường trắc trở và đã đến lúc mệt mỏi. Những bước chân không còn dáng vẻ hùng tráng khoan thai như năm nào, thay vào đó là những vết hằn nặng nề trên đất. Thế nhưng, bước vẫn nối bước, những bước đi theo tiếng gọi trong lời ru mẹ hiền dành cho đứa con năm nào giờ đã trở về sống những tháng ngày yên bình.

    Tiếng ca xa xa lắng trong bao la, với tiếng ru khẽ rung lên trong chiều gió
    Đã bao năm qua, sống nơi phương xa,
    Về phương cũ đành dừng bước chân giang hồ.

    Huy Hoàng
     
    Chỉnh sửa cuối: 1/5/11
    Gh0st, hoang_thaihau and Duong-xua like this.
  14. bemesode001

    bemesode001 Thần Tài Perennial member

    DANH NGÔN VỀ CUỘC SỐNG
    Danh ngôn cư xử [​IMG]
    -Bạn hãy yêu tự do hơn tất cả và làm điều thiện ở bất cứ nơi nào có thể

    -Đạo làm quân tử có 4 điều đúng:
    +Mạnh dạn khi làm điều nghĩa
    +Nhũn nhặn khi nghe lời can gián
    +Lo nghĩ khi nhận bổng lộc
    +Và cẩn thận đối với việc sửa mình
    -Không có ngày mai nào lại không kết thúc, không có sự đau khổ nào lại không có lối ra .
    -
    Tôi thường hối tiếc vì mình đã mở mồm chứ không bao giờ…vì mình đã im lặng
    -
    Hoài nghi chính mình là điều phải làm đầu tiên của người quân tử.
    -
    Tôi chưa bao giờ gặp một người nào mà tôi không tìm thấy nơi họ một cái gì đáng cho tôi học hỏi
    -
    Những gì ta cho đi một cách thật lòng thì mãi mãi là của ta
    -
    Thiếu thận trọng gây nhiều tai hại hơn thiếu hiểu biết
    -
    Hãy suy nghĩ tất cả những gì bạn nói nhưng đừng nói tất cả những gì bạn nghĩ
    -
    Đừng bao giờ khiêm tốn với kẻ kiêu căng, cũng đừng bao giờ kiêu căng với người khiêm tốn
    -
    Hãy hiền dịu khoan dung với hết mọi người trừ bản thân mình
    -
    Nếu ai nói xấu bạn mà nói đúng thì hãy sửa mình đi. Nếu họ nói bậy thì bạn hãy cười thôi

    Đừng đánh thấp giá trị của mình
    bằng cách so sánh mình với người khác.
    Bởi vì mọi người đều khác nhau,
    đều có một đặc tính cá biệt.

    Đừng đặt mục tiêu của mình dựa vào
    những gì mà người khác cho là quan trọng.
    Chỉ có bạn mới biết được

    những gì tốt nhất cho chính mình.

    Đừng cho đi những gì thân thiết
    và gần gũi nhất.
    Hãy giữ mãi chúng như một phần
    cuộc sống của bạn.
    Vì không có chúng
    thì cuộc đời bạn sẽ vô nghĩa.


    Đừng để cuộc sống vuột khỏi tầm tay.
    bằng cách sống trong quá khứ
    hoặc cho tương lai,
    Mà bạn hãy sống thật tốt cho từng ngày.


    Đừng thất vọng khi bạn vẫn còn
    có gì đó để cống hiến.
    Không có gì thật sự chấm dứt cho đến khi
    bạn dừng lại không muốn cố gắng nữa.


    Đừng sợ hãi khi nhận thức rằng
    mình là người không hoàn mỹ.
    Vì khi nhận thức được điều này
    thì bạn đang trở thành
    một người hoàn mỹ rồi đó.


    Đừng sợ khi đối diện với hiểm nguy.
    Hãy kiên trì vượt qua
    thì bạn mới học được bài học can đảm.


    Đừng xua đuổi tình yêu
    ra khỏi cuộc đời của bạn bằng cách
    nói rằng nó khó mà tìm được.
    Cách nhanh nhất để tìm được tình yêu
    là cho tình yêu, nhưng khi được tình yêu
    thì bạn đừng nên nắm giữ nó quá chặt
    vì như vậy thì bạn sẽ bị mất nó rất mau.


    Đừng bỏ quên ước mơ của bạn.
    Nếu không có mơ ước thì sẽ
    không có hy vọng; nếu không có hy vọng
    thì sẽ không có mục đích.

    Cuộc sống mà thiếu mục đích cũng như
    chim gãy cánh không muốn bay cao.


    Đừng đi qua đời sống quá nhanh
    vì bạn không những chỉ quên đi
    nơi bạn đã đến mà còn quên cả
    hướng đi của chính mình.


    Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua,
    nó là một hành trình mà bạn có thể
    tận hưởng từng bước một.


     
    nguoitapsu, Gh0st, Thuky_369 and 3 others like this.
  15. bemesode001

    bemesode001 Thần Tài Perennial member

    Ba người thầy vĩ đại

    Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo sắp qua đời, có người hỏi ông: "Thưa Hasan, ai là thầy của ngài?"

    Hasan đáp: "Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về ba người thầy sau của ta.

    Người đầu tiên là một tên trộm. Có một lần ta đi lạc trong sa mạc, khi ta tìm đến được một khu làng thì trời đã rất khuya, mọi nhà đều đi ngủ cả. Nhưng cuối cùng ta cũng tìm thấy một người, ông ta đang khoét vách một căn nhà trong làng. Ta hỏi ông ta xem có thể tá túc ở đâu, ông ta trả lời: "Khuya khoắt thế này thật khó tìm chỗ nghỉ chân, ông có thể đến ở chỗ tôi nếu ông không ngại ở chung với một tên trộm."

    Người đàn ông ấy thật tuyệt vời. Ta đã nán lại đấy hẳn một tháng! Cứ mỗi đêm ông ta lại bảo: "Tôi đi làm đây. Ông ở nhà và cầu nguyện cho tôi nhé!" Mỗi khi ông ta trở về ta đều hỏi: "Có trộm được gì không?" và ông ta đều đáp: "Hôm nay thì chưa, nhưng ngày mai tôi sẽ cố, có thể lắm chứ". Ta chưa bao giờ thấy ông ta trong tình trạng tuyệt vọng, ông ta luôn hạnh phúc.

    Có lần ta đã suy ngẫm và suy ngẫm trong nhiều năm ròng để rồi không ngộ ra được một chân lý nào. Ta đã rơi vào tình trạng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi ta nghĩ mình phải chấm dứt tất cả những điều vô nghĩa này. Ngay sau đấy ta chợt nhớ đến tên trộm, kẻ hằng đêm vẫn quả quyết: "Ngày mai tôi sẽ làm được, có thể lắm chứ!"

    Người thầy thứ hai là một con chó. Khi ta ra bờ sông uống nước, có một con chó xuất hiện. Nó cũng khát nước. Nhưng khi nhìn xuống dòng sông, nó thấy cái bóng của mình nhưng lại tưởng đó là một con chó khác. Hoảng sợ, nó tru lên và bỏ chạy. Nhưng rồi khát quá nó bèn quay trở lại. Cuối cùng, mặc nỗi sợ hãi trong lòng, nó nhảy xuống sông và cái bóng biến mất. Ta hiểu đây là một thông điệp đã được gửi đến cho ta: con người phải biết chiến thắng nỗi sợ trong lòng bằng hành động.

    Người thầy cuối cùng là một đứa bé. Ta đến một thành phố nọ và thấy một đứa bé trên tay cầm một cây nến dã thắp sáng để đặt trong đền thờ. Ta hỏi đứa bé: "Con tự thắp cây nến này phải không?" Đứa bé đáp: "Thưa phải." Đoạn ta hỏi: "Lúc nãy nến chưa thắp sáng, nhưng chỉ một thoáng sau đã cháy sáng. Vậy con có biết ánh sáng từ đâu đến không?"

    Đứa bé cười to, thổi phụt ngọn nến và nói: "Ngài thấy ánh sáng đã biến mất, vậy ngài bảo ánh sáng đã đi đâu?"

    Cái tôi ngạo nghễ của ta hoàn toàn sụp đổ, pho kiến thức kim cổ của ta cũng sụp đổ theo. Lúc ấy ta nghiệm ra sự dốt nát của bản thân. Và từ đó ta vất đi tất cả những tự hào về kiến thức của mình.

    Đúng là có thể nói ta không có một ai là thầy, nhưng điều này không có nghĩa ta không phải là một học trò. Ta xem vạn vật là thầy. Tinh thần học hỏi của ta luôn rộng mở hơn tất cả các người. Ta học hỏi từ tất cả mọi vật, từ cành cây ngọn cỏ đến đám mây trên trời kia. Ta không có một người thầy vì ta có hàng triệu triệu người thầy mà ta đã học được mỗi khi có thể. Điều thiết yếu trong cuộc sống là luôn làm một học trò. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là có khả năng học hỏi, luôn sẵn sàng học để biết chấp nhận ý nghĩa của vạn vật.

     
  16. bemesode001

    bemesode001 Thần Tài Perennial member

    Luôn chờ em cúp máy trước...
    [​IMG]
    Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.

    Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.

    Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.

    Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt". Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt"

    Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.
    Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái như khản lại, " Tại sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi". Chàng trai bình tĩnh nói, "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm".

    "Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì." Cô gái hơi run run giọng. "Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ." Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi.

    Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.
     
  17. bemesode001

    bemesode001 Thần Tài Perennial member

    Khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không?[FONT=Verdana, Arial]
    Chàng trai và cô gái yêu nhau từ thời còn đi học. Cho đến khi hai người đều ra trường và đi làm, tình yêu của họ đã kéo dài được vài năm. Nếu nhìn từ bên ngoài, ai cũng thấy cô gái yêu chàng trai nhiều hơn anh yêu cô ấy rất nhiều. Đúng vậy.

    Cô yêu anh sâu đậm và thắm thiết. Dường như cô coi anh là tài sản duy nhất đáng quý trong cuộc đời mình. Thậm chí còn quý hơn cả sinh mạng của bản thân.

    Mỗi buổi sáng, cô đều thức dậy rất sớm mua đồ ăn sáng cho anh. Rồi khi trở về nhà, cô lại hâm nóng đồ ăn thật kỹ, vì sợ anh không ăn được sẽ đau bụng. Sau khi hâm nóng rồi, cô mới nhẹ nhàng gọi anh thức dậy. Còn anh, lúc nào cũng chỉ thức dậy trong cái mơ hồ khi nghe tiếng gọi của cô, vội vàng ăn sáng rồi đi làm. Ai cũng nghĩ rằng cô gái yêu chàng trai say đắm như vậy, vì anh mà làm nhiều như vậy, chàng trai sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và rồi tình yêu của họ sẽ đi đến đích cuối cùng là một cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng chỉ có khi hoạn nạn đến, người ta mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực.

    Một ngày kia, khi cô gái đi qua đường mua đồ ăn sáng cho chàng trai đã không may gặp tai nạn. Vì lúc đó, cô sợ anh muộn giờ đi làm, nên đã vội vã băng qua đường mà không để ý. Một chiếc xe ô tô đã đâm vào cô khiến cô bị thương nặng. Cô gái được đưa vào bệnh viện. Ở đó, các bác sĩ cho cô biết cô đã vĩnh viễn mất một cánh tay.

    Chàng trai khi nghe tin cô gái gặp nạn phải vào viện, anh đã rất lo lắng. Ngày đầu tiên, anh mang một bó hoa hồng đến thăm cô, khi anh thấy cô nằm trên giường thiếu mất một cánh tay, khi được biết cô vĩnh viễn mất đi một cánh tay anh đã cực kỳ sửng sốt. Trong cái sửng sốt ấy dường như có xen lẫn chút sợ hãi. Rồi kể từ sau ngày hôm đó, những lần anh đến thăm cô trong bệnh viện thưa dần, và cuối cùng là không còn nữa.

    Còn cô gái, ngày ngày vẫn ngóng đợi người yêu vào thăm mình. Trên đầu giường bệnh của cô, vẫn cắm bó hoa hồng mà ngày đầu tiên chàng trai mua tặng khi vào thăm cô. Và rồi trái tim cô cũng dần héo rũ theo năm tháng như những cánh hoa hồng kia. Đó là tình yêu sao? Cô gái đã vì chàng trai mà hi sinh rất nhiều thứ, cho đi rất nhiều thứ, và bây giờ cô phải trả giá bằng chính sinh mạng và cuộc sống của mình. Còn chàng trai, đến một vài lời an ủi, sự quan tâm tối thiểu dành cho cô cũng không có.

    Cô đã khóc rất nhiều. Cô nhớ tới có một lần hai người cùng xem một bức tranh hoạt hình nước ngoài. Nội dung của bức tranh đó rất cảm động. Giữa một rừng cánh tay của những người đàn ông đang giơ lên, một người con gái cất tiếng hỏi: “Anh có thể ôm một bó hoa đứng chờ em ở trước cổng nhà dưới trời mưa không? Anh có thể nhận ra màu sắc chiếc áo bơi của em trong hàng trăm hàng nghìn người ở bãi biển không? Anh có thể thản nhiên giặt đôi tất cho em trước ánh mắt của bao nhiêu người không? Anh có thể nắm chặt tay em khi có đại nạn đến không?”. Trong bức tranh hoạt hoạ, rừng cánh tay thưa dần bớt. Cứ sau mỗi câu hỏi, những cánh tay vơi dần. Đến cuối cùng chỉ là một khoảng không trống rỗng.

    Cô gái cảm thấy trái tim mình đau buốt. Giống như có trăm ngàn mũi kim đang chích vào khiến trái tim cô nhỏ máu. Chỉ vì câu hỏi khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không thôi sao? Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại không ai làm được điều đó? Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, lại yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút gian nan trắc trở, không thể kinh qua được sóng gió cuộc đời? Có bao nhiêu tình yêu chỉ có cầu vồng rực rỡ mà không có phong ba bão táp? Có bao nhiêu cuộc sống, chỉ có niềm vui mà không có đau khổ? Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ “mãi mãi”, nhưng đến khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình đã từng vun đắp?

    Bên tai cô gái, vẫn còn văng vẳng câu hỏi...


    “Khi đại nạn đến,
    anh có thể
    nắm chặt tay em không?”






    [/FONT]
     
  18. bemesode001

    bemesode001 Thần Tài Perennial member

    Chỉnh sửa cuối: 1/5/11
  19. bemesode001

    bemesode001 Thần Tài Perennial member

  20. bemesode001

    bemesode001 Thần Tài Perennial member